Ổ khóa thứ nhất Lý mặt rỗ đã mở dễ như trở bàn tay, kết quả phát hiện bên trong còn có thêm 1 ổ khóa nữa. Người ở ngoài chỉ có thể với 1 tay vào trong, nhưng muốn dùng kỹ xảo mở khóa lại cần 2 tay, Lý mặt rỗ sầu não, vò đầu bứt tóc nghĩ biện pháp. Khi hắn mở khóa, Lưu cục trưởng hỏi tôi có nhìn ra điều gì không? Tôi gật đầu nói Chu Phùng Xuân khẳng định là không bình thường, trong phòng khả năng có thứ gì đó không sạch sẽ.
“Vậy làm sao đây? Nổ súng được không?”
Hắn nghe xong trực tiếp rút súng ra, rõ ràng là rất hoảng hốt.
“Đừng nổ súng, hôm nay chúng ta chỉ tới điều tra địa hình, tốt nhất đừng để hắn phát hiện. Nếu bị phát hiện thì bỏ chạy nhưng đừng nổ súng, nếu không thứ đó một khi bị chọc giận, khẳng định sẽ cắn chặt chúng ta không buông.”
Tôi vừa dứt lời, chỉ nghe rắc một tiếng giòn vang, khóa bên trong đã mở. Phải biết rằng Lý mặt rỗ chỉ dùng 1 bàn tay dựa vào cảm giác mà mở, tôi nhịn không được giơ ngón tay cái với hắn!
Cùng lúc đó, trong phòng đột nhiên có tiếng một nam nhân trung niên đang nói chuyện, nghe giống như là đang nói chuyện với người khác. Tôi cẩn thận đi lên phía trước đẩy cửa, cố gắng không để phát ra âm thanh, không ngờ tôi còn chưa mở cửa ra, dưới chân đã có một tiếng vang lớn. Tôi cúi đầu thì thấy có một chai bia ở dưới cửa, hiển nhiên là Chu Phùng Xuân cố ý đặt ở đó! Tôi thấy đã bại lộ, dứt khoát không trốn tránh, sải bước vọt vào trong. Cũng chính vào khoảnh khắc này, ngọn nến trong phòng đột nhiên tắt…
Trong nháy mắt toàn bộ tối đen, chỉ thấy một bóng dáng mơ hồ hiện lên trước mắt. Ngay sau đó Lý mặt rỗ và Lưu cục trưởng cũng tiến vào, Lưu cục trưởng theo thói quen nghề nghiệp trước tiên thò tay bật đèn. Tôi thầm hô không xong, ánh đèn sẽ làm âm khí tan mất. Nhưng ngăn lại đã không kịp, chỉ có thể dùng trực giác nhìn về phía bóng dáng kia chạy trốn, phát hiện nơi đó là vị trí cái giường. Có một nam nhân trung niên đắp chăn bông nằm trên giường, xem ra đây là Chu Phùng Xuân.
Chu Phùng Xuân miễn cưỡng ngồi dậy, dụi mắt đánh giá chúng tôi, bộ dáng bị chúng tôi đánh thức. Đầu tiên hắn tràn ngập địch ý liếc nhìn tôi một cái, sau đó mới thấy phía sau là Lưu cục trưởng, vẻ mặt cứng đờ nói:
“Lưu cục trưởng, ngươi xông vào nhà ta làm gì?”
“Việc công xử theo phép công, trước khi án giết người liên hoàn được phá, chúng ta có quyền kiểm tra đột xuất, yêu cầu phối hợp phá án.”
Lưu cục trưởng nói xong nhìn tôi một cái, tôi âm thầm gật đầu.
Nhân lúc hắn và Chu Phùng Xuân nói chuyện, tôi nhanh chóng xoay người bôi lên mắt hai giọt nước mắt bò, sau đó chạy đến cửa sổ, phát hiện nơi đó có một đoàn sương đen nhàn nhạt vờn quanh, có lẽ là do ánh đèn chiếu xạ mà nhanh chóng tiêu tán. Điều này cho thấy lúc trước tôi không nhìn lầm, liền lướt theo quỹ đạo của đám sương đen, cuối cùng ánh mắt nhìn tới cái giường.
Ngoài dự đoán là trên giường căn bản không có âm khí, nhưng bóng đen kia quả thực đã chạy lên giường. Chẳng lẽ nó bám vào trên người Chu Phùng Xuân? Ôm ý nghĩa này, tôi móc trong túi ra một lá linh phù giấu trong tay, cẩn thận tới gần Chu Phùng Xuân. Hắn như cảm giác được tôi muốn làm gì, rụt người lại, cẩn thận hỏi:
“Ngươi muốn làm gì?”
Tôi căn bản không để ý đến hắn, tiếp tục đi về phía trước hai bước, tiếp đó hai chân phát lực nhảy tới, trực tiếp dán linh phù lên trán Chu Phùng Xuân.
“Con mẹ nó ngươi có bệnh à, dán lên đầu lão tử cái gì vậy!”
Chu Phùng Xuân bị tôi làm cho ngây ngốc, một lúc sau mới chửi ầm lên, thuận tay ném linh phù trên trán xuống đất. Giọng nói và vẻ mặt hắn trước sau không hề thay đổi, tôi cũng không thấy hình ảnh thứ dơ bẩn bị đánh ra như trong tưởng tượng, lập tức nhăn mày.
“Xin lỗi, đã quấy rầy rồi.”
Tôi vô cảm nhìn Chu Phùng Xuân nói một câu, sau đó cùng Lý mặt rỗ và Lưu cục trưởng rời đi. Lúc ra khỏi cửa Chu Phùng Xuân còn mắng to một câu:
“Cảnh sát thật ghê gớm a, con mẹ nó dám làm bậy, lão tử sẽ kiện các ngươi!”
Khi đã đến trước xe, tôi vẫn không hiểu bóng đen kia rốt cuộc đã đi đâu? Vì sao lại vô duyên vô cớ biến mất được, đến một tia âm khí cũng không lưu lại.
“Trương gia tiểu ca, sao sắc mặt ngươi khó coi như vậy?”
Lý mặt rỗ quan tâm hỏi. Tôi thở dài nói thứ gặp được lần này chỉ sợ không đơn giản, sau đó nói rõ tình huống cho bọn hắn. Lưu cục trưởng nghĩ nghĩ rồi nói…
“Có thể là lần này đã hoa mắt nhìn lầm rồi! Rốt cuộc đèn vừa tắt chúng ta đã đi vào, dù thứ đó có năng lực biến mất trong nháy mắt, Chu Phùng Xuân cũng không thể chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã bò lên giường, mà lại không có chút động tĩnh nào.”
Lưu cục trưởng nói cũng có lý, nhưng tôi lại không tin rằng mình đã nhìn lầm, cuối cùng bảo bọn họ về trước, tôi quay lại cho Chu Phùng Xuân một đòn hồi mã thương.
“Không được!”
Lý mặt rỗ không chút do dự cự tuyệt, Lưu cục trưởng cũng nói một khi thứ đó đã lợi hại như vậy, khẳng định sẽ có phòng bị chúng tôi, nếu không thì tạm thời ngừng điều tra Chu Phùng Xuân, xem có thể đột phá từ chỗ khác hay không?
“Lưu cục trưởng, ở đây các ngươi có hoả táng không? Ngươi biết quan tài của ba người kia chôn ở đâu không?”
Tôi suy nghĩ cả nửa ngày rồi chậm rãi hỏi. Lưu cục trưởng sửng sốt, hỏi tôi có phải muốn khai quan nghiệm thi không.
“Nếu tìm không được manh mối thì cũng chỉ có thể làm như vậy!”
Nghĩ đến cảnh tượng quỷ dị Chu Phùng Xuân cầm ngọn nến, tôi không do dự nói.
Sau khi về cục cảnh sát, Lưu cục trưởng sắp xếp cho tôi và Lý mặt rỗ mỗi người một phòng. Đây là phòng dành cho lãnh đạo, nếu không có tình huống đặc thù sẽ không có ai ở, cho nên bên trong rất sạch sẽ. Chỉ là trong phòng đốt than nên có mùi lạ. Đóng cửa sổ thì sợ trúng độc, mở ra thì sẽ có gió lạnh lùa vào. Cứ do dự mãi rốt cuộc tôi không dám lấy tính mạng ra đùa, bèn mở cửa sổ ra một khe hở nhỏ, còn đắp chăn dày, tôi vừa đặt mông đã ngủ say.
Không biết ngủ bao lâu, tôi đột nhiên cảm giác hô hấp khó khăn, đầu óc hỗn loạn một mảnh, trên ngực cũng truyền đến cảm giác bị đè chặt. Tôi theo bản năng há to miệng thở dốc, hít vào một ngụm khí lạnh, hàn ý mãnh liệt làm tôi lạnh thấu tim! Nhưng điều này cũng làm tôi tỉnh táo lại, ý nghĩ đầu tiên là tôi bị trúng độc khí cacbon monoxit, cho nên mới khó thở, nhưng nghĩ lại thì không khí lạnh như vậy, sao lại trúng độc cacbon monoxit được? Cái này không khoa học!
Tôi còn chưa nghĩ ra sao lại như vậy, tôi đã cảm giác có một hơi thở lạnh buốt thổi lên mặt rất có tiết tấu, giống như có người ghé vào mặt tôi mà thổi. Không biết vì sao, tôi bỗng nhiên nghĩ tới bóng đen ở nhà Chu Phùng Xuân, cả người run rẩy, sau đó dùng sức cắn đầu lưỡi, thân mình trong nháy mắt đã khôi phục tự do. Tôi vội vàng mở mắt ra, thình lình phát hiện có một bóng đen đang ngồi ở mép giường. Mà trên tay hắn là một thanh bảo đao huyết quang lập lòe, giống hệt cảnh tượng tôi nhìn lén lúc trước!
Rốt cuộc hắn đã tới đây! Khi tôi đang ngây người, bóng đen phát ra tiếng cười lạnh khặc khặc, sau đó hai tay giơ bảo đao lên, chém xuống cổ tôi. Xem ra mấy người lúc trước chính là bị chém đầu như vậy, chân tướng đã rõ thì tôi lại gặp phải nguy hiểm đến tính mạng! Một khắc cuối cùng tôi bỗng nhiên nghĩ đến đầu giường có một cái gương, vội vàng tóm lấy gương chiếu về phía bóng đen. Chỉ thấy có một tiếng kêu thảm thiết, sau đó bóng đen biến mất, áp lực trên ngực tôi cũng chậm rãi tan đi.
Tôi nhanh chóng ngồi dậy, mới phát giác sau lưng đã ướt đẫm, hơn nữa vừa rồi dùng sức quá mạnh, trên cổ đau nhức. Lấy gương ra soi mới phát hiện trên cổ có một vệt máu nhỏ. Nếu vừa rồi chậm một bước, đầu tôi có thể đã dọn nhà đi chỗ khác. Lúc này tôi đột nhiên nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng giãy giụa, nghĩ đến Lý mặt rỗ và Lưu cục trưởng cũng sẽ là đối tượng bị trả thù, lập tức nhảy xuống giường, áo cũng không mặc, xách gương chạy đến trước phòng Lý mặt rỗ.
Qua cửa sổ, bóng đen đang giơ cao bảo đao chuẩn bị chém xuống đầu Lý mặt rỗ, mà Lý mặt rỗ đang giãy giụa kịch liệt. Cũng may khóa cửa rất dễ phá, tôi dùng toàn lực đá một cước chấn văng, sau đó nhanh chóng lấy gương ra nhắm vào bóng đen. Hai mắt bóng đen bỗng trở nên đỏ lòm, hung tợn trừng mắt nhìn tôi một cái rồi mới không cam lòng rời đi. Tôi vừa chuẩn bị đi đánh thức Lưu cục trưởng đã thấy hắn cầm súng vội vã chạy tới, hiển nhiên là nghe thấy tiếng tôi đá cửa.
Tôi thở ra một hơi, trong lòng càng thêm sợ hãi bóng đen. Cục cảnh sát là nơi nào? Là cơ quan chấp pháp của quốc gia, đại biểu cho hạo nhiên chính khí, nơi này trời sinh đã có dương khí rất mạnh, đồng thời cũng có thần linh bảo hộ. Nhưng bóng đen lại ra vào nơi này rất tự nhiên, chẳng lẽ khi còn sống hắn là người không coi triều đình ra gì sao?
Thấy tôi không nói gì, Lưu cục trưởng vẫy tay tỏ vẻ sẽ về phòng ngủ, xoay người bước đi. Nghe tới chữ “ngủ”, tôi bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, thất thanh kêu lên:
“Ta nghĩ ra rồi!”
“Trương gia tiểu ca, ngươi nghĩ ra cái gì?”
Lý mặt rỗ nhanh chóng hỏi, Lưu cục trưởng cũng vội vàng quay lại. Vừa rồi tôi và Lý mặt rỗ đều đang ngủ mơ về thứ đó, mà Lưu cục trưởng nghe được động tĩnh liền chạy tới, cho nên hắn mới không bị tấn công. Mà lúc trước bốn người xảy ra chuyện cũng đều là chết trên giường! Đây khẳng định không phải là trùng hợp, hẳn là bóng đen chỉ có thể giết người ở trên giường ngủ.
Để kiểm tra ý nghĩ này, tôi nhanh chóng hỏi Lưu cục trưởng có điều tra khi vụ án xảy ra, Chu Phùng Xuân ngủ ở đâu không?
“Là uống say ngủ gục trên bàn, trong tài liệu ta có ghi.”
Hắn nhớ lại rồi chậm rãi nói. Tôi gật đầu nói:
“Vậy đúng rồi, Chu Phùng Xuân là do không ngủ trên giường cho nên mới thoát được một kiếp.”
“Thật lợi hại, ngươi không nói ta cũng không chú ý tới điểm này, cảnh sát chúng ta còn không bằng một thương nhân đồ cổ như ngươi!”
Lưu cục trưởng nói rồi giơ ngón tay cái, Lý mặt rỗ cũng nhân cơ hội vỗ mông ngựa, tôi thì lại cảm thấy có điểm không đúng.
Nếu nói hôm đó Chu Phùng Xuân tránh được một kiếp là vì ngủ trên bàn, vậy những ngày khác vì sao hắn không bị giết? Hơn nữa đêm nay bóng đen còn xuất hiện trong nhà Chu Phùng Xuân.
“Không được, chúng ta phải quay lại nhìn xem! Nếu không Chu Phùng Xuân có thể sẽ chết!”
Nghĩ vậy tôi không khỏi tê dại da đầu, không kịp giải thích, mặc quần áo rồi kéo hai người họ đến nhà Chu Phùng Xuân.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 18/12/2021 11:38 (GMT+7) |