Sau cả một ngày dài bị thứ thuốc liều cao giày vò, khi Trần Phong vừa bước vào, Vương Bội liền khẩn cấp:
– Cặc, xin chủ nhân cho em cặc…
Trần Phong tiến tới nhìn đôi môi khô khốc đã vài ngày không được ăn uống, đút cho cô một ly nước lọc. Như một thứ tưới mát cuộc đời cô. Vương Bội ngơ ngác nhìn Trần Phong, nhìn hắn bôi thuốc lên cơ thể chằng chịt vết thương của cô. Có một thứ gì đó chợt vỡ oà trong cô.
Nhưng chưa kịp hiểu đó là gì, thì sự đụng chạm cơ thể, dưới tác động của thuốc, làm cơ thể cô bị kích thích tột cùng. Vương Bội đau khổ cầu xin:
– Xin chủ nhân cho em cặc… cho em cặc… đánh em cũng được… cho em…
– Đánh em cũng được à?
– Đánh em đi… hôm qua… cặc…
– Em sướng khi bị đánh đúng không? – Trần Phong cầm roi, rê lên ngực, rê lên má cô.
– Sướng lắm… cho emm… sướng…
Và thế là lại một trận roi giáng xuống người cô trong tiếng rên rỉ cầu xin:
– Sướng lắm… cho em cặc…
Sau đó, lần đầu tiên sau chuỗi ngày địa ngục, cô được cởi trói. Nằm co ro trên đất bên cạnh người cha đã không còn sức dãy dụa. Cô run run nhìn Trần Phong ngồi gần đó:
– Cho em… cho em… cho em…
– Muốn cặc thì bò lại đây – Trần Phong cởi quần, lôi ra thứ mà cô đang khao khát.
Vương Bội nhìn thấy, lửa dục lập tức dâng cao, cô biết đó là thứ sẽ cứu cô khỏi cơn hành hạ đau khổ này. Bất chấp cơn đau, bất chấp tiếng ư ử của người cha bên cạnh, cô dán mắt vào nó, từ từ bò đến con cặc đó như một cánh chim mỏi mệt, tìm đến bến bờ hạnh phúc.
Vương Bội lê cơ thể không còn biết đau đớn đến bên chân người đàn ông. Nhưng chứ biết làm sao thì Trần Phong đã hướng dẫn:
– Ngồi lên, cho nó vào cơ thể em đi…
Cô gượng đứng lên, đút được vào đúng nơi cô cần. Gục trên vai Phong, cảm nhận cơ thể đang tan ra trong vòng ngực vững chãi, cô nhấp nhô vô thức, tìm kiếm cảm giác thỏa mãn.
Trần Phong mân mê 2 đỉnh núi trước ngực Vương Bội, nhìn từng biểu cảm biến đổi của cô. Để rồi, trong cơn cao trào của cô, ôm chặt lấy cô đặt xuống một nụ hôn. Một giọt nước mắt rơi xuống, tinh thần Vương Bội vỡ tan trong dục vọng. Cái vòng tay ấm áp giống như đôi cánh thiên sứ che chở cô trong địa ngục. Nhưng cô không biết, chính nó, sẽ là thứ ràng buộc cô cả đời này.
Ôm eo cô, vuốt ve gương mặt lấm bẩn, Trần Phong đút cho cô từng ngụm nước, miếng cháo thơm. Thi thoảng giữ mông cô nhắc nhở cô tiếp tục đẩy đưa cái eo nhỏ:
– Đẩy cái hông dâm đãng của em đi. Kẹp chặt vào…
Vương Bội vừa ăn, vừa nuốt. Hai cái miệng đồng thời được lấp đầy. Bỗng, cô quay đầu, nhớ ra người cha cũng chịu cảnh đói khát như cô nằm kia.
– Cho ba em uống nước, không ông ấy chết mất…
– Ba em đang phải chịu trừng phạt vì tội lỗi của ông ta. Không được ăn uống.
Vương Bội ngẩn ra, khóc lóc:
– Xin anh cho em chịu thay, em chịu được, huhu…
– Đánh em thì em phát sướng, nước tràn ngập ngụa chứ trừng phạt nỗi gì?
Vương Bội đỏ mặt, ôm cổ Trần Phong, chủ động hôn hắn:
– Xin chủ nhân đánh con đĩ dâm đãng, cho con đĩ nước cho ba uống, chủ nhân làm gì em cũng được.
Trần Phong xoa cặp mông đang ra sức nhấp nhô:
– Vậy bò xuống, dùng cái miệng em hầu hạ chủ nhân đi. Nếu làm anh bắn, anh sẽ cho ba em uống nước.
Vương Bội ngoan ngoãn bò bên chân Trần Phong, dưới sự hướng dẫn của hắn, chịu đựng từng cơn nôn khan, ra sức đẩy vật thể trơn bóng vào trong họng mình.
Trần Phong nhìn chằm chằm Vương Đạt cách đó không xa, vung roi quất vào cái mông đang chằng chịt vệt đỏ:
– Em phải nhớ, em là con đĩ dâm đãng đang chuộc tội thay cha.
Kết thúc ngày hôm đó, Vương Bội được nhận nước và cháo trắng, bón từng thìa cho người ba đang kiệt sức. Sau đó, lại tiếp tục bị treo lên giá X, uống thuốc, và chờ đợi.
Trần Phong ra xe, ùa vào lòng hắn là vị nữ doanh nhân Ánh Tuyết đã chờ đợi từ rất lâu:
– Để Tuyết nô làm sạch giúp chủ nhân…
Nhắm mắt phóng xuất vào đôi môi gợi tình đang mút chặt lấy hắn. Trần Phong ra lệnh:
– Gọi người chăm sóc cho Vương Đạt kỹ càng đi. Tìm kẻ có sở thích đặc biệt chút, thông giúp lão ta một cái lỗ. Hiếp gái cả đời rồi giờ cũng phải hưởng thú vui nằm dưới chứ. Vương Bội thì cho thêm ít thuốc, hai ngày nữa là em có thể dẫn về dạy dỗ rồi.
Ánh Tuyết đang nhắm mắt nhấm nháp vật chât trong miệng, liền bị một cái tát vang. Cô vội vã:
– Vâng chủ nhân.
Sau đó cô vội vuốt ve lấy lòng:
– Chủ nhân sau này có thêm nhiều con chó, nhưng nhất định phải để phần tinh cho nô đấy. – Ánh Tuyết buồn buồn – Nô chắc là con chó già nhất, xấu xí nhất của chủ nhân rồi.
Nghe vậy, Trần Phong cúi xuống, ôm chặt lấy vuốt tóc cô:
– Tuyết nô sẽ mãi là con chó số 1 của chủ nhân!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đào tạo dâm nữ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Update Phần 115 |
Ngày cập nhật | 09/04/2024 05:39 (GMT+7) |