Có thể là do động tác của tôi quá lớn, Bàn Tử phải dúi tôi vào trong lùm cây. Tôi lấy ống nhòm đưa cho hắn, hắn cũng ngẩng đầu nhìn.
Trước đó tôi vẫn lấy làm lạ, nhưng sau giây lát sợ hãi vừa rồi, tôi lại cảm thấy đặc biệt bình tĩnh.
Đây không phải là kiểu bình tĩnh thông thường mà là cảm giác bình tĩnh không cách nào lý giải được. Trong giây lát có chút hoảng hốt, tôi không nghĩ nổi ra là vừa rồi mình đã nhìn thấy gì, hoàn cảnh lúc đó quỷ dị gần như chẳng kịp nhớ kỹ được.
Người đó là ai?
Một người bình thường sẽ hiểu được bao nhiêu về chính khuôn mặt của mình? Đây là một nghi vấn, khi chúng ta soi gương nhìn thấy diện mạo mình ở đó thì liệu đó đã là một hình ảnh hoàn chỉnh của bản thân hay chưa? Kia chính là gương mặt của tôi sao? Tôi vẫn chưa thể khẳng định được.
Trong lòng tôi rất bình tĩnh, chờ nghe kết quả sau khi Bàn Tử quan sát. Bàn Tử nhòm xong nhưng mặt hắn lại không làm ra vẻ gì kinh ngạc. Hắn nằm úp xuống nói:
“Người Trung Quốc giống nhau không nhiều, nhưng trời tối quá nên thật sự nhìn không rõ. Thế rốt cuộc cậu định làm gì?”
“Tôi cảm thấy trong đội kia có người quen.” Tôi nói, bất kể âm thanh vừa rồi hoặc là gương mặt tôi nhìn thấy là cái khỉ gì thì tôi cũng vẫn thấy rất quen thuộc.
“Có người cậu quen? Bàn gia tôi có người quen thì coi như là bình thường, đằng này cậu bảo có người quen thì hơi bị kinh đấy.” Bàn Tử nói, “người nhà cậu bán trứng nấu nước trà trong đám đó à?” (Ý câu này là gài người của cậu bên trong kia à?)
“Không thời gian đâu mà cãi nhau với anh đâu, anh có thấy cái gì kỳ quái không?” Tôi nhẹ giọng hỏi Bàn Tử. Hắn lắc đầu, “người trong đội này không nhiều lắm, nhưng bố trí đầy đủ mọi thứ, điển hình của phong cách của lão người mỹ kia, cái gì cũng dựa vào trang thiết bị. Mục tiêu của bọn họ không bình thường, là đi ngược lại. Xem ra đội bọn họ đang đi từ trong núi ra ngoài, chắc là trên đường trở về doanh địa kia, không có vấn đề gì với chúng ta đâu.”
“Anh khẳng định vậy sao?” Tôi hỏi, “làm thế nào thấy được chứ?”
“Khẳng cmn định luôn. Theo như phương hướng mà họ đang di chuyển, phía tây là một con suối nhỏ, đi thẳng theo con suối đó xuống sẽ tới một đoạn sườn dốc có thể tới được trong thôn. Cầu Đức Khảo đã sắp xếp dây thường ở đầu bên kia, có thời gian đi sang bên đó ngắm phong cảnh cũng đẹp lắm. Hơn nữa cậu cũng thấy balo của bọn họ đã mất hết, tiếp tế cũng không còn, nhất định là đội này phải trở về thôn. Cầu Đức Khảo không hề lừa chúng ta, lão ta chắc chắn sẽ không phải một đội mới đi xuống nữa.”
Tôi gật gật đầu, trong lòng bắt đầu do dự, xem ra Bàn Tử quả thật không thấy được người có diện mạo giống tôi trong đội kia, chẳng lẽ là tôi nhìn lầm rồi? Hay là do Bàn Tử bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy? Có cần thiết phải xác nhận thêm một chút không? Nếu tôi không nhìn nhầm thì sao? Con mẹ nó, vậy toàn bộ sự việc này bắt đầu đâm vào hướng khó mà lý giải nổi.
“Thiên Chân, cậu sao vậy? Vừa rồi có phải cậu nhìn thấy cái gì không, sao như mất hồn ấy vậy?” Bàn Tử hỏi.
“Anh có nhìn thấy… Nhìn thấy một người có diện mạo rất giống tôi không?” Tôi hỏi hắn. Bàn Tử nhìn tôi một cái: “Ý cậu là, giống cậu bây giờ hay là giống cậu trước kia?”
“Trước kia.” Tôi đưa ống nhòm cho hắn rồi nói, Bàn Tử nhíu mày: “Thiên Chân à, trên đường tới đây đầu cậu có bị va đập vào đâu không vậy?”
Tôi hơi cáu: “Cái quái, chúng ta ở với nhau bao lâu như vậy, anh còn nghi ngờ năng lực phán đoán của tôi sao?”
“Cũng bởi vì ở cùng cậu lâu rồi nên tôi mới không tín nghiệm vào năng lực phán đoán của cậu, Bàn gia tôi không phải chưa nếm mùi đau khổ bao giờ nhé,” Bàn Tử nói, “khẳng định là cậu nhìn nhầm rồi, về thôi nào.”
Tôi vốn vẫn còn hơi do dự, nhưng Bàn Tử vừa nói xong, khí tức trong người tôi dâng lên, chuyến này có thế nào tôi cũng phải kiểm chứng xong mới chịu bỏ qua. Đang trong lúc tranh luận, phía sau bỗng nhiên truyền tới tiếng bụi cây xào xạc, nhìn lại thấy Bao Da đã bò tới: “Tam Gia, lão đại, tôi cũng tới rồi này.”
“Mày tới làm cái màu gì?” Bàn Tử hỏi, “đừng thêm phiền nữa, lão tử và Tam Gia đang riêng tư mà.”
“Tôi tìm các ngài để nâng cao hiểu biết. Không phải là ngài nói tôi nên học thêm nhiều nữa sao?” Bao Da nói.
Tôi hỏi Bàn Tử: “Tiểu tử này bái cậu làm lão đại từ khi nào?”
“Đây gọi là sức hấp dẫn của nhân cách” Bàn Tử đáp, nhìn Bao Da xì một tiếng: “Lượn đi, chớ có nhiều chuyện, chuyện ở đây mày học cũng không dùng được.”
Bao Da nói: “Nhưng thật ra Tú Tú tỷ sợ các ngài thiếu nhân lực, bảo tôi tới giúp các ngài một tay.”
Bàn Tử nhìn tôi liếc mắt một cái, trong mắt dường như có ý gì đó, hắn suy nghĩ một lát rồi nói với tôi: “Nó tới đây tôi lại thấy nên đồng ý để nó theo sau quan sát giúp chúng ta”.
“Vì sao chứ? Thêm một người thì chả thay đổi được gì cả.”
“Tam Gia, ngài đổ đấu thì được chứ nếu bàn về theo dõi, luận tài trộm cắp thì bàn gia tôi đây mới là tổ tông, thời còn trẻ tôi đuổi một con gà mà bò qua mười mấy cái chuồng chó cũng không hề thở mạnh tiếng nào. Trong địa hình rừng núi ở đây nếu không muốn bị người ta phát hiện, ngài tốt nhất nên nghe theo sắp xếp của tôi.”
Trong lòng tôi thầm nhủ chú Ba mình hồi bé cũng là một người ngang bướng, những chuyện như này so với anh thì chưa chắc đã kém, nhưng có điều tôi thì không như vậy được. Hơn nữa với vóc dáng của anh mà đòi chui lọt được vào chuồng chó, vậy chó bên đó phải to cỡ nào chứ? Chẳng qua những câu này là lời của Ngô Tà, tôi hiện tại đang mang mặt nạ chú Ba, chú Ba trước mặt tiểu bối, trong trường hợp này không bao giờ nói những lời phổi bò (thiếu suy nghĩ) như thế. Vì vậy bao nhiêu câu chữ tôi đành nuốt lại hết không để nó thốt ra khỏi miệng.
Bàn Tử nói xong liền nhìn Bao Da tiếp: “Mày theo cánh trái, cẩn thận canh chừng bên đó đấy,” sau đó quay đầu sang tôi, “Tam Gia lớn tuổi, đi với tôi.”
Tôi nhìn Bàn Tử gật đầu, Bàn Tử chỉ về một hướng, ba người bắt đầu chui vào trong một bụi cây cao nửa thân người từ từ bò đi.
Bao Da tách chúng tôi ra, tôi còn định hỏi lại Bàn Tử cho rõ ràng một chút, nhưng hắn liền ra hiệu đừng lên tiếng, rồi động tác kéo tôi cũng từ từ chậm lại.
Tôi không biết hắn có dụng ý gì, nhưng hiểu là hành động của Bàn Tử luôn có ý nghĩ. Vì vậy tiếp theo cũng phối hợp nhịp nhàng với hắn, từ từ lui lại phía sau. Lúc đó tôi nhận ra Bao Da đang cách chúng tôi xa dần, đang đi đầu tiên trên cùng. Rõ ràng là bản thân hắn cũng không hề phát hiện chúng tôi đã rớt lại đằng sau.
“Cái gì mà hỗ trợ chứ? Chắc chắn là do con nhà đầu thối kia phái tới giám thị chúng ta.” Bàn Tử nhẹ giọng nói thầm một câu, “cũng được thôi, cho mày xem một chút thủ đoạn của bàn gia lão tử.”
Tôi biết Bàn Tử không tin tưởng Tiểu Hoa và bọn họ, giờ đây lại càng không muốn dây dưa thêm nữa, bàn thân cũng không hề lên tiếng.
Bụi cây trong rừng vô cùng tươi tốt, trên người tôi lại có mùi nước tiểu khiến rất nhiều côn trùng nhỏ bị thu hút tới. Ngay từ đầu tôi còn chú ý, nhưng nhìn biểu cảm chăm chú của Bàn Tử khi đó tôi dường như cũng bị cuốn theo. Hắn dồn lực chú ý về phía Bao Da, nét mặt khác hoàn toàn với khi vừa rồi còn cười nói.
Cùng lúc trong lòng tôi dấy lên một cảm giác nghi hoặc.
Biểu cảm của Bàn Tử vô cùng nghiêm túc, trước đây hắn không bao giờ lộ ra vẻ nghiêm túc này, mà giờ đây, tôi nhìn trong ánh mắt hắn, chung quy vẫn cảm giác được có gì đó không còn giống với kiểu trong thời khắc nghiêm túc thỉnh thoảng vẫn chêm vài câu chọc cười như trước nữa.
Nhưng vừa rồi khi tôi nói chuyên với hắn, rõ ràng là tôi không chú ý tới điều đó.
Vẻ mặt Bàn Tử lúc này khiến tôi cảm giác được rằng, chuyện trước mắt kia vô cùng căng thẳng. Chẳng lẽ, vừa rồi hắn không phải chẳng nhìn thấy gì, mà là thấy được một vài cái gì đó rồi, nhưng lại làm như không thấy, còn lý do là vì không muốn khiến tôi phải lo lắng?
Không thể nào, Bàn Tử từ bao giờ lại biến thành người có tính cách như vậy chứ? Hắn nhìn thấy tôi căng thẳng thì phải vô cùng vui vẻ mới đúng.
Chúng tôi đi theo Bao Da phía trước, ước chừng được mười phút, lúc này chúng tôi đã rớt lại hơn mười thước, Bàn Tử vẫn duy trì biểu cảm đó, nhưng trước sau không chịu đi tiếp.
Tôi rốt cục cũng nhịn không được nữa, hỏi Bàn Tử: “Anh rốt cuộc muốn làm gì vậy? Cứ tiếp tục lùi lại như vậy chúng ta sẽ lỡ mất, chả thấy được cái gì cả nữa.”
Bàn Tử lập tức thở dài một tiếng, kéo tôi lại gần nói: “Đi cùng không phải là mục đích, mục đích là phải thấy rõ ràng kia.”
Tôi nhẹ giọng nói: “Cách xa như vậy mà có thể nhìn thấy sao?”
Bàn Tử vừa định nói, chợt trạm gác phía trước vang lên một âm báo hiệu chói tai.
Bao Da đột nhiên bất động, tiếp theo, trên cây bỗng có tiếng súng vang lên, một tia lửa lóe lên đánh về vị trí Bao Da. Tôi và Bàn Tử lập tức ngẩng đầu lên, thấy đội ngũ phí trước bắt đầu rối lên, tất cả mọi người đều quay pin lại, soi về phía Bao Da. Bàn Tử nhìn tôi gật đầu nói: “Được lắm, bây giờ người đã quay lại, chúng ta có thể nhìn rõ hơn rồi.”
Tôi thầm nói, thế quái nào, anh để thằng bé làm mồi nhử kìa. Tôi lập tức cầm ống nhòm lên, thấy xa xa trên cây có một tia sáng thẳng tắp chiếu xuống di chuyển xung quanh trong bụi cỏ, đó là tia laser gắn trên ống nhắm của lính gác. Bất luận là Bao Da trốn trong bụi cỏ thế nào thì tia laser này cũng vẫn sẽ dán chặt lên người hắn, xem ra người kia cũng là cao thủ.
“Tiểu tử này đánh động cũng được đấy, nhất định là rất biết nghe lời, không tự mình quan sát tình huống, hơn nữa không có kinh nghiệm với không gian lớn. Lần này Cầu Đức Khảo mang theo toán quân cũng thật lợi hại.” Bàn Tử nói, “hướng vừa rồi tôi chỉ cho Bao Da chính là phía mà lính gác canh phòng gắt gao nhất.”
“Anh làm vậy chẳng bằng hại chết hắn sao?” Tôi nói.
“Không đâu, người nước ngoài rất bảo vệ môi trường, trong súng kia đều là đạn cao su, hơn nữa cũng không nổ súng một cách tùy tiện. Phát súng vừa rồi chỉ là để đánh động cho người phía trước chú ý, đồng thời cũng muốn thăm dò Bao Da, mục đích muốn xem chính xác là người hay dã thú. Nếu như là đạnu thật thì khi lũ linh mêu tấn công doạn địa, bọn họ sẽ chẳng phải vì bận đổi đạn mà làm trể mất thời gian phòng thủ tốt nhất.”
Tôi nhìn Bàn Tử, không ngờ hắn còn có thể suy tính tới nước này. Bàn Tử nói: “Chưa thấy bàn gia tôi như vậy bao giờ sao?”
Tôi lắc đầu: “Con mẹ nó chứ, gần đây anh có vẻ hơi bị thông minh đấy, trước đây đâu có thấy anh thông minh như vậy chứ.”
Bàn Tử đáp: “Lúc lão tử lặn lộn trên giang hồ cũng không phải là không tàn bạo, chỉ là sống như vậy thấy vô nghĩa quá thôi, giờ bên cạnh cậu cũng chỉ có thể tin tưởng tôi, tôi không thông minh giúp cậu thì chẳng phải đã làm phí đi mối quan hệ của chúng ta sao?” Nói xong hắn chỉ chỉ về phía trước, “đi! Thừa cơ Bao Da đang còn thu hút sự chú ý của bọn họ, chúng ta tới gần một chút.”
Tôi thấy Bao Da đáng thương đang bị người xông tới vây kín, trong lòng thầm than, thì Bàn Tử đã kéo tôi nhanh chóng tiến lại gần đó.
Con người dường như đều vậy cả, chỉ cần một người làm mục tiêu thì thường bỏ qua hết mối nguy hiểm thực sự. Bàn Tử chọn ra một đường vòng đi bên cạnh, cố gắng bước từng bước tới chỗ đèn pin không soi tới. Đại bộ phần người của Cầu Đức Khảo bên kia đã gom vào một chỗ, chúng tôi không cần phải để ý tới những động tĩnh phát sinh, vì thế mà cứ thẳng tiến trong bóng đêm.
Chờ tới khi Bàn Tử ngừng kéo tôi đi, tôi nhận ra mình đã tới rất gần chỗ bọn họ. Lúc tôi ngẩng đầu nhìn thật sự có hơi hoảng sợ, chưa từng nghĩ là mình lại có thể tiến tới gần như vậy, dường như là ở ngay bên cạnh bọn họ.
“Cho dù là giờ chúng ta có đi ra ngoài thì bọn họ nhất định sẽ không phát hiện được điều bất thường.” Bàn Tử nói nhỏ, “tốt lắm tìm đi, người cậu nói ở đâu?”
Cầm ống nhòm lên, tôi tìm kiếm trong đám người bóng dáng kẻ kia, đèn pin có chút phản quang, ban đầu thì hơi khó khăn nhưng sau một lát tìm kiếm, chợt giật mình một cái, tôi đã nhìn thấy người đó.
Lần này tôi có đầy đủ thời gian để quan sát, tôi nhìn mặc dù bị ánh đèn pin phản quang nhưng những gì đang diễn ra vẫn khiến tôi lạnh người, tôi hiểu ra rằng mình vừa rồi không hề nhìn nhầm. Tôi thật sự thấy một gương mặt vô cùng giống với tôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:19 (GMT+7) |