Tôi thầm nghĩ, rốt cục cũng tới, thực mẹ nó không dễ dàng gì. Nước mắt cũng muốn tuôn ra.
Toàn bộ cổ lâu một mảnh ảm đạm, không có bất kì ánh sáng nào, để lộ ra một bầu không khí mờ mịt. Tôi chưa từng nghĩ rằng, Trương gia cổ lâu sẽ là một tòa cổ lâu khổng lồ như thế này.
Bọn họ đang ở chỗ nào? Bỗng chốc nỗi khẩn thiết trong lòng tôi liền bùng lên: “Trương Khởi Linh!” Tôi rống lớn một tiếng.
Khoảng không trong sơn động truyền đến từng đợt hồi âm, tôi thậm chí còn hét to thêm vài tiếng, hồi âm gần như vang vọng khắp toàn bộ không gian.
Tôi nghĩ bụng: Tuyệt đối không thể nào không nghe thấy. Nếu bọn họ còn sống, tuyệt đối không thể nào không nghe thấy.
Vẫn đợi cho tiếng vang từ từ biến mất, toàn bộ không gian yên tĩnh trở lại làm cho người ta có cảm giác bên trong vô cùng băng lãnh.
Tôi thở hổn hển chờ, chờ tiếng đáp lại từ bất kì chỗ nào.
Nhưng mà, tôi đợi trong thời gian rất lâu, sự yên tĩnh vẫn không bị đánh vỡ. Nỗi bất an trong tôi bắt cuộn lên, lúc ấy tâm trí tôi đã tồn tại một cơn ác mộng.
Nếu như tất cả bọn họ thật sự đã chết?
Tôi vẫn không muốn suy nghĩ vấn đề này thêm, nay chuyện đã muốn vọt tới trước mặt tôi, tôi cũng không còn cách nào để tiếp tục trốn tránh được nữa.
Không có tiếng đáp trả nào, hết thảy đều là im lặng đòi mạng, giống như gần ngàn năm nay chúng tôi là nhóm đầu tiên đến thăm nơi này, ngay cả những linh hồn đang ngủ say cũng không thể bị đánh thức.
“Đi thôi.” Bàn Tử vỗ vỗ vai tôi, “Sống hay chết, đều phải nhìn tận mắt, không phải ngài đại gia đây đã nói vậy sao?”
Tôi châm một điếu thuốc, liên tục hút ba hơi, rồi ném lên mặt đất: ‘Đi!’
Cánh cửa Trương gia cổ lâu hoàn toàn là màu xám trắng, tôi sờ soạng một chút, liền phát hiện tất cả đều là tro bụi. Cánh cửa đã mục nát rất nghiêm trọng, giấy trên mặt cửa sổ đều đã hoàn toàn rữa nát, có thể thấy bên trong một mảnh tối đen.
Tôi nhìn phong cách cửa sổ này… là kiến trúc điển hình thời nhà Thanh, quả nhiên là bút tích Phong Cách Lôi.
“Chỗ này.”Bàn Tử nói với tôi. Tôi lập tức nhìn lên trên cửa sổ, có mấy chỗ tro bụi đã bị chạm rớt. Bàn Tử bước tới đẩy một cái, cánh cửa liền bị đẩy ra.
Trục cửa phát ra một tiếng kẽo kẹt chói tai, tiếp theo nơi nơi đều có bụi bốc lên.
Tôi và Bàn Tử lập tức lui vài bước, che miệng lại, chờ tro bụi chậm rãi rớt xuống.
Tôi và hắn liếc mắt nhìn nhau, Bàn Tử liền làm một cái động tác “Trước hết mời ngài”Tôi nghiêng đầu nói: “Trước đây đều không phải ngài xung phong sao?”
Bàn Tử nói: “Đây không phải là cho ngài – một cái cơ hội thể hiện sao. Nếu ngài không đi, thì tôi tới vậy.”
Tôi hít sâu một hơi: “Được, vậy tôi đây sẽ không khách khí nữa.” Liền cất bước vào trong cửa trước đi tới.
Bên trong một mảnh tối đen, tôi dùng đèn pin quét qua một chút, liền thấy một không gian thật lớn. Đây là một cái đại sảnh rất lớn, có bốn cây cột đứng vững ở trong đại sảnh.
Tầng một này cũng không có gì, ở giữa gian phòng tôi chỉ thấy có rất nhiều trang thiết bị bày ra đầy đất.
Chúng tôi đi qua, ngay tức thì phát hiện đây đúng trang là túi trang bị của bọn Muộn Du Bình, tất cả đều bị một lớp bụi trắng phủ lên bên trên. Bàn Tử nhìn nhìn phòng lương trên đỉnh đầu, hoàn toàn là phong cách kiến trúc thời nhà Thanh, trên đỉnh có vô số hoa văn. Đến nay, bất kể là nhìn từ góc độ nào toàn bộ cổ lâu, đều là màu trắng ảm đạm.
“Nơi này như thế nào mà lại lớn như vậy chứ?”Bàn Tử ngồi xổm xuống, rủ một cái túi cầm lên, tôi liền phát hiện đó là một cái túi thức ăn. Lớp bụi trắng bên trên túi bị động liền bốc lên, tôi bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái, lập tức nắm chặt Bàn Tử kéo lui lại phía sau.
Bàn Tử che miệng lại, nhìn nhìn tay mình một chút, bàn tay đã bị phỏng đến đỏ bừng.
“Chất kiềm bụi.”Hắn nói, “Quỷ Ảnh bạn hữu quả nhiên không gạt chúng ta. Xem ra, Tiểu Ca bọn họ đã gặp qua một lần, nếu không trang bị sẽ không bị phủ lên một lớp bụi dày như vậy.”
“Đồ đạc ở chỗ này, vậy người đâu?”Tôi hỏi, cuối cùng sẽ không phải đều bị hòa tan hết rồi sao, cho dù bị hòa tan hết cũng sẽ để lại dấu vết chứ.
Tôi cảm thấy không khí có chút quỷ dị, nhưng mà không nói ra được là có vấn đề ở chỗ nào. Bàn Tử nói tôi trước tiên xử lý miệng vết thương của mình đã, nơi này đã có chất kiềm bụi, nếu dính vào miệng vết thương sẽ phiền toái vô cùng. Vừa rồi hỗn loạn tôi cũng không có chú ý tới, chỗ bị sâu cắn không chảy quá nhiều máu, nhưng nếu không xử lý có thể sẽ bị sinh mủ.
Sau khi đã băng bó xong, tôi nhìn đồng hồ của Bàn Tử một chút, hắn hỏi tôi có muốn chia nhau ra đi tìm không. Tôi suy tính một chút, vẫn cảm thấy không được ổn. Ai biết trong cổ lâu này sẽ phát sinh chuyện gì, nếu hai người phải chết thì cùng chết, xong hết mọi chuyện, như vậy sẽ không phiền phức quá nhiều. Bàn Tử lấy đèn pin gõ gõ, từng chút từng chút đem lớp bột phấn bên trên trang bị từ từ rẩy xuống sạch sẽ, thì thấy đã rất nhiều túi trang bị đã mở ra.
Hắn đi tới kiểm kê lại một chút, rồi nói: “Mặt nạ phòng độc, đèn pin cũng không có, bọn họ hẳn là ở chỗ này bỏ bớt trang bị xuống, sau đó đem những thứ gọn nhẹ đi thăm dò.”
Ở giữa trần đại sảnh cổ lâu có một lỗ thủng thật lớn, hẳn là bị ăn mòn mà hình thành, mép ngoài lỗ thủng hình dạng thực rất không bình thường. Trên mặt đất cũng có rất nhiều đầu gỗ vỡ nát thành mảnh nhỏ, giống như toàn bộ đồ vật đã muốn thành sợi bông, bị một lớp bột màu trắng rất dày che phủ lên. Chúng tôi lấy đèn pin chiếu lên trên, có thể nhìn đến một tầng trần nhà bên trên, cũng ở tình trạng như vậy. Lầu một vừa nhìn là thấy ngay, chúng tôi hướng bên cạnh đi tới.
Dựa theo lý thuyết phong thuỷ và Phong Cách Lôi thói quen thiết kế luôn luôn nhất quán, vị trí tốt nhất của thang lầu trong cổ lâu hẳn là ở mép bên cạnh, thông thường là nằm ở phía đông. Đương nhiên, một tòa nhà lớn như vậy, bốn phía hẳn là đều có bố trí thang lầu, nếu không muốn chạy xuống thì phải di chuyển một khoảng cách quá dài, rất phiền toái. Nhưng mà chúng tôi đi quanh đại sảnh cẩn thận tìm mấy lần, cũng không tìm thấy cầu thang lên trên.
Bàn Tử liền nói thầm: “Hay là có thể cầu thang của cổ lâu này nằm ở bên ngoài? Trong thiết kế cổ lâu có một loại chuyên môn dùng dạng cầu thang để ngắm, uốn quanh bên ngoài đi lên lầu.”
Lòng tôi nói, chó thật, nơi này làm gì có cảnh nào đẹp để mà ngắm. Đi ra ngoài đảo qua một vòng, liền phát hiện Phong Cách Lôi và suy nghĩ của tôi giống nhau, cũng cho rằng không có gì hay để xem, bên ngoài vẫn không có cái cầu thang nào hết. Khốn kiếp, chẳng lẽ người Trương gia đều là Tây Môn Xúy Tuyết, muốn lên lầu chỉ cần xách quần nhảy lên là lên tới nơi, căn bản không cần dùng tới cầu thang sao?
Trở lại bên trong cổ lâu, Bàn Tử phải đi tìm dây thừng bên trong hành lý của bọn họ, mới phát hiện không có dây thừng, liền nói: “Có lẽ nơi này chính là vì không có cầu thang. Bọn họ đã mang dây thừng đi, có thể bọn họ chỉ dùng dây thừng để lên lầu.”
“Vậy cũng phải cũng có thể là sử dụng dây thừng ở chỗ này”Lòng tôi nói.
Chỗ này nơi nơi đều là chất kiềm dạng bột, không có mặt nạ phòng độc, di chuyển chấn động một cái khắp nơi đều sẽ là bụi kiềm, không cần phải nói tới chuyện hít vào, híp mắt một cái, tức khắc cũng có thể gây mù mắt. Đang trong lúc trăm tư không thể nào giải, tôi bỗng nhiên nhớ tới hôm Tiểu Hoa ở bên hồ nói với tôi nơi này phong thuỷ có vấn đề.
Trương gia cổ lâu là ở địa phương bóc lột thậm tệ, nếu nói Long lâu bảo điện, không có chỗ nào mà không phải lấy bình an lâu dài làm mục đích, thì Trương gia cổ lâu lại tương phản, nó cắn nuốt khí long mạch, phá hư khí thế của long mạch.
Trước đây tôi hình như có nghe nói qua, ở một số ít địa phương cần phải phế bỏ cầu thang, để đạt tới hiệu quả phong thuỷ nào đó. Nhưng mà nói phế bỏ cũng không phải là thật sự không cần, mà chính là nói bọn họ xây dựng cầu thang không để lộ ra ngoài, tiêu chí trên hết là dạng cầu thang giấu kín. Ở đây nhất định sẽ có chỗ nào đó để đi lên lầu hai.
Chúng tôi lại tiếp tục tìm kiếm, không lâu sau liền đem toàn bộ chú ý tập trung lên thân của mấy cây cột. Trên cây cột chạm khắc mấy con kỳ lân, thân mình to ra bộ dạng rất giống rồng, đầu mấy con kỳ lân này được khắc hết sức nổi bật. Bàn Tử đạp mấy cái, cho lượng bột phấn bên ngoài rơi xuống dưới, rồi tránh qua một bên. Chờ tro bụi ổn định, mới dùng quần áo che lấy miệng mũi trèo đi lên trên.
Quả nhiên chính là nơi này. Chúng tôi đạp lên đầu kỳ lân, rất nhanh liền leo tới đến đỉnh chóp cây cột. Đẩy, phát hiện gác sàn phía trên không chút sứt mẻ. “Quay trở lại.”Bàn Tử nói. Nói xong bên trên liền rung động đem một lượng lớn bụi kiềm rơi xuống, Bàn Tử lập tức quay người nhảy xuống né ra xa, càng không ngừng ho khan, ho ra toàn là đàm thế nhưng đã có thêm máu.
“Nơi này không thể ở lâu, cho dù cơ quan không khởi động đi nữa, ở đây lâu nội tạng cũng sẽ bị nát vụn ra mất.” Hắn nói.
Vừa nói xong, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng ken két nữa, vừa rồi bị hắn đạp lên kỳ lân dĩ nhiên đã xảy ra chuyển động. Tiếp theo, một cái cầu thang từ trên khung hạ xuống. Tôi và Bàn Tử nhìn nhau, lập tức thật cẩn thận bước đi lên. Soi đèn một cái, hai người trong lòng đều chấn động một chút. Chúng tôi thấy được, ở tầng thứ hai của cổ lâu, hiện ra vô số cái giá, liếc mắt là có thể thấy tới mấy trăm cái, từng cái giống như một đoàn xe lửa từ trên hạ xuống dưới, chỉ khác là phân tầng nhiều hơn. Khiến cho người khác cảm giác không thoải mái chính là, chúng tôi có thể thấy rất rõ ràng, trên cái giá thế mà lại nằm đầy thiết nhân dũng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:19 (GMT+7) |