Thấy Hoàn Tử Đầu bặm trợn, tài xế không dám cự cãi, ấm ức nhìn thoáng qua cửa kính xe lần nữa rồi đánh xe đi. Cả đoạn đường, mỗi người một suy nghĩ, không ai nói với ai cáu nào.
Đến Nam Kinh đã là hơn 2h, nhưng nơi đây vẫn rất nhộn nhịp. Không khí xa hoa rất nhanh làm chúng tôi quên đi chuyện lúc nãy, càng uống càng vui vẻ. Tôi biết Hoàn Tử Đầu có thế lực ở khu kinh tế mới, lần trước tìm được Vương Đại Trung cũng là nhờ chị dâu hắn, bèn hỏi: “Huynh đệ, anh có thế lực ở khu kinh tế mới, có thể giúp tôi hỏi thăm một người được không?”
Hoàn Tử Đầu đặt chai bia xuống bàn, nói: “Đừng nói là tìm người, kể cả anh bảo tìm một con chuột, tôi cũng có thể chỉ cửa hang của nó cho anh.”
Tôi cũng biết luôn cái tài bốc phét của hắn, cười nói: “Tìm một người họ Hà, là một người rất có bản lĩnh, biết trừ tà ma!”
Hoàng Tử Đầu tu một ngụm bia lớn, đặt chai cái cách xuống bàn, chậm rãi hỏi: “Gì nữa?”
Tôi lắc đầu: “Chỉ biết là đàn ông, họ Hà, còn lại không có thông tin gì.”
Hoàn Tử Đầu lườm tôi: “Khu kinh tế mới phải có đến mấy vạn người họ Hà, tôi nào biết người anh muốn tìm là ai?”
Tôi cũng nghĩ vậy, lão Vũ chỉ nói cao nhân này họ Hà, cụ thể trông như thế nào thì hoàn toàn không biết, cho dù giờ ông ấy đứng trước mặt tôi cũng chẳng nhận ra. Lão Lưu thì nói có quen biết một người trong giới họ Hà, với bản lĩnh của lão thì rất có khả năng đó là người tôi cần tìm.
Nghĩ đến Lưu Khánh Chúc, việc tôi muốn làm rõ nhất lúc này đó là mười năm trước, hỏa hoạn ở 2386 đường Hoài Viễn có phải do lão đốt không!
Một nửa tòa nhà bị chết cháy, mấy trăm mạng người, chuyện này liên quan đến việc rốt cuộc lão có đáng tin hay không. Tôi lại hỏi: “Thế ở đường Hoài Viễn, anh có quen bạn bè nào không?”
Hoàn Tử Đầu vênh vênh tự đắc: “Cả cái đường Hoài Viễn đều là bạn bè của tôi, đến con chuột cũng biết tôi là ai!”
Dứt lời hắn lại gọi thêm tuần bia.
Uống cả đêm đến sáng, lúc ngủ dậy đã là buổi chiều, mệt thì mệt, việc chính vẫn không thể chần chờ. Tôi vội kéo tiểu Lục với Hoàn Tử Đầu đang ngủ say dậy, chạy thẳng đến đường Hoài Viễn.
Lần nào đến đây cũng là ban đêm, giờ đứng trước tòa nhà vào ban ngày, cảm giác nó cũng không đến nỗi đáng sợ lắm. Người bạn của Hoàn Tử Đầu tên là Thuận Tử, ở gần đây, anh ta làm việc ở một đồn công an, khá quen thuộc với tòa nhà này.
Thuận Tử đầu đội mũ lưỡi trai, dáng người không cao lắm, mép còn có một cái nốt ruồi. Trông thấy chúng tôi, anh ta bắt đầu giới thiệu về vụ hỏa hoạn 10 năm trước.
“Mười năm trước đây, khu nhà này là một khu đinh lâu (nhà khó giải tỏa), thành phố muốn thu hồi, nhưng cả trăm hộ dân sống ở đây nói gì cũng không chịu di dời, kết quả chỉ chưa đầy một tháng sau, đột nhiên xảy ra cháy lớn, thiêu chết nửa tòa nhà.”
Hoàn Tử Đầu bặm môi: “Nửa tòa nhà chết cháy, sao giờ vẫn có người sống ở đó, không có ma quỷ sao?”
Thuận Tử đưa tay đẩy vành mũ, nói: “Cường ca, sao lại không có ma quỷ chứ. Tôi chính là cảnh sát khu vực này, dăm ba ngày lại có người báo nguy, nhưng chẳng có cách nào khác, người sống ở đây đều là người nghèo, dọn đi đâu được. Những lần báo nguy đều nghe rất kỳ lạ, cảnh sát bọn tôi có quy định ngầm, phàm là những cuộc gọi lúc nửa đêm, sẽ không ra tay.”
Tôi hỏi: “Thế rốt cuộc năm xưa sao lại xảy ra cháy? Có bắt được người phóng hỏa không?”
Thuận Tử gật đầu: “Hồ sơ ghi, năm đó bảo vệ khu nhà vứt tàn thuốc bừa bãi, ông ta bị tù mười năm, cũng mới ra tù gần đây.”
“Giờ bảo vệ đó sống ở đâu? Tôi muốn gặp ông ta!”
Thuận Tử biến sắc, cúi đầu nói: “Đại ca, người này nếu có thể không gặp thì đừng gặp, tinh thần ông ta không ổn định. Lúc đầu tòa phán 5 năm tù vì tội sơ ý dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, nhưng ông ta vào tù lại vô tình giết người, án tăng thêm 5 năm, mới thành 10 năm!”
Tôi gật đầu: “Không sao, tôi chỉ hỏi ông ta mấy câu thôi, anh nói cho tôi biết ông ấy sống ở đâu đi.”
Thuận Tử ái ngại nhìn Hoàn Tử Đầu, thấy hắn gật gật, mới nói địa chỉ cho tôi. Chúng tôi đi theo địa chỉ anh ta nói, không xa lắm, bảo vệ sống ở một kho hàng bỏ hoang ở bãi rác gần đó.
Kho hàng nằm một góc, xung quanh rác chất thành núi, nghe nói người bảo vệ sáng đi nhặt ve chai bán, tối ngủ lại kho hàng. Nhà kho rộng hai ba trăm mét vuông, bỏ hoang ở bãi rác chẳng ai đoái hoài đến. Chúng tôi lục tìm nửa ngày mới thấy một người gầy gò trong bộ quần áo rách rưới đang dùng gậy bới đống rác.
Xung quanh chẳng có ai khác, chỉ duy nhất ông ta nhặt ve chai, chắc hẳn là người bảo vệ kia. Hoàn Tử Đầu xung phong lên trước, vỗ vai ông ấy, nói: “Này, tìm ông hỏi chút chuyện!”
Người bảo vệ chẳng hề giật mình, từ từ xoay người. Hoàn Tử Đầu chửi thề một câu, lùi lại mấy bước, hóa ra người bảo vệ chỉ có nửa gương mặt lành lặn.
Một con mắt cùng nửa sống mũi nguyên vẹn, nhưng bên đối diện thì ngũ quan đã lẫn lộn, nhìn rất dọa người. Hiển nhiên là ông ta cũng bị bỏng nghiêm trọng.
Thấy người bảo vệ, tôi không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, cố bạo gan đi qua hỏi: “Anh trai, tôi là người ở Trường Tân qua, có chút việc muốn hỏi anh, được không?”
Vừa nói, tay vừa rút 100 tệ đưa cho ông ta. Người bảo vệ cất đồng tiền vào túi, lạnh lùng đáp: “Ban ngày ta bận làm việc, có gì buổi tối nói!”
Hoàn Tử Đầu vừa nghe đã nổi nóng: “Ông thì bận cái rắm à, 100 tệ bằng cả tháng nhặt ve chai của ông đấy!”
Người bảo vệ không thèm đáp lời, lại xoay người tiếp tục bới rác. Tiểu Lục có tính thương người, thấy ông ta tội nghiệp, lại rút tờ 100 ra định đưa. Hoàn Tử Đầu vội giật lại: “Được rồi, không thấy lão này cầm tiền nhưng không làm việc sao? Lại đưa nữa, ném đá xuống sông à?”
Thấy người bảo vệ tính tình cố chấp, không tiện gạn hỏi, tôi liền bảo tiểu Lục và Hoàn Tử Đầu quay về trước. Đến 8h, trời đã tối, ba chúng tôi ăn xong mới tới bãi rác…
Nơi đây cách xa khu phố xá sầm uất, ngoài những đống rác và cỏ hoang thì chẳng có gì khác, nếu không phải có Hoàn Tử Đầu với tiểu Lục đi cùng, buổi tối tôi thật chả dám đến chỗ này.
Cửa kho hàng mở toang, bên trong tối đen như mực, ba chúng tôi nhờ ánh đèn flash điện thoại mà dò dẫm đi vào. Vừa bước vào trong, một mùi hôi thối xộc lên mũi, Hoàn Tử Đầu che miệng mắng: “Con mẹ nó, mùi gì kinh thế!”
Chỗ này mùi thối ngập trời, thật khó mà ở lâu, tôi vội lớn tiếng gọi: “Anh bảo vệ, anh có bên trong không?”
Trả lời tôi chỉ là mấy tiếng vọng lại trong kho hàng trống. Cầm điện thoại soi bốn phía, mặt đất chất đầy chai cũ, bìa giấy, rất khó đặt chân. Hoàn Tử Đầu không nhịn được, lải nhải mắng: “Mau đi ra ngoài thôi, đi vào sâu cũng có được mẹ gì đâu. Nói dại miệng, tí nữa cửa khi mà bị đóng lại, ba chúng ta bị hun chết vì mùi thối mất!”
Hoàn Tử Đầu vừa dứt lời thì bỗng Ầm một tiếng, hai cánh cửa kho quả thực bị đóng lại!
Kho hàng không có cửa sổ, cửa lớn bị đóng, bên trong tối đến không nhìn rõ năm ngón tay, tiểu Lục luống cuống hô lớn: “Này đừng khóa, bên trong còn có người!”
Nơi đây làm gì có ai, cửa kho hàng bị đóng lại, chỉ có thể nghĩ đến tay bảo vệ kia. Ba chúng tôi chạy vội ra đẩy cửa, không ngờ nó đã bị khóa. Lòng tôi hoang mang, tay bảo vệ không thù không oán với chúng tôi, sao hắn phải làm vậy?
Hoàn Tử Đầu lôi điện thoại ra bấm số cho đang em, còn chưa kịp bấm thì chợt nghe phía sâu trong kho hàng có tiếng nước chảy tí tách. Tiểu Lục quái lạ nói: “Đã mấy hôm nay trời không mưa, kho hàng khô ráo như vậy, lấy đâu ra nước?”
Vừa dứt lời, tôi bỗng cảm giác một giọt nước nhỏ trúng đầu mình, vội đưa tay lau, soi đèn, giọng run run: “Máu…”
Tiểu Lục với Hoàn Tử đầu thấy vết máu trên tay tôi, cả ba run rẩy, không hẹn mà cùng nhau soi đèn lên phía trên nóc nhà kho…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 27/03/2022 03:33 (GMT+7) |