Một chiếc xe tải Trường An rất bình thường ngồi bốn người trên đó, trên xe còn một thanh niên đang nằm, người hỏi là tài xế lái xe.
– Chỉ sợ không được, sắc mặt của hắn đã toàn bộ màu đen rồi, hơn nữa đã không thở nữa…
Phía sau có người trả lời.
Tên lái xe trầm mặc một hồi, mới lên tiếng:
– Chúng ta lập tức đi nhà cũ, Tam Tài, bây giờ mày điện thoại thông báo anh Lang. Cứ nói đối thủ lợi hại, đã mất đi một người anh em.
– Được…
Tên kia vừa nói được còn chưa moi điện thoại ra thì điện thoại tên tài xế lái xe phía trước đã đỗ chuông.
– Tam Tài, chờ một chút, tao tiếp điện thoại trước.
Tên tài xế lái xe bảo Tam Tài đợi lát nữa mới gọi điện thoại, rồi nhận nghe bên điện thoại mình. Xe lại càng đi càng chậm, cuối cùng dừng lại ven đường.
– Anh Lang, em đang chuẩn bị gọi điện thoại cho anh.
Tên lái xe nghe máy xong mói phát hiện điện thoại chính là anh Lang gọi tới…
Lời nói có chút âm trầm của Lang Cực truyền tới:
– Rắn Đen, khoan hãy động thủ, chờ ta đến rồi tính, ta đã trên đường đến Lạc Thương. Ta vừa mới nhận được tin tức, Trì Uyển Thanh là xuất thân từ trong bộ đội, hiện đang đi lính, hẳn vẫn là một bộ đội đặc chủng, phỏng chừng thân thủ rất tốt, trước khi động thủ, chúng ta phải lần nữa vạch ra kế hoạch…
Tên Rắn Đen lái xe đã trầm mặc sau một lúc lâu mới trầm thấp nói:
– Anh Lang, lời của anh muộn rồi, bọn em vừa rồi đã động thủ, hơn nữa còn mất đi một người. Trì Uyển Thanh kia thân thủ quả thật lợi hại, nhưng Ninh Khinh Tuyết dường như lợi hại hơn, cô ta có thể nhẹ nhàng đá văng một người ra xa mấy mét. Đây cũng không quan trọng, quan trọng nhất là cô có một loại ám khí, bị trúng lập tức tử vong, em đoán rằng độc tố tên đó phi thường lợi hại.
Tên Rắn Đen rõ ràng xem Sói Con Trì Uyển Thanh thả ra trở thành ám khí mà Ninh Khinh Tuyết đánh ra, lúc nói chuyện lòng còn sợ hãi. Bọn họ năm người là cùng đi đấy, y là sếp, lại phụ trách lái xe. Vốn chuẩn bị bọn bốn người bắt lấy Ninh Khinh Tuyết và Trì Uyển Thanh lập tức liền lái xe mang đi, không nghĩ tới chẳng những không bắt được hai người, bọn họ còn mất đi một người…
– Cái gì…
Lang Cực nói hai chữ sau rơi vào trầm mặc, thật lâu sau mới tiếp tục nói:
– Các người ở nhà cũ chờ ta, ta sắp đến rồi…
Lang Cực không nghĩ tới sự tình lại phát triển đến như vậy, không chỉ là Trì Uyển Thanh thân thủ quá lợi hại, hơn nữa Ninh Khinh Tuyết cũng không phải một đèn cạn dầu. Xem ra y quả thật có chút khinh thường, Ninh Khinh Tuyết thân thủ lợi hại như thế, phỏng chừng ngay đến quân sư Đông Phương Tê cũng không ngờ đến…
… Bạn đang đọc truyện Diệp Mặc tại nguồn: http://truyensex.moe/diep-mac/
Diệp Mặc đang ở bên ngoài biệt thự mới xem xét xem có thể ở trong này bố trí một trận pháp phòng ngự giản dị không, tuy rằng hắn không có nhiều nguyên liệu, nhưng ở trên địa cầu, có lẽ chỉ cần một một trận pháp phòng ngự đơn giản là có thể giải quyết rất nhiều vấn đề.
Chỉ có điều hắn mới ra đến đã nhìn thấy một chiếc xe tải Trường An đậu đầu đường trước biệt thự, chỉ có cách xa nhau ba mươi thước mà thôi, Diệp Mặc theo bản năng dùng thần thức quét qua, hắn lập tức liền nghe thấy tên Ninh Khinh Tuyết. Không chỉ như thế, đến tên Trì Uyển Thanh cũng nghe thấy luôn, hơn nữa Diệp Mặc còn quét thấy trong xe này còn có một người chết, chỉ cần nhìn miệng vết thương người chết này, thì liền biết được gã là bị ‘Sói con’ mà Trì Uyển Thanh nuôi cắn chết.
Kết hợp với điện thoại của người này, Diệp Mặc lập tức liền biết đại khái tiền căn hậu quả, cảm tình mấy người này là đi bắt Ninh Khinh Tuyết và Trì Uyển Thanh. Tuy rằng không biết bọn họ tại sao lại phải động thủ với Trì Uyển Thanh và Ninh Khinh Tuyết, nhưng Diệp Mặc lại lập tức động sát khí. Hắn thậm chí đoán được, chuyện này rất có thể có quan hệ tới hắn.
Lúc này xe tải Trường An lại khởi động, Diệp Mặc không nghĩ ngợi, liền đi theo.
Nếu Lang Cực biết bởi vì một cú điện thoại của y, không ngờ khiến xe tải trùng hợp dừng ở ven đường trước chỗ ở mới của Diệp Mặc, mà bị Diệp Mặc chú ý tới, y nhất định sẽ hối hận không thôi. Ngay chính y giờ cũng chỉ biết Diệp Mặc đã đổi chỗ, nhưng lại không biết hắn đi nơi nào. Tuy nhiên Lang Cực tin tưởng, chỉ cần Diệp Mặc còn tại Lạc Thương, y liền khẳng định có thể tra ra được.
Xe tải quẹo bảy tám vòng, Diệp Mặc phỏng chừng chính mình theo suốt một giờ, xe tải mới lái vào một ngôi nhà cấp bốn vùng ngoại thành.
Diệp Mặc dùng thần thức quét một lượt, bên trong nhà cấp bốn này chỉ có một người. Tuy nhiên người này lúc này đã biết xảy ra chuyện rồi, xe tải vừa chạy vào, người này liền tới hỗ trợ đem người đã chết nâng xuống.
– A Căn, đi đóng cửa sân lại…
Rắn Đen sau khi xuống xe, lập tức phân phó một câu, người thì đi vào trong nhà.
– Không cần, ta đã giúp các người đóng cửa lại rồi…
Một thanh âm đột ngột đã cắt đứt lời của y.
Mấy người Rắn Đen lập tức xoay người, bọn họ thấy một thanh niên rất đổi bình thường đứng ở cửa sân, mà cánh cửa đúng là đã đóng lại.
– Anh là ai?
Rắn Đen nói mấy chữ này, lập tức liền rút ra một cây dao phai. Năm người phía sau y thấy Diệp Mặc, đều không chút do dự rút dao ra liền, rồi lặng lẽ vây quanh Diệp Mặc. Không biết là không có đem súng, hay là sợ nơi này nổ súng bị người khác nghe thấy, Diệp Mặc không ngờ không phát hiện người cầm súng.
– Ta tên Diệp Mặc, nghĩ chắc mấy người có nghe qua…
Diệp Mặc cũng không dám khẳng định những người này rốt cuộc là ai phái tới đấy, nhưng nếu muốn bắt Ninh Khinh Tuyết, nói không chừng lại là người của Tống gia.
– Mày chính là Diệp Mặc…
Rắn Đen nghe thấy người thanh niên ở cửa này nói hắn chính là Diệp Mặc, trong lòng nhất thời thất sắc. Y không phải lính lác bình thường, ở ‘Nam thanh’ coi như là có chút địa vị, thanh danh Diệp Mặc thế nào, rất nhiều người ‘Nam thanh’ không biết, nhưng không có nghĩa là y không biết, y thậm chí biết rõ lần này bắt cóc Ninh Khinh Tuyết cũng là bởi vì Diệp Mặc này.
Y không tin mình sẽ là đối thủ của Diệp Mặc, sự kiện hai mươi mấy người vây đánh Diệp Mặc giữa sa mạc toàn bộ bị giết, y cũng đã được nghe nói một ít. Thậm chí lúc ấy trong tay người của ‘Nam thanh’ còn có súng, đều bị Diệp Mặc này toàn bộ giết sạch. Huống chi y nghe Lang Cực nói, Diệp Mặc sau khi trở về từ sa mạc, thân thủ của hắn dường như trở nên lợi hại hơn.
Hiện tại Diệp Mặc đứng ở trước mắt y, y không ngờ không biết ứng nên làm thế nào cho phải. Tuy rằng Diệp Mặc tay không, bọn họ bên này có năm người cầm đao trong tay, nhưng y cảm giác mình ở dưới ánh mắt của Diệp Mặc giống như không bằng con kiến.
Người nghe nói Diệp Mặc lợi hại rõ ràng không chỉ có mỗi Rắn Đen, năm người kia đương nhiên cũng đã được nghe nói sự tình của Diệp Mặc, đều dừng bước. Ba người trong đó không chút nghĩ ngợi, lập tức lấy điện thoại ra liền muốn gọi điện thoại ra ngoài. Chỉ là điện thoại của bọn họ còn chưa mở khóa, ba người đã bị ba chiếc đinh sắt đóng ngã xuống đất.
Đinh sắt, lại là đinh sắt?
Rắn Đen và hai người còn lại nhìn chằm chằm vào ấn đường của ba người ngã xuống, nơi đó có một màu đỏ dần dần tràn ra, lập tức trong lòng từng trận rét run, khắp cả người phát lạnh.
Diệp Mặc sát phạt quyết đoán, hắn biết những người này không phải Tống gia thì là ‘Nam thanh’, bất kể là ai, hắn đều sẽ giết.
– Các người là đến tìm ta hả? Hay là nói tới gây chuyện với ta?
Diệp Mặc thản nhiên mà hỏi.
– Tôi…
Rắn Đen tham gia không biết bao nhiêu lần chém giết giữa các bang hội, cũng không biết chặt chém bao nhiêu người, thậm chí còn bị trúng đòn, chỉ nói có một chữ, không ngờ cảm giác mình có chút phát run. Y sợ hãi, làm người cho tới bây giờ đều không biết cảm giác sợ hãi là gì, cũng cảm giác được sợ hãi.
Diệp Mặc này không phải người, hắn là ma quỷ.
Nếu như là một người lợi hại hơn y, y còn có thể cầm lấy dao phai xông lên chém giết một phen, chẳng sợ cuối cùng bị chém chết, y cũng cảm giác cái chết của mình đầy nhiệt huyết. Nhưng đối mặt Diệp Mặc, y không ngờ không có bất kỳ dũng khí nào xông lên, Diệp Mặc căn bản cũng không cầm dao chém y, chỉ cần một cây đinh sắt, y sẽ giống như ba người nhau té trên mặt đất kia, không có bất kỳ phản kháng nào, chỉ một cây đinh sắt thôi đấy.
Cho dù là y có nhiệt huyết sôi trào hơn nữa, vẫn không thay đổi được sự thật.
Sắc mặt Tam Tài và A Căn lại càng khó coi, bọn họ nghe nói qua về Diệp Mặc, biết hắn là cái loại người hung ác, thậm chí biết hắn chính là người đã giết con trai độc nhất cũng Long Đầu lão đại, hiện tại vẫn tự do tự tại. Đến cả Long Đầu lão đại cũng không có cách nào trực tiếp đối phó hắn, thậm chí còn phải bắt cóc đàn bà của hắn để uy hiếp hắn, có thể thấy được người này căn bản bọn họ không thể ngăn cản.
– Không mời tôi đi vào ngồi một chút sao?
Diệp Mặc thản nhiên cười nói.
– Được, mời anh…
Rắn Đen hơi khô cốc nói, y lần đầu tiên cảm thấy minh nói chuyện với người khác mà hết sức lo sợ, lần đầu tiên phát hiện chữ “mời” này lại khó nói đến thế. Cho dù nói chuyện với anh Lang, y cũng không nói thế, cũng sẽ không kinh sợ như vậy.
– Ừ, vậy tôi không khách khí.
Nói xong Diệp Mặc tùy tay phóng ra mấy quả cầu lửa, bốn thi thể vừa rồi còn trên mặt đất, nhìn bằng mắt thường nhanh chóng toàn bộ hóa thành tro bụi.
Đồn đại quả nhiên là sự thật, Tam Tài và Rắn Đen ngơ ngác nhìn thi thể trên mặt đất đã hóa thành tro bụi, sau một lúc lâu một chữ cũng nói không nên lời. Bọn họ trong bang phái nghe nói Diệp Mặc có thể phi thiên độn địa, hơn nữa còn có bảy mươi hai loại biến hóa, thậm chí còn có thể phun ra Tam Muội chân hỏa.
Hiện tại xem ra tuy rằng không phải phun ra, nhưng lửa kia có thể thiêu thi thể, không phải Tam Muội chân hỏa vậy là cái gì?
– A…
A Căn chịu không nổi loại đả kích này, nhưng y chỉ kịp kêu lên một chữ, đã bị một quả cầu lửa của Diệp Mặc hóa thành hư vô.
Rắn Đen và Tam Tài lại không dám nói lời nào, Diệp Mặc hiện tại ở trong mắt bọn họ đã là ma quỷ hóa thân, bọn họ lăn lộn giết người ít nhất còn thấy máu, còn thấy xác. Nhưng Diệp Mặc giết người đến hiện tại, bọn họ chỉ thấy vài giọt màu đỏ, thậm chí máu còn chưa chảy ra, đã bị hắn hóa thành tro bụi.
Diệp Mặc đi vào nhà, trực tiếp ngồi xuống, nhìn Rắn Đen và Tam Tài đang run như cầy sấy, bình tĩnh nói:
– Bọn bây lăn lộn giang hồ không phải là giết người liếm máu sao, thế sao ta mới giết mấy người bọn bây đã thế rồi.
Rắn Đen đã dần bĩnh tĩnh lại, thân thể y đã giữ vững bình tĩnh, tuy rằng nội tâm vẫn rất là kinh hoảng, nhưng so với vừa rồi tốt hơn nhiều rồi. Bây giờ nghe gặp Diệp Mặc nói thế, trong lòng không khỏi thầm nghĩ.
“Giết người liếm máu, phải có thể liếm máu mới được chứ, bộ dáng bây giờ, căn bản chính là bị trở thành thịt cá cũng không bằng”.
Cũng may Diệp Mặc không tiếp tục cái đề tài này, mà thản nhiên hỏi:
– Bọn bây là người của Tống gia hay là ‘Nam Thanh’, nói!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Diệp Mặc |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sắc hiệp |
Tình trạng | Update Phần 356 |
Ngày cập nhật | 18/06/2022 11:00 (GMT+7) |