Hỏa Vũ cắn cắn môi dưới, đột nhiên, nàng làm một động tác khiến cho Đường Tam cực kỳ giật mình, hai tay đột nhiên quấn lên cổ Đường Tam, đôi môi đỏ mộng hướng tới môi Đường Tam mà hôn.
Đường Tam hoảng sợ, nhưng cổ lại bị Hỏa Vũ ôm, muốn chạy cũng chạy không được, sau khi giật mình, chỉ có thể lấy đầu quay qua một bên, Hỏa Vũ vừa hôn, cũng không hôn lên môi hắn, hương thần ôn nhuận nóng bỏng chỉ là rơi vào gương mặt Đường Tam.
Thân thể hai người như có điện tách ra, Đường Tam có chút kinh sợ nói: “Ngươi làm gì vậy?”
Hô hấp Hỏa Vũ rõ ràng trở nên dồn dập, bão mãn trước ngực theo hô hấp dồn dập mà không ngừng phập phồng, hướng Đương tam dùng thanh âm mà chỉ có hai người mới có thể nghe được nói: “Bất luận như thế nào cũng là ngày đó ngươi đã cứu mạng ta. Ngươi hoàn toàn có thể không làm như vậy. Ta cho tới bây giờ không có muốn thiếu người ta cái gì. Đây là nụ hôn đầu của ta. Từ nay về sau, chúng ta ai cũng không nợ người nào rồi.”
Nói xong những lời này, Hỏa Vũ xoay người bỏ chạy, trong chớp mắt đã không thấy đâu.
Sờ sờ chỗ mình “bị” hôn vừa rồi, Đường Tam có chút cảm giác dở khóc dở cười. Bất quá tính cách hào sảng của Hỏa Vũ làm hắn sinh ra vài phần hảo cảm, cười bất đắc dĩ, một cái mạng đổi một cái hôn, tựa hồ không có chút đáng giá a! Hy vọng sau này nàng không tìm tới chính mình mới tốt a.
Một bên nghĩ vậy, Đường Tam quyết định nhanh tìm một chỗ rửa mặt cho thật sạch, ngàn vạn lần đừng lưu lại dấu vết gì mới tốt.
Đường Tam vừa đi. Trong chổ nghỉ ngơi vừa rồi, lại đi ra một đạo thân ảnh. Trên mặt âm trầm lạnh lẽo tựa hồ có thể xuất ra một ít nước (lạnh đến ngưng tụ được hơi nước đấy). Phong Tiếu Thiên nhìn kỹ về hướng Đường Tam rời đi, hai tay nắm chặt, trên cánh tay xuất ra tiếng cốt cách (răng rắc) liên tiếp.
Hắn thích Hỏa Vũ đương nhiên không phải là một hai ngày, bình thường theo thói quen tự nhiên là đem sự chú ý đặt ở trên người Hỏa Vũ. Vừa rồi Hỏa Vũ tìm đến Đường Tam, hắn đã chú ý tới. Thấy hai người một mình tới khu nghỉ ngơi, trong lòng tò mò cùng một tia ghen ghét theo tác dụng lặng lẽ nổi lên…
Nhưng hắn biết Đường Tam cùng Hỏa Vũ thực lực cùng mình không sai biệt lắm, vì không muốn bị hai người phát hiện, chỉ có thể đứng xa xa nhìn.
Đường Tam cùng Hỏa Vũ nói chuyện với nhau hắn nghe không rõ ràng lắm, nhưng hai người đột nhiên ôm nhau, Hỏa Vũ còn có một chút bộ dáng thân mật với Đường Tam. Hắn lại nhìn rõ ràng, hắn theo đuổi Hỏa Vũ nhiều năm như vậy ngay cả nắm tay cũng chưa từng nắm qua một chút, càng đừng nói là hôn như thế. Giờ phút này nữ thần trong lòng bị tiết độc, thủy triều ghen ghét như sóng từng đợt không ngừng đánh sấu vào nội tâm Phong Tiếu Thiên.
Đường Tam trở lại trong doanh địa, mọi người tựa hồ cũng đi về doanh địa nghỉ ngơi, hạ ý thức sờ sờ mặt. Mặc dù đã tẩy rửa rất sạnh sẽ, nhưng trong lòng hắn chính là vẫn còn vài phần xấu hổ. Cảm giác giống như là có tật giật mình.
Đang khi hắn chuẩn bị không một tiếng động trở về phòng của mình, thanh âm Tiểu Vũ từ một hướng truyền đến: “Ca, ngươi đã về.”
“A? Ta đã về.”Thấy Tiểu Vũ từ một bên trong phòng đi tới, tia xấu hổ nọ trong lòng Đường Tam khuếch lớn vài phần.
Tiểu Vũ bước đi tới trước Đường Tam, có chút nghi hoặc nói: “Ca, ngươi làm sao vậy? Ngươi khẩn trương cái gì?”
Đường Tam thật sự chịu không được rồi, cái loại cảm giác có tật giật mình này làm hắn hết sức khó chịu, cười khổ nói: “Được rồi. Ta thẳng thắn. Nếu không tại trong lòng phải khó nhận lấy cái chết rồi. Là như thế này…”
Lập tức. Hắn đem chuyện trước chính mình cùng Hỏa Vũ nói, còn có chuyện Hỏa Vũ kỹ nhất không hề giữ lại đều nói ra.
Tiểu Vũ một bên nghe hắn miêu tả. Một cặp mắt to lại càng to hơn, nhất là nghe được Đường Tam nói Hỏa Vũ dùng nụ hôn đầu đổi mạng, càng giật mình đến miệng không khép lại được.
“Nên là như thế này rồi. Ân, nói ra trong lòng thoải mái hơn.”Giảng thuật lại một lần, thần sắc Đường Tam nhất thời khôi phục lại bình thường. Nhìn bộ dáng vẻ mặt kinh ngạc của Tiểu Vũ, Đường Tam hỏi dò: “Tiểu Vũ, ngươi không sao chứ.”
Thần sắc Tiểu Vũ từ từ khôi phục lại bình tĩnh, đột nhiên nói: “Hỏa Vũ này, quá xấu rồi.”
“A?”Đường Tam không hiểu rõ cho nên nhìn nàng.
Tiểu Vũ khúc khích cười nói: “Một cái mạng của nàng cũng chỉ có nụ hôn đầu thôi sao? Làm sao cũng phải lấy thân báo đáp mới được. Ca, ngươi thật khờ, khó trách người ta nói ngươi là khối đầu gỗ.”
Tiểu Vũ là thật cảm thấy buồn cười, không phải vì Hỏa Vũ, mà là vì trước việc Đường Tam khẩn trương đem quá trình hắn cùng Hỏa Vũ nói với nhau không giữ lại mà nói ra hết. Nếu nói Đường Tam trong chiến đấu có trí thương là một trăm, vậy hắn tại trên tình cảm trí thương hiển nhiên là gần bằng không (zero đó).
Nhìn bộ dáng khổ sở của Đường Tam, Tiểu Vũ đột nhiên nhảy lên, hai chân quấn quanh hông Đường Tam, cánh tay gắt gao ôm lấy cổ hắn.
“Tiểu Vũ, ngươi làm gì vậy?”Cảm nhận được nhuyễn ngọc ôn hương nhập vào, nhất là tiểu kiều đồn nọ dán sát trên tiểu phúc của mình truyền đến ôn nhuyễn co dãn, nhịp tim Đường Tam nhất thời tăng lên gấp đôi.
Tiểu Vũ ôm mặt Đường Tam, đột nhiên vẻ mặt ngưng trọng nhìn Đường Tam: “Ca, ngươi nhìn ta đi.”
“Làm gì?” Đường Tam nhìn vào mắt Tiểu Vũ.
Đột nhiên, Tiểu Vũ với tấn lôi bất cập yểm nhĩ chi thế (thế nhanh như sét đánh không kịp bịt tai – chắc là thành ngữ Tung Của đây) rất nhanh hôn lên môi Đường Tam.
Nếu nói nụ hôn trước của Hỏa Vũ chỉ là làm Đường Tam chỉ có kinh sợ, vậy lúc này nụ hôn của Tiểu Vũ lại trong nháy mắt xóa sạch máu trong đại não của hắn. Tại giờ khắc này, tất cả ý nghĩ trong đầu Đường Tam đều cũng trong nháy mắt về không. Cảm giác thấp nhuận ôn nhuyễn nọ cũng phảng phất làm linh hồn hắn run rẩy lên.
Từ trên người Đường Tam nhảy xuống, thanh âm Tiểu Vũ cười nhẹ làm Đường Tam dần dần phôi phục thanh tỉnh, trong tai hắn mơ hồ nghe được thanhh âm của Tiểu Vũ.
“Ca, đây là nụ hôn đầu của ta nga, cũng là của nụ hôn đầu của ngươi. Hắc hắc, ta cướp được trước. Để tránh sau này lại bị người khác giành mất.”
Đợi được lúc Đường Tam thật sự khôi phục lại, Tiểu Vũ lại đã không thấy đâu.
Mang theo một chút cảm giác mộc nhiên (thất thần, đờ người ra như khúc gỗ vậy) trở lại bên trong phòng của mình, Đái Mộc Bạch, Áo Tư Tạp cùng Mã Hồng Tuấn ba người lập tức cùng hiểu được. Nam đệ tử chiếm hai gian phòng, trong Sử Lai Khắc thất quái có bốn người bọn họ tự nhiên ở cùng một chỗ, một gian khác thuộc về Thái Long, Hoàng Viễn cùng Kinh Linh.
“Tiểu tam, sao ngươi cười như ngốc vậy?” Đái Mộc Bạch hỏi.
Đường Tam sờ sờ mặt của mình: “Ta, ta có cười sao?”
Áo tư tạp khúc khích cười: “Tiểu tam, ngươi xong rồi. Xem ra ngươi là hoàn toàn làm tù binh cho Tiểu Vũ rồi. Ai, sau này có nói là ngươi không phải bị vợ quản nghiêm, ta cũng không tin.”
“Ta…” Đường Tam nhìn về trước mặt bộ dáng ba hảo huynh đệ vẻ mặt giễu cợt mình, đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, hừ một tiếng: “Vợ quản nghiêm thì sao? Ta rất kiêu hãnh.”
Nói xong, dưới sự nhìn kỹ đến trợn mắt há mồm của ba người, trực tiếp tới trên giường bày ra một bộ dáng khoanh chân tu luyện.
Ngay cả Tiễu vũ chính mình cũng nghĩ không ra, cái vừa hôn này đơn giản nhưng lại làm cho một tầng khiên cuối cùng trong lòng Đường Tam bị phá vỡ, quan hệ hai người trong lúc đó rốt cục cũng bắt đầu từ huynh muội thăng hoa. Bởi vì Đường Tam đột nhiên phát hiện, lúc Hỏa Vũ hôn tới mặt mình, ý nghĩ thứ nhất của hắn là muốn đi rửa sạch sẽ, tại sao lại như vậy? Sau khi Tiểu Vũ cũng hôn hắn xong, Đường Tam mới suy nghĩ cẩn thận, đây đúng là bởi vì Tiểu Vũ. Bởi vì hắn sợ Tiểu Vũ hiểu lầm, mà Tiễu Vũ vừa hôn, cũng như là đả khai cửa sổ tâm linh của Đường Tam, đem cỗ nhu tình kia hoàn hoàn toàn toàn rót vào trong đó.
Vài ngày sau, Sử Lai Khắc học viện nhất lộ cao ca mãnh tiến (mạnh mẽ tiến tới như đang đi một mình một đường), trong vòng tấn cấp liền đả bại bốn đối thủ, kể cả một chi đội ngũ khác từng bị Đường Tam chú ý tới. Dựa vào thực lực của bốn người Đái Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh, Tiễu Vũ cùng Áo Tư Tạp. Liên tiếp năm tràng trận đấu, Sử Lai Khắc học viện nhiều nhất cũng chỉ là ba người ra tràng mà thôi. Đái Mộc Bạch cũng hoàn thành một lần tráng cử (ý là hành động mạnh mẽ) một xuyên bảy. Đến lúc này, Sử Lai Khắc học viện trong toàn bộ mười bốn tràng trận đấu, đã có được mười một hồi thắng lợi. Trong mười một hồi này, cũng kể cả Thiên Thủy học viện đã từng mang đến phiền toái không nhỏ cho cho Sử Lai Khắc học viện tại trong vòng dự tuyển tái.
Trong trận đấu chiến thắng Thiên Thủy học viện, Mã hồng Tuấn lại đại phóng dị thải (bất ngờ tỏa sáng), liên tiếp đánh bại hai người Băng Nhi, Tuyết Vũ. Mặc dù chỉ là thắng liền hai tràng. Nhưng hắn lại đánh bại hai người trọng yếu nhất của đối phương. Mất đi ưu thế vũ hồn dung hợp kỹ, từ người thứ ba của Thiên Thủy học viện xuất tràng trở đi đều hoàn toàn bại trận trước Đái Mộc. Sử Lai Khắc thất quái hướng tới đối thủ của bọn họ hoàn toàn biểu hiện ra thực lực cường đại.
Mười trận thắng liên tiếp, trong phạm vi tấn cấp tái của Thiên Đấu đế quốc là bài danh đệ nhất. Nhưng không có nghĩa là có thể thu được vị trí đệ nhất đến cùng. Bởi vì, tại trong ba tràng đấu cuối cùng, bọn họ phải nghênh đón khảo nghiệm gian khổ nhất trong bổn giới toàn đại lục cao cấp hồn sư học viện tinh anh đại tái. Trong ba ngày đấu tiếp theo, bọn họ phải đối mặt với hai đối thủ cường đại. Chính là trong dự tuyển tái cũng không có gặp qua là Thần Phong học viện cùng Lôi Đình học viện.
“Sư phụ, hôm nay để cho ta xuất tràng đi.”Đường Tam có chút lo lắng nhìn đại sư.
Hôm nay đối thủ của bọn họ là Lôi Đình học viện. Ở trong trận đấu trước, thành viên Lôi Đình học viện đã thua qua một hồi, chính là lúc đối mặt Thần Phong học viện. Chỉnh thể thực lực bọn họ so với Sí Hỏa học viện còn mạnh hơn một bậc, dưới tình huống song phương không biết rõ về chúc tính lẫn nhau mà kích bại Sí Hỏa học viện. Mà Thiên Thủy học viện bản thân có thủy thuộc tính vũ hồn mang theo tính chất dẫn điện ở trước mặt Lôi Đình học viện căn bản không cần suy nghĩ, tính chất hủy diệt của lôi điện so với ngọn lửa càng mạnh, thực vật học viện cũng là một mục tiêu phải thất bại không cần bàn cãi. Lôi Đình học viện duy nhất thua đúng một hồi trận đấu, chính xác là lúc đối mặt Thần Phong học viện.
Đại sư nhìn Đường Tam, nhàn nhạt nói: “Tiểu tam, ta chỉ hỏi ngươi một vấn đề. Nếu xếp người xuất tràng đầu tiên, có thể chiến thắng mấy đối thủ?”
Đường Tam sửng sốt một chút, trước mặt Đại Sư hắn tự nhiên không dám nói mạnh miệng, do dự một hồi nói: “Ít nhất một người. Hơn không dám nói.”
Đại Sư lạnh nhạt nói: “Vậy được rồi. Lam ngân thảo của ngươi mặc dù có miễn dịch thủy hỏa, nhưng lại vô pháp miễn dịch lôi điện. Lực khống chế của ngươi trước vũ hồn đối thủ đúng là có một chút tác dụng bị khắc chế. Bởi vì ngươi không thể nào làm cho lam ngân thảo của ngươi hoàn toàn không dẫn điện. Ta nghĩ, lúc trước đối mặt với chất tử (cháu) của ta, ngươi đã phát hiện ra vấn đề này. Nếu ngươi hôm nay thất bại, một khi bị thương, vậy bất luận là trạng thái tâm lý trạng thái hay là thực lực của người đều cũng sẽ bị yếu đi. Nếu ngày mai chúng ta rút thăm vận khí kém, tiếp tục rút đến Thần Phong học viện nói, ngươi còn có thể cho rằng chúng ta liên tục hoạch được thắng lợi sao?”
Đường Tam trong mắt quang mang chợt lóe: “Sư phụ, ý của ngài là muốn để ta đi đối phó Thần Phong học viện.”
Đại sư gật đầu nói: “Lấy thực lực của các ngươi, toàn lực ra tay chiến thắng Lôi Đình học viện cũng không khó. Mấu chốt là sau khi chúng ta trải qua một hồi trận đấu, có tỉ lệ năm mươi phần trăm gặp phải Thần Phong học viện. Ta cẩn thận quan sát qua thực lực của Thần Phong học viện, trong ngũ đại nguyên học viện, bọn họ không thể nghi ngờ là cực mạnh một chi cực mạnh. Muốn đối phó bọn họ, ngươi phải có lòng tin xuất toàn lực. Hôm nay trận đấu của cặp Lôi Đình học viện, tin tưởng đồng bọn của ngươi đi. Ta bây giờ tuyên bố mỗi một tên ra tràng. Người thứ nhất ra tràng là Thái Long, sau đó phân biệt là Kinh Linh, Hoàng Viễn, Tiểu Vũ, Đái Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh, Mã Hồng Tuấn. Có vấn đề hay không?”
“Không có.”Mọi người ầm ầm trả lời.
“Các huynh đệ, cố gắng lên.”Đường Tam nắm chặt bàn tay.
Ánh mắt của Đái Mộc Bạch cùng hắn tại không trung va chạm, một cỗ khí phách vô hình từ trên người hắn lan tràn ra: “Yên tâm đi, Tiểu Tam. Tràng này giao cho chúng ta. Đối với Thần Phong học viện, phải trông chờ vào ngươi rồi.”
“Được.”Giơ tay lên, Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch song chưởng đụng nhau, lại nắm chặt cùng một chỗ, tay của những người khác cũng đều đặt lên, mọi người hét to ba tiếng. Tại giờ khắc này, cả mười một đệ tử tham tái của Sử Lai Khắc học viện ngay cả tâm hoàn toàn kết thành một chỗ, bọn họ chính là một chỉnh thể.
Trận đấu rất nhanh chóng được bắt đầu. Đường Tam lẳng lặng ngồi ở dưới đài, tín nhiệm đội hữu, là lựa chọn duy nhất của hắn. Vòng loại buông tha cho hai tràng. Đem lại cho Sử Lai Khắc học viện không có thể bắt được thứ hạng đệ nhất, đối với Đường Tam mà nói là một chuyện hối hận. Mặc dù việc chạy đua thứ hạng trong tấn cấp tái là cực kỳ không trọng yếu, nhưng Đường Tam buổi sáng đã hạ quyết tâm. Tuyệt không hề thua.
Thực lực của Lôi Đình học viện rất mạnh. Lực công kích của toàn bộ lôi thuộc tính hồn sư hẳn không thể nghi ngờ, nhất là tính chất bạo phát. Lại càng tràn ngập khí tức bạo lệ.
Lôi Đình học viện tổng cộng có bốn gã hồn sư hơn bốn cấp hồn lực, điểm này cùng Thần Phong học viện đúng là giống nhau. Mặc dù Sí Hỏa học viện tại phương diện này cũng đã đuổi kịp. Nhưng dù sao cũng không giống tuyển thủ hai đại học viện sớm đã đạt tới hơn cấp bốn mươi thật sự.
Đối với tràng trận đấu này, Lôi Đình học viện hiển nhiên cũng rất xem trọng. Bốn gã hồn sư hơn cấp bốn mươi toàn bộ xếp hạng hết mặt sau. Thay vì bỏ qua sĩ khí, trước hết cũng phải thấy rõ xuất tràng thuận theo thứ tự của Sử Lai Khắc học viện.
Trận đấu đầu, không ngờ là, Thái Long dựa vào lực lượng thuần túy mà chiến thắng đối thủ. Hắn cũng không phải dựa vào lực lượng công kích kinh khủng kia, mà là chính mình năng lực đỡ đòn.
Lực lượng hồn sư thuần túy, công kích cũng không cường đại là mấy, nhưng lực lượng kinh khủng cũng làm lực phòng ngự trên thân thể họ cực kỳ biến thái. Thái Long chính là dựa vào tinh thần đả bất tử tiểu cường của mình, ngạnh kháng đối với sự công kích dồn dập hết lần này đến lần khác của đối thủ, hao hết hồn lực của đối thủ mà cuối cùng thu được thắng lợi.
Đối mặt Lôi Đình học viện, lần đầu tiên đại sư chỉ điểm một chút chiến thuật cho đám đệ tử. Hắn chỉ điểm cho Thái Long chỉ có đơn giản một chữ. Tha (lôi, kéo). Kéo dài thời gian tới khi hồn lực đối thủ tiêu hao hầu như không còn.
Nghiên cứu vũ hồn nhiều năm như vậy. Mặc dù Đại sư không dám nói có thể hiểu rõ tất cả vũ hồn của thế giới này, nhưng hắn đối các loại hình vũ hồn ưu liệt (ưu = xuất sắc, liệt = kém) thật sự là quá rõ ràng.
Đặc điểm của vũ hồn lôi thuộc tính lớn nhất chính là lực công kích kinh khủng cùng với lực bạo phát mạnh mẽ vô bì. Nhưng sự vật gì đều có tính chất bình hành. Dưới bề ngoài là lực công kích cường hãn, vũ hồn lôi thuộc tính cũng cất dấu khuyết điểm của nó.
Công kích của lực bạo phát uy lực không thể nghi ngờ, nhưng cũng đồng dạng, trong lúc bạo phát, tiêu hao hồn lực so với hồn sư thuộc tính khác cũng phải nhiều hơn một chút. Thái Long mặc dù không đối công cùng đối thủ, nhưng cũng có nghĩa là hắn cũng không hoàn toàn né tránh. Mà đối thủ của hắn trong khi dùng hồn kỹ vì muốn nhanh chóng chiến thắng hắn, gần như là sử dụng một lần tiếp một lần. Mặc dù có không ít công kích rơi lên người Thái Long, nhưng dám chắc không phải toàn bộ. Là thế này, đối thủ vài lần đem Thái Long đánh ngã trên mặt đất, thậm chí đầu tóc cũng đã dựng đứng cả lên (bị điện giật mà), y phục trên thân nhiều chỗ bị tổn hại, đến lúc hắn cho rằng mình có thể đánh bại được Thái Long, nhưng lại đã giật mình phát hiện ra hồn lực của mình cũng cạn kiệt rồi.
Trong đoàn chiến, Thái Long tuyệt đối chính là nhục thuẫn (lá chắn thịt), dưới chỉ đạo của đại sư, mấy ngày nay, phòng ngự lực của hắn từng bước được tăng cường. Mặt ngoài chật vật cùng thắng lợi chính thức, làm khuôn mặt cường ngạnh của hắn phát ra nụ cười từ nội tâm. Dù sao, hắn chiến thắng chính là một gã đối thủ của Lôi Đình học viện a!
Sự kinh hãi mà Thái Long gây cho Lôi Đình học viện còn không chấm dứt, tại trận đấu thứ hai, đem đầy đủ hồn kỹ cùng hồn lực tác dụng lên phòng ngự của hắn, còn lại là dùng phương thức đồng dạng kéo dài thời gian đến khi hồn lực của đối thủ cạn kiệt.
Lực công kích của lôi điện mặc dù mạnh, nhưng thiếu vũ hồn thuộc tính phong để kỹ xảo có được điểm phá. Thẳng đến đối thủ thứ ba, Thái Long mới rốt cục bởi vì hồn lực không còn, sau khi tiêu hao hết đại bộ phận hồn lực, nhận thua xuống đài.
Người thứ hai xuất tràng là Kinh Linh làm cho đối thủ càng thêm đau đầu, vũ hồn của hắn cũng không tính là cao minh, nhưng làm một gã hồn sư hệ mẫn công, tốc độ của Kinh Linh không thể nghi ngờ. Đối thủ của hắn là cường công hệ hồn sư. Đại sư chỉ điểm cho hắn cũng chỉ có một chữ, đóa (trốn tránh).
Cho dù hồn kỹ có lực lượng cường đại, cũng phải đánh trúng đối thủ mới có thể phát huy uy lực. Tốc độ của Kinh Linh so với đối thủ của hắn thì nhanh, lôi điện lại nhanh hơn, trước khi thi triển cũng có dấu hiệu. Kinh Linh dựa vào lực phán đoán nhạy cảm, trước sau vài lần tránh né công kích của đối thủ. Bức bách đối thủ không thể không mở rộng phạm vi công kích hồn kỹ để đối phó hắn. Chính là lúc đối thủ chuẩn bị phát động đại phạm vi công kích, lại phát hiện hồn lực của mình giống như hai đồng bọn trước, cũng rơi vào trong trong nguy cơ. Lúc hắn đánh bại Thái Long đúng là đã tiêu hao quá lớn.
Cứ như vậy, Kinh Linh chỉ sử dụng một hồn kỹ, đã đánh bại đối thủ của hắn. Cuối cùng lôi ra được người thứ tư của Lôi Đình học viện.
Chênh lệch của hồn tông cùng hồn tôn căn bản là tính chất. Kinh Linh mặc dù dùng biện pháp đồng dạng, nhưng một bên sư phụ chỉ đạo của Lôi Đình học viện hiển nhiên cũng nhìn ra mục đích của hắn. Nhưng gã đệ tử thứ tư thượng tràng căn bản là không để cho hắn có cơ hội gì, liên tục dùng hai hồn kỹ công kích phạm vi lớn, đem Kinh Linh đánh rớt khỏi đấu tràng.
Một lần tiêu hao hồn lực, không thể so sánh cùng với khi tiêu hao để mà dây dưa. Lôi điện thuộc tính hồn sư phát huy đặc điểm lôi đình vạn quân vốn có.
Sử Lai Khắc học viện người thứ ba xuất chiến chính là Hoàng Viễn, hắn cũng không có lực phòng ngự như của Thái Long, cũng không có tốc độ như Kinh Linh, nhưng hắn sở hữu vũ hồn độc lang, lại hơn hẳn ở tính cân bằng. Làm cường công hệ hồn sư, công thủ bình hành, hắn cuối cùng mặc dù dưới công kích mạnh mẽ của gã hồn sư thứ tư kia, hắn cũng thành công của tiêu hao hết tuyệt đại bộ phận hồn lực của đối thủ.
Sử Lai Khắc thất quái cuối cùng cũng phải xuất tràng rồi. Người thứ tư xuất tràng bên Sử Lai Khắc học viện chính là Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ mặc dù còn chưa tới cấp bốn mươi, nhưng hồn lực cũng đã là ba mươi chín cấp, mà hồn lực của đối thủ nàng đã tiêu hao hơn phân nữa, không thể thi triển ra được hồn kỹ cường đại, dưới vài lần du đấu cùng một lần cường công của Tiểu Vũ, thất bại hạ đài.
Lôi Đình học viện, đệ tử thứ năm xuất tràng. Lôi Thiên, bốn mươi hai cấp cường công hệ chiến hồn sư. Vũ hồn lôi ưng.
Song phương trong lúc đó đã sớm không có bí mật gì, Lôi Đình học viện đối với quan sát của Sử Lai Khắc học viện cũng không phải một hai ngày rồi. Ngay cả bọn họ chính mình cũng không nghĩ tới, trước trận đấu hôm nay lại dứt khoát nằm ở thế bất lợi. Mà đối thủ ra tràng đúng là lại chỉ có vài tên hồn tôn hơn ba mươi cấp mà thôi.
Những người mà đại sư an bài xuất tràng nhìn qua rất tùy ý, nhưng lại vừa lúc khắc chế hết đối thủ. Lợi dụng đặc điểm của đối thủ chiếm cứ hết thượng phong. Nếu không phải Sử Lai Khắc học viện xuất tràng danh đơn cũng không có thêm Đường Tam, sợ rằng lúc này đơn giản là sĩ khí, Lôi Đình học viện đã phải xuất hiện vấn đề rồi.
Đội viên của song phương bây giờ xuất tràng đều cũng không phải cực mạnh, nhưng Đái Môc Bạch cùng Mã Hồng Tuấn trước trận đấu, từng hoàn thành một tráng cử “một xuyên bảy”. Thực lực không thể nghi ngờ. Ít nhất chính phó đội trưởng của Lôi Đình học viện đối với bọn họ cũng không có chắc chắn nắm chắc tất thắng. Bởi vậy, trước tính chất tiêu hao của trận đấu, song phương người nào thu được ưu thế thì tự nhiên có thể lấy được quyền chủ động.
Lúc này, Tiểu Vũ mặc dù đang trên một hồi tiêu hao, nhưng nàng lại chỉ là người xuất tràng thứ tư, mà đối thủ của nàng lại là người thứ năm ra tràng. Ưu thế rõ ràng đã nghiêng về bên Sử Lai Khắc học viện.
Lôi Thiên lạnh lùng nhìn kỹ Tiểu Vũ, lúc này đối với hắn mà nói, Tiểu Vũ cũng không phải một mỹ nữ mà là một đối thủ. Ngoại nhân cũng không biết bài danh trong Sử Lai Khắc học viện. Sau các trận đấu đã tiến hành, người có nghiên cứu đối với Sử Lai Khắc học viện cũng đều biết. Nguy hiểm nhất trong Sử Lai Khắc học viện có ba người, Đường Tam, Đái Mộc Bạch cùng Mã Hồng Tuấn. Tiểu Vũ mặc dù cũng từng đạt được không ít thắng lợi, nhưng nàng chỉ có ba hồn hoàn, tự nhiên ít được chú ý một chút. Xưng hào Sử Lai Khắc thất quái của bọn họ cũng chỉ là xưng hào mà thôi (ý tứ là chỉ có người trong SLK học viện mới biết). Bởi vậy, Lôi Thiên nghĩ rằng, Tiểu Vũ cùng vài đội viên xuất tràng trước đó cũng không có hai dạng, chính là để tiêu hao hồn lực của bọn họ.
Trận đấu tiến hành đến nước này, đã tới lúc mấu chốt cực kỳ mâu thuẫn rồi, Lôi Thiên biết, tràng đấu này chính mình chẵng những không thể thua, hơn nữa dưới tình huống chiến thắng cũng phải cố hết sức chỉ tiêu hao một ít hồn lực. Đối mặt Đái Mộc Bạch hắn cũng không có nắm chắc, nhưng cũng muốn tiêu hao đi một ít thực lực của Đái Mộc Bạch, vì quyết chiến cuồi cùng đưa ra chuẩn bị.
Tốc chiến tốc thắng, đây là sư phụ chỉ đạo của Lôi Đình học viện chỉ điểm cho Lôi Thiên.
Lôi Thiên lập tức phóng thích ra hết vũ hồn của chính mình, nương theo một tiếng sấm, một đôi cánh chim bằng lôi điện vặn vẹo giương ra, đệ tam hồn hoàn tử quang lóng lánh, thân thể phóng lên cao.
Ưu thế của phi hành hồn sư thực là không thể nghi ngờ, nhất là đối thủ không có năng lực viễn công càng có thể khiến cho mình ở vào thế bất bại. Nhưng lúc này Lôi Thiên bay vào không trung lại không phải vì tránh né công kích mà Tiểu Vũ có khả năng phát động công kích. Mà là vì tăng cường công kích của chính mình.
Tiểu Vũ mỉm cười đứng tại đó, đôi mỹ mâu theo dõi đối thủ di động, bản thân nàng lại không có động tác gì.
Bay vào không trung, Lôi Thiên giương hai tay ra, hồn hoàn thứ tư trên người cùng hồn hoàn thứ ba đồng thời sáng lên, hai cái hồn hoàn màu tím chung quanh thân thể hòa hợp lẫn nhau. Thậm chí có thể làm cho người ta cảm giác được rõ ràng nguyên tố thuộc tính lôi trong không khí đang điên cuồng ngưng tụ trong luật động (ngưng tụ trong sự nhịp nhàng mà điên cuồng – A Lót).
Vì có thể hết sức nhanh chiến thắng Tiểu Vũ, hắn vừa lên đã dùng ra thủ đoạn công kích cực mạnh của mình.
Tiểu Vũ khép hai mắt lại, chỉ là lẳng lặng chờ đợi như trước, tay phải mân mê hạt tử (cái này chịu, không biết có phải lục lạc không nữa > ‘<) đeo ở trước thân mình, loại hình ảnh tiểu muội hàng xóm này thật khiến cho người khác phải yêu mến.
Hai quan hoàn đồng thời lóe sáng, lam tử sắc xà điện bắt đầu quay vòng quanh thân thể của Lôi Thiên nhanh chóng kích động, một cái ám lam sắc thân ảnh từ sau lưng hắn hiện ra, chính là vũ hồn bản thể của hắn, lôi ưng.
Từng đạo xà điện chính là theo hướng trên thân thể thương ưng nọ ngưng tụ, để thân thể của Lôi Thiên ở trung tâm, trong phạm vi đường kính năm thước trên không trung đã hình thành một lam tử sắc viên cầu. Dưới lôi điện khiêu dẫn. Cả không trung tựa hồ đều đã trở nên tối sầm xuống. Ngưng tụ càng ngày càng nhiều lôi điện tựa hồ tùy thời có thể bùng nổ. Cặp mắt của Lôi Thiên lúc này cũng đã biến thành màu lam.
Lực áp bức cường đại làm cho vạt áo trên người của Tiểu Vũ không gió tự động, nhưng bản thân nàng lại bất động. Cũng không phải là nàng không nghĩ đến việc tấn công đối thủ. Mà là căn bản không cách nào làm được.
Tiểu Vũ là cận chiến hình hồn sư, mặc dù năng lực của nàng rất mạnh, còn có thuấn di gia tăng có thể gia tăng độ cao. Nhưng Lôi Đình học viện hiển nhiên sớm đã nghiên cứu đặc điểm của nàng. Lôi Thiên lúc này ở vào độ cao trên không trung, đúng là ngoài độ cao lớn nhất mà công kích của Tiểu Vũ tác dụng được. Bất luận Tiểu Vũ làm thế nào, cũng vô pháp đuổi theo được thân thể của hắn trên không trung.
Tiểu Vũ sở dĩ không thử, còn có một nguyên nhân khác, một khi đang ở không trung, khả năng né tránh có thể sẽ trở nên càng thấp. Lúc đối thủ phát ra công kích mang tính chất bạo phát. Nàng làm sao có thể ngăn cản được đây?
Thể tích lôi ưng tăng lên, Lôi Thiên từng rất chịu khó nghe sư phụ giảng giải qua năng lực của Tiểu Vũ, hắn có thể an tâm như thế ngưng tụ lôi điện lực. Chính là bởi vì Tiểu Vũ không có năng lực đuổi theo công kích hắn.
Mắt thấy con lôi ưng thật lớn nọ đã tăng lớn tới mức độ thân dài năm thước, thân thể của Lôi Thiên lặng yên dung nhập tới bên trong năng lượng khổng lồ nọ, hai mắt của vũ hồn lôi ưng phát sáng. Đó chính là hai mắt của Lôi Thiên, khí tức trong nháy mắt tập trung lên người Tiểu Vũ. Lôi ưng không lồ từ trên trời giáng xuống. Mang theo khí thế cùng uy áp không thể so sánh, phạm vi công kích đủ để thâu tóm khoảng cách Tiểu Vũ có thể thuấn di.
Trong lúc lôi ưng cúi đầu mà phóng xuống, Tiểu Vũ cuối cùng động thân, nàng trực tiếp dùng ra hồn kỹ thứ ba của mình, thuấn di.
Trong lúc đó thân hình chợt lóe, Tiểu Vũ đã li khai ngoài năm thước. Mà đối thủ đã tập trung tại thân thể của nàng, lôi ưng dưới lệnh khiên dẫn, thay đổi phương vị một chút trong không trung, như trước hướng về Tiểu Vũ vọt tới. Mà ngay lúc này hai mắt của Tiểu Vũ lóe sáng.
Đệ nhị hồn kỹ. Mị hoặc, phát động.
Phấn hồng sắc quang mang từ trong mắt Tiểu Vũ tuôn ra. Cùng với hai mắt của lôi ưng nhất thời tiếp xúc cùng một chỗ, năng lượng khổng lồ giữa không trung đã xuất hiện một chút đình trệ. Mà ngay lúc này, hai chân của Tiểu Vũ uốn lượn, thân thể vù một tiếng, nhảy lên vọt ra ngoài.
Đây là sự nắm chắc đối với chiến cục. Ba hồn kỹ của Tiểu Vũ đối thủ tự nhiên sớm đã hiểu rõ rồi. Ngay từ đầu trận đấu, Lôi Thiên thủy chung đều không có xem qua hai mắt của Tiểu Vũ. Chính là, cho dù có biết thì có làm sao? Lúc Tiểu Vũ thi triển thuấn di, lôi ưng dưới sự khiêu dẫn của khí tức mà thay đổi phương hướng, hai mắt của lôi ưng chính là hai mắt của Lôi Thiên, phát hiện lôi ưng thay đổi phương hướng, Lôi Thiên hạ ý thức nhìn theo hướng Tiểu Vũ. Cũng tự nhiên mà thấy được hai mắt phấn hồng sắc của Tiểu Vũ.
Ai có thể nghĩ đến, mục đích của Tiểu Vũ thi triển một cái đệ tam hồn kỹ, dĩ nhiên cũng là vì để cho đệ nhị hồn kỹ của mình có tác dụng. Thuấn di của nàng chẳng qua chỉ là vì để cho đối thủ nhìn về phía mình mà thôi.
Đã có thể thi triển như thế này, lại kiên quyết dùng kỹ năng mị hoặc cắt đứt hết tập trung của đối thủ đối thân thể của mình. Trường thối (chân dài: U) hữu lực bật lên trực tiếp đem Tiểu Vũ ra ngoài hơn mười thước. Tạm thời tránh được công kích của lôi ưng.
Lôi Thiên tâm thần hoảng hốt chỉ là giằng co trong chốc lát, dù sao, lúc này hồn lực của hắn hoàn toàn triển khai, hai đại hồn kỹ đồng thời tác dụng. Tinh thần lực của hắn tự nhiên có khả năng ngưng tụ tới trình độ ổn định nhất. Lúc phát hiện không đúng, vội vàng khống chế thân thể của mình chuyển đổi phương hướng. Lại tiếp tục tập trung lên thân thể Tiểu Vũ.
Chính là, Lôi Thiên rất nhanh đã phát hiện, chính mình đã không cách nào làm được rồi.
Đúng vậy, hồn lực của Tiểu Vũ không bằng hắn, cũng ít hơn một hồn kỹ so với hắn, hơn nữa thân thể lại ở trên mặt đất. Nhưng giờ phút này, mỗi khi Lôi Thiên chắc chắn khóa được thân thể của Tiểu Vũ, lập tức sẽ bị một cái thuấn di của Tiểu Vũ cắt đứt. Đồng thời, sau khi Tiểu Vũ thuấn di, lập tức nhanh chóng theo hướng bên cạnh phóng lên. Thuấn di rồi nhảy lên, vừa lúc có thể tránh ra được phạm vi công kích của hắn. Làm Lôi Thiên phải thay đổi lại phương hướng, lại tập trung tinh thần lên thân thể Tiểu Vũ mới phát công kích được.
Tại lúc Tiểu Vũ nhảy lên, tận lực sử dụng xong vặn mình, thân thể của nàng gần như là không có dừng lại, không ngừng thay đổi phương hướng của mình trong phạm vi rộng. Phương hướng phóng ra thủy chung đều là trong phạm vi Lôi Thiên nhìn được.
Cứ như vậy, Tiểu Vũ dưới tình huống muốn né tránh cũng không thể né tránh đó thì trước một khắc sử dụng thuấn di tách sự tập trung khí tức của đối thủ, nên khiến cho công kích của lôi ưng kia không cách nào trực tiếp trút xuống.
Đại sư chỉ điểm cho Tiểu Vũ, hoàn toàn đều là quanh một chữ thiểm (tránh). Thậm chí lúc chỉ điểm, thì đại sư cũng đã nghĩ tới đối thủ Tiểu Vũ sẽ gặp là Lôi Thiên này.
Thuấn di mặc dù tiêu hao hồn lực không ít. Nhưng đây dù sao là đệ tam hồn kỹ. Đối với Tiểu Vũ đã ba mươi chín cấp mà nói, cũng không phải không thể chịu nổi. Bản thân thuấn di lại không có lực công kích, so sánh với một ít đệ tam hồn kỹ khác mà nói, tiêu hao hồn lực vẫn còn là ít.
Nhưng Lôi Thiên thì lại bất đồng, hắn ngay cả dùng hai cái hồn kỹ cực mạnh, Lôi Ưng khổng lồ nọ mặc dù nhìn qua huyễn lệ, nhưng cũng đồng thời duy trì cùng khống chế tiêu hao hồn lực của hắn. Cho dù là mỗi một lần thay đổi phương hướng, hồn lực đều cũng phải thật lớn khống chế. Biến mât này dài tới dưới, vốn ưu thế không trung tuyệt đối dĩ nhiên cũng bởi vì tốc độ tiêu hao của hồn lực mà đã biến thành tình thế không tốt.
Đại sư đã sớm được đối thủ sẽ làm như thế, ra tràng sẽ là đội viên công kích mạnh mẽ nhất để chiến thắng đối thủ. Hắn xếp đặt chuyện này cho Tiểu Vũ, căn bản là không có bao hàm công kích ở bên trong.
Nếu Lôi Thiên chỉ là trên mặt đất, dựa vào bốn cái hồn kỹ của chính mình cũng cao so với hồn lực của Tiểu Vũ cùng Tiểu Vũ bình thường đánh một trận mà nói, thất bại tất nhiên sẽ là Tiểu Vũ. Dù sao, khoảng cách xa của lôi điện công kích thân mình nên khắc chế năng lực của Tiểu Vũ, hơn nữa trước đó còn bị tiêu hao một chút.
Nhưng Lôi Thiên lại giống như phán đoán của đại sư như vậy, muốn một chiêu đánh ngã Tiểu Vũ, khiến cho diễn luyện phương thức chiến đấu đắc ý nhất trình độ trước của Tiểu Vũ được phát huy đi ra. Phải biết rằng, lúc Tiểu Vũ đang luyện tập, đối tượng phối hợp là Mã Hồng Tuấn sử dụng Phượng Dực Thiên Tường, tùy thời tập trung nàng thi triển Phượng Hoàng Khiếu Thiên Kích.
Trận đấu tới lúc này đã không còn gì phải lo lắng.
Lôi Thiên cuối cùng không thể kiên trì đến lúc hồn lực Tiểu Vũ tiêu hao hết, bản thân hắn đã trải qua hai đại hồn kỹ làm tiêu hao lượng lớn, rõ ràng sắp vô pháp khống chế lôi ưng oanh kích xuống, song cũng chỉ là tạo ra những cái hố to giữa đấu trường mà thôi. Tiểu Vũ thậm chí không có một chút nào ra tay công kích, Lôi Thiên đầu tóc lấm lem đã mất đi năng lực tiếp tục chiến đấu. Khó mà hoạch được thắng lợi của tràng đấu này.
Trận đấu tới lúc này, sắc mặt của đám người Lôi Đình học viện đều đã ngưng trọng đến mức chảy cả mồ hôi. Sử Lai Khắc học viện mặc dù cũng đã xuất tràng đến người thứ tư, Tiểu Vũ đã rõ ràng là cường nỗ chi mạt. Nhưng ngay cả một hồn sư cấp bốn mươi cũng không có xuất chiến, bọn họ đã bị đánh bại năm người. Mặc dù trong danh sách đối thủ không có tên Đường Tam, nhưng Lôi Đình học viện lại biết, tràng đấu này muốn chiến thắng đã là rất khó rồi.
Trên hàng ghế bình thẩm, vẫn xem trận đấu này là Tuyết Dạ đại đế trong mắt liên tục toát ra tia sáng kỳ dị: “Giỏi, hay cho một Sử Lai Khắc học viện. Không nghĩ tới, bọn họ trong lúc đối mặt Lôi Đình học viện cũng có thể thắng dễ dàng như thế. Thậm chí ngay cả Đường Tam cũng không xuất tràng.”
Trữ Phong Trí mỉm cười nói: “Bệ hạ, ngài có nhìn ra hay không, tại sao Sử Lai Khắc học viện có thể thu được thắng lợi của tràng trận đấu này?”
“Đương nhiên là thực lực. Thực lực của đám nhỏ này tựa hồ so với lúc vòng loại mạnh hơn rồi. Bọn họ đoàn kết cùng một chỗ đoàn chiến thì tất nhiên là rất mạnh, nhưng ta nghĩ, mỗi tên đội viên đơn độc đả đấu tựa hồ lại càng mạnh. Ngay cả tên hồn sư tiểu mập mạp hơn bốn mươi cấp kia trong dự tuyển tái cư nhiên không có xuất chiến. Khó trách Trữ tông chủ ngài lại xem trọng bọn họ.”
Trữ Phong Trí mỉm cười lắc đầu nói: “Bệ hạ, ngài cũng chỉ là nói đúng một nửa. Ta cẩn thận quan sát qua. Tràng trận đấu hôm nay, Sử Lai Khắc học viện rõ ràng khác lúc trước. Ngài nói đúng. Thực lực của bọn họ đếu có tiến bộ hết, đây là kết quả của sự thông qua thật chiến cùng tăng cường tu luyện. Nhưng cho dù như thế, bọn họ cũng không thể dướ tình huống trước mắt thu được ưu thế lớn như vậy. Mấy người xuất tràng cũng không phải chủ lực, đã chiến thắng hết năm tên đội viên Lôi Đình học viện, còn kể cả hai gã cấp bốn mươi hồn sư. Đây tuyệt không phải đơn giản như vậy chỉ là thực lực. Nếu luận về thực lực, Sử Lai Khắc học viện không có khả năng làm loại trình độ này.”
Chữ tái (赛) có nghĩa là “thi đua “, “cuộc thi “. Cho nên “đại tái ” nghĩa là “đại hội “, “tham tái ” nghĩa là “dự thi “, còn “dự tuyển tái “, “tấn cấp tái ” và “tổng quyết tái ” thì lần lượt là “vòng đấu (hoặc vòng) loại “, “vòng tấn cấp ” và “vòng chung kết”.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đường Môn - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/12/2020 11:29 (GMT+7) |