Lão Thử tiền bối thận trọng đổ bỏ xác đỉa, tờ giấy kia nhìn càng lúc càng giống da người! Mấy người chúng tôi sắc mặt đều tái đi, mơ hồ đoán được tờ giấy này có thể là dùng da người làm thành. Lão Thử tiền bối hiểu rõ tờ giấy này vô cùng, biết được uy hiếp rất kinh khủng, không đợi trang giấy phồng lên hết cỡ liền nhanh chóng móc ra một lá phù, tiện tay vung lên, lá phù rơi lên giấy.
Lập tức một luồng hỏa diễm bắt đầu cháy hừng hực, không bao lâu đã đốt cháy lá bùa. Nhìn Lão Thử tiền bối mặt mũi tràn đầy thương xót, hiển nhiên là tiếc của không bỏ được tấm bùa này. Lý mặt rỗ đến trước mặt Lão Thử tiền bối, giọng hoảng sợ hỏi “Lão Thử tiền bối, tờ giấy này không phải là… từ cái kia làm thành a?” Lão Thử tiền bối nhìn thoáng qua Lý mặt rỗ, sau đó nhẹ gật đầu. Lý mặt rỗ nhịn không được sợ run cả người.
Dùng da người làm thành Vô Tự Thiên Thư, không có quái sự mới thật sự là kỳ quái. Theo lửa cháy hừng hực, tấm da người cũng bắt đầu tản mát ra mùi cháy khét, sau đó từ từ cuộn lại, phát ra tiếng lốp bốp. Khi chúng tôi còn đang nhìn, trong lửa cháy rực bỗng nhiên vọt ra một ngọn lửa thẳng về hướng tôi, ngọn lửa này càng lúc càng lớn, tôi rõ ràng cảm giác được sóng nhiệt nhào tới trước mặt, làm cả người tôi khô nóng!
Đến trước mặt tôi, ngọn lửa lại biến thành hình người, tựa như là một người toàn thân chìm trong lửa, thống khổ không chịu nổi nhào về phía tôi, thậm chí còn phát ra tiếng kêu bén nhọn. Thanh âm này nghe giống như quái vật trong phim Alien của Hollywood phát ra, tôi còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã nhào lên người tôi, đè tôi trên mặt đất, muốn ôm chặt thân thể của tôi, điệu bộ muốn đồng quy vu tận a.
Tôi theo bản năng vung Thiên Lang Tiên đánh tới. Thiên Lang Tiên quất lên người đối phương nhưng cũng không tạo được tổn thương gì lớn. Thời khắc liên quan đến tính mạng, tôi nghĩ đến Bắc Đẩu Thiên Lang Quyết, mặc dù thi triển Bắc Đẩu Thiên Lang Quyết sẽ khiến tôi tiêu hao thể lực, vài ngày sau cũng không thể đi lại bình thường, nhưng bây giờ đã không thể để ý được nhiều như vậy, cái mạng nhỏ vẫn là quan trọng.
Ngay lúc tôi còn đang niệm khẩu quyết, trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng gà trống gáy, đoàn hỏa diễm như bị công kích mãnh liệt, hung mãnh từ trên người tôi phóng đi, nhảy tới ngoài cửa sổ. Khi nó vọt ra ngoài cửa sổ liền theo gió thổi tan đi, vô tung vô ảnh. Tờ giấy da người cũng từ từ hóa thành một đống tro tàn, tôi có thể mơ hồ nhận ra trong tro tàn có một chữ ‘Oan’ viết theo lối chữ Lệ.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, vật kia hẳn đã bị đuổi đi. Tôi vội vàng bò dậy, kiểm tra trước ngực mình. Trên ngực cũng có vết bỏng, vết màu đen thẩm thấu vào trong da, mặc dù không đau không ngứa, nhưng tác dụng tâm lý vẫn làm tôi có cảm giác tê dại. Tiểu Ái đi tới, ánh mắt cổ quái nhìn tôi “Ngươi… Ngươi không có chuyện gì chứ, vì sao vật kia lại công kích ngươi? Ngươi có phải là sao chổi chuyển thế hay không?”
“Nói nhảm!” Tôi tức đến hổn hển trừng mắt liếc Tiểu Ái “Lão Thử tiền bối, vật kia hẳn là trốn rồi a? Không có âm vật ẩn thân, hắn khẳng định sẽ đi tìm chỗ nương thân. Đối với nó mà nói nơi cư trú tốt nhất không đâu hơn được là con người, nó khẳng định sẽ tiếp tục công kích người khác.” Lão Thử tiền bối gật đầu “Móa nó, thật là có chút khó giải quyết. Tiểu Ái, tốt nhất là đưa bọn ta đi xem Vô Tự Thiên Thư. Đúng rồi, Vô Tự Thiên Thư tổng cộng có bao nhiêu trang?”
Tiểu Ái lắc đầu “Cái này ta thực sự không để ý.” Tôi lập tức ý thức được Lão Thử tiền bối đang muốn nói gì. Lão Thử tiền bối hỏi kia Vô Tự Thiên Thư có bao nhiêu trang, hẳn là mỗi một trang, đều có một vong hồn như vừa rồi? Trước đó Tiểu Ái cũng nói người của phòng tang chứng nghe được tiếng vô số người kêu oan, càng chứng tỏ điểm này rất có khả năng.
Vẻn vẹn một vong linh đã suýt chút lấy đi tính mạng của tôi, huống chi là nhiều vong linh như vậy? Việc này không nên chậm trễ, chúng tôi vội vàng đi theo Tiểu Ái đến cục cảnh sát, đi xem Vô Tự Thiên Thư. Trên đường, Lão Thử tiền hỏi vết bỏng trên người tôi có gì dị thường không. Tôi nói ngoại trừ cảm giác tê dại cũng không có gì khác. Lão Thử tiền bối biểu cảm càng phức tạp, cảnh cáo tôi trên người có quỷ ấn, sợ rằng sẽ càng dễ bị vong linh công kích, bảo tôi bất luận lúc nào cũng phải chú ý một chút.
Tôi bất đắc dĩ cười cười, điều tôi không rõ là, lúc đó có nhiều người như vậy, mà Long Tuyền sơn trang lại chủ yếu nhằm vào Tiểu Ái, vậy vì sao thứ kia lại liên tiếp công kích tôi? Hẳn là Long Tuyền sơn trang thay đổi chủ ý? Hoặc là âm linh chỉ lập tức công kích mục tiêu gần nhất?
Sau khi tới cục cảnh sát, chúng tôi trước tiên đi xem thi thể. Thi thể quả nhiên đã biến thành tro bụi, trên bụng có một cái lỗ lớn, lộ ra nội tạng bên trong đã cháy khét. Tôi chú ý đến ngón tay của thi thể, chúng quả thật được bảo tồn hoàn hảo, vẫn có thể co dãn, thậm chí còn có huyết sắc. Từ biểu hiện bên ngoài, cái xác này quả thực giống như là tự bốc cháy. Cơ thể tự bốc cháy là bị thiêu đốt từ bên trong, đem cả người thiêu đốt sạch sẽ, sẽ không lưu lại bất cứ cái gì. Cho nên mười ngón tay không có bị cháy quả thực có chút không bình thường.
Lúc này Lý mặt rỗ bỗng nhiên chú ý tới cái gì đó, kinh ngạc hỏi đây là cái gì? Tôi thấy lão Lý ngồi xổm đang nhập thần nhìn xem thứ gì đó. Ở đây chỉ có một bóng đèn, rất tối tăm, cho nên tôi liền ngồi theo Lý mặt rỗ, muốn xem thử rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Không ngờ bên dưới giường lại có một tế trận cỡ nhỏ, một mâm trái cây, bên trong bày đồ cúng. Sau đồ cúng là một cái lư hương, trong lư hương có tàn nhang vừa cháy.
Vừa rồi khoảng cách quá xa, mùi nhang không rõ ràng. Lúc này ngồi xổm xuống, tôi mới ngửi thấy mùi này, hiển nhiên là nén nhang vừa mới tàn không bao lâu. Tôi đang nhập thần nhìn, sau lưng đột nhiên vang lên một thanh âm thô lỗ, làm tôi nhịn không được toàn thân run lên. Đó là một lão đầu trong tay cầm ba nén hương, sắc mặt dưới ánh đèn tái nhợt, đi đứng khập khiễng, khóe miệng mang theo nét cười lạnh, rất dọa người.
“Ngươi là ai?” Tôi theo phản xạ hỏi. Lão đầu lại không để ý đến tôi, khi lão tới gần tôi mới phát hiện lão mặt mũi đầy vết nhăn, trên cằm có một chòm râu dê. Lão đầu bất mãn nhìn Tiểu Ái “Trương cảnh quan, ngươi cuối cùng đã xuất hiện, ta tìm ngươi đã vài ngày.” Tiểu Ái cười đắng chát “Lưu lão, ngài tìm ta làm gì?” – “Ngươi nên biết điều chút.” Lưu lão nói “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, mau đem cỗ thi thể chết cháy kia đi hoả táng, hoặc là tìm cho ta một đồng nghiệp đi. Ngươi thấy lão đầu tử ta sống quá lâu, không kiên nhẫn được nữa đúng không?”
Tiểu Ái lập tức ngượng ngùng nói “Lưu lão, ngài xem ngài nói đi đâu vậy. Vụ án này ta đang theo rất sát sao, không dám mập mờ chút nào. Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ mau chóng trả cho ngài công đạo!” – “Đừng hòng gạt ta.” Lưu lão nói “Tóm lại nếu hôm nay không giải quyết cỗ thi thể này, ta sẽ nghỉ việc…” Tiểu Ái vội vàng giải thích, Lưu lão cũng không để ý đến nàng, chỉ cung kính cầm ba nén nhang đi tới trước lư hương cắm ba nén nhang, trong miệng lẩm bẩm “Không mời mà vào, đã mạo phạm, chớ trách chớ trách.”
Lão Thử tiền bối nhìn bộ dáng Lưu lão, đi lên hỏi “Ai cho ngài bày lư hương ở đây?” Lưu lão nhìn thoáng qua Lão Thử tiền bối “Làm thì đã làm rồi, phạm pháp ư?” – “Không phải không phải.” Lão Thử tiền bối lập tức giải thích “Ngài đã phạm vào cấm kỵ, như thế không những không làm cho vong hồn lắng xuống nộ khí, ngược lại sẽ càng làm cho nó muốn hại người. Ngài nhìn khói xem, có phải giống hình một cây cột xông thẳng lên trời? Hương khói đều bị Tử thần hưởng dụng, vong hồn người chết không được tí gì, chỉ có thể đứng nhìn, ngài nói nó có thể không tức giận sao?”
Lưu lão hiển nhiên là tin lời Lão Thử tiền bối, liền chuẩn bị dập tắt mấy cây nhang. Lão Thử tiền bối dở khóc dở cười ngăn lại “Ngài hiểu nhầm ý ta rồi, ngài làm như vậy càng không được. Tử thần đang hưởng dụng, ngài lại bưng cống phẩm đi, Tử thần tức giận e rằng sẽ càng phiền toái hơn.” Lưu lão lúc này trợn tròn mắt, liền vội hỏi Lão Thử tiền bối làm sao bây giờ?
Lưu lão mê tín như thế, Lão Thử tiền bối dăm ba câu đã làm lão tin phục, khó trách lão lại sợ cỗ thi thể kia như vậy, chỉ sợ lão tự mình thần hồn nát thần tính mà sợ hãi. Lão Thử tiền bối cười nói “Đừng để tâm nữa, cục diện rối rắm này cứ giao cho chúng ta. Trước khi thi thể bị đưa đi, chúng ta sẽ thay ngài trông coi.” Lưu lão vui mừng quá đỗi, vội vàng nói đồng ý, vậy làm phiền các ngươi.
… Bạn đang đọc truyện Dân buôn đồ âm – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensex.moe/dan-buon-do-am-quyen-2/
Tiểu Ái không vui “Lưu lão, thế này không thể được, đây là công việc của ngài, ngài sao có thể tùy tiện giao cho người ngoài được?” Lưu lão mất mặt nói “Trương cảnh quan, ngươi đúng là đứng đấy nói chuyện không đau eo a. Nếu không hay là ngươi lưu lại trông xác mấy ngày?” – “Vậy nếu có người trộm thi thể thì là trách nhiệm của ngài, ngài cũng không muốn bị truy cứu trách nhiệm a?” Tiểu Ái nói vậy, Lão Thử tiền bối lập tức liền vui vẻ “Nha đầu, ta sống lâu như thế, cho tới giờ vẫn chưa nghe nói có người trộm thi thể đâu.”
Lão Thử tiền bối nhìn thoáng qua Tiểu Ái, ra hiệu Tiểu Ái đừng nhiều lời. Tiểu Ái mặc dù bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể làm khác được, chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng. Lưu lão lúc này liền vui mừng rời đi, trước khi đi liên tục nói với chúng tôi, nếu ban đêm truyền đến tiếng ngâm thơ làm câu đối, tuyệt đối đừng đi vào xem xét, hiếu kỳ hại chết người a, lúc trước lão cũng là do hiếu kỳ, liền đi xem, kết quả là…
Nói đến đây, Lưu lão ý thức được đã nói nhiều, liền lúng túng cười cười, không nói gì thêm nữa rồi quay người rời đi. Trước khi Lưu lão đi, Lão Thử tiền bối còn đưa một tấm phù cho Lưu lão, bảo lão mấy ngày tới ít ra ngoài thôi, bởi vì ấn đường Lưu lão đã biến thành màu đen, khí hư người yếu, vận rủi sẽ theo nhau mà đến, vạn nhất có gì ngoài ý muốn vậy cũng là phiền phức lớn rồi.
Lưu lão lập tức gật đầu, cùng chúng tôi nói lời cảm tạ, tiếp nhận phù về sau liền vội vội vàng vàng rời đi. Chờ Lưu lão rời đi, chúng tôi lập tức đi kiểm tra ba nén nhang vừa rồi. Thật không ngờ, chỉ trong mấy hơi thở mà ba nén nhang đã cháy hơn phân nửa, giống như có ai thổi không bao lâu đã cháy hết toàn bộ. “Thắp nhang trong nhà xác, đây là muốn tìm chết a.” Lý mặt rỗ nói.
Hoàn toàn chính xác, thắp nhang trong nhà xác chẳng khác gì tìm chết. Bởi vì trong nhà xác rất nhiều những thứ không sạch sẽ, ở nơi bày đồ cúng, không khác gì đem thịt tươi trước mặt lão hổ đang ngủ say, một khi làm mãnh thú tỉnh lại, thì bản thân cũng sẽ bị mãnh thú ăn thịt. Lão Thử tiền bối nói “Nhà xác lệ khí quá nặng, vật kia lại dám cùng Tử thần giành giật đồ ăn, con mẹ nó đúng là trâu bò.” Tiểu Ái hỏi “Trên thế giới này, thật sự có Tử thần sao?”
Lão Thử tiền bối gật đầu “Người chết rồi vong hồn sẽ đi đâu? Nếu nói là địa ngục thì ta vẫn không tin. Nhưng tục truyền có một nơi gọi là linh vực, vong hồn sẽ tụ tập tại đó, người quản lý linh vực được xưng là Tử thần. Nhà xác khắp thiên hạ đều nằm dưới sự quản lý của Tử thần. Ở đây thắp nhang là trực tiếp cung phụng cho Tử thần. Tử thần sẽ không cho ngươi may mắn mà chỉ rút đi dương khí của ngươi làm ngươi không may cực độ, nhưng sẽ không hại mạng ngươi.”
“Vừa rồi ta cho Lưu lão hộ thân phù, là một loại hộ thân phù có thể trừ tà miễn tai. Chỉ tiếc, ta bỏ ra mấy vạn đồng đại dương mới mua được, cứ như vậy tặng không cho người khác…” Tôi vừa cười vừa nói “Ngài có tiền như vậy, còn để ý chút tiền lẻ này ư?” Lão Thử tiền bối mắng nói “Ngươi biết cái gì, tiền ta tự nhiên là không quan tâm, lão tử quan tâm là tấm bùa kia. Món đồ kia rất khó mua được, ta đi đâu để kiếm được.”
Tôi có chút kinh ngạc, không nhìn ra Lão Thử tiền bối lại có lòng nhân ái như thế. Tiểu Ái thì dùng ánh mắt cổ quái nhìn Lão Thử tiền bối, gương mặt rõ ràng là đang nói “Ngươi cứ khoác lác đi.” Chúng tôi đem lư hương và đồ cúng dời ra ngoài, Lão Thử tiền bối nói trước tiên khóa cửa nhà xác lại, tối nay chúng tôi ở đây trông coi. Sau đó bảo Tiểu Ái đưa chúng tôi đi xem Vô Tự Thiên Thư.
Trông coi ở đó là một người trẻ tuổi, khi chúng tôi tới, người đó đang chơi LoL, thấy chúng tôi tới mới lập tức tắt máy tính, sau đó cùng Tiểu Ái kể khổ, nói mấy ngày nay làm hắn sợ hãi, cũng không tìm được cách gì giúp mình thả lỏng tinh thần… Tiểu Ái nói, chuyện hắn chơi điện tử sẽ không nói với cấp trên. Hắn liền gấp gáp “Ta nói Trương tỷ a, ta có ý tứ này sao? Ta nói là chừng nào ngươi có thể đem cuốn Vô Tự Thiên Thư kia đi? Ta mấy ngày nay cả ngày lo lắng đề phòng, thậm chí ngủ cũng không dám ngủ, còn để cho người ta sống hay không a.”
Tiểu Ái tức giận giảng cho hắn một khóa chính trị “Chúng ta đều là người theo chủ nghĩa duy vật, là đảng viên Đảng Cộng sản vĩ đại, sao tư tưởng giác ngộ của ngươi lại thấp kém như thế? Ta thấy ngươi muốn quay lại lò bát quái, nhớ mong cuộc sống khổ sở trong trường cảnh sát rồi phải không?” Hắn liền gấp gáp “Trương tỷ, ngươi đứng đấy nói chuyện không đau eo a. Ngươi cũng không biết được mấy ngày qua ta đã sống thế nào đâu. Nếu không thì thế này, tiền lương mấy ngày nay ta tặng cho ngươi, ngươi ở đây thay ta được hay không? Mẹ nó, đến ban đêm quỷ khóc sói gào a… Đây cũng chính là ta nể mặt Trương tỷ ngươi, nếu là người khác thì đơn từ chức đã sớm chất thành núi.”
Tiểu Ái cau mày một cái, hiển nhiên là tin lời hắn “Trước tiên đưa bọn ta đi xem Vô Tự Thiên Thư đã!” Người kia gật đầu, lại nhìn chúng tôi một cái “Trương tỷ, tiếp tục như vậy cũng không phải là cách a, ngươi nói thực cho ta, ba người bọn hắn có phải là Âm Dương tiên sinh hay không? Nếu phải, các ngươi nhất định phải dốc sức, xong việc ta sẽ nói cha ta tặng các ngươi giấy chứng nhận khen thưởng.” Tôi cười cười, không nói gì, xem như chấp nhận.
Người kia đưa bọn tôi đến phòng tang chứng, vừa đi vừa càu nhàu “Các ngươi không biết a, thanh âm mấy chục người cùng một chỗ kêu khóc, lớn đến mức có thể lật tung cả nóc phòng. Thế nhưng ta hỏi mấy người sát vách thì lại không ai nghe thấy, ngươi nói chuyện này có kỳ quái không? Ai, ta vào xem qua thì thanh âm kia lại biến mất, không có gì dị thường, thật là làm cho người ta ủy khuất…”
Vong hồn trong Vô Tự Thiên Thư nếu đã thức tỉnh, sao không hại người trông coi này? Điểm này cần phải cân nhắc. Trong một cái tủ nhỏ trong phòng tang chứng, chúng tôi đã nhìn thấy Vô Tự Thiên Thư. Vô Tự Thiên Thư mười phần ngay ngắn đặt trong tủ, mặt ngoài có màu vàng nâu, giấy mỏng vô cùng, giòn, dường như dùng sức đè một chút là nát.
Lão Thử tiền bối thận trọng cầm Vô Tự Thiên Thư trong tay, người trông coi lập tức cảnh cáo lão phải nhẹ tay, vật chứng này vô cùng yếu ớt, hơi không chú ý là có thể vỡ vụn. Lão Thử tiền bối gật đầu, để Vô Tự Thiên Thư lên bàn, nhẹ nhàng lật giở. Giở tờ thứ nhất, liền phát hiện thấy không đầy đủ, không cần phải nói, mảnh giấy khuyết thiếu hẳn là đặt ở trong giày của Tiểu Ái.
Tiếp tục lật, tất cả các trang đều giống nhau, có màu nâu nhạt, mỏng vô cùng. Nghĩ đến những tờ giấy này có thể là làm từ da người, trong lòng tôi liền không nhịn được cuồng loạn. Mỗi một trang đều rất sạch sẽ không có có chữ viết, tôi đang lo lắng có cần dùng đỉa dò xét một chút, xem có thể kích động làm vong linh hiện thân hay không, Lão Thử tiền bối cả người chợt run lên, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc “Cái này… Đây là chuyện gì?”
Tôi đang suy nghĩ miên man bất định lập tức bị thanh âm của lão làm tỉnh lại, liền vội hỏi có chuyện gì? Lão Thử tiền bối chỉ vào trang cuối cùng, tôi nhìn thấy trang giấy kia khuyết mất một nửa, mép giấy chỉnh tề, bóng loáng, dường như là dùng kéo cắt. Người trông coi có chút thất vọng với Lão Thử tiền bối, lòng sùng bái trước đó đã biến mất. Thanh âm của hắn có chút không kiên nhẫn “Cứ bình tĩnh, là có người cắt một nửa mang đi xét nghiệm, không có gì lớn.”
Lão Thử tiền bối lại không hề buông lỏng, hít sâu một hơi hỏi “Mang đi lúc nào?” – “Sáng nay.” – “Ai!” Lão Thử tiền bối bỗng thở dài “Ngươi mau gọi cho người xét nghiệm đi, ta hoài nghi hắn đã gặp bất trắc.” Người trông coi lập tức cười nói “Ta nói này đại thúc, từ đâu mà ngài tự tin như vậy? Người của khoa xét nghiệm đều là Tiểu Cường đánh không chết, làm sao…” Tiểu Ái mặt cũng đã xanh lét “Bớt nói nhảm, bảo ngươi gọi thì gọi đi, nhanh.”
Người trông coi bất đắc dĩ, đành gật đầu, lấy điện thoại ra gọi. Nhưng rất lâu vẫn không có ai nghe máy. Người trông coi ban đầu vốn không quan tâm, dần dần biến thành nghi hoặc, cuối cùng kinh sợ “Đại thúc, không ai nghe máy, có phải là lão Hoàng ngủ quên không? Lão ngủ mà không nghe thấy tiếng chuông a. Lão Hoàng một khi đã ngủ thì ngủ như chết, mọi người đều biết.”
Lão Hoàng, là cảnh sát phụ trách xét nghiệm. Lão Thử tiền bối hừ lạnh một tiếng “Lừa mình dối người.” Người trông coi lại gọi lại, Tiểu Ái đoạt lấy điện thoại nói “Còn gọi cái rắm, mạng người quan trọng, phải nhanh tới nhà lão nhìn xem.” Nói xong, Tiểu Ái liền đưa bọn tôi đi ra, người trông coi cũng muốn đi nhưng Tiểu Ái ngăn lại, bảo hắn ở lại trực ban. Hắn sợ đến sắp khóc “Tỷ a, ta không dám a, nếu không ngươi ở đây trông đi, để ta dẫn bọn hắn đến nhà lão Hoàng?”
Tiểu Ái nói thế nào cũng không chịu, cuối cùng bị bức ép đến mức nóng nảy, đỏ mặt tía tai nói tỷ tỷ ta cũng sợ hãi nha. Lão Thử tiền bối bất đắc dĩ, đành phải vung tay bắt chỉ quyết trên Vô Tự Thiên Thư rồi nói cho người trông coi Vô Tự Thiên Thư đã bị phong ấn, trong vòng hai mươi bốn giờ sẽ không có vấn đề gì, lúc này hắn mới đồng ý ở lại.
Sau khi rời đi Tiểu Ái hỏi Lão Thử tiền bối chỉ quyết thật sự có thể cầm cự được hai mươi bốn giờ sao? Vạn nhất vong hồn phá vỡ phong ấn thì sao? Lão Thử tiền bối nói không cần lo lắng cái gì hai mươi bốn giờ, bởi vì hắn bắt chỉ quyết là giả, chỉ là lừa gạt người trông coi. Tiểu Ái khẽ giật mình, ánh mắt quái dị nhìn Lão Thử tiền bối, xem ra nàng đối với phong cách hành sự của lão vẫn chưa quen.
Chúng tôi rất nhanh đã tới đến nơi, ngay ở trong cục cảnh sát. Tiểu Ái trên đường đã nói qua về lão Hoàng. Lão Hoàng là thành viên lâu năm của cục, đã làm việc hơn mười năm. Mấy năm trước đã ly dị, con ở với mẹ, hiện giờ lão Hoàng sống một mình. Tôi và Lão Thử tiền bối càng lo lắng, nếu có người ở cùng lão Hoàng, nói không chừng còn có thể phát hiện lão Hoàng có gì bất trắc, giúp lão ngăn cản tai nạn. Nhưng lão Hoàng sống một mình, e rằng sẽ vô cùng thê thảm!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 18/12/2021 11:38 (GMT+7) |