Vậy là suốt buổi sáng, tôi ở nhà phụ bố tôi tỉa cành và bưng mấy chậu cây từ chỗ này ra chỗ khác. Lưng buổi trưa, hai bác cháu đi chợ về, thấy bác thì có một cái nón mới, còn cháu thì có một cái mũ vải rộng vành. Cô xun xoe trước mặt tôi và bắt tôi chụp cho mấy kiểu ảnh khi đứng cùng nhành hoa hồng đang khoe sắc rực rỡ, khoe, mũ bác mua cho em đấy.
Sau bữa cơm trưa, mẹ sắng sửa cho chúng tôi bao nhiêu đồ đạc mang đi, nào là trứng gà nhà đẻ, rau vườn nhà trồng, hoa quả… Cả tôi và Thương cứ chối mãi nhưng mẹ nhất quyết, lên Hà Nội làm gì có đồ ngon vầy mà ăn, có thì lại cũng rất đắt đỏ, ở nhà thì thừa đầy ra.
Lúc lên đường, mẹ tôi cứ còn bá vai Thương mãi, dặn thằng Tèo có vấn đề gì nhớ gọi điện ngay cho bác nhé, cháu trên đó trông thằng Tèo hộ bác, nó là hay chơi bời hết mình với bạn bè lắm, lắm khi không giữ được mình, rồi lúc nào rảnh rỗi hai anh em lại về đây chơi với hai bác… Tôi thấy có gì đó rất giống lời mẹ Thương dặn tôi trước lúc rời nhà. Thương cũng ôm chào mẹ tôi một cái thắm thiết như thể mẹ với con gái.
Chiều dần buông, bóng hai người trải dài trên chiếc Su Én xuống sân, rồi từ từ ra khỏi cổng nhập vào con đường làng trước khi ra đường quốc lộ.
Lên Hà Nội rồi, tôi đưa toàn bộ số hoa quả cho Thương, bảo mang về chia cho các chị em ở nhà chứa ăn cho nó đẹp da. Còn tôi thì nhận hết đống trứng và rau rợ, dồn vào tủ lạnh chật cứng.
Tối, tôi gọi điện về nhà, mẹ tôi bảo nãy Thương nó cũng gọi điện rồi. Tôi thật vui vì cô đã chu đáo như vậy. Không biết hai bác cháu đã tỉ tê tâm sự những gì mà mẹ tôi khen Thương lắm, bảo nó ngoan và nhanh nhẹn, lại xinh nữa, cả bố và mẹ đều ưng cái bụng rồi. Tôi dạ dạ vâng vâng cho qua vì mới nghĩ đến chuyện phải gì tiếp theo là đã rối bời tâm trí.
– Cảm ơn Thương. Bố mẹ anh rất vui vì chuyến viếng thăm của em. – Tôi nhắn tin cho Thương và cố tình không để một icon trái tim nào.
– Anh Tèo và facebook like ảnh cho em đi. – Cô rep.
Cái ảnh cô đội mũ rộng vành, đứng bên khóm hoa hồng tường vi nở hồng rực rỡ, được cô chọn làm avatar, kèm theo lại là một bài thơ 5 chữ.
Đệt. Hơn 300 like rồi còn bắt mình like gì nữa. Âm thầm thả tym…
… Bạn đang đọc truyện Đời checker tại nguồn: http://truyensex.moe/doi-checker/
Sau hôm cùng tôi về nhà, Thương lại lao đầu vào công việc. Tháng này cô đã nghỉ quá nhiều rồi, nên như thể đang cố gắng kẻo lại không hoàn thành “kế hoạch tháng”. Tôi đoán vậy.
Làm thử phép tính.
400k/shot. Cắt phế lại cho thằng bánh 180k, còn 220k.
Ngày làm đầy đủ thì 20 cuốc. Trung bình 15 cuốc.
Tháng làm 20 ngày.
Vậy mỗi tháng Thúy Anh có thể kiếm được tầm: 220x 15x 20 = 66.000.000 – Một con số lớn, cao tương đương lương CEO tại những tập đoàn lớn nhất ở Việt Nam.
Nhưng tháng này, cô đã nghỉ quá nhiều, chắc chỉ làm độ hơn chục ngày. Số tiền chỉ còn lại chắc chỉ 40 triệu. Trừ đi các khoản chơi bời, tiêu dùng cá nhân, trang bị “đồ nghề” để đi làm… thì chắc còn lại tầm 1 nửa. Vậy là tạm đủ chu cấp cho mẹ cô chữa bệnh. Nhưng đấy là tính làm đủ ngày đến cuối tháng, và với lượng khách ổn định.
Tôi biết cô cố gắng. Khi không liên lạc được với cô, tôi biết cô đang ngủ, hoặc đang xoạc nhau với khách nào đó. Những tin nhắn của tôi thường chỉ được trả lời vào cuối ngày. Tuy vậy tôi thật bất ngờ là, tuy không liên lạc với tôi mấy, cô lại có gọi điện cho mẹ tôi đôi lần.
– Em xin lỗi. Mấy hôm rồi em bận quá.
– Đến mức không rảnh ra độ vài phút để trả lời tin nhắn của anh cơ à.
Tôi trả lời với đầy sự hờn dỗi, đang trông chờ những lời ngọt ngào, những lời thân thương để bù đắp cho sự hững hờ trong mấy ngày qua, nhưng rồi cái tôi nhận về cũng chỉ là sự thất vọng. Cô trả lời:
– Vâng!
Tôi thực sự muốn nhảy dựng lên, nhưng tôi biết bực tức hay nóng giận với cô cũng chẳng ích gì. Chỉ cần nhìn đôi mắt trong ngần ngây thơ của cô tôi sẽ lại hối hận. Vì vậy tốt hơn hết là đừng giận thì hơn.
– Em stress quá anh ạ. Chắc tại mấy hôm nay cố quá.
– Anh đã dặn làm vừa sức thôi mà em chẳng nghe.
Tôi nhìn kỹ cô hơn. Ánh mắt vẫn trong ngần nhưng hiện rõ vẻ lờ đờ mệt mỏi, bao bên ngoài là một quầng thâm nhè nhẹ mà nếu không trang điểm sẽ thấy rất rõ. Tóc tai thì bù xù, quần áo thì lôi thôi. Có lẽ đi với tôi cô cũng chẳng cần phải trau truốt gì quá lắm, nhưng cũng không thể đến nỗi như người mất hồn thế chứ.
Cô đẩy tô phở còn 2/3 sang phía tôi, bảo phở ngon quá, anh ăn nốt hộ em với, em thật không nuốt trôi. Tôi dù đã quất hết phần của mình từ lúc nào rồi, và đã thấm no, nhưng vẫn cố ăn.
Thằng bạn tôi mới mở quán phở ngay đầu đường lối vào nhà nghỉ XXX nên tôi qua ủng hộ, và nhân tiện rủ Thương đi ăn cùng luôn, đằng nào cô cũng phải nghỉ chút để ăn tối mà. Tôi phải dụ mãi, bảo quán này hay lắm, đi ăn phở mà như đi bar vậy, cô mới hào hứng chút và đồng ý đi cùng. Quán có tên thật ngầu: Phở Bay!
– Em cũng phải nghĩ cho bản thân nữa chứ. Làm vậy để chết à.
– Nhưng không làm thì em cũng không biết phải làm gì nữa. Nếu có thời gian trống, lập tức em lại nghĩ linh tinh bao nhiêu chuyện. Mấy đêm rồi em mất ngủ.
– Thôi thôi. Dẹp hết đi. Sắp nghỉ lễ rồi. Lo mà sắng sửa về với mẹ đi. Chắc mẹ em mong lắm rồi đấy.
– Không đâu. Chắc em ở lại làm thôi. Em đã báo mẹ rồi bảo đợt nghỉ lễ này con không về được. Anh Tèo giữ ở lại làm cố, mẹ em đồng ý rồi, và rất vui nữa.
– Ơ… Anh thì nghĩ em vẫn nên về thì hơn.
– Em cũng muốn về. Nhưng anh thử nghĩ xem, em về trong bộ dạng thế này à? Thấy em uể oải mà mắt mũi lờ đờ thế này, mẹ em sẽ ghét anh đấy haha. Nên em không về đâu. Mẹ em đang vui, em không nên về… Hay anh cho em theo ké về nhà anh với Hihi.
– Ớ ớ… Thật ra thì anh cũng không định về. Tại anh cũng đang đau đầu chuyện công việc quá.
– Chuyện gì thế ạ, em giúp gì được không?
– À, linh tinh ý mà. Anh mới mất con Morning…
– Mất xe á? Sao mất được? Xe của ai? Anh báo Công an chưa?
Tôi cười to một tiếng. Chỉ có người trong nghề chơi coin hay chứng mới hiểu. Sau một giấc ngủ có thể được có thể mất, và cứ quy ra xe cho dễ hiểu. Tôi mất con Morning còn đỡ, mấy anh em cùng chơi toàn mất Camry với Mẹc ý chứ. Tôi muốn ngừng lại chút để trấn an lại bản thân, đợt rồi xốc nổi quá, vung tiền phát nào là quang tèo phát đấy.
Rồi tự dưng có mấy chuyện dở hơi ở đâu xảy đến cũng khiến tôi bực mình… Về quê lẽ ra đã là một phương án tốt, nhưng chắc lại sẽ đau đầu vì chuyện bị bắt lấy vợ, nên thôi, ở lại Hà Nội và đi đâu đó chơi cho lành. Nhưng cũng thật chưa biết đi đâu… Trước khi Thương chào tạm biệt để ra về trước, tôi phải nhắc đi nhắc lại là làm ít thôi, giữ gìn sức khỏe nữa. Cô vênh cái mặt lên bảo kệ em, em cứ ở đây làm xuyên lễ luôn đấy, lêu lêu. Vẻ mặt đáng yêu của cô làm tôi tức muốn chết. Người đâu mà bướng.
Tôi hôm ấy về, dù đã muộn rồi, cô gọi điện cho tôi bảo, huhu chết rồi anh ơi, thằng chủ nó vừa báo em, đợt lễ này nghỉ nhé vì công an có đợt truy quét, mà toàn là cái gì liên ngành ý, nghe khiếp lắm, nên nó tắt số đi làm của em rồi. Nghỉ lễ anh đi đâu chơi cho em bám đít với.
– Rủ cái Hằng với thằng Nam đi Sa Pa nhé!
– Không. Em đấm cho anh phát bây giờ. Nghiêm túc đi. Anh định đi đâu không?
– Chưa. Anh cũng không biết đi đâu cả. Bạn anh thật sự nó rủ đi Sa Pa đấy, nhưng anh chối rồi, bảo tao vừa đi chưa được tháng. Em có ngại không nếu đi có cả bạn anh nữa?
– Èo. Thế thôi. Em ở đây ngủ vậy. Có một mình anh thì em xin đi ké thui.
– Vậy từ từ để anh xem… Có gì mai anh báo nhé. Mà em nghỉ từ hôm nào?
– Từ 28 anh ạ. Hôm nay 25 rồi. Em làm chắc nốt ngày mai. Nghỉ luôn từ 27. Thật sự oải lắm rồi.
– Ô tô kê.
Tôi bắt đầu lên Google search xem có chỗ nào đi cho hai người dịp nghỉ lễ này thì hợp lý. Mấy chỗ loanh quanh Hà Nội thì chán chả có gì. Mấy điểm du lịch thì chắc chắn sẽ rất đông. Chả nhẽ lại rủ Thương về phòng rồi ôm nhau ngủ suốt mấy ngày trời?
Đang lướt vu vơ tự nhiên thấy có một banner quảng cáo đập vào trước mặt: Lễ hội pháo hoa quốc tế Đà Nẵng 2018, bắt đầu từ 30/4. Click vào xem. Ồ ồ! Ổn đấy chứ!
Hôm sau tôi gọi lại cho Thương, cô bắt máy liền. Tôi bảo em không đi làm à mà anh gọi phát nghe luôn thế này, cô mắng tôi đồ lắm chuyện rồi giục có gì nói mau.
– Nghỉ lễ đi Đà Nẵng với anh nhé!
– Đà Nẵng cơ á? Ăn chơi thế. Em tính chỉ đi gần gần quanh đây thôi ý.
– Quanh đây có chỗ nào đâu, chán lắm. Với lại em cũng chả đi hết rồi còn gì.
– Nhưng em nghèo lắm huhu anh ơi làm gì có tiền mà đi chơi tận Đà Nẵng sang chảnh…
– Chắc cũng không đáng mấy đâu. Bạn anh làm phòng vé anh đặt được vé rẻ lắm. Còn ăn tiêu ở đấy ra sao là do mình mà. Với em trả được bao nhiêu thì trả. Anh hỗ trợ cho chút. Ok không?
– Nghe cũng hay đấy. Thế anh hỏi vé xem có hết nhiều không rồi báo em. Em thật chưa đi máy bay bao giờ…
Tôi thật sự có quái đứa bạn nào ở phòng vé đâu, và tầm này cũng đào đâu ra vé rẻ đi Đà Nẵng. Tôi đặt luôn 2 vé khứ hồi, và gọi điện bảo cô, giả bộ reo lên, ui em ơi, bạn anh nó mua cho vé rẻ lắm. Khứ hồi mà có hơn 1 triệu 1 người đây này. Cô ngạc nhiên hỏi lại, thế thôi á, và cười hihi.
Nguyên ngày hôm sau tôi túc trực điện thoại để trả lời hàng tá thắc mắc của cô, từ việc mang gì, mặc gì, phải chuẩn bị gì… Tôi luôn tỏ ra khó chịu, chê cô gà, có vậy mà không biết, nhưng ngồi nhà luôn thầm mong cô hỏi thật nhiều, thật nhiều nữa.
Chưa đi máy bay bao giờ, cô tỏ ra khá háo hức và có cả chút lo lắng. Tôi mua một cặp áo có in logo Blackberry, một đen một trắng, một size lớn, một size nhỏ, định là sẽ chụp ảnh để khoe trên Group về Blackberry trên facebook. Trên đấy hơi có ảnh gái mà dính líu đến Blackberry là y rằng toàn nghìn like.
Sáng hôm sau tôi gọi taxi qua đón, và có vẻ suốt một ngày tư vấn của tôi bằng thừa, hoặc cô cho rằng tôi trêu cô. Thương chắc thấy bất ngờ lắm khi tôi mặc áo phông, quần short, đi tông lào, trong khi cô diện một bộ đồ như thể đi dự đám cưới. Haha lệch tông quá. Nhưng không sao. Càng hay. Chắc cô nghĩ rằng đi máy bay toàn là những doanh nhân thành đạt hoặc ít ra là người có tiền, toàn người ăn mặc lịch sự đẹp đẽ chứ ai lại như tôi.
Tôi thì chẳng quan trọng. Cốt sao để giản tiện, bớt mấy động tác lằng nhằng thừa thãi lúc qua cửa an ninh là được. Vào trong nhà ga, mọi người có chút để ý khi anh nông dân quê mùa, mặc áo Arsenal vì đêm hôm trước xem bóng đá và cổ vũ đội bóng con cưng trong trận bán kết Europa League, mà quên và lười thay một cái áo khác, đang nắm tay một cô tiểu thư xinh đẹp, diện đồ lịch sự, đi băng băng trong nhà ga đến quầy check in.
Tôi biết Thương còn lớ ngớ nhiều cái nhưng ngại không dám hỏi, sợ tôi lại chê như hôm qua, nên tôi chủ động chỉ cho cô, từng bước một, phải thế này thế này… cho tới khi ra nhà chờ.
Máy bay lăn bánh, cất cánh và vụt lên bầu trời. Tôi nhường cho Thương ghế sát cửa sổ để cô ngắm bầu trời, còn tôi thì ngồi trong, vừa có thể ngắm trời và ngắm mắt cô. Nét căng thẳng đã hiện lên trên khuôn mặt cô khi máy bay cất cánh và bắt đầu xảy ra hiện tượng ù tai. Dù đã dặn trước rồi nhưng Thương vẫn đỏ ửng mặt để trải qua trải nghiệm cất cánh lần đầu trong đời. Mặt ửng hồng, mắt thì trong veo, background là khung cửa máy bay bên ngoài là bầu trời trong xanh có những đám mây trắng xốp bồng bềnh.
Tôi nhanh chóng lấy điện thoại chộp lấy khoảnh khắc tuyệt đẹp ấy, và đặt luôn làm hình nền điện thoại. Cô giành lấy điện thoại của tôi để chụp ảnh bầu trời, vì của cô đã cất kỹ trong balo theo như khuyến cáo của tổ bay trước lúc lăn bánh. Cô chỉ chụp mấy tấm rồi quay ra ngắm điện thoại của tôi, khen “Đẹp thế!”.
Chiếc Huawei Mate 10 porche Design cầm trên tay chắc sang trọng, bóng bẩy hơn nhiều cái iphone 7 plus của cô. Tôi không phải mua để làm màu, mà thật sự tôi có đam mê với Porche Design, từ chiếc Blackberry P”9981, đến ổ cứng Lucie, Kính mắt, Bút máy… Cứ cái gì có chữ Porche là tôi mua, trừ xe Porsche ra, vì quá nghèo.
11h trưa chúng tôi đáp xuống sân bay Đà Nẵng rồi gọi taxi về khách sạn Goden Sea 3 trên đường Võ Nguyên Giáp. Tôi lẽ ra đã chọn chỗ nào đó sang chảnh hơn chút, để ăn chơi và ngủ nghỉ cho đã đời, nhưng cứ nghĩ đến Thương, dù đã dặn là em trả được bằng nào thì trả, còn lại để anh, tôi đoán với tính nết của cô, sẽ nằng nằng đòi chia đôi sòng phẳng, thì đành tìm chỗ nào bình dân chút vậy.
Dẫu vậy, những ngày này, giá phòng cũng đội lên khủng khiếp. Gần một triệu rưỡi cho một phòng một đêm. Và chúng tôi ở riêng, mỗi đứa một phòng. Phòng Thương có cửa sổ nhìn ra biển, phòng tôi thì không.
Giữa buổi trưa chúng tôi bắt đầu ra dạo phố, đúng hơn là dạo biển rồi đi ăn. Thương nằng nằng nặc đòi ra biển trước đã. Cô chạy lăng xăng trên mép nước và nhảy tót lên mỗi khi sóng dạt vào bờ để kẻo bị ướt giày. Đã rất lâu rồi cô mới lại chơi với biển, cô bảo thế, và biển Đà Nẵng thì sạch đẹp, nước trong hơn rất nhiều mấy chỗ cô từng đi như Đồ Sơn, Bãi Cháy, Sầm Sơn. Tôi nắm tay cô, chỉ về phía xa xa, kia là tượng Phật trên chùa Linh Ứng trên bán đảo Sơn Trà đó em, trong lúc cô còn đang căng mắt ra để nhìn thì tôi bất ngờ lôi xềnh xệch cô vào, quát:
– 1h chiều rồi. Đi vào ăn!
… làm cô tiu nghỉu giận dỗi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời checker |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ cave, Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện xã hội |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/07/2020 12:29 (GMT+7) |