Quay đầu nhìn vào bãi đỗ xe trong sân, xe mình vẫn ở đó, chẳng hề xê dịch, nhìn lại con đường, đã không thấy bóng dáng chiếc xe vừa chạy ngang đâu nữa, con phố yên tĩnh, vắng như tờ.
Tiểu Lục thấy tôi ngây người thì gọi: “Huynh đệ, suy nghĩ gì thế?”
Thở hắt ra một hơi, tôi vội bước theo cậu ta lên ký túc. Sáng sớm hôm sau đã bị tiểu Lục đánh thức, cau có lầu bầu, cậu ta lại có vẻ cao hứng, nói: “Lưu Khánh Chúc đến tìm anh đấy!”
Nghe thấy tên lão Lưu, tôi ngồi bật dậy: “Lão đâu?”
“Ở dưới cổng!”
Vội vàng mặc quần áo, chẳng buồn đánh răng rửa mặt, tôi lao xuống dưới lầu. Mấy hôm nay đã điều tra ra manh mối sự việc, chẳng những không còn hoài nghi ông ta, mà từ đáy lòng còn cảm thấy khâm phục.
Lão Lưu vẫn như vậy, mặc cái áo trắng rộng, chống cây gậy cũ rích, tôi hưng phấn nhào qua ôm chầm lấy lão. Lưu Khánh Chúc giật mình, dùng sức đẩy tôi ra, nói: “Làm gì đấy? Đầu ngươi bị ngấm nước à?”
Thấy lão Lưu mấy hôm không gặp, khí sắc có vẻ tốt, tôi cười: “Lão Lưu, ngày nào tôi cũng đến tìm, sao ông không có nhà, đi đâu thế?”
Lão Lưu nheo mắt, lùi lại một bước nói: “Còn đi đâu nữa, ta đi hỏi thăm Hà tiên sinh giúp ngươi.”
Thực sự cảm động, mấy ngày nay tôi nghi ngờ lão, đi điều tra về lão, nhưng lão lại nhiệt tình giúp mình.
“Thật à, có tìm được không?”
Lão Lưu gật đầu: “Không biết có phải người ngươi muốn tìm không, có điều người bạn họ Hà này của ta, là người số một trong giới!”
Tôi vui mừng khôn xiết, trước đây lão Vũ lái chuyến xe 13, được một cao nhân họ Hà cứu, giờ lại nghe tiên sinh họ Hà bạn của lão Lưu là người giỏi nhất trong giới, việc cả hai là cùng một người có xác suất tương đối cao. Chợt nhớ đến cuốn sách mà lão Lưu cần, tôi nói: “Lão Lưu, ông vẫn luôn muốn cuốn sách tôi giữ nhỉ, chờ chút tôi lên lấy cho ông.”
Nói đoạn tôi xoay người đi lên ký túc, lão Lưu chợt kéo tay tôi lại: “Sách tính sau, Hà tiên sinh hành tung bất định, phải đi ngay!”
Tôi đáp một tiếng rồi đi sang công ty, định báo lão Vũ một câu, đến văn phòng mới phát hiện, lão Vũ ra ngoài từ mấy hôm trước còn chưa có về. Bỗng nhớ đến lúc lão Vũ hỏi về Lưu Vân Ba, nói là muốn đi tìm hắn, nhưng đã mấy hôm rồi sao còn chưa về, liệu không gặp nguy hiểm gì chứ?
Lo thay cho lão Vũ mà toát mồ hôi, dặn tiểu Lục chạy xe giúp mình mấy ngày, sau đó liền đi theo Lưu Khánh Chúc. Trên đường đi, lão Lưu kể cho tôi về Hà tiên sinh. Ba tuổi Hà tiên sinh đã khai thiên nhãn, 6 tuổi thì ma quỷ không dám bén mảng đến gần nhà, tám tuổi xem bệnh giúp người chưa từng thất thủ, 18 tuổi đắc đạo bán tiên.
Nghe lão Lưu nói vậy, lòng hiếu kỳ trong tôi càng mạnh, càng tin đây chính là vị tiên sinh mà mình cần tìm, nhất định ông ấy có thể giúp tôi thoát khỏi chuyến xe số 13 ma quỷ.
Lần này không phải đi xa lắm, chúng tôi đến một khu chung cư cũ trong nội thành, lão Lưu vừa định qua hỏi thăm thì trông thấy dưới lầu có vài người đang khiêng một phụ nữ trung niên lên. Người phụ nữ ánh mắt đờ đẫn, hai chân mềm nhũn, trông rất yếu ớt, một người đàn ông trung niên nói với người mặc áo khoác phía sau: “Tiên sinh, vợ tôi bị ốm, ngài xem có thật là tà bệnh không, có nghiêm trọng không?”
Người mặc áo khoác đáp: “Chính xác là tà bệnh, lát nữa tôi thu phục tà ám trên người bà ấy, sẽ không sao nữa!”
Người đàn ông trung niên nghe thế thì vâng vâng dạ dạ, rút điếu thuốc ra mời. Tôi đứng cạnh lão Lưu, hỏi nhỏ: “Lão Lưu, ông thấy đại tỷ này bị tà bệnh thật không?”
Lão gật đầu: “Có tà ám, nhưng có người lo rồi, chúng ta không cần làm chuyện bao đồng!”
Dứt lời bèn đi tới hỏi thăm mấy người khác về chỗ ở của Hà tiên sinh. Sau khi hỏi được, lão Lưu giơ tay chỉ lên trên: “Tầng 7!”
Hai chúng tôi đi cầu thang bộ lên trên, lúc qua tầng 3, thấy có nhà mở cửa, liếc nhìn vào trong thì thấy đại tỷ ban nãy đang ngồi giữa mấy người vây quanh phòng khách.
Vừa bước lên cầu thang tầng 4 thì chợt nghe tiếng kêu thảm, lòng tôi rét run, quay đầu thì đúng là âm thanh phát ra từ căn nhà kia. Tiên sinh mặc áo khoác đứng trước mặt chị ta, cầm một nắm ngân châm, đang châm từ đỉnh đầu xuống. Lão Lưu thấy thế bèn xoay người đi vào, vị tiên sinh mới châm đến châm thứ hai thì bị lão túm lấy cổ tay, lạnh giọng nói: “Sao ngươi không phân trắng đen, đã ra tay nặng như vậy?”
Tiên sinh mặc áo khoác sửng sốt, sau đó tức giận nói: “Ông thì biết cái gì, đây không phải châm cứu, tôi đang đuổi ma, tránh qua một bên đi!”
Lão Lưu đoạt nắm ngân châm trong tay hắn, nhàn nhạt nói: “Ngươi cũng không chịu nhìn xem cô gái này bị ai nhập vài. Nếu là người nhà quá cố thì sao, mười ba châm này, người ta làm sao đầu thai được?”
Nét mặt tiên sinh áo khoác rất phức tạp, nheo mắt nói: “Gì mà còn phần biệt người trong nhà hay người ngoài, đã chết thì đều là vong hồn cả!”
Dứt lời hắn lại mở hộp lấy ra mấy cái ngân châm. Người chồng đại tỷ mở miệng: “Tiên sinh, ngài đừng châm vội, vị lão tiên sinh này nói cũng rất có lý. Hay là ngài thử kiểm tra xem có phải người nhà quá cố nhập vào vợ tôi không đã.”
Tay mặc áo khoác có vẻ mất kiên nhẫn, làu bàu: “Kiểm cái gì mà kiểm, các người không hiểu chuyện thì đừng lẫn lộn. Người đã chết đều là ma, không phân biệt người nhà hay người ngoài!”
Người chồng đắn đo rồi quay sang nói với lão Lưu: “Lão tiên sinh, thấy ông cũng là người am hiểu, hay là phiền ông phân biệt giúp một chút!”
Lão Lưu gật đầu, không thèm để ý đến tay áo khoác, hỏi: “Trong năm nay, nhà của ngươi có ai chết không?”
Anh ta vội gật đầu: “Cô của vợ tôi mới chết hai tháng trước!”
Lão Lưu liền giao phó: “Dùng thổ pháp là được. Ngươi vào bếp lấy nửa bát nước với một cái đũa ra đây.”
Người chồng không dám chậm trễ, vội vào bếp làm theo lời lão Lưu. Lão Lưu đặt nửa bát nước lên bàn, đưa cái đũa cho chị gái kia, nói: “Ngươi niệm liên tục tên của bà cô quá cố, đồng thời cắm chiếc đũa vào giữa cái bát!”
Chị gái cầm lấy cái đũa, làm theo lão Lưu nói, miệng lầm bầm, tay cắm nó vào trong bát nước. Thấy đã đủ, lão Lưu nhẹ giọng: “Buông tay!”
Chị gái do dự rồi thả tay ra, chuyện lạ liền xuất hiện! Cái đũa cứ thế đứng thẳng tắp trong bát nước, lão Lưu gật đầu: “Đúng rồi, người nhập vào cô này chính là bà cô mất hai tháng trước.”
Tay áo khoác nghe thấy thì không nhịn được, nói: “Thế mà gọi là thổ pháp, có tác dụng cái rắm à?”
Dứt lời đưa tay định rút cây đũa lên, nhưng hắn vận lực cũng chẳng thể lay chuyển, cái đũa bất động! Cây đũa cứ như mọc rễ vậy, cắm chặt vào cái bát nước, tay áo khoác thấy mọi người nhìn mình, thẹn quá hóa giận: “Tà ma ngoại đạo, ông dám chơi lão tử?”
Nói rồi hắn dùng hai tay, cắn răng cố rút chiếc đũa ra. Thấy thế, lão Lưu lạnh giọng: “Thấy ngươi biết dùng bách gia thập tam châm, tưởng ngươi cũng có bản lĩnh, ai dè chỉ là tên lừa tiền gà mờ. Cái đũa sao có thể rút ra bằng cách đó, mau…”
Còn chưa nói hết câu, bỗng nghe rắc một tiếng, cái đũa đã gãy!
Cùng lúc với đó, tay mặc áo khoác kêu lên, cơ thể bị quăng ra xa. Nửa cái đũa còn lại vẫn như mọc rễ cắm thẳng ở trong bát, lão Lưu cau mày: “Không hay rồi!”
Tốp người vây quanh nhà ai cũng luống cuống, người phụ nữ ngồi trên ghế, cũng bất tỉnh nhân sự, cùng lúc với chiếc đũa gãy. Người chồng căng thẳng: “Sao còn bị ngất?”
Lão Lưu nhìn chằm chằm vào cái bát: “Chiếc đũa là đường tiễn hồn, nó gãy rồi thì khó mà tiễn bà cô đi!”
Lão Lưu vừa dứt lời, bà cụ bên cạnh cũng đột nhiên trợn mắt, rồi lăn ra bất tỉnh giống đại tỷ kia. Cả nhà kinh ngạc, đây là chuyện gì xảy ra? Lão Lưu trầm tư một lát, thấp giọng nói: “Phiền toái rồi, hóa ra ngoài bà cô, còn có hồn ma khác trên người cô ấy!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 27/03/2022 03:33 (GMT+7) |