Chiều nay tôi đến nhà nhỏ, đến trước cổng thì thấy khóa cửa ở ngoài, đen thay điện thoại hôm qua nghe nhạc cả đêm không cắm sạc giờ hết pin sạch. Rồi thì giờ chả biết làm sao nữa nên đành ngồi đợi trước cửa nhà nhỏ thôi, đi lại vật vờ như bóng ma, hàng xóm đi qua cứ nghĩ tôi rình rập ăn cắp ăn trộm nên để ý kinh lắm. Đến 3h hơn thì thấy tiếng còi xe máy ing ỏi từ ngoài ngõ vào, rồi hiện ra cái SH màu sữa tiến gần lại chỗ tôi, chiếc xe đạp của tôi dựng ngang nên thanh niên đa cấp chở nhỏ tông thẳng làm xe tôi bay đi vài mét. Ngỡ ngang không hiểu chuyện gì sảy ra, nhỏ vẫn ôm eo thằng kia ngủ thì phải, còn tôi thì lườm lườm vài phát rồi chạy lại dựng cái xe rồi nói:
– Đi đứng kiểu gì thế hả?
Thấy giọng tôi, nhỏ hình như giờ mới tỉnh giấc, từ từ rụt tay lại khỏi eo thằng kia, còn thằng kia như một thằng vô học chửi tôi:
– ĐM chắn xe giữa đường mà còn thích thái độ à?
– Tôi để đấy thì cũng cũng có cần phải tông như thế không? Nói rồi tôi dựng lại không được à?
Tôi nói chuyện hết sức tử tế, nhỏ thấy thế mới đi xuống khỏi xe tiến lại chỗ tôi rồi hỏi:
– Ơ gì mà 2 người lại nói nhau giữa đường thế?
– Em hỏi thằng người yêu em đi. – Tôi cố gắng lắm mới nói ra 2 từ ”người yêu” dễ dàng như thế.
– Em nhắn tin bảo anh là chiều nghỉ mà, anh không thấy à?
– Hết pin, à ừ nghỉ để đi với trai. Tôi về.
Vừa quay lưng đi gạt chân chống thì một cái đạp rất mạnh từ phía sau khiến cả người tôi lao theo cái xe. Do mặt đập mặt vào tay phanh nên máu cứ thế tuôn ra, liên tiếp là những cái đạp và tiếng chửi từ thanh niên kia. Nó đạp cho chán cho chê rồi nhỏ mới vào can:
– Anh làm cái gì thế hả? Thôi ngay
– Em không thấy hả, nó thái độ với anh – Nó chống chế
Rồi là bao tiếng trách móc của nhỏ với thanh niên kia, tôi thì vẫn đau vì mặt đang chảy máu, từ từ đứng dậy mặc cho máu tôi nhỏ từng giọt xuống đường, dựng xe rồi phủi quần áo dính cát khỏi người. Quay đầu xe đi được một đoạn thì nhỏ hốt hoảng khi thấy máu tôi chảy ở trên mặt, thanh niên kia cũng hơi run vì nhìn thấy máu.
– Anh… mặt anh bị sao thế này… đi… đi vào nhà em ngay…
– Buông ra.
– Em xin lỗi – Mắt nhỏ đỏ hoe.
– Bảo buông ra mà.
Mọi điều uất ức tôi dồn nén bấy lâu này cuối cùng cũng được xả bằng cái gạt tay đấy, nhỏ thì loạng choạng tí ngã còn tôi máu me be bét cứ thế đi về. Ra đến đường lớn thì mọi người nhìn tôi với ánh mắt tò mò nhiều hơn là thương hại, đi mà toàn bị để ý nên lấy luôn cái áo phông đang mặc mà lau. Tiền có đâu mà vào bệnh viện hay phòng khám tư để người ta băng cho.
Giờ tôi đã hiểu ra con người thật của nhỏ, như bao đứa cấp 3 hiện nay, lăng nhăng, xảo quyệt và giả tạo. Vừa đấy mà hết anh này đến anh khác, nhan sắc của con gái đúng là có thể đổi bằng tiền được, khi hút hồn bao nhiêu thanh niên đa cấp. Chỉ một lần đi chơi của đám nhà giàu cũng đủ tôi ăn ở 1 tháng, đúng là có tiền thì chẳng suy nghĩ gì…
Về đến nhà tôi sang nhờ chị rửa vết thương hộ, chị nhìn thấy thôi cũng hơi run run tay.
– Bị gì thế này, sao không ra bác sĩ người ta rửa vết thương rồi xem cho, về đây chị biết gì đâu mà nhờ.
Không dám nói là không có tiền, nên tôi đùa theo chị:
– Muốn chị yêu của em rửa cơ, hihi
– Lúc này còn đùa được, lại đây xem nào.
Chị thấm bông vào ô xi già rồi rửa vết thương cho tôi, vết thương khá sâu mà tôi chẳng biết tay phanh nó cái gì mà làm vết thương tôi sâu như thế. Chị làm xong rồi cái khuôn mặt tôi nó đẹp đẽ hẳn ra. Đi về phóng cắm sạc pin nghe ngóng xem có ai gọi không, vừa mở ra đã thấy nhỏ gọi, nếu không nghe thì nhỏ sẽ nghĩ tôi tránh mặt nên tôi đành nghe:
– Alo
– Anh… sao giờ anh mới nghe, em lo cho anh lắm…
– Bớt giả tạo đi
– … Sao… sao anh…
– Còn gì không? Tôi đang bận
– Em xin lỗi
– Ờ, hết rồi thì thôi tôi tắt máy nhé.
Tắt xong nhỏ lại gọi, bực cả mình tôi tắt nguồn luôn. Rồi làm một giấc cho đến gần tối thì chị gọi sang ăn cơm, chị hỏi về vết thương rồi gắp thức ăn cho tôi đến ngập cả bát. Chị cùng phòng cứ khúc khích cười mà chẳng hiểu cười cái gì. Ăn xong tôi bưng bát đũa vào bồn rửa còn 2 chị kia cứ chia nhau ra mà làm. Ngồi chém gió với 2 chị này mà đến đau hết cả bụng, nói hết chuyện của anh phòng bên đi chơi đêm với gái rồi phải bật tường vào phòng trọ rách quần… Chả hiểu hóng được ở đâu. Nói mãi rồi tôi mới nhớ ra chuyện quan trọng, mở điện ra gọi cho mẹ nhỏ.
– Alo cô ạ
– Ừ, sao cô gọi không liên lạc được thế – Tôi nghe có tiếng nhỏ bên cạnh
– Dạ cháu hơi mệt nên không đến được, cô chuyển lời giúp cháu tới em nhé
– Mẹ… mẹ đưa con xem nào… Anh, anh có làm sao không? Sao em gọi anh cũng không nghe – Nhỏ hét trong điện thoại
– Không sao
– Thế điện thoại anh làm sao mà gọi cũng không nghe?
– Hết pin
– Anh cứ thế là thế nào?
– Chưa bằng thằng người yêu cô đâu, thôi nhé tôi bận rồi
Nói xong tự nhiên thấy tôi khốn nạn, cứ lấy thanh niên đó ra để nói xoáy nói móc nhỏ. Nhưng thôi kệ, chẳng liên quan cũng chẳng quan tâm, giờ tôi chỉ cần lạnh nhạt với nhỏ là nhỏ tự buông tha rồi tiếp tục với mối tình dang dở kia thôi. Tắt nguồn cho đỡ bị làm phiền, tôi về phòng lại bù đầu vào đống bài vở, dạo này đến dạy cho nhỏ nên chỉ nghe trên lớp chứ về nhà chẳng xem lại gì cả… 5 ngày tiếp theo… Được nghỉ không biết sẽ sống làm sao đây…
Đang chú tâm vào sách vở, bỗng có tiếng đập cửa phòng tôi, tôi hỏi:
– Ai đấy?
Không thấy trả lời, vẫn là tiếng đập cửa, có khi thằng kia vẫn cay cú tôi mà đến úp sọt không?
– Ai đấy?
Vẫn là những tiếng đập cửa, giờ mới để ý là cửa phòng tôi có hở một lỗ nhỏ đủ để nhìn ra ngoài. Hóa ra là nhỏ, nhìn đồng hồ thấy 9h rồi, không hiểu nhỏ sang tận đây để làm gì, một câu xin lỗi để bỏ qua tất cả thì tôi không cần. Tôi chẳng giận cũng chẳng trách gì nhỏ cả, tôi muốn lạnh lùng để nhỏ từ từ bước ra khỏi tâm trí tôi thôi… Mặc kệ cho những tiếng đập rồi tiếng thút thít ngoài cửa, tựa lưng vào cửa thỉnh thoảng bị đẩy về trước vì liên tiếp là những tiếng đập cửa của nhỏ. Nếu đúng, thì tôi chỉ là ”Say nắng nhất thời” thôi, chứ tôi chưa yêu nhỏ, nếu yêu nhỏ tôi đã mở cửa dang rộng vòng tay ra mà kéo nhỏ vào lòng rồi.
– Anh ra đây, ra ngay đây, anh cứ trốn tránh thế có giải quyết được gì không? – Nhỏ quát, cuối cùng cũng chịu mở lời
– Anh không ra, em thề sẽ ở đây đến bao giờ anh chịu ra thì thôi.
Nhỏ nói xong đập vào tiếng nữa rồi thôi, hàng xóm chắc cũng ra hết mà nghe ngóng rồi, nhất là mấy bà chị. Thấy im im nên tôi mở điện thoại ra gọi chị.
– Con bé nó về chưa chị?
– Chưa, vẫn ngồi đấy khóc.
– Khóc????
– Ừ, mày làm gì mà để con gái nhà người ta đau khổ thế hả em?
– Thôi kệ đi, em chịu. Con gái khó hiểu lắm chị ơi.
Tôi đoán chắc em ngồi một lúc thì sẽ chịu bỏ về thôi, chứ ngồi qua đêm ở trước cửa phòng tôi thì bố mẹ em mà biết chắc sẽ lo lắm. Nghĩ thầm trong bụng cười khe khẽ, im lặng hẳn rồi tôi cũng lại học tiếp mấy cái đống hỗn độn này, mà lạ khi tôi học thì chẳng bao giờ quan tâm để ý đến những thứ đang diễn ra, kể cả nhỏ đang ngồi ngoài kia tôi cũng quên lúc nào không biết. Học xong cũng là gần 1h, bắt đầu thấy buồn ngủ dần vào đều, giờ mới nhớ đến nhỏ, đi ra nhìn vào cái lỗ thì không thấy ai ”Biết ngay, kiểu gì chẳng phải về”. Phòng bà chị già vẫn mở cửa sáng đèn nên sang xin gói mì tôm ăn đêm, mở cửa ra đi được đúng 2 bước thì có cái gì đấy ngồi bên cạnh nắm lấy chân tôi….
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời là câu chuyện buồn |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 06/03/2017 06:36 (GMT+7) |