Làm cho Phất Lan Đức lấy làm kinh hãi chính là, dẫn đầu tổ ủy là hai người hắn đều từng gặp qua, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới đại hội tổ ủy lại đối với chuyện này dĩ nhiên cũng coi trọng tới mức như thế. Tổ ủy của Thiên đấu thành dự tuyển tái chính là do vũ hồn điện cùng Thiên đấu đế quốc hoàng thất tạo thành, dẫn đầu song phương tổ ủy cũng tự nhiên là phân biệt đến từ hai phe thế lực. Phất Lan Đức sở dĩ kinh ngạc, là bởi vì đại biểu vũ hồn điện đến đây dĩ nhiên là Thiên đấu thành vũ hồn thánh điện điện chủ bạch kim giáo chủ Tát Lạp Tư. Mà đại biểu Thiên đấu đế quốc cư nhiên chính là Thất Bảo Lưu Ly Tông tông chủ Trữ Phong Trí.
Sau Sử Lai Khắc học viện mọi người mới biết được, thực ra Trữ Phong Trí dùng thân phận là sư phụ của thái tử để đến đây. Dựa vào thân phận, hắn cũng miễn cưỡng được tính là người của Thiên đấu đế quốc hoàng thất. Mặc dù chuyện Thương Huy học viện bảy tên dự thi đội viên biến thành ngu ngốc cũng không tính là nhỏ, nhưng cũng tuyệt không đến có thể kinh động hai vị cấp bậc đại lão Trữ Phong Trí cùng Tát Lạp Tư này. Hai người sở dĩ đồng thời đi tới Sử Lai Khắc học viện, nói ra cũng có chút hài hước.
Vốn Tát Lạp Tư thực ra cũng chỉ là nghĩ phái một thủ hạ đến đây, dựa vào biểu hiện ưu dị của Sử Lai Khắc học viện chiến đội cùng quan hệ mẫn cảm đối với Thất Bảo Lưu Ly Tông trong đó khiến hắn định âm thầm xuống tay, nhưng làm tổng phụ trách của vũ hồn điện tại Thiên đấu thành, hắn đương nhiên sẽ không giống tàn mộng hồn sư thời niên năm lỗ mãng như vậy. Cho nên hắn một mực chờ đợi cơ hội. Thương Huy học viện bảy người biến thành ngu ngốc, không thể nghi ngờ cho hắn một cái lý do tốt nhất, vị thủ nhãn thông thiên bạch kim giáo chủ này lập tức liền lợi dụng tốt lần này chuẩn bị đem Sử Lai Khắc học viện đá ra khỏi đại tái.
Nhưng còn Trữ Phong Trí làm sao lại để cho hắn được như ý đây? Sau khi tổ ủy hội nghiên cứu quyết định phái ra tổ điều tra, Trữ Phong Trí lập tức nên nguyện ý đái lĩnh một đội điều tra tổ tới Sử Lai Khắc học viện tiến hành điều tra.
Trữ Phong Trí để tự mình đến, không thể nghi ngờ chính mình cũng tính là chỉ làm một vụ không vang, nhưng Tát Lạp Tư còn lại không muốn buông tha cho. Luận địa vị, hắn cùng Trữ Phong Trí cuối cùng còn có chênh lệch lớn, quan hệ của vũ hồn điện cùng thất đại tông môn trong đó cũng vẫn còn hết sức mập mờ, dưới sự bất đắc dĩ, vị bạch kim giáo chủ này cũng chỉ đành tự thân xuất mã. Cùng Trữ Phong Trí đến Sử Lai Khắc học viện, hy vọng có thể tìm được một chút manh mối. Nói như vậy, cho dù Trữ Phong Trí địa vị cao tới đâu, cũng không có thể trở ngại đến tính công chính của đại tái.
Cho nên, hai vị đại nhân vật này mang theo một đám tùy tùng trực tiếp đi tới Sử Lai Khắc học viện.
Trữ Phong Trí có thể nói là khinh xa thục lộ, chính lúc nghe nói bọn họ đi tới ngoài cửa học viện, Phất Lan Đức nhanh chóng cùng đại sư, Nhị Long cùng nhau ra ngoài nghênh tiếp. Trước khi ra khỏi cửa, Phất Lan Đức dặn dò trữ vinh vinh một câu, sau đó không được cùng Trữ Phong Trí nhận mặt nhau, tốt nhất là nên tránh một chút.
“Phất Lan Đức viện trường, mạo muội quấy rầy rồi.” Trữ Phong Trí mỉm cười hướng Phất Lan Đức gật đầu.
Hai người cấp bậc hồn lực mặc dù chênh lệch không nhiều, nhưng mà địa vị tại hồn sư giới lại là thiên soa địa viễn. Phất Lan Đức lập tức hoàn lễ, “Trữ tông chủ khách khí rồi, ngài có thể đại giá quang lâm bổn viện, làm cho Sử Lai Khắc bồng tất sinh huy a!”
Trữ Phong Trí mỉm cười, chỉ về phía bên cạnh, giới thiệu cho Phất Lan Đức: “Vị này là Thiên đấu thành vũ hồn thánh điện điện chủ, Tát Lạp Tư bạch kim giáo chủ các hạ.”
Phất Lan Đức viên hoạt ra sao, trên mặt thần sắc chút nào không thay đổi, lại lập tức thi lễ. “Thì ra là Tát Lạp Tư giáo chủ đại nhân. Tại hạ Phất Lan Đức thất lễ rồi. Xin mời hai vị vào trong.”
Tát Lạp Tư đạm nhiên hướng Phất Lan Đức gật đầu một chút. Một nhóm hơn mười người dưới sự đái lĩnh của Phất Lan Đức ba người đi vào Sử Lai Khắc học viện.
Trữ Phong Trí chỉ là đi cùng một vị Cốt Đấu La cổ dong, vị bạch kim giáo chủ Tát Lạp Tư kia thì lại dẫn dắt tới mười hai người. Trong đó có đến hai gã hồng y giáo chủ mặc hồng sắc trường bào. Ngoài ra còn có mười tên thánh điện võ sĩ mặc ngân sắc kính trang (giáp màu bạc bóng nhẫy như gương của tụi võ sĩ phương Tây).
Ở trong vũ hồn điện, ngoại trừ giáo chức nhân viên ra, còn có loại biên chế là chuyên môn hộ điện kỵ sĩ này. Ngoại trừ thánh hoàng võ sĩ chuyên nghiệp của giáo hoàng cùng đấu la võ sĩ chuyên nghiệp của đấu la điện ra, là địa vị cao nhất của thánh điện võ sĩ tại lưỡng đại vũ hồn thánh điện thì thánh điện võ sĩ này thực ra đều là hồn sư xuất sắc trong vũ hồn điện tạo nên, thực lực cực kỳ kinh người.
Nghe nói, tiêu chuẩn nhập môn của thánh điện võ sĩ là năm mươi mốt cấp hồn lực. Đương nhiên, tiêu chuẩn của thánh hoàng võ sĩ cùng đấu la võ sĩ càng cao một chút, đạt tới sáu mươi mốt cấp.
Nói cách khác, bất kì một gã thánh điện võ sĩ đều cũng bản thân đều có thực lực hồn vương trở lên. Mà thánh hoàng võ sĩ cùng đấu la võ sĩ lại càng đạt tới cấp bậc hồn đế trở lên.
Đây còn chỉ là cấp bậc yêu cầu tối cơ bản của tam đại võ sĩ đoàn.
Như đoàn trưởng của thánh hoàng võ sĩ đoàn cùng đấu la võ sĩ đoàn, bản thân cũng đều có thực lực là phong hào đấu la. Bởi vậy có thể thấy được, thực lực của vũ hồn điện thực lực hùng hậu đến cỡ nào.
Đi vào Sử Lai Khắc học viện, Tát Lạp Tư ánh mắt thoáng lóe ra, chung quanh cảnh vật đã toàn bộ ấn nhập vào trong óc hắn.
Trước đây, hắn tự nhiên sẽ không chú ý một khu nhà cao cấp hồn sư học viện bình thường như vậy. Nhưng bây giờ nhưng lại bất đồng, biểu hiện của Sử Lai Khắc học viện chiến đội tại lần toàn đại lục cao cấp hồn sư học viện tinh anh đại tái này thật là có chút kinh người. Mặc dù hắn còn không có quá để trong mắt, nhưng ít ra có thể chứng minh học viện này đủ để bồi dưỡng ra một ít tinh anh nhân tài.
Phất Lan Đức dẫn đoàn người tới phòng hội nghị thứ nhất trong vu giáo học lâu. Song phương phân chia khách chủ ngồi xuống. Phất Lan Đức nhượng vị trí thượng thủ vị cho Tát Lạp Tư cùng Trữ Phong Trí. Bản thân cùng Liễu Nhị Long, đại sư ngồi bên cạnh.
“Phất Lan Đức viện trường, ngươi hẳn là biết mục đích lần này chúng ta tới đây rồi.” Tát Lạp Tư cầm chén trà trước mặt lên, uống một ngụm. Sắc mặt hắn nhất thời trở nên khó coi. Nước trà này mặc dù đúng là vừa mới bưng lên, nhưng mà chất lượng lại kém đến mức hắn tưởng tượng như thế nào cũng không ra.
Làm vũ hồn thánh điện điện chủ, Tát Lạp Tư luôn luôn dưỡng tôn xử ưu (quyền cao chức trọng), đã bao giờ uống qua lá trà mãn thiên tinh kỳ lạ này đâu?
Gọi là mãn thiên tinh, chính là trà diệp mạt. Đầu tiên rót một chén nước nóng, sau đó uống vào, ngay lập tức có được cảm giác giống như là có một bầu trời đầy sao ở trước mắt (uống vào là hoa mắt).
Chỉ có bình dân nghèo khổ nhất mới có thể dùng loại lá trà này. Mà Phất Lan Đức chuẩn bị loại mãn thiên tinh này, thậm chí còn là mãn thiên tinh trong mãn thiên tinh.
Trữ Phong Trí chứng kiến biểu hiện của Tát Lạp Tư, nâng chén trà của mình lên làm ra bộ dáng, Phất Lan Đức cũng không có khu biệt đối đãi, nước trà trong chén của hắn cũng đồng dạng là mãn thiên tinh.
Mạnh mẽ nén cười, Trữ Phong Trí ho khan một tiếng, nói: “Phất Lan Đức viện trường, trà diệp này của ngươi có thể là uống được a!”
Phất Lan Đức chính là muốn phát huy những cơ hội kiểu này, thở dài một tiếng, nói: “Còn phải xin hai vị tha thứ. Chúng ta Sử Lai Khắc học viện thật sự quá nghèo. Tất cả kinh phí cũng đều dùng cho việc bồi dưỡng đệ tử, tân tân khổ khổ mới bồi dưỡng được ra mấy hài tử tinh anh. Bình thường ta tiền uống trà của ta a, thực ra còn là mấy năm trước khi ta tiếp quản học viện đã mua được.”
Nếu nói Tát Lạp Tư lúc trước sắc mặt khó coi, thì bây giờ sắc mặt hắn đã hoàn toàn biến thành xanh lét trông cực kì nghiêm trọng. Nếu không phải bận tâm đến thân phận của mình, hắn đã phải nôn ra rồi. Mấy năm trần trà, nhưng chất lượng lại kém như thế. Trận trận cảm giác ghê tởm làm hắn không ngừng thấy buồn. Lại nhìn về phía Phất Lan Đức với vẻ mặt thương cảm cùng bộ dáng ủy khuất, hắn lại không thể phát tác được. Người ta không có tiền, ngươi còn nói được cái gì đây?
“Phất Lan Đức viện trưởng, không nên nói chuyện tầm phào nữa. Chúng ta tới nơi này thực ra không phải là để xem ngươi diễn kịch.”Tát Lạp Tư thanh âm đã rất lạnh lẽo, thay đổi là ai, uống một ngụm cái loại trà mãn thiên tinh kỳ lạ này, tâm tình cũng tuyệt đối sẽ trở nên không tốt.
Phất Lan Đức vẻ mặt mờ mịt nhìn Tát Lạp Tư nói: “Ta còn chưa kịp hỏi. Bạch kim giáo chủ đại nhân ngài cùng với trữ tông chủ đồng thời quang lâm tệ học viện, đến tột cùng là chuyện gì?”
Tựu ngay cả Trữ Phong Trí đều cũng không khỏi âm thầm than thở, Phất Lan Đức này công phu diễn kịch thật sự quá giỏi. Nếu không phải từng cùng vị viện trưởng này tiếp xúc quá, càng chỉ mơ hồ đoán được là Đường Tam làm cho đám đệ tử Thương Huy học viện tàn phế, hắn cũng nhịn không được phải tin rằng Phất Lan Đức cũng không biết việc này.
Tát Lạp Tư nhíu mày, “Tại trước trận đấu trung, đệ tử của học viện các ngươi hạ ngoan thủ khiến thương nặng đối phương, đến mức sử Thương Huy học viện dự thi toàn bộ bảy tên đội viên biến thành ngu ngốc. Bây giờ Thương Huy học viện đưa ra nghiêm chính kháng nghị. Bởi vậy, đại hội tổ ủy lại mới hợp thành tổ chuyên án tiến hành điều tra.”
“Cái gì? Thương Huy học viện dự thi đội viên đều cũng biến thành ngu ngốc?” Phất Lan Đức vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tát Lạp Tư.
Tát Lạp Tư hừ lạnh một tiếng, “ngươi dạy dỗ đệ tử tốt đấy. Tuổi còn trẻ, nhưng hạ thủ lại tàn nhẫn như thế. Ngươi hẳn là cũng biết quy tắc của đại hội. Đối với loại hành vi cố ý thi triển lạt thủ này, đại hội tất không xử nhẹ.”
Lời hắn nói nghe qua rất bình thường, nhưng tất cả đều có thể gây hiểu lầm, chỉ cần Phất Lan Đức nói sai một câu nói, hắn sẽ lập tức nắm bắt được cơ hội.
“Oan uổng a, đại nhân.” Phất Lan Đức đứng bật dậy, bởi vì ủy khuất, khuôn mặt hắn cũng bị biến dạng.
Hai mắt rõ ràng đỏ lên, “Tát Lạp Tư đại nhân, chúng ta oan uổng a! Thương Huy học viện đám vương bát đản này cư nhiên còn dám đưa ra kháng nghị? Chúng ta dự thi bảy tên đội viên có sáu đều cũng bị trọng thương, trong đó còn có ba người tính mạng bị đe dọa, bây giờ đang do vài vị trị liệu hệ sư phụ của học viện chúng ta khẩn cấp cứu chữa. Bọn họ còn có ý tứ muốn tư kháng nghị? Ta còn chuẩn bị hướng tổ ủy lại đưa ra kháng nghị cùng thỉnh cầu điều tra đây.”
Tát Lạp Tư hừ lạnh một tiếng, “Có đúng là oan uổng hay không ngươi hẳn là rõ ràng. Cho dù ngươi không biết chuyện này, bây giờ cũng gọi đám đệ tử tham tái hôm nay của Sử Lai Khắc học viện các ngươi ra đây, chúng ta muốn vào hành điều tra. Phân biệt thẩm vấn.”
Ý tứ khiếp sợ trên mặt Phất Lan Đức không có yếu bớt chút nào, quả quyết nói: “Không, vậy không được. Thương thế của đám hài tử quá nặng, nếu không kịp thời cứu chữa, đừng nói là tham gia trận đấu ngày mai. Sợ rằng cả kiếp sống hồn sư cũng đều bị ảnh hưởng. Bây giờ đúng là thời gian trọng yếu để trị liệu. Bọn chúng làm sao có thể trả lời vấn đề của các ngươi đây?”
Tát Lạp Tư trong mắt hàn quang chợt lóe, “nói như vậy, ngươi là chống đối lại tổ ủy rồi? Ta có thể nói hành vi của ngươi là cự tuyệt tiếp nhận điều tra. Đại hội tổ ủy bởi vậy mà có quyền quyết định đem Sử Lai Khắc học viện xóa tên khỏi danh sách bổn giới toàn đại lục cao cấp hồn sư học viện tinh anh đại tái.”
“Chờ một chút.” Trữ Phong Trí trước đó cũng không có mở miệng, chỉ là yên lặng nhìn Phất Lan Đức cùng Tát Lạp Tư nói chuyện với nhau. Lúc này mới thản nhiên nói: “Tát Lạp Tư các hạ. Nhân tình không hề nằm ngoài pháp lý. Đám đội viên tham tái của Sử Lai Khắc học viện bị trọng thương. Dưới tình huống điều tra như vậy mà tùy tiện quyết đoạn, như vậy tựa hồ không ổn đâu.”
Tát Lạp Tư lạnh nhạt nói: “Sử Lai Khắc học viện bây giờ cự tuyệt để cho đệ tử tham tái tiếp nhận điều tra, bản thân việc này tồn tại vấn đề trọng đại. Trữ tông chủ ngài cho rằng nên xử lý như thế nào đây? Ngay cả hỏi cũng không thể hỏi được, làm sao lại có thể chứng minh rằng bọn họ trong sạch?”
Trữ Phong Trí chuyển hướng Phất Lan Đức, nói: “Phất Lan Đức viện trưởng, đệ tử tham tái của quý viện thương thế đều rất nặng sao? Ta nhớ rõ, lúc ấy có một gã đệ tử tình huống còn tốt. Có thể để cho hắn đến tiếp nhận sự điều tra của chúng ta hay không? Lần này quan hệ đến tính công chính của đại tái. Còn mời ngươi phối hợp.”
Phất Lan Đức kích động đỏ bừng hai mắt đỏ, nhìn qua giống như là vừa mới khóc, “Dựa vào cái gì chúng ta phải tiếp nhận điều tra? Đại hội nếu như công bình công chánh, tổ trọng tài hẳn là phải thấy rõ tình huống lúc ấy. Thương Huy học viện dự thi đội viên thi triển thất vị nhất thể vũ hồn dung hợp kỹ, chẳng lẽ lại là hạ thủ lưu tình sao? Nếu như đệ tử của chúng ta không ngăn trở được công kích của bọn họ, sợ rằng bây giờ đúng là không có một người có thể còn sống trở về. Tất cả mọi người thấy được, chúng ta đệ tử chỉ là bị động chống cự, chúng ta chưa bao giờ làm sai cái gì. Nếu đại hội tổ ủy lại thật sự quyết định phải đem khai trừ chúng ta, chúng ta cũng không còn gì để nói.”
Tát Lạp Tư trong mắt tinh quang chợt lóe đạo: “Đây chính là ngươi tự mình nói ra đấy.”
Phất Lan Đức tức giận nhìn Tát Lạp Tư. “Bạch kim giáo chủ các hạ, ngài nhằm vào Sử Lai Khắc học viện chúng ta là có ý tứ gì? Được rồi, ta đến muốn xem các ngươi ra sao đem xóa tên Sử Lai Khắc học viện chúng ta khỏi đại hội. Tiểu cương, ngày mai chúng ta nên đi trước thánh địa bái kiến giáo hoàng đại nhân, thỉnh giáo hoàng đại nhân chủ trì công đạo cho chúng ta.”
Trữ Phong Trí có chút lo lắng hướng Phất Lan Đức sử vị ánh mắt, hắn không biết tại sao luôn luôn tinh minh địa Phất Lan Đức lại đột nhiên trở nên như thế xúc động. Chẳng lẻ nói. Này bọn nhỏ thật sự thụ tới rồi bị thương nặng, để làm cho Phất Lan Đức không cách nào khống chế chính mình tâm tình sao?
Phất Lan Đức như không thấy ánh mắt Trữ Phong Trí, một bên hướng Tát Lạp Tư rống giận, một bên không ngừng vỗ tay lên cái bàn.
“Lớn mật.” Một gã thánh điện kỵ sĩ chợt tiến lên trước một bước, toàn bộ mười tên thánh điện kỵ sĩ trên người hồn lực quang mang đồng thời sáng rực. Hai gã hồng y giáo chủ cũng đứng lên. Chỉ cần Tát Lạp Tư ra lệnh một tiếng, bọn họ lập tức sẽ ra tay bắt người.
Tát Lạp Tư cũng không để ý tới Phất Lan Đức, quay đầu nhìn về phía bên người địa Trữ Phong Trí, đạo: “Trữ tông chủ, ngài cũng thấy được. Sử Lai Khắc học viện kiêu ngạo đến tận đây, cự không tiếp thụ tổ ủy lại điều tra. Nếu không tiến hành xử lý đối với bọn họ, chúng ta làm sao chủ trì công đạo với những học viện còn lại?”
“Điều này…” Trữ Phong Trí mặc dù có lòng trợ giúp. Nhưng mà bây giờ lại không thể giúp sức.
Tát Lạp Tư lúc này mới chuyển hướng Phất Lan Đức, cười lạnh một tiếng, “Các ngươi phải đi tìm giáo hoàng đại nhân thân tố thật không? Vậy các ngươi lập tức có thể lên đường được rồi. Ta tuyên bố, Sử Lai Khắc học viện bởi vì xúc phạm đại hội quy tắc…”
Hắn mới nói được nơi này, đột nhiên, một thanh âm cắt đứt lời của hắn, “Chờ một chút.”
Người vừa mở miệng chính là đại sư, hắn mặc dù không có giống Phất Lan Đức như vậy kích động. Nhưng vẻ mặt cũng đã trở nên ngưng trọng, “Tát Lạp Tư, trước tiên ngươi nên đưa ra quyết định rõ ràng chứ.”
“Tên húy của Bạch kim giáo chủ đại nhân là ngươi có thể trực tiếp gọi lên sao?” Một gã hồng y giáo chủ lập tức quát mắng.
Đang lúc Tát Lạp Tư chuẩn bị tiếp tục nói, đem Sử Lai Khắc học viện đá ra bổn thứ đại hội, đột nhiên, đại sư cổ tay run lên, một vật từ bàn tay hắn bay ra, hướng thẳng tới Tát Lạp Tư.
Không cần Tát Lạp Tư ra tay, một gã thánh điện kỵ sĩ nhanh chóng che ở trước mặt Tát Lạp Tư, bàn tay xuất ra một chưởng hướng phía đồ vật nọ bỏ tới, hồn lực chợt bùng nổ. Đồng thời, đám thánh điện kỵ sĩ còn lại cũng nhanh chóng phản ứng lại, trước tiên đem Phất Lan Đức, đại sư cùng Liễu Nhị Long ba người vây quanh ở giữa.
“Dừng tay.” Một cánh tay hoành sáp mà vào, cản ở trước tay của tên thánh điện kỵ sĩ, hóa thành một tầng vô hình bình chướng đem toàn bộ hồn lực của một chưởng mới phách ra vừa rồi bao vây ở phía trong. Kỳ dị chính là, cũng không có năng lượng va chạm xuất hiện, hồn lực mà tên thánh điện kỵ sĩ kia thâu xuất cũng giống như băng tuyết tan rã lặng lẽ tiêu thất.
Ra tay không phải Trữ Phong Trí, cũng không phải người của Sử Lai Khắc học viện, mà là bản thân bạch kim giáo chủ Tát Lạp Tư.
Chứng kiến Tát Lạp Tư ra tay, hoàng kim thiết tam giác không khỏi đồng thời rùng mình. Thánh điện kỵ sĩ thực lực cùng so sánh với Phất Lan Đức, Liễu Nhị Long mặc dù không phải rất mạnh, nhưng trong lúc tên thánh điện kỵ sĩ này ra tay, năm hồn hoàn trên người đồng thời sáng lên, rõ ràng là một vị hồn vương hơn năm mươi cấp. Mà Tát Lạp Tư ra tay sau hắn, nhưng lại đi sau đến trước, thậm chí không có dụng xuất vũ hồn, khinh miêu đạm tả hóa giải một chưởng hắn phách ra.
Muốn hóa công kích của giải hồn vương, hoàng kim thiết tam giác tự nhiên cũng làm được, nhưng giống như Tát Lạp Tư không xuất hiện dấu vết, lại căn bản là không thể nào. Phất Lan Đức trong lòng thầm nghĩ, thằng cha này cho dù không có thực lực phong hào đấu la, hẳn là cũng đã đến gần hết cỡ rồi. Vũ hồn điện quả nhiên là thâm bất khả trắc (thâm sâu không thể lường được) a!
Tát Lạp Tư một tay ngăn trở công kích của tên thánh điện kỵ sĩ kia, tay kia đã tiếp lấy đồ vật đại sư hướng tới hắn phóng đến. Khuôn mặt tức giận nhìn đám thánh điện kỵ sĩ chung quanh, “Các ngươi làm gì vậy, lăn ra ngoài hết cho ta. Ta cho các ngươi động thủ sao?”
Đám Thánh điện kỵ sĩ hiển nhiên không rõ tại sao vị bạch kim giáo chủ này đột nhiên tức giận, ai cũng không dám phản bác, toàn bộ mười tên thánh điện kỵ sĩ lập tức lục tục đi ra khỏi phòng.
Tát Lạp Tư thậm chí không dùng mắt để nhìn, cũng biết vật rơi vào trong tay chính là kiện vật gì, một cỗ triều ý từ sau lưng dũng xuất, theo đám thánh điện kỵ sĩ ra khỏi phòng, trên trán hắn có hiện ra một tầng mồ hôi mỏng. Thần sắc trên mặt rõ ràng thu liễm vài phần, khom người hướng đại sư hành lễ, “Ra mắt trưởng lão.”
Đại sư thản nhiên đảo mắt qua hắn, “Ngồi xuống nói chuyện cả đi.”
Phất Lan Đức trong lòng cười thầm, mà Trữ Phong Trí trong lòng nhưng lại là giật mình dị thường, lấy mục lực của hắn, đương nhiên thấy rõ khối bài tử kia là cái gì, đó đúng là, lệnh bài cao nhất mà vũ hồn điện ban phát cho người không thuộc vũ hồn điện, bên trên có khắc sáu đồ án, khối bài tử này còn có một biệt xưng, danh viết: Giáo hoàng lệnh. Bất kể người nào có thứ này, bản thân đều có tôn uy của trưởng lão vũ hồn điện, càng giống như giáo hoàng thân tới.
Tát Lạp Tư mặc dù mơ hồ biết đại sư cùng giáo đình có một chút quan hệ mập mờ, nhưng cũng không nghĩ tới hắn trong tay cũng có giáo hoàng lệnh. Phải biết rằng, vũ hồn điện tổng cộng mới có ba khối giáo hoàng lệnh bên ngoài, phân biệt tặng ba tông môn đứng đầu trong thất đại tông môn.
Cho nên ngay cả Thất Bảo Lưu Ly Tông tông chủ Trữ Phong Trí bên cạnh đó cũng không tùy tiện đem theo khối lệnh bài tượng trưng cho quyền uy của giáo hoàng này bên người, ai có thể nghĩ đến, đại sư cũng có thứ này đâu? Chẳng lẻ, đây là khối thứ tư?
Trong đầu hiện lên một chút phiến đoạn ký ức, Tát Lạp Tư tâm tư nhất thời trầm xuống, hắn biết, hôm nay bất luận ra sao cũng vô pháp tìm kiếm được gì ở chỗ này rồi.
Lúc này bên cạnh còn có một Trữ Phong Trí, nếu bản thân lại có bất kính, truyền ra ngoài, vậy cái chức bạch kim giáo chủ cũng không cần làm nữa.
Nhìn qua, địa vị của bạch kim giáo chủ tại vũ hồn điện tựa hồ là gần bằng với giáo hoàng.
Nhưng trên thực tế, bọn họ nắm giữ quyền lợi tuy lớn, nhưng lại cũng không có quyền chính thức quyết định.
Ngoại trừ giáo hoàng ra, ở vũ hồn điện còn có một trưởng lão điện được ẩn tàng, đó mới là hạch tâm có quyền lực chính thức của vũ hồn điện. Một chút chuyện trọng đại, cũng đều phải do trưởng lão điện đưa ra quyết định. Trong lúc đầu phiếu, cho dù là giáo hoàng, cũng bất quá chỉ có tư cách có ba phiếu mà thôi. Mà trưởng lão của trưởng lão điện lại có đến bảy người. Tài thời điểm tất yếu, chỉ cần bảy người toàn bộ thông qua quyết nghị, thậm chí có thể phế trừ giáo hoàng.
Mà người bản thân có giáo hoàng lệnh, mặc dù địa vị không thể cùng so sánh với trưởng lão chính thức, nhưng cũng là tương đương với vị trí trưởng lão danh dự, có tư cách trực tiếp cùng trưởng lão điện liên lạc.
Mặc dù giữa tam đại tông môn đứng đầu trong thất đại tông môn với vũ hồn điện thủy chung có chút mâu thuẫn, nhưng thế lực của bọn họ dù sao cũng cực kỳ khổng lồ nếu là tam vị nhất thể, bởi vậy, vũ hồn điện cũng không dám dễ dàng đắc tội bọn họ.
Đại sư chẳng những xuất thân từ tông môn lam điện phách vương long, lúc này trong tay lại có vật ấy, Tát Lạp Tư nào dám làm càn.
Hai tay nâng giáo hoàng lệnh lên, cung kính đưa tới bên cạnh đại sư, “Kính mời trưởng lão thu hồi.”
Đại sư tiếp nhận giáo hoàng lệnh, cũng không thu hồi, chỉ là đặt ở trước mặt mình, thản nhiên đảo mắt qua Tát Lạp Tư, “Ta thỉnh xuất giáo hoàng lệnh, cũng không có ý tứ muốn can thiệp tới Tát Lạp Tư giáo chủ các hạ. Chỉ là hy vọng Sử Lai Khắc học viện chúng ta có được hai chữ công chính. Mỗi một thành viên của Sử Lai Khắc học viện chiến đội, cũng đều là hồn sư thiên tài mà chúng ta hao tổn tâm cơ bồi dưỡng ra, ta không hy vọng bọn họ vì việc chất vấn này mà thương thế nặng thêm, thậm chí ảnh hưởng cả đời. Nếu giáo chủ đại nhân thực sự muốn điều tra, cũng phải chờ thương thế của bọn họ khôi phục rồi hãy nói đi.” Có giáo hoàng lệnh ở đây chấn nhiếp, mặc dù Tát Lạp Tư không cam tâm, nhưng hắn còn có thể nói được cái gì? Trừ phi là giáo hoàng hoặc là thành viên trưởng lão điện ở đây, nếu không thì người của vũ hồn điện ở đây bất kể ai cũng không có tư cách nói gì cả.
“Là ta lỗ mãng rồi. Đã như vậy, việc điều tra này nên miễn đi. Chúng ta cáo từ.” Tát Lạp Tư vốn cũng là cố gắng phát huy, việc sống chết của Thương Huy học viện cũng chẳng liên quan gì đến hắn.
Vốn hắn còn muốn làm bộ không nhận ra đại sư là ai, nhưng bây giờ người ta ngay cả giáo hoàng lệnh cũng đã nã xuất ra rồi, hắn lại không biết, đại sư thật sự đến giáo hoàng điện cùng giáo hoàng nói chuyện vài câu, tiền đồ bản thân sau này sẽ phải rất đáng lo rồi. Càng không nói đến việc đại sư vào trưởng lão điện.
Phất Lan Đức trên mặt đã đầy vẻ tươi cười, “Giáo chủ đại nhân, ngài đừng có đi vội a! Vừa rồi cũng là chúng ta không tốt, có một chút quá xúc động. Ngài xem như vậy còn ra gì nữa? Trong đám đệ tử của chúng ta, Đường Tam không chuyện gì, thương thế cũng không nặng. Không bằng, ngài hỏi hắn? Hắn dù sao cũng là linh hồn của cả chiến đội, ta nghĩ, hắn hẳn là cũng biết tương đối rõ ràng.”
Tát Lạp Tư liếc nhìn Phất Lan Đức một cái, trong lòng ảo não, nếu ngươi nói ra sớm một chút, ta đã phải thấy giáo hoàng lệnh sao? Nếu mặt mũi đã mất rồi, tựu tính toán gì nữa đây. Cho dù thật sự hỏi ra được cái gì, chẳng lẽ ta còn có thể thật sự hủy bỏ tư cách tham chiến của các ngươi sao?
“Không cần đâu, không cần đâu. Ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Đám đệ tử tham tái của Thương Huy học viện nọ hẳn chỉ là bị hồn kỹ cắn trả gây nên. Dưới loại tình huống này, đệ tử của quý viện đệ tử làm sao có thể gây ra được gì đây? Cáo từ.”
Nói xong, Tát Lạp Tư không để ý Phất Lan Đức giữ lại, thậm chí quên cả gọi Trữ Phong Trí cùng đi, mang theo hai gã hồng y giáo chủ bước nhanh ra ngoài.
Trữ Phong Trí nhìn đại sư thật sâu, lúc này mới cùng theo Cốt Đấu La đi ra ngoài.
Hoàng kim thiết tam giác ba người trực tiếp đưa bọn họ tới tận cửa.
“Ba vị không cần tiễn nữa. Hôm nay quấy rầy liễu. Đại sư, chỗ giáo hoàng…”
Đại sư nhìn Tát Lạp Tư, ánh mắt lóe ra tia mỉm cười, nói: “Giáo chủ các hạ yên tâm, bổn giới đại hội đúng là hết sức công bình.”
Tát Lạp Tư trên mặt toát ra một tia hài lòng, lúc này mới gật đầu, mang theo người của mình xoay người đi ra.
Trữ Phong Trí không có rời đi, mỉm cười nhìn đại sư nói: “Thực không nghĩ tới, đại sư dĩ nhiên chính là trưởng lão danh dự của vũ hồn điện. Trước kia phong trí thật sự là thất lễ rồi.”
Đại sư ánh mắt nội liễm, “Chỉ bất quá là hù dọa một ít người dưng mà thôi.”
Trữ Phong Trí tựa hồ muốn hỏi chút gì. Nhưng cũng chỉ là nói được vài câu, “Thân thể bọn nhỏ mới là trọng yếu, trận đấu ngày mai, không được thì nên bỏ qua đi. Cũng là nhường lại một bước cho đại tái tổ ủy.”
Nói xong những lời này, Trữ Phong Trí lúc này mới hướng ba người cáo từ, cùng Cốt Đấu La xoay người rời đi.
Đưa mắt nhìn về hai người bóng lưng dần dần biến mất, Phất Lan Đức trên mặt giả dối ý cười lặng yên biến mất, “Vị trữ tông chủ này quả thật bất quý kỳ danh thanh (không hổ cho thanh danh của mình). Bất quá, Tiểu cương, ngươi lần này mặc dù hổ trụ đám người vũ hồn điện đó, nhưng mà sau này sợ rằng cũng phải khiến cho bọn họ càng chú ý nhiều hơn.”
Đại sư còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên, vành tai tê rần, thanh âm có chút lạnh lẽo của Liễu Nhị Long vang lên, “Ngọc tiểu cương, ngươi dĩ nhiên vẫn cùng con tiện nhân kia còn có liên lạc. Nói, ngươi có đúng hay không…”
Phất Lan Đức mắt thấy Liễu Nhị Long sẽ thư uy đại phát, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó vội vã nói: “Ách, ta còn có việc, ta về trước đi liễu. Các ngươi cứ nói chuyện đi.”Nói xong, rất không nghĩa khí xoay người bỏ chạy.
“Ui da, Nhị Long, mau buông tay. Ngươi hiểu lầm rồi.” Đại sư vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Liễu Nhị Long.
Lúc này Liễu Nhị Long khóe mắt đỏ ngầu, nước mắt vòng quanh, “Hiểu lầm? Con tiện nhân kia ngay cả giáo hoàng lệnh cũng cho ngươi rồi, còn có cái gì mà hiểu lầm nữa? Nàng đối với ngươi tư tình như thế, bất kể thứ gì cũng đều không coi trọng.”
Đại sư khuôn mặt trở nên cứng ngắc, “Đừng nói bậy. Mau buông tay. Khối giáo hoàng lệnh này thực ra không phải nàng cho ta.”
Liễu Nhị Long mặc dù thực lực so với đại sư mạnh hơn nhiều, nhưng lúc đại sư tức giận, tha nàng đã có chút e ngại. Lúc này mới buông cái tay đang nhéo tai đại sư ra. “Vậy ngươi nói, khối giáo hoàng lệnh này thực ra là ai cho ngươi. Nếu không có một lý do làm cho ta hài lòng. Ta sẽ không từ bỏ ý đồ.”
Đại sư bất đắc dĩ nói: “Ngươi a ngươi, một đống tuổi đầu rồi mà vẫn còn xúc động như vậy.”
Liễu Nhị Long mày liễu trợn ngược, “Ngươi nói là ta già rồi?”
“Ách… ngươi biết, ta không phải có ý tứ kia. Ngươi còn muốn nghe lai lịch của khối giáo hoàng lệnh này không?”
“Ngươi nói đi.”Liễu Nhị Long lúc này mới thu liễm vài phần tâm tình của mình.
Đại sư thở nhẹ một tiếng, nói: “Đây thực ra là do phụ thân của Tiểu Tam cho ta.”
Liễu Nhị Long đối với Đường Tam cũng không hiểu quá rõ, từ sau khi đại sư xuất hiện, tâm tư nàng đều đặt trên một mình đại sư. Lúc này không khỏi kinh ngạc nói: “Phụ thân của Tiểu Tam? Vậy làm sao có thể. Chẳng lẽ…”
Đại sư kéo tay Liễu Nhị Long, hướng về phía trong học viện đi tới, vừa đi, trong miệng vừa thong thả nói ra bốn chữ: “Phong hào: Hạo Thiên.”
Vì chứng minh đệ tử bên mình quả thật đều là thân bị thương nặng, ngày thứ hai, Sử Lai Khắc học viện tuyên bố, bỏ qua hai tràng trận đấu kế tiếp. Cho đám đội viên của chiến đội có thời gian nghỉ ngơi phục hồi.
Bất bại kim thân của Sử Lai Khắc học viện cũng vì thế bị phá tan, hơn nữa, đối thủ rút thăm trúng bọn họ trong hai ngày này, cũng phân biệt là Thần Phong học viện cùng Lôi Đình học viện lưỡng đại cường giả.
Nếu nói Lôi Đình học viện còn hiểu được chính mình có chút may mắn, vậy, Thần Phong học viện đội trường Phong Tiếu Thiên nhưng lại là nhất tâm khổ muộn.
Sử Lai Khắc học viện khí quyền (tự nhận thua) cố nhiên làm bọn hắn trực tiếp thu được thắng lợi, nhưng sự tức giận của Hỏa Vũ hiển nhiên sẽ không vì phương thức không chiến mà thắng của bọn họ mà giảm bớt, Phong Tiếu Thiên cũng không chính thức chiến thắng được Đường Tam, giấc mộng có được mỹ nhân này của hắn cũng chỉ có thể tạm thời gạt sang một bên.
Dự tuyển tái như tiến hành nhanh như lửa ngốn, lúc Sử Lai Khắc học viện khôi phục, thực lực cũng không giống như một đám người xem phán đoán rằng sẽ thụt lùi lại, tiếp tục cao tấu khải ca. Rất nhanh, tổng cộng hai mươi thất bảy luân vòng loại đã gần đến hồi kết thúc. Chỉ còn một vòng nữa là sẽ kết thúc.
Trước mắt, danh thứ sau khi kết thúc dự tuyển tái được sắp xếp như sau:
Lôi Đình học viện, hai mươi sáu chiến hai mươi lăm thắng, chỉ một học viện đánh bại được bọn họ, là Thần Phong học viện.
Thần Phong học viện, hai mươi sáu chiến hai mươi lăm thắng, chỉ một học viện đánh bại được bọn họ, là Sí Hỏa học viện. Có một nhân vật mấu chốt, nghĩ rằng thực sự họ không thua cũng không dễ dàng.
Sử Lai Khắc học viện, hai mươi sáu chiến hai mươi tư thắng.
Sí Hỏa học viện, hai mươi lục sáu chiến hai mươi ba thắng.
Thiên Thủy học viện, hai mươi lục sáu chiến hai mươi ba thắng.
Tượng Giáp học viện, hai mươi lục sáu chiến hai mươi mốt thắng. Mặc dù trận đấu còn kém cuối cùng một vòng chấm dứt, nhưng trên thực tế, trở thành đội ngũ đã xác định. Theo thứ tự là: Lôi Đình học viện, Thần Phong học viện, Sử Lai Khắc học viện, Sí Hỏa học viện cùng Thiên Thủy học viện.
Thân là một trong ngũ đại nguyên tố học viện, Tượng Giáp học viện phân biệt đã thua năm đội ngũ đứng đầu, lúc này đã trở thành vô vọng.
Một vòng cuối cùng, trong năm chiến đội đứng đầu, Lôi Đình học viện, Thần Phong học viện cùng Sí Hỏa học viện phân biệt đối mặt đối thủ đều không mạnh. Thắng lợi vô dong trí nghi.
Mà Sử Lai Khắc học viện sau khi tao ngộ Sí Hỏa học viện hậu rốt cục lại gặp phải đối thủ khó chơi khác, cùng Thiên Thủy học viện tranh đọat một trận thắng thua cuối cùng.
Mặc dù trận đấu cũng không có ảnh hưởng đến song phương, nhưng lại ảnh hưởng đến thứ danh của song phương trong dự tuyển tái. Sử Lai Khắc học viện thắng, có thể bảo trụ được vị trí thứ ba của bọn họ.
Nếu là Thiên Thủy học viện thắng, hơn nữa ảnh hưởng từ việc các nàng từng chiến thắng qua Sí Hỏa học viện, có thể thay thế được vị trí của Sử Lai Khắc.
Bởi vậy, tại vòng loại cuối cùng, tổ ủy lại đặc ý đem năm đội ngũ bài danh đứng đầu này cùng với Tượng Giáp học viện an bài tiến hành trận đấu trong cùng một vòng. Đem một hồi đặc sắc cuối cùng trong dự tuyển tái hoàn toàn trình hiến cho đông đảo người xem.
Sử Lai Khắc học viện cùng với Thiên Thủy học viện đánh một trận, không thể nghi ngờ là trọng trung trọng, tự nhiên được an bài tiến hành tại chủ lôi đài tại trung tâm.
Mỗi ngày đều là tiến hành mười bốn trường trận đấu, phân ra tiến hành làm ba vòng. Bởi vì trận đấu hôm nay đã trở thành không có ảnh hưởng gì lớn, lại là một vòng cuối cùng. Các học viện đã bị đào thải tự nhiên không có tâm tình tham chiến. Hai vòng chiến đấu đầu tiên rất nhanh kết thúc.
Trong khu nghỉ ngơi, ngũ đại nguyên tố học viện cùng Sử Lai Khắc học viện đều lặng yên đợi đến lúc xuất trường. Đương nhiên, còn có bốn học viện bồi sấn khác.
Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch đứng ở vị trí phía trước của đội ngũ mình. Lẳng lặng cùng đợi trận đấu bắt đầu.
Hồi tưởng lại dự tuyển tái lần này, chính thức mang đến cho bọn hắn phiền toái, kỳ thật cũng chỉ có Tượng Giáp học viện, Sí Hỏa học viện cùng Thương Huy học viện. Mà Thương Huy học viện lại là bị một mình Tử Cực Ma Đồng của Đường Tam đem xác định.
Cường giả còn lại như Thần Phong học viện cùng Lôi Đình học viện, lại đúng hai trận đấu mà bọn hắn bỏ qua. Còn lại dự tuyển tái tiếp tục tiến hành cũng đều không khó khăn vượt qua.
Trong đó tuy có chút khó khăn, nhưng tổng thể mà nói, coi như đều là thuận lợi. Hôm nay là một hồi cuối cùng của dự tuyển tái. Mặc dù không có thể đạt được vị trí quán quân của dự tuyển tái làm Đường Tam thoáng có chút mất mát. Nhưng trong lòng hắn lại âm thầm thề, bất luận ra sao, cũng phải chiếm được vị trí tổng quán quân cuối cùng của lần toàn đại lục cao cấp hồn sư học viện tinh anh đại tái này cho Sử Lai Khắc học viện.
Tràng trận đấu hôm nay thắng bại mặc dù không quan hệ đến việc tiếp tục trụ lại hay không, nhưng Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch lại cũng không có ý tứ bỏ qua. Chỉ có không ngừng chiến đấu cùng cường giả, mới có thể càng tăng thêm thực lực của bản thân.
Đội viên xuất trường của Sử Lai Khắc học viện trong trường trận đấu này phân biệt là: Đội trường, Tà Mâu Bạch Hổ Đái Mộc Bạch. Phó đội trường, Thiên Thủ Tu La Đường Tam. Cận chiến cường công hệ hồn sư Nhu Cốt Mị Thố Tiểu Vũ, cường công hệ hồn sư Thái Long, Hoàng Viễn, mẫn công hệ hồn sư Kinh Linh cùng trị liệu hệ hồn sư Giáng Châu.
Cùng với lúc đối chiến Sí Hỏa học viện giống nhau, chủ lực chỉ có ba người.
Khoảng cách tới lúc bắt đầu một vòng trận đấu cuối cùng đã càng ngày càng gần. Chính lúc này, một đạo thân ảnh cao gầy với dáng vẻ quỷ quỷ túy túy (lén lút). Ánh mắt hắn đầu tiên là lướt qua Tiểu Vũ, Trữ Vinh Vinh cùng Chu Trúc Thanh ba cô gái, lúc này mới rơi vào người Đường Tam.
“Đường huynh đệ, hôm nay là một vòng trận đấu cuối cùng rồi. Các ngươi phải cố gắng lên a!”
Đường Tam nhìn về phía người kia, không phải ai khác, đúng là đội trưởng của Thần Phong học viện chiến đội, Phong Tiếu Thiên.
Thấy hắn, Tiểu Vũ cũng nhịn không được nhíu mày, “Sao ngươi lại đến nữa? Ngươi thực ra có thể nói ra lý do của mình trước được không?”
Trên thực tế, từ sau khi Sử Lai Khắc học viện chiến thắng Sí Hỏa học viện, gần như trước khi bắt đầu mỗi một vòng trận đấu, Phong Tiếu Thiên cũng đều đã chạy tới cổ vũ cho Sử Lai Khắc học viện.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đường Môn - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/12/2020 11:29 (GMT+7) |