Thật sự là Dục Uyển…
Nhưng tại sao hắn cứ nghĩ mãi về chuyện này, người đêm đó có phải là Dục Uyển hay không thì thay đổi được gì, cũng không phải là người phụ nữ hắn đang tìm kiếm. Hay vì hắn là ngươi duy nhất biết Dục Uyển có thể còn sống trên đời này.
“Thiếu gia! Tất cả kí giả và ban quản trị đều có mặt, buổi họp báo sẽ bắt đầu trong 30 phút nữa”
“Tôi sẽ đến ngay.”
Tắt điện thoại, Hoắc Khiêm đi thẳng ra xe.
Không gian trở nên tĩnh mịch và vắng lặng, không biết từ lúc nào ngôi biệt thự này đã trở nên u ám và lạnh lẽo. Có lẽ bắt đầu từ cái chết của Dục Uyển, tiếp theo là sự ra đi của Hoắc Mạn Ni thì nó đã mất đi niềm vui và sự ấm áp vốn có của mình.
Từ dưới lầu nhìn lên Lữ Trị xơ xác như một hồn ma. Bà đã đứng ở ngoài ban công rất lâu, dõi theo từng người rời đi và những chiếc xe lần lượt chạy ra khỏi cổng lớn, đây hẳn là việc làm vô vị nhất mà bà từng làm, nhưng lúc này ngoài việc đó ra Lữ Trị không biết mình hứng thú với điều gì.
Cái chết của Mạn Ni chính là sự đả kích rất lớn giành cho bà ta.
Sau khi bệnh viện GOK bốc cháy, Lữ Trị đã ngất xỉu khi vừa nghe xong điện thoại. Sức lực và tinh thần đều kiệt quệ nhưng vẫn gắng gượng đến bệnh viện, chỉ để chứng minh tất cả đều sai, thi thể đó không thể nào của Mạn Ni.
Nhưng mọi thứ đều đi ngược lại, người sai là bà. Mạn Ni thật sự đã chết, tất cả đều sụp đổ, hy vọng, tình thương cũng biến thành tro bụi.
“Oa… oa…”
“Tiểu thư! Cô đừng khóc nữa… xem như bà vú van xin cô… đừng có khóc nữa…”
“Oa… a… a…”
Mặc cho bà vú dỗ đủ mọi cách nhưng Hoắc Tâm vẫn cứ khóc theo ý muốn. Trong không khí nặng trĩu tĩnh mịch, thì tiếng khóc đó lạ càng vang vọng. Phá hủy đi sự yên tĩnh của Lữ Trị.
“Có chuyện gì?”
“Nhị phu nhân! Tiểu thư Hoắc Tâm cứ khóc mãi… tam phu nhân đã đi dự tiệc cùng lão gia, tôi không biết làm sao dỗ cho cô ấy nín khóc.”
“Có thể con bé đói, bà đi lấy sữa cho nó.”
“Nhị phu nhân! Bà giúp tôi bồng tiểu thư, tôi đi pha sữa cho cô ấy.”
Thật là thần kì, sau khi Hoắc Tâm được chuyển sang cho Lữ Trị thì không lâu sau đã nín khóc.
“Nhị phu nhân! Đã có…”
“Suỵt! Nhỏ tiếng thôi.”
Lúc bà vú mang theo bình sữa ấm chạy lên lầu thì cô nhóc đã ngủ say trên giường của Lữ Trị.
“Để tôi mang tiểu thư về phòng.”
“Con bé vừa mới ngủ… bà làm vậy sẽ đánh thức nó, cứ để con bé ngủ ở đây… sáng mai tôi sẽ mang nó về phòng của tam phu nhân… bà ra ngoài đi.”
“Dạ phu nhân…”
Bà vú nhẹ nhàng khép cửa lại, vừa rồi bà như nhìn thấy nhị phu nhân cười. Có phải bà già rồi hoa mắt.
Ngoại trừ Mạn Ni tiểu thư thì bà chưa từng nhìn thấy nhị phu nhân đối xử dịu dàng với bất kỳ ai. Và tiểu thư Hoắc Tâm luôn ngại người lạ, lại có thể ngủ say sưa trong vòng tay của nhị phu nhân, chuyện này có phải càng kỳ lạ hơn không.
Không chỉ bà vú không tin, mà cả những người khác trong Hoắc gia cũng không ngờ chuyện kỳ lạ này lại xảy ra. Vì từ sau đêm đó, Hoắc Tâm đã thế chỗ Mạn Ni trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời của Lữ Trị, tất cả tình yêu thương và những điều thiếu sót mà bà ta chưa làm cho Mạn Ni đều giành hết cho Hoắc Tâm.
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://truyensex.moe/duc-uyen/
Cùng lúc Lữ Trị đang đau buồn cho cái chết của Mạn Ni, thì ở Tống gia mọi người lại vui vẻ mở tiệc ăn mừng cho sự tỉnh lại của Tống Thiếu Hoành.
Phía trước ngôi biệt thự.
Trong khi tất cả những chiếc xe sang trọng khác đều đang chạy vào trong sân, thì chỉ có một chiếc khác biệt đứng riêng trong một góc tối.
Người từng là chồng, kẻ nói sẽ yêu thương chăm sóc và nắm tay cô đến cuối đời, lại đang hạnh phúc ôm ấp người phụ nữ khác. Mộc Nhu, Thiếu Hoành và cả đứa trẻ trên tay của Tống phu nhân, bốn người họ như bức tranh hoàn mỹ của một gia đình. Còn cô là gì đây, một người không thể lộ diện ra ngoài ánh sáng.
Nhìn nụ cười của xem, mở tiệc ăn mừng cho cái chết của cô sao?
“Vẫn còn khó chịu?”
Người đàn ông đẩy cửa xe ra và bước xuống, với cây gậy trên tay, bước đi của hắn có phần hơi khập khiễng. Hắn đi tới gần Hoắc Mạn Ni và khoác áo choàng lên vai cô.
“Đây không phải là điều anh muốn thấy sao?” Mạn Ni mỉm cười nhìn người đàn ông ôn nhu đang khoác áo trên vai mình.
“Em hiểu rõ tại sao anh đưa em tới đây?”
Không phải là cô mất hết tất cả vì cô vẫn còn hắn, nếu cứ mãi đuổi hình bắt bóng, theo đuổi thứ không thuộc về mình, người tổn thương chính là bản thân cô. Cuối cùng thì Mạn Ni đã ngộ ra, tình yêu duy nhất một đời một kiếp mà cô theo đuổi, thật ra cô đã có được nó từ lâu chỉ là cô không chịu tiếp nhận mà thôi.
Người đàn ông có thể chấp nhận tất cả mặt xấu xa của cô, yêu cô mà không cần đòi hỏi. Cô đã tìm được rồi, thì còn lưu luyến gì với cái nơi vốn không thuộc về mình.
“Hãy đưa em đi… em không muốn ở lại đây.”
Hắn có thể đưa cô đi mà không cần sự đồng ý, nhưng hắn muốn chính từ miệng Mạn Ni nói ra, điều đó rất có ý nghĩa với hắn. Vì Mạn Ni đã có thể buông bỏ mọi thứ, bắt đầu một cuộc sống mới và hắn muốn trải qua cuộc sống đó với cô.
“Mạn Ni…”
“Đừng gọi em là Mạn Ni, không phải anh đã nói Mạn Ni đã chết trong hỏa hoạn rồi sao?”
“Em nói đúng… Mạn Ni đã chết trong hỏa hoạn, thân phận mới của em chính là người phụ nữ của Tô Lân.”
“Người phụ nữ của Tô Lân…” Mạn Ni nhếch miệng cười.
“Em không thích?”
Mạn Ni đẩy hắn ra và bước vào trong xe, Tô Lân cũng mỉm cười đi theo sau cô.
Mặc dù đã chấp nhận hắn nhưng Mạn Ni chưa từng nói tiếng yêu hắn. Và hắn biết rõ bản thân phải mất rất nhiều thời gian, để nghe được ba chữ “Em yêu anh” từ Mạn Ni, nhưng hắn sẽ chờ.
“Đến sân bay.”
“Dạ thiếu gia”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/12/2018 03:39 (GMT+7) |