– Đây là xăm số 36 xăm trung! “Nhãn tiền bệnh tụng bất tu ưu, Thật địa tư tài tấn khả cầu. Cáp tự viên hầu kim tỏa thoát, Tự qui sơn động khứ lai du.”
– Thế nghĩa là gì vậy thầy?
– Quẻ này là tượng Vượn, Khỉ Xồ Xích, phàm việc gì cũng trước cay đắng, sau ngọt bùi.
– Dạ, con hiểu rồi! Cảm ơn thầy!
Nàng tươi cười đón nhận lấy giấy xăm rồi đứng lên kéo tay tôi ngồi xuống ghế. Giờ là đến lượt xăm của tôi. Thú thật là tôi cũng hồi hộp lắm, lần đầu tiên xin xăm mà. Rồi khi nghe thầy giải xăm giải thích, tôi suýt chới với:
– Đây là quẻ số 74, quẻ hạ. “Hộc phi hoàn tự nhập lung trung, Dục tưởng phiên thân khước bất thông. Nam, bắc, đông, tây đô hiểm nạn, Thử gian vô xứ kiến thương khung.”
– Sặc, có sao không thầy?
– Quẻ này xấu lắm, phàm là làm việc gì cũng lành ít dữ nhiều! Nếu không biết khôn khéo xoay chuyển sẽ rất dễ bị nguy hiểm đến bản thân.
Nghe đến đây tôi bỗng xuống tinh thần chẳng thể nào cất lời được. Tay chân tôi cứ run rẫy cả lên. Quẻ xăm đầu năm đã báo hiệu điềm xấu cho tôi rồi, quá rõ ràng là đằng khác. Phàm là làm việc gì điều lành ít dữ nhiều. Vừa nãy tôi đã xin cầu tình duyên, thế chẳng phải tôi sẽ gặp trắc trở hay sao?
Chưa kịp để tôi suy nghĩ thêm, Ngọc Lan đã kéo tôi ra bên ngoài đại sảnh đặt tôi xuống băng ghế đá an ủi:
– Thôi nào Phong! Như Phong đã nói đấy, quẻ xăm chưa chắc đúng mà!
– Nhưng thà là không xin! Bây giờ xin rồi, mới đầu năm đã xin được quẻ hạ thế là sao mà ăn tết vui đây!
– Lan xin lỗi mà, lỗi là tại Lan hết, được chưa?
– Uầy, Phong không trách Lan đâu! Chỉ trách số mình quá đen đủi thôi!
Rồi nàng khẽ thở dài cốc yêu vào đầu tôi:
– Phong ngốc, bây giờ Lan sẽ chịu trách nhiệm về việc này được chưa?
– Chịu trách nhiệm như thế nào chứ?
– Từ đây cho đến hết tết nếu Phong có cần việc gì cứ gọi cho Lan. Lan sẽ đến chỗ Phong ngay tức khắc luôn, chịu hông?
– Ừa thế cũng được, hề hề!
Tôi bỗng chuyển sắc mặt từ xám sịt sang vui tươi hồ hởi chỉ trong phút chốc làm Ngọc Lan nhíu mày phồng má:
– Hứ, đồ đòi hỏi!
– Ơ, ai bảo làm Phong buồn! Lan đã hứa rồi nhé không được nuốt lời!
– Rồi, ghét quá đi!
Nhưng chúng tôi không phải là người đi chơi đêm giỏi. Đồng hồ bây giờ đã điểm đến 3h sáng. Sắc mặt đứa nào đứa nấy đều đã phờ phạt cả. Thậm chí có đôi lúc Lan che miệng ngáp thể hiện vẻ mệt mỏi vô cùng. Cả tôi cũng vậy, đi dạo xung quanh chùa mà hai mắt tôi cứ díu lại với nhau như cánh sửa sập kéo xuống báo hiệu giờ đóng cửa đã đến.
Cho nên tôi ngáp ngắn ngáp dài nói với Lan:
– Hơ… oáp! Lan mệt chưa!
– Um… Lan cũng mệt rồi!
– Vậy giờ mình về nhá, hôm nào rảnh sẽ đi chơi tiếp!
– Ùa, vậy cũng được! Tạm biệt Phong nha!
Do nhà Lan ngược chiều với nhà tôi cộng với việc hôm nay nàng đi xe đạp điện nên nàng ra về trước. Trước khi vặn ga chạy đi nàng quay lại mỉm cười dặn dò tôi:
– Cái bao lì xì Lan tặng Phong ấy, Phong đừng mở ra sớm nha, khi nào buồn tuyệt vọng nhất Phong mới được mở ra đó!
– Ừa, Phong biết rồi!
– Còn nữa! Phong cũng đừng để tâm đến những quẻ bói đó nữa, nó không đúng đâu!
– Rồi, biết mà!
– Vậy Lan về nha, tạm biệt Phong!
– Ừa, Tạm biệt Lan!
Rồi Ngọc Lan vặn ga chạy đi, tôi cứ tiếc nuối dõi theo bóng nàng cho đến khi nàng khuất hẳn trong đám đông giờ vẫn còn nhao nhao trên đường.
Có thể Ngọc Lan đã đúng, những quẻ bói đó hoàn toàn chỉ là những câu chữ vô tri vô giác không giá trị. Nhưng cũng có thể quẻ bói đó mới là thứ dự đoán chính xác. Căn cứ vào những thử thách, trắc trở tôi đã gặp từ đầu năm học đến giờ tôi cũng phần nào tin vào nó. Nếu nó đúng thật thì từ nay về sau tôi sẽ khó lòng mà ngồi yên được trong cái chuỗi ngày vất vả trước mắt rồi.
Nhưng dù sau tôi cũng đã toại nguyện vì đêm nay đã được gần gũi với Ngọc Lan đến thế. Cầm bao lì xì trong tay, trong đầu tôi bỗng xuất hiện rất nhiều câu hỏi rằng nàng có lì xì khi nào, nàng đã cầu khấn việc gì và… khi nào tôi mới được mở bao lì xì này đây…
… Bạn đang đọc truyện Đời học sinh – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensex.moe/doi-hoc-sinh-quyen-2/
Mệt mỏi, uể oải, tê liệt và không một chút sức sống là trạng thái hiện giờ của tôi.
Tối qua sau khi đi lễ chùa cùng với Ngọc Lan xong, tôi phóng nhanh về nhà với tốc độ cực kì điên cuồng. Vì sao ư, bởi một lẽ dĩ nhiên nếu càng ở ngoài lâu thì càng chết với hai chị em con nhỏ Nhung. Tôi đã bỏ rơi hai chị em nhỏ (coi như thế) ở đường hoa để đi chung với Ngọc Lan mà. Cũng may là có thằng Toàn đưa về dùm, nếu không chắc phải lên đồn công an tìm trẻ lạc rồi.
Cũng may thêm cái nữa là tối qua khi lén mở cổng vào nhà, tôi không bị hai chị em nhỏ phát hiện. Chắc ở quê thường ngủ sớm nên lúc đó hai chị em nhỏ đã ngủ mất xác rồi. Có vậy tôi mới nằm chiểm chệ được trên giường như sáng nay thế này đây.
Mà công nhận thức khuya mệt mỏi thật, 4h sáng về đến nhà năm phịch xuống giường là ngủ ngay không cần ngáp. Cho đến sáng nay không biết đã ngủ bao nhiêu lâu rồi mà đầu óc tôi cứ mụ mị, quay cuồng như uống cả lít rượu vậy, mệt mỏi không thể tả.
Vừa định đưa tay lên che miệng ngáp thì tôi cảm giác như nó đang bị kẹt ở chỗ nào ấy, nặng chịt, ấm hĩnh, đầy mùi thơm nhưng cực kì mềm mại.
Thiết nghĩ đang ngủ mà ngáp làm gì cho mệt nên tôi xoay người ôm cái gối ôm thân yêu mà miết miệt mài mặt mình vào đó nướng tiếp. Nhưng chỉ vừa mới làm thế, tôi liền cảm nhận được cái gối ôm nó đang rung lên bần bật trong lòng tôi. Vả lại theo tôi cảm nhận, nó cũng chẳng phải cái gối ôm mọi khi tôi từng ôm.
Cái gối lúc trước nó tròn lẳng, hình trụ và rất mát lạnh chứ không phải mềm mại, âm ấm lại còn rất thơm như bây giờ.
“Ắc hẳn có vấn đề, chắc chắn là thế rồi. Phải nghiên cứu xem sao.”
Nghĩ thế tôi vừa nhắm nghìn mắt vừa khám phá khắp nơi trên chiếc gối. Nó lạ ở chỗ chiếc gối bình thường thì phẳng lì còn đằng này nó nhấp nhô y như đồi núi nhưng không cứng, lại còn rất mềm nữa chứ. Thế nhưng vừa định khám phá thêm thì đột nhiên cánh tay tôi đau nhói như bị ai cắn, chính xác là tôi bị cắn rồi. Chẳng những thế mà còn bị nghiến đau đến chảy nước mắt nữa.
Đau điếng, tôi ngồi phắt dậy suýt xoa cánh tay giờ này đã hiện rõ dấu răng chi chít, đau muốn ứa máu. Tôi tức tối gắt nhẹ cái đống chăn mền đang thù lù trức mặt:
– Ê nè, thằng nào đó! Dám cắn tao à?
Tuy nhiên cái đống đó chẳng trả lời, chỉ run lên bần bật như cái máy phát điện làm tôi nổi máu quát lớn hơn:
– Mày là đứa nào, sao vào phòng tao? Lại còn nằm trên giường tao nữa?
Đến lúc này cái đống đó đã phát ra tiếng, nhưng mà là tiếng khóc. Tôi có thể nghe rõ được đây là tiếng khóc của con gái.
Thấy thế tôi nuốt khan tiếng lại gần xem xét.
Càng mò lại gần, tiếng khóc càng rõ. Sựt nhớ lại con bé Linh và chị nó đang chiến tranh lạnh và tôi cũng đã từng nghe nó nói là sẽ không ngủ chung với chị nó nữa nên tôi giật bắn người rung lẩy bẩy. Nếu thật là như thế thì tối quá đến giờ con bé Linh ắc hẳn là đã ngủ trong phòng tôi. Và cái gối ôm tôi ôm tối qua đến giờ chính là nó.
Càng nghĩ tôi càng rung người khi sự thật trước mắt. Lúc trước cũng đã có một vụ như thế và nạn nhân của việc đó là Hoàng Mai, nhưng Hoàng Mai lúc đó đã gần như là bạn gái của tôi rồi nên tôi không lo lắng như bây giờ. Còn con bé Linh thì khác, nếu có bè gì xảy ra với nó chắc chú Tư Chúc xé xác tôi ra mất, chưa kể nếu lớn chuyện hơn nữa chú ấy có thể bắt tôi cưới con bé Linh luôn cũng không chừng, đến lúc đó là đời tàn rồi.
Nghĩ thế nên tôi lật đật đến chỗ của con bé từ từ kéo tấm mền đang phủ trên người nó xuống.
Khi lớp mền được kéo xuống hoàn toàn tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm, bởi vì giờ đây quần áo của con bé vẫn còn y nguyên, không rách rưới. Tôi chỉ sợ thói quen ngủ mớ của tôi làm hại đến con bé thôi, giờ thì không nguy hiểm gì rồi.
Nhưng lúc này tôi lại đối mặt với một rắc rối khác. Con bé cứ úp mặt khóc sướt mướt trên giường không ngừng, tôi lay cỡ nào cũng không chịu trả lời. Bí quá tôi đành áp dụng cách dỗ dành Hoàng Mai lúc trước với con bé.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2018 03:38 (GMT+7) |