Mẹ Thúy bị ung thư di căn giai đoạn cuối rồi. Nàng bảo chỉ mới năm trước mẹ còn khỏe mạnh, nhưng bệnh phát thật nhanh. Mẹ nàng không chịu hóa trị, mà chọn cách ở bên bố nàng những ngày cuối cùng. Trung gặp lại bố nàng, người đàn ông anh vẫn mang máng nhớ, nay tóc đã bạc nửa đầu. Ông nhìn anh rất kỹ, rồi bảo Thúy ra mua hộ ông bao thuốc lá.
– Cháu là Trung đúng không.
– Vâng, cháu là Trung đây ạ. Cháu vẫn mang máng nhớ mặt bác.
– Ừ, nhìn cháu bác cũng hơi còn chút ấn tượng. Chín chắn hơn hồi xưa. Cháu được mấy đứa rồi.
– Ơ… bác…
– Không cần dối bác. Thúy nó nói thế nào mặc nó. Cháu cứ nói đi.
– Cháu mới được 1 đứa, năm nay vừa vào học lớp Thúy.
– Ừ, bác cũng đoán vậy. Lúc nó về nói đã gặp cháu lúc đón… cháu trai mình, bác đã hơi nghi. Vậy nó nhờ cháu tới đây lừa hai bác.
– Cũng không hẳn là lừa. Cô ấy muốn bác gái yên tâm, thanh thản ra đi bớt lo cho cô ấy thôi.
– Con bé ngốc. Bà ấy chết rồi ở dưới đó không nhìn thấy sao. Nhưng thôi, cứ vậy cũng được, đằng nào cũng nói với bà ý rồi. Đợi nó về cháu vào luôn.
Thúy về, anh và nàng cùng vào. Mẹ anh trông héo hắt lắm rồi, khẽ mở mắt ra nhìn anh và Thúy. Tay Trung từ lúc nào đã ôm nhẹ vào bả vai Thúy, anh thực sự muốn vỗ về cô, lúc này đã run run người.
– Mẹ, con đem anh ấy về cho mẹ đây.
– Về rồi à. Vậy là mẹ vẫn đợi được.
– Bác, cháu là Trung. Cháu giờ mới đến thăm bác được.
Mẹ nàng nhìn anh thật lâu. Ánh mắt lúc sáng lúc đục mờ. Mẹ cô hỏi anh nhiều chuyện, anh chả biết sao trả lời rành mạch, tự nhiên đến vậy. Anh thấy mẹ nàng cười nhiều hơn, khẽ đưa tay ra để nắm lấy tay anh. Bàn tay gầy guộc khẽ siết lấy tay anh.
– Hai đứa nếu đến được bên nhau, thì nhớ trân trọng nhau mà sống.
– Bác yên tâm. Thúy ấy bảo cháu giống bác trai. Cháu sẽ cố gắng luôn bên cạnh, bầu bạn với Thúy, như hai bác làm bao năm qua. Cháu sẽ yêu và trân trọng Thúy, hãy tin ở cháu.
Mẹ cô ánh lên vẻ hài lòng, siết tay anh lúc lắc thật mạnh. Trung khẽ gật đầu như một sự cảm ơn, đồng ý với bà. Sự việc đến thế là xong, nhưng anh vẫn nắm chặt tay Thúy đi ra cổng.
– Nếu bác… có sao. Nhớ gọi anh. Anh sẽ bên cạnh em và bác trai.
– Không sao đâu anh. Chị gái em cũng sắp ra rồi. Nhà em cũng định làm tang nhẹ nhàng thôi.
– Không, anh nói điều lúc nãy với bác gái một phần là thực. Anh sẽ ở bên an ủi, cùng em đi qua nỗi đau này.
Thúy ngẩng đầu nhìn Trung, đôi mắt đẹp đã đẫm lệ nơi mi mắt. Trung kéo nhẹ Thúy vào lòng, siết nàng trong cánh tay mình. Thúy cũng ôm chặt lấy anh, khóc òa lên xả bớt bao dồn nén nàng phải chịu đựng bấy lâu.
Chỉ hai hôm sau là mẹ nàng mất. Trung luôn bên cạnh, ấp ôm nàng mỗi khi Thúy muốn quỵ ngã. Anh cùng nàng đi qua ngày tang đau khổ, là nơi để nàng xả hết những buồn đau trong lòng.
Tết cũng qua đi, Trung quay lại với bao bộn bề công việc. Nhưng có những sự việc bất ngờ luôn chờ đón ta trong cuộc đời, làm cuộc đời ta rẽ ngang trong phút chốc.
Hôm đó là ngày cuối tuần. Mọi người còn hò hẹn nhau mai cùng đi lễ. Trung cũng đi, vì chị Miên cũng đi. Nhưng ông Huấn gọi Trung vào. Đó là lúc cuộc đời yên lặng của anh dần biến động.
– Chú gọi cháu vào ạ.
– Ngồi đi, thuốc đây.
– Cháu cai thuốc rồi.
– Cai sao vẫn gầy thế.
– Cháu tập thể dục. Dạo trước béo quá.
– Tinh thần cậu có vẻ ổn. Mọi chuyện đều ổn chứ.
– Vâng, cháu không có chuyện gì. Chú định bảo cháu đặt thêm chỗ cho chị nhà đi lễ ạ.
– Có việc khác. Về sự nghiệp của cậu.
– Cháu không được lên chức đúng không ạ. Cháu cũng nghĩ mình chỉ 50 50 nên cũng không quá kỳ vọng.
– Cũng không hẳn. Nếu tôi cố thì vẫn có thể 70% đưa cậu lên trưởng phòng. Nhưng tôi cũng không thuộc ngạch này, sợ tôi về bộ có người không thích.
– Thế thôi chú ạ, cháu lên phó phòng là thấy mệt lắm rồi, nhiều việc quá.
– Ăn thua gì mấy cái việc vặt này. Cậu xem đống tài liệu này đi.
Trung nhận tài liệu từ ông Huấn. Đó là tài liệu thuộc về một công ty con từ bộ. Công ty dường như gặp khó khăn rất lớn khi kinh tế đổi mới. Hoàn cảnh bây giờ khá bi đát, đang nằm thoi thóp chờ chết mà chưa được khai tử. Anh khẽ nhíu mày. Nếu bảo anh làm kế hoạch năm cho xí nghiệp này thì không biết dựa vào thực tiễn đâu nữa.
– Ca này khó quá chú ơi. Giờ không có hạng mục kinh doanh nào, công nhân thất nghiệp chắc bỏ gần hết rồi còn kế hoạch gì nữa.
– Đó là trên bộ giao xuống. Bộ có kế hoạch muốn làm sống dậy các xí nghiệp phụ thuộc. Các công ty hay xí nghiệp thuộc diện này nhiều, đều lay lắt chờ chết. Nhưng nếu tính ra thì các nơi này đều có vị trí tốt, tài sản cố định như đất đai rộng. Nếu có thể vực dậy rồi tiến hành cổ phần hóa thì có thể đem lại một khoản lợi lớn cho nhà nước. Chứ giờ vứt đó thì chế độ cho công nhân cũng không có, mà tài sản nhà nước dần hao hụt. Sớm muộn cũng bị bán tháo cho tư nhân.
– Nhưng cái này nan đề chú ơi. Giờ kinh tế thị trường, cái gì cũng cạnh tranh. Riêng việc là công ty nhà nước là đã kém cạnh tranh rồi. Vì có rất nhiều rào cản, thủ tục vướng chân, các quy định kế toán và tài chính không linh hoạt được. Thứ nữa là vốn và nội lực. Không có vốn không thể có sản phẩm tái đầu tư. Không có nội lực thì sao có sản phẩm chất lượng. Thế trên bộ có chỉ thị gì kỹ hơn về vấn đề này.
– À cũng mông lung lắm. Nhưng tóm lại là bộ giao chúng tôi tìm người về vực dậy các công ty thế này.
– Kiếm đâu ra, ai hâm đâu mà… đợi đã… chú đưa cháu tài liệu này làm gì… là làm kế hoạch hay…
– Tôi đưa cho thằng hâm như cậu để cậu về cứu công ty chứ đâu.
– Chú định giết cháu phải không. Xí nghiệp thế này sao cứu.
– Thế mới bảo cậu suy nghĩ. Cậu đã có thể nói ra bệnh thì có khi cậu cũng có thuốc.
– Cháu nói mồm thôi. Dân làm kế hoạch chỉ làm trên giấy là giỏi. Chú định điều cháu về quá là bảo cháu đi đày.
– Cái gì cũng có giá của nó. Cậu thử nghĩ xem, nếu giờ có người về đây làm trưởng phòng thì đến khi anh ta lên chức chưa chắc cậu lên trưởng phòng. Vậy cậu phải đợi bao lâu. Có chăng làm trưởng phòng xong là về hưu. Cậu có hài lòng như thế không. Nhưng nếu cậu có thể làm tốt việc này, thì nếu không được điều về lại cục thì cũng có sự nghiệp, phương trời riêng.
– Nhưng… ca này hơi khó. Nếu cháu thất bại thì sao.
– Thì cậu ngồi đó đợi có chính sách mới. Tái sáp nhập, giải thế hay một cái gì đó khác.
– Có vẻ còn thê thảm hơn ở đây.
– Cậu cứ suy nghĩ kỹ đi. Ba hôm nữa trả lời tôi.
– Chú cho cháu hỏi, nếu cháu nhận làm, thì có đãi ngộ gì từ trên cho các xí nghiệp kiểu này không? Rồi chính sách có linh hoạt không.
– Chưa biết, nhưng đừng hy vọng. Xí nghiệp này vừa rồi cả giám đốc và phó giám đốc vừa bị bắt vì tự ý cho thuê mặt bằng, biển thủ công quỹ.
Trung bước ra khỏi phòng ông Huấn mà người cứ thừ ra như mất cắp. Chưa khi nào anh lại đắn đo về sự nghiệp của mình nhiều như hôm nay. Ông Huấn đã chỉ ra cho anh sự thật mà anh lờ đi như không biết bấy lâu nay. Đúng là nếu anh vẫn như thế này, có lẽ chức trưởng phòng là đích cuối của đời anh.
Trung đi tới bàn làm việc, vứt tập tài liệu xuống. Cái thứ quái quỷ, tự nhiên nó xuất hiện làm đời anh chao đảo.
– Làm gì mà anh trai có vẻ chán đời thế. Ông Huấn làm gì anh à. My lon ton chạy tới hỏi.
– Anh sắp bị đi đầy rồi. Từ nay sẽ không còn được ngắm em hàng ngày nữa.
– Anh sắp được lên chức đúng không. Em nghe tin từ trong tết. Chuẩn bị khao đi.
– Khao gì, anh nói thật mà. Em xem tí setup ngay một chuyến chúng mình đi chơi. Không sau này em muốn gặp anh là hơi bị khó đấy.
– Gớm, anh có đi đâu vẫn quanh cái bộ này mà thôi. Làm gì mà nói quá lên thế.
– Quá gì đâu, anh bị điều về tỉnh mà.
My nửa tin nửa không cầm tài liệu lên xem. Nàng mắt chứ O đọc rồi choáng váng.
– Mẹ ơi, thế này thì nghỉ việc cho nhanh. Xí nghiệp mà nợ lương nhân viên 5 tháng, cả công ty nghỉ kinh doanh từ hơn 1 năm trước.
– Ăn thua gì. Giám đốc và phó giám đốc vừa bị bắt vì biển thủ công quỹ.
– Thôi xong anh. Sao anh lại đắc tội ông Huấn để rồi bị thế này.
Cái tin Trung bị điều đi thế mà lan đi khắp cả cơ quan nhanh chóng, dù chính chủ còn chưa quyết định thế nào. Cũng có vài người tới hỏi thăm an ủi Trung, anh chỉ gượng cười cảm ơn. Trung không đợi hết giờ mà đi về. Anh muốn hít thở không khí trong lành cho đỡ ngột ngạt.
Quán bia ven đê hôm nay đông quá, tết ra ai ai cũng ăn uống mừng gặp lại nhau. Trung đến rồi lại đi. Anh cứ đi mãi nhưng không biết điểm dừng. Rồi thế nào anh lại đến gốc sấu gần nhà chị. Có lẽ giờ chị chưa đi làm về. Trung kiếm một chỗ tươm tất rồi đặt mông xuống. Tiết xuân trời vẫn lành lạnh. Cái áo khoác dường như chỉ đủ ấm khi mặt trời vẫn chiếu. Trung nhìn dòng người qua lại trên đường mà mông lung không biết định hướng sao.
Bỗng tầm mắt Trung bị chắn. Anh ngước lên thì nhìn thấy chị. Chị vẫn cười nhẹ nhàng như mọi khi ở một mình bên Trung. Mái tóc được làm xoăn phần dưới làm chị trông thật đẹp và cá tính.
– Sao chị ở đây.
– Sao chị lại không được ở đây, cũng 5h30 rồi còn gì.
– Thường chị về hay đi chợ cơ mà.
– Có, chị có mua hết rồi. Hôm nay chị sẽ chiêu đãi em món thật ngon.
– Em? Con bé hôm nay đi vắng à.
– Đâu, nó ở nhà. Mà chị vừa gọi bảo nó tự mua đồ ăn rồi. Mình đi thôi, qua nhà em.
Chị nói xong thì thản nhiên bước đi. Trung như con rối, vội chạy theo chị rồi mới nhớ ra lại quay lại dắt xe. Anh về đến nhà thì chị đang hấp cá rồi. Trung vẫn đùa chị sinh không đúng thời điểm, chứ tài tổ lái của chị bị bỏ lỡ thật phí. Nhìn chị thoăn thoắt làm hết món nọ đến món kia, tấm lưng đã lấm tấm mồ hôi làm Trung cảm động. Trong lòng anh như cảm thấy ấm lại, anh cứ ngồi ghế ngắm chị nấu ăn.
Cơm nước dần được bê ra, chị lại ngồi gắp thức ăn cho Trung, nhân tiện tám nhảm về vụ đi lễ sắp tới. Trung nhìn chị vừa gắp thức ăn vừa bô lô ba la như đứa trẻ, anh thấy dường như chị cân bằng cuộc sống tốt hơn anh. Trung chọn đúng phần má đùi gà cầm kéo cắt thành từng miếng nhỏ cho chị, vì răng chị hơi yếu. Ánh mắt chị hơi sáng lên, Trung thấy vẻ nhu hòa và mềm yếu trong mắt chị.
– Sao chị lại biết em ngồi đó, chỗ đó khuất mà.
– Chị đi xem thầy, thầy phán em ở chỗ đó.
– Nói thật xem nào.
– Chị chỉ xem em có đợi chị không. Chị đi ra thử thì tìm thấy em.
– Sao chị biết em đợi chị.
– Thì chị đoán. Để xem chị có quan trọng với em không. Những lúc thế này người ta hay tìm một chỗ nào đó hay một ai đó để tựa vào.
– Vậy có lẽ chị thật quan trọng với em rồi. Trung cười.
– Em biết không, khi chị thấy em, điều đầu tiên chị cảm nhận là nhẹ nhõm. Thứ hai là chị cảm thấy có một sự phấn khích và vui khó tả, vì em chọn tìm đến chị chứ không phải ai khác.
– Em định đi uống bia mà quán đông quá… ai… ái… chân voi sao đạp đau thế.
– Cho chừa… ăn nói vậy ăn đạp là đúng rồi.
– Để tí em đòi bồi thường.
– Ai cho bồi thường mà bồi thường. Đừng hy vọng.
– Thế thì thật thất vọng. Em muốn ôm chị đêm nay.
– Vậy… vậy… để chị gọi về, bảo con bé nhà chị qua nhà bố nó ngủ nhờ.
– Thôi, em đùa thôi. Tí em ôm chị một lúc cho đỡ nhớ. Chị về đi, đã giấu thì giấu hẳn hoi. Còn không công khai cho toang luôn.
– Toang cái đầu em. Mà… em phải đi thật à.
– Em chưa quyết định. Ông Huấn cho em tự quyết. Nếu không em vẫn ở lại làm như cũ.
– Đang yên đang lành sao ông ý giở chứng vậy. Thế em quyết sao.
– Em cũng chưa biết. Nhưng gặp chị em cũng có chút quyết định rồi.
Bàn tay chị khẽ nắm lấy tay Trung thay cho sự ủng hộ. Anh nắm tay chị rồi lôi chị vào giường. Không có vần vò hay cảnh nóng, anh chỉ lặng ôm chị, hít ngửi mùi thơm trên cổ chị.
– Trung này… nếu khó quá thì cứ ở lại.
– Nếu em đi thì sao.
– Chả sao, chị vẫn vui tươi, tán mấy anh ở cơ quan như mọi khi.
Trung vỗ cái đét vào mông chị. Chị cười sằng sặc, gục đầu vào ngực Trung. Rồi chị chợt im lặng, giọng thì thào thật khẽ.
– Nơi đó có xa không.
– Cũng không xa lắm, đi xe máy chắc gần 1 tiếng.
– Khi nào mệt, nhớ về đây. Chị sẽ luôn chờ em.
– Con gái chị biết thì sao.
– Kệ nó. Nó là máu mủ của chị, còn em thì khắc trong tim chị.
Trung siết chặt chị trong lòng. Chả cần hoa ngôn xảo ngữ, tấm chân tình của chị anh biết. Trung và chị cứ thế ôm nhau, tình cảm đong đầy chỉ cần những giây phút ôm nhau thật chặt, dựa hơi ấm vào nhau thế là đủ. Trung đã có được sự bình yên nơi tâm hồn, và anh cũng có quyết định của mình.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cuộc sống mới |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ máy bay, Đụ mẹ vợ, Đụ nát lồn, Truyện bóp vú, Truyện bú vú, Truyện loạn luân |
Tình trạng | Update Phần 37 |
Ngày cập nhật | 28/06/2021 01:35 (GMT+7) |