Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensex.moe (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Dục Uyển » Phần 194

Dục Uyển

Phần 194

Bên ngoài mây đen phủ giăng, trời tối không trăng, bốn phía vắng vẻ, và xung quanh tĩnh lặng đến mức bọn đàn em của Hợi miệng rộng có thể nghe rõ đến từng nhịp một, tiếng muỗi vỗ cánh giữa không trung.

Mặc cho cả đàn muỗi đói đang thi nhau làm tổ trên đầu mình, bọn họ cũng không còn hơi sức quan tâm, nội ngoại trong ngoài đều bị tổn hại dữ dội. Thân xác thì bầm dập thương tích, tinh thần thì tuột dốc nghiêm trọng. Bởi vì tính hiệu cầu cứu đã phát đi hơn một tiếng đồng hồ, nhưng không có vẻ gì là khả quan.

“Đại ca! Lần này được không? Em thấy anh gọi nãy giờ cũng không có ai chịu chứa chấp chúng ta.”

“Lần này sẽ khác… tao với người anh em này rất thân thiết, ngày xưa lúc nó đi cua gái không có quần mặc, tao đã trộm quần của ông già cho nó, tình cảm anh em bọn tao rất tốt, mày yên tâm.”

Hợi miệng rộng hí hửng tiếp tục quay số, bọn đàn em nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm. Hy vọng khi về tới Địa Ngục, bọn họ không phải ngủ bờ ngủ bụi.

Trong khi tất cả mọi người quay lưng với Hợi miệng rộng thì chỉ có người anh em này đứng về phía gã, niềm tin mãnh liệt đó chưa bao giờ thay đổi. Thật ra Hợi miệng rộng rất khó xử khi phải gọi điện nhờ vả, vì trước giờ luôn xây dựng một hình tượng anh trai hoàn hảo trong mắt người anh em này, nếu không phải cùng đường mạc vận, gã sẽ không đi đến bước này.

“Đại Đầu! Dạo này chú khỏe không? Là anh đây… anh Hợi miệng rộng…”

Giọng của anh em tốt còn chưa nghe, thì Hợi miệng rộng đã nghe thấy giọng nói chói tai từ đầu dây bên kia, và gã biết đó là chất giọng lơ lớ đặc trưng của con ghệ Phương Tây mà Đại Đầu đã mang về giới thiệu với gã ba tháng trước.

Đoạn đối thoại giữa Marina và Đại Đầu, Hợi miệng rộng nghe được như sau…

“Nếu là anh trai tốt của anh gọi điện, thì cúp máy ngay!”

“Nhưng mà… Marina… anh…” Đại Đầu lưỡng lự nhìn Marina, đang phân vân giữa anh trai và bạn gái.

“Do dự tức là phản kháng… anh dám chống lại em… em không thiết sống nữa… hu… u…” Marina tức giận xoay người về phòng, còn đóng sập cửa lại.

“Rầm… m…”

Dù không nhìn thấy nhưng Hợi miệng rộng có thể mường tượng ra bộ dạng khó xử của Đại Đầu. Nhưng huynh đệ là chân tay không thể cắt rời, còn phụ nữ chỉ là y phục, mỗi ngày thay ra mặc vào không biết bao nhiêu lần có gì là quan trọng.

Hợi miệng rộng tin tưởng Đại Đầu đệ sẽ có cùng quan điểm như mình, phụ nữ là gì chứ, chỉ là vật trang trí đứng sau lưng đàn ông. Nhưng…

Phải làm gã thất vọng rồi, vì không phải thằng đàn ông nào cũng nghĩ như vậy.

“Anh Hợi! Marina của em giận rồi, em phải đi dỗ dành cô ấy… khi khác anh em mình nói tiếp, tạm biệt anh.”

Đại Đầu đệ một mình độc thoại, rồi cúp máy cái “cạch”, không cho Hợi miệng rộng một cơ hội để níu kéo.

“Marina! Mở cửa cho anh vào… Marina… em yêu… người ta gọi nhầm số, không phải là anh Hợi miệng rộng, em tin anh đi.”

Bầu trời sụp đổ, một tiếng nổ lớn ngang tai. Hợi miệng rộng đã quá ảo tưởng sức mạnh, khi chưa cân thử đã đem đặt mình ngang hàng cùng Marina nóng bỏng, với mái tóc vàng lấp lánh và phụ tùng đầy đủ, còn gã chỉ là một đóng mỡ dư với số đo ba vòng như một, cho nên thua là cái chắc.

“Chết tiệt!”

“RẦM… M…”

Hợi miệng rộng dùng tay đấm mạnh vào bốt điện thoại để thỏa mãn cơn tức giận. Bọn đàn em đang ngồi thiền ngủ gục bên ngoài, vì âm thanh vừa rồi giật mình ngẩng đầu lên.

“Đại Đầu thối tha! Là ai cho chú mượn quần đi cua gái, là ai nhắc chú phải mang áo mưa khi vào nhà nghỉ… là ai lấy trộm xe ông già cho chú… chú dám đối xử với anh mày như vậy sao… Đại Đầu…”

“Rầm… Rầm…”

Hợi miệng rộng tức giận, đạp nát cái bốt điện thoại bằng liên hoàn cước tiếp theo. Lâu năm cũ kỹ, bốt điện thoại không thể chịu được cường lực từ đôi chân voi của gã, chưa tới mười phút nó đã biến thành một đóng phế liệu móp méo.

“Đại ca! Giờ anh tính sao? Tối nay anh em sẽ ngủ đâu?”

“Tao không tin không tìm được ai chịu chứa chấp Hợi miệng rộng này… đi thôi”

Thế là thầy trò của Hợi miệng rộng đã vác hành trang lên đường ngay trong đêm, để lại sau lưng bốt điện thoại không còn nguyên vẹn. Và điều này đã gây ra một rắc rối lớn cho hai nhân vật chính của chúng ta vào sáng ngày hôm sau.

Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://truyensex.moe/duc-uyen/

“Thằng ngốc! Cậu đâu rồi?”

“Thằng ngốc!”

Hoắc Khiêm mang theo một đóng chìa khóa leng keng trong túi, hớn hở trở về. Nhưng đi được nửa đoạn đường, thì nhìn thấy có rất nhiều người đang vác đuốc rọi đèn pin, vừa đi vừa gọi tên hắn nghe rất lớn tiếng. Tròn xoe đôi mắt, không biết chuyện gì đang diễn ra, Hoắc Khiêm gãi đầu đi tới như người vô tội.

“Hoắc Khiêm! Anh đang ở đâu?”

“Hoắc Khiêm.”

Trong số đám người đi tìm kiếm Hoắc Khiêm, không thể thiếu phần của Dục Uyển. Nửa đêm giật mình thức giấc đã không thấy Hoắc Khiêm đâu. Từ khi mất ký ức, hắn ngây thơ vượt mức bình thường, như là một đứa trẻ cần người săn sóc.

Mỗi tối không dám ngủ một mình trên giường, cần có cô nằm bên cạnh. Nửa đêm nếu có nhu cầu giải quyết cũng phải lôi bằng được cô dậy, dẫn hắn vào nhà vệ sinh.

Không đến mức đút từng muỗng cơm vào miệng, nhưng cô phải ngồi bên cạnh thì hắn mới chịu ăn, còn khi hắn đi tắm thì cô phải chuẩn bị mọi thứ từ nước tắm, đến khăn bông và kiêm luôn công việc cởi đồ cho đại thiếu gia. Cô chăm hắn như chăm con trai, bây giờ con trai cô mất tích làm mẹ sao lại không lo.

“Uyển! Đừng quá lo lắng… thằng ngốc to xác như vậy sẽ không sao, trên đảo không có thú dữ cũng không lo hắn bị tha đi.”

“Đúng là hắn to xác nhưng trí óc chỉ bằng hạt đậu… không chừng bị bắt đến Địa Ngục làm khổ công cũng nên.”

“Nói bậy! Tại sao ông lại dọa con bé, thằng ngốc sẽ không sao.”

Thấy Dục Uyển lo lắng khóc đỏ cả mắt thì mọi người vây quanh an ủi, người miệng lưỡi linh hoạt thì biết lựa lời động viên, kẻ không biết ăn nói thì nghĩ gì nói đó. Hai thái cực trái ngược, càng làm cho Dục Uyển thêm hoang mang.

“Địa Ngục ở đâu? Mọi người nói cho tôi biết…” Dục Uyển không nghĩ Hoắc Khiêm sẽ đi đến đó, nhưng tìm suốt cả buổi tối vẫn không có tung tích, nên dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ cô cũng không thể vuột mất.

“Địa Ngục là…”

Bà chủ nhà còn chưa nói xong thì đã có người khác lên tiếng.

“Đó không phải là thằng ngốc.”

“Đúng vậy! Là thằng ngốc…”

Hoắc Khiêm từ hướng ngược ánh sáng đi tới, nhìn thấy mọi người chạy ùa về phía mình, hắn lại hoảng hốt lùi lại phía sau. Khiêm ngốc đảo mắt ngây thơ ngơ ngác, nhìn hết lần lượt mọi người trong thôn. Chuyện gì đang diễn ra, tại sao mọi người lại hét lớn tiếng với hắn như vậy.

“Thằng ngốc! Cậu đi đâu sao không cho vợ cậu biết… cô ta rất lo lắng cho cậu, còn lôi hết tất cả mọi người dậy để đi tìm cậu.”

“Phải đó! Dù có ngốc đến mức nào, cũng không nên liên lụy đến mọi người… bọn tôi cũng vì cậu mà không thể ngủ yên giấc.”

“Là cậu hại mọi người phải lo lắng đi tìm.”

Hiện tại hắn vẫn chưa hiểu vợ là gì nhưng, hắn biết “vợ” mà mọi người đang nói đến chính là Dục Uyển. Cho phản ứng đầu tiên sau khi bị nghe chửi, là hắn đẩy hết mọi người ra, thoáng chỗ để nhìn xem Uyển của hắn đang ở đâu.

Hoắc Khiêm không biết mình đã gây ra họa, giữ chặt lấy những chiếc chìa khóa trong túi quần xem như là bảo bối, hắn chỉ nghĩ mang chìa khóa về cho Dục Uyển, cô sẽ rất vui mừng, nhưng không nghĩ sẽ nhìn thấy một đôi mắt sưng húp, bộ dạng này giống hệt hắn sau mỗi lần khóc xong.

Nhìn thấy Hoắc Khiêm bao nhiêu lo lắng đều biến mất, vì cô biết hắn đã không sao. Nhưng cơn tức giận lại đang cuồn cuộn trong người, khiến lồng ngực cô muốn nổ tung, ức chế nhất là không thể xả hết lên người hắn, vì Hoắc Khiêm bây giờ chỉ là Khiêm ngốc.

“Không sao rồi! Đã tìm thấy người… chúng ta về ngủ thôi.”

“Ừ! Mệt suốt cả buổi tối… sáng mai nhất định sẽ không dậy nổi”

Mọi người rã rời, há miệng ngáp dài, rồi lần lượt theo lối cũ quay về. Còn Dục Uyển thì liên tục cúi đầu cảm ơn và xin lỗi với từng người một.

“Cảm ơn mọi người… cảm ơn… cảm ơn.”

“Xin lỗi đã đánh thức mọi người, xin lỗi…”

Đám người của thôn kỳ lạ kéo đi hết, chỉ còn lại mỗi Hoắc Khiêm và Dục Uyển đứng trên con đường vắng không người. Có vẻ ý thức được mình làm sai, Khiêm ngốc cúi mặt lầm lũi đi tới, nắm lấy vạt áo của Dục Uyển giật giật vài cái. Nhưng cô lại hất tay hắn ra, không nói một tiếng nào, đã xoay người bỏ đi.

Dục Uyển cô không tự tin sẽ ngăn được cơn giận dữ, trút hết lên người hắn nếu đứng gần Hoắc Khiêm hơn ba bước chân. Cô nhất định sẽ hét mắng lớn tiếng với hắn, như mọi người đã biết, Khiêm của bây giờ rất mong manh dễ vỡ, chỉ cần lớn tiếng một chút là sẽ…

“Hu… u…”

Như lúc này đây.

Dục Uyển đi được vài bước lại đau đầu vì nghe thấy âm thanh quen thuộc. Vừa gây họa lại vừa ăn vạ, đạo lý gì đây. Cô còn chưa chửi hắn tiếng nào thì đã khóc như bão nhiệt đới.

“Hu… u…”

“Hu… u…”

Như bao đứa trẻ khác bị phụ huynh bỏ rơi, Khiêm ngốc đã cất cao tiếng khóc kêu gọi sự chú ý. Nhưng cũng như bao phụ huynh khác, khi vượt quá giới hạn chịu đựng, họ cũng biết phát điên.

“Khóc… khóc… anh chỉ có khóc là giỏi, anh có phải là đàn ông không… suốt ngày chỉ biết khóc”

Qủa nhiên, Dục Uyển càng mắng thì hắn lại càng khóc đến thương tâm. Hình tượng một soái ca lạnh lùng hoàn toàn mất trắng.

“Hu… u… hu… hu…”

“Hoắc Khiêm! Anh có biết chúng ta đang rơi vào hoàn cảnh nào không? Anh mau tỉnh táo lại đi… tại sao anh lại khiến tôi mệt mỏi như vậy.”

“Hu… u… hu… hu…”

“Được! Nếu anh thích khóc thì khóc đi… khóc đi…”

Bị vây quanh bởi tiếng khóc điếc tai của Hoắc Khiêm, càng làm cho Dục Uyển rơi vào trạng thái mệt mỏi muốn buông xuôi. Cô ngã phịch xuống đất.

Ông trời cho cô cơ hội sống thêm lần nữa, đó là món quà hay là sự trừng phạt giành cho cô. Từ khi trở thành Hoắc Dục Uyển, cuộc sống của cô không chỉ li kì như tiểu thuyết, mà còn kịch tính hơn hẳn phim truyền hình. Nhưng cuộc sống đó không phải là điều cô muốn, cô chỉ muốn một cuộc sống bình thường yên ổn của Đồng Dục Uyển trước đây, mỗi ngày chỉ cần nghĩ cách kiếm thật nhiều tiền, thế đã đủ.

Nhưng có lẽ ông trời thấy chướng mắt với cách sống không đủ chí khí đó của cô, cho rằng nó thật vô ích nên mới chơi cô như vậy. Nếu lúc này cô nhận lỗi, hứa sau này sẽ sống có ích hơn cho xã hội, liệu ông có rộng lòng tha thứ trả cô về cuộc sống bình yên trước đây.

Nếu có một điều ước, Dục Uyển ước gì sau khi mở mắt ra, mọi thứ chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng phép màu đó đã không đến, dù cô nhắm mắt lại và mở mắt ra rất nhiều lần, thứ cô có được chỉ là những giọt nước mắt tràn mi.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đặc biệt là nước mắt của Dục Uyển lại càng có tác dụng gấp bội. Khiêm ngốc đã không còn muốn khóc nữa, hắn ngồi xuống bên cạnh Dục Uyển, đặt tay lên khuôn mặt xinh đẹp nhưng lấm lem nước mắt. Uất ức dồn nén suốt nhiều ngày, Dục Uyển đã bật khóc thành tiếng.

“Đừng chạm vào tôi… chỉ có anh được khóc? Tôi không có quyền được khóc sao? Để mặt tôi…”

Nhưng Khiêm ngốc lại ngoan cố, kéo cô về, lấy tay lau đi nước mắt của Dục Uyển. Hành động này khác hẳn một tên chỉ biết khóc nhè mười phút trước.

Sức lực của hắn tại sao lại mạnh như vậy…

Khi Hoắc Khiêm vừa chạm tay vào người Dục Uyển, thì cô lại đánh tới vào người hắn. Kẻ vừa biết gây rắc rối, lại vừa hại cô phải lo lắng không yên nên càng phải đánh mạnh tay. Nhưng tại sao tâm trạng của cô lại dễ dàng bị kích động vì hắn, chỉ có nửa tháng ngắn ngủi.

Sợi dây liên kết giữa Hoắc Khiêm và Dục Uyển đã bắt đầu thắt chặt dần, mà ngay cả người trong cuộc cũng không nhận ra.

“Hoắc Khiêm thối tha! Ông trời chơi tôi chưa đủ thảm, anh còn hành hạ tôi tới khi nào… tại sao tôi phải dính vào thứ rắc rối như anh… anh có biết mình đáng ghét thế nào, nửa đêm biến mất cũng không nói một tiếng, có biết tôi lo cho…”

“Anh xin lỗi.”

Đánh thật đã tay, mắng cũng rất khí thế nhưng lại dễ dàng đầu hàng chỉ vì một câu nói này của Hoắc Khiêm. Dục Uyển chết lặng người, hai tay bất động trước ngực hắn cũng buông xuống. Trong giây phút đó, cô tưởng như mình vừa nhìn thấy Hoắc Khiêm kiêu ngạo của trước kia.

Một cơn gió lạnh thổi tới, không gian như lắng động tại thời điểm Khiêm ngốc mở miệng.

Cô vẫn chưa tin tưởng vào điều mà tai mình vừa nghe được, chỉ có ba chữ ngắn gọn đơn giản dễ hiểu nhưng lại như một điều gì đó thật ghê gớm, khiến cho Dục Uyển phải tròn to mắt ngạc nhiên và quên luôn mình đang khóc vật vả thế nào, bởi vì nó được nói ra từ miệng của Khiêm ngốc.

“Anh… anh… không bị câm sao?”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Thông tin truyện
Tên truyện Dục Uyển
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 17/12/2018 03:39 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Lục Vương Ký
Còn 3 ngày nữa là lão già kia trở về, trong tay tôi đã nắm được 48% cổ phần của lão cộng thêm những giấy tờ nhà đất mà tôi lấy được thì hiện tại tôi đã gần như làm chủ tài sản của lão ta, vấn đề bây giờ chỉ cần làm cho lão chịu ký quyền chuyển nhượng lại tôi. Sau khi đi dạo...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện móc lồn Truyện sex ngoại tình
Hoàng Vi
Buổi chiều hôm ấy mình vui lắm. Dù những cơn đau đầu của trận ốm lại hành hạ mình, nhưng có là gì đâu. Khi những thứ cứ tưởng đã đánh mất lại đột nhiên tìm lại được. Mình cười ngoác cả miệng với những câu chuyện của thằng Học, những cử chỉ nghịch ngợm của Vi, đôi khi lại...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện sex có thật Truyện sex nhẹ nhàng Truyện teen
Kiều
A Miêu, tỉnh lại đi. Lệ Kiều lay mạnh y, A Kiều bụm miệng để không nấc lên. Lệ Kiều quay sang phía nàng: Huynh ấy là thần tiên mà, không chết được đúng không? A Kiều trơ ra, không trả lời câu hỏi của Lệ Kiều, rồi nàng cúi gằm mặt xuống. Bỗng một thứ ánh sáng dịu nhẹ thoát ra từ người...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện sắc hiệp
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - https://go88apk.app/ - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba