Chơi đi trốn đi tìm cũng vậy, Tiểu Li rơi vô “cạm bẫy” của tôi hoài.
Tôi nhắm mắt một hồi, nghe nó hú, liền mở mắt ra chạy đi tìm. Nhưng Tiểu Li trốn kỹ quá chừng. Tôi tìm tháo mồ hôi, sục sạo khắp các ngõ ngách, hốc hẻm vẫn chẳng thấy nó đâu. Y nhhư nó chui đâu dưới đất.
Tìm cả buổi không được, tôi đứng giữa nhà, năn nỉ :
– Mày hú thêm một tiếng nữa đi !
Tôi mở mắt thao láo, miệng nhắc đi nhắc lại hai ba lần, Tiểu Li vẫn im re. Nhưng tôi vừa mới bước ra ngoài hiên đã nghe tiếng hú cất lên trong nhà.
Tôi liền ba chân bốn cẳng chạy vụt vào nhà và dáo dác dòm khắp nơi. Thậm chí tôi còn chui cả xuống gầm giường, bồ hóng dính đầy đầu, nhưng cũng chẳng tìm ra nó.
Chẳng lẽ kêu lên là mình chịu thua, tôi bèn nghĩ ra một mẹo. Tôi làm bộ ngã “oách” một cái giữa nhà và ôm giò hét ầm lên :
– Trời ơi ! Gãy cẳng tao rồi !
Tiểu Li trúng kế ngay. Đang nấp trong tủ, nó tung cửa, nhảy ào ra, mặt mày thất sắc :
– Cái gì vậy ?
Chỉ đợi có vậy, tôi chỉ tay vô người nó, miệng cười đắc thắng :
– Bắt được mày rồi nghen !
Tiểu Li vẫn chưa hiểu, nó cứ dòm lom lom xuống chân tôi, hỏi :
– Chân anh gãy chỗ nào đâu ?
Tôi giơ chân lên :
– Gãy đâu mà gãy ! Tao chỉ làm bộ cho mày chui ra thôi ! Vậy là mày thua rồi hén ?
Bấy giờ, Tiểu Li mới biết là mình bị mắc lừa. Nó giẫy nẩy :
– Em không chịu đâu ! Anh ăn gian !
Tôi quắc mắt :
– Tao ăn gian hồi nào ?
– Chứ gì nữa ! Tự nhiên anh la lên là gãy giò !
– Tao có miệng tao muốn nói gì tao nói chứ ! Mày nghe thì mày ráng chịu !
Cãi không lại tôi, Tiểu Li ngồi bệt xuống đất.
Tôi liếc nó :
– Mày nằm vạ phải không ? Mày nằm vạ thì tao nghỉ chơi à !
Nghe tôi dọa nghỉ chơi, Tiểu Li hoảng hồn đứng bật dậy. Nó cầm tay tôi lắc lắc :
– Thôi, chơi tiếp đi !
Tôi hất tay nó ra, làm mặt giận :
– Tao không chơi nữa đâu ! Ai bảo mày kêu tao ăn gian !
Tiểu Li làm hòa :
– Anh không ăn gian.
Nhưng mặc cho nó nói, tôi cứ quay mặt ngó lơ chỗ khác. Đợi cho nó năn nỉ cả chục lần, tôi mới chịu chơi tiếp.
Tiểu Li ham chơi là thế, vậy mà có một hôm tôi đợi hoài vẫn không thấy nó chạy qua rủ.
Cuối cùng, tôi phải ra đứng trước hiên, gọi vọng sang :
– Tiểu Li ới ời !
Tôi gọi hai, ba tiếng mới thấy nó ló mặt ra khỏi cửa. Tôi ngoắc :
– Qua đây chơi tạt lon !
Tiểu Li lắc đầu :
– Em phải làm toán ! Lát nữa đi !
Tôi nheo mắt :
– Toán lúc nào làm chẳng được ! Qua đây chơi với tao !
Nhưng Tiểu Li vẫn không nhúc nhích. Nó đứng trước cửa ngần ngừ dòm sang.
Thấy vậy, tôi giả vờ giận dỗi, nói lớn :
– Mày không qua thì tao chơi một mình.
Nói xong, tôi bước ra sân vẻ một vòng tròn rồi đặt cái lon vào chính giữa. Sau đó, tôi lùi ra xa và rút dép cầm tay. Tôi nhắm thật kỹ cái lon rồi vung tay ném mạnh. Chiếc dép bay “vù” một cái, đập xuống đất thật mạnh rồi bắn vọt ra xa. Bụi tung mù mịt nhưng cái lon vẫn đứng trơ trơ chỗ cũ.
Tiểu Li cười khúc khích :
– Gần vậy mà ném không trúng !
Tôi tảng lờ như không nghe thấy, lẳng lặng đi lượm chiếc dép.
Tôi lại đứng vào chỗ cũ, rùn người lấy thế và lại ném. Lần này, chiếc lon bị bắn tung đi và lăn lông lốc. Tiểu Li reo lên :
– Hay quá !
Lúc này, nó không còn đứng ngay trước cửa mà men ra ngoài mé hiên, sát về phía nhà tôi.
Tôi khẽ liếc nó và nói trổng trổng :
– Chơi thì ra chơi !
Từ nãy đến giờ xem tôi “biểu diễn”, Tiểu Li có vẻ háo hức muốn tham gia. Nó dợm chân tính chạy ra mấy lần nhưng cuối cùng kềm lại được :
– Em phải làm toán !
Thái độ “ù lì” của nó khiến tôi nổi sùng :
– Làm toán thì vô nhà đi, mày đứng đó làm gì ?
– Em đứng coi chút xíu rồi em chạy vô liền.
Thấy không lay chuyển nó được, tôi đạp chân lên cái lon, hắng giọng :
– Mày nói xạo ! Bữa nay còn nghỉ hè, toán đâu mà làm ?
Nghe tôi bảo nó xạo, Tiểu Li “ứ” một tiếng trong cổ họng :
– Mẹ em ra toán cho em làm. Mẹ bảo sắp khai trường rồi, em phải ôn lại.
Tôi “xì” một tiếng :
– Trời ơi, tưởng gì ! Ôn lại thì chừng nào ôn chẳng được !
Vừa nói tôi vừa nhìn thẳng vào mặt Tiểu Li. Thấy nó có vẻ nao núng, tôi bồi tiếp :
– Ra chơi chút xíu thôi ! Còn toán để lát nữa làm !
Không đủ nghị lực để nấn ná thêm nữa, Tiểu Li chạy vụt ra. Nó nhe răng sún ra cười :
– Chơi chút xíu thôi nghen !
Tôi gật đầu :
– Ừ, chút xíu thôi !
Cái “chút xíu” của hai đứa tôi kéo dài từ sáng đến tận trưa. Tôi và Tiểu Li chơi quên trời quên đất.
Đến khi mẹ nó kêu :
– Tiểu Li ơi, về ăn cơm !
Nó mới hoảng hồn ù té chạy về nhà.
Chiều hôm đó, tôi thơ thẩn ngoài sân cả buổi, chẳng thấy Tiểu Li đâu. Tôi kêu tên nó mấy lần cũng chẳng nghe nó đáp lại.
Ngạc nhiên, tôi mon men qua nhà nó, đứng ngoài cửa sổ dòm vô.
Tiểu Li đang ngồi buồn xo trên đi-văng, nhác thấy tôi, nó tươi tỉnh hẳn lên và nhe răng cười.
Tôi hỏi, giọng thì thầm :
– Mày làm gì ở hoài trong nhà vậy ?
– Hồi sáng em không làm toán, bây giờ bị phạt.
Vừa nói nó vừa dòm dáo dác chung quanh.
– Phạt sao ? – Tôi tò mò hỏi.
– Mẹ bắt em ngồi trên đi-văng cho tới giờ cơm, không được bước chân xuống đất.
Tôi ngó láo liên :
– Mẹ mày đâu rồi ?
Tiểu Li chỉ tay ra nhà sau :
– Mẹ em nấu cơm dưới bếp.
Tôi xúi :
– Mày chạy ra chơi lát chạy vô, mẹ mày đâu có biết.
Tiểu Li thè lưỡi :
– Không được đâu ! Mẹ mà biết thì chết !
Thấy vì tôi mà nó bị phạt, bụng tôi đâm ra áy náy. Tôi hỏi :
– Tao vô nhà ngồi chơi với mày, mẹ mày có la không ?
Tiểu Li cắn môi :
– Em không biết !
Tôi thở dài :
– Thôi, tao đứng đây dòm vô vậy ! Mẹ mày lên thì tao chạy.
Tiểu Li cười khúc khích :
– Anh làm như ăn trộm !
Tôi cũng cười. Nhìn Tiểu Li loay hoay trên chiếc đi-văng, không dám thò chân xuống đất, tôi thấy thương thương nó thế nào. Từ khi chơi với Tiểu Li, đây là lần đầu tiên lòng tôi tự dưng “mềm” như bún !
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cô gái đến từ hôm qua |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Nguyễn Nhật Ánh, Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 25/06/2016 14:48 (GMT+7) |