Nhìn thấy Lạc Nam nhìn chằm chằm vào Phượng Nghi Nữ Đế từ khi nàng bước vào cho đến tận bây giờ, chúng nữ ngồi ở một bên cất tiếng hừ lạnh.
“Phu quân, mặc dù Phượng Nghi tỷ tỷ rất đẹp… nhưng ngươi cũng nên giả vờ quân tử một chút nha, đừng có dùng ánh mắt thèm thuồng như vậy người ta đánh giá đó!”
Diễm Điệp Tình cười hì hì nhưng ánh mắt đã híp lại thành hình viên đạn.
Sắc mặt mấy nữ Thường Nga, Lăng Ba, Phiêu Tử Hàm vô thức trầm xuống, thầm nghĩ cũng chưa từng thấy hắn tập trung nhìn ta lâu như vậy.
Bất quá vừa mới nghĩ xong các nàng liền vội vàng hoảng hốt, trong lòng thầm mắng chính mình:
“Tâm cảnh của ta bị sao vậy? Hắn nhìn ai liên quan gì đến ta?”
Vội vàng lấy lại bình tĩnh, các nàng khôi phục tư thái dung dung cao quý.
Châu Miên Mạn hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Nam, ta vì ngươi khổ cực như vậy… ngươi lại chỉ chú ý đến nữ nhân khác.
Thanh Loan Nữ Đế lại có chút bất an, nàng nghe đồn Lạc Nam là kẻ phong lưu háo sắc có tiếng trong toàn vũ trụ, hiện tại xem ra quả nhiên tin đồn không giả.
“Bệ hạ đây là thiên vị nha, thần thiếp cũng rất đẹp mà… sao ánh mắt của người chỉ nhìn Phượng Nghi muội muội?” Thiên Hồ Nữ Đế giọng điệu u oán, chân mày chau lại u buồn như phi tần thất sủng ở lãnh cung, giả vờ sầu khổ:
“Đúng là hồng nhan bạc mệnh, nam nhân là loại động vật có mới nới cũ!”
Phượng Nghi trong lòng đang rối loạn lại bị chúng nữ xúm lại trêu chọc, dù tâm cảnh của nàng vốn vững vàng cũng khó tránh khỏi dao động, trong lòng cực kỳ mất tự nhiên, lại ra vẻ bình thường mỉm cười từ tốn:
“Các vị Nữ Đế nói đùa, mỗi người các vị đều là tuyệt sắc giai nhân vạn năm có một, nam nhân nào có được các ngươi đã là phúc phận to lớn, làm gì còn tâm trạng chú ý đến nữ nhân nào khác?”
“Thật vậy sao…” Chúng nữ biểu lộ như cười như không.
Các nàng đã ở cùng Lạc Nam đủ nhiều để biết ánh mắt vừa rồi của hắn khi nhìn về phía Phượng Nghi Nữ Đế ẩn chứa rất nhiều thứ không tầm thường.
Nhất định giữa hai người này đã phát sinh một chuyện gì đó mà các nàng chưa biết nên mới biểu hiện bất thường như vậy.
Ngay cả Phượng Tịch Y cũng tò mò nhìn tới nhìn lui, vừa rồi ngay khi mấy nữ bước vào, nàng đã cảm nhận được tỷ tỷ của mình thoáng mất tự nhiên.
Hai người là tỷ muội sinh đôi cùng một bầu trứng, tinh thần gắn kết nên cực kỳ nhạy cảm khi tâm tình đối phương biến hóa.
“Khụ… khụ…”
Lạc Nam giật mình giả vờ ho khan, dời ánh mắt rời khỏi Phượng Nghi Nữ Đế, bình tĩnh giải thích nói:
“Mọi người đừng hiểu lầm, nhìn thấy dung nhan của Phượng Nghi tộc trưởng và Phượng Cửu Huyền quá giống nhau nên ta có chút nhớ đến nàng ấy mà thôi!”
Phượng Nghi trong lòng giật thót, ngoài mặt lại gật đầu phụ họa:
“Tình cảm của các ngươi gần đây như keo như sơn, vừa mới xa cách một chút đã tưởng niệm đến nàng cũng không có gì kỳ lạ!”
Thấy Lạc Nam và Phượng Nghi kẻ xướng người họa, còn lấy Phượng Cửu Huyền ra làm lý do, chúng nữ cũng thôi không tiếp tục trêu chọc.
Nhưng rõ ràng bên trong ánh mắt của các nàng biểu hiện rõ sự không tin.
Lạc Nam thấy bầu không khí có chút lúng túng, nhanh trí đánh trống lãng, nhìn lấy Hồ Thiên Ảnh mấy nữ cười nói:
“Lần này thật sự cảm tạ các nàng toàn tâm toàn ý chi viện, bằng không Vạn Long Quân hùng mạnh cũng sẽ mang đến phiền toái và áp lực không nhỏ cho ta!”
Châu Miên Mạn như cười như không liếc hắn và Cửu Huân Dao, hé mở môi thơm lại tràn ngập ý vị ghen tuông:
“Nghe nói là có người cố tình ở trước mặt Long Ngạo Thiên phát cơm chó, chọc giận hắn nên khiến hắn điên cuồng dùng đến Đế Long Triệu Tập Lệnh!”
Cửu Huân Dao xoay mặt sang một bên, khuôn mặt ngạo kiều hiện lên vẻ ửng đỏ.
Lúc đó vì muốn chọc giận kẻ thù nên nàng cố gắng phối hợp tình tứ với Lạc Nam một phen, đổi lại ở tình huống bình thường… với tính cách của nàng thật sự không thể làm như thế.
Hiện giờ bị trêu chọc, nghĩ lại khó tránh khỏi cảm giác xấu hổ.
“Haha!” Lạc Nam cười lớn, cất bước đi đến bên cạnh Châu Miên Mạn, ôn nhu vuốt nhẹ mái tóc của nàng, nắm lấy bàn tay nàng, tuyên bố trước mặt chúng nữ:
“Mạn Mạn là thê tử rất lâu về trước của ta đến tận bây giờ, các nàng đã sớm là tỷ muội tốt!”
Châu Miên Mạn không ngờ đột nhiên hắn lại ở trước mặt tất cả nữ nhân của hắn cho mình danh phận một cách đường đường chính chính như vậy.
Vô số năm qua nàng nằm mộng cũng muốn được làm nữ nhân của hắn.
Trong lúc nhất thời, hạnh phúc lan tràn khắp cõi lòng, Châu Miên Mạn vùi đầu ôm lấy nam nhân, thanh âm có chút run rẩy:
“Phu… phu quân…”
“Ngoan!” Lạc Nam vô cùng thỏa mãn ôm lấy nàng.
Thị nữ a Bích của Châu Miên Mạn lén lút lau nước mắt, rất nhiều năm rồi nàng mới được nhìn thấy tiểu thư nhà mình biểu hiện hạnh phúc thật sự đến như vậy.
Những năm tháng làm Thiên Hậu ở Thiên Đình, người ngoài nhìn vào cho rằng phong quang vô hạn, thực chất chỉ có a Bích mới rõ tiểu thư thường xuyên ngồi một mình ngẩn người như lạc trong ảo mộng, chưa từng nở nụ cười chân thật từ tận đáy lòng đến như vậy.
Cả đời Châu Miên Mạn sống vì vinh quang và sự phồn thịnh của gia tộc, hiện tại đã đến lúc sống cuộc đời của riêng nàng rồi.
“Chuyện của phu quân và Miên Mạn tất cả mọi người đã nghe chàng kể lại!” Liễu Ngọc Thanh ôn hòa lên tiếng:
“Muội đúng là phúc tinh của hắn, thời gian làm vợ hắn bên trong luân hồi nhiều hơn tất cả các tỷ muội có mặt ở đây rồi!”
Chúng nữ gật gật đầu, trong lòng cảm thán không thôi.
Mối lương duyên của Lạc Nam và Châu Miên Mạn quả thật quá thần kỳ, trong mộng và ngoài đời đều gắn bó như thật, Luân Hồi Thụ tác hợp quá tốt… thật khiến người ta ước ao hâm mộ.
Phiêu Tử Hàm thấy cảnh này vô thức dời ánh mắt, trong lòng ngũ vị tạp trần… nàng và hắn cũng có một đoạn oan nghiệt không muốn nhắc đến.
Nhưng chẳng biết vì sao nhìn thấy nụ cười mãn nguyện của Châu Miên Mạn lúc này, Phiêu Tử Hàm đáy lòng thật sự không thoải mái.
“Hàm Nhi, có cần ta tuyên bố tình cảm của tụi mình luôn không?”
Nào ngờ bên tai đột ngột vang lên truyền âm của Lạc Nam khiến nàng nhảy dựng, hung hăng liếc mắt nhìn hắn truyền âm ngược trở lại:
“Ngươi mà dám nói bậy, bổn Cung Chủ không tha cho ngươi!”
Lạc Nam nhún nhún vai bĩu môi, nàng không cho nói thì thôi.
Phiêu Tử Hàm hô hấp có chút dồn dập, cảm giác khó chịu tan biến đi đâu mất dạng.
Cả Lạc Nam và Phiêu Tử Hàm không hề chú ý đến Tô Nhan vốn đang ngồi ở bên cạnh Diễm Nguyệt Kỳ biểu lộ trở nên cực kỳ đặc sắc.
Từ khi còn ở hạ giới, nàng đã tu luyện một môn Bí Kỹ có tên là Thấu Âm Mật Nhĩ.
Đây là môn Bí Kỹ có tác dụng nghe trộm truyền âm thuật của người khác trong khoảng cách gần.
Thấu Âm Mật Nhĩ cũng không phải Bí Kỹ do nàng sáng tạo, ngược lại là nàng vô tình tìm thấy nó trong động phủ cổ xưa ở Việt Long Tinh, dựa vào tác dụng mà nó mang lại, nàng suy đoán nó được lưu truyền từ thời thượng cổ vũ trụ khi Việt Long Tinh còn là một phần của Đế Thiên Tiên Ma Giới.
Ngày đó Đế Thiên Tiên Ma Giới phồn vinh vô cùng, tập hợp vô số kỳ nhân dị sĩ và các chủng tộc khác nhau, tồn tại Bí Kỹ thần kỳ như Thấu Âm Mật Nhĩ cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc.
Sau khi lên Tiên Giới, trong thời gian dài đằng đẳng ở Tuế Nguyệt Cung có chút nhàm chán, Tô Nhan cũng nghịch ngợm cải tiến Thấu Âm Mật Nhĩ lên đẳng cấp cao nhất, thường xuyên dùng để nghe trộm các tỷ muội thân thiết truyền âm kể về chuyện bí mật với Lạc Nam.
Nào ngờ lần này vô tình nghe được cuộc đối thoại ngắn ngũi của hắn và Phiêu Tử Hàm.
Tô Nhan nhìn thoáng qua Tử Yên, phát hiện nàng vẫn ngây thơ vô số tội, hoàn toàn không biết mối quan hệ mập mờ giữa Lạc Nam và sư phụ mình.
“Chẳng phải nói Phiêu Tử Hàm vốn tu luyện Vong Tình Công khiến bản thân vô tình vô cảm hay sao?” Tô Nhan âm thầm thán phục nghĩ:
“Chẳng lẽ phu quân của ta bản lĩnh đến mức khiến người đã vong tình cũng đem lòng yêu hắn? Đúng là khắc tinh của mọi nữ nhân mà!”
“Đủ rồi!” Thiên Hồ Nữ Đế cất tiếng quát lên làm Tô Nhan thoát khỏi mạch suy nghĩ.
Chỉ nghe Thiên Hồ Nữ Đế tràn đầy bất mãn nhìn Lạc Nam nói:
“Chúng ta đến đây bàn chuyện chính sự, không phải để nhìn ngươi ân ân ái ái!”
Châu Miên Mạn lúc này mới vội vàng rời khỏi lòng Lạc Nam, chủ động tiến đến làm thân, giao lưu với các vị tỷ muội.
Mà nghe đến chính sự, Lạc Nam cũng biểu lộ nghiêm túc, nhìn chúng nữ trầm giọng hỏi:
“Sau đại chiến lần này, các nàng cảm thấy kế tiếp sẽ như thế nào?”
“Cục diện vũ trụ chắc chắn phân tách làm hai, nhưng không còn là Tiên giới cùng Ma giới!” Tuế Nguyệt Nữ Đế không hề do dự ứng tiếng:
“Ngược lại sẽ trở thành Tru Nghịch Liên Minh và Nghịch Long Liên Quân đối địch với nhau, không chết không thôi, sát khí bao trùm mọi ngõ ngách… mãi đến khi nào một bên giành thắng lợi mới triệt để chấm dứt!”
Chúng nữ nhíu mày trầm tư, lại nghe Thanh Loan Nữ Đế vốn im lặng từ đầu đến giờ nhìn Lạc Nam lên tiếng:
“Nghịch Long các hạ, bổn tộc trưởng đánh cược vận mệnh của Thanh Loan Tộc vào ngươi, không biết ngươi có dự định gì sắp tới để bổn tộc trưởng có cái để giải thích với tộc nhân của mình?”
“Trước tiên ta xin đa tạ nàng đã làm ra lựa chọn đúng đắn!” Lạc Nam mỉm cười nhìn Thanh Loan Nữ Đế nói:
“Tru Nghịch Liên Minh và Liên Quân Nghịch Long trong giai đoạn tới chắc chắn sẽ minh tranh ám đấu không ngừng nghỉ trên mọi phương diện!”
“Một phương chắc chắn sẽ luôn tìm cách để chính mình phát triển ngày càng hùng mạnh, đồng thời bất chấp dùng đủ loại thủ đoạn làm suy yếu một phương còn lại!”
Nghe hắn nói rõ ràng rành mạch, Thanh Loan Nữ Đế gật đầu tán thành, mong đợi nhìn lấy hắn:
“Vậy mục tiêu của Liên Quân Nghịch Long chúng ta là cố gắng chiến thắng càng nhanh càng tốt, dẹp bỏ kẻ thù trong thời gian sớm nhất có đúng không?”
“Không hề!” Lạc Nam lắc đầu.
Thanh Loan, Thiên Hồ cùng Phượng Nghi đều bất ngờ trước câu trả lời này.
Diệt đi Tru Nghịch Liên Minh càng nhanh càng tốt chẳng phải là chuyện mà Liên Quân Nghịch Long nhắm đến hay sao?
“Dù cho có đủ khả năng, tạm thời chúng ta cũng không thể tiêu diệt Tru Nghịch Liên Minh hay áp đảo bọn chúng quá mức triệt để!” Lạc Nam bất đắc dĩ nhún vai nói:
“Ngược lại còn phải cố gắng duy trì cán cân thăng bằng một cách vi diệu, không để Tru Nghịch Liên Minh quá mức áp đảo chúng ta, mà chúng ta cũng không thể quá mức chênh lệch với bọn chúng!”
“Tốt nhất là tạo cục diện tranh đấu không ngừng, hỗn loạn liên tục trong thời gian sắp tới!”
“Vì sao phải làm như vậy?” Thiên Hồ Nữ Đế mấy nữ hoàn toàn không hiểu.
Hi Vũ lúc này mới thay Lạc Nam lên tiếng:
“Thủy Tổ Ma Tộc là chủng tộc thuộc vũ trụ này nhưng lại sở hữu các thủ đoạn liên quan đến Thánh, ngay cả nhân vật chuyên sử dụng Thánh Cấp như đám người Lạc Vũ, Lạc Phá Lôi kia cũng đã xuất hiện rồi… các vị không cảm thấy ngạc nhiên hay sao?”
“Thánh?” Phượng Nghi mấy nữ giật mình.
Lúc này mọi người mới nhớ đến các nàng ấy bận rộn ngăn chặn Vạn Long Quân nên không có mặt ở hiện trường quan sát.
Ỷ Vân tiến lên, lấy ra Lưu Ảnh Ngọc ghi lại diễn biến của vụ việc.
Phượng Nghi, Thiên Hồ, Thanh Loan cùng Châu Miên Mạn nghiêm túc quan sát.
Mà khi nhìn thấy đủ loại sự việc phát sinh, ngoài kinh ngạc về sức mạnh khủng bố của Lạc Nam, các nàng còn không dám tin thủ đoạn Siêu Việt Đế Cấp lại được sử dụng tầng tầng lớp lớp như thế.
Nếu nói chỉ là xuất hiện một môn Thánh Kỹ, các nàng còn tin tưởng là do thiên phú của người sử dụng khủng bố nên có thể vượt qua giới hạn vũ trụ mà tự sáng tạo nên.
Đằng này số lượng thủ đoạn cấp Thánh được thi triển liên tục, chỉ cần không phải ngu ngốc là suy đoán được nguyên nhân sâu xa bên trong.
“Kẻ ngoại lai nhắm vào phiến vũ trụ này rồi sao?” Phượng Nghi, Thiên Hồ biểu lộ cực kỳ nghiêm trọng.
“Đó cũng là lý do chúng ta tạm thời không thể tiêu diệt sạch sẽ Tru Nghịch Liên Minh!” Hi Vũ lạnh lùng nói:
“Bởi vì một khi đám chó săn được thả xuống vũ trụ này bị giết chết, chủ của chúng nó bên trên chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, tiếp tục cử thêm một đợt chó săn khác hùng mạnh hơn, đồng thời trị tội hung thủ dám giết chó của chúng!”
“Thống nhất vũ trụ càng khiến quá trình chiếm đoạt của chúng khó khăn hơn, nên việc này không được phép diễn ra!” Phượng Nghi mấy nữ đã dần hình dung được điểm mấu chốt, từng khuôn mặt xinh đẹp trở nên lạnh lùng.
Lạc Nam hài lòng gật đầu, các nàng đều là mỹ nhân thông minh nên chỉ cần gợi ý một chút là tự động đoán ra tất cả.
Như vậy hắn cũng không tính chính miệng tiết lộ thiên cơ, không bị bất kỳ ảnh hưởng nào.
“Phía trên kia vốn dĩ hùng mạnh vượt xa vũ trụ này, tại sao còn thèm thuồng một vũ trụ cấp thấp hơn bọn hắn?” Thiên Hồ Nữ Đế khó hiểu hỏi.
“Ta cũng có cùng thắc mắc!” Thanh Loan Nữ Đế nhíu nhíu mi:
“Hành vi này của chúng chẳng khác nào một Đại Tiên Giới lại phải phí công ngấp nghé, tham lam một Hạ Giới vậy!”
“Haha!” Lạc Nam bật cười, nhìn các nàng hỏi ngược lại:
“Nếu như cái Hạ Giới đó sở hữu Thất Đại Thần Thụ, Vĩnh Hằng Thuộc Tính, hàng loạt Thể Chất có tiềm năng phi thường cùng số lượng nô lệ khổng lồ đủ mọi chủng tộc, Đại Tiên Giới các nàng sẽ tham lam không?”
Đồng tử trong mắt chúng nữ co rút, nặng nề gật gật đầu: “Đã hiểu rõ!”
Ở trong mắt kẻ thù bên trên, vũ trụ này tuy yếu nhưng lại ẩn chứa quá nhiều thứ để có thể khai thác.
Chỉ riêng số lượng nô lệ khổng lồ nếu thành công xâm chiếm, trong đó có vô số mỹ nhân của Thiên Hồ Tộc, Tinh Linh Tộc để thỏa mãn dục tính, bắt Thần Thú và Ma Thú làm tọa kỵ cũng đủ làm động cơ để ra tay rồi.
“Mọi chuyện tiếp theo sẽ toàn nghe Nghịch Long phân phó!”
Phượng Nghi, Thiên Hồ và Thanh Loan đại diện cho ba Thần Thú Tộc cho thấy thái độ của mình.
“Để tránh Tru Nghịch Liên Minh tập kích riêng lẽ và đánh úp!” Lạc Nam đề nghị:
“Các nàng cần di dời thế lực của mình đến vùng lân cận lãnh thổ của ta!”
“Liên Quân Nghịch Long sẽ thành lập đại bảng doanh!” Ánh mắt Lạc Nam lóe lên:
“Khi ta đủ tự tin đến gặp Bụt, cuộc chiến này sẽ đi đến hồi kết!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 10 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/03/2023 15:39 (GMT+7) |