– Nghe này – Giọng chị như đang buồn ngủ
– Chị đang ngủ à?
– Chưa, chuẩn bị
– Mang em gói mì sang phòng với
– Mày không có chân à? Sang mà lấy.
– Em đang ốm, không sang được, mệt lắm, chị mang sang giúp em nhé.
– Lại ốm thế nào?
– Mệt ạ, thôi chị mang sang đi nhé. Nhanh đấy
Rồi tắt máy luôn, công nhận tôi kiếm ra cái cớ ý trong chớp mắt và kèm theo cái giọng mệt mỏi thì chị chẳng thể nào mà đoán ra tôi chém gió được. Tiếng thì thào ở ngoài, chắc chị đang nói chuyện với ai thì chị gõ cửa rồi gọi ”Mở cửa”. Tôi đi lại, đứng trước cửa nhìn vào cái lỗ trước cửa, thấy mỗi chị đứng đấy với cái mặt hằm hằm giận dữ khó chịu, để đề phòng ”con ma” kia nó lại hù tối nữa nên phải ngó trước ngó sau.
Vừa mở cửa hí hửng khi chị mang gói mì sang thì ăn ngay phát tát của chị, tôi ngớ người ra không hiểu chuyện gì đang diễn ra, hay tôi phá giấc của chị mà bị một cái tát như thế:
– Ơ…sao…sao chị tát em – Vừa xoa bên bị tát
– Mày… – Định dơ tay tát tôi cái nữa
Chị tát tôi rất mạnh, vừa đau vừa ấm ức vì không hiểu chuyện gì, tôi sợ nhất là bị con gái giận nên luôn luôn là thằng giảng hòa xin lỗi.
– Em Em… Em có làm gì đâu?
Một lúc, chị nói như hét vào mặt tôi, tiếng nói to đủ để cả khu trọ nghe thấy:
– Mày phải thằng đàn ông không? Tao tưởng Quỳnh nó sang đây đợi một lúc thì mày ra, ai ngờ mày định để nó ngồi kia cả đêm à?
Chị chỉ sang bên cạnh, tôi ngớ người khi chị nói đến tên nhỏ. Chạy vội ra thì đúng nhỏ đang ngồi nép sau cái cửa, co chân lại rồi cúi mặt xuống như đang khóc. Lúc đấy rối lắm, chẳng biết làm gì cả, thấy có lỗi với nhỏ và cũng muộn rồi.
– Em… Sao lại ngồi đây… không về nhà đi ngồi đây làm cái gì?
Nói xong, lại bị chị cốc thêm cái nữa vào đầu rồi trừng mắt nhìn kiểu không vừa ý. Tôi ngồi xuống cạnh nhỏ, kéo nhỏ dậy nhưng nhỏ ”đóng đinh” ở vị trí đấy để làm nũng rồi… Chị cười rồi đưa tôi gói mì tôm và phóng luôn vào phòng chốt cửa lại.
Tôi và nhỏ vẫn ngồi đấy, thi thoảng kéo tay em nhưng toàn bị gạt ra. Buồn ngủ díu cả mắt rồi lại còn đói nữa, tôi hạ quyết tâm mà nói:
– Thế giờ có vào nhà không? Hay ngồi đấy
Nhỏ vẫn im lặng…
– Ờ rồi ngồi đấy luôn đi.
Tôi đi vào nhà đóng cửa, tưởng chừng nhỏ sẽ đi sau theo tôi ai dè vẫn ngồi nguyên đấy. Kiểu này là làm nũng hơi bị dai…
Đợi vài phút không có động tĩnh gì, nhỏ sợ ma nữa mà ngồi đấy đến đêm thì chắc là muốn gặp tôi ghê lắm. Tôi lại phải đi ra, lần này thì nghe thấy cả tiếng nhỏ thút thít nữa, đoán là đang khóc rồi…
– Thôi vào nhà đi, anh xin lỗi… – Quái mà tôi có lỗi gì đâu
– ANH LÀ CÁI ĐỒ KHỐN NẠN – Nhỏ nói xong, gạt phăng tay tôi đang để trên áo nhỏ rồi chạy
Cơ mà tôi cười thầm, tầm này thì nhà trọ đóng cửa rồi, nhỏ làm gì ra được ngoài bật tường… Tôi chậm rãi mà đi ra, đúng như tôi nghĩ em vẫn đứng cạnh cái cửa sắt loay hoay tìm đường ra…
– Vào nhà đi, giờ thì ra thế nào được nữa.
Bỗng bà chủ nhà đi ra, hét cả tôi và nhỏ từ phía sau:
– CHÚNG MÀY ĐÊM RỒI CÒN RẦM RẦM NGOÀI NÀY LÀM CÁI GÌ HẢ? ĐI VỀ!!!
Bị quát, tôi run người rồi kéo tay nhỏ đi về hướng phòng tôi ”Thấy chưa, tại em đấy”.
Tự nhiên bị quát oan, lại mất cảm tình với bà chủ nhà một lần nữa, sau vụ làm con mèo của bà bị trụi lông thì bà chỉ coi tôi như kẻ thù… Nghĩ lại thấy buồn cười.
Nhỏ vào nhà, cái mặt đẫm lệ lại hiện ra, ngồi phịch xuống cái giường trải chiếu của tôi. Đưa cốc nước cho nhỏ:
– Uống đi.
Vẫn chẳng nói gì chỉ cầm cốc thôi cũng chẳng uống, giờ bỗng nhiên từ thằng đang giận thành thằng phải đi giải hòa lúc nào không biết… Tôi ngồi xuống cạnh nhỏ, vẫn giữ khoảng cách với nhỏ.
– Ngồi ngoài ý từ tối à?
– V..â..ng – Giờ mới mở mồm
– Sợ không?
– Có
– Sao không gọi anh?
– Có ra đâu mà gọi
– Thế chị không thấy à?
– Đóng cửa biết sao được.
– Đi qua đêm bố mẹ không hỏi à?
– Em bảo sang nhà bạn rồi.
– Ừ
– Anh vẫn giận em à?
– Giận gì?
Nhỏ đưa tay lên vết thương trên mặt, tôi rụt lại thì bị nhỏ trừng mắt lên nhìn.
– Để yên xem
Nhỏ tháo bỏ miếng băng dán trên mặt tôi ra, vết rách của tôi khá to và sâu nên cái vẻ mặt hoang mang hoảng sợ trên mặt nhỏ thì tôi cũng đã chuẩn bị trước.
– Nặng… nặng thế này cơ à?
– À thì cũng bình thương thôi, vài hôm là khỏi
Tôi đi lại chỗ bếp, đun nước để tí pha mì ăn, quay sang hỏi nhỏ:
– Em ăn…
Nhỏ xà vào lòng tôi, quá bất ngờ và thẫn thờ… Nhỏ rúc vào lòng tôi như một đứa trẻ, tôi chỉ nghĩ đơn thuần rằng nhỏ cảm thấy có lỗi thôi, chứ làm sao dám nghĩ một cô công chúa lại đi yêu thằng dân quèn như tôi.
– Làm gì vậy, bỏ ra xem nào nóng quá – Tôi gỡ mãi nhỏ mới chịu buông.
– Em đói
– Còn mì thôi
– Dạ
– Còn một gói thôi
-… Thế thôi anh ăn đi.
Nói thế chứ tôi chẳng dám nỡ mà ăn mất của nhỏ, cũng hơi hơi chứ không đói như sắp chết như nhỏ, không biết tối nhỏ có ăn uống gì không mà mặt mày xanh xao hết cả.
– Này ăn đi – Tôi đặt bát mì mới pha lên bàn rồi gọi nhỏ ra ăn.
– Ơ, anh không ăn à?
– Không, anh pha cho em mà
– Hihi
Lại về với mùa xuân, nhỏ luôn nhí nhảnh khi được ai quan tâm quan tâm chăm sóc cho nhỏ. Nhỏ hơn tôi rất nhiều và người khác cũng vậy, được sự quan tâm từ gia đình, còn tôi… bươn trải ở cái xã hội này từ năm lớp 11 , nếu không nhờ có dì và 3 thằng bạn thì tôi không biết đã chết đói ngoài đường từ lúc nào. Thầm nghĩ mình mang ơn rất nhiều người, không biết… Phải trả ơn thế nào đấy?
– Em ăn xong rồi… – Ăn nhanh thật, không khác gì chết đói năm 45
Tôi mang vào bồn, chứ giờ rửa luôn thì lại sành điệu quá.
– Em mệt thì ngủ trước đi, lên giường mà ngủ
– Thế anh ngủ đâu?
– Dưới đất chứ đâu nữa.
– Sao không lên giường mà nằm.
– Ơ hay… Nam nữ thụ thụ bất thân.
Còn cái chiếu dự phòng nên tôi trải dưới đất, lấy cái cặp làm gối, nhìn lên thì nhỏ ngủ ngon lành lúc nào không biết. Nhỏ ngủ cũng rất duyên, không cười nhưng cũng đủ toát lên vẻ quyến rũ, không ham hố nên không làm liều được… Chứ tôi cũng nhát gói chả có gan mà làm liều…
Lại quen thuộc như mọi ngày, vẫn là những bản nhạc không lời kích thích con người ngủ ngon thì phải…
… Bạn đang đọc truyện Đời là câu chuyện buồn tại nguồn: http://truyensex.moe/doi-la-cau-chuyen-buon/
Sáng sớm chuẩn bị tỉnh dậy, thấy đau ở tay lắm, mỏi và tê cứng luôn. Quay sang thì thấy nhỏ đang nằm cạnh tôi, tay thì quàng ôm ngang bụng rồi rúc vào lòng tôi ngủ ngon lành. Không biết nhỏ xuống nằm cạnh tôi lúc nào nữa, tuy hơi tê tay nhưng cũng ráng chịu vì ”sướng”. Nhỏ là người đầu tiên ôm tôi và cũng là người con gái đầu tiên ngủ cùng tôi qua 1 đêm… Thế đã gọi là phá zin chưa? Hoang mang quá…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời là câu chuyện buồn |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 06/03/2017 06:36 (GMT+7) |