Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensex.moe (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Con đường bá chủ – Quyển 7 » Phần 180

Con đường bá chủ - Quyển 7 - Tác giả Akay Hau

Phần 180

Trước thực tại một khoảng thời gian…

Bên ngoài Đại Điện Cổ Việt, thông qua Màn Ảnh, vô số người vỡ tổ sau khi chứng kiến trận chiến kinh thiên động địa cuối cùng, khi Lạc Nam bằng vào Siêu Việt Đế Cấp Vũ Kỹ khiến Quỷ Đỏ phải nhận thua.

Mặc dù kết quả có phần khó hiểu, nhưng đã mở miệng nhận thua… chứng tỏ bên trong vụ nổ, Lạc Nam đã làm điều gì đó khiến Quỷ Đỏ phải tâm phục khẩu phục.

Đám người Thủy Mặc, Băng Dũng, Trần Giang hưng phấn khôn kể, thân thể đang run lên vì kích động, nhiệt huyết sôi trào nhìn chăm chú cảnh tượng bên trong sàn đấu…

Bọn hắn hận không thể thét lên cho toàn vũ trụ này biết rằng, nhân vật vĩ đại kia chính là tỷ phu, là Bá Chủ của Việt Long Tinh Cầu, cùng quê hương với bọn hắn.

Mãi đến khi Bụt tuyên bố Thiếu Đế Chi Chiến khép lại, ánh mắt của cả bọn vẫn chưa từng rời khỏi Lạc Nam.

Xung quanh bọn hắn, cũng có rất nhiều tu sĩ và thế lực khác đang chứng kiến giờ phút lịch sử.

Vô số khối Lưu Ảnh Ngọc đem cảnh tượng bên trong ghi chép lại, dự định sẽ lan truyền khắp mọi ngõ ngách.

Bỗng nhiên, Không Gian rung động… một loạt thân ảnh từ trong Đại Điện Cổ Việt tiến ra ngoài, Đế Uy cuồn cuộn bao trùm toàn trường, như muốn phong tỏa tất cả người đang có mặt.

Đám em vợ của Lạc Nam ánh mắt rung động, bởi vì bọn hắn nhận ra những nhân vật này là ai.

Tất cả đều là Đế Cấp Cường Giả, là cường giả của Săn Ma Điện, Tru Tiên Điện, Thiên Đình, các tộc Thần Thú…

“Các cường giả xuất hiện ở đây làm gì?” Toàn trường kinh hãi, không hiểu những nhân vật cao cao tại thượng hàng ngày như thần long thấy đầu không thấy đuôi này muốn làm gì.

Thiếu Đế Chi Chiến đã kết thúc, các ngươi rời khỏi Đại Điện Cổ Việt vì sao không trực tiếp xé rách hư không rời đi, trái lại nhìn chằm chằm đám thế lực dưới Đế Cấp như bọn hắn để làm gì?

Trần Giang vốn là nhân vật thông minh và cơ trí, từng đảm nhiệm vai trò Quân Sư của Băng Dũng và Băng Lam Tịch, hắn dường như ngay lập tức đoán ra ý đồ của chư vị cường giả.

Trong khoảnh khắc, Trần Giang gấp rút truyền âm cho các huynh đệ:

“Một nửa Lưu Ảnh Ngọc thu vào giấu kỹ, một nửa còn lại cầm trên tay!”

Băng Dũng đám người giật mình, bất quá vẫn theo bản năng làm theo.

Nhóm bọn hắn có Trần Giang, Côn Hoàng, Thủy Mặc, Băng Dũng, Vương Ưng, tổng cộng là 5 người.

Vì muốn lưu giữ lại khoảnh khắc Lạc Nam tỏa sáng, trong suốt quá trình theo dõi Thiếu Đế Chi Chiến cả 5 người đều dùng Lưu Ảnh Ngọc ghi lại toàn bộ diễn biến bên trong Màn Ảnh, nên có đến 5 khối Lưu Ảnh Ngọc.

Nghe được lời của Trần Giang, Vương Ưng và Băng Dũng nhanh chóng cất giữ Lưu Ảnh Ngọc của mình, mà Thủy Mặc và Côn Hoàng thì vẫn cầm trên tay.

Trần Giang cũng không thu lại Lưu Ảnh Ngọc.

Trong lúc mấy người Vương Ưng chưa hiểu ý đồ của Trần Giang, thì các vị Đế Cấp Cường Giả cao cao tại thượng lơ lửng phía trên đã uy nghiêm mở miệng:

“Chúng ta muốn dùng giá cao để mua lại toàn bộ Lưu Ảnh Ngọc mà các ngươi vừa dùng ghi hình Thiếu Đế Chi Chiến!”

“Một khối Lưu Ảnh Ngọc thu mua với giá mười triệu Tiên Thạch Cực Phẩm!”

“Hít!” Toàn trường hít một ngụm khí lạnh, không ít người cảm thấy động lòng.

“Đáng chết…” Vương Ưng, Băng Dũng, Côn Hoàng mấy người rốt cuộc hiểu rõ nguyên do.

Đám cường giả đến của các thế lực lớn này rõ ràng là muốn che đậy việc Lạc Nam trở thành Quán Quân, ẩn giấu việc thiên tài của bọn hắn bị đánh bại thê thảm, phong tỏa tin tức Thiếu Đế Chi Chiến.

Vì sợ khán giả như bọn hắn lan truyền tin tức ra ngoài, những thế lực lớn bằng lòng bỏ ra cái giá cao để thu mua toàn bộ Lưu Ảnh Ngọc, không để những hình ảnh diễn ra trong Thiếu Đế Chi Chiến được phổ biến.

Phải biết rằng, Lưu Ảnh Ngọc chỉ là vật phẩm cấp thấp có giá thành rất rẻ, giá của một khối Lưu Ảnh Ngọc ở Tiên giới còn chưa đến 5 khối Tiên Thạch Cực Phẩm.

Vậy mà các thế lực lớn này cam lòng bỏ ra 10 triệu Cực Phẩm Tiên Thạch để mua lấy, có thể thấy bọn hắn đã quyết tâm che đậy hào quang của Lạc Nam như thế nào.

Hành vi thua không dám nhận này của các đại thế lực khiến đám em vợ Lạc Nam tức giận, lại bất lực chẳng thể làm gì.

ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…

Thiên Đế điều động hàng vạn Thiên Binh Thiên Tướng cường ngạnh hành quân, đem toàn trường bao vây vào bên trong, ngăn cản không để ai rời khỏi.

“Tiểu nhân đồng ý bán, đây là 2 khối Lưu Ảnh Ngọc mà chúng ta ghi chép lại!”

“Tại hạ đồng ý bán, hahaha… lần này kiếm lời lớn!”

“Đi xem Thiếu Đế Chi Chiến cũng có lời, quá tốt rồi…”

“Các vị đừng hùng hùng hổ hổ, chúng ta đồng ý bán, ngu xuẩn mới không bán!”

Mà lúc này, tất cả tán tu, thế lực cấp thấp đang có mặt ngửa đầu cười ha hả đầy sung sướng.

Bọn hắn không phải người ngu ngốc, nhìn biểu hiện của những cường giả này… tất cả đều đến từ thế lực có Đế Tử bị Lạc Nam hành cho tơi tả, nên đã đoán ra lý do vì sao muốn thu mua toàn bộ Lưu Ảnh Ngọc.

Bất quá chuyện này đương nhiên chẳng liên quan gì đến bọn hắn, mặc kệ Thiếu Đế Chi Chiến có được lan truyền hay không, bọn hắn kiếm lời một lượng lớn Tiên Thạch đã vô cùng sung sướng rồi.

Thế là, vô số người lần lượt xếp thành hàng… giao ra Lưu Ảnh Ngọc, làm giao dịch với các Đại Thế Lực.

Một nhóm lớn người còn tức giận đến mức đấm ngực giậm chân, hận lúc đầu mình không sử dụng nhiều khối Lưu Ảnh Ngọc ra ghi hình, nên lúc này kiếm lời quá ít.

“Hừ, toàn là lũ ngu xuẩn, các ngươi nên biết ơn uy nghiêm của Cổ Việt Tộc, bằng không với sự bá đạo của các Đại Thế Lực đã trực tiếp giết sạch để diệt khẩu rồi, nào còn phiền phức dùng giá cao thu mua?” Trần Giang quét mắt nhìn toàn trường âm thầm cười lạnh.

Đại Điện Cổ Việt vẫn còn ở đây, các đại thế lực phải nể mặt đến tận bảy phần, đâu dám lạm sát?

Vì thế mới nghĩ ra cách thu mua tất cả Lưu Ảnh Ngọc, đôi bên thuận mua vừa bán… Cổ Việt Tộc cũng chẳng thể can thiệp.

Trong lòng phẫn nộ, nhưng ngoài mặt Trần Giang lại ra hiệu cho các huynh đệ, giả vờ hưng phấn gào thét, vui sướng kêu to:

“Chúng ta, chúng ta ở đây có 3 khối Lưu Ảnh Ngọc, các vị cường giả mau đến thu mua!”

Đám người Băng Dũng, Côn Hoàng, Vương Ưng, Thủy Mặc dù giận đến nghiến răng nhưng vẫn hò hét phụ họa, tay nâng Lưu Ảnh Ngọc, cười lên ha hả:

“Lời, lời to… mười triệu khối Tiên Thạch Cực Phẩm đủ để chúng ta tu luyện trăm năm!”

“Hừ, chớ ồn ào!” Một vị Thiên Binh Thiên Tướng có tu vi Thiên Tôn quát lạnh, bước đến đám người, gằn giọng tra hỏi:

“Các ngươi chỉ có 3 khối Lưu Ảnh Ngọc?”

“Chính là…” Trần Giang sắc mặt sầu não, đấm ngực giậm chân, một mặt vô cùng tiếc hận nói:

“Sớm biết các vị cường giả thu mua, ta đã dùng một ngàn, à không… một vạn khối Lưu Ảnh Ngọc ghi chép lại rồi!”

“Chỉ tại hai người các ngươi ngu xuẩn, thèm thuồng ngắm các Đế Nữ xinh đẹp như tiên mà không ghi hình lại, báo hại chúng ta chỉ có ba khối!” Côn Hoàng đỏ mặt tía tai, cầm Lưu Ảnh Ngọc hung hăng vỗ lên đầu Vương Ưng cùng Băng Dũng mắng chửi.

Hai người rất phối hợp làm bộ mặt tiếc nuối, hối hận đau khổ như cha chết.

Tên Thiên Binh Thiên Tướng thấy tình cảnh này, trong mắt hiện lên một tia xem thường, đúng là lũ nhà quê tu vi ngay cả Tôn Cấp cũng chưa đạt đến, đối với lũ các ngươi thì 10 triệu khối Tiên Thạch Cực Phẩm là nhiều, nhưng đối với người của Thiên Đình như hắn, bổng lộc một tháng đã gấp đôi số đó rồi.

Thầm nghĩ cái đám hèn mọn này chỉ có 5 tên, lại có tận 3 khối Lưu Ảnh Ngọc đã là hơi nhiều rồi, thông thường nhóm người đi cùng nhau thì chỉ một tên dùng Lưu Ảnh Ngọc ghi hình lại mà thôi.

Dù sao đâu ai biết trước được tình cảnh của Thiếu Đế Chi Chiến buộc các đại thế lực phải mua lại Lưu Ảnh Ngọc?

Trong lòng không hề nghi ngờ, Thiên Binh Thiên Tướng điềm nhiên lấy ra một túi vải:

“Trong này chính là 30 triệu Cực Phẩm Tiên Thạch!”

“Đa tạ Thiên Binh, đa tạ Thiên Binh!” Trần Giang đám người vui cười hí hửng nhận lấy Tiên Thạch, lại cẩn thận từng li từng tí giao ra 3 khối Lưu Ảnh Ngọc.

RĂNG RẮC…

Thiên Binh vừa nhận Lưu Ảnh Ngọc, lập tức bóp nát thành bụi phấn, không để lại dù là một mảnh sành.

Thấy tình cảnh này, đám người Trần Giang trong lòng giận càng thêm giận.

“Bán xong rồi thì mau cút đi!” Tên Thiên Binh phất tay xua đuổi nói, không quên nghiến răng dặn thêm một câu:

“Chuyện lần này tốt nhất nên quên đi, tin tức sẽ toàn diện bị phong tỏa, đám thấp cổ bé họng như các ngươi dù có tiết lộ ra ngoài nhưng không có Lưu Ảnh Ngọc làm chứng thì cũng chẳng ai tin, hiểu chưa?”

“Đa tạ đại nhân căn dặn, bọn ta biết phải làm gì…” Cười khan một tiếng, năm người nhanh chóng leo lên Pháp Bảo Phi Hành bay đi.

Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 7 tại nguồn: http://truyensex.moe/con-duong-ba-chu-quyen-7/

“Khốn nạn!”

Tính tình vốn nóng nảy, Vương Ưng một tay nện vào lan can, ánh mắt như muốn phún hỏa:

“Không ngờ đường đường đều là Thiên Đế Cấp Thế Lực lại hèn kém đến như vậy, Đế Tử bại trận cũng không dám thừa nhận!”

“Thế lực càng lớn lại càng xem trọng sĩ diện!” Băng Dũng cười haha:

“Tỷ phu và tiểu công chúa của chúng ta ra tay quá ác, bọn chúng muốn che giấu là điều dễ hiểu!”

“Cũng may Trần Giang phản ứng nhanh!”Côn Hoàng thán phục nói.

Đám người gật đầu, nhờ có Trần Giang mà bọn hắn vẫn lưu giữ được hai khối Lưu Ảnh Ngọc.

“Trở về Việt Long Tinh thông báo một chuyến, sau đó cả bọn tách ra… tương lai thế nào, tùy vào số mệnh của từng người!” Trần Giang nhẹ nhàng phe phẩy quạt giấy trong tay.

“Ừm!” Các huynh đệ nghiêm túc gật đầu.

Việt Long Tinh hiện tại đang cố gắng phát triển, chiến tích của Lạc Nam và Lạc Kỳ Nam một khi truyền về, chắc chắn sẽ là nguồn động lực vô cùng quý giá thúc đẩy toàn tinh nỗ lực, gia tăng sỉ khí.

VÈO!

Mà ngay lúc này, theo một thanh âm xé rách không gian như sao chổi xẹt ngang, một luồng ánh lửa đỏ rực cấp tốc truy đuổi Pháp Bảo Phi Hành của đám người Trần Giang.

“Kẻ nào?” Vương Ưng đám người đề phòng quát lên.

Sắc mặt Trần Giang cũng trầm xuống, ánh mắt không ngừng biến ảo, chẳng hề nghĩ đến đột nhiên có người truy đuổi theo đám người mình.

Óng tay áo rộng thùng thình phất lên, một cái mai rùa với ba đồng tiền xu đã lơ lửng trước mặt.

Trần Giang cầm lấy tiền xu nhét vào mai rùa, Hồn Lực toàn thân điên cuồng vận chuyển, gia trì vào trong mai rùa.

Leng keng… leng keng… leng keng…

Trần Giang miệng niệm pháp quyết, hai tay cầm mai rùa lắc lư…

Ba đồng tiền xu bắn ra, lấp lánh ánh sáng, tạo thành một quẻ tượng lơ lửng trước mặt…

Trần Giang quan sát, ánh mắt đọng lại: “Trong Dữ Có Lành, Lành Đến Trước Dữ, Trong Họa Có Phúc, Phúc Đến Trước Họa!”

Trần Giang lên tiếng nói: “Kẻ đến không phải là địch…”

VÈO…

Tiếng nói vừa dứt, ánh lửa như sao chổi kia đã thành công tiếp cận, bay song song cùng với Pháp Bảo Phi Hành.

Khí tức Tiên Tôn cuồn cuộn, ánh lửa tán đi, một tên thanh niên mi thanh mục tú, mái tóc và áo bào đỏ rực, toàn thân tràn đầy hơi nóng xuất hiện…

Hắn nhìn đám người đứng trên Pháp Bảo Phi Hành, mỉm cười bình thản: “Các vị, cho ta lên thuyền, nhờ một chút được không?”

Nếu Lạc Nam có mặt ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra tên thanh niên này có phần quen thuộc, cả hai từng chạm mặt nhau bên trong Loạn Cổ Chiến Trường một lần.

Khi đó, tên này muốn dùng Vũ Kỹ trao đổi Tinh Không Long Mã của hắn, nhưng bị Lạc Nam từ chối.

Trước lời đề nghị của thanh niên tóc đỏ, đám người Băng Dũng nhìn sang Trần Giang.

Thanh niên tóc đỏ này là Tiên Tôn cấp cường giả, bọn hắn ở đây đều là Tiên Vương, nếu đối phương có địch ý, cách duy nhất để giữ mạng chính là nhờ vào Trận Pháp Phòng Ngự của kiện Pháp Bảo này.

Nếu cho hắn lên thuyền, hậu họa khôn lường.

Bất quá Trần Giang không hề lo lắng, trái lại ôn hòa gật đầu, mỉm cười chắp tay nói: “Mời huynh lên Thuyền!”

Trận Pháp Phòng Ngự tách ra một cái khe.

Thanh niên tóc đỏ không khách khí, nhảy vọt mà lên.

“Không biết huynh cần gì ở đám Tiên Vương chúng ta?” Trần Giang đi thẳng vào chính đề hỏi.

“Hahaha!” Thanh niên tóc đỏ cười có chút xấu hổ, vuốt mũi đáp:

“Tại hạ vốn cũng là người tham gia Thiếu Đế Chi Chiến lần này, nhưng vô ý bị kẹt trong một di tích, ba ngày trước vừa thành công thoát thân, điên cuồng chạy đến nhưng Thiếu Đế Chi Chiến đã kết thúc!”

“Đại tỷ của ta vì tức giận nên cho trưởng bối ném ta ở đây, không thèm mang ta quay về!”

Vương Ưng đám người khóe miệng co giật, cảm giác cái tên này không quá đứng đắn.

Thanh niên tóc đỏ tiếp tục cười nói: “Ta rất tò mò quá trình Thiếu Đế Chi Chiến lần này, mới đuổi theo các vị…”

Hiển nhiên vì đến trễ mà hắn ngay cả cơ hội xem chiến đấu cũng không có…

Mà đối với một kẻ hiếu chiến như thanh niên tóc đỏ, dù không được tham gia Thiếu Đế Chi Chiến thì cũng muốn hiểu rõ tường tận quá trình, xem thử thế hệ này có bao nhiêu yêu nghiệt.

Bất quá lời của hắn làm Côn Hoàng mấy người âm thầm đề phòng, chẳng lẽ tên này biết bọn họ còn cất giấu 2 khối Lưu Ảnh Ngọc?

“Ta biết Lưu Ảnh Ngọc đã bị các đại thế lực thu mua sạch sẽ!” Thanh niên tóc đỏ nhún vai:

“Ta chỉ cần các vị đem mọi chuyện kể lại tường tận là được!”

Về phần vì sao đuổi theo mấy người Trần Giang mà không đuổi theo các tu sĩ khác để thăm hỏi? Đơn giản vì tốc độ Pháp Bảo Phi Hành của bọn hắn là chậm nhất ở tại đây rồi.

Bất quá, khiến thanh niên tóc đỏ và cả mấy người Vương Ưng kinh dị chính là, Trần Giang lại thoải mái nói:

“Lấy ra Lưu Ảnh Ngọc cho vị huynh đài này xem, ta tin tưởng hắn không phải người xấu!”

Lời của Trần Giang lập tức làm thanh niên tóc đỏ nảy sinh hảo cảm.

Vì tin tưởng Trần Giang, Côn Hoàng cắn răng, lấy ra một trong hai khối Lưu Ảnh Ngọc giao cho nam tử tóc đỏ.

“Các ngươi không bán?” Thanh niên tóc đỏ kinh dị hỏi.

Hắn nhìn đám người Trần Giang đều là Tiên Vương, Pháp Bảo Phi Hành cũng chỉ là Tôn Cấp Hạ Phẩm, 10 triệu Tiên Thạch Cực Phẩm là con số rất lớn đối với bọn hắn rồi.

Thế mà không hám lợi bán đi, còn lưu giữ Lưu Ảnh Ngọc?

“Thiếu Đế Chi Chiến đặc sắc tuyệt luân, há có thể vì chút lợi lộc mà giao dịch?” Trần Giang thản nhiên đáp.

Thanh niên tóc đỏ trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng, nâng lên ngón tay cái cười haha: “Xem ra tại hạ tìm đúng người, các huynh đệ rất tốt!”

“Ta tên là Trần Giang, bọn hắn là Vương Ưng, Côn Hoàng, Băng Dũng và Thủy Mặc… đến từ một Trung Tiên Giới”

Trần Giang tự giới thiệu năm người mình, sau đó mỉm cười hỏi: “Không biết cao danh quý tính của huynh đài là?”

Thanh niên thấy Trần Giang tiếp đón mình chu đáo, lại không hề đề phòng, cũng phóng khoáng mỉm cười đáp:

“Ta gọi Viêm Minh!”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Con đường bá chủ
Con đường bá chủ – Quyển 2
Con đường bá chủ – Quyển 3
Con đường bá chủ – Quyển 4
Con đường bá chủ – Quyển 5
Con đường bá chủ – Quyển 6
Con đường bá chủ – Quyển 7
Con đường bá chủ – Quyển 8
Con đường bá chủ – Quyển 9
Con đường bá chủ – Quyển 10
Con đường bá chủ – Quyển 11
Con đường bá chủ – Quyển 12
Con đường bá chủ – Quyển 13
Con đường bá chủ – Quyển 14 (Update Phần 240)
Con đường bá chủ – Quyển 15
Con đường bá chủ – Quyển 16 (Update Phần 23)
Thông tin truyện
Tên truyện Con đường bá chủ - Quyển 7
Tác giả Akay Hau
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không
Tình trạng Truyện đã hoàn thành
Ngày cập nhật 24/03/2022 15:39 (GMT+7)

Bình luận

Mục lục truyện của Tác giả Akay Hau

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - https://go88apk.app/ - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba