Đưa lá thư cho Thái Thản, Đường Tam bắt đầu yên lặng chờ, Đường Tam thường mang nó ra để xem, đây là kỷ vật duy nhất phụ thân lưu lại, mỗi khi nhìn thấy lá thư này, hắn cảm thấy nhớ cha vô biên…
‘Tiểu Tam:
Khi ngươi nhìn thấy phong thư này, ta đã đi. Không nên đi tìm ta, ngươi cũng không có khả năng tìm được ta.
Ngươi mặc dù còn nhỏ, nhưng đã có thể tự chăm sóc bản thân. Chim ưng chỉ có tự mình giang cánh thì mới có thể sớm bay cao.
Không cần phải lo lắng cho ta, tính cách của ngươi kế thừa rất nhiều sự tinh tế của mụ mụ ngươi. Ba ba ngươi là một người vô dụng. Ngươi cũng đã lớn dần, ba ba cũng phải ra đi để lấy về một số thứ vốn thuộc về ta. Một ngày nào đó, hai phụ tử chúng ta sẽ gặp lại.
Ta hy vọng ngươi trở nên cường đại nhưng cũng lại không hy vọng ngươi trở nên cường đại. Con đường của mình, ngươi tự mình lựa chọn đi.
Nếu có một ngày ngươi hiểu được chức nghiệp Hồn sư này là không tốt, vậy hãy trở lại Thánh Hồn thôn, giống như ta, làm một thợ rèn.
Đừng lo lắng.
Đường Hạo.’
Vốn Đường Tam đang chìm trong ký ức của nỗi nhớ cha, nhưng lúc nhìn lại bức thư, Kết hợp với Thái Thản mơ hồ tiết lộ thân phận, Nội dung bức thư tựa như đã hoàn toàn chuyển sang nghĩa khác…
Nhất là câu “Ta vừa hi vọng ngươi trở nên cường đại, vừa không mong muốn như thế” kia, đã nêu ra đầy đủ tâm trạng mâu thuẫn của Đường Hạo. Ba ba nói muốn lấy lại những gì thuộc về người, vậy tột cùng là cái gì đây?
Nhìn lá thư này, Thái Thản thất thần một trận, nhịn không được phải lầu bầu: “Chủ nhân a chủ nhân. Ngài như thế nào có thể nói mình là một người vô dụng? Trong lòng lão nô, người vĩnh viễn là trụ cột của gia tộc”.
Cúi đầu nhìn Đường Tam ở trước mặt, Thái Thản cẩn thận giữ tờ giấy trên tay, “Thiếu chủ, đúng vậy, chữ viết này đúng là của chủ nhân.”
“Vậy ba ba ta xuất thân từ Hạo Thiên Tông? Tiền bối, Xin ngài nói cho ta biết hết thảy chân tướng. Nếu cha xuất thân từ Hạo Thiên Tông, tại sao người lại cùng ta sống tại Thánh Hồn Thôn vậy? Trong đó tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Xin ngài nói cho ta biết. Ta nhất định phải biết được những bí ẩn ở trong đó.”
Thái Thản nhìn Đường Tam, nước mắt nhịn không được cứ tuôn ra, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được, thưở nhỏ không có mẫu thân, Lúc sáu tuổi cha lại bỏ đi, những năm gần đây Đường Tam sống cuộc sống khốn khổ như thế nào. Nhịn không được dang tay ôm hắn vào lòng, “Thiếu chủ, ta thương cảm cho người quá, mấy năm nay người đã chịu cực khổ quá nhiều”.
Tâm tình Đường Tam kích động vạn phần. Vừa rồi các tin tức đột ngột đến khiến tâm hắn thật rối loạn. Hạo Thiên Tông, ba chữ này đánh sâu vào tâm trí hắn. “Thiếu chủ, năm đó thật sự chủ nhân không thể nói cho ngài bí mật của người. Ngay cả ta cũng không rõ chuyện gì đã sảy ra. Ngài chỉ cần biết. Chủ nhân là là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, là người tối cường đại trên thế giới này. Không ai có thể so bì với người. Vậy là đủ rồi. Ta vốn cũng thuộc một trong tứ đại phụ chúc tông tộc. Nhưng chính là vì chủ nhân, ta mới lựa chọn thoát ly Hạo Thiên Tông. Lại ở Thiên Đấu thành mà tự lập. Nếu chủ nhân đã xuất hiện, vậy một phần lực lượng trong tộc không thể nghi ngờ gì sẽ nghe chủ nhân sai khiến. Bây giờ mặc dù chủ nhân không có ở đây nhưng vẫn còn Thiếu chủ, Từ bây giờ toàn bộ bổn tộc gồm hai trăm mười bảy tên tráng niên hồn sư đều nghe lệnh người.”
Con mắt Đường Tam có chút mơ hồ, phụ thân bỏ đi thoáng chốc đã tám năm thời gian, bặt vô âm tín.
Nếu nói hắn không có một tia oán hận là không có khả năng, nhưng lúc này Đường Tam cảm giác được, nếu cha hắn xuất thân từ Hạo Thiên Tông, như Thái Thản nói là chủ nhân của hắn, nhưng lúc trước lại rơi xuống làm thợ rèn và túy qủy hơn sáu năm tại Thánh Hồn Thôn.
Như vậy là một cảm giác bất đắc dĩ cùng bi thương như thế nào?
Nhớ đến lúc mình chuyển thế xuất sanh thì cha lại kêu lên thật thảm thiết và thê lương. Đường Tam tựa hồ đã hiểu được chuyên gì.
Hai tay nắm lấy song chưởng của Thái Thản, “Tiền bối, lòng ta bây giờ thật sự rất loạn, ta phải tĩnh tâm suy ngẫm lại thật tốt”.
Thái Thản vội nói “Thiếu chủ ngàn vạn lần đừng dùng hai chữ tiền bối để xưng hô, cứ gọi lão nô là Thái Thản”
Đường Tam cười khổ nói: “Ngài là gia gia của Thái Long, mà ta lại là đồng học của hắn, tuổi so với hắn còn nhỏ hơn. Nếu ngài không ngại, cho ta gọi một tiếng Thái gia gia đi.”
“Nhưng mà…” Thái Thản có chút do dự…
Đường Tam lại nói: “Cho dù cha ta ở chỗ này, cũng nhất định sẽ đồng ý thôi. Thái gia gia, ta phải đi gặp Trữ tông chủ, chúng ta phải chia tay. Về thân thế thực sự của ta, mong ngài giữ bí mật dùm, ta phải tỉnh táo suy ngẫm một chút”.
Thái Thản trầm ngưng nói: “Thiếu chủ, ngài nhất định phải cẩn thận với Trữ Phong Trí. Lúc đầu chủ nhân có nói qua, Tông chủ tân nhiệm của Thất bảo lưu ly tông Trữ Phong Trí là một người đại tài, Thất bảo lưu ly tông trong tay hắn nhất định có thể phát dương quang đại. Ngài là người Hạo Thiên Tông, bất luận như thế nào cũng không thể gia nhập Thất bảo lưu ly tông.”
Đường Tam vuốt vuốt cằm “Thái gia gia, ngài yên tâm đi, cho dù hôm nay không nói chuyện với ngài, ta cũng không định gia nhập tông môn gì gì đâu. Ta sẽ không vì quyền thế mà từ bỏ tự do”.
Nghe Đường Tam nói, Thái Thản nhìn không khỏi sửng sốt một chút, thấy lời nói điềm tĩnh của Đường Tam trước mắt, hắn phảng phất như lại được nhìn thấy phong thái của Đường Hạo.
Đi ra khỏi phòng của ba người Thái Thản, Đường Tam liên tiếp hít hai ngụm khí, ánh mắt ướt át, lúc phục hồi tâm tình mới đi vào gian hội nghị thất.
Trữ Phong Trí đang ngồi ở vị trí thượng thủ vị trong phòng hội nghị, thản nhiên uống trà, Cốt Đấu La Cổ Dong cũng ở nơi này, đang nhắm mắt dưỡng thần. Khi Đường Tam đi vào hội nghị thất hắn mới mở mắt, ánh mắt sắt bén nhìn khắp người Đường Tam, tựa hồ muốn làm thân thể hắn biến đổi.
Trữ Vinh Vinh đang nhu thuận đứng sau lưng Trữ Phong Trí, le lưỡi về phía Đừơng Tam.
“Xin chào ngài, Trữ thúc thúc, đã để ngài phải đợi lâu”. Đường Tam hướng về Trữ Phong Trí hành lễ.
Trữ Phong Trí mỉm cười nói: “Không có gì, ngồi đi. Tiểu Tam, ta có thể xưng hô với ngươi như vậy được không?”
Đường Tam gật đầu nói: ” Ngài chính là cha của Vinh Vinh, đương nhiên có thể.”Trữ Phong Trí bật cười nói: “Xem ra ta thật sự phải nhờ mối quan hệ của vinh vinh đây. Ta nghe Vinh Vinh nói nhiều về ngươi, hơn nữa lần trước cũng đã gặp qua. Có thể nói những gì ngươi đạt được bây giờ, vào năm đó cha ngươi chưa chắc được. Thẳng thắn mà nói ta đến lần này là đã chuẩn bị không tiếc hết thảy để mong ngươi gia nhập tông môn của ta. Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, không nghĩ được ngươi lại là con của người ấy.”
“Trữ thúc thúc, ngài biết cha ta?” Đường Tam thật vất vả mới đi đưa áp lực đi xuống, giờ lại kích động đứng lên.
Trữ Phong Trí gật đầu, “Đương nhiên phải biết, Ở đại lục này tuổi còn trẻ như thế lại đạt được phong hào Đấu La, trong giới hồn sư cũng không có bao nhiêu đâu.”
Mặc dù Đường Tam đã đoán được thực lục của cha, nhưng khi Trữ Phong Trí nói đến bốn chữ phong hào Đấu La, hắn vẫn còn cảm giác được sự rung động mãnh liệt.
Con người suốt sáu năm chỉ biết trầm mê trong mạch tửu (rượu nếp), chỉ biết sống theo ý muốn của bản thân là phụ thân mình, cũng là người từ trong lời của hắn được gọi là Phong Hào Đấu La sao?
Khi Trữ Phong Trí nhắc đến Đường Hạo, ngay cả Cốt Đấu La cũng không khỏi toát vẻ khâm phục trên mặt.
Hết thảy không thể qua khỏi con mắt của Đường Tam, cũng góp phần khẳng định những lời Trữ Phong Trí nói là không sai.
Trữ Phong Trí tiếp tục nói: “Lệnh tôn mất tích đã nhiều năm, không biết hiện ở nơi nào. Huynh đệ chúng ta nhiều năm không gặp, nếu có cơ hội nhất định sẽ tự thân đến bái phỏng.”
Đường Tam khổ sở nói: ” Ta cũng không biết hiện nay cha thân ở nơi nào, tám năm trước người đã biến mất. Tám năm trôi qua lại hoàn toàn biệt vô âm tín. Nếu như lời tiền bối nói cha ta là người của Hạo Thiên Tông, vậy có lẽ hiện giờ người đang ở Hạo Thiên Tông sao”. Trữ Phong Trí cùng cốt Đấu La liếc mắt nhau, trong mắt hai người đều toát ra tia kinh dị. Thần sắc Trữ Phong Trí rất nhanh khôi phục lại bình thường, hướng đến Đường Tam nói: “Tiểu Tam, lần này ta vốn có ý định mời ngươi nhập tông, cho ngươi đãi ngộ tốt nhất, nhưng nếu ngươi là con của người ấy, cái này chắc chắn là không có khả năng. Nhưng thúc thúc đối với cách chế tác ám khí của ngươi rất có hứng thú, không biết ngươi có nguyện ý bán cho ta phương pháp chế tác này không? Ngươi có thể đưa ra cái giá, thúc thúc tuyệt đối không trả giá.”
Trữ Phong Trí mặc dù nhìn bề ngoài rất tuấn tú, nho nhã, nhưng lời nói lại cho người ta một cảm giác thoải mái, không có người bình thường nào có thể làm được. Đường Tam lắc đầu không một chút do dự: “Cái này không thể được, phương pháp chế tác ám khí ta sẽ không bán. Nhưng bất quá ta đã đáp ứng Vinh Vinh bán ám khí cho quý tông. Trình tự làm ta có thể giao cho các ngươi, nhưng giai đoạn hợp thành cuối cùng phải do ta tự mình làm. Một là vì phương pháp chế tác ám khí không dễ làm, ta không muốn bán, thêm nữa muốn học cách chế tác cũng mất một vài năm. Ta lại cần phải có thời gian tu luyện, không rãnh lo việc này.”
Trữ Phong Trí không nghĩ tới Đường Tam lại cự tuyệt kiên quyết đến như thế. Cái này gọi là cho người cá không bằng cho người cái cần câu.
Hắn tự nhiên hiểu được đạo lý này. Làm ám khí tốn rất nhiều tiền bạc và thời gian.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đường Môn - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/12/2020 11:29 (GMT+7) |