Căn nhà Tiểu Li bây giờ đã có một gia đình khác dọn đến ở. Gia đình này cũng có hai chị em. Đứa chị lớn hơn tôi vài ba tuổi, thằng em trạc tuổi tôi. Hai đứa này trông cũng hiền lành và dễ chịu nhưng tôi chẳng thèm làm quen với chúng. Suốt ngày tôi chơi tha thẩn một mình, trong lòng lúc nào cũng nhớ đến Tiểu Li.
Tôi không thể nào hình dung được tôi sống mà không có nó, cho nên khi điều đó xảy ra, tôi cố hết sức vẫn không làm quen nổi và trong thời gian đó, cuộc sống đối với tôi quả là nặng nề.
Một hôm đi học về, tôi vô cùng kinh ngạc khi thấy Tiểu Li đang ngồi chơi ô quan một mình trước sân nhà tôi. Trong một thoáng tôi cảm thấy một niềm vui kỳ lạ và bất ngờ lan khắp cơ thể.
Tiểu Li mải cắm cúi chơi, không nhìn thấy tôi. Tim đập loạn trong ngực, tôi vừa chạy về phía nó vừa kêu lên, giọng mừng rỡ :
– Tiểu Li !
Tiểu Li quay lại. Thấy tôi, nó nhe răng sún ra cười.
Tôi nắm tay nó :
– Mày về đây hồi nào vậy ?
– Hồi nãy.
– Mày đi một mình hả ?
– Mẹ em đưa em về.
Tôi nhìn quanh :
– Mẹ mày đâu rồi ?
Tiểu Li mỉm cười :
– Mẹ em lại đi rồi. Chỉ có em ở lại thôi. Em ở lại em đi học.
Tôi lắc lắc tay nó :
– Mày nói thật chứ ?
– Thật.
Tiểu Li vừa đáp vừa cười. Miệng nó cười thật tươi. Về đây đi học với tôi, chắc nó vui lắm !
Tôi nhìn qua căn nhà cũ của nó, lo lắng hỏi :
– Nhà mày bán mất rồi, mày về đây mày ở đâu ?
Tiểu Li nghiêng đầu :
– Em ở nhà anh.
Tôi reo lên :
– Thật hén ? Ừ, mày ở chung với tao đi ! Lát nữa tao vào tao xin mẹ tao.
Tiểu Li lại cười :
– Mẹ em xin rồi.
Tôi hồi hộp :
– Mẹ tao nói sao ?
– Mẹ anh bảo “Ừ”.
Tôi khoái chí gật gù :
– Tao biết ngay mà ! Mẹ tao thích mày lắm ! Mẹ tao thương mày cũng hệt như thương tao.
Tôi ngập ngừng một chút rồi nói tiếp :
– Cả tao nữa ! Hồi mày đi rồi, tao không thèm chơi với những đứa khác ! Tao cứ nhớ nhớ mày thế nào !
Nói xong, tự dưng tôi cảm thấy mắc cỡ liền nhìn xuống đất.
Để đỡ ngượng, theo thói quen tôi cho tay vào túi mò mẫm. Tôi định bày tỏ cái “nhớ nhớ” của mình bằng cách tìm cho Tiểu Li một cây kẹo hoặc một viên bi nhưng tôi sờ hoài chả thấy.
Tiểu Li quan sát hành động vô vọng của tôi :
– Anh tìm gì vậy ?
Tôi lúng túng :
– Tao tính tìm cho mày một cây kẹo nhưng… không có. Tao nhớ rõ ràng hôm qua tao cất cây kẹo ở đây, chẳng hiểu bây giờ nó biến đi đâu.
Tiểu Li nheo mắt :
– Hay là anh ăn rồi ?
Tôi đỏ mặt :
– Không có đâu ! Chắc là nó rơi đâu đó ! Thôi, ngày mai tao sẽ cho mày cây khác hén ?
– Ừ ! – Tiểu Li gật đầu dễ dãi.
Tôi liếm môi :
– Rồi khi nào đến mùa hè, tao sẽ hái hoa phượng cho mày ép vào tập.
Tiểu Li dẩu môi :
– Anh hái cho anh nữa chứ bộ !
– Ừ, tao hái cho tao nữa. Tao cũng ép vào tập giống như mày.
Tiểu Li trố mắt :
– Anh không thích ăn nhụy hoa nữa hả ?
Tôi lắc đầu :
– Không ! Tao hết thích rồi.
– Sao vậy ?
– Tao cũng chẳng biết nữa !
Thấy tôi “rắc rối” quá, Tiểu Li không thèm thắc mắc nữa. Nó đưa tay vuốt tóc và hỏi, chắc là câu hỏi nó cố nén từ nãy đến giờ :
– Anh thấy tóc em có dài hơn hôm trước không ?
Tôi nhìn vào trán nó :
– Dài hơn, nhưng chưa che được vết sẹo.
Tiểu Li có vẻ buồn bã :
– Tóc em nó mọc chậm rì ! Ngày nào em cũng soi gương mà chẳng thấy nó dài ra được bao nhiêu.
Tôi an ủi nó :
– Mày đừng lo ! Bây giờ đến hè, thế nào tóc mày cũng dài ra. Lúc đó, chẳng ai nhìn thấy vết sẹo trên trán mày đâu !
Tiểu Li xoa xoa vết sẹo :
– Ừ, em cũng mong chóng đến hè.
Chúng tôi đang nói chuyện, đột nhiên Lợi sứt đi ngang qua. Nó nhìn tôi và Tiểu Li bằng ánh mắt ranh mãnh và gào thật to câu hát mất dạy bữa trước.
Tôi tức điên lên và chạy vụt ra đường.
Lần này, Lợi sứt không bỏ chạy. Thấy tôi xông tới, nó thản nhiên đứng lại, thậm chí nó còn chúm miệng huýt sáo.
Tôi tiến sát lại trước mặt nó, nghiến răng hỏi :
– Hôm trước mày đã thề rồi, sao hôm nay mày còn nói bậy ?
Lợi sứt cười hề hề :
– Tao có miệng tao muốn nói gì tao nói !
Cái giọng ngang phè của nó khiến tôi không giữ nỗi bình tĩnh. Tôi xông vào túm cổ áo nó. Nhưng lần này, Lợi sứt đã chuẩn bị sẵn, tôi chưa kịp trở bộ, nó đã quật tôi xuống đất và đè lên người.
Tình huống bất lợi hôm trước lại lặp lại. Tôi vừa đỡ đòn vừa gọi Tiểu Li :
– Tiểu Li ơi ! Xông vào đi !
Nhưng Tiểu Li không chịu “cứu” tôi. Nó đứng nhìn Lợi sứt giã tôi và nhe răng sún ra cười.
Tôi lại giục :
– Còn cười cái gì ! Xông vào đi ! Mày cắn vào lưng nó như lần trước ấy !
Nhưng Tiểu Li vẫn đứng yên tại chỗ. Nó còn nói :
– Răng em sún hết làm sao cắn được ?
Phần bị Lợi sứt nện tối tăm mày mặt, phần thấy Tiểu Li trở chứng, tôi giận muốn nổ đom đóm mắt. Tôi quay mặt về phía Tiểu Li tính chửi nó một câu thật nặng, nhưng tôi chưa kịp mở miệng đã bị Lợi sứt giáng một quả trúng quai hàm, đau thấu trời xanh.
Tôi giật mình rên lên một tiếng và mở choàng mắt ra. Phải mất một lúc lâu tôi mới nhận ra mình đang nằm trên giường và tất cả hình ảnh vừa rồi chỉ là một giấc mơ. Nghe đau đau nơi quai hàm, tôi đưa tay rờ và phát hiện ra một viên bi đang nằm cấn dưới má tôi. Có lẽ đó là viên bi hồi chiều tôi bỏ quên trong túi áo, khi tôi nằm ngủ quay qua quay lại, nó len lén lăn ra.
Thoát khỏi trận đòn của Lợi sứt, tôi nhẹ nhõm cả người. Nhưng khi sự mừng rỡ vì “thoát nạn” qua đi, tôi cảm thấy một nỗi buồn khó tả xâm chiếm lấy tôi. Thế là Tiểu Li không về. Nó đã đi luôn, bỏ tôi lại một mình. Ừ, nếu Tiểu Li về thật, không bao giờ nó để cho Lợi sứt “làm chả” tôi, nó sẽ xông vào trợ chiến, không cần tôi giục, và hai đứa tôi sẽ cỡi lên người Lợi sứt như cỡi ngựa. Hệt như ngày nào.
Nhưng Tiểu Li sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Đó là sự thật buồn bã nhất mà tôi được biết từ trước đến nay. Nó chẳng thèm ở cạnh tôi trong những trận đánh nhau sắp tới. Nó mặc tôi chiến đấu đơn độc giữa… cuộc đời. Nó chẳng thèm cho tôi chấm chung lọ mực. Nó chẳng thèm giữ dép giùm tôi trong những giờ chơi. Nó chẳng thèm ốm cho tôi… chép bài giùm nó. Và nhất là tôi sẽ chẳng có ai để cùng đợi mùa hè.
Trong rất nhiều ngày, tôi vẫn không tin Tiểu Li đã ra đi mà không kịp đợi cây phượng trước sân trường trổ hoa và không kịp chờ những ngọn tóc ngày nào dài xuống trán ! Và trong nỗi trống vắng mênh mông đó, tôi thường bâng khuâng tự hỏi không biết đến bao giờ tôi mới gặp lại Tiểu Li.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cô gái đến từ hôm qua |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Nguyễn Nhật Ánh, Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 25/06/2016 14:48 (GMT+7) |