Giờ em ngoan ngoãn nằm trong lòng tôi… chúng tôi dường như cởi bỏ được uẩn khúc, và biết chúng tôi yêu nhau…
– Anh này…
– Gì em…
– Em yêu anh… hihi… em làm em gái anh nha…
Em là vậy… em không hợp với vai ác… em có lẽ đã gắn chặt với sự vui vẻ nhí nhảnh… lên em lại cười ngay được…
Tôi suy nghĩ về câu nói của em… tôi ngửa mặt lên trần thở dài…
– Anh đừng vậy mà… đừng làm em buồn chứ… làm anh trai nha nha…
– Haiz… ừ…
– Em sẽ mãi bên anh, anh sẽ đi cùng anh đến nơi anh hp mà…
– Nhưng… em là hp của anh…
– Không…
Em lại phụng phịu lên…
– Rồi rồi… em gái thì em gái… anh hứa sẽ bên em… bù đắp cho em những lỗi lầm của anh…
– Dạ… hihi… nhưng…
– Nhưng sao…
– Sao anh em lại lấy cái này chọc nhau…
Nói rồi em cầm chim tôi ngoe nguẩy…
Mẹ đang thối hết ruột mà cũng phì cười với em…
Đang định nói mẹ còn bị anh bắt làm chuyện đó nữa là…
– Em biết em quyến rũ lắm không… bên em anh không kìm được…
– Hứ… hư quá…
Tôi định tiến lại hôn em thì em lại cự lại…
– Thôi… em đau…
Đành vậy… đằng nào tôi cũng oải lắm rồi…
Vậy là ôm chặt em vào lòng. Cả 2 thiếp đi.
6h tôi choàng tỉnh dậy… em không còn đây, quần áo cũng đã thu dọn…
Tôi với điếu thuốc châm lên rít những hơi dài…
Em yêu tôi, tôi yêu em… và chúng tôi là anh em… cay đắng… cũng tại tôi hết, biết trách ai… tự trách bản thân mình thôi.
Tôi muốn gào lên anh nhớ em, anh yêu em… nhưng vì trách nhiệm với hạnh phúc của em… tôi tự dặn mình phải im lặng… phải dấu đi, phải vui vẻ bên em… để em yên lòng đi đến hp của em.
Biết là không thể bên em mãi mãi… nhưng trong tôi vẫn tin tưởng 1 NGÀY NÀO ĐÓ, em SẼ MÃI LÀ CỦA TÔI, em SẼ LÀ Vợ CỦA TÔI…
T mệt mỏi dậy tắm qua cho sảng khoái… chắc giờ mẹ đã về… tôi bước chậm xuống nhà… đói quá…
Công nhận cái chò dại dột 5 shot mệt thật… đi được ⅘ rồi… cái nữa chắc chết…
Tiếng bát đũa vang dần lên… tôi cứ ngỡ là mẹ… nhưng khi đến gần, thì ra là em…
Tiến đến ôm em từ sau. Em mặc cái quần áo cộc của tôi… nhìn bựa mà dễ thương cực.
– Anh tưởng em về rồi…
– Anh dậy rồi à… em về sao được… đây cũng là nhà em mà… với lại anh trai đói… em thì không quần áo thì về sao được… hihi.
Em không mặc đồ lót… tôi đưa tay xuống vào trong quần mà sờ bướm em…
– Em còn đau không…
– Dạ…
Em quay lại đấm tôi…
– Đã to vậy lại còn làm mạnh vậy… giờ làm em không đi nổi nè…
– Không đi được thì anh bế… hi.
– Anh trai vậy à… dòi loạn luân chứ…
– Hihi.
Bữa cơm dọn ra… chúng tôi ăn trước, phần mẹ thức ăn…
Ăn xong. Em định lên nhà thay quần áo. Nhìn em đi lại khó khăn, hơi dạng chân buồn cười cực.
– Em đi đâu…
– Em thay quần áo… nhỡ mẹ về… thì…
Tôi chạy lại… ra hiệu em lên lưng. Tôi cõng em lên phòng…
Nhìn em thay quần áo mà thèm… hihi… em cũng chẳng ngại gì, em thay trước mặt tôi…
Xong lại cõng em xuống nhà…
Chúng tôi ngồi ghế xem tivi… em dựa hẳn vào lòng tôi… để tôi ôm em…
Tiếng tivi khá to… đến khi bỗng tivi im lặng chút thì…
– Đấy em tin chưa…
2 chúng tôi quay lại… ôi thôi… 2 mẹ chúng tôi đang nhìn chúng tôi cười cười…
– Anh chị được đấy… nhìn đẹp đôi ghê…
Em chữa ngay…
– Anh em thì có gì đâu mà…
2 mẹ ngồi xuống… bỗng nghiêm đến lạ…
– 2 Con nói chuyện với 2 mẹ nè…
– Dạ… dạ.
Mẹ Hạnh nói.
– 2 Mẹ thấy 2 đứa hợp nhau… 2 gia đình cũng oke… vậy 2 con nghĩ sao…
– Dạ chúng con… chỉ… coi nhau… như…
Hạnh nói vậy tôi cũng chen luôn…
– Anh em thôi ạ…
2 mẹ thở dài thườn thượt…
– Bố mẹ 2 bên kệ chúng mày đấy… tùy…
Tôi biết mẹ đoán ra chúng tôi có gì… nhưng thất vọng vì chúng tôi quyết coi nhau vậy…
Nhĩ cách thoát ra không khí này… tôi dậy kéo em đi…
– Cho bọn con đi chơi chút nha…
Tôi kéo em đi nhưng em bỗng khụy chân xuống… chắc em chạm mạnh quá lên đau… 2 mẹ nhìn theo.
– Cái thằng quỷ kia… bế nó đi… nó đau vậy mà kéo như kéo bừa thế…
Đùa 2 chúng tôi nhìn lại thấy bộ mặt nham hiểm của 2 mẹ mà vừa ớn vừa ngại…
Nhưng dù sao…
Tôi quay bế em lên… em vừa ngại, vừa đau… em đấm tôi thùm thụp vì cái tội nghịch dại lại còn kéo em đi chơi…
2 mẹ thì cười… nham hiểm…
Chở em đi hóng gió… tôi cứ đi vậy không một đích đến như chuyện tình chúng tôi…
Nhận nhau là anh em, nhưng chúng tôi đều hiểu ngầm rằng… khi nhớ nhung… chúng tôi vẫn có thể lao đến nhau… nhưng em có chồng thì khó lắm và nếu làm vậy có lẽ chúng tôi sẽ không hạnh phúc… mãi mãi không…
Đến lúc nào đó, gần thôi, em sẽ phải mạnh mẽ rời xa tôi… để tôi lại và đi tiếp… còn tôi ư… chắc chắn sẽ đứng lại… hy vọng, chờ đợi em quay về…
Tôi sống đủ lâu, đi đủ nhiều để biết con đường nào vắng người. Tôi cứ chậm rãi chở em… để em ôm chặt tôi cùng nhau hứng những cơn gió mát dịu của buổi tối thổi vào người… thổi bay đi cái hừng hực khao khát yêu thương.
Em cười, em hát tỏ vẻ vui vẻ… nhưng tôi biết trong em đau đớn như nào… cũng như tôi thôi…
Sau hôm nay… tôi sẽ vui, ít nhất trước em… để em thêm vững vàng, an tâm với lựa chọn của em…
11h đêm… đưa em về… nhẹ nhàng mở cửa nhà em… bế em vào lòng và chậm rãi từng bước về phòng em…
Tôi biết đâu đó trên kia… có 2 người nhìn theo… họ không vội vã mà họ bình thản quan sát…
Đặt em lên giường… đặt lên môi em 1 nụ hôn… chao em 1 nụ cười… chúc em 1 lời chúc… tôi chậm rãi rời phòng em…
Mẹ em đón tôi ngay chân cầu thang…
– Con ở đây mà ngủ… về muộn nguy hiểm lắm…
– … dạ thôi mẹ… mẹ con ở nhà 1 mình… con không yên tâm…
Lý do quá hợp lý… chỉnh lúc này… tôi ở lại mới là nguy hiểm với tôi và em…
– Ừ… thế thôi… con về cẩn thận…
Tôi bước đi… nhưng mẹ em vẫn thỏ thẻ.
– Mẹ tùy chúng mày đấy… nhìn 2 đứa mày như vậy bố mẹ buồn lắm… dù sao bố mẹ vẫn coi con như người trong nhà…
– Dạ… mẹ…
– Nhớ đấy…
Tôi không nói gì… lẳng lặng bước đi… tôi biết ý mẹ em muốn nói. Có lẽ sợ vì chuyện này mà tôi tránh bố mẹ em. Bố mẹ em có lẽ cũng đã quá quen với sự hiện diện của tôi. Mà quả thật, 7 năm trời qua lại… ăn uống cùng, rồi có khi ngủ lại… người chứ có phải sắt đá đâu mà không có tình cảm…
Tôi muốn đi thêm… nhưng tôi mệt… lại đành về…
Có lẽ mẹ đã ngủ…
Tôi lên phòng… cảnh tượng sao lộn xộn nhưng lại ấm áp lạ thường… cái ấm áp ấy nó muốn bóp nghẹt tôi…
Bước nhanh lên phòng gym… tôi ngồi dựa vào tường… rút 1 điếu thuốc… tôi rít 1 hơi dài lại ngửa cổ lên nhả ra 1 làn khói… tôi thấy những vì sao lấp lánh, tôi cảm nhận được làn gió mát…
Cứ vậy 1 điếu 2 điếu rồi điếu thứ 5 liên tục được châm lửa…
Tôi cảm nhận thấy có người đứng nhìn tôi… tôi biết là mẹ… mẹ chẳng nói gì nhẹ bước tới tôi ngồi xuống dựa vào tường… rồi từ từ ngả vào vai tôi…
– Con yêu Hạnh nhiều lắm, đúng không.
– …
– Mẹ chắc Hạnh cũng yêu con… vậy sao 2 đứa lại phải làm vậy…
Tôi rít 1 hơi…
– Mẹ biết Hạnh đã có người yêu đúng không?
– …
– Mẹ có nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Hạnh không…
– …
– Hạnh yêu con đúng… nhưng con chắc chưa đủ lý do để chúng con bên nhau…
– …
– …
– Bố mẹ bên ý cũng buồn lắm… nhưng thôi duyên số tùy bọn con…
– …
– Hai đứa đã…
Tôi hiểu ý mẹ…
– Dạ…
– …
Bỗng dưng muốn tâm sự cùng ai đó… muốn nói tất cả để có người cảm thông chia sẻ… vậy là tôi kể lại mọi chuyện với mẹ… từ hận thù đến yêu thương… từ vui vẻ vô tư đến buồn rầu khó sử.
Trên cuộc đời, ai cũng có chung 1 cái tên cho mỗi nỗi buồn, nhưng không mấy ai có chung hoàn cảnh tạo lên nỗi buồn chung ấy…
Tôi biết chắc, tuy nói ngoài cuộc dễ phân định khuyên nhủ, nhưng mẹ vào hoàn cảnh này cũng bó tay…
Tôi biết vậy, chỉ mong có người nghe tôi nói, nghe tôi than thở là vui lắm rồi…
Rồi 2 người lại im lặng, cùng cảm nhận không gian… buổi đêm mang lại…
– Mai mấy giờ mẹ bay…
– Haiz… mẹ bay đêm… 2h sáng…
– Vâng… thôi đi ngủ mẹ…
– Ừ…
Bước xuống cầu thang…
– Mẹ ngủ với con nha…
– Thôi mẹ mệt, với lại con cũng mệt rồi đó…
– Không… chỉ là con muốn có hơi ấm thôi… chứ không gì đâu…
Không để mẹ nói gì thêm… tôi kéo mẹ về phòng tôi… đóng cửa bật điều hòa… kéo mẹ lại giường, cái váy ngủ mẹ khẽ tung bay… rồi mẹ đổ xuống giường cùng tôi…
Tôi không muốn làm gì cả… chỉ muốn ôm mẹ ngủ, đỡ trống trải thôi… mẹ nằm trong vòng tay tôi… rồi cả 2 thiếp đi…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Được mẹ dạy sex |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện loạn luân, Truyện người lớn |
Tình trạng | Update Phần 84 |
Ngày cập nhật | 03/10/2023 03:39 (GMT+7) |