Lạc Nam vuốt vuốt cằm, nếu như Lục Đạo Luân Hồi Tâm hay các tôn đại đỉnh đều không ra sức xua đuổi trang giấy hoàng kim, vậy chứng tỏ nó không có ác ý với mình, chỉ muốn hưởng ké Vĩnh Hằng Thuộc Tính, tạm thời đầu tư cho nó để đôi bên cùng có lợi cũng được.
“Tất cả là nhờ các nàng…” Lạc Nam hướng 69 vị tuyệt sắc Hồn Cơ tán thưởng nói, hận không thể hôn Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ một ngụm, không ngờ có thể khiến trang giấy hoàng kim cứng đầu phải thỏa hiệp như vậy.
Các vị Hồn Cơ hướng hắn cười khanh khách đầy yêu kiều, lúc này mới trở lại bên trong Chí Bảo.
Lạc Nam cẩn thận cất giữ Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ vào trong ngực, không có thời gian kiểm tra Vĩnh Hằng Thuộc Tính thu được từ Vạn Ứng Khang, nhảy xuống đứng bên giường.
Ý niệm vừa động, một mỹ nhân mang theo hơi thở thơm ngát như u lan, hòa quyện cùng chút men rượu nồng nàn đã nằm trên giường.
“Nàng sao rồi?”
Lạc Nam lo lắng xem lấy giai nhân, Dạ Thanh Thu lúc này da vẻ còn khá nhợt nhạt, khí tức rối loạn, ngay cả bờ môi đỏ thẳm mê người cũng phai mờ không ít, dáng vẻ suy nhược khiến người khác phải đau lòng.
KENG!
Hắc Nguyệt Đao ở bên cạnh ngân vang, thân đao tự ý bay lên, lưỡi đao sắc lẹm đã đặt lên cổ Lạc Nam, chạm vào da thịt rỉ cả máu, thanh âm lạnh lẽo vang lên:
“Tiểu tử khốn kiếp, cũng may Thanh Thu không có chuyện gì, bằng không lão nương cùng ngươi liều mạng.”
Lạc Nam lắc đầu cười khổ, nụ cười có chút hối hận: “Nếu nàng có mệnh hệ nào, ta cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.”
Dạ Thanh Thu thăm thẳm nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng tự giễu nói: “Xem ra là lão nương lo xa, rõ ràng ngươi đã có biện pháp an toàn trở về nơi này.”
“Xin lỗi nàng…” Lạc Nam nắm bàn tay mềm mại của giai nhân đặt lên gò má:
“Ta thật sự chủ quan, bị cừu hận che mờ lý trí, cũng may chỉ có một luồng Linh Hồn của Vạn Ứng Thiên, bằng không hậu quả khó mà lường được…”
Nhân vật tộc trưởng của Vạn Linh Tộc như Vạn Ứng Thiên kém nhất cũng có hàng nghìn Linh Hồn, hắn chỉ cử ra một luồng duy nhất bảo vệ Vạn Ứng Khang xem như là may mắn.
Nếu như số lượng Linh Hồn nhiều hơn, Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ cũng khó làm nên chuyện.
Lạc Nam rất tự trách vì không nghe lời khuyên của Dạ Thanh Thu, có lẽ bản tính có thù tất báo, không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào của hắn đã thể hiện sai chỗ.
Thủ đoạn của một chủng tộc Thiên Địa Sủng Nhi cấp Chí Tôn, vĩnh viễn cũng không thể xem thường được.
“Phu quân, bọn thiếp đã sử dụng ba giọt Dịch Thần Kỳ của chàng để pha cùng Bất Tử Dịch Thủy, huyết dịch Cửu Diệp Liên Hoa và Tẩy Hồn Thủy cho Dạ tỷ tỷ phục dụng.” Thanh âm của Tiêu Thanh Tuyền từ trong Linh Giới Châu truyền ra:
“Mặc dù như vậy Linh Hồn của tỷ ấy vẫn chưa hoàn toàn bình phục, mỗi ngày cần bổ sung thêm Tẩy Hồn Thủy đều đặn mới được.”
Nói xong, đã đem một lượng Tẩy Hồn Thủy có pha cùng Dịch Thần Kỳ đưa ra ngoài.
“Đến giờ uống thuốc…” Lạc Nam tiếp nhận Tẩy Hồn Thủy nhu hòa nói, trong lòng âm thầm may mắn, nhờ có Dịch Thần Kỳ đem khả năng của mấy loại tài nguyên trị thương tăng lên gấp trăm lần nên mới có thể đem Dạ Thanh Thu từ cửa tử kéo ngược trở về.
“Đừng dùng ánh mắt như vậy xem lão nương, đừng làm động tác buồn nôn.” Dạ Thanh Thu bị hắn nắm tay, gặp phải ánh mắt ôn nhu của hắn mà rùng cả mình, vội vàng quay mặt sang một bên, nàng muốn rút tay lại nhưng còn suy yếu chưa hồi phục khí lực.
Lạc Nam khó nén trong lòng tình cảm, bất kỳ ai được một người khác sẵn sàng dùng tính mạng hy sinh thay mình e rằng cũng sẽ có cảm giác như hắn.
Chỉ với một khoảnh khắc mà thôi, Dạ Thanh Thu đã có một địa vị vô cùng nặng trong tâm trí hắn.
“Khi đó… sao nàng lại liều mạng cứu ta?” Lạc Nam ôn tồn hỏi: “Sao không để tên cứng đầu bị Chí Tôn giết chết?”
Dạ Thanh Thu gò má nóng lên, ngay cả bản thân nàng cũng vô pháp lý giải vì sao trong thời khắc mà mình vô cùng tức giận đó, vẫn sẵn sàng dùng thân mình đón đỡ cho tên nam nhân này.
Nàng biết rằng một kích đó có thể khiến mình cửu tử nhất sinh, nhưng lại như có ma quỷ xui khiến, cảm xúc lấn át lý trí để nàng làm ra hành động như vậy.
“Hừ, lão nương phí công đầu tư vào ngươi nhiều như vậy, còn chưa thu lại cả vốn lẫn lãi, sao có thể để ngươi đi chết?” Dạ Thanh Thu cắn môi hừ nói.
Nhìn dáng vẻ ngạo kiều nhưng vì còn suy yếu của nàng nên giống như một thiếu nữ đang dỗi hờn, Lạc Nam vừa thương xót vừa buồn cười.
Nói đến đã nhiều năm như vậy rồi, hình như hắn chưa từng để bất kỳ nữ nhân nào phải dùng thân mạo hiểm thay mình như vậy, Dạ Thanh Thu là ngoại lệ rồi…
Cũng bởi vì tốc độ khi đang thi triển bên trong bóng tối của nàng quá nhanh, Lạc Nam không thể phản ứng kịp…
“Được rồi, nàng mau uống…” Lạc Nam đem nàng đỡ ngồi dậy bên giường, đem bình Tẩy Hồn Thủy đưa đến trước miệng.
“Lão nương chỉ muốn rượu.” Dạ Thanh Thu quay mặt sang một bên.
Lạc Nam chép chép miệng, đem hồ lô rượu bên hông Dạ Thanh Thu cầm lên, lại phát hiện rượu bên trong đã hết.
“Bà chủ, có rượu ngon nhất mang đến hộ đi!” Lạc Nam hướng ra ngoài gào thét.
Rất nhanh Tử Toàn Cơ đã đem theo mấy bầu rượu đi vào, tất cả đều là hảo tửu bậc nhất ở Liên Tâm Kỹ Viện.
Lạc Nam đánh giá một phen, chọn ra loại ngon nhất, lại rót Tẩy Hồn Thủy pha trộn vào cười nói:
“Một công đôi việc, vừa uống rượu ngon, vừa trị liệu thương thế…”
Nào ngờ Dạ Thanh Thu vẫn không chịu uống, nàng bướng bỉnh nói: “Lão nương thèm Vấn Đao Tửu, ngươi mau tìm mang đến.”
Lạc Nam âm thầm buồn bực, rượu cấp bậc đó là do vị cao nhân kia dạo chơi thiên hạ ban tặng, hắn làm sao tìm ra?
“Thiên Cơ Lâu, ông lão có Vấn Đao Tửu đang ở đâu?” Lạc Nam hướng trong lòng hỏi, cố chiều theo ý Dạ Thanh Thu.
Đáng tiếc Hệ Thống liền báo hắn không đủ Điểm Danh Vọng để điều tra đối phương.
“Rượu này cũng ngon mà…” Lạc Nam kiên nhẫn khuyên nhũ: “Nàng uống còn hồi phục, chúng ta tiếp tục làm nhiệm vụ, Kiếm Mộ sắp mở ra rồi.”
“Haha…” Dạ Thanh Thu cười trêu tức: “Ngươi còn dám nhắc đến nhiệm vụ, ngươi đâu chịu nghe lời chỉ huy, lão nương mặc kệ bỏ nhiệm vụ lần này.”
“Là ta sai, nhưng nàng cũng phải hồi phục a.” Lạc Nam làm bộ mặt biết tội:
“Đợi nàng khôi phục, ta đứng im cho nàng trừng phạt.”
Dạ Thanh Thu liếc xéo hắn, hiển nhiên trong lòng chưa nguôi giận, nếu ngươi đã bướng bỉnh, xem lão nương cứng đầu hơn cả ngươi.
Hừ, đừng tưởng dỗ ngon dỗ ngọt, ra vẻ áy náy là được tha thứ dễ dàng như vậy.
Xem lấy dáng vẻ cố chấp của nàng, Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, nở nụ cười tự tin để lộ hàm răng trắng bóc nói:
“Ta vừa tìm thấy một loại rượu ngon còn vượt qua cả Vấn Đao Tửu.”
“Thật sự?” Dạ Thanh Thu hai mắt sáng lên.
“Đương nhiên.” Lạc Nam gật đầu chắc nịch: “Nàng hé miệng ra!”
Dạ Thanh Thu bán tính bán nghi, bờ môi mềm hơi nhợt nhạt cũng khẽ tách ra.
ỰC.
Lạc Nam bất chợt ngửa đầu ngậm một ngụm rượu pha lẫn Tẩy Hồn Thủy, mạnh mẽ hướng bờ môi mê người của mỹ nhân hôn xuống.
“Ưm…” Dạ Thanh Thu toàn thân chấn động, một làn hơi thở dương cương nóng rực như liệt tửu nhanh chóng bao phủ lấy bờ môi, từng làn rượu thơm tho ngào ngạt từ bên phía đối diện truyền vào miệng nhỏ của nàng.
Lạc Nam ôm đầu nàng thật chặt, môi lắp thật kín không để rượu chảy ra, đem toàn bộ rượu ngậm trong miệng truyền sang Dạ Thanh Thu ép nàng nuốt xuống.
Trong ánh mắt trợn tròn của Tử Toàn Cơ, làn da trắng nhợt của Dạ Thanh Thu đã nhanh chóng phím hồng.
Có lẽ bởi vì còn suy yếu, nàng không thể kháng cự được động tác thô bạo của Lạc Nam, bị hắn ôm chặt.
Lúc đầu nàng không chịu uống rượu, càng không chịu nuốt xuống nên cứ đẩy ngược về miệng hắn, kết quả rượu luân phiên chuyển động giữa miệng của hai người hồi lâu.
Dạ Thanh Thu rốt cuộc chịu không nổi nữa, ngoan ngoãn nuốt vào.
Lạc Nam không để nàng có cơ hội thở dốc, lại nhanh chóng uống thêm một ngụm sau đó hôn lấy, lắp kín môi thơm.
Liên tục vài lần như vậy, rượu trong bình rốt cuộc cũng uống cạn.
Nhưng hắn chưa hài lòng, cái lưỡi quái ác còn tham lam tiến sang, quấn quýt cái lưỡi đinh hương ướt át của nàng, chỉ cảm thấy ngọt ngào như được nếm mật.
Dạ Thanh Thu ngây ngẩn cả người, toàn thân tê tê dại dại, một cảm giác lơ lửng như chưa từng có khiến toàn thân nàng mềm nhũn, vô thực tựa sát vào trong lòng hắn.
Không biết qua bao lâu sau, Lạc Nam rốt cuộc rời môi, một sợi tơ bạc nối liền giữa miệng hai người, nhìn ngắm dung nhan vốn nhợt nhạt lúc này đã khôi phục chút lãnh diễm của Dạ Thanh Thu, hắn đắc ý cười nói:
“Thế nào? Rượu ngon không nàng?”
Dạ Thanh Thu rốt cuộc lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy toàn thân như đang bị ngọn lửa thiêu đốt, cũng không biết là say tình hay say rượu, cầm lấy Hắc Nguyệt Đao muốn chém hắn:
“Ngon cái đầu của ngươi, tởm lợm, quá vô liêm sĩ, quá buồn nôn.”
Nàng ra vẻ ho khan sặc sụa, muốn đem tất cả phun ra ngoài.
“Hahaha, nàng nghỉ ngơi đi, lần sau ta lại cho nàng uống rượu.” Lạc Nam cười to một tiếng ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài để lại Dạ Thanh Thu nằm thở hổn hển.
Tử Toàn Cơ e sợ vạ lây cũng nhanh chân đi mất, thoáng chốc chỉ còn lại một mình Dạ Thanh Thu nằm trên giường, lồng ngực phập phồng.
“Tức chết ta.”
Dạ Thanh Thu hai chân vùng vằng, môi đỏ mím chặt: “Đợi lão nương hồi phục chắc chắn sẽ thiến ngươi!”
“Thanh Thu, ngươi lại rơi vào lưới tình a…” Hắc Nguyệt Đao lên tiếng cảm thán.
“Đừng nói bậy.” Dạ Thanh Thu phi một tiếng: “Lão nương mới không để ý đến hắn.”
“Không để ý đến mức nguyện ý hy sinh tính mạng?” Hắc Nguyệt Đao cười cợt.
Dạ Thanh Thu hít sâu một hơi, im lặng không nói tiếng nào, ánh mắt tràn ngập phức tạp nhìn lên trần nhà.
Nàng cũng không phải tiểu nữ hài ngu xuẩn, từ khi có được nhận thức đến bây giờ luôn sống cho chính mình, chỉ muốn bản thân càng trở nên cường đại càng tốt, làm sao sẽ vô thức làm ra hành động liều mạng vì một người như vậy.
Đã từng cười nhạo Ninh Vô Song vì một nam nhân mà đánh đổi tất cả, mất luôn tương lai…
Hiện nay nàng lại vì nhi tử của Ninh Vô Song mà sẵn sàng bán mạng.
Dạ Thanh Thu ơi Dạ Thanh Thu, chẳng lẽ đây chính là quả báo?
“Nói đến nam nhân như hắn rất khó có thể khiến nữ nhân không động tâm…” Hắc Nguyệt Đao nhẹ giọng cảm khái:
“Dung mạo, thiên phú tất cả đều khoáng cổ tuyệt kim, lại chí tình chí nghĩa.”
“Trừ việc quá mức hoa tâm… cái gì cũng tốt, như một loại khắc tinh của nữ nhân vậy.”
“Tỷ chưa từng đánh giá một kẻ cao như vậy.” Dạ Thanh Thu khó tin nhìn Hắc Nguyệt Đao.
“Ta chỉ nói sự thật mà thôi.” Hắc Nguyệt Đao bình tĩnh đáp: “Sự thật chứng minh lần này nếu ngươi không liều mạng ngăn cản một kích kia cho hắn thì hắn cũng sẽ không chết.”
“Lấy tu vi Đại Thánh từ trong tay Linh Hồn Chí Tôn an toàn rút lui, thử hỏi các đời yêu nghiệt của Tu La Giáo có ai làm được?”
Dạ Thanh Thu im lặng không nói tiếng nào, cũng chẳng tìm ra lời nào để phản bác.
“Ngươi là chủ nhân của ta, lại giống như muội muội nên ta khuyên thật…” Hắc Nguyệt Đao nói lời chân thật:
“Nếu ngươi quyết định trở thành một nữ cường giả cô độc, mọi kẻ xung quanh chỉ là công cụ mà không cần thân tình, vậy thì ngươi nên rời xa hắn ngay từ lúc này, khi tình cảm chỉ mới chớm nở, đừng bao giờ lại tiếp xúc với hắn.”
“Ngược lại nếu ngươi có mong muốn tìm một người bạn đời lý tưởng, đủ tư cách sóng vai với ngươi, thì ngoài hắn ra liền không có kẻ nào thích hợp hơn.”
“Nắm bắt cho tốt!”
Dạ Thanh Thu sắc mặt biến ảo liên tục, ngón tay trắng nõn vô thức mân mê cánh môi, trong lòng suy nghĩ vô vàn…
KẼO KẸT…
Cửa phòng lại bị đẩy ra làm nàng giật mình, chỉ thấy Lạc Nam đã lù lù xuất hiện.
“Ngươi còn muốn gì nữa?” Dạ Thanh Thu căm tức quát lớn.
“Ta sực nhớ ra mình có thể giúp nàng trị thương nhanh hơn.” Lạc Nam nghiêm mặt nói:
“Lần trước ta từ Nhân Ngư Tộc học được một số thủ đoạn chữa trị và phụ trợ Linh Hồn.”
Hắn mở ra Nhân Đạo, trước mặt xuất hiện một thanh Cổ Cầm.
Ngồi ở bên cạnh Dạ Thanh Thu, bắt đầu vận chuyển cầm thuật của Nhân Ngư Tộc đánh đàn.
Thanh âm du dương, dễ chịu khiến linh hồn thư thái chậm rãi vang lên.
Dạ Thanh Thu lúc đầu còn có chút không tin, nhưng rất nhanh nàng đã từ trong cầm âm của Lạc Nam cảm nhận được sự tác động lên Linh Hồn vô cùng thoải mái.
Từng cầm âm như những bàn tay ôn nhu xoa dịu sự đau đớn nơi linh hồn, bắt đầu làm lành các vết nứt…
Ôn Hồn Liên của Lạc Nam cung cấp Hồn Lực hòa cùng tiếng đàn, Dạ Thanh Thu vừa rồi tốn không ít sức lực, cả người mỏi mệt, hai mắt lim dim, mi cong khép hờ, được tiếng đàn du dương đưa vào giấc ngủ.
Bên dưới bầu trời đêm đầy sao, giai nhân nằm trên giường ngủ say, nam nhân ngồi bên cạnh vì nàng gảy đàn, trong mắt chỉ có nhu tình như nước, hoàn toàn không tồn tại chút dục vọng nào.
Cảnh tượng như vậy… chính là bất hủ.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 12 tại nguồn: http://truyensex.moe/con-duong-ba-chu-quyen-12/
Thời gian dần trôi, với sự chăm sóc hết lòng của Lạc Nam, thương thế của Dạ Thanh Thu đã bình phục gần như trở về trạng thái toàn thịnh chỉ sau một tháng.
Bất quá những lần sau đó nàng liền trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, không còn dám đòi rượu ngon nữa, sợ bị Lạc Nam lấy cớ cưỡng hôn.
Thấy Dạ Thanh Thu đã ổn định, Lạc Nam cũng liền tập trung vào chính sự.
Kiếm Mộ sắp mở, Thất Thập Tông kiểu gì cũng đã tăng cường lực lượng trong thời gian qua, bản thân hắn cũng không thể chậm trễ được.
Thế là lúc này mới có thời gian quan sát loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính cướp được từ tay Vạn Ứng Khang.
Từ trong óng tay áo, một luồng khí lạnh đến thấu xương nhanh chóng lan tràn, đem cả không gian bên trong phòng tại kỹ viện cũng hóa thành trong suốt như thủy tinh, nếu không phải y phục của Lạc Nam là do Bá Y ngưng thành, chỉ sợ toàn bộ cơ thể đã bị hơi lạnh của nó làm cho đông cứng.
Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, thì thào nói:
“Đây là Vĩnh Hằng Băng!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 12 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 27/10/2023 15:39 (GMT+7) |