– Biết nay em đợi anh đến mấy giờ không?
Làm bộ lạnh lùng, rút điếu thuốc châm lên rồi mới trả lời:
– Mấy giờ?
Nhỏ vẫn ngồi trên xe:
– Em đợi hơn 1h mới về đấy, gọi anh không nghe tiền em cũng không mang theo, Linh thì bận, phải đi bộ từ trường về đấy, anh có biết không. – Khóc.
Thấy hơi chột dạ, nhưng nghĩ lại… Cũng sắp đến tết rồi, tôi không muốn vì tôi mà nhỏ ăn tết mất ngon, mà chắc tết này tôi cũng ăn tết với nhỏ rồi. Làm gì trước sau không suy nghĩ thấu đáo, cứ chỉ buốn trốn tránh thôi… Hèn nhỉ?
– Rồi anh xin lỗi, tiện xe đi mua cái thẻ điện thoại luôn.
Haiz, mua thẻ định gọi cho Mai mà có nhỏ ở đây thì gọi bằng mắt. Cứ nạp vào trước rồi lại bị nhỏ kéo đi ăn (Lúc ý gần 9h).
– Ăn gì? – Tôi hỏi.
– Ăn gì cũng được. – Câu này quen quen.
Tôi đưa nhỏ đi ăn phở cho dễ ăn, lúc tối ăn cũng no chỉ muốn ”đi” cho nó đỡ đầy bụng chứ tầm này bụng dạ đâu mà ăn. Nhỏ ăn một mình chắc ngại nên tôi cũng phải gọi quả trứng vịt lộn ngồi cùng… Đi ăn mà như tra tấn. Nhỏ chắc đói lắm, nhưng vẫn giữ ý ăn chậm lại còn bày đặt bón cho tôi nữa, đến lúc mở mồm ra thì lại rụt lại. Ăn xong cũng 9h15, lại đi lượn chứ có biết đi đâu đâu, hỏi liên thuyên ”Anh đi ra đây nhiều không?” ”Anh biết đường ra đây đây không”… Đau hết cả đầu…
Đi mãi đi mãi cũng 9h30, sợ nhỏ về muộn nên tôi hỏi:
– Đi về nhé?
– Về phòng anh đi.
– Không được – Tôi gắt
– Sao thế?
– Anh không thích em ngủ nhà anh suốt như thế – thực ra lúc ý thích bỏ mẹ
– Thế thôi anh đưa em về nhà – Nhỏ to tiếng
– Ai đưa anh về?
– Kệ anh, đưa em về – Nói to hơn
Biết mình hớ rồi, biết thế nói ngay từ đầu là có con giặc kia ở phòng đi cho rảnh nợ. Đi trên đường chẳng ai nói ai câu nào, nhỏ cũng bỏ tay khỏi eo tôi lúc nào không biết, muốn mở lời mà chẳng được… Về đến nhà, nhỏ vùng vằng đẩy tôi ra xe rồi phóng vào, đầu vẫn còn đội mũ bảo hiểm. Cởi ra đưa cho nhỏ cũng là lúc nhỏ đóng cổng luôn… Thôi xong đêm tối bị bỏ bom giữa đường rồi… Đi được một đoạn, lúc đi mang mỗi 100k, ăn hết gần 50k với mua cái thẻ 50k luôn rồi. May mà còn mua được cái thẻ để gọi cấp cứu không chắc tối nay chết luôn đây rồi.
– Alo chị à? – Tôi gọi cho bà My
– Ờ sao mày?
– Đến abc xyz đón em về cái, bị bỏ bom rồi.
– Đi bộ về đi, tao đang đi ỉa – Đang gấp mà lúc nào cũng đùa được
– Thật đấy không đùa, em không mang theo tiền.
– Ờ thế ngồi đâu đợi tao đi, ỉa xong tao ra .
Cúp cái rụp, chả biết nói thật hay đùa, may vẫn còn hơn 5k đủ ngồi làm cốc trà nóng, thuốc thì còn trong túi, đúng là số trời cho con thoát khỏi cái nạn. Ngồi đợi gần 30′ mới ra, muốn chửi bậy lắm rồi ngồi ngoài tối về lạnh thấu bà nội luôn mà chơi ác.
– Té de à? – Tôi hỏi
– Té de cái mả bà mày.
– Thế sao lâu thế?
– Về hỏi con em mày nhé.
Không biết con Như nó lại mang cái họa gì, về đến cửa phòng mở điện thoại ra thì có tin nhắn của nhỏ ”Em ghét anh!”. Không quan tâm lắm vì tôi cũng đang mong nhỏ ghét tôi đây. Vào đến phòng con em nó nằm dài ra, mở nhạc thì max volume inh tai nhức óc, mà con này nó thích nghe DJ mới vãi chứ. Nói thật từ bé đến giờ trừ lúc vào quán karaoke hay đi đám cưới tôi mới phải vểnh lỗ tai mà nghe DJ chứ ở nhà toàn nghe nhạc buồn thăm thẳm thôi.
– Mở bé bé hộ anh cái.
Nó vặn bé, nhưng vẫn còn to nên tôi ra tắt luôn loa, nó nhìn lườm lườm xong cũng mặc kệ. Rút điện thoại gọi vội cho Mai, tút tút một hồi mới chịu nghe.
– Anh này.
– Vâng.
– Sao nãy em khóc vậy? – Nói nhẹ hết sức có thể
– Không có gì đâu ạ.
– Sao em khóc? – Tôi hỏi lại 1 lần nữa
– Em nói không có gì mà sao anh đàn bà thế?
– Giờ nhé, em coi anh là cái gì?
– Là anh… – Ấp úng
– Anh dấu em cái gì chưa?
– …Chưa
– Thế thì nói xem.
– Để mai đi, giờ em đang ở trong phòng.
– Rồi, mai đi học về anh qua.
– Dạ, em ngủ đây.
– Ừ, ngủ ngon
Cúp máy luôn, con Như nhìn tôi cười cười rồi lắc đầu nhìn vào cái máy tính tiếp. Tôi thấy lạ nên hỏi:
– Cười gì?
– Thấy lạ thì cười
– Sao lạ?
– Không phải giọng chị hôm trước về quê nhỉ – Nó được đà cưới tiếp
– Ờ thì sao?
– Đồ lằng nhăng – Nó lè lưỡi chọc
– Trả máy tính đây
– Dạ thôi thôi.
Bố con điên, nhiều lúc nói chuyện với nó trẻ con quá chả hợp tính cứ bị bực mình, giờ nó lại bật DJ tiếp, trời đất ơi tôi muốn cách li con này quá luôn. Và phòng của chị luôn là điểm đến thích hợp nhất, vừa sang thấy 2 bà đang loay hoay nấu mì, tự dưng thấy thèm…
– Nấu mì hả? – Tôi hỏi
– Ờ
– Cho ăn với. – Liếm mép
– Biến, về lấy mì sang đây thì cho ăn.
Tôi chạy vội về nhà, còn 2 gói với ít hành lúc chiều nấu ăn còn dư mang sang luôn. Con điên kia thấy thế lại hỏi:
– Mang mì đi đâu.
– Sang phòng chị
– Ơ ơ em đi với
– Đi đi rồi anh cất cái máy tính, khỏi chơi ha.
Nó mặt nhăn rồi lấy tay xùy xùy, bà già nó nghĩ tôi là cái gì mà xùy… Đi sang đưa mì với hành, đun sôi nước rồi bỏ vào một lúc chín cái là mang ra chia đều 3 bát. Tôi được ưu tiên bát to nhất.
– À nãy sao mày lại ở chỗ abc xyz đấy. Ai bỏ bom mày? – Vừa sụt soạt ăn mì bà My vừa hỏi
– Quỳnh chứ ai?
– Ơ thế nó ở khu đấy à? – Bà Hương thêm lời
– Mày làm theo đúng như lời tao nói luôn à? – Bà My hỏi tiếp
– Không, nghĩ sao vậy, sắp đến tết rồi bà nội.
– Tết liên quan gì?
– Thì tết em ở HN mà, phòng trọ cũng không cho ở lại thì tết em trôi dạt về đâu?
– Ờ nhể, hay mày về nhà tao ăn tết?
– Chị hiếp dâm em thì sao?
Bà Hương phun mẹ cả đống mì trong mồm vào bát, tởm vãi đái rồi 2 đứa lăn ra cười, li-vơ-phun ra thế thì ăn gì nữa nên cũng đổ bỏ, nghĩ lại cũng phí, trộn trộn lên mang về cho con điên kia chắc nó cũng nốc ngay.
– Mày cũng lằng nhằng, giải quyết cho xong đi, yêu ai chọn luôn đi rồi đến lúc khổ người ta. Đm phải tao tao…là tao…tao… yêu cmn mày rồi đấy – Làm bộ rồi bà My mắt chớp chớp
– Thôi đi bà… mà ai em cũng yêu hết ý…
– Ờ thế không yêu ai nữa, yêu tao đây này – Lại chớp chớp tập 2.
– Làm lại phát nữa đi về đấy.
– Nghĩ tao cần?
Hết cách, lại phải ngồi xuống tâm sự tiếp:
– Quỳnh thì sắp thi, mà em thì chắc chắn nghe theo chị rồi, còn Mai thì cũng không biết sao, nay tự nhiên buồn buồn thế nào khóc luôn, em hỏi thì không chịu nói gặng hỏi mãi lại mặc cả mai nói…
– Xác định từ bây giờ đi con ạ, mà tao ưng Mai hơn đấy? – Bà Hương.
– Tao cũng biết mối tình đầu của Mai rồi, cả Quỳnh nó theo đuổi mày lâu như thế thì đủ biết 2 đứa nó chung tình thế nào, mày chỉ cần có quyết định phát là gấu sẽ về với đội của mày.
– Vâng, thôi để qua tết, cắt đứt với Quỳnh một thời gian đến lúc thi đại học xong. Em sẽ giải quyết một lần cho nhanh. Giờ về phòng cái xem con điên kia nó có phá phòng em không.
Về đến phòng nó ngủ luôn rồi, lại còn nằm nguyên cái giường bé tí tẹo của tôi nữa, chả có nhẽ đạp cmn xuống đất. Lại phải trải chiếu nằm dưới đất lạnh thấu bà nội tiếp… Mà lại phát hiện ra một cái điên của con này nữa, nó vừa ngủ mà bật DJ to tổ bố ra mà vẫn ngủ được, tài vãi luôn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời là câu chuyện buồn |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 06/03/2017 06:36 (GMT+7) |