Chị Diễm nhìn mình bằng đôi mắt ướt nhòe buồn mênh mông rồi quyết tâm ngoảnh mặt bước đi. Mình cố chạy theo níu chị mà sao không sao chạm tới, chỉ biết rượt đuổi trong vô vọng khi bóng dáng chị mỗi lúc một xa dần, xa dần…
– Chị…
Mình bật dậy, miệng hét lớn.
– Gì vậy trời?
Gương mặt Uyên hiện ra trước mắt mình, vẻ lo lắng lẫn khó hiểu.
Mình bàng hoàng ngó quanh, hóa ra vẫn đang ở trong phòng, vừa rồi chỉ là nằm mơ. Giấc mơ khốn kiếp!
Mình thở phào, nghiến răng lầm bầm, tâm trạng vừa nhẹ nhõm vừa bực dọc. Thật may khi đó chỉ là nằm mơ, không phải sự thật.
Tiếng nước vẫn chảy đều trong phòng tắm, chị Diễm chưa ra. Xem lại đồng hồ thì nãy giờ mình chợp mắt mới hai mươi phút thôi, thế nào lại nằm mơ mới oải.
Trán và lưng mình ướt đẫm mồ hôi, dù đã tỉnh nhưng vẫn còn váng vất mụ mị, tim đập rất mạnh. Cái cảm giác bất lực trong giấc mơ vừa rồi thật khó chịu, không cách nào diễn tả thành lời.
Đau, hận, nuối tiếc, mờ mịt…
– Nè, lau đi!
Uyên ném cho mình cái khăn, thái độ thờ ơ nhưng sự quan tâm ẩn chứa trong đó lộ rõ.
Mình cầm khăn lau trán, hai tay xoa xoa mặt cho tỉnh táo, nghe Uyên hỏi:
– Nằm mơ thấy gì mà la làng la xóm dữ vậy?
Mình vừa bóp trán vừa đáp:
– Có thấy gì đâu…
– Xạo! – Cô nàng trề môi – Thấy chị Diễm đi lấy chồng phải không?
– Sao biết?
– Xì, nhìn thái độ là biết rồi. Chỉ có vậy T mới gào rú như chết tới nơi, mặt mày như người mất hồn!
Mình lặng thinh, tâm trạng vẫn chưa ổn định được, cảm giác chông chênh thật khó hiểu.
Đúng lúc này, chị lau tóc bước ra, Uyên lập tức chạy lại ton hót:
– Chị, em kể nghe cái này vui lắm!
– Thôi đi! – Mình quát lớn.
Uyên đang vui vẻ bị mình nạt thì cụt hứng không nói nữa, hình như giận rồi, lặng lẽ ngồi xuống giường cầm điện thoại nhưng mình biết chẳng để làm gì cả.
Chị Diễm nghe nạt nộ bèn đưa mắt nhìn mình, sau đó lại nhìn Uyên, cuối cùng mới hỏi:
– Có chuyện gì mà lớn tiếng vậy T?
– Đâu có gì. – Mình cười gượng, thần trí rối bời như mớ bòng bong.
Chị ngó mình khá lâu, chợt thở dài rồi ngồi xuống thì thầm với Uyên:
– Sao vậy?
Uyên lắc đầu nhè nhẹ, giọng oán trách:
– Thôi, mới vậy đã nạt em rồi, em nói ra có khi đánh em luôn quá!
Lạy trời, nói y như thiệt. Trình độ Uyên mà mình nhào vô chắc ăn đòn nát mặt, ở đó nói cái kiểu như mình ức hiếp ghê lắm.
Dù sao cũng lỗi do mình đang rối trí không kiểm soát được lời nói. Mình gãi đầu:
– Xin lỗi, T giỡn chút!
– Ừ, giỡn! Giỡn vui quá! – Cô nàng nói mát.
Mình mắc cười ngó qua, khuôn mặt Uyên khi giận hờn đáng yêu kỳ lạ, nhìn chỉ muốn chạy tới ôm vào lòng mà an ủi, đặc biệt là đôi môi đỏ tươi cứ mím lại đầy oan ức.
Tim mình tiếp tục đập điên cuồng, vội dời mắt đi nơi khác, không dám nhìn Uyên thêm giây nào nữa. Mình nói:
– Thiệt mà! Chứ mắc gì tự nhiên nạt Uyên?
– Vậy mới nói, khùng!
– Ừ, chửi lại huề rồi đó nhen!
– Chưa. Điên, mát, tâm thần… – Uyên tuôn một lèo.
– Chịu luôn!
Mình cười lớn, lấy khăn đi tắm, sau lưng có tiếng cô nàng đuổi theo vớt cú chót:
– Biến thái, cô hồn các đảng…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Diễm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen |
Tình trạng | Update Phần 142 |
Ngày cập nhật | 30/01/2025 06:39 (GMT+7) |