Anh xin em… giữ mưa ở lại… Anh xin em!”.
Những ngày tháng tôi bị nhạc của Khói bao quanh, nó ma mị xâm chiếm tấm thân này. Nó quá hoàn hảo với tâm trạng của tôi bây giờ, nhưng có lẽ Khói chẳng biết tôi là ai đâu.
“Đời anh nhạt nên theo em chẳng thể.
Chút tương tư nói mãi chẳng thành câu.
Chiếc ô nhỏ gửi em phút dãi dầu.
Bên thềm vắng mưa qua em có thấu.
Phận anh đen dù chạy vẫn đến sau.
Họ nhẹ tới khi bóng anh khuất lối.
Em vẫn đó sao anh luôn phải vội.
Nụ cười em cháy đến hóa mỏng manh.
Nếu một ngày ánh nắng nhiễu cõi anh.
Dù sợ nhưng phải chạy nhờ mưa đến.
Để những chiều anh lại thích lâm bệnh.
Bệnh nhờ mưa cũng là bệnh nhờ em.”
Thời gian chạy đi đâu không ai biết rõ, nó không có đích đến. Tôi lâm vào tình trạng chán nản, lại đụng phải những cám dỗ. Các “game thủ” bạn tôi đã dần đam mê Liên Minh Huyền Thoại (LOL), chúng nó chơi liên tục ngày đêm. Tôi cũng vì thế mà sa đà vào trò chơi điện tử, vào men bia nhiều hơn.
Tôi bỏ tập gym hẳn, ít đi làm thêm hơn. Cũng dần quên đi cảm giác nhớ nhung một người, muốn gặp một người. Bởi đã có những thú vui mới mãnh liệt hơn, còn đâu sự buồn bã chen vào nữa.
Tôi chạy theo các thứ ảo trên internet, bậc xếp hạng của tôi tăng đều đều trong game. Còn những đứa bạn của tôi tập tễnh bước vào LOL ngày nào cũng đã am hiểu hơn loại game này, mỗi khi đã có thích thú với điều gì con người ta thường muốn đạt tới một ngưỡng nào đó.
Mới đó một tháng trôi qua, sách vở học đường tôi cũng đi học cho có mặt chứ chả quan tâm gì mấy. Bạn bè trên lớp dần nhận ra nhóm của tôi là một trong những nhóm yếu kém nhất lớp. Lâu lâu đi học chúng tôi lại nổi hứng nghỉ ngang ra quán net làm vài ván giải khuây. Có lần một thì lần hai lần ba tự mò tới, rồi cứ vậy tạo một sự leo thang.
Việc chơi game mang tính tập thể nên tôi cũng chả e ngại gì nhiều, có người sa đà cùng mình chứ có phải dị biệt gì đâu. Nhưng với việc nhậu thì khác, lúc đầu tôi buồn không biết ai để nhậu chung. Sau đó mới có thằng Thâu cùng nhóm cũng đồng ý việc nhậu, bởi dân miền Tây thường có truyền thống nhậu sẵn. Tối nào cứ hứng chí lại rủ Thâu nhậu dưới Làng đại học. Nhà trọ nó ở sát trường nên cũng tiện bề ngủ lại, sáng đi học luôn.
Ở đâu tôi không biết chứ Làng đại học như một khu ăn chơi thu nhỏ. Tiệm net thì đối diện trường tôi, một khu nhỏ có tới mấy quán kề nhau. Chợ đêm là một khu ăn nhậu trá hình, tưởng chừng như sinh viên ít sa đọa vào những thứ hại người như thế. Nhưng có tham gia vào bên trong mới biết rằng: Vui nhậu, buồn nhậu, cuối tuần nhậu, sinh nhật nhậu, thậm chí không có cái cớ gì cũng lao đầu vào bàn nhậu.
Cám dỗ sát kề bên, đã không có hứng thì thôi, yếu lòng một phút là đa mê ngay. Cứ mỗi lần cuộc vui tàn, sáng hôm sau tỉnh dậy chúng ta thường nhủ lòng rằng: “Chỉ lần này nữa thôi”. Nhưng cái gì có xu hướng đến có cản thế nào nó cũng đến. Chỉ khi có một thói quen khác ta mới quên đi một thói quen cũ, ở đây tôi nói một mối quan hệ mới.
Một buổi tối đẹp trời, trời lác đác vài ông sao. Thời tiết đẹp như thế này mắc gì không nhậu! Chạy xuống Làng đại học như thường lệ, hôm nay đổi phiên không nhậu trong phòng trọ tôi rủ Thâu ra nhậu ngoài chợ Đêm.
– Nay sao ra chợ Đêm vậy Đu? – Thằng Thâu hỏi.
– Nay trời đẹp ra ngoài cho thoải mái đi chứ. – Tôi giỡn giỡn.
– Ra đó tiền hơi thốn đó nhen. – Thằng này trề môi.
– Có sao đâu, thiếu tao bù. – Tôi rướn cổ nói vẻ tự tin, thực chất thì tôi mới được phát “lương” gia đình mới dám hùng hồn như vậy.
Cảm giác ngồi ngoài trời có nhiều người xung quanh cũng nhậu nó khác hẳn với việc ngồi trong phòng hai đứa. Nó mát mẻ, tâm trạng thoải mái hơn nhiều. Ngồi lai rai được vài chai Thâu khều tôi với vẻ mặt ngạc nhiên rồi lại cười đểu.
– Em Linh của mày đi với thằng Nam kìa phải không?
– Hở? – Tôi ngoảnh đầu lại thấy hai đứa ngồi xuống bàn phía góc. – À, ừ.
– Ủa! Sao tao nhớ hôm bữa thằng Nam cặp với con khác mà mày? – Thằng này lại hỏi khiến tôi khó xử vấn đề nhạy cảm.
– À… à. Làm sao tao biết? Chuyện của người ta. – Tôi đánh mắt tứ tung vì không biết phải nói sao.
– Mà sao mày để em Linh chạy theo thằng khác mất rồi. Kỹ năng yếu quá mà. Hè hè. – Thằng này cười mà tôi cảm thấy hổ thẹn quá đi mất.
– Xui thôi. Mà tao cũng tức mày à. – Tôi nhăn nhó nói.
– Tức cái gì? – Thâu tròn mắt hỏi.
– Tao có gì thua thằng Nam đâu mày, rõ ràng cái gì tao cũng hơn nó phải không? – Tôi hỏi với vẻ nghiêm trọng.
– Ừ.
– Vậy mà… À à… Vậy đó. – Tôi ngần ngừ vì chút xíu nữa lại thổ lộ hết cảm xúc của mình.
– Uầy, thôi nào. Gái thiếu gì mà mày lo, con Linh cũng có đẹp đẽ gì lắm đâu. Dô cái đi. – Thằng Thâu nâng ly.
– Dô.
Nam và Linh vô quán, đó là một sự trùng hợp nhẹ. Lâu rồi tôi cũng không chú ý đến em, tình cờ gặp thì cũng cười xã giao nói vài chuyện bâng quơ thôi. Hôm nay có men bia trong người tôi lại có cảm xúc lạ, cảm xúc cay cú trong người dần hiện lên.
– Sao mặt buồn dữ mày? – Thâu lại hỏi.
– Buồn gì mày? Bình thường mà. – Tôi đáp rồi cười cho nó yên lòng.
– Uầy, nói nè. – Thâu vẻ mặt hơi bối rối nói.
– Gì, nói đi.
– Giờ tao mắc xuống kí túc xá có việc gấp, tầm 15 phút lên lại. Mày ngồi chờ tí được không? – Thâu hỏi.
– Gấp thì đi đi, lẹ chứ kẻo tao chờ lâu. – Tôi gật đầu chấp thuận.
– Ừ, vậy tao đi đây.
– Tốc độ nhen! – Tôi nói vọng theo sau.
Ngồi một mình lâu lâu tôi lại quay sang phía của Linh và Nam, hai đứa đang ăn lẩu. Em sung sướng lắm chăng! Thấy Linh cười nói với thằng Nam mà lòng tôi lại trào dâng cảm xúc ngày nào. Nếu mọi chuyện đi đúng hướng, có lẽ giờ đây tôi đã ngồi với em chứ không phải Nam.
Tôi nghĩ đến việc Nam và nhỏ Nhung đang cặp với nhau. Có lý do nào để trái tim có thể chia ra cho nhiều người được. Sao hắn có thể chiếm dụng được con tim của Linh một cách trọn vẹn như vậy chứ. Một lòng một dạ là tôi dành cho Linh, trong khi Nam quen tới hai người mà vẫn được hai người chấp nhận. Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra.
Nghĩ đoạn tôi thấy uất ức cho bản thân mình. Không biết tình cảm của Nam dành cho Linh có thật lòng, với tôi dù có thật hay không cũng là một sự phí phạm. Tôi chạy theo Linh, Linh lại ngồi chờ người ta trong khi người ta đứng đó chẳng làm gì phải vội. Hà cớ gì phải khổ vậy hả Lít!
Nghĩ mông lung một hồi, tinh thần tôi rầu rĩ cộng thêm vẻ mặt cứ thấy là ghét của Nam khiến tôi nổi đóa. Men rượu cay xé lòng tôi, tôi bước tới bàn của Linh.
– Hey Nam. – Tôi cầm ly bia trên tay với đôi mắt đỏ ngầu.
– Hơ. Lít hả! – Linh tròn mắt ngạc nhiên.
– Ơ, Lít. Sao vậy? – Nam cũng ngạc nhiên chẳng kém.
– Làm ly bia chơi. – Tôi chìa ly bia ra.
– Hì, tui không uống bia. – Thằng này gãi đầu cười hiền khiến tôi ghét hơn.
– Ông nhậu ở đây hả Lít? Trùng hợp nhỉ. – Linh lên tiếng.
– Nhậu ở đây rồi sao? Có gì đáng nói. – Tôi ngoảnh sang Linh rồi quay sang Nam. – Mày còn nhớ bộ phim “Con chó bắt cá bằng tay” không?
– Hở! Lại gì nữa đây ông? – Thằng Nam mặt ngơ ngác không hiểu gì.
– Nói cái gì vậy Lít? Say rồi hả? – Linh kéo kéo tay tôi.
– Say cái quần què gì, mới có mấy chai. – Tôi lại tiếp tục nhìn Nam. – Bộ phim mày đóng diễn viên chính mà không nhớ hẳn? Haizzz…
– Ê, ăn nói cho đàng hoàng nhen. Đừng tưởng nhậu vô muốn nói gì nói. Haizzz. – Thằng Nam cười chế giễu rồi trừng mắt.
– Thôi Lít, về bàn đi. Đừng uống nữa. – Linh lúc này có vẻ nhận ra vấn đề nên vội kéo tay tôi.
– Tránh ra! Để tao nhắc nó nhớ bộ phim đã. – Tôi hất tay Linh rồi chỉ vào mặt Nam. – Mày đóng vai con chó mà nhanh quên dữ vậy… Sủa gâu gâu đó. Hè hè.
– Ê, tao không nhịn nữa đâu nhen thằng chó. Nói tiếng nữa coi. – Thằng Nam đứng dậy hùng hổ. Tôi lúc này cũng đứng dậy định đôi co với nó để chọc tức thêm, dường như men bia làm tôi lố sảng.
– Mày là thằng c… – Tôi đang định chửi thằng Nam bất ngờ đâu đó có bàn tay che miệng lại, trong khi Linh kéo tay tôi mặt giận dữ. – Ơ. Bỏ tay ra coi.
– Say quá rồi đó nhen! Về đi. – Định thần lại tôi quay sang mới nhận ra Tiểu Tầm vẻ mặt giận dữ.
– Hở! Tầm hả. – Tôi ngơ ngác nhất thời quên mất thằng Nam đang nói gì đó như kiểu khiêu khích, còn vài người bàn bên cạnh đang liếc nhìn sang.
– Bạn là bạn của Lít hả! Kêu Lít về hộ mình nha! – Linh nói với Tầm.
– Bạn gì mà… – Tôi đang tính nói thì bị Tầm cản.
– Thôi về dùm cái, nói hoài. – Tầm ngắt lời tôi rồi quay sang Linh. – Ừ, để mình lo được rồi.
… Bạn đang đọc truyện Cơn mưa Sài Gòn tại nguồn: http://truyensex.moe/con-mua-sai-gon/
Sau đó, Tầm dẫn tôi đi tính tiền. Chưa kịp nói năng gì, nhỏ đã kéo tôi lên xe chở đi một hơi với vẻ mặt không thể căng thẳng hơn. Đi một đoạn thì thằng Thâu gọi.
– A lô, mày đi đâu rồi Đu? – Giọng nó văng vẳng bên tai.
– À, à. Tao về rồi. – Tôi ấp úng nói.
– Ủa, sao về rồi? Chờ tao lâu quá à.
– Không phải, tại có việc. À mà mày lấy chiếc xe tao về đi nhen, mai tao lấy. – Tôi sực nhớ tới chiếc xe máy còn để lại, chưa kịp nhớ đã bị Tầm kéo đi. Đến lúc này nhỏ Tầm mới lên tiếng với giọng nặng nề pha giận dữ.
– Ai gọi đó?
– À, thằng bạn nhậu chung hồi nãy. – Tôi gãi đầu nói, chỉ hỏi một câu duy nhất rồi nhỏ Tầm lại im luôn, tôi cũng không tiện hỏi tới việc hồi nãy vì thấy mình sai sai. Đến đoạn gần trường Đại học sư phạm kỹ thuật, xe bỗng dừng lại bên hông trường.
– Sao thế? Sao không chạy tiếp. – Tôi thắc mắc hỏi.
… Bạn đang đọc truyện Cơn mưa Sài Gòn tại nguồn: http://truyensex.moe/con-mua-sai-gon/
– Sao không nói gì vậy? Có chuyện gì à? – Nhỏ Tầm vẫn mắt xa xăm không trả lời gì hết.
– Không có gì. Chỉ là muốn dừng lại một lúc. – Ánh mắt Tầm vô định nhìn tới các ánh đèn xe ở ngã tư Thủ Đức. Tôi cũng đành im lặng đứng nhìn theo.
… Bạn đang đọc truyện Cơn mưa Sài Gòn tại nguồn: http://truyensex.moe/con-mua-sai-gon/
– Tui… tui xin lỗi. – Tôi cất lời vì nhận ra không thể không gian này chiếm lấn hoài được.
– Có gì phải xin lỗi? – Nhỏ Tầm giờ hơi chếch mắt sang tôi.
– Thì chuyện vừa nãy đó. – Tôi gãi đầu.
– Chuyện vừa nãy có gì đâu. Tui không biết gì hết. – Giọng nhỏ Tầm vẫn lơ tôi.
– Vậy cảm ơn Tầm nhen! Hì. – Tôi cười xòa.
– Mắc gì cảm ơn tui? Hả? – Lúc này Tầm mới quay sang tôi với vẻ mặt nóng hổi.
– Thì… Thì Tầm chở tui về nè. – Tôi gãi đầu chống đỡ.
– Chuyện đó không quan trọng. Tại sao Trường nhậu ở đó? – Tầm mặt nghiêm nghị hỏi.
– Ừ… thì… nhậu cho vui thôi. – Tôi nhất thời không biết nói sao, không lẽ tự nhận mình thích nhậu.
– Nhậu mà cho vui à. Hay là nhậu cho buồn. – Tầm nheo mắt mà vẫn vẻ mặt khó coi.
– Hì, không biết nữa. Sao cũng được. – Tôi gãi đầu cười xòa.
– Đừng có giấu tui, tưởng tui không biết à. – Nhỏ lườm tôi.
– Giấu gì? Mà biết gì chứ!
– Sao lâu nay không thấy đi làm nhà hàng? – Giọng Tầm bắt đầu lớn hơn.
– Hả! Ờ thì… tui bận quá không đi được. – Tôi chống chế một cách ngượng nghịu.
– Giỏi lắm. Bận đi chơi game, bận đi nhậu thì có. – Nhỏ ngoắt mặt một phát đi hướng khác.
– Làm gì có. Tui…
– Thôi đừng có chối, vô ích thôi. – Nhỏ ngắt ngang lời tôi.
– Ừ… thì. Ủa mà sao Tầm biết hay vậy? Còn hồi nãy vào can tôi đúng lúc ghê chứ. – Tôi đổi chủ đề một cách nhanh chóng.
– Ờ, ờ… Chuyện đó không quan trọng. Tại sao ông lại gây sự với người ta? – Nhỏ Tầm cũng có tài bẻ gãy câu chuyện.
– Hở! Thôi tui khát nước quá. Kiếm quán nước nào uống đi. Hì. – Tôi cũng không phải dạng vừa để bị lật.
– Hừ, được rồi. Lên xe đi. – Hai đứa chạy đến quán Royal đối diện Đại học sư phạm kỹ thuật tầm 7 giờ rưỡi. Cảnh khuya khu này cũng đẹp ra phết, chỉ tiết là đường hơi hẹp chưa đủ gọi là Sài Gòn lên đèn. Nhân viên phục vụ vừa đem ly trà đá ra tôi đã nốc một hơi hết sạch.
– Uống ly này nữa đi. – Tầm đẩy ly nước sang cho tôi.
– Hì, cảm ơn nhen! – Tôi uống luôn không ngần ngại. Quả thực sau khi uống bia cảm giác cơ thể thiếu nước trầm trọng. Chỉ vì khi uống rượu bia vào người, cồn là tác nhân gây ức chế hormone Vasopressin. Hormone này có tác dụng ngăn chặn cơ thể đi tiểu nhiều lần. Khi mà nó bị ức chế, thì cơ thể sẽ đi tiểu nhiều hơn bình thường đồng thời nước tiểu cũng sản xuất nhiều hơn. Và thế cần có nước để cơ thể tiêu hao cho việc sản xuất nước tiểu.
– Cảm ơn hoài. Tui không thích từ cảm ơn đâu. – Nhỏ Tầm nheo mắt gằn giọng.
– Hì, vậy xin lỗi nhen. – Tôi lém lỉnh trêu.
– Cái gì mà xin lỗi. Xàm quá rồi đó. – Tầm cười mỉm nhưng vẫn giả bộ nghiêm chỉnh.
– Tui xin lỗi thật mà, để Tầm phải thấy điều hồi nãy trong quán. – Tôi gãi đầu nói.
– Đã bảo là không sao mà.
– Thật ra thì, tôi có chuyện này không biết phải kể ai nghe nữa. – Tôi ngập ngừng nói.
– Vậy thì đừng kể. – Nhỏ không thèm nhìn tôi.
– Hì, thực ra tôi thích Linh quá nên mới vậy. Nhưng còn tức Linh và Nam hơn nữa. – Tôi bắt đầu bày tỏ tâm sự bấy lâu.
– Sao tức?
– Vì tôi ghét Linh… – Tôi bắt đầu kể cho Tầm nghe, nhỏ ngồi nghe hăng say lâu lâu lại nhìn tôi trừng mắt. Chuyện của Nam và nhỏ Nhung, chuyện của Linh với Nam, chuyện tâm sự của tôi dành cho bọn họ. Tất tần tật mọi thứ đều trở về con số không dẫu tôi cố gắng gầy dựng bằng sự chân thành. Không biết từ khi nào, Tầm là người tôi có thể tâm sự mọi việc dù cho một người con gái. Hôm nay Tầm lạ lắm, gương mặt dần ít những vết mụn hơn, nhiều khi không hiểu sao sự xuất hiện của nhỏ hay ho đến phát lạ.
Sau đêm ấy tôi chẳng dám tiếp chuyện với Linh nữa, có thấy bất ngờ cũng né sang đường khác. Có lẽ em đã biết sự đợi chờ của tôi, tôi đã khiến Linh khó xử với Nam thế nào sau cuộc cự cãi ấy. Trước giờ tôi luôn nghĩ tình yêu là thứ khiến ta mù quáng, nhưng bên cạnh đó còn có thêm rượu bia nữa.
Tuy hôm ấy là một đêm có biến cố, nhưng nó chẳng giúp gì được nhiều việc chơi game của tôi. Đám bạn vẫn lao đầu vào cày game, tôi cũng sắp vươn tới trình độ Kim Cương nên ham muốn đạt đến tột cùng.
Trước giờ tôi không thích các thể loại game nhập vai, vì tôi đồ rằng nó chỉ giúp mình mạnh nhờ các thẻ cào nạp vào game. Còn đối với bộ môn Liên Minh Huyền Thoại thì lại khác, trước tiên nó yêu cầu kỹ năng, sau đó là tính đồng đội và chiến thuật. Giúp chúng ta rèn luyện tư duy nhạy bén, kích thích khả năng kiên trì.
Mọi điều chỉ có thể lâu dài khi ta thích thú với nó, game là một thứ gì đó đa phần ai chơi cũng thích. Đã vậy còn có một thứ khác hay hơn, đó là chơi chung với bạn bè. Mỗi lần ra quán net, chúng tôi đều thả hồn vào nó. Cảm giác chơi với bạn nó khác hẳn chơi một mình, dù thắng hay thua đều được vui thỏa sức. Đương nhiên phần thắng nhiều hơn, bởi có sự giao tiếp trực diện với nhau thì mọi việc đều dễ dàng.
Liên Minh Huyền Thoại một lần nữa làm tôi say mê nó kể từ cấp ba. Tôi cày liên tục, cứ rãnh là cày. Tôi dần quên đi các thứ khác tồn tại trên đời, mỗi lần ra quán net là tôi đi vào một thế giới mới mang tên Litschool. Đó là tên nhân vật của tôi, vốn là biệt danh của tôi từ trước đến giờ.
Litschool và thằng Lít là hai kẻ khác nhau. Lít ngoài đời vốn vui cười hài hước, nó có nhiều khiếu, lành tính. Litschool trong game hung bạo, thích làm một điểm nhấn của game và luôn lo cho bản thân mình. Và hơn hết, Litschool chẳng cần quan tâm đến cuộc sống của Lít, chỉ khi sáng đèn nó mới lại rong chơi. Litschool ảnh hưởng tới Lít quá nhiều, Litschool chiếm hữu hầu hết thời gian của Lít. Khiến cho Lít chẳng thể nhận ra mục đích sống của cuộc đời là gì. Lít cứ nhàn rỗi hóa ngu ngơ.
… Bạn đang đọc truyện Cơn mưa Sài Gòn tại nguồn: http://truyensex.moe/con-mua-sai-gon/
May sao có thằng bạn thân chí cốt rủ đi làm tiệc dưới Dĩ An – Bình Dương, gần Làng đại học. Vốn là trước kia thứ Bảy với Chủ Nhật tôi đi làm nhà hàng tiệc cưới ở quận 1. Nhưng sự tình cuộc đời có biến cố, tôi đâm ra lười biếng vô cùng. Bạn tôi thấy tôi lười nên kéo tôi đi bằng được, nghĩ thì cũng đúng, đã lâu rồi tôi không thoát khỏi hình bóng Litschool.
Bắt đầu làm không sao, bạn tôi căn dặn làm phải biết chú ý này nọ, không là bị ăn chửi. Tôi nào có tin là bị chửi, trước giờ luôn nghĩ mình lanh lẹ nên ỷ y vào. Đến lúc làm mới biết, có những bài ca bất hủ để dành cho các thanh niên phục vụ. Chỗ tôi làm chỉ là một dịch vụ nấu ăn kiêm luôn phục vụ chứ không phải nhà hàng thường thấy. Ai đặt gì thì chúng tôi mới tới chỗ đó làm, việc di chuyển này nọ là không thể tránh khỏi.
Các cô nấu ăn rất là “lực”, có giọng nói khỏe mạnh. Ai mà sơ hở cái gì là y rằng bị chửi cho sấp mặt. Đa phần ai đi làm cũng ngán ngẩm điều đó, nhưng được cái khác là lương hưởng tốt. Vài trăm nghìn một tiệc là điều mặc định, lâu lâu hên có thể được “bo” nữa. Nhưng khổ nỗi tôi là đứa hiền lành, lại bị chứng bệnh Scopophobia – Chứng sợ bị người khác nhìn.
Không phải là tôi sợ bị người khác nhìn, mà là khi người khác quan sát mình làm một việc gì chằm chằm thì tôi lại cảm thấy lo sợ. Và cũng như khi đi làm ở Bình Dương, tôi ngán nhất điều này, họ cứ nghĩ tôi làm không ổn bởi vì người mới nên cứ theo dõi từ đầu đến cuối một công việc. Điều đó khiến tôi càng khó thể hoàn thành nó tốt được, và dễ xảy ra sai lầm kéo theo việc bị la ó.
Dần dần trong mắt mọi người tôi là một đứa cẩu thả, không làm việc gì ra hồn. Trước kia khi mỗi lần thi học kỳ hay đại học, nếu giám thị đi ngang có đứng lại để ý tôi thì tôi sẽ dừng việc làm bài. Đợi cho giám thị đi mất tôi mới làm tiếp bởi như vậy tôi mới có thể tập trung cao độ được.
Scopophobia là một điểm yếu của tôi, cái thứ hai là chứng run tay. Nếu scopophobia cho người khác thấy tôi là kẻ vô tích sự, thì run tay cho biết tôi là một kẻ tâm lý yếu. Có lần tôi đang cắt tôm, tôi không biết cắt tôm như thế nào cho hợp lý bỗng một cô nấu ăn dòm và chỉ. Thế nhưng cô ấy lại nhìn xem tôi cắt có đúng theo lời chỉ hay không thì scopophobia xuất hiện, sau đó tôi bị la mắng. Việc kéo theo là mọi người dòm sang sự tình cuộc lớn tiếng là gì, và thế là run tay hiện hữu.
Tôi cắt tôm mà tay cứ run như thời tiết lạnh cóng, trong khi đó mồ hôi tôi nhễ nhại. Cô ngồi cạnh thấy tôi run quá nên bảo: “Đừng có la nó nữa, coi tay nó run quá kìa”. Từ đó về sau, tôi là một thằng tâm lý kém.
Sự tình đời không phải như chúng ta thấy, chuyện mình tận mắt chứng kiến chưa hẳn là những gì mình nghĩ. Mọi thứ đều có thứ ẩn sâu trong nó, hãy suy nghĩ rộng ra, đừng xem bất cứ thứ gì một chiều phiền diện.
Việc đi làm bị chửi nhiều lần khiến tôi quen thuộc, nó như một món ăn tinh thần. Có khi là một phương pháp hữu hiệu dành cho tôi. Bởi nỗi sợ nào tự mất đi đâu, ta phải đối diện với nó để chai lì, bất chợt một ngày ta nhận ra nó là gì đó thân quen lâu không nghĩ đến.
Nghĩ lại chặng đường thời gian vừa qua, tôi đã đắm mình trong mê muội. Tôi chơi game liên tục từ tháng trước, điều đó cũng là một phần hậu quả của tương tư mà ra. Thất tình là cảm giác đau khổ, nhưng việc tương tư mà còn thất tình đau khổ da diết hơn. Nó khiến tôi sợ phải đối mặt với Linh, người con gái lâu rồi không còn thấy nụ cười em dành cho tôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cơn mưa Sài Gòn |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 21/01/2019 12:29 (GMT+7) |