Bà lão cười gượng, nhìn hắn, nói: “Khỏi cần ơn huệ, cậu đường đường là một quá âm tiên, đột nhiên hạ mình như vậy, già đây không quen!”
Lý Đồng xấu hổ, vội đáp: “Ai da đại nương, xin bà đừng nói vậy, vài ba tài lẻ của cháu không đáng nhắc đến trước mặt bà. Hôm nay cháu đến, một mặt là để cảm ơn, mặt khác…”
Lý Đồng nói tới đó thì ngại ngùng ngẫm nghĩ rồi mới tiếp tục: “Mặt khác cháu muốn nhờ bà xem giúp, hiện giờ cháu dùng hình nhân giấy tục mệnh, có đảm bảo không?”
Vốn biết mục đích Lý Đồng đến tìm bà lão cùng tôi là có ý riêng, ai ngờ hắn vẫn không yên tâm tính mạng mình, chuyện đầu tiên là hỏi về nó. Bà lão có vẻ khá thoải mái, cười nói: “Không có việc gì, ta thấy khá tốt, có thể sống hơn chục năm nữa!”
Cái này… tôi hiểu, dùng người giấy tục mệnh sống không được lâu, nhưng nghe bà lão nói vẫn thấy khó chịu, Lý Đồng chỉ xấp xỉ tôi, ngoài 30 tuổi, mà tuổi thọ giờ còn có hơn 10 năm! Người thường thì đều ganh tị với tài năng của hắn, nhưng không ngờ, những người như hắn, đều là dùng tính mạng để đổi lấy tài nghệ.
Lý Đồng thì ngược lại, nghe thấy bà lão nói thì vui lắm, cứ như là sống thêm 10 năm đã đủ thỏa mãn rồi. Bà lão quay sang nhìn tôi, nói: “Tiểu tử, ông già cậu cần tìm, tôi đã tìm được rồi!”
Tôi vội hỏi: “Tìm được lão Lưu rồi? Hiện giờ ông ấy đang ở đâu?”
Bà lão hắng giọng đáp: “Ông già này mấy hôm nay đi không nghỉ, đã đi khá xa rồi. Tối qua nói chuyện với tôi, ông ấy bảo không muốn cậu đi tìm, không nhận dùng hình nhân để tục mệnh!”
Tôi sửng sốt, hỏi: “Nói với bà? Bà nhìn thấy ông ấy ư?”
Bà lão cười, gật đầu: “Nhìn thấy, nửa người ông ta dùng hình nhân giấy thế mạng, chống một cây gậy cũ nát, mắt phải trông như viên đá xanh, đúng không?”
Bà lão miêu tả chính là lão Lưu, tôi vội nói: “Là ông ấy, đại nương, bà thấy ông ấy ở đâu, ông ấy cũng ở thị trấn này à? Bà mau nói cho cháu biết đi!”
Bà lão bất đắc dĩ xua tay: “Tối qua tôi báo mộng cho ông ấy, đừng nói già đây không giúp cậu, mà ông lão này quá cứng rắn, khuyên bảo nửa ngày cũng không đồng ý cho cậu đi tìm!”
Bà lão báo mộng cho lão Lưu? Thật khó mà tưởng tưởng tượng được, nhưng tôi tin bà ấy có năng lực làm vậy. Chỉ có điều không biết bà ấy nói thật hay nói dối, liệu có vì tiếc hình nhân giấy đỏ mà bịa ra hay không.
Thấy tôi bán tín bán nghi, bà lão nói: “Tiểu tử, cậu cũng không cần số ruột. Thực ra thì dùng người giấy tục mệnh không phải là cách duy nhất, còn có một lựa chọn tốt hơn!”
Tôi thở dài: “Kim thang thụ!”
Có vẻ không ngờ tôi còn biết cả kim thang thụ, bà lão cười, nếp nhăn trên mặt xô vào với nhau: “Tiểu tử ít tuổi mà kiến thức rộng đấy, chính là kim thang thụ! Tìm được nó, uống nhựa cây sẽ có thể tục mệnh!”
Lý Đồng vội chen ngang: “Kim thang thụ chỉ có một cây ở Tiêu Sơn, cháu vẫn luôn đi tìm nó, nhưng tiểu quỷ nói, nó bị người ta đào đi rồi!”
Bà lão gật đầu: “Đúng là cây ở Tiêu Sơn đã bị đào đi, nhưng cây đó không thuần, nếu dùng nó tục mệnh, thì cùng lắm là được tám năm!”
Tôi cau mày, cho dù chỉ được tám năm cũng đáng quý chứ? Bà lão đi tới vỗ vai tôi, nói: “Cậu đồng ý để bé gái lại cho già, già đây tặng cậu một lễ vật!”
Tôi ngẩng đầu hỏi: “Lễ vật gì? Hiện giờ trong lòng cháu, ngoài tính mạng lão Lưu thì chẳng muốn gì cả!”
Bà lão cười: “Ha ha, tôi biết vị trí một cây Kim thang thụ khác, tối qua đã nói cho ông lão biết, lễ vật này được chứ?”
Nghe bà lão nói, đột nhiên tôi có cảm giác như được trùng sinh, vội vàng cảm tạ! Lý Đồng thì lập tức quỳ sụp xuống đất: “Đại nương, tuy cháu mới tục mệnh, nhưng 10 năm nữa cũng phải cần đến kim thang thụ. Bà có thể tìm giúp cháu một cây không?”
Bà lão sầm mặt, liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Tiểu tử cậu năm xưa tới đây, xem tà bệnh cho người khác lấy giá cắt cổ, chẳng chịu tích chút công đức. Giờ không thấy xấu hổ à?”
Lý Đồng á khẩu, không nói nên lời, một lúc sau thì ngại ngùng đứng dậy. Bà lão quay đầu nhìn tôi, nói: “Chuyện của ông lão cậu khỏi cần xen vào. Có điều vị trí kim thang thụ thì tôi nói cho ông ấy rồi, nhưng có tìm được hay không, phải xem vận may của ông ta đến đâu!”
Tôi thở phào một hơi, lão Lưu có hy vọng được cứu, bé gái cũng được sống lại, đây chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?
“Đại nương, bà chắc chắn làm bé gái sống lại được ư?”
Bà lão cười: “Đương nhiên là được, nó còn phải làm cháu gái chăm sóc già đây chứ!”
Dứt lời bà lão xua tay: “Được rồi, mọi chuyện đã xong, đường xá xa xôi, cậu nên về sớm đi!”
Đúng vậy, chuyện lão Lưu mình chẳng giúp được gì, cũng nên về nhà, chợt nhớ đến chuyện đại họa, tôi vừa định mơt mồm hỏi thì bà lão chặn trước: “Tôi biết cậu muốn hỏi cái gì. Cậu chỉ cần nhớ kỹ câu nói thứ hai mà Hà tiên sinh để lại là được. Những việc khác không nói nữa, quay về đi!”
Nghe bà lão nói như vậy, đầu óc tôi xoay chuyển, rất nhanh đã phần nào đoán được ý bà ta. Cuối cùng cũng có thể an tâm, tôi cúi đầu hành lễ với bà, lưu luyến nhìn hình nhân giấy đỏ, rồi cùng Lý Đồng đi ra ngoài, trong đầu đầy ắp những suy nghĩ.
Thị trấn này, có thần tăng quét rác, có bé gái, nhất định tôi còn phải quay lại một lần. Từ biệt Lý Đồng, tôi xoay người định về nhà Đại Chuy lấy hành lý thì bỗng hắn túm lấy tay tôi. Khó hiểu quay đầu nhìn, Lý Đồng ngại ngùng đỏ mặt một lúc mới nói: “Tôi không thể ở lại đây được nữa, hay anh cho tôi đi theo anh!”
“Đi theo tôi?”
“Đúng, tôi cướp việc làm ăn của bà lão, lại tự phong cho mình là tiên, giờ mới biết bà ấy là cao nhân cỡ này, thật đúng là tự vả vào mặt!”
Suýt thì tôi bật cười thành tiếng, quả đúng là tự vả.
“Đó là một phần, một phần nữa là, mấy năm nay tôi ham tiền, không chữa bệnh cho người một cách đứng đắn, hiện giờ tuổi thọ không còn nhiều, tôi muốn làm chút việc tốt. Tôi sẽ đi cùng anh, chúng ta đi gặp ông lão râu dê kia xem là thật hay giả!”
Lý Đồng nói rất chân thành, chân thành đến mức nước mắt rưng rưng, tôi không đành lòng từ chối. Nghĩ lại thì cũng tốt, hắn là người sở hữu đồng tiền hổ văn thứ hai, nếu đúng hai đồng tiền cùng cuốn sách có thể trấn áp đại họa, thì coi như là bảo hiểm lẫn nhau!
Gật đầu đồng ý, hai chúng tôi bàn bạc rồi ai về nhà nấy chuẩn bị hành lý, mua vé tàu, dẫn Lý Đồng về thành phố.
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: http://truyensex.moe/chuyen-xe-bus-so-13/
Trong mấy tháng nay, tôi đi xa vì các loại nguyên nhân khác nhau, nhưng chuyến đi lần này là có thu hoạch nhất. Không nói đâu xa, riêng thành phố đã có thay đổi, tuy chưa tuyên án, nhưng tin tức đã lan truyền, tay lãnh đạo bao che lão Đường bị bắt. Quay về công ty, vừa thu dọn quần áo thì tôi nhận được điện thoại của luật sư phía Bắc Kinh.
Anh ta nói cặn kẽ tình huống cho tôi nghe, vụ án chắc chắn sẽ được đưa ra xét xử, nhưng hiện giờ còn thiếu một công đoạn, cho nên chậm trễ. Nhân chứng vật chứng đều có đủ, chỉ là chưa bắt được thủ phạm. Lão Đường bây giờ chẳng biết đang ở đâu.
Tuy nhiên đối với tôi nó không quan trọng, con chim lớn đã bị bắt, con chim nhỏ nào bay xa được? Bây giờ tiểu Lục đã nắm toàn quyền ở trạm, đưa Lý Đồng về ký túc chỉ cần cậu ta gật đầu là ok. Vốn định sắp xếp cho hắn một phòng riêng, nhưng Lý Đồng là người cổ quái, cứ đòi ở cùng với tôi, bất đắc dĩ đành phải kê thêm một cái giường gỗ trong phòng.
Để chúc mừng thành viên mới gia nhập, cũng để mừng việc lật đổ thành công tay lãnh đạo, tôi hẹn Bạch Phàm, Hoàn Tử Đầu, Thang Nghiêu buổi tối tụ tập.
Hẹn nhau ở quán lẩu, sau khi mọi người đã đông đủ, tôi giới thiệu qua về quá âm Tiểu Lý Tử. Lý Đồng cũng biết nhập gia tùy tục, ở thị trấn là kẻ cao ngạo khó gần, nhưng ở đây thì tỏ ra rất bình dị. Cả nhóm đã lâu không gặp nhau, cuộc nhậu rất say sưa, tan cuộc, ba chúng tôi loạng choạng đi về công ty. Trên đường đi, tiểu Lục không nhịn được, tìm gốc cây đi tiểu, Lý Đồng chợt kéo tôi ra một chỗ, nói nhỏ: “Bốn người hôm nay cùng nhậu, đều là bạn của anh?”
Tôi cười gật đầu: “Đúng, Bạch Phàm, Thang Nghiêu, Hoàn Tử Đầu, cùng với tiểu Lục đang đái bậy kia, anh nhớ tên họ chứ.”
Không ngờ đột nhiên sắc mặt Lý Đồng lại trở nên khó coi, nhếch mép chậm rãi nói: “Một đám mèo mả gà đồng, trong bốn người bạn của anh thì ba người có vấn đề!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 27/03/2022 03:33 (GMT+7) |