“Hoắc Phi thối, Hoắc Phi khốn kiếp… dám ghạt mình, hại mình tốn bao nhiêu nước mắt…” Dục Uyển vừa đi vừa mắng chửi Hoắc Phi, còn hại cô ướt nhẹp từ đầu đến chân.
Khi về gần tới phòng, thì Dục Uyển nhìn thấy Lữ Trị đang đứng trước cửa. Cô và bà ta không thân thiết tới mức, mà nửa đêm tìm nhau tâm sự, nhất định bà ta đến là gây sự.
“Dì đứng trước cửa phòng tôi làm gì” Dục Uyển lên tiếng.
“Tao đến nói cho mày biết, ngày phẫu thuật của mẹ Dịch Nam đã có… là hai ngày nữa” Thật ra đây chưa phải là ý chính, điều quan trọng còn ở vế sau.
“Đừng quên giao kèo giữa chúng ta” Lữ Trị nhếch miệng cười, rồi xoay người đi.
Dục Uyển không biết lúc này cô nên vui mừng thay cho Dịch Nam, hay buồn khóc cho mình. Chỉ còn hai ngày cô làm sao kiếm đủ số tiền còn thiếu đây.
Ông trời ơi, giúp con đi…
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://truyensex.moe/duc-uyen/
Dương thị.
Công ty đã đấu thầu thành công mãnh đất gần vịnh Thiên Sa, có một cuộc họp báo chính thức với báo chí vào sáng ngày hôm nay. Tất cả các kí giả đến từ những toàn soạn khác nhau trong thành phố đều được mời đến tham dự. Đây được xem là một sự kiện trọng đại của Dương thị.
Vừa nhìn thấy chủ tịch Dương bước ra sau cánh cửa, tất cả ánh đèn và máy quay phim đều hướng về phía ông ta, và những câu hỏi liên tục được đặt ra.
Dương chủ tịch rất bình tĩnh và kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi một. Trình bày những kế hoạch sắp tới của Dương thị, và quan trọng là họ sẽ biến Vịnh Thiên Sa thành một trung tâm thương mạilớn nhất thành phố Hán Trị, khu vui chơi giải trí và khách sạn cao cấp.
Buổi họp báo diễn ra rất suôn sẻ, kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ. Lúc mọi người đều nghĩ nó sẽ kết thúc, thì có một phóng viên đứng dậy từ hàng ghế và đặt ra câu hỏi mới.
“Chủ Tịch Dương! Có tin đồn Dương thị bỏ ra 60 tỉ để mua Vịnh Thiên Sa, là vì Hoắc thị… chỉ cần là dự án Hoắc thị muốn đầu tư, thì Dương thị nhất định phải giành cho bằng được, ông giải thích sao về điều này…” Phóng viên A lên tiếng.
Cả khán đài đều ồ lên, bởi vì điều này không có trong kịch bản. Bọn họ đều quay sang nhìn phóng viên A. Đây là câu hỏi mọi người đều muốn hỏi nhưng không ai dám đặt ra.
Dương thị và Hoắc thị trước giờ vốn bất hòa, đặc biệt là hai năm gần đây. Tất cả những khoản đầu tư hay dự án Hoắc thị muốn phát triển, thì Dương thị đều nhúng tay vào phá đám. Mặc kệ lỗ hay lời, cứ giành trước rồi tính. Chính là phương châm của Dương gia.
“Dương chủ tịch! Sao ông không trả lời… có phải vì tai nạn xe của Dương thiếu gia hai năm trước, khiến ông ôm mối hận với Hoắc gia, muốn lật đổ Hoắc thị…”
Khi nhắc đến người con trai tàn phế của mình. Sắc mặt của Dương chủ tịch bắt đầu khó coi, dù cố nén lại cơn tức giận ở cổ họng, nhưng thù hận trong đôi mắt của ông ta không thể che giấu.
“Xin lỗi! Bởi vì câu hỏi này không liên quan đến nội dung buổi họp báo… nên Dương thị không có trách nhiệm phải trả lời, nếu không còn câu hỏi nào khác thì buổi họp báo hôm nay kết thúc…” Trợ lý bên cạnh của Dương chủ tịch lên tiến.
“Chủ tịch Dương! Tại sao ông không trả lời… có phải đó là sự thật… chủ tịch Dương”
Phóng viên A đã khơi màu, tất cả phóng viên khác đều hùa theo. Bởi vì so với việc Dương thị sẽ làm gì với Vịnh Thiên sa, thì mối ân oán của hai nhà Hoắc và Dương, nó còn kịch tính gây cấn hơn, với tiêu đề mới này thì báo chắc chắn sẽ bán chạy.
Vừa bước ra xe thì cơn đau tim của Dương chủ tịch bắt đầu, ngực ông ta nhói đau, rồi gục ngã xuống đất. Tất cả phóng viên đua nhau mà chụp hình.
“Chủ tịch! Chủ tịch…”
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://truyensex.moe/duc-uyen/
Hoắc gia.
“Cha nghĩ con có nên gửi một lẵng hoa đến cho ông ta không” Hoắc Khiêm đang vắt chéo chân trên ghế xem báo.
Khi mà tin tức buổi họp báo sáng nay đều được phát sóng trực tiếp, từ lúc buổi họp báo bắt đầu cho đến khi Dương chủ tịch được xe cấp cứu đưa vào bệnh viện. Nó đang được phát trên truyền hình.
“Lão gia! Trà của ông” Hoắc quản gia bưng trà ra, rồi châm trà cho Hoắc Nghị.
Ông ta tắt tivi, rồi cầm tách trà lên đảo nhẹ.
“Vậy thì gửi giùm cha một giỏ trái cây…” ông ta lên tiếng.
“Được!”
Hoắc Khiêm hờ hững lật sang trang khác, và tiếp tục đọc. Lúc này, ở ngoài cửa lại có tiếng người tranh cãi, họ ồn ào kéo vào tận đại sảnh.
“Hoắc thiếu gia! Cậu đã xem tin tức chưa” Diêu Tổng tức giận vừa bước vào đã không chào hỏi Hoắc nghị, mà ném mấy tờ báo xuống trước mặt Hoắc Khiêm.
“Dương thị sẽ xây dựng một khu trung tâm thương mại lớn nhất ở Hán Trì, bên ngoài người ta đang khởi công ầm ầm… cậu còn ngồi đây thông thả uống trà”
“Phần thắng lẽ ra đã thuộc về chúng ta, lợi nhuận có thể kiếm được là bao nhiêu, cậu biết không” Ngô tổng tức tối lên tiếng.
“Tôi đã cho người đi dò la, cả bốn ứng cử viên tranh cử chức thị trưởng… hoàn toàn không biết gì về viện dưỡng lão tình thương mà cậu nói, bọn họ còn cho rằng xây dựng một khu nghỉ dưỡng cao cấp ở Hán Trì là đúng đắn” Diêu Tổng lên tiếng.
“Cậu còn gì để nói nữa…”
“Đương nhiên là bọn họ không biết… bởi vì ông hỏi không đúng người” Hoắc Khiêm gấp tờ báo lại, ngẩng đầu lên nhìn Diêu Tổng.
Có lẽ bắt đầu rối rồi đây…
Bởi vì không biết ai trong số bốn người họ sẽ là thị trưởng mới của Hán Trì. Nên Bành Ngô Diêu tổng, quyết định cho người đi dò la cả bốn người. Kết quả lại hoàn toàn giống như họ nghĩ, có kẻ ngu nào từ chối một khu nghỉ dưỡng cao có thể cấp kiếm được tiền, để chọn một viện dưỡng lão tình thương.
“Cậu đừng có quây mấy lão già này như chong chóng được không… mấy ngày trước cậu nói, sau khi thị trưởng mới nhậm chức sẽ công bố chuyện xây một viện dưỡng lão tình thương ở Hán Trì… ứng cử viên tham gia cuộc tranh cử chỉ có bốn người, thị trưởng mới của Hán Trì không phải là một trong số bốn người họ thì là ai… chẳng lẽ có thêm người thứ năm…” Diêu Tổng lên tiếng.
“Nếu thật sự có ứng cử viên thứ năm thì sao…”
“Ha… a… Thật nực cười, ngày mai đã là ngày cuối cùng… cuộc bầu cử thị trưởng sẽ kết thúc, thị trưởng mới mà cậu nói… tới giờ vẫn chưa thấy xuất hiện, cho dù có xuất hiện đi nữa… sẽ thay đổi được cục diện sao”
Mỗi người dân của Hán Trì chỉ có một lá phiếu. Bầu ai, chọn ai, người ta đã làm từ cả nửa tháng trước. Tới lúc này thì ứng cử viên thứ năm có xuất hiện, thì phần thắng sẽ là bao nhiêu, có được bao nhiêu phiếu bầu, có thể đánh bật tất cả số phiếu của bốn ứng viên còn lại sao.
“Vậy chúng ta thử đánh cược” Hoắc Khiêm nhếch miệng cười.
“Cược thế nào” Ngô Tổng lên tiếng…
“Nếu như thị trưởng mới của Hán Trì không phải là bốn người đó, mà là một người khác… thì kể từ về sau, mọi quyết định của tôi đưa ra, các ông không được nghi ngờ, chỉ có phục tùng tuyệt đối”
“Được! Nếu cậu thua thì phải chấp nhận cho chúng tôi đầu tư vào dự án của Dương thị” Diêu tổng lên tiếng.
“Đồng ý…”
Sau khi thỏa thuận xong với Hoắc Khiêm. Diêu và Ngô tổng đã chịu ra về, người bị xem là tàng hình từ nãy đến giờ, vì không giấu được sự hiếu kỳ đã lên tiếng.
“Ứng cử viên thứ năm mà con nói… rốt cuộc là thần thánh phương nào”
Hoắc Khiêm quay sang mỉm cười nhìn cha hắn…
“Người này cha cũng biết”
Bác Trần tài xế, từ ngoài đi vào sau khi đã chuẩn bị xe xong.
“Thiếu gia! Xe đã chuẩn bị xong”
“Con đến công ty trước… xin phép”
Hoắc Khiêm đứng dậy cúi chào Hoắc Nghị rồi đi ra xe, trong khi hắn vẫn chưa dùng điểm tâm.
Lữ Trị bước ra kịp giữ được hắn, nhưng nói sao hắn cũng không chịu ở nhà ăn điểm tâm rồi đi, mà cứ nhất định đến công ty. Bà cũng hết cách.
“Thằng này! Hôm nay là ngày nghỉ… đến công ty sớm như vậy làm gì, cũng chẳng chịu ăn điểm tâm” Lữ Trị lên tiếng.
“Nhị phu nhân! Thức ăn đã chuẩn bị xong… có thể dọn lên chưa” Hoắc quản gia lên tiếng.
“Được rồi!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/12/2018 03:39 (GMT+7) |