– Có ai ở nhà không – Hét khàn cổ mãi mới có người ra
– Ai đấy, ra ngay đây – Tiếng người phụ nữ từ trong nhà vang ra
Tưởng ai hóa ra mẹ nó, nhìn mẹ nó cũng già hơn khá nhiều rồi:
– Cháu mua gì?
– Dạ để con chai nước
– Nước gì này con chọn đi
Tôi vớ luôn chai sting, vừa bật nắp thì thằng Kiên đi ra, nó tiến lại khá gần rồi tôi cầm cái nắp chai ném bốp phát vào đầu nó. Tính nó sao tôi biết, kể cả có ông già nó ở đấy thì kiểu gì nó cũng sấn vào cho tôi một trận. Túm cổ áo tôi rồi chửi thề thốt thì tôi bảo: ” Bình tĩnh, bỏ tay ra” Nó nhận ra giọng tôi, ngớ người rồi giựt phăn cái khẩu trang ra thì cái mặt ngu của nó làm tôi phì cười:
– Nhìn mày ngu quá, haha
– Mày về bao giờ, sao không bảo tao
– Vừa về rồi tìm mày luôn đây
Mẹ nó nói chen vào:
– Tưởng ai hóa ra là thằng Mạnh à, lâu lắm mới gặp dạo này khỏe không cháu?
Không biết cô cố tình xoáy tôi hay sao, nhìn đầu băng thế này thì khỏe sao được:
– Dạ có mỗi cái đầu không khỏe thôi ạ
Cô thì tủm tỉm cười, thằng Kiên nó chen vào nói móc:
– Mày lại anh hùng cứu mỹ nhân với em nào rồi bị đánh chứ gì?
– Không, tại ngã đập đầu thôi – Cái cớ đặc sệt mùi gió
Để tạm đồ đạc nhà thằng Kiên, rồi hẹn con Uyên và thằng Đạt ở ven sông, cái sông ngày xưa hay chơi nghịch cát ném đá mà. Hồi ý còn bé, vẽ cát rồi ném đầy mặt nhau rồi nhảy xuống sông tắm, chẳng biết cái sông này đã khiến bao nhiêu đứa trẻ con ham chơi chết rồi…
Nhà 2 đứa nó gần sông hơn nên đến trước, thấy tôi chúng nó lao vào ôm như gặp thủ tướng:
– Thằng chó, lâu lắm rồi mới về – Thằng Đạt nói
– Ờ, tao cũng nhớ chúng mày quá. – Cười
Con Uyên thì cầm tay tôi nói:
– Mày có về thăm nhà không?
Tôi ậm ừ, nửa muốn nửa không chẳng biết phải lám sao bây giờ. Muốn biết 2 đứa em dạo này thế nào, mẹ tôi có bệnh tật gì không còn bố tôi thì có hay không tôi cũng không quan tâm nữa.
– Tao chưa biết, chắc có.
Rồi 4 đứa lại ngồi nghịch cát, nặn cục đất sét cho thật tròn rồi húc nhau, rồi đi xuống sông té nước ướt hết cả người rồi cũng đi về. Trưa về tập trung nhà thằng Kiên ăn cơm, chẳng biết nó bàn với mẹ nó lúc nào mà về cái là có đồ ăn rồi.
– Ôi cô bày vẽ quá, sao nấu nhiều thức ăn thế này hả cô.
– Thì lâu mày mới về, để cô đãi mày chứ, ở cái làng này ai chẳng biết với quý mày. – Cô tặc lưỡi rồi làm tiếp
Nhà thằng Kiên giờ có mỗi 3 mẹ con, đứa em thì giờ vẫn đang học lớp 11, bố nó thì mất sớm mình mẹ nó lo cho 2 anh em rồi mở cái tiệm tạp hóa này là quá giỏi rồi.
Bữa ăn diễn ra, hầu như những câu hỏi đều đổ dồn vào tôi, lâu lắm mới lại được xôm tụ anh em thế này cũng mừng, đứa nào đứa nấy cũng say khướt và đồ ăn thì cũng hết sạch. Nằm ngủ đến 2h thì thằng Kiên gọi tôi dậy.
– Mày không định về nhà à?
– Làm gì? – Tôi ngáp ngắn ngáp dài rồi trả lời
– Ơ nhà mày chứ nhà tao à mà hỏi ngược thế thằng chó.
– Tí nữa – Rồi lại nằm úp ngủ tiếp
– Dậy, dmm
– Bố đang ngủ mà
– Ngủ cl, dậy tao đưa mày về nhà
– Như cc, để bố tự về.
Chả biết nó định đuổi tôi hay không nhưng trong cái lúc ý thì nửa mơ nửa tỉnh nên chỉ có cái suy nhất là nó đang cố đuổi một thằng đang say ra khỏi nhà nó. 2 đứa kia chắc về nhà đi làm, tôi ra chào mẹ Kiên rồi cũng đi về luôn. Vừa đến đầu ngõ thì cái cảm giác thân thương lại hiện về, tôi đứng trước chỗ mà lần tôi vấp ngã và bị bố đạp, ngồi ngay chỗ mà lúc xưa hàng xóm can ngăn rồi dìu tôi ngồi nghỉ. Đứng từ xa căn nhà cấp 4 cũ nát vẫn thế, chỉ có cái cổng gỗ ngày xưa thay bằng cái cổng sắt… Chẳng thấy có ai ở nhà cả, nên tôi đi vào. Vẫn cái cây nhãn ngày xưa tôi và 3 đứa kia thi nhau lên vặt rồi mang ra sông chén sợ bố tôi thấy. Chẳng dạm gọi to nên tôi lủi thủi vào như ăn trộm, nhìn vào cái bếp thì có bóng người con gái, đúng là con em thứ 2 của tôi rồi (nó tên Hồng). Tiến lại gần mà rón rén, nó không biết sự có mặt của tôi nên từ đằng sau lấy 2 tay bịt 2 mắt nó.
– Ai đấy? – Hồng hỏi
Tôi vẫn im lặng. Rồi em tôi gỡ tay tôi ra, tính trêu nó chút nữa nhưng thôi, nó quay ra thì mắt trố ra ngạc nhiên, cũng hơn 5 năm rồi chưa gặp chứ ít gì, tôi tưởng nó không nhận ra cơ ai ngờ…
Chưa kịp phản ứng nó ôm tôi rồi, ôm chặt rồi nấc nghẹn thút thít.
– Anh về rồi, huhu… em nhớ anh lắm…
– Ừ, anh cũng nhớ mẹ với 2 đứa lắm, thế bé Lan(em út) đâu.
– Dạ bé Lan đi chơi với mẹ rồi.
– Thế bố đâu?
Nó ậm ừ chẳng nói chẳng rằng kiểu kích thích trí tò mò nên tôi gặng hỏi.
– Bố đâu?
– …
Tôi gỡ nó ra.
– Anh hỏi mà không trả lời thế à?
– Bố… bố đi từ tối qua chưa về.
– Lại uống rượu à?
– Em không biết.
– Thôi để đấy lên nhà với anh.
Tôi dắt nó lên nhà hỏi chuyện, căn nhà cũng thay đổi khá nhiều, không còn cũ kĩ như ngày xưa. Màu sơn còn mới, tivi và dàn loa đài đầy đủ, giường và bộ bàn ghế cũng đẹp nữa… Không biết bố mẹ tôi làm gì mà khá khẩm thế, hay vì thế mà mẹ tôi cắt liên lạc với tôi suốt mấy năm qua.
Nhỏ Hồng cũng lớp 11 rồi, nó định thi vào trường Sư Phạm nhưng tôi khuyên ngăn nó, nhà thì nghèo chạy việc thế nào được, không chạy được lại lên rừng lên núi dạy xa nhà chứ sung sướng gì. Nó nghe cũng lọt tai rồi suy nghĩ thi trường khác.
Tâm sự chán chê rồi thì cũng gần 4h, tiếng xe đạp lạch cạch đi vào sân, nhìn thoáng qua là biết mẹ tôi và bé Lan. Hồi nhỏ vẫn còn bồng nó trên tay mà giờ đã cuối cấp 2 rồi. Mẹ tôi thì già đi rất nhiều, vẻ mặt khắc khổ vẫn in sâu trong từng nếp nhăn trên trán…
Bước xuống xe là bé Lan chạy vào nhà luôn, nó còn không nhận ra tôi nên quay sang hỏi Hồng.
– Em chào anh…. Chị ơi ai đây?
Hồng cốc vào đầu nó, tôi thì phì cười rồi kéo tay nó lại xoa mặt véo luôn vào 2 cái má ửng hồng của nó nheo nheo:
– Này thì ai này,…
– ÁI ĐAU
Hồng nói chen:
– Mày không biết ai đây à?
– Hông – Lan trả lời tỉnh bơ
Lại ăn thêm cái cốc nữa:
– Anh Mạnh đấy.
Giờ thì mặt bé Lan mếu máo rồi mặt thộn lại chạy vào ôm tôi.
– Huhu, anh Mạnh, em nhớ anh quá.
Chả hiểu 2 con em tôi nó ăn phải cái gì, thấy tôi là chạy vào ôm rồi hét rống lên như lợn bị chọc tiết. Nó khóc thét inh ỏi cứ ”Anh Mạnh Anh Mạnh” nên mẹ tôi cũng nghe thấy, chạy vội lên thấy tôi thì sấn lại cầm tay cầm chân.
– Mạnh… Mạnh đấy hả con… hơn 5 năm rồi mày mới về là thế nào hả thằng mắc dịch.
Tôi im lặng.
– Con về lúc nào, Học hành tốt chứ con, sao không gọi về cho mẹ, ở trên chắc dì chăm cho nên béo tốt quá.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy mẹ tôi quá giả tạo, nhà làm gì có điện thoại mà gọi, nếu mẹ tôi muốn liên lạc thì chỉ cần gọi cho dì rồi hỏi là được nhưng trong suốt gần 5 năm, được thời gian đầu là hay gọi điện hỏi thăm thôi càng ngày càng lạnh nhạt rồi im tịt… Lúc đấy là thời gian tôi cảm thấy suy sụp nhất, còn thấy bạn bè còn tốt hơn cả bố mẹ. Mà tôi cũng coi như ”mồ côi” từ năm lớp 8 rồi.
– Con về sáng nay.
– Thế mà giờ mới mò về à?
– Vâng, thôi con sang thăm 2 em, giờ con phải đi rồi.
– Đi đâu – Mẹ tôi hỏi
2 đứa em cũng đồng thanh luôn:
– Anh, anh đi đâu, vừa về mà anh.
Đứng dậy rồi ra ôm 2 đứa em cứ như thể chia ly luôn.
– Anh đi học, còn Hồng năm sau thi anh về đón lên Hà Nội kèm luôn cho, cứ lo học đi còn hơn năm nữa nên từ từ mà chọn trường. Bé Lan cũng thế nhớ học đấy, năm nay thi lên cấp 3 rồi, cố gắng học rồi anh cũng dẫn lên HN với chị nhé.
2 đứa em ”dạ” mà mắt cứ rớm rớm, ôm tôi chặt như không muốn cho tôi đi và thoát khỏi tay 2 đứa nó vậy.
Chào mẹ rồi tôi đi sang nhà thằng Kiên luôn, trước khi đi tôi gọi Hồng ra nói thầm vào tai nó ”Anh ở lại đây 3 ngày cơ, có gì sang nhà Kiên chơi với anh”. Nó cười tủm tịm rồi tót vào trong, tôi đi sang nhà mấy bác hàng xóm chào hỏi thăm sức khỏe rồi đi về. Ở cái làng này chả ai là không biết tôi vì cái vụ hồi lớp 8, ủng hộ tôi nữa nên ai cũng thương cũng quý.
Về đến nhà thằng Kiên, nằm sụp xuống giường định ngủ tiếp mà lại nhớ đến nhỏ. Không biết giờ này nhỏ ở trên đấy có ổn không, trước khi đi tôi cũng chẳng nhắn tin hay thông báo xin phép nghỉ dạy vài hôm cho mẹ nhỏ biết cả. Kiểu gì nhỏ cũng lo cho tôi nhưng kệ, cũng để xem nhỏ có kiên trì với tôi hay không…
– Dậy mày, đi câu cá – Thằng Kiên nói
– Câu ở đâu?
– Ao nhà thằng Đạt, nó vừa gọi tao xong.
– Ừ thì đi
Chắc nhà nó vừa đào cái ao nuôi cá, chứ trước có cái ao nào đâu. Thằng Kiên thì chuẩn bị cần còn tôi thì ra đằng sau đào giun, lâu lắm mới chân lấm tay bùn rồi lại nhớ cái thời trẻ con. Ở trên thành phố có bao giờ được chơi như thế này đâu, toàn các trò hiện đại mà hại người.
Vác con xe cup 51 chở hàng của nhà thằng Kiên đi đến nhà thằng Đạt, cái ao khá rộng, đúng cái chỗ sân cát ngày xưa hay đá bóng. Mà toàn lấy quả bưởi bé tí tẹo lấy để đá về thằng nào cũng đau hết cả chân.
Ao nhà mà còn bày đặt câu, lấy luôn lưới giăng xíu là được cả đống nhưng thôi kệ, coi như giết thời gian. Kĩ thuật câu cá từ hồi bé đến giờ vẫn thế, thả phát là cá dính luôn mới tài, một mình tôi được cả 2 cái xô to đùng. Mấy đứa nhìn trố cả mắt còn tôi được đà vênh lên, được lúc thì con Hồng đi vào, chẳng biết ai gọi mà nó biết mò đến.
– Em chào anh chị. – Khoanh tay chào.
Mấy đứa kia gật đầu cười còn tôi thì hỏi:
– Xe đâu mà đi bộ thế này, ai bảo mà biết anh ở đây?
– Dạ Bác Nhung(Mẹ Kiên), cho em câu với nào – Nó chạy lại rồi cầm luôn cái cần của tôi.
Ngồi hướng dẫn cho nó chút rồi cũng thạo, tôi đi vào nhà ngồi nói chuyện với bố mẹ thằng Đạt. Ngồi xuống bàn bố nó mời nước, mẹ nó thì đi lo dưới bếp.
– Ở trên đấy học tập tốt không cháu? Lâu lắm rồi mới gặp lớn tướng rồi.
– Hề, cháu trên đấy cũng học tốt bác ạ.
– Ừ thương mày thật, bố thì như thế… *thở dài*… Mẹ mày thì chật vật, may mà còn có tiền đền bù đất cát không thì chết đói.
Hóa ra… tiền làm nhà trang trải lại cuộc sống cũng là tiền đền bù, tiền đấy mà bố tôi mang đi rượu chè bê tha tiếp thì chắc chỉ có nước ra ngoài đường ở tiếp.
– Vâng, cháu chỉ thương 2 con em thôi, có ông bố như thế nó lại mặc cảm tự ái mà suy nghĩ tiêu cực bỏ bê học hành thì khổ.
Bác vô vai tôi rồi nói:
– Thằng Đạt nhà bác mà được một nửa của mày thì tốt, bác không có ý nói việc mày bỏ nhà đi thế là tốt cũng không phải là xấu, tuy mày bỏ đi thế mẹ mày khổ và 2 đứa em mày cũng mất đi một người trong gia đình. Mà nhà ai lúc ý cũng khó khăn bỏ cái cục ”nợ” như mày cũng tốt *haha*. Lên đấy bươn trải chịu cực nhiều mà vẫn to cao thế này là tốt rồi.
Tôi ậm ừ cho qua, hỏi han chút rồi tôi ra ao xem bọn kia thế nào, cũng nhiều cá ra phết, chắc thu hoạch luôn cả cái ao nhà thằng Đạt mất. Cá cũng cá to rồi nên nhìn thích lắm, chơi chán con Hồng cũng phải về phụ cơm nước với bé Lan nên tôi đưa cho nó 2 con cá mang về. Nó cảm ơn rối rít còn thằng Đạt với bác gái cứ bảo ở lại ăn cơm, nhưng mà tôi sợ lộ nên bảo nó về.
Được nhiều cá nên vác than ra nướng, công phu ra phết, tôi thì là cái thằng phải đi chặt lá chuối còn ngâm ướp gia vị bác gái với con Uyên lo, 2 thằng kia thì lo mổ xẻ cá.
Nướng cá thì chúng nó cười khúc khích, lại kể chuyện ngày xưa vặt trộm ngô ngoài ruộng về nướng, lần đầy ngu ngơ bóc vết cả vỏ ra rồi ném vào đống than sau đen xì rồi vẫn không chín, mồm thằng nào cũng đen xì rồi sau mới biết là không phải bóc vỏ.
– Xong rồi, xếp bát đũa đi – Tôi bảo con Uyên.
Nó lủi thui đi vào, tôi và 2 thằng kia mang cá lên, thơm phức luôn. Có 5 người nên làm có 5 con cá, cá thì to chắc gì đã ăn hết nổi mỗi người một con. Uống bia mà ăn cá nướng thì hết sẩy, bác gái với con uyên thì không uống nhưng 3 anh em với bác trai thì ních hết 1 két mới nghỉ.
Dọn dẹp cho dành cho phái nữ, ai cũng lăn ra giả vờ say rồi lên nằm ôm nhau ngủ trên tầng 2 phòng thằng Đạt. Lại tính đi chơi trên đê tiếp, hè mà, được đi trên đê thì mát phải biết, hồi còn thả diều thả trâu trên đê rồi huýt sao… Nhớ…
– Hôm nào anh em tao lên trên đấy chơi với mày nhé? – Thằng Đạt lên tiếng.
– Ừ hôm nào cũng được mà, tao ở một mình nên cứ thoải mái, hề hề.
– Thế yêu em nào chưa? – Thằng Kiên nói chen
Nó nói làm tôi lại nhớ đến nhỏ, thực sự thì tôi chẳng biết tôi thích nhỏ hay tôi yêu nhỏ nữa. Nhỏ chẳng thiếu vệ tinh, đẹp trai có, nhà giàu có. Nhìn lại tôi đi, tay trắng chẳng có gì cả, lấy gì mà yêu em, lấy gì đưa em đi chơi rồi lại lúc cả 4 túi lấy mới tiền lẻ trả tiền. Quê 1 lần là thấy nhục rồi…
– Chưa, chó nó yêu. – Tôi cười
Giờ mới có thời gian mà hỏi, như kiểu bị bắt vào tù rồi tra khảo, hỏi hết về cuộc sống của tôi trong 5 năm qua và cả chuyện của nhỏ nữa. Chúng nó cười ầm lên rồi phán câu xanh rờn:
– Mày ngu, nó yêu mày đấy.
Tôi đơ người ra, còn bọn nó thì vẫn ôm nhau cười sằng sặc.
– Thế là thế nào?
– Nó yêu mày đấy, chứ không con gái rảnh cơm đâu mà đi quan tâm người khác. Mày chỉ cần tỏ tình phát là đổ.
– Ờ.
– Thế mày đi không sợ nó lo à?
– Có, nhưng về thì tao xin lỗi nhỏ sau.
Nếu đúng như 2 đứa này nói, thì nhỏ yêu tôi thật… Còn tôi vẫn chưa xác định được đâu là thích đâu là yêu, nếu chỉ là một chút ”say nắng” vì cái đẹp thì thằng đàn ông nào chẳng thế. Tôi sợ tôi không mang lại hạnh phúc cho nhỏ và ngay cả nhỏ cũng nhận ra điều ấy.
Ngồi chán chê thì hơn 10h về đi ngủ cho bố mẹ thằng Đạt nghỉ, cũng mệt và uống nhiều bia nên chỉ nằm phát là ngủ li bì, có tí men vào là ngủ ngon thật.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời là câu chuyện buồn |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 06/03/2017 06:36 (GMT+7) |