Còn chưa tới sân, Diệp Mặc đã cảm thấy có gì đó bất thường. Ninh Khinh Tuyết nói sẽ đứng ở đây đợi hắn, hắn tin cô, cô đã nói thì nhất định sẽ đứng ở sân đợi hắn. Nhưng bây giờ lại không thấy cô đâu cả.
Diệp Mặc và Đường Bắc Vi đẩy cửa, bồn hoa vẫn như trước, chỉ có điều khóm hoa Ngân tâm thảo đã chết khô từ lúc nào chỉ còn trơ mỗi gốc cây. Mấy cây Ngân tâm thảo hắn nhờ người mang về cho cô chăm sóc đều héo rũ, chỉ còn một cây đang sống lay lắt. Cây còn sống ấy chính là cây mà Ninh Khinh Tuyết tự mình chăm sóc, trên đó còn có vết máu của cô.
Chuyện gì đã xảy ra?
Diệp Mặc muốn đi hỏi Hứa Vi, nhưng phát hiện Hứa Vi cũng không ở đây. Nhưng trong sân vẫn còn có quần áo của Hứa Vi, xem ra Hứa Vi vẫn chưa chuyển đi.
– Anh, chị Khinh Tuyết không ở đây sao?
Đường Bắc Vi cũng nhận ra không khí kỳ lạ nơi đây, liền hỏi theo bản năng.
Diệp Mặc lắc đầu, hắn cũng không biết vì sao Ninh Khinh Tuyết lại không ở đây. Câu nói lúc đó cô ấy đã nói rất chắc chắn đến giờ vẫn như còn bên tai Diệp Mặc:
– Em sẽ ở Ninh Hải đợi anh.
Tuy chỉ là mấy chữ đơn giản, nhưng Diệp Mặc tin rằng Ninh Khinh Tuyết đã nói những gì cô nghĩ. Cô ấy không đợi tới khi hắn quay lại, thì tuyệt đối sẽ không rời xa nơi đây. Về chuyện này thì Diệp Mặc chưa bao giờ nghi ngờ gì. Nhưng hiện tại, Ninh Khinh Tuyết lại không ở đây.
Diệp Mặc tỉ mỉ quan sát gốc cây Ngân tâm thảo còn sót lại, phát hiện ra đây không phải do không chăm sóc tốt, chuyện này là sao?
Hứa Vi vừa mở cửa vào sân, đã trông thấy Diệp Mặc đang đứng cạnh bồn hoa. Khi cô vừa trông thấy Đường Bắc Vi thì không kìm được máu nóng bốc lên. Cái tên Diệp Mặc này đúng là đồ phong lưu! Không những quen biết nhiều cô gái, mà còn không có cô nào là xấu cả. Nói đến xấu thì chắc chỉ có mình cô là xấu thôi nhỉ, cho nên hắn chịch xong cũng không thèm để ý đến cô.
– Hứa Vi, cô về rồi? Khinh Tuyết đâu?
Diệp Mặc vừa trông thấy Hứa Vi câu hỏi đầu tiên chính là Ninh Khinh Tuyết đang ở đâu.
Hứa Vi đôi mắt đỏ hoe, nén ghen tức trong lòng, lập tức đem chuyện của Ninh Khinh Tuyết kể lại toàn bộ cho Diệp Mặc Nghe, cuối cùng nói một câu:
– Sau khi Khinh Tuyết khỏe lại, liền bị người nhà cô ấy đón về Du Châu rồi, không quay lại đây nữa. Nhưng sau khi Khinh Tuyết đi, cho dù tôi có chăm sóc Ngân tâm thảo thế nào, chúng vẫn dần dần héo úa đi. Bây giờ đã chết gần hết rồi. Chỉ có cây cao nhất ấy là còn sống thôi.
Ninh Khinh Tuyết bị người ta đánh đến trọng thương, thậm trí còn suýt chết, lửa giận trong người Diệp Mặc bốc lên. Là ai có gan lớn như vậy, xem ra hắn đã quá hiền lành rồi. Lần trước nhà họ Tống ra tay với Khinh Tuyết, hắn còn chưa kịp diệt Tống gia, bây giờ, lại có kẻ dám ra tay với Khinh Tuyết.
Sát khí mạnh mẽ tỏa ra từ người của Diệp Mặc, Hứa Vi và Đường Bắc Vi đứng cạnh theo bản năng cũng lùi lại mấy bước. Đường Bắc Vi trông thấy hai mắt Diệp Mặc đỏ ngầu, lo lắng gọi một tiếng:
– Anh…
Diệp Mặc như tỉnh lại, ngửa mặt lên trời hét lớn:
– Bất luận người hại Khinh Tuyết có là Địa Sát hay là ai đi chăng nữa, ta thề rằng đời này sẽ giết chết ngươi!
Có lẽ mối nghi ngờ lớn nhất của Diệp Mặc chính là Địa Sát. Hắn vừa mới gây thù oán với Địa Sát, liền xảy ra chuyện này, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này.
Không đúng, cho dù có chuyện như vậy xảy ra, thì khi Khinh Tuyết hồi phục sẽ không thể rời khỏi Ninh Hải được. Theo hiểu biết của Diệp Mặc về Ninh Khinh Tuyết, với tính cách của cô ấy không thể chỉ vì chuyện như vậy mà từ bỏ việc ở Ninh Hải đợi hắn.
– Hứa Vi, cô nói vết thương của Khinh Tuyết đã khỏi rồi? Cô ấy còn rời khỏi Ninh Hải sao?
Diệp Mặc bình tĩnh lại, lập tức phát hiện ra chỗ nghi vấn.
Hứa Vi lúc nãy bị Diệp Mặc hù cho thất kinh, bây giờ mới từ từ lấy hơi lại, sau đó mới nói:
– Đúng vậy, vết thương của cô ấy đã khỏi hoàn toàn rồi. Chỉ là, chỉ là…
– Chỉ là cái gì?
Diệp Mặc cau mày tiếp tục hỏi.
Hứa Vi cẩn thận liếc nhìn Diệp Mặc một cái rồi mới nói:
– Chỉ là do đầu cô ấy bị thương, tuy đã trị khỏi hoàn toàn rồi, nhưng chuyện xảy ra trong một năm trở lại đây thì cô ấy đều quên hết. Mặc dù trí nhớ của cô ấy đã hồi phục, cô ấy không nhớ tôi là ai, nhưng những truyện sau một năm trước cô ấy lại có thể nhớ rất rõ ràng, hơn nữa…
Diệp Mặc nghe xong lòng trầm xuống, nhưng hắn tin rằng có thể chữa trị khỏi cho Ninh Khinh Tuyết, tuy rằng đầu bị thương, ký ức bị tổn thương, e rằng loại thương tích này đến Liên sinh đan cũng khó có thể chữa trị khỏi, nhưng đây cũng không phải vấn đề gì lớn. Cho dù kết quả có không trị khỏi được, chỉ cần nói cho cô ấy hết những chuyện trong một năm này là dược, dù sao cũng chỉ bị mất đi một phần ký ức mà thôi.
– Hơn nữa cái gì?
Nghĩ đến đây Diệp Mặc mới thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Vi thở dài nói:
– Khinh Tuyết mất đi ký ức trong một năm nay, cha mẹ cô ấy lại rất vui mừng. Vì, vì Khinh Tuyết nghe lời cha mẹ, trở về Du Châu… Khinh Tuyết không hề nhắc tới anh, cha mẹ cô ấy cũng không cho phép bất cứ ai nhắc tới anh.
Diệp Mặc nghe đến đó, trong lòng bất giác nhói đau, hóa ra là như vậy. Nếu như cha mẹ Khinh Tuyết thực sự không chào đón hắn, thì cho dù hắn có tới Du Châu, cũng chưa chắc đã được gặp Khinh Tuyết. Hắn nghĩ tới chuyện Khinh Tuyết một mình trèo núi lội suối, đột nhập vào Thần Nông Giá để tìm gặp hắn, trong lòng Diệp Mặc lại càng nhớ nhung. Hắn lúc này mới hiểu, Ninh Khinh Tuyết có một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng hắn.
Không được, nhất định phải đến xem cô ấy thế nào, cho dù bố mẹ cô ấy có ngăn cản, thì hắn cũng phải đích thân đến thăm cô ấy. Xin lỗi, Khinh Tuyết, lần này anh đã làm liên lụy đến em rồi.
Dường như cảm nhận được sự kích động trong lòng anh trai, Đường Bắc Vi nắm chặt lấy tay của anh trai, lại gọi anh lần nữa:
– Anh!
Diệp Mặc thở dài, hắn vuốt ve cây Ngân tâm thảo được Ninh Khinh Tuyết chăm sóc, trong lòng cảm thấy ấm áp, hồi ức bỗng chốc ùa về. Cây Ngân tâm thảo kia có lẽ do được Diệp Mặc vuốt ve, nên nó đột nhiên lại có sức sống tràn trề trở lại.
Hứa Vi và Đường Bắc Vi đều không dám quấy rầy Diệp Mặc đang chìm trong hồi ức, chỉ lo lắng đứng nhìn hắn, sợ hắn sẽ bị kích động.
Thật lâu sau, Diệp mặc mới ngẩng đầu hỏi:
– Hứa Vi, cái tên đã ra tay với Khinh Tuyết là người như thế nào?
Hứa Vi lập tức nói:
– Là một tên đạo sĩ trẻ tuổi, sau đó lại có thêm một lão đạo sĩ già tới nữa. Tên đạo sĩ trẻ ấy rất lỗ mãng, nói phải dẫn Khinh Tuyết đi, Khinh Tuyết không để ý tới hắn ta, hắn ta liền động thủ. Tên đạo sĩ trẻ ấy bên hông còn đeo một miếng ngọc bội hình tròn, trên đó khắc hai chứ Thái Ất.
– Thái Ất?
Diệp Mặc cau mày lặp lại, lẽ nào là ẩn môn? Người của ẩn môn tới thành phố là chuyện vô cùng hiếm thấy. Nhưng không vấn đề gì, đến lúc đó đi hỏi Trương Chi Hối sẽ rõ ngay thôi.
– Hứa Vi, tôi phải đi thăm Khinh Tuyết, cây Ngân tâm thảo này phiền cô giúp tôi chăm sóc một thời gian.
Diệp Mặc nhìn gốc cây Ngân tâm thảo nhuốm máu, trong lòng có cảm giác khó chịu không nói được thành lời. Hắn lại phải đại khai sát giới rồi, bao nhiêu sự khiêu khích cứ liên tiếp tới, nếu không phải là em gái của hắn, thì là những người bên cạnh hắn.
Hứa Vi lườm Diệp Mặc một cái:
– Biết rồi, lần sau tôi sẽ đòi tiền lương. Hai vợ chồng các người chỉ biết kêu tôi chăm sóc tới chăm sóc lui thôi.
Hứa Vi nghe Đường Bắc Vi gọi Diệp Mặc là anh trai, đã biết ngay cô gái xinh đẹp này là em gái của Diệp Mặc, không phải tình nhân, nhưng quả thực nước da của em gái Diệp Mặc rất đẹp.
Diệp Mặc trở về phòng, căn phòng được thu dọn rất sạch sẽ. Chiếc rương nhỏ anh tặng cho cô được cô trân trọng đặt ở đầu giường, thậm chí những vật dụng dùng để luyện thuốc cũng được lau chùi rất sạch sẽ, đặt trên một cái giá inox, điều hiển nhiên là Ninh Khinh Tuyết rất quan tâm tới những vật dụng này của Diệp Mặc.
Diệp Mặc ngồi trên chiếc giường của Ninh Khinh Tuyết, trên chiếc tủ đầu giường đặt vài quyển sách về thực vật. Diệp Mặc có chút hoảng hốt, hắn như trông thấy dáng vẻ Ninh Khinh Tuyết dựa vào tường đọc sách mỗi tối, sau đó là tâm trạng cô mong ngóng hắn trở về.
– Khinh Tuyết, bất kể là ai dám động tới em, anh đều không bỏ qua cho hắn ta.
Diệp Mặc thì thào tự nói, suy nghĩ này lập tức bị kìm nén lại, hắn đứng dậy.
Hắn đột nhiên cảm thấy mình thân cô thế cô, nếu như bây giờ hắn có thế lực, không phải chỉ có một mình, hắn đã không phải để Bắc Vi đi, cũng không phải lo lắng về sự an toàn của những người bên cạnh hắn.
Thế lực, thế lực, ta phải xây dựng một thế lực lớn nhất trên thế giới này. Nếu đã không thể tu luyện tới cảnh giới cao nhất ở đây, ta phải dùng thực lực của mình tạo ra thế lực lớn nhất, ta chỉ cần nói một câu, đã có thể khiến cho Địa Sát tan thành tro bụi.
Trong phút chốc, trong lòng Diệp Mặc dâng lên cảm giác kích động và phấn khích, thậm trí hắn còn muốn ngửa mặt lên trời mà hét thật lớn.
– Được rồi. Hai người vào ăn đi, tôi vừa nấu xong bữa trưa.
Hứa Vi đi ra, trông về phía Diệp Mặc nói, bỗng chốc nhớ lại lúc Diệp Mặc còn ở đây cũng hay nấu ăn cho hắn.
Diệp Mặc không có ý kiến, hắn cùng Đường Bắc Vi đi vào trong phòng của cô, đây cũng không phải lần đầu hắn bước vào đây, ngồi xuống rất tự nhiên.
Bữa ăn đầy đủ món cá thịt rau, cũng không thể chê vào đâu được. Sau bữa ăn, Đường Bắc Vi phụ giúp Hứa Vi rửa chén, Diệp Mặc rảnh lại đi tắm, cả mấy ngày nay hắn cũng bôn ba mệt mỏi.
Ăn xong, Diệp Mặc quay trở lại phòng của mình, hắn chuyên tâm chế tạo hỏa phù dành cho Đường Bắc Vi sử dụng. Được một lúc Đường Bắc Vi đi vào, hắn liền nói.
– Bắc Vi, để anh đưa em tới một nơi, đợi anh làm xong việc ở bên ngoài, anh sẽ trở về đón em.
Diệp Mặc tỉnh táo lại nói.
Một khi hắn đã quyết, thì sẽ không thay đổi. Giống như những gì hắn nói, bất kể là ai, thì cũng đều phải trả giá. Đợi việc này xong, hắn sẽ đi xây dựng thế lực của chính mình.
– Vâng.
Đường Bắc Vi biết suy nghĩ của anh, cũng biết nếu cô cứ theo sau Diệp Mặc như vậy sẽ làm vướng chân của anh. Nhưng cô nghĩ đến một thời gian dài nữa sẽ không còn gặp được anh, liền cảm thấy trống vắng. Đi đến bên người Diệp Mặc, Đường Bắc Vi ôm lấy hắn, thâm tình nói.
– Anh, nhớ làm xong sớm. Em sẽ rất nhớ anh.
– Tốt, đợi anh giải quyết xong sẽ lập tức tới tìm em.
Diệp Mặc đáp ứng, hắn biết cô em gái nhỏ này đang lo lắng, đột nhiên lại thấy Đường Bắc Vi ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn.
– Anh, em muốn… anh lấy đi trinh tiết của em.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Diệp Mặc |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sắc hiệp |
Tình trạng | Update Phần 356 |
Ngày cập nhật | 18/06/2022 11:00 (GMT+7) |