“Nếu Chu Phùng Xuân chết rồi thì làm sao đây?”
“Đó là do mệnh hắn không tốt, chúng ta đến nhà hắn, hắn lại dám mắng chúng ta.”
Lưu cục trưởng tức giận mắng, nhưng lại lộ ra sự quan tâm với Chu Phùng Xuân, rốt cuộc tôi đã thấy bóng dáng của cảnh sát trên người hắn.
“Hắn đã chết, chúng ta cũng chỉ có thể điều tra từ thi thể 3 người kia, nếu hắn chưa chết thì…”
Nói tới đây tôi dừng một chút, lạnh lùng nói:
“Người chính là do hắn giết!”
Không sai, tuy rằng đến bây giờ tôi vẫn chưa thấy rõ bóng đen có bộ dáng gì, nhưng từ việc hắn cầm một thanh bảo đao là có thể phán đoán đó là âm linh. Quỷ không có binh khí, có binh khí tất là âm linh, mà binh khí bọn chúng sử dụng phần lớn chính là bản thân âm vật, tựa như lúc trước âm linh Lữ Bố sử dụng Phương Thiên Họa Kích vậy. Mà âm linh nhất định là cùng tồn tại với con người. Sở dĩ Chu Phùng Xuân còn sống rất có khả năng là hắn và âm linh có một sự kết hợp nào đó. Hoặc là bọn họ có tính cách giống nhau, còn không nữa thì là có thể là vì mang đến lợi ích cho đối phương!
Cho nên Chu Phùng Xuân nhất định không phải người tốt, lần này để tránh bị phát hiện, chưa vào thôn tôi đã bảo Lưu cục trưởng dừng xe, sau đó bảo bọn họ đừng đến gần quá, một mình tôi chạy đến nhà Chu Phùng Xuân, sau đó trèo lên tường vây. Vốn định quan sát tình huống trong phòng, không ngờ vừa chạm vào tường đã cảm thấy hai tay dính dính. Tôi lấy điện thoại ra soi, thình lình phát hiện trên tường vây dính đầy máu, đây khẳng định là vừa rồi mới xuất hiện, lúc trước chúng tôi tới vẫn chưa có.
Tôi đột nhiên có một dự cảm bất tường, nhảy vào sân, vội vã mở cửa nhà Chu Phùng Xuân, bật đèn. Ngay sau đó, tôi thấy trên giường chăn đệm dính đầy máu tươi, tới gần thì trên tường và dưới đất đều là thịt nát, có cả nội tạng. “Oẹ!” Tôi chỉ cảm thấy dạ dày quặn thắt, nhịn không được nôn khan một tiếng. Lúc này Lý mặt rỗ và Lưu cục trưởng cũng đuổi tới, thấy tình cảnh trong phòng, sắc mặt đại biến, ngay sau đó đồng thời cùng quỳ xuống mà nôn ói.
Nôn cả nửa ngày, Lý mặt rỗ mới lau khóe miệng, sắc mặt trắng bệch hỏi:
“Trương gia tiểu ca, con mẹ nó cũng quá dọa người đi? Nếu không chúng ta…”
Hắn còn chưa dứt lời, nhưng ý nói không muốn quản chuyện này nữa đã rất rõ ràng, âm vật có thể giết người thì chúng tôi không trêu chọc nổi. Ngay cả Lưu cục trưởng cũng không chịu được, khóe miệng run rẩy nói:
“Nếu không thì cứ kết thúc vụ án như vậy đi? Nghi phạm Chu Phùng Xuân sợ tội tự sát, ở trong nhà châm bình gas…”
“Đủ rồi!” Lưu cục trưởng nói còn chưa nói xong, đã bị tôi cắt lời, mắt tôi đỏ lên chỉ vào hai người bọn họ mắng:
“Đến lúc này rồi các ngươi còn chưa nhìn ra sao? Thứ này giết người căn bản không phân xanh đỏ đen trắng, chúng ta chỉ tới nhìn một chút đã bị đuổi giết tới cục cảnh sát. Nếu là những người khác thì sao? Không giải quyết thứ này thì cả tiểu huyện thành không biết phải chết bao nhiêu người.”
Nói xong, tôi chỉ cảm thấy lửa giận trên người được phát tiết ra, ngồi bệt dưới đất, hữu khí vô lực nói:
“Việc này các ngươi đừng can dự, để mình ta xử lý! Thứ đó quả thật rất khó đối phó, các ngươi không cần phải mạo hiểm.”
“Nói nhảm, có khi nào ta lại bỏ rơi ngươi?”
Lý mặt rỗ bỗng nhiên tiến lên vỗ vai tôi:
“Ta nói thế nào cũng coi như là huynh đệ của ngươi, ngươi và Tiểu Nguyệt còn chưa kết hôn, ta phải thay ngươi suy xét.”
Tôi sửng sốt, nhìn hắn nhất thời không biết nói gì. Lý mặt rỗ nhếch môi cười nói:
“Nếu ngươi muốn nhúng tay vào, huynh đệ theo ngươi là được.”
“Xin lỗi, ta bị cảnh tượng vừa rồi dọa. Nhưng nếu các ngươi không sợ, trên đầu ta có quốc huy còn sợ cái lông gà gì?”
Lưu cục trưởng móc súng ra, cắn răng mắng:
“Làm thịt hắn!”
Tôi nhìn bọn họ, ngây ngốc cười. Một lát sau, Lưu cục trưởng gọi người tới nhặt xác, sau đó chuẩn bị đưa chúng tôi về ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ tới xem mộ của 3 người chết khi trước. Kết quả mới ra khỏi nhà Chu Phùng Xuân đã thấy có người lén lút trốn một góc, nhìn thấy chúng tôi thì bỏ chạy. Tiếng bước chân rất nặng, hiển nhiên hắn là người! Tôi và Lý mặt rỗ có thể sống đến bây giờ hoàn toàn là dựa vào tốc độ phản ứng, một giây sau đã đuổi theo giữ được hắn.
“Tiểu Am Thuần (chim cút nhỏ), nửa đêm ngươi đến đây làm gì?”
Lưu cục trưởng thấy rõ diện mạo đối phương thì cất súng đi, sau đó nói với tôi đây là người trong thôn, ngày thường hay trộm cắp, cho nên người trong thôn gán cho hắn một ngoại hiệu là Tiểu Am Thuần. Hắn bản tính không xấu, hẳn là không có vấn đề gì. Hắn do dự nửa ngày mới ấp a ấp úng nói:
“Vừa rồi ta tìm chỗ đi tiểu, nhìn thấy Chu đại ca đi ra ngoài, liền muốn nhân lúc nhà hắn không có ai vào trộm chút đồ trả nợ cờ bạc.”
Tôi nghe xong thì sửng sốt, Chu Phùng Xuân đã đi ra ngoài, vậy mớ thịt nát trong phòng là ai? Tiểu Am Thuần nói xong thì nhân lúc chúng tôi không chú ý đã bỏ chạy nhanh như chớp, tám phần là sợ bị tóm đến cục cảnh sát, Lưu cục trưởng căn bản không có sức quản hắn, thần sắc hoảng loạn hỏi tôi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lý mặt rỗ nuốt nước miếng, quay đầu nhìn nhà của Chu Phùng Xuân, sợ tới mức có chút nói không nên lời.
Máu trên tường vây và phòng ngủ đều rất mới, thi thể bị nát bên trong không nghi ngờ gì là mới bị giết, tôi nghĩ rồi quyết định bắt Chu Phùng Xuân trước, lần này xem hắn giảo biện như thế nào! Dù sao đã hạ quyết tâm ngả bài với hắn, tôi bảo Lưu cục trưởng nghênh ngang lái xe đi tìm, không ngờ đường xi măng trong thôn chỉ làm một nửa, ra ngoài thôn lại là đường đất. Lưu cục trưởng không chú ý đã lái xe vào con mương, thân xe nghiêng đi, suýt nữa lật ngửa.
Tôi đang chuẩn bị đi xuống đẩy xe, lại thấy ở trong ruộng ngô bên cạnh phát ra tiếng xôn xao! Ngô ngoài ruộng đã sớm thu hoạch, qua một mùa thu gió táp mưa sa, lá cây đã rụng gần hết, tôi nhìn qua, liếc mắt đã trông thấy có người quay lưng về phía chúng tôi đang trốn tránh bên trong, len lỏi chạy trong ruộng ngô.
“Chu Phùng Xuân, đứng lại!”
Tôi theo bản năng mà hô lên, bởi vì đêm tối ngoại trừ hắn sẽ không có ai khác ở đây.
Hắn nghe thấy thì đột nhiên ngừng lại, sau đó nhanh chân chạy đi, cũng may gần đó tương đối trống trải, không bao lâu sau chúng tôi đã đuổi tới, lại phát hiện người này là Tiểu Am Thuần. Lưu cục trưởng đã 4…
5 chục tuổi, trải qua một phen lăn lộn như vậy, thở hổn hển mắng:
“Tiểu Am Thuần, con mẹ nó ngươi có phải là muốn ngồi tù không?”
“Không dám, không dám, Lưu cục trưởng ngài muốn làm gì a?”
Tiểu Am Thuần ngoài miệng thì nói, đôi tay lại như cố ý như vô tình đưa ra sau lưng.
Tôi cẩn thận quan sát một chút, sau đó trong lòng nhảy lên, la lớn:
“Cẩn thận!”
Vốn dĩ Lý mặt rỗ muốn đi tới nhưng nghe tôi kêu lên lập tức cảnh giác, Lưu cục trưởng cũng rút súng ra, ngay cả Tiểu Am Thuần cũng đầy nghi hoặc nhìn tôi.
“Ngươi rốt cuộc là ai!”
Tôi đi đến trước mặt Tiểu Am Thuần lạnh giọng quát, trong tay đã nắm chặt linh phù. Vừa gặp hắn tôi đã cảm thấy không đúng, sau khi đi ra khỏi nhà Chu Phùng Xuân, chúng tôi lập tức lên xe đuổi theo hướng này, Tiểu Am Thuần không có lý do gì đi sau mà lại đến trước chúng tôi đi vào ruộng ngô, bản thân điều này đã rất khả nghi.
Huống chi vừa rồi lúc tôi phát hiện hắn, y phục trên người tiểu tử này không giống lúc nãy, hắn khẳng định có vấn đề! Lưu cục trưởng nghe tôi nói xong, rất nhanh đã kịp phản ứng, trực tiếp dí súng lên trán Tiểu Am Thuần hỏi:
“Ngươi rốt cuộc là kẻ nào?”
Tiểu Am Thuần thấy súng trên đầu lập tức luống cuống, thịch một tiếng quỳ rạp xuống, dập đầu không ngừng:
“Lưu cục trưởng, người không phải do ta giết, thật sự không phải do ta giết…”
Lúc này tôi mới chú ý thấy sau lưng hắn là một ví tiền căng phồng dường như có không ít tiền mặt. Mở ra thì phát hiện bên trong có chứng minh thư của Chu Phùng Xuân, hiển nhiên là đã bị tên này trộm đi.
Hắn không ngừng dập đầu cầu xin chúng tôi tha cho hắn, trong ánh mắt vô cùng sợ hãi, hơn nữa tôi chú ý thấy khi hắn nói chuyện thân mình run rẩy kịch liệt.
“Trương gia tiểu ca, có thể nào lầm rồi không, ngươi thấy tiểu tử này giống như là giả vờ sao?”
Lý mặt rỗ có chút xem thường Tiểu Am Thuần, bĩu môi hỏi. Tôi không nói gì, đứng tại chỗ hít một hơi, rồi sau đó nhắm mắt lại hướng về phía Tiểu Am Thuần đứng mà cảm nhận, mơ hồ thấy trước mắt ba ngọn dương hỏa đang cháy hừng hực, điều này cho thấy Tiểu Am Thuần không có vấn đề.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, mở to mắt ý bảo Lưu cục trưởng và Lý mặt rỗ không cần lo lắng, rồi sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Am Thuần nói:
“Ngươi tốt nhất nói thật đi, bằng không sẽ coi như phạm tội giết người, rõ chưa?”
“Rõ rồi, rõ rồi…”
Tiểu Am Thuần liên tục gật đầu, lúc này mới ấp a ấp úng nói ra.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 18/12/2021 11:38 (GMT+7) |