Hồi nhỏ, tôi chúa sợ nhìn thấy máu. Chỉ cần vài giọt nhỏ trước mắt là tôi muốn ngất xỉu ngay. Mấy con nhỏ cùng học có lần thấy tôi choáng váng khi nhìn một đứa đạp đinh, máu chảy tùm lum đã ngạc nhiên quá cỡ. Nhất là khi tụi nó thổi phì phì và nặn máu bầm ra, tôi bưng kín mặt chạy chỗ khác. Lát sau, tụi nó xúm lại hỏi, tôi khai thiệt hết trơn, tụi nó cười chê:
– Con trai mà nhát.
Rồi, bù lu bù loa, tụi nó khoe:
– Bọn tao lớn lên mỗi tháng đổ máu dầm dề một lần, nào có hề gì, lại dây dưa mấy bữa nữa.
Tôi trề môi nói tụi nó xạo, con nít con nôi biết cóc khô gì mà chảnh. Một đứa biểu:
– Ờ tao chưa biết thiệt, nhưng tao nghe má và chị Hai tao nói. Chẳng lần đầu bà ấy bị tóe máu, tưởng thủng ruột, kêu khóc um sùm, má tao hỏi han, bả nói, má cười hề hề biểu hổng sao. Rồi má dạy bả nịt sao đó, hằng ngày bả thay, tao thấy vón cục đỏ lòm, má tao còn nói đàn bà, con gái, ai cũng vậy.
Lần đến trường, láng xáng làm sao chính tôi bị gai chích vô đầu ngón cẳng cái, đau nhức tổ. Con Trâm đòi lấy kim lể cho tôi, sợ đau, tôi không nghe, nó nói phải khươi ra, chớ để lâu nó lặn vô trong, có khi phải mổ. Tôi điếng hồn bằng lòng. Nó gác chưn tôi lên cái đùi thây lây của nó, xọt xọt khều khều. Tôi hít hà nín thở và người run cầm cập. Con Trâm hét lên:
– Mày vịn vô vai tao đứng yên một chút, mày khọ khuậy vậy, ai khều cho nổi.
Tôi vịn vai và vẫn run, nó làm hoài không được, tôi cáu nên thôi. Tôi nghĩ để về nói má lể. Bữa trưa tôi về nhà thì ngón chưn đã hơi sưng. Thấy má, tôi nhõng nhẽo khóc ròng, má lại biểu tôi đặt chân lên đùi má để lể. Tôi lại run, má làm cách nào tôi cũng đảo người lung tung. Má biết tôi ưa sờ ti nên gạ:
– Nè má cho vọc vú má đó, con măn đi để má làm.
Tôi thọc tay vào trong áo má, lom khom xuống cho má lể. Tôi vò hai vú má bên ngoài cái nịt, thấy lấn cấn làm sao, nên tôi tốc luôn nó lên mà bóp thẳng vô hai vú.
Má khượi lể lâu chừng nào thì tôi càng măn vò hai vú má chừng đó. Có lúc tôi bóp chặt quá, má phải nhăn mặt và ngưng lại thở rộn. Vì để lâu nên gai lặn vào sâu, má lấy được ra thì tôi cũng mệt ngất ngư muốn khuỵu. Má thấy tôi xanh lè mặt thì đỡ tôi ngả hẳn vào lòng. Má biết con má sợ máu sắp ngất, nên vội vén áo lên nhét cái vú vô miệng tôi bắt nhay bú cho tỉnh. Má hết nuôi con nên chỉ còn là vú da, tuy vậy vẫn tròn trịa, đầy đặn nên tôi ngậm cũng sướng. Có lẽ vì vậy mà lần đó tôi không xỉu. Sẵn má tốc áo cho tôi nhìn thấy cả hai vú nên tôi vừa bú vừa bóp măn đã đời, tôi bú còn vùi mặt vô day ủi ngực má nữa.
Má thấy tôi bú nút ngon lành, má cúi nhìn sâu vào mắt tôi, xoa tay lên tóc và nói nựng:
– Thằng chó lớn mà bú nút vú má như con nít. Hổng sợ người ta chê cười.
Tôi chẳng trả lời vì bú bóp măn cả hai vú thiệt kỳ thú vô cùng. Có lúc má thở dài kêu nhột. Tôi bú lâu dằng dặc, phải chờ má hối thôi, tôi mới nhả và buông vú má ra.
Sau này càng lớn, tôi càng khiếp máu. Mỗi lần bị bắt buộc đi thử máu thì phải có người đi theo kềm giữ tay, không thôi tôi vùng dám gãy kim lắm. Má bất đắc dĩ mới dẫn tôi đi khám bệnh, còn đau gì chỉ cho uống thuốc qua loa. Nhà thương, y tá coi như tôi không hề là thân chủ. Cũng may trời cho tôi mạnh cui cui nên dường như không bao giờ gặp mặt các nơi trên.
Vậy mà lần tôi đau răng thiệt vô cùng khốn khổ. Sáng ra súc miệng, thấy máu đỏ lòm, tôi la như sắp chết. Má tôi quýnh phải lấy muối pha cho tôi ngậm mới cầm, nhưng răng hành nhức quá. Má hối tôi đến phòng nha sĩ, tôi sợ khi nghĩ ông ta đưa kềm vô nhổ xoạch cái răng, máu đổ tà la mà ớn. Má dỗ mãi không được nên khuyên tôi ngày ngày đá lưỡi vô chỗ răng đau để lung lay cái gốc mềm ra, rồi thừa cơ tôi ngủ say, bà lấy chỉ buộc vòng vòng vô chưn răng giật cái xoẹt lôi ra ngoài. Tôi bật dậy má bụm chặt miệng tôi cho máu khỏi đổ ra và đưa ly nước cho tôi xúc nhổ. Tôi khóc tá lả bắt đền, má lại phải chìa vú ra cho tôi ngậm mới yên. Mấy chị tôi nhìn thấy, trách má cứ làm thế tôi được nư nhõng nhẽo.
Má một ý, mấy chị một ý, tôi ở giữa hưởng thụ sự dung dưỡng của má ban cho. Một bữa chị Ba hỏi tôi:
– Mày đau đòi bú vú má, sau mày có vợ thì đau làm sao.
Tôi trây trúa với chị:
– Thì biểu con vợ đưa vú cho em bú, bằng không em hổng đau.
Chị Ba trề môi nói kháy tôi:
– Ở đó mà hổng dám đau, tao chờ coi mày ra sao cho biết.
Khi tôi lấy vợ, nào có ai truyền lại cái tật sợ máu cho vợ tôi biết. Chèn ơi, cô cắt cổ gà, cổ vịt ngon ơ, máu văng tóe loe, cổ tỉnh bơ mới sợ. Đến bữa tôi vô ý đạp nhằm cái cào cỏ, tôi bưng giò nhảy lò cò, rống lên như cọp. Vợ tôi chạy ra thấy tôi lo đỡ vô. Tôi la, tôi hét đủ chuyện, vợ tôi quíu không biết làm sao. Cô ta gọi cho má, làm má điếng theo, hộc tốc chạy đến. Thấy tôi nhăn nhó như cái bị rách, má biểu vợ tôi ra để má biết cách lo.
Dĩ nhiên là má tuột áo liền, lại tháo băng cái xú cheng để tôi bú vú, còn má khều khào vươn người băng vết thương cho tôi ở dưới gan bàn chân. Khi đã êm, má để tôi bú nút thêm một lúc rồi mặc áo lại mới kêu vợ tôi vô. Má rỉ rả nói với cô về tật sợ máu của tôi và hai người tỉ tê nho nhỏ truyền lại nhau cách trị bệnh.
Má tôi về rồi, vợ mới trách:
– Tưởng gì chớ bú vú thì ai cấm cản anh đâu. Chẳng đau mà tối nào anh chẳng ngậm, la chói lói làm em hết hồn mà quấy rầy tới má. Lần sau có gì cứ nói thẳng với em.
Tôi giận nên làm hung:
– Người ta đau thấy mẹ còn nhớ tới gì đâu mà nhắc.
Vợ tôi phải hun tôi tùn tùn mới huề.
Kỳ này bất nhơn là răng cỏ tôi lại có chuyện. Nó không ra máu mà cứ nhức xéo quai hàm luôn, ăn uống nhai không được mà nhịn đói thì vô phương. Vợ tôi đòi đưa đi nha sĩ khám, tôi hét lên:
– Bộ bà muốn giết tui hả. Đang đau, tới mấy chả để bị đút kềm, đút đục vô quậy khỏ cho bể hàm ra hay sao.
Vợ tôi hóa thành nha sĩ vườn, biểu tôi há ra cho bả khám, khốn nỗi nó sưng tùm lum bên trong há gì được. Bả dòm dòm một hồi rồi la:
– Chết cha, em thấy sao nó cộm đục dưới chân răng y như mủ, anh để lâu hổng được đâu.
Tôi nhất quyết không chịu đi cho người ta khám, càng kỵ mấy cha y sĩ vì tay cha nào cũng to như dùi đục, sờ vô cũng bể lọi răng rồi. Vợ tôi rầu thúi ruột mà cũng bắt tức cười.
Từ bữa đó, tôi thấy cô giở lia ba tờ tuần báo gọi lung tung, lúc nào cũng alô hỏi thăm bạn bè nơi nào chữa răng êm ái. Sau cùng tôi thấy cô có vẻ vui vì nhận được tin hay. Cô khoe với tôi:
– Em tìm được chỗ tốt cho anh rồi. Cô nha sĩ này nhẹ tay lắm, vì lo học nên giờ vẫn “chổng có chừa”, em cam đoan anh đến khám cổ không làm anh sợ.
Tôi nghe nói nha sĩ nữ cũng ham vì dù sao giới gái cũng gọn tay nâng niu. Nhưng một hai tôi đòi vợ phải theo để nâng tinh thần. Hai vợ chồng bàn tới bàn lui mới thỏa thuận nhau. Vợ tôi nói thường các phòng chữa răng đâu chấp nhận người nhà cùng vô, tôi phải nói thì em bảo trước với họ về bệnh sợ của anh. Gì chớ việc chiều ý chồng, các bà nhà mình vốn rất rành. Cổ lại a lô, a lồ một hồi và toe toét cười khoe thành tích:
– Em năn nỉ mãi cổ mới chịu, cô còn hỏi xắc mắc đàn ông gì mà nhát, vậy mà dám lấy vợ.
Tôi nghĩ chắc các bà/cô hiểu “máu sư tử Hà Đông” của nhau nên nói kháy cũng nên.
Ấy vậy mà tôi cũng run bằng chết khi đến ngày hẹn. Tôi run còn hơn anh học sinh chập chững vào thi lần đầu. Lúc được gọi vào, tôi đùn bà xã vô trước, tôi líu ríu theo sau. Cô nha sĩ túm tím cười và lịch sự mời tôi nằm lên ghế. Tôi đưa mắt như mời cô y tá phụ việc đi ra, cô nha sĩ hiểu ý, đắn đo một lúc rồi bảo:
– Thôi được, chị có thể làm một mình, em ra ngoài một lát, có gì chị nhờ vợ của ấy phụ.
Cô điều chỉnh cái ghế cho thích hợp lối nằm của tôi, kéo cái đèn soi chóa mắt và hà hà ý biểu tôi há miệng. Tôi nhăn nhó mở he hé, cô nha sĩ đía vô đau hả, đau hả rồi loay hoay lách cái gương soi ghé mở môi tôi ra. Cô chuyển cái gương tròn tí tẹo hết bên này đến bên kia, vòng ra sau, soi ra trước, rồi nói:
– Răng anh gốc đã lớn lại cương mủ, phải chích uống thuốc cho tan mủ mới tính làm gì được.
Rồi loạch xoạch cô quay qua rút thuốc ở lọ vào cái xi lanh, mũi kim dài nhằng. Tôi ớn muốn nín thở kêu vợ tôi:
– Em, em.
Cô nha sĩ bảo:
– Chuyện này vợ anh không giúp gì được, phải do tôi mới biết cách tiêm, anh chịu khó một chút, không đau, chỉ như kiến cắn loáng là hết.
Tôi không chịu, vợ tôi phải can thiệp khuyên lơn, dỗ dành, tôi mới nghe.
Cô nha sĩ tiếp cận tôi, dùng một ngón tay mang găng vạch môi trên tôi ra rồi lăm lăm đưa ống chích vào. Tôi nhắm mắt nhắm mũi, chờ giống như tử tội chờ lưỡi đao phập xuống. Vợ tôi đứng sau ghế khám, giữ lấy hai vai tôi. Cô nha sĩ nói huyên thuyên, mục đích không cho tôi chú ý, bất đồ cắm phập đầu kim vào. Nó vừa tê, vừa lạnh, vừa đau, vừa nhói, tôi giật người lên, cô nha sĩ phải hét:
– Anh không được vùng vẫy, nhúc nhích gãy kim.
Tôi hoảng quá, hai tay khua loạn xạ. Bất đồ tôi độp được vào hai vật tròn mềm êm quá xá. Tôi lờ mờ nghĩ là vợ thấy tôi đau nên chìa hai vú cho tôi vịn. Do đó tôi cứ bíu chặt lấy hai vật tròn êm này mà bóp tì tì.
Tôi có nghe cô nha sĩ la:
– Ủa, anh làm gì kỳ cục vậy, nhưng lại tưởng cô thấy tôi khua tay thì la nhắn nhủ tôi. Tôi cứ bóp cho đã, vú vợ tôi chớ ai đâu vào đó, tại ở phòng nha sĩ không ngậm bú được thì bóp tạm cũng được.
Chỉ đến khi nghe tiếng cô nha sĩ nói xong rồi, tôi mới hoàn hồn, cha mẹ ơi, nãy giờ tôi bóp vú cô nha sĩ mà không biết. Vợ tôi trớ ra phải xin lỗi cô nha sĩ ỉ ôi hết lời. Cô nói tại vì đang tiêm chích nên không dám ngưng buông, chớ không thì đã cho tôi ăn mấy cái tát vì bóp vú bậy.
Vợ tôi nói rồi phân trần, lôi hết từ tật xấu của tôi ngậm vú má và ngậm vú vợ mỗi khi đau, mãi cô nha sĩ nghe lọt tai mới tha cho. Vợ tôi trả tiền khám, ra về cằn nhằn cửi chửi tôi thậm tệ. Tôi cãi bướng:
– Thì tại em chớ bộ, biết anh đau phải nhét vú vô, sao em không ngỏ ý cho cô ấy trước, còn anh đau thì có nhìn vú nào ra vú nào. May là anh mới bóp, chớ anh tưởng là em thiệt, anh trật áo ra bú tụt tụt thì sao.
Vợ tôi tịt ngòi, nhưng lẩm bẩm đòi bỏ mặc tôi làm sao thì làm, chớ mặt mũi nào còn trở lại chữa tiếp chỗ đó nữa. Khiến tôi cũng lo.
Về nhà, do thuốc cô nha sĩ chích, lại uống thêm trụ sinh, miệng hết đau, há lại được. Tôi ngong ngóng chờ một tin văn phòng cô gọi lại mà cứ thấy u u. Tôi đã thất vọng nghĩ giờ có đía bà xã hỏi dò văn phòng nha sĩ khác, chắc cổ cũng nguây nguẩy từ chối vì sợ tôi loạng quạng mò vú bậy nữa. Tôi đã vô cùng thất vọng thì nghe tiếng điện thoại réo, đùn cho bà xã tôi nghe. Hai bên nói gì nhau lâu lắc, tôi hỏi bạn bè là ai mà tía lia dữ vậy, bà xã nói cô nha sĩ hỏi sao hẹn anh hai ngày trở lại mà gần tuần lễ rồi chưa tới. Tôi sửng sốt còn hơn nghe tin thi đỗ, tôi trợn tròn mắt hỏi vợ tôi:
– Thiệt hôn.
Vợ tôi sẵn còn giận nên nói:
– Bộ tui điên mới bày đặt xúi anh tới cho cổ đánh tét đầu sao?
Tôi mừng hết lớn, nhưng lại nghe vợ tôi nói:
– Kỳ này anh tự đi một mình, tui không dám vác mặt tới nhìn cổ đâu. Ôi thật là oan gia.
Nhiều lần tôi nài nỉ xin bà xã gọi giúp lấy hẹn khám lại cho tôi, nhưng đều bị từ chối. Một cũng không, hai cũng không, bả nói:
– Cô nha sĩ đòi chính ông phải gọi để cổ giũa một tăng rồi mới cho hẹn.
Tôi sầu đời vô vàn, nhưng cũng phải liều chớ chẳng lẽ để dở dang chuyện răng cỏ hay sao.
Tôi gọi đến xin gặp bác sĩ (tôi nói nịnh lên cốt để cổ nghe báo lại sẽ dịu bớt), chừng nghe tiếng cổ a lô, a lô, tôi cụt hứng không biết nói gì nữa. Đoán ra là thằng tôi mắc dịch, cô nha sĩ phủ đầu cho một tua:
– Ông làm gì bữa đó tớp tớp như chó, vú của tui mà cha nhắm mắt nhắm mũi bóp kìn kìn. May mà tui không nổi nóng, chớ tui chụp cái kềm vặt hết răng ông ra, mới đáng.
Tôi khiếp quá, rên rỉ:
– Tui lạy cô, đừng làm vậy tội nghiệp, tui thấy máu là chết thẳng cẳng.
Cô có vẻ chưng hửng:
– Chớ cả đời, bộ ông không khi nào bị đứt tay, đạp mảnh sành hay chảy máu cam gì sao. Lúc đó, chẳng lẽ ông chết thiệt.
Tôi ấp úng mãi mới rặn nổi một câu đối đáp:
– Bởi vậy nên mới thành tật.
Cô lại vặn hỏi tới, tôi phun tuột tuồn tuột hết ra:
– Mỗi lần tui bị chảy máu má phải cho tui ngậm ti để quên rồi bả mới lể hay băng bó.
Tôi nghe tiếng cô nha sĩ cười hì hì và lẫn theo tiếng lẩm bẩm:
– Hèn chi.
Và cô thêm:
– Vậy còn khi ông lấy vợ, chẳng lẽ mỗi lần bị chảy máu lại kêu má tới.
Tôi ngon trớn nói luôn:
– Thì tui bú vú vợ cũng được, vú đàn bà nào chẳng mềm, chẳng êm.
Tôi còn kể công lênh với cổ nữa:
– Bữa đó vì ở văn phòng khám răng nên tui chỉ bóp đỡ thôi, nói nào ngay tui tưởng là bà xã biết máu bệnh của tui nên hấp tấp đưa vú cho tôi măn bóp tạm. Chớ biết là cô thì mụ nội tui cũng hổng dám.
Cô nha sĩ có vẻ hài lòng. Cô phân bua:
– Tui hiểu rồi, bởi nên tuy giận mà tui còn chờ ông quay lại. Kỳ này ông đừng loạng quạng tầm bậy nữa, vú của tui là của tui, đừng lơ mơ tưởng là vú bà xã mà đè bóp loạn, tui ghè bẻ hổng còn cái răng đừng trách.
Tôi vâng dạ rối rít, còn hơn đứa con nghe mẹ dạy. Cô ầm ào một hồi cho biết là sắp Tết tới nơi, khách bù lu bù loa nên chương trình khám kín đặc cả. Tôi có chịu khám trễ cuối cùng thì cô ráng ghi giờ hẹn cho tôi, bằng không qua giêng ngày rộng tháng dài, rỉ rả lo sau.
Tôi sợ để lâu cổ lại ghét đổi ý nên xum xoe nhận liền. Cô cho tôi cái hẹn lúc 5 giờ rưỡi chiều, nói là tội nghiệp lắm đó, chớ làm nhiều mệt muốn chết. Tôi qua được cái cầu lọt đầu giờ chỉ đợi đợt qua cầu lọt đuôi, nên tôi ỉ ôi yêu cầu bà xã đi theo một chút. Vợ tôi lại dở quẻ:
– Bả nói bộ mặt bả dày lắm sao mà tới đó nữa. Ông bóp vú cổ đã đời, rủi lần này ông lột mẹ nó áo cổ ra bú tìn tìn thì có nước tui độn thổ.
Thiệt các bà chúa rắc rối.
Vậy là tôi cũng đi mình ên. Ngặt cái, phòng khám của cô lọt đúng vào trung tâm thương mãi, cuối năm bà con đi bát phố, lượn xe, ngắm nghía nhau, mua sắm đông đầy, tôi lách bằng chết tới nơi cũng trễ. Bước vô, tôi thấy vắng hoe, chỉ còn mình cô nha sĩ sốt ruột đi lại. Thấy bản mặt tôi, cô kêu:
– Dữ hôn, giờ mới tới, tui tính về rồi chớ.
Vì còn lại một mình, cô khóa gài cửa cẩn thận, e lúi húi làm, lỡ có ai lẻn vô khoắng cô ta trộm thì tiếc. Cô lịnh cho tôi nằm lên ghế, điều chỉnh xong, bèn kêu a dài biểu tôi há miệng ra. Bữa nay hết cương mủ và cũng sợ cổ nữa, nên tôi há hốc to mồm ra. Cô lùa cái kiếng soi tròn nhỏ xíu, chiếu xem lật qua lật lại, còn dùng ngón tay đeo găng sờ sờ mó mó vào từng cái răng lay lay hỏi có đau hôn. Khi cô thử, mắt thì đeo kiếng bảo hộ và miệng thì che khẩu trang mà sao tôi run vì cô nghiêm quá. Tôi ì ạch cho biết không đau, cô thảy cho một tấm nặng chịch như áo giáp lên ngực tôi, biểu để chụp hình coi răng cỏ thế nào. Cô dùng mấy cái kẹp gắn những miếng như cao su dai nhách, nhét vào chỗ này chỗ kia bắt tôi ngậm rồi bấm điện xè xè.
Một loáng cổ chụp xong, kéo cất cần máy chụp vào chỗ và lấy cái tấm giáp che ra, bỏ mặc tôi nằm chèo queo ở đó, lo đi tráng phim. Lát sau cổ trở ra, gắn mấy tấm phim lên bảng soi và chỉ cho tôi hình dáng cái hàm răng của tôi. Chèn ơi, nó xấu gì xấu tệ, lổm chổm như bàn chông, hay như pháo đài ấp chiến lược, cái thụt ra, cái thụt vô, coi dở òm. Cô nha sĩ còn nói xóc:
– Răng ông đẹp như tài tử xi nê, có điều khi bú vú má hay nút vú vợ chắc là nhay đau người ta muốn chết.
Tôi đỏ mặt rần.
Cô lại bắt tôi há miệng lần nữa, xăm xoi chỗ cái răng sưng và phán một câu xanh rờn:
– Giờ ông muốn nhổ hay muốn bọc.
Tôi rùng cả mình, nhanh nhảu xin bọc thôi. Cô nói vậy thì để cô cà giũa cho nhám, chất keo mới bám bọc vào chỗ đau được. Cô còn dỗ như dỗ con:
– So với nhổ thì không đau, nhưng nó ê ê đó nghe.
Tôi nào có bị giũa xả bao giờ nên hồi hộp lo dữ dội. Cô nhắn nhe:
– Ông đừng mượn cớ mà bốc hốt bậy nữa nghe cha.
Xong, cô cúi sát mặt vào mặt tôi, hơi thở phà qua khẩu trang vẫn thơm ngây ngất. Tôi gục gặc cục cựa, cô phải trườn sát vào, có lúc tôi mường tượng vú cô chạm luôn vào vai tôi. Nhất là lúc cô xoay đi lấy đồ nghề, ngực cô vun lên coi đã hết ý. Tôi phải bám nhìn vào chỗ đó cho lắng dịu cơn sợ. Cô hì hục cần mẫn làm, tự nhiên và bình thản như không.
Bỗng cô làm tôi đau nhói, tôi la toáng lên, cô bảo vì đụng tủy răng, phải lấy ra mới không đau. Cô dùng cái móc uốn cong, đầu nhọn hoắt, nạo vòng quanh chỗ chưn răng gì đó làm tôi muốn nín thở. Thấy tôi dồn dập, cô an ủi:
– Đừng ngất bậy nghe tía non.
Và như ban ân cho tôi, cô bằng lòng nếu đau quá thì cổ cho phép níu vai mà gượng. Cô hì hục làm thứ gì lâu lắc vô cùng, nạy nạy, khoan khoan, trong ngoài chưn răng, có lúc cô như muốn đổ nhào lên người tôi vậy.
Nhói đau cũng có mà lợi dụng cũng có, tôi bợ luôn hai vai cô, làm lúc cô ngoáy ngoáy thì tôi ghịt luôn vào. Cô tưởng tôi đau thiệt nên cứ dập dềnh nói:
– Sắp xong, sắp xong.
Lúc đó, sao mà tôi muốn hôn cổ quá, mùi phấn son và vẻ mặt cù ngơ của cổ sao cuốn hút lấy tôi. Tôi giả vờ kêu inh lên:
– Ôi má ơi, ôi em ơi, ý là mong có má, có vợ để ngậm ti cho vững.
Cô nha sĩ nghe tôi rên rẩm lại nghĩ bệnh của tôi thâm căn cố đế dữ rồi, nên cứ lầu bầu:
– Điệu này kẹt dữ a. Nhưng chả lẽ lại bỏ dở dang.
Tôi thấy cô lúng túng suy nghĩ, đắn đo, cân nhắc lâu lắm. Sau cùng cô rụt rè nói:
– Ông bệnh nặng rồi, thiệt rầy rà. Hổng lẽ tui bỏ mặc thì lấy răng cỏ đâu ông ăn Tết, mà làm thì ông cứ loay hoay miết tôi làm sao được.
Mắt tôi trở nên tha thiết van xin, tôi chỉ nói được:
– Tội nghiệp tui mà cô.
Cổ lại ngần ngừ hồi nữa, rồi thở dài bảo:
– Thôi được, tui tạm để vịn hờ vô hai vú để tui làm rút cho rồi. Nhưng cấm mò mẫm xa hơn đó nghe.
Tôi còn hơn bắt được vàng rơi giữa đường, nên nhi nhô cảm ơn rối rít. Cổ chìa hai vú ra, nói vịn hờ vô đi và cô lại xiên khoan, cà giũa búa xua cái răng tội vạ.
Nắm được hai quả bầu thơm, tôi bợ gọn ơ, nhưng lúc cô xề vô để làm răng thì tay tôi cũng rề theo, thành ra vô hình trung bưng nguyên hai vú xục xịch, xục xịch. Cổ nhột nên ngưng làm, lấy vai áo cà chùi mồ hôi rịn nơi trán. Sẵn đà, tôi tưng tưng cặp vú của cô, và đang khi cô lơ mơ chưa nhận ra tôi khều hai ngón cái lên chỗ đầu vú đi một đường lả lướt. Hai núm nổi u liền, nhạy còn hơn bẫy chông, tôi kêu hú lên. Cô nghĩ tôi đau mà hét nên hỏi mau mắn:
– Có sao không, có sao không. Làm cách nào bây giờ.
Sẵn trớn tôi ối ối lia, kêu đau tà la túa lủa, bỏ hẳn tay mà khoắng trên không. Cô sợ tôi xỉu thì rầy rà nên trấn an:
– Ông đừng làm tui sợ lây.
Tôi cứ đều đều:
– Ôi má ơi, vợ ơi, đau quá.
Cô hỏi phải làm sao khi má lẫn vợ không có ở đây. Tôi được nê nên kêu lên:
– Cứ bỏ mặc tui, có ngỏ lời cô cũng đời nào chịu.
Cái này mới gay, bệnh nhân còn đó cóc có người thầy nào dám bỏ. Nên cô quýnh quáng hỏi dò:
– Thì cứ nói thẳng ra coi tui có giúp được gì hôn.
Tôi còn làm bộ e hèm nữa chớ, nào đã phún ra ngay ý muốn. Đợi cho khi cổ ngấm, tôi mới giả bộ rụt rè thưa:
– Một là cô chịu cho tôi vịn vô hẳn hai vú, hai là chịu cho tôi ngậm vú thì tôi mới hết kêu.
Cô nói:
– Ngậm vú thì không được vì ông phải há miệng tôi mới làm, còn vịn vô thì đòi gì cắc cớ vậy. Gặp bệnh nhân như ông, chắc tiêu vú mớm tụi tui hết.
Tôi còn nói trùm lốp:
– Bởi, nên tui mới biểu cô dìa đi, bỏ mặc tui.
Cô nha sĩ biệt bị sập hố rồi, bối rối vô cùng, nên trù trừ cũng đành mở vạt áo blouse ra cho tôi vịn. Hẳn nhiên cổ đâu có ngờ gặp thứ bệnh nhân ba trợn như tôi, nên cô chỉ mặc xú cheng và xì dưới áo khám bệnh. Thành ra tôi đâm có lời, cô mở vạt áo bất ngờ tôi ăn có luôn phần dưới của cổ.
Hồi nãy tôi mới măn sơ đã thấy núm vú cô sừng lên, tôi nghĩ giờ vê thẳng lên xú cheng ren của cổ còn ép phê nữa. Nên tôi rón rén ép hai bàn tay vào, cô lom lom dõi theo, khi thấy hai tay tôi đã bụm nguyên con từng cái vú thì cổ hỏi:
– Được chưa cha nội.
Mắc đang há cho cô khám nên tôi chỉ ứ ứ, cổ cũng hiểu là tôi ưng. Gái chưa chồng có khác, hai vú mềm tênh, nằng nặng bàn tay thiệt đã. Tôi vẫn kêu đau và mỗi lần á lên thì lại khều cái núm một cái. Hai vú mọng lại liền, khi cô chọc cái mũi nhọn vào xoay vòng tròn thì tôi trân mình bóp siết lấy hai vú và vo bịch bịch.
Cô hết làm ăn gì nổi, thở lên hồng hộc. Tôi mượn gió bẻ măng bóp lia lịa hai vú cô. Cổ phải chống hai tay thở hổn hển như đang leo núi. Tôi bóp ào ào, cô phải hét lên:
– Bóp gì bóp dữ vậy.
Tôi lỡ trớn nên phải hót:
– Vú cô đẹp, êm, mềm và lôi cuốn quá, xin lỗi.
Cô càm ràm:
– Bóp muốn lòi cục núm ra còn lỗi phải gì nữa, cha nội làm tui đứng tim luôn.
Ngược lại giờ thì tôi lại sợ hơn cô, tôi rối rít nói như ra lệnh:
– Cởi dây xú cheng kẻo ngộp chết.
Chả hiểu thiệt hay giả, cô hối tôi:
– Thì ông mở giúp đi còn hỏi vớ vẩn.
Tôi có nghe lộn không đây, nhưng lịnh công nương đã ra thì kẻ bầy tôi phải thi hành tuốt xuỵt. Tôi luồn tay tháo cái khóa gài, hai vú cô bung ra làm tôi ngẩn ngơ, ngơ ngẩn. Có đời nào được nhìn cặp tuyết lê tới độ như vầy hôn, tôi tự hỏi. Thế là tôi tấm tắc khen:
– Vú cô đẹp thiệt đúng như tôi đoán.
Cô nha sĩ phụng phịu nói:
– Cha là được đằng chân lân đằng đầu, tui cho vịn rồi còn đòi bóp, giờ thì cởi hết trơn, còn đía lung tung.
Tuy nói vậy mà cô cũng ngồi cưỡi lên bụng tôi, hét tôi há ra cho cô làm. Cô nhắn nhe tôi:
– Giờ thì ông tha hồ vọc bóp, cấm la để tôi làm cho xong. Ông mà cục kịch là tôi hổng cho mò bóp nữa.
Tôi bụm hai tay vào đôi vú, nhún bóp lùm xùm, trước mặt tôi hai vú cô nhún lên nhún xuống thật tuyệt.
Tôi măn vú cô còn sốt sắng hơn vú má hay vú vợ. Thỉnh thoảng cô chêm vô hỏi:
– Ở nhà anh thường bóp vú mấy bà như vậy à, bộ họ không nhột sao.
Tôi chú ý đến tiếng xưng hô gọi tôi bằng anh của cô, nhưng cũng phải đáp:
– Có nhột chớ, nhưng chỉ vài lần đầu, sau quen lại còn xúi tôi bú nữa.
Cô tròn xoe nhấm nhẳng:
– Thiệt hả, thiệt hả.
Tôi bóp trịt hai vú, vung vẩy lên và lấp dấp đáp:
– Ờ, đúng vậy.
Bất ngờ cô nha sĩ hỏi tôi:
– Lỡ tui cho anh bú thì anh có bú hôn.
Tôi trớ ra, nghĩ là cô thử, nhưng cô lại biểu:
– Thì vú tui đó, anh bú đi cho yên.
Còn chờ, còn đợi gì nữa, tôi nâng một bên vú vò bóp còn một bên tôi cũng bợ dưới vú mà nhét nó vô mồm. Tôi bặp bặp vài cái cho quầng và núm vú ướt, rồi liền tù tì mút ọp ọp rất sâu. Cô nha sĩ hết làm ăn gì được ưỡn người ra đặt vội mấy dụng cụ lên khay, rồi ôm chầm lấy cổ tôi, động viên tôi mút mạnh, mút mau cho cô sướng.
Tôi day bú đã đời, lại măn cho đầu vú bên kia sửng cồ lên một cục thì cô ê a rên. Cô ưỡn cao ngực lên cho tôi ngậm phồng cả mồm và lắc lư thân mình cho vú cà rột rột khi tôi nút. Tôi nhay một hồi thì cô bắt chuyển vú, để nó kêu rên bất cân và tôi nhay thêm thì phần dưới của cô lết lê trên bụng tôi.
Tôi khều măn núm vú hùa với những cú cắn lôi đầu vú đang ngậm bú ra làm cô rên rỉ tơi bời, tôi biết cổ thèm. Nên bú cứ bú mà tôi nưng cô nhỏm dậy lần kéo xì của cổ xuống. Cô ngoan ngoãn nghe theo. Tôi ngậm vú cô nhưng ngồi gượng dậy và đổi chỗ cho cô nằm lên ghế khám. Tôi banh hai giò cô để nằm lọt gọn vào trong… Tôi tiếp bú nút và vo măn hai vú cô chèn bẹt và khi nghe cô kêu:
– Ôi sướng.
Tôi nhả vú ra, chỉ còn vói bóp thôi để miệng rảnh rang tìm chỗ khác.
Tôi đùn hai giò cô lên cao, vừa nói vừa giảng cho cô hiểu:
– Bú vú cũng đã nhưng chưa đã bằng chỗ kế này đâu.
Để tui thử một lần cho biết. Nói rồi, tôi gục vô liếm ướt mớ lông đen và xoay lưỡi ngoáy vô cái lỗ hồng hồng còn khép kín. Cô nhũn người ra nhưng lắc lư hai giò hé cho tôi dễ xâm phạm vào vòng cấm địa. Tôi lia một đường lưỡi, đẹp như cú sút thủng lưới của cầu thủ Ronaldo con. Cô rú lên: “Ối… chết” và chợt chuyển sang… “đã…” Tôi còn bóp vú và dùng vai nạnh giò cô ra mà bú vô lồn. Tôi liếm, nhay cho máu tụ xuống làm cho mép lồn của nàng sưng bạnh lên mới thực sự gặm vô lỗ lồn mà nút. Cô như con sâu cuốn, giãy đành đạch chịu trận.
Tôi bú cô nhễu nhão chất nhờn ra và ú ớ kêu:
– Trời ơi, sướng tới vầy sao nên khiến ai cũng muốn lấy chồng.
Tôi bịt kín lồn cô bằng cái miệng, dùng răng cắn vào hột le cô mà dứt mà nhay. Cô hắc hắc rung cặp đùi, nạnh chỗ háng và hất ngược lên coi quá đã.
Bữa đó, không biểu cô cũng bỏ dở dang công việc. Tôi về trễ, vợ tôi lom lom nhìn xét đoán tôi. Miệng tôi dẻo như kẹo phân bua là tôi đau kêu rên quá, cô nha sĩ phải ngưng rồi làm mà vẫn không xong. Vợ tôi hỏi trêu:
– Vậy chớ cổ có cho anh mò vú hôn mà coi bộ anh tỉnh queo vậy.
Tôi thề sống thề chết:
– Đâu có, cổ chưa kéo rụng răng là may, còn dám mở miệng xin bợ vú để cô vặt rớt luôn củ cải của cưng sao.
Vợ tôi hứ hứ nói:
– Cái mặt anh cứ bám vô là nói tục.
Hẳn nhiên, là từ đó tôi tới lui dài dài để cô bọc xong cái răng và việc hẹn đều đều làm vợ tôi cũng đâm nghi hỏi thẳng:
– Hay là cha bày trò bú mút được vú lồn cô ta rồi nên cô ta mê mệt nhắn nhe cha lui tới.
Tôi phải làm tỉnh can ngăn:
– Đừng nghĩ bậy, cổ nghe được phiền hà lắm.
Để chắc ăn, tôi còn xúi vợ tôi đến hỏi cho ra lẽ. Đời nào bả dám vì còn ê càng sợ cô nha sĩ giũa te tua luôn. Bả còn giả bộ hăm he tôi:
– Anh liệu liệu, mê lồn con cô ta mà bỏ lơi tui là tui xẻo dái liệng chó ăn.
Tôi cười cầu tài qua sông cho rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cô nha sĩ dâm đãng |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Bác sĩ - Y tá, Truyện bóp vú, Truyện bú vú, Truyện liếm lồn, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/03/2020 06:29 (GMT+7) |