Tốc độ hai người đi vào sân đấu cũng không hề nhanh, cũng đều đi với một tiết tấu nhất định, ánh mắt hai người luôn luôn nhìn chăm chú vào đối thủ. Trận đấu mặc dù chưa bắt đầu nhưng bọn hắn đã bắt đầu từ trên người đối thủ tìm kiếm sơ hở, mặc dù bọn họ hồn lực chỉ mới có trên dưới bốn mươi cấp, như bọn họ trẻ tuổi như vậy nhưng đã biểu hiện ra phong thái đại sư.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều cảm thấy trong lòng rung động, là những hồn sư thanh niên xuất sắc, bọn họ cũng đều từ trên người đối thủ thấy được cũng có đặc điểm của mình. Bọn họ cũng đều hiểu được, trận đấu này hiển nhiên sẽ không dễ dàng gì.
Người trọng tài bảo hai bên có thể phóng xuất ra vũ hồn của mình được rồi.
Tay phải giơ lên, lam quang quen thuộc từ trong lòng bàn tay Đường Tam toả ra, hắn như trước vẫn giữ bộ dáng ‘ bất hiển sơn, bất lộ thuỷ ‘**, vẻ mặt lạnh nhạt.
Phong Tiếu Thiên trong miệng phát ra một tiếng huýt bén nhọn, một tầng thanh quang mênh mông nhàn nhạt từ trong cơ thể hắn toả ra, thanh quang vừa mới bắt đầu xuất hiện, thân thể hắn đã lập tức có sự biến hoá rõ rệt, cùng với âm thanh va chạm của xương cốt, cơ thể cùng vóc dáng đồng thời bành trướng lên, vóc người rõ ràng trở nên to lớn hơn, mái tóc trên đầu cũng bị ảnh hưởng mà biến thành màu xanh, kỳ lạ nhất chính là từ trên vai trái hắn xuất hiện một cái đầu sói.
Ánh mắt của đầu sói màu xanh chằm chằm nhìn về phía Đường Tam, một tia hàn ý không ngừng từ nó phóng thích ra.
Tật Phong Song Đầu Lang, là biến dị từ Tật Phong Ma Lang. Tật Phong Ma Lang vốn là một chủng loại vũ hồn cao cấp, nhưng biến dị thành Song Đầu Lang, đã làm cho nó biến thành gần một dạng vũ hồn cao cấp nhất tồn tại.
Đúng vậy, nương vào vũ hồn biến dị cường đại này nên Phong Tiếu Thiên mới có được thành tích hôm nay, hai mươi bốn tuổi bốn mươi bốn cấp, hắn giống như là thiên tài trong thiên tài. Nếu như không phải Đường Tam có được một vài kỳ ngộ, lại được thêm tiên thảo trợ giúp phát triển nhanh chóng, còn có Huyền Thiên Công là Đạo gia chính tông nội công tâm pháp giúp thực lực tăng thêm, về thiên phú cũng chưa chắc đã mạnh hơn hắn bao nhiêu.
Phong Tiếu Thiên trên mặt đã không còn sự xúc động của hôm qua, nhìn qua cũng bình lặng giống như Đường Tam.
“Đường Tam.”
“Phong Tiếu Thiên.”
Hai người cùng nhau xưng hô tên của đối phương.
Phong Tiếu Thiên dừng ở Đường Tam, “Ta năm nay hai mươi bốn tuổi, khi ta sáu tuổi đã Vũ hồn Giác tỉnh, chính là Tiên thiên mãn hồn lực. Tất cả thành tích của ta hôm nay, cũng đều là ta từng chút gom góp mà có được, ta rất khâm phục thực lực của ngươi, nhưng hôm nay ta bắt buộc phải chiến thắng ngươi, bất luận là vì Thần Phong học viện chiến đội chúng ta, hay là vì Hoả Vũ, ta cũng đều không thể thua.”
Đường Tam lạnh nhạt cười, cũng không phản đối lại lời đối phương, nhưng thần sắc kiên định trong mắt hắn đã nói cho Phong Tiếu Thiên hay, hắn cũng sẽ giống như vậy, không buông tha trận đấu này, trên người hắn cũng tương tự mang theo vinh dự của cả Sử Lai Khắc học viện.
“Trận đấu bắt đầu.” Người trọng tài tuyên bố một tiếng, hai người trong sân gần như đồng thời động thân.
Thân thể của Phong Tiếu Thiên gần như là trong nháy mắt gia tốc, vọt thẳng tới chỗ Đường Tam, thanh quang tại phía sau lưng hắn tạo ra một cái bóng dài, tốc độ cực kì nhanh.
Đường Tam trong lòng cả kinh, trong tư liệu về hắn, Phong Tiếu Thiên hẳn là một gã Cường công hệ hồn sư, mà ở thời điểm này, tốc độ của Phong Tiếu Thiên thể hiện ra tuyệt không hề thua kém tốc độ của một gã Mẫn công hệ hồn sư bốn mươi cấp.
Chuyện gì đang xảy ra đây?
Thời gian không cho phép Đường Tam nghĩ nhiều, Phong Tiếu Thiên trong nháy mắt di chuyển, đệ nhất hồn hoàn trên người đã rực sáng lên, những móng vuốt sói sắc nhọn từ bàn tay vọt ra, ánh mắt lợi hại lạnh lùng tập trung trên người Đường Tam, người chưa đến mà móng vuốt sói đã chém ra, mười đạo phong nhận hình bán nguyệt mang theo tiếng xé gió chói tai liền phong toả tất cả đường né tránh của Đường Tam.
Đệ nhất hồn kỹ của Vũ hồn Tật Phong Ma Lang đều là phong nhận, nhưng bản thân Vũ hồn Tật Phong Song Đầu Ma Lang của Phong Tiếu Thiên, hồn kỹ lại là một đoàn phong nhận. Từ số lượng mười cái là có thể nhìn ra, đệ nhất hồn kỹ này của hắn phải mạnh hơn so với Vũ hồn Tật Phong Ma Lang bao nhiêu, đây chính là ưu thế của Tiên thiên cao cấp vũ hồn.
Thật sự bị phong toả tất cả phương hướng sao? Đường Tam dùng chính hành động của mình để cho ra đáp án.
Dưới chân nhẹ động, cả người hắn đồng thời vọt tới trước, thân thể rất nhanh chớp động, không ai có thể nhìn rõ ràng bộ pháp dưới chân Đường Tam, cũng ngay trong nháy mắt thân thể hắn nhoáng lên, Phong Tiếu Thiên giật mình phát hiện, chính mình cũng không cách nào phát hiện được hơi thở của Đường Tam.
Nhoáng Đông một cái, hiện Tây một hình, vốn nhìn qua là căn bản không có cách nào né tránh được mười đạo phong nhận đó, vậy mà Đường Tam lại có thể xuyên qua được, không bị thương chút nào.
Ánh mắt của Phong Tiếu Thiên ngưng tụ lại một chút, lúc này thân thể hai người đã cách nhau không đầy năm thước, với khoảng cách như thế này, cũng đều khiến cả hai người cùng có một động tác biến hoá.
Đường Tam không có phóng thích ra Lam Ngân Thảo của chính mình, mà hai tay đồng thời vọt tới, chộp thẳng trên người Phong Tiếu Thiên, mà Phong Tiếu Thiên cũng không có sử dụng hồn kỹ, vuốt sói nghênh đón hai tay của Đường Tam đang vọt tới. Bọn họ vào thời điểm này đều lựa chọn chiến đấu bằng hồn lực của bản thân mà không phải bằng hồn kỹ.
Chỉ từ một điểm này, Đường Tam đã thấy được sự tự tin cùng với thực lực của Phong Tiếu Thiên. Hồn lực của hồn sư là có hạn, bất luận là dùng hồn kỹ cấp thấp thế nào đi nữa, đều cũng tiêu hao một lượng hồn lực nhất định, mà nếu chỉ là chiến đấu chân tay mà nói, hồn lực sẽ tiêu hao cực ít. Vào lúc không biết rõ được công kích của đối phương, người nào thi triển hồn kỹ trước thì người đó sẽ rơi vào thế hạ phong. Lúc này bọn họ không có dùng hồn kỹ không có nghĩa là bọn họ chưa chuẩn bị hồn kỹ tốt cho mình, một khi đối phương phát động hồn kỹ, bọn họ cũng có thể lập tức phát động hồn kỹ của chính mình để tiến hành phản kích.
Tay phải của Đường Tam định khoá chặt lấy tay phải của Phong Tiếu Thiên, cổ tay Phong Tiếu Thiên lộn một cái, những vuốt sói sắc nhọn đã bắt được bàn tay Đường Tam. Hắn thân là Thú vũ hồn, đối với khả năng tăng cường bản thân so với một Khí hồn sư như Đường Tam thì mạnh hơn nhiều lắm. Ngay khi vuốt sói của hắn nắm được tay phải Đường Tam, ngay cả Phong Tiếu Thiên cũng có chút ngoài ý muốn. Trong dự định, đang đợi cấp cho đối phương vài tình huống thua kém, nếu Đường Tam bị hại dưới tay mình thì hắn cũng không có cơ hội gì.
Nhưng khi bàn tay hai người chính thức tiếp xúc, Phong Tiếu Thiên lập tức phát hiện có chút không đúng.
Tay của Đường Tam sáng như bạch ngọc, cho dù là nữ hài tử xinh đẹp nhất cũng không thể có được bàn tay xinh đẹp như vậy được. Đã vậy đôi bàn tay sáng như bạch ngọc này so với sắt thép còn muốn cứng rắn hơn, vuốt sói đâm trên bàn tay Đường Tam bắn ra vô số tia lửa, nhưng không thể lưu lại một dấu vết nào.
Những đau đớn mà vuốt sói phản chấn mang đến khiến Phong Tiếu Thiên trong lòng kinh ngạc, hắn với kinh nghiệm thực chiến cực kỳ phong phú, không chút do dự lập tức phát động đệ nhất hồn kỹ của chính mình.
Sự thực đã chứng minh lựa chọn của Phong Tiếu Thiên là chính xác, Huyền Ngọc Thủ của Đường Tam đã hướng đến mạch môn của hắn, nếu như Phong Tiếu Thiên phản ứng vỗ lại một cái thì phần tay này của hắn sẽ rơi vào Huyền Ngọc Thủ của Đường Tam, trận đấu này cũng không còn gì để hi vọng nữa.
Năm đạo phong nhận bùng nổ, khoảng cách giữa hai người trong lúc đó quá gần, nên phong nhận bùng nổ trong Huyền Ngọc Thủ của Đường Tam làm vang lên những tiếng khanh thương liên tiếp.
Thân thể trong nháy mắt tách ra, Đường Tam cùng Phong Tiếu Thiên đồng thời lùi về sau, mà đồng thời lúc này, một cây Lam Ngân Thảo không một tiếng động từ dưới chân Phong Tiếu Thiên lan lên.
Đường Tam một chân chạm đất, thân thể đã lập tức bắn trở lại, hắn căn bản không định cho Phong Tiếu Thiên thời gian để bình ổn, hắn ỷ vào Huyền Ngọc Thủ vô cùng cứng rắn cùng với sự trợ giúp của Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ, lúc này cả người hắn đang hướng đến ngực của Phong Tiếu Thiên lao tới.
Sự khiếp sợ trong lòng Phong Tiếu Thiên lúc này không thể hình dung được, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, năng lực da thịt của Đường Tam cũng cường hãn tới trình độ này, hắn có một dự cảm mãnh liệt, một khi bị Đường Tam cận thân công kích, thì mình đến một điểm cơ hội cũng không có.
Trong nguy cơ, Phong Tiếu Thiên phản ứng vô cùng nhanh, thân thể mạnh mẽ nhảy lùi lại, trong nháy mắt nới rộng khoảng cách giữa hai người lúc đó, chẳng những né tránh được công kích của Đường Tam mà còn có thể thoát được cây Lam Ngân Thảo đang từ từ quấn quanh lên kia.
Tốc độ thật nhanh. Ánh mắt của Đường Tam ngưng tụ lại, từ tốc độ của Phong Tiếu Thiên, hắn đã hiểu được rất nhiều. Thân là đệ tử của Đại sư, Đường Tam đối với vũ hồn biến dị cũng có hiểu biết rất nhiều. Phong Tiếu Thiên hiện tại đang biểu hiện ra, tựa hồ như có được năng lực của một gã mẫn công hệ hồn sư, vậy giới thiệu lúc đầu hắn là Cường công hệ hồn sư là giả sao? Không, đương nhiên là không.
Từ tốc độ của Phong Tiếu Thiên, Đường Tam đã mơ hồ phán đoán ra, chính vũ hồn Tật Phong Song Đầu Lang của hắn, chỗ tốt mà Song Đầu mang đến e rằng chính là Cường công cùng Mẫn công. Cường công hệ hồn sư có năng lực Công, Phòng, hơn nữa Mẫn công hệ hồn sư lại có tốc độ, khó trách hắn lại mạnh như vậy.
Từ khi hiểu được gốc rễ của vũ hồn, thông suốt được nghi hoặc trong lòng mình, thì phương thức công kích của Đường Tam so với trước kia sẽ có biến hóa rất lớn. Là một gã Khống chế hệ hồn sư, hồn kỹ của hắn gần như chỉ là khống chế địch nhân, nhưng hắn lại là Đường Môn đệ tử, vũ kỹ của Đường Môn lại kém hồn kỹ hay sao? Không, đương nhiên không, mặc dù bây giờ không thể sử dụng ám khí cùng độc dược, khiến cho thực lực Đường Môn vũ kỹ của Đường Tam yếu đi rất nhiều, nhưng khả năng thực dụng của Đường Môn vẫn còn rất nhiều nữa. Về phần hồn kỹ khống chế của hắn, nếu không phải bất ngờ thì không cần dùng vội, khi đã dùng nhất định phải gây bất ngờ cho đối thủ, cho đối thủ nhận lấy đả kích trầm trọng nhất.
Phong Tiếu Thiên đồng thời cũng lùi về phía sau, hắn đã không hề do dự, trải qua kiểm tra ngắn ngủi, hắn đã phát hiện, làm Cường Mẫn song hệ chiến hồn sư, hắn về chiến đấu tay chân cũng rất khó từ trên người Đường Tam chiếm được lợi thế, bây giờ không phải là lúc lo lắng tại sao tay của Đường Tam lại cứng rắn như thế, mà làm sao để hắn thu được thắng lợi trong trường trận đấu này.
Bởi vậy, đồng thời khi lùi về phía sau, đệ nhị hồn hoàn cùng đệ tam hồn hoàn trên người hắn đồng thời sáng lên.
Một đôi cánh lớn màu xanh từ sau lưng Phong Tiếu Thiên triển khai ra, cùng lúc đó quang ảnh màu xanh ngưng tụ lại sau lưng hắn, đó chính là hình dáng của Tật Phong Song Đầu Lang. Trong quang ảnh khổng lồ huyễn lệ chiếu rọi, Phong Tiếu Thiên bay lên trời, hai cánh sau lưng chỉ cần một lần vỗ, nhờ gió trong không khí mà thân thể hắn đã trực tiếp bay thẳng lên cao năm mươi thước không trung, như vậy Lam Ngân Thảo của Đường Tam không cách nào tiếp cận được hắn.
… Bạn đang đọc truyện Đường Môn – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensex.moe/duong-mon-quyen-3-full/
Bất hiển sơn, bất lộ thuỷ: Không hiện núi, không lộ nước – ý: Đối phương không hành động, mình cũng không động.
Trung…
Chứng kiến một màn này, sắc mặt của mọi người Sử Lai Khắc học viện đều thay đổi. Trong những trận đấu trước kia, cũng có không ít thành viên của Thần Phong học viện có thể phi hành, nhưng người đội trưởng, lại là Cường công hệ hồn sư Phong Tiếu Thiên cho đến giờ cũng chưa từng phi hành lần nào. Lúc này hắn đột nhiên bay lên không trung, dưới tình huống hồn lực cũng đủ cầm cự, hiển nhiên đã đưa mình vào thế không thể thất bại. Nếu nói Đường Tam không được phép dùng ám khí, thật khó tạo ra được công kích gì ảnh hưởng đến hắn.
Chứng kiến Phong Tiếu Thiên phi hành, Đường Tam cũng không hề có chút kinh hoàng, một mặt nhìn đối thủ, mặt khác chậm rãi di động về giữa sân đấu.
Hai cánh của Phong Tiếu Thiên ở giữa không trung khẽ đập, mắt dừng ở Đường Tam phía dưới, “Đường Tam, ngươi so với trong tưởng tượng của ta còn mạnh hơn, nhưng mà cho dù ngươi có cường đại hơn nữa thì ta hôm nay cũng nhất định phải thắng ngươi. Ta sẽ đem hồn kỹ mà ta tự mình nghĩ ra công kích ngươi, hãy cẩn thận. Hồn kỹ tên: Tật Phong Ma Lang Tam Thập Lục Liên Trảm.”
Nghe đối phương nói, Đường Tam dưới chân đứng vững vàng không dịch chuyển, chỉ dùng hai từ để trả lời đối thủ: “Đến đây.”
Hồn kỹ tự sáng tạo ra, không thể nghi ngờ đã khiến cho toàn trường chấn kinh, phải biết rằng, tự sáng tạo ra hồn kỹ mặc dù không thể bằng được hồn kỹ tự nhiên hình thành do hồn hoàn mang đến, nhưng những hồn sư có thể tự sáng tạo ra hồn kỹ, không ai không phải là người kinh tài tuyệt diễm **, tự sáng tạo ra hồn kỹ đều phải kết hợp với tình huống của bản thân mà ra, bởi vậy nó cũng thực dụng hơn.
Quang ảnh Song Đầu Lang sau lưng Phong Tiếu Thiên dần dần cùng thân thể hắn kết hợp một chỗ, đó là đệ nhị hồn kỹ của hắn: Độc Lang Phụ Thể, ở tình trạng này, cường công, phòng ngự, mẫn công của hắn đều tăng lên năm mươi phần trăm, hơn nữa Đệ tam hồn kỹ của hắn là Tật Phong Song Dực đã đưa hắn tăng tới trạng thái tốt nhất. Chỉ có dưới sự phụ trợ của hai loại hồn kỹ này thì hồn kỹ mà hắn sáng tạo ra mới có thể phát huy được. Từ góc độ nào đó nhìn lại, hồn kỹ mà hắn tự sáng tạo ra tuyệt không thua kém so với đệ tứ hồn kỹ của hắn, hơn nữa tiêu hao hồn lực còn ít hơn một chút.
Trong tiếng huýt gió dài, Phong Tiếu Thiên động thân, thân thể hắn tựa như một viên Lưu tinh từ trên trời giáng xuống. Điều kỳ lạ là, hai cánh khổng lồ của hắn mở rộng, nhưng trong quá trình rơi xuống lại không phát ra một âm thanh nào, toàn bộ thanh quang vốn tràn ngập thu liễm lại, lúc này thân thể hắn cùng với hai cánh kết hợp tạo thành một góc độ hoàn mỹ.
Không có âm thanh tức là đại biểu cho điều gì? Đại biểu cho lực cản của gió đối với hắn rất nhỏ, chỉ có những hồn sư Phong thuộc tính như hắn mới có thể từ trong gió tìm ra được con đường chính xác nhất. Phong duệ hai bên mép cánh dưới ánh mặt trời lóe ra thanh quang sâu kín, cái gọi là Tật Phong Ma Lang Tam Thập Lục Liên Trảm kia, chính là từ trên hai cánh chim này phát ra.
Lam Ngân Thảo phóng lên cao, hóa thành vô số rồi lan rộng ra, trực tiếp quấn quanh Phong Tiếu Thiên đang từ trên trời lao xuống.
Phong Tiếu Thiên tại không trung làm một động tác mà xưa nay chưa từng thấy qua, hơi đảo người một chút khiến trong nháy mắt sắp tiếp xúc Lam Ngân Thảo liền thay đổi phương hướng.
Quang mang trên cánh sáng rực, lam ngân lật ngược lại khiến cho Lam Ngân Thảo không cách nào ngăn cản hắn di chuyển mà còn bị cắt đứt hết, lao thẳng đến Đường Tam.
Đường Tam làm một động tác cực kỳ lớn mật, hai nắm đấm đánh ra, đồng thời đánh đến chỗ bắt đầu của hai cánh Phong Tiếu Thiên, vị trí bả vai.
Trong nháy mắt của một kích đó, hai cánh của Phong Tiếu Thiên đã dung hợp với cánh tay làm một thể, đó cũng là nguyên nhân trọng yếu vì sao công kích của hắn lại cường đại như thế.
Phong Tiếu Thiên mở to hai mắt rực sáng như ngọn đèn, mắt thấy hai nắm đấm Đường Tam đánh tới, hắn cũng muốn nhìn một chút xem hai cánh tay của Đường Tam đến tột cùng đã cứng rắn đến trình độ nào rồi. Thân thể thoáng điều chỉnh lại một chút, bả vai kỳ dị co rút lại vài phần, khiến cho phong duệ ở hai cánh đón nhận lấy quang mang lóe ra trên nắm tay Đường Tam.
Oanh một tiếng, thân thể Phong Tiếu Thiên bắn lên cao. Hai tay Đường Tam không bị thương chút nào, mà Phong Tiếu Thiên dưới sự phụ trợ của đệ nhị hồn kỹ Song Lang Phụ Thể cũng vẫn chưa bị thương.
Cảm giác đau đớn đến tận xương cốt làm cho ánh mắt của Phong Tiếu Thiên trở nên quái dị, đây là tay thật sao? Hắn rất rõ ràng, lúc trước chính mình dùng hai cánh công kích ba mươi sáu liên trảm, từng dễ dàng đánh sâu vào đá hoa cương một thước.
Phong Tiếu Thiên bị đánh bay, Đường Tam cũng không hơn gì, hai chân hắn hoàn toàn bị lún vào trong mặt đất, trên mặt nổi lên một tầng sắc hồng, khí huyết dâng lên.
Suy nghĩ trong lòng hai người chỉ như tia chớp xẹt qua, công kích của Phong Tiếu Thiên sẽ không đình chỉ mà phòng ngự của Đường Tam cũng phải tiếp tục như trước.
Mượn lực bay lên, Phong Tiếu Thiên cũng không có tiếp tục bay cao lên không như Đường Tam tưởng tượng, thân thể chỉ xoay trên không trung một cái, cánh phải đảo một cái đã lại lao xuống dưới. Lần này phi xuống, cánh của Phong Tiếu Thiên biến đổi cực nhanh, quỹ tích không ngừng biến hóa, chính là muốn tránh né hai đầu quyền của Đường Tam. Đầu quyền cứng rắn không có nghĩa là cả thân thể cứng rắn, vậy nếu những lưỡi dao gió sắc bén mạnh mẽ như thế mà chém ở trên người, e rằng…
Trong tròng mắt của Đường Tam hiện lên một tầng quang mang tím sậm, chỉ là lẳng lặng chăm chú nhìn về đôi cánh chim đang quạt nhanh kia, ngay khi cánh chim còn cách mình không đầy một thước, hai tay hắn mới lại giơ lên, đồng thời đánh mạnh ra ngoài.
“Phanh!” Một tiếng, Phong Tiếu Thiên lại ánh mắt không thể hiểu được bay lên, hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, tại sao mình đem toàn lực khống chế nhưng Đường Tam lại vẫn như trước tìm được vị trí hai cánh của mình, điều này gần như là không có khả năng.
Hắn nào đâu biết rằng, Đường Tam xuất thân Đường Môn, nhãn lực của hắn vốn không phải là cái để những người thế giới này có thể so sánh, đừng nói là cánh chim sắc bén như dao, cho dù là vô số ám khí từ bốn phương tám hướng đống thời bay tới, Đường Tam nhất định cũng có thể đánh rơi hết.
Phong Tiếu Thiên giật mình, Đường Tam cũng đồng dạng giật mình, bởi vì hắn phát hiện, lần thứ hai Phong Tiếu Thiên chém xuống này, mặc dù chỉ là một cảnh nhưng lực đạo của kích này so với một kích trước còn lớn hơn nữa. Phát hiện này nhất thời làm cho trong lòng Đường Tam có thêm vài phần nghi hoặc.
Chiến đấu của hai người không bị sự ngạc nhiên trong lòng ảnh hưởng một chút nào, thân thể Phong Tiếu Thiên tại không trung xoay một vòng, hai cánh thay phiên nhau hạ xuống, phát động đệ tam trảm cùng đệ tứ trảm.
Đường Tam vẫn như trước dùng Huyền Ngọc Thủ tiếp lấy hai kích này.
Sự thực chứng minh sự phán đoán của Đường Tam là chính xác, hai lần công kích này của Phong Tiếu Thiên, lần sau đều mạnh hơn lần trước, mặc dù lực đạo gia tăng không lớn nhưng hai tay Đường Tam đã có chút tê rần. Huyền Ngọc Thủ của hắn dù sao cũng chưa tu luyện được đến tầng cuối cùng, đối thủ cường công liên tục mấy lần cũng chỉ là cho trên cánh tay Đường Tam một trận đau đớn mà thôi.
Đường Tam đột nhiên nở nụ cười, ai cũng không nghĩ tới vào lúc này hắn còn cười được, hắn đã tiếp được bốn kích, chân đã hơi chìm vào dưới mặt đất, mà lúc trước Phong Tiếu Thiên có nói qua, Tật Phong Ma Lang Trảm này có tổng cộng ba mươi sáu kích, dựa theo tình huống này mà nhìn thì chẳng những lực lượng công kích của Phong Tiếu Thiên càng lúc càng mạnh, tốc độ công kích cũng đồng thời gia tăng theo. Tốc độ cùng lực lượng so sánh, hắn tự nghĩ đặc điểm lớn nhất của hồn kỹ này chính là lợi dụng tốc độ cùng trọng lực không ngừng tăng lên để tăng cường lực công kích của chính mình.
Đường Tam hiểu được, mặc dù Phong Tiếu Thiên có thể hoàn thành được ba mươi sáu liên trảm, nhưng thực sự nếu đến cuối mà mình vẫn ngạnh tiếp, e rằng cánh chim của Phong Tiếu Thiên cũng bởi lực phản chấn quá mạnh mà lật ngược, gãy đoạn.
Hồn lực của Phong Tiếu Thiên mạnh hơn Đường Tam hai cấp, hơn nữa lại có tăng cường như vậy, Đường Tam làm sao có thể tiếp được công kích của hắn đây? Lúc này, phong duệ hồn lực chung quanh thân thể Phong Tiếu Thiên đã phát ra những tiếng nổ cực kỳ kinh khủng, Đường Tam nghĩ cho dù là mình có phát động đệ nhị hồn kỹ Ký Sinh, kể cả là đệ tam hồn kỹ Chu Võng Trói Buộc cũng có thể bị những lưỡi dao gió sắc bén không ngừng tăng cường của hắn chém đứt. Bây giờ Đường Tam phải làm sao? Phóng tích Bát Chu Mâu đánh bừa, cùng đối thủ liều mạng sao?
Không, Đường Tam không có lựa chọn như vậy.
Công kích của Phong Tiếu Thiên chỉ là Đường Tam nhớ tới một vài chuyện cũ, nhớ tới mình còn năng lực ẩn giấu mà trong thời gian qua chưa từng dùng đến. Trong lúc phát hiện được một khe hở giữa đệ tứ trảm và đệ ngũ trảm của Phong Tiếu Thiên, hắc quang trên tay phải Đường Tam chớp động, một thanh tiểu chùy không hề bắt mắt xuất hiện tại trong lòng bàn tay hắn, cùng lúc đó dưới chân Đường Tam đột nhiên phát ra tiếng nổ mạnh, cả mặt đất nhất thời hiện ra một cái hố to.
Thân thể chuyển nửa vòng, Đường Tam hai tay cầm chùy, chân nhỏ phát lực, hắc sắc tiểu chùy chỉ dài khoảng một thước trong hai tay từ dưới đưa lên, nghênh đón đệ tứ đệ ngũ trảm của Phong Tiếu Thiên.
Oanh…
Lần này thân thể của Phong Tiếu Thiên bắn lên rất cao, nếu có khả năng nhìn kỹ, lúc này đây có thể thấy trên cánh hắn xuất hiện một vết rách, đau đớn kịch liệt đã làm sắc mặt của Phong Tiếu Thiên đỏ bừng lên.
Đồng thời lúc thân thể xoay tròn, hắn kinh hãi nhìn tiểu chùy xuất hiện trong tay Đường Tam. Giờ phút này hắn cũng không có nghĩ tại sao đối thủ lại có vũ khí, trọng tài không có ra lệnh chứng tỏ đối thủ cũng không có vi phạm quy tắc trận đấu.
Kỳ thực hắn nào đâu biết, lúc này người trọng tài đã cảm thấy choáng váng.
Thân thể hai người gần như đồng thời xoay tròn, bất quá chỉ là một người trên trời, một người dưới đất. Cánh của Phong Tiếu Thiên lại tiếp tục hạ, chùy của Đường Tam lại giơ lên, âm thanh va chạm kịch liệt dày đặc như tiếng mưa không ngừng vang lên ầm ầm.
Bất luận là Phong Tiếu Thiên hay Đường Tam, thân thể hai người di chuyển càng lúc càng nhanh, nhìn qua đã kết thúc hơn mười lần chiến đấu.
Trên đài danh dự, ánh mắt của Tuyết Dạ đại đế đọng lại, ánh mắt của Bạch Kim Chủ Giáo Tát Lạp Tư đọng lại, có thể nói, chỉ cần hơn sáu mươi cấp, hồn sư vượt quá năm mươi tuổi, lúc này trong tâm đều cảm thấy run rẩy.
Đó là cái gì? Tiểu chùy màu đen đó là cái gì? Nó đại biểu cho cái gì? Bọn họ trong lòng vô cùng mơ hồ.
Đó không phải là vũ khí, ít nhất không phải là vũ khí bình thường, càng không phải là dùng Không gian ma đạo khí để giấu trên người. Đó là vũ hồn, chính thức là vũ hồn, trong vô số vũ hồn mà giới hồn sư sáng tạo ra, trong đỉnh cao Kim Tự Tháp Khí vũ hồn tồn tại, nó đại biểu cho một tông môn, đại biểu cho vô số cường giả, đại biểu cho lực lượng cùng công kích mạnh mẽ nhất.
Đó chính là, Hạo Thiên Chùy.
… Bạn đang đọc truyện Đường Môn – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensex.moe/duong-mon-quyen-3-full/
Kinh tài tuyệt diễm: Ý tài năng ngút trời, người khác phải kinh hãi…
Hạ…
Lam Ngân Thảo cùng Hạo Thiên Chùy, một trên trời một dưới đất, nhưng hai loại vũ hồn này lại đồng thời xuất hiện trên người một người.
Ai cũng không biết tại sao lại như vậy, ai cũng không biết, nhưng lúc này trong đầu bọn họ có khả năng nghĩ đến, chỉ có một từ, Song sinh vũ hồn.
Hạo Thiên Tông, Hạo Thiên Chùy, Song sinh vũ hồn, ba biểu tượng vũ hồn trong giới hồn sư đều khiến cho thần kinh của mỗi người cảm thấy rung động.
Đường Tam mặc dù không có lộ rõ, nhưng năng lực hắn sử dụng lúc này rõ ràng chính là một hồn kỹ của Hạo Thiên Tông, Loạn Phi Phong chùy pháp.
Nghe nói, Loạn Phi Phong chùy pháp luyện đến mức tận cùng, có thể liên tục đánh ra chín chín tám mươi mốt chùy, lực lượng của mỗi chùy đều mạnh hơn chùy trước, cho dù là Thần cũng không cách nào chịu được chùy cuối cùng trong tám mươi mốt chùy đó.
Hạo Thiên Chùy trong tay Đường Tam mặc dù nhỏ như vậy, nhìn qua cũng bình thường như vậy, nhưng chính là lại cùng một gốc với Loạn Phi Phong chùy pháp, lúc này, căn bản không có người nào hoài nghi thân phận của hắn.
Truyền nhân trực hệ của Hạo Thiên Tông, chỉ có đệ tử trực hệ của Hạo Thiên Tông mới có tư cách học Loạn Phi Phong chùy pháp.
Hai chữ ‘Thiên Tài’ tựa hồ đã không đủ để hình dung về thiếu niên ở giữa sân, huy hoàng trên người hắn thậm chí so với bốn cái hồn hoàn kia còn muốn sáng hơn.
Tuyết Dạ đại đế vô cùng ân hận, hận đệ đệ của chính mình tại sao lại bỏ qua một nhân tài như thế, môn nhân của Hạo Thiên Tông đã rất nhiều năm không xuất hiện trên đại lục này, thật khó khăn để thấy một người, lại là một gã đệ tử trực hệ, nếu có thể tiến hành chiêu mộ được hắn, vậy…
Sự khiếp sợ trong mắt Tát Lạp Tư dần dần biến thành sắc lạnh, Song sinh vũ hồn, không ngờ lại là Song sinh vũ hồn. Không, cái này tuyệt không phải người thường có khả năng, hơn nữa hắn lại xuất thân từ Hạo Thiên Tông, bất luận thế nào, tiểu tử này cũng phải chết.
Lúc này, trong lòng hắn đã không còn nửa phần cố kỵ.
Khi Đường Tam thi triển Loạn Phi Phong chùy pháp ra, đã là một bi kịch đối với Phong Tiếu Thiên.
Không thể không nói, Phong Tiếu Thiên quả thực là một gã hồn sư có thiên phú phi thường, hắn có thể sáng tạo ra hồn kỹ uy lực thế này cũng là bất phàm. Bình thường ra, từ trên không trung phát động ba mươi sáu liên trảm cũng đủ để hắn chiến thắng đối thủ mạnh hơn.
Đáng tiếc, người hắn đối mặt là một quái vật, là quái vật trong quái vật đến từ Sử Lai Khắc học viện.
Loạn Phi Phong chùy pháp có thể nói là loại hồn kỹ tăng cường tồn tại cực đoan nhất, đặt chân trên mặt đất, Đường Tam thân thể phát lực sẽ dễ dàng hơn đối thủ của hắn nhiều.
Mỗi trảm của Phong Tiếu Thiên, mức độ tăng cường là dựa vào tốc độ cùng trọng lực của bản thân hắn, mà mỗi chùy của Đường Tam, mức độ tăng cường không chỉ dựa những điểm đó mà còn dựa cả vào lực lượng của bản thân.
Luận về trọng lực, Phong Tiếu Thiên có thể so sánh với Hạo Thiên Chùy có trọng lượng năm trăm cân sao?
Loạn Phi Phong chùy pháp vẫn được Đường Tam sử dụng để chế tạo, hắn luyện tập đã nhiều năm rồi, trong vài lần va chạm đầu, Phong Tiếu Thiên còn có thể cùng Đường Tam đánh ngang tay, thậm chí còn chiếm chút ưu thế, nhưng từ sau chùy thứ mười, hắn chỉ có thể từ từ bại lui. Giống như là một khối sắt bị Hạo Thiên Chùy rèn luyện, không ngừng đánh lên, lúc này, cả hai cánh tay hắn ở chỗ tiếp xúc với hai cánh đều bị chấn động đến mất hết cảm giác.
Phong Tiếu Thiên muốn đình chỉ dừng lại, nhưng hắn phát hiện rằng chính mình không cách nào làm được. Trên Hạo Thiên Chùy của Đường Tam tựa hồ như có một chất dính kết đặc biệt, hút dính lấy thân thể hắn, hắn cho dù muốn không thi triển Tật Phong Ma Lang Tam Thập Lục Liên Trảm cũng không cách nào làm được.
Vào lúc này, Phong Tiếu Thiên biểu hiện ra phong phạm của một đời cường giả hắn, mắt nhìn đệ thập cửu trảm phát động, hắn liền mạnh mẽ kêu to một tiếng, thanh quang toàn thân điên cuồng xuất ra.
Trong tiếng nổ ầm ầm, vô số mưa máu bắn ra tứ phía không trung, Phong Tiếu Thiên dĩ nhiên là mạnh mẽ tự bạo đôi cánh của mình.
Vô số máu thịt mang theo kình lực mạnh mẽ hướng đến Đường Tam, mà Phong Tiếu Thiên cũng bởi vì không có cánh khống chế khí lưu, dưới sự tác động của phản lực nên thân thể to lớn chầm chậm bay ra ngoài.
Tráng sĩ đoạn tay, hay cho một người tráng sĩ dám đoạn tay, mặc dù hai cánh đó không phải là tứ chi, nhưng cũng là từ bản thân Phong Tiếu Thiên ngưng kết ra, cánh bị tan nát tuyệt không phải chuyện một hai ngày là có thể khôi phục.
Nhưng làm như vậy mới có thể cứu được mạng của Phong Tiếu Thiên.
Loạn Phi Phong chu pháp của Đường Tam tuy có thể khống chế được nhưng hắn cũng không rõ ràng lắm tình huống của đối thủ. Thực lực của Đường Tam bây giờ Loạn Phi Phong chu pháp nhiều nhất có thể đánh ra bốn mươi tám chùy, mà sau khi qua chùy thứ ba mươi sáu là hắn đã không thể khống chế được nữa, hơn nữa đây là lần đầu tiên hắn sử dụng chùy pháp này của Hạo Thiên Chùy để chiến đấu, trong quá trình thi triển Đường Tam phát hiện, từ bản thân Hạo Thiên Chùy phóng thích ra một trường lực đặc biệt, Loạn Phi Phong chùy pháp cùng Hạo Thiên Chùy phối hợp, uy lực to lớn nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Tương tự cũng có vấn đề tồn tại, Hạo Thiên Chùy quá nặng, so với chùy để chế tạo bình thường nặng hơn đến mười lần, cứ như vậy mặc dù hắn có thể lợi dụng lực xoay để khống chế, nhưng muốn dừng lại rất khó. Trên thực tế, phát động Hạo Thiên Chùy, hắn sau khi dùng tới chùy thứ hai mươi bốn là đã rất khó khống chế được lực lượng kinh khủng kia rồi, tới khi đó, Phong Tiếu Thiên ở dưới lực đập của Hạo Thiên Chùy hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Lúc này Phong Tiếu Thiên đoạn cánh rơi xuống, huyết nhục từ cánh chim hắn tự bạo cũng không cách nào ảnh hưởng đến Đường Tam, gió lốc từ Hạo Thiên Chùy đánh văng hết những huyết nhục đó ra, đem chúng bắn lên mặt đất, mà Đường Tam cũng buông lỏng thân thể, tiếp tục từ từ xoay tròn hơn mười vòng mới miễn cưỡng ổn định lại, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Mặc dù Hạo Thiên Chùy của Đường Tam không có hồn hoàn gia phụ, nhưng hồn lực của hắn mới có bốn mươi hai cấp, với hồn lực như vậy mà để thi triển Loạn Phi Phong chùy pháp thực có chút khó khăn, từ đó có thể thấy được sự kinh khủng của hồn kỹ Hạo Thiên Tông.
Cảm giác mê muội không ngừng xâm nhập đại não Đường Tam, hắn gần như đầu tiên là lập tức thu hồi Hạo Thiên Chùy, bởi vì hắn sắp không thể cầm được khí vũ hồn kinh khủng đó nữa rồi.
Lúc này hồn lực của Đường Tam tiêu hao không nhiều, nhưng thân thể lại mỏi nhừ tử. Hai người cách nhau hơn mười thước, mặc dù một người đứng một người ngã, nhưng tình huống thân thể đều không tốt, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
Đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cũng không có ý bỏ cuộc.
Kỳ thực cùng không phải Đường Tam muốn sử dụng Hạo Thiên Chùy của mình, mà là tại vì khi đó nếu hắn không sử dụng Hạo Thiên Chùy, hắn căn bản không nghĩ ra cách nào ngăn cản Tật Phong Ma Lang Tam Thập Lục Liên Trảm của đối thủ, cho dù là Bát Chu Mâu cũng chưa chắc mang đến hiệu quả. Dù sao tự nghĩ ra kỹ năng mà lực công kích không ngừng được tăng cường, lại có thêm lực lượng của hai cái hồn hoàn phụ trợ, đó chính là sát chiêu của Phong Tiếu Thiên.
Đường Tam nghĩ đến Loạn Phi Phong chùy pháp, liền lập tức mang ra sử dụng, đây cũng là biểu hiện kinh nghiệm thực chiến của hắn. Trong thời gian ngắn nhất đưa ra phương pháp ứng phó tốt nhất, bởi vì như vậy hắn mới có thể thành công đánh ngã đối thủ.
Mặc dù thể lực tiêu hao không khác nhau lắm, nhưng Phong Tiếu Thiên đoạn cánh khiến thương thế trầm trọng.
“Có đúng là Song sinh vũ hồn không?” Gian nan gượng dậy, thanh âm của Phong Tiếu Thiên nghe có chút yếu ớt.
Đường Tam trong lòng thầm than một tiếng, khi hắn xuất Hạo Thiên Chùy ra, hắn hiểu được bí mật này của chính mình đã không còn khả năng giữ được nữa, nhưng hắn cũng không hối hận, ít nhất là hắn cũng thắng trận này, đưa Sử Lai Khắc học viện lầ đầu tiên tới đỉnh cao, đồng thời hắn càng ngày càng thấy được tầm quan trọng của Hạo Thiên Chùy, mặc dù bây giờ chưa thể gia phụ hồn hoàn cho nó, nhưng luôn ẩn dấu đi, đối với bản thân ắt sẽ có lợi. Cho nên hắn không hối hận, ít nhất bây giờ còn có Đại sư, Phất Lan Đức, Liễu Nhị Long đám cường giả này bảo vệ hắn, còn có của sự chú ý của Thất Bảo Lưu Ly Tông, cho dù có người mơ ước được Song sinh vũ hồn như hắn cũng không hề dễ dàng.
Đường Tam nghĩ đã ổn rồi, đợi sau khi lần đại chiến này kết thúc, hắn cũng nên theo Đại sư đến một địa phương khác để khổ tu, không có được thành tựu tuyệt không xuất quan. Tới lúc đó rồi, ít nhất cũng có năng lực tự bảo vệ mình, ít nhất cũng phải luyện chế ra một ít vũ khí kinh khủng của Đường Môn dùng để phòng thân.
Gật đầu, Đường Tam cũng không có phủ nhận, “Chùy danh Hạo Thiên.”
“Hạo Thiên Chùy?” Đồng tử của Phong Tiếu Thiên nhanh chóng co rút lại, cười khổ nói, ” Xem ra ta thua cũng không oan, khó trách Hỏa Vũ lại tuyển ngươi mà không phải là ta, ta đánh không lại ngươi, sợ rằng đến cả vòng chung kết cũng không thể lấy được thành tích hơn các ngươi. Ta thua, Thần Phong học viện nhận thua.”
Đường Tam thở dài một tiếng, nói: “Kỳ thực ngươi cũng không có thua ta, ngươi chỉ là thua chính hồn kỹ của mình sang tạo ra thôi, Tật Phong Ma Lang Tam Thập Lục Liên Trảm của ngươi vừa vặn bị ta khắc chế, nếu không trận đấu này phân thắng thua chưa thể nói được. Hơn nữa ta cũng có chuyện muốn nói cho ngươi, ta cùng Hỏa Vũ không có một chút quan hệ nào cả, thậm chí không tính là bằng hữu, ngươi thích nàng là chuyện của ngươi, đừng kéo ta vào cùng.”
“Ngươi nói cái gì?” Phong Tiếu Thiên mở to hai mắt nhìn, thậm chí quên cả đau đớn từ hai cánh bị vỡ nát.
Đường Tam cười lạnh, “Ta không có nói dối.”
Trận đấu chấm dứt, dựa theo cá cược lúc trước, Thần Phong học viện trực tiếp nhận thua trận đấu này, mà trong trận đấu cuối cùng của ngày thứ hai, đối thủ của Sử Lai Khắc học viện cũng nhận thua.
Mười bốn vòng Tấn cấp chiến đấu, mười bốn trận thắng. Trong toàn bộ mười lăm đội ngũ, Sử Lai Khắc học viện đạt vị trí số một, thu được quán quân của Thiên Đấu đế quốc phân khu. Lúc trước Sử Lai Khắc học viện đánh bại Sí Hỏa học viện, Thực Vật học viện, Thiên Thủy học viện, Lôi Đình học viện, Thần Phong học viện, dùng thành tích sáng chói để chứng minh thực lực của bọn họ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đường Môn - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/12/2020 11:29 (GMT+7) |