Trung ngẩng đầu lên, My đang ngồi đặt mông vào cái bản thảo tí phải gửi cho ông Huấn. Nàng hôm nay diện một cái áo đen bó sát cơ thể, cổ trái tim khoét sâu để lộ ra làn da trắng mịn. Bên dưới là cái váy bò ngắn, bù lại là cái quần legging tối màu che bớt sự lộ liễu của da thịt.
– Này, làm gì đấy. Bản thảo gửi sếp đấy. Ngồi lên nhàu nhĩ tí ông ý chửi anh.
– Em chán quá. Đời thật chó má.
– Em thèm ăn thịt chó à. Hôm nay bên phòng bảo vệ các ông ý cũng liên hoan thịt chó.
– Thằng người yêu em, nó lừa em. Mồm ông ổng kêu chở mẹ đi mua đào, con mẹ nó chứ, nó chở một con vừa lùn vừa xấu hơn em. Em có nên cầm chai axit tạt cho chúng nó một lần không.
– Ấy… vớ vẩn. Em là hoa khôi của phòng… à không, hoa khôi của cả cơ quan, của cả cục ta, thậm chí cả bộ ta. Em sao làm hành động dại dột thế. Giờ còn chưa cưới xin, nó lộ ra thế em phải mừng mới đúng. Em có thể kiếm được người khác tốt hơn nó.
– Nhưng em vẫn chán lắm. Em và nó yêu nhau từ hồi đại học. Ba năm có ít gì.
– 8 – 9 Nằm vẫn còn ít, 3 năm là cái thá gì.
– 8 – 9 Năm gì cơ.
– Không, anh đang bảo đề khả năng về 89…
– Điêu, chắc anh định nói cái khác. Cái mặt anh mà đi đánh đề.
– Anh chả đánh, nhưng anh đoán. Vì em phát hiện ra người yêu ngoại tình đúng không. Em chả bảo định qua năm mới nhà nó qua nhà em dạm ngõ, thế giờ phát hiện chả như phút 89 à… hà hà…
– Cái anh này, đoán với cả suy. Tết này vậy là cô đơn. Thôi cũng khỏe, nằm nhà ngủ cho sướng.
– Ài, anh bảo em này. Em có thấy em xinh không. Xinh là phải trưng ra, em tết là phải năng đi chơi. Vừa đỡ buồn vừa cho tâm hồn thêm đẹp. Tâm hồn thoải mái thì cơ thể mới thoải mái. Đàn ông nó tinh lắm, cô nào ủ rũ ai mà thích. Nhưng cái sự sinh tươi mơn mởn nó đánh hơi thấy thì chúng cực thích. Biết đâu hết tết em lại có người yêu mới.
– Gớm, ai thay người yêu như thay áo. Kệ anh, thôi em đi ăn ốc đỡ buồn.
– Qua rủ chị Miên phòng tổ chức đi cùng. Chị ý cũng đang thèm ăn ốc.
– Sao anh biết.
– À… lúc nãy anh nghe trộm chị ý nói.
– Thật không? Lần trước em thấy anh còn tăm tia chị ý. Thất vọng về anh quá anh trai, hình ảnh thần tượng hiền lành tử tế nhất cơ quan trong em đã tan biến.
Trung bật cười. Anh cầm cục tẩy ném mạnh về My. Cô nàng cười khanh khách rồi chạy vội đi. Trung làm việc tiếp, nhưng mới được một lúc thì có tin nhắn điện thoại.
– Rủ đi ăn ốc thì không đi. Lại còn nói cho cái My.
– Em còn chưa xong việc. Ông Huấn thù em, muốn giết em.
– Kệ ông ý, có ai sắp tết còn làm việc không.
– Vậy mà ông ý nhất quyết bắt em làm. Chị đi ăn ốc xong nhớ tối qua phòng hôn em, để em ngửi mùi ốc cho đỡ thèm.
– Cái đồ hâm có vừa thôi. Ăn không tí chị mua mang về cho.
– Không, em đùa thôi. Em chỉ muốn hơi thở thơm tho của chị khi chị hôn em. Em chỉ muốn được dính chặt vào chị. Em thèm chị. Em yêu chị.
– Điên. Nhưng chị cũng thích. Chị cũng yêu em.
TÌnh yêu dính vào có khác, tự nhiên làm việc năng suất hẳn. Trung làm xong rồi nhờ một ông bạn vừa thò mặt về nộp cho ông Huấn. Anh phải chạy ngay, ở lại có khi bị giao thêm việc.
Vừa ra đến cổng cơ quan thì Thúy gọi. Trung ngần ngừ rồi bắt máy.
– Thúy à, anh đây.
– Sắp tết rồi, anh có về quê ăn tết không.
– Có em ạ. Em định rủ anh đi chơi tết à.
– Em cũng muốn, nhưng không thể. Thôi, anh cứ về quê đi. Khi anh lên em định nhờ anh đi cùng em vài ngày có được không.
– Đi cùng em đi đâu đó, gặp ai à…
– Sao anh biết.
– Anh đoán. Có chuyện gì phải không em.
– Có… mẹ em bị ung thư trực tràng, lâu rồi nhưng bà và bố giấu em. Có lẽ bà không còn thời gian nữa. Em muốn… anh về quê, đóng giả là người yêu em.
– Sao em không nói sớm. Để anh gọi về quê, mấy hôm nữa anh về với em.
– Không sao, mẹ em chưa đến mức đó. Mà giờ anh về cũng không ổn, vì em cũng vẫn giả vờ như chưa biết gì.
– Vậy anh về quê vài hôm rồi gọi em ngay. Hoặc nếu cần gấp thì gọi anh, anh sẽ đến.
– Người em yêu phải thế chứ. Được rồi, anh cứ ăn tết đi. Cháu Quân học nốt ngày mai là được nghỉ rồi.
Điện thoại đã tắt hồi lâu mà Trung vẫn đứng đó nơi cổng cơ quan. Đời người thật vô thường, mới đó mà sinh ly tử biệt lúc nào không hay. Anh hít một hơi rồi gọi cho Mai.
– Em chuẩn bị hành lý đi. Mai xin phép cho thằng Quân nghỉ học rồi anh đưa hai mẹ con về quê.
Quê Trung muốn về phải đi xe khách mất gần 3 tiếng. Đi tàu hỏa cũng được nhưng giờ giấc hạn hẹp. Trung ăn qua loa đồ ăn cũ rồi dọn dẹp. Việc của Thúy làm anh càng nóng lòng về gặp bố. Bố anh đã già lắm đâu, nếu tĩnh dưỡng tốt thì sống chục năm nữa vẫn thừa sức.
Trung đang cho quần áo vào vali thì cửa lạch cạch mở. Chị thò đầu vào, nhìn anh mím môi cười. Trung thấy chị thì như được thư giãn, mọi mỏi mệt đều như bay mất. Anh ra đón chị, tay chị mang theo mấy bịch nylon. Chị giơ lên, mắt đầy ánh cười nhìn anh. Ốc, vậy là chị mua ốc cho anh ăn. Trung thấy đâu đó trong anh bình yên đến lạ. Anh kéo chị vào, ôm chặt lấy chị. Chị lặng yên để anh ôm, tay chi dang ra sợ chạm túi đồ ăn vào Trung.
– Được rồi, chào hỏi lâu quá. Bỏ chị ra không ốc dính vào lại bẩn.
– Em đã bảo không muốn ăn ốc. Em muốn thứ khác.
– Thì ai bảo em ăn, chị ăn, rồi hà hơi vào mồm để em ngửi được vị ốc.
– Thế nãy chị không ăn à.
– Sao không ăn. Mà lần sau em tránh cái con My đừng dính đến chị. Nó đau lòng bị phản bội gì mà chơi hết 2 bát ốc, 30 quả cút lộn xào me, 1 đĩa nem chua rán, rồi mực khô cá chỉ vàng, tiết luộc, ngao hấp… món gì nó cũng ăn. Chị trót bảo bánh bao nó, xót tiền quá.
– Cái con tham ăn, sao chị phải trả. Nhà nó giàu thế cơ mà.
– Giàu nghèo gì bát ốc. Nào để chị ăn ốc nào, lúc nãy nhìn nó ăn mà ăn mất cả ngon.
Chị lao vào bếp bày ra lắm thứ lỉnh kỉnh. Một bát tô ốc vặn, một đĩa quẩy, 1 đĩa sò huyết. Chị trưng bày ra bàn rồi ngồi đưa nó cái dĩa.
– Em ăn ít thôi, em vừa ăn cơm rồi.
– Ai bắt em ăn, chị muốn ăn cùng em thôi.
Trung và chị vậy mà ăn ốc. Đàn bà ăn vặt đúng là khỏe. Nhìn chị ăn mà Trung thấy vui vui. Phải chăng đây là cảm giác của chị mọi khi nhìn Trung ăn. Anh khêu ốc, chấm rồi đưa vào miệng chị. Chị tròn mắt nhìn anh đầy tình tứ, cái môi cong lên rồi há ra đón con ốc vào miệng. Cứ vậy Trung vừa ăn vừa bón cho chị. Chị chỉ ăn ốc, còn anh lúc ốc, lúc quẩy, lúc sò bón cho chị. Chị chỉ ăn một ít sò, còn lại đẩy cho Trung.
– Em ăn đi, món này chị đặc biệt mua cho em. Lúc nãy cái My cứ nhìn chị mà cười, sư cái con… may mà nó không biết, chứ không thì xấu hổ lắm.
– Có gì xấu hổ, nếu mọi người biết em sẽ đón chị vào lòng, thoải mái tuyên bố sở hữu chị.
– Không được, chị đã bảo rồi, con gái chị nó đang dậy thì. Mà em đã ly hôn đâu, giờ sắp lên chức, tuyệt đối không để xảy ra sai lầm.
– Em nói vậy thôi, em cũng muốn…
– Chị biết, nghe được câu nói của em là chị vui lắm. Giờ ăn mau đi không nguội, còn bồi bổ.
Chị nói xong thì phá lên cười. Trung không thấy tục tĩu, mà chỉ thấy nét duyên trong chị. Chả mấy chốc đống đồ sạch bách. Trung nhanh chóng dọn dẹp, còn chị ngồi nghỉ với cái bụng no vì ốc.
Trung dọn xong đã thấy chị đang gấp quần áo. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt lại từng nếp gấp cho phẳng phiu, Trung đứng đó ngắm chị. Sự dịu dàng, đàn bà nơi chị là thứ làm Trung đắm đuối. Anh vội nhìn giờ, không hiểu chị có ở lại được đến bao giờ.
– Em sắp về quê à.
– Vâng, em tính sáng mai về luôn.
– Mai vẫn phải đi làm mà.
– Tí em gọi xin nghỉ. Em muốn về sớm, để ông bà còn chơi với thằng Quân. Có lẽ có nó về, bố em sẽ vui hơn, bệnh đỡ nặng.
– Em tính vậy cũng phải. Thế Mai thì sao.
– Có lẽ cũng về cùng. Chắc tạm thời phải dấu ông bà một thời gian, đợi bệnh bố em đỡ đỡ hơn.
– Đúng đấy, không nên nói ra bây giờ. Mà chị nói thật, chị nhìn nhiều việc trên đời rồi. Vợ em như em nói thì có muốn quay lại. Em thấy nếu tha thứ được thì cả hai cho nhau một cơ hội. Không phải vì con, mà còn vì chính mình nữa. Em định sống thế này mãi sao. Nếu bắt đầu một mối quan hệ mới thì lại một vòng lặp mới. Lấy vợ, sinh con, con nhỏ nheo nhóc, gánh nặng tài chính. Thế nên em và Mai còn tình cảm thì nên suy nghĩ lại.
– Chị muốn đuổi em phải không. Vắt chanh bỏ vỏ đây mà.
– Vớ vẩn. Em biết chị muốn gì không? Chị muốn đêm đêm được nằm trong vòng tay em, được gọi em là chồng là anh, được… ư… ưm… ưn…
Trung không để chị nói hết, anh đè chị ra giường, cái miệng ngấu nghiến hôn chị không nhả. Chị sau giây phút đầu thì cũng nồng nhiệt hôn lại Trung. Đôi bàn tay vuốt ve gáy và tóc anh, đôi chân quặp lấy hông anh. Hai người như hai người điên cứ vật lộn trên giường. Quần áo tháo ra bị vứt lung tung khắp nơi. Trung nhìn chị mắt nóng hừng hực, chính anh cũng thế còn gì.
– Anh yêu em, Miên của anh.
– Em cũng yêu anh, chồng em, Trung của em.
– Anh với Mai có hàn gắn hay không, đó là chuyện khác. Nhưng đừng khuyên anh, nhất là từ em. Một trong những lý do anh không nghĩ đến việc quay lại, là vì ai em không biết sao. Anh muốn sống tạm bợ thế này, để chờ ai đó cuối tuần thậm thụt sang với anh.
– Đồ ngốc, điên quá. Ai lại như vậy, có đáng không.
– Đáng, cực kỳ đáng. Chúng ta gặp nhau không đúng thời điểm, nhưng anh không gặp sai người. Em là đàn bà của anh.
– Vâng, em là đàn bà của anh, là vợ anh, là người yêu anh. Em yêu anh lắm.
Cái chày dần dần đi vào động huyệt chật chội. Hai con người đó không nói thêm gì nữa, cứ lặng nhìn nhau, cảm nhận sự giao hòa và ma sát nơi hạ thể. Ánh mắt Miên thêm đằm thắm nhìn anh, cái lồn thì vẫn thêm chật chội thử thách con chim Trung. Những tiếng thở mạnh của cả hai khi con chim tăng tốc dần. Miên quặp chặt lấy Trung, hai tay bấu chặt lấy cánh tay anh. Miên cắn môi, nhưng chả được lâu. Tiếng rên cứ thế bật ra, nàng khóc. Anh có thể thấy sự khát khao trong nàng đang được thỏa mãn. Và đâu đó sâu trong ánh mắt, sự yêu thương dành cho anh dường như càng đậm nét. Trung gầm lên, đóng thật mạnh thật sâu vào cái lồn như để khẳng định quyền sở hữu. Cổ tử cung Miên hứng chịu những cú nhấn khi đầu khấc ma sát nhẹ. Cả hai rên lên, Trung phóng từng đợt tinh trùng đặc quánh nóng hổi vào cổ tử cung Miên. Cả hai ôm chặt lấy nhau, cùng giật giật theo nhịp điệu nguyên thủy của loài người khi cực khoái.
Trung nằm vuốt ve Miên ít lâu, rồi anh lại vật nàng lại. Tình yêu của Miên, những lời nói của nàng là liều thuốc kích thích tốt nhất bơm đầy tình yêu trong anh, làm tính đàn ông trong anh khởi phát mạnh mẽ. Miên cong mông chờ đợi, Trung cứ thế cắm chim nắc phành phạch vào cái mông màu mỡ của nàng. Lồn Miên trơn tuột nhưng chật chội. Hai con người vừa làm tình vừa rên la càng lúc lớn. Trung chưa có được những cảm xúc kỳ diệu như vậy trước kia với Mai. Anh dập thật hăng, bàn tay đôi lúc vỗ lên bờ mông to của chị. Miên rên to lên, mặt dính chặt xuống đệm, 2 tay đưa ra sau banh mông ra để Trung dập vào thêm sâu, thêm mạnh.
– Lồn em sao chật thế.
– Ư… ư… vì nó muốn… ư… aaa… anh địt thật mạnh… thật sướng… ư… ôi… chọc xuống… ôi… ôi… đúng rồ… i… ôi… anh ơi… chọc nữa… ôi… oi… ôi… anh ơi… anh ơi… sướng… chết mất… anh ơi… ôi… ôi… ôi… aaaaa… aaaaa… aaaaa…
Trung từ lúc nào đã đứng tấn, anh chọc con chim chếch xuống cày miết từng đường vào vách lồn trước. Con chim cạ qua điểm G làm Miên cứ rên gào thảm thiết. Trung nhắm chặt mắt, ngửa mặt lên trời rồi địt như cái máy. Anh cố gồng người lên, cố không nghe những tiếng rên khóc của Miên. Nhưng những âm thanh đó cứ len lỏi trong đầu anh. Trung địt… địt… địt hết sức có thể. Cả người Miên sụp xuống. Trung cũng nằm theo đè lên Miên. Anh không quan tâm mình có làm Miên khó chịu không, con chim cứ thế nắc liên tục. Trung giữ chặt tay vào tay Miên, anh lại trút từng đống tinh vào lồn nàng.
Lần này làm xong là hết xí quách rồi. Trung nằm đó ôm Miên trong lòng. Chị cầm bàn tay thô thô của anh vuốt nhẹ. Tay Miên thì khác, mềm lắm.
– Trung.
– Sao em.
– Em… thực ra… em cũng thích… anh như thế này. Để em có thể được anh yêu như thế. Ích kỷ quá nhỉ.
– Có làm sao. Anh cũng thế. Một phần vì con người anh chưa chấp nhận tha thứ cho Mai. Giờ cố về cũng chỉ dằn vặt nhau.
– Vậy thì kệ anh. Nhưng khi nào anh sẵn sàng thì đừng vì em. Anh được hạnh phúc, đoàn viên thì em cũng vui. Em ích kỷ xíu thôi nhưng em thực mong anh hạnh phúc.
– Anh tưởng hạnh phúc của em là được anh đè lên.
– Đè cái gì, nặng như voi. Lúc nãy đè người ta muốn ngạt thở.
– Nhưng anh thích. Cảm giác được đè lên em, cảm giác da thịt em, cảm giác chiếm hữu em. Giờ mà được cưới hai vợ nhỉ.
– Ừ, anh cưới đi. Em và cái Mai đêm đêm đè anh ra. Chả mốc chốc tiễn anh lên nóc tủ.
– Thật không, dường như em chưa biết anh lợi hại. Để anh chứng minh cho em.
– Thôi tha em. Giờ sắp muộn rồi. Để em còn đường lết về với con.
Miên nằm với Trung cũng lâu. Cả hai như không nỡ xa nhau. Ấy vậy mà mặc quần áo xong phát hiện gần 11h chị chửi anh té tát vì làm chị về muộn. Nhìn chị hớt hải chỉnh đầu tóc chạy te te xuống lấy xe mà Trung bật cười. Cuộc đời anh vậy mà rẽ ngang lại gặp chị. Ông trời cũng thật lắm trò đùa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cuộc sống mới |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ máy bay, Đụ mẹ vợ, Đụ nát lồn, Truyện bóp vú, Truyện bú vú, Truyện loạn luân |
Tình trạng | Update Phần 37 |
Ngày cập nhật | 28/06/2021 01:35 (GMT+7) |