Rút thăm vòng 1 không thể nghi ngờ phi thường trọng yếu, nếu có thể gặp ngay đối thủ yếu, thì cực kì có lợi.
Đặc biệt với Sử Lai Khắc học viện, tại đợt thứ hai gặp phiếu trống, nếu có thể tại vòng đầu tiên dễ dàng giành chiến thắng, như vậy, bọn họ có thể dưỡng tinh súc duệ (phục hồi lực lượng, chuẩn bị kỹ càng – A Lá), đem tinh lực đặt vào vòng thứ ba, coi như từ vòng thứ ba mới bắt đầu chánh thức thi đấu.
Phất Lan Đức rất nhanh trở lại, nhìn sắc mặt rõ ràng rất tốt, bộ mặt dương dương đắc ý, không cần hỏi, tự nhiên biết lần rút thăm này có kết quả rất tốt rồi.
Đột nhiên, Phất Lan Đức nghiêm sắc mặt, hướng mọi người nói: “Có một tin tốt và một tin xấu, mọi người muốn nghe tin nào trước?”
Mọi người sửng sốt một chút, Đái Mộc Bạch nói: “Vậy viện trưởng nói về tin tức xấu trước đi.”
Phất Lan Đức trầm giọng nói: “Tin xấu là đối thủ của các ngươi vòng một là Sí Hỏa học viện.”
“Sí Hỏa học viện?” Mọi người nhíu mày. Sau vòng tấn cấp, Đường Tam cùng mọi người đã nghiên cứu về Sí Hỏa học viện, thêm hai gã đệ tử tăng lên bốn mươi cấp, đây là một trong những đội mạnh của Thiên Đấu đế quốc, so sánh với Thần Phong học viện không yếu hơn bao nhiêu.
Đừng thấy trong tấn cấp tái, Sử Lai Khắc học viện có thể giành chiến thắng dễ dàng mà coi thường, nên nhớ, trong dự tuyển tái, bọn họ ăn không ít khổ đầu.
Đương nhiên, Sí Hỏa học viện cũng không đủ để ngăn cản bước tiến của bọn họ, nhưng tại vòng một đã gặp phải đội mạnh như vậy, thật sự đây là một tin tức xấu. Đường Tam cũng nhịn không được nói: “Như thế nào chúng ta ngay trận đầu đã gặp lại bọn, thật sự là có duyên với nhau.”
Đại sư vẫn điềm tĩnh nói: “Phất Lan Đức, vậy còn tin tốt là gi?”
Phất Lan Đức cười hắc hắc: “Tin tức tốt chính là Sí Hỏa học viện từ bỏ vòng chung kết, tự nguyện rút lui.”
… Bạn đang đọc truyện Đường Môn – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensex.moe/duong-mon-quyen-3-full/
Sử Lai khắc học viện ai nấy đều nghệt mặt.
Nhị Long nói: “Sí Hỏa học viện đã nỗ lực không ít để có thể tiến vào vòng chung kết, như thế nào đột nhiên lại rút lui?”
Phất Lan Đức giang hai tay tỏ vẻ không hiểu, nói: “Đừng hỏi ta. Ta cũng không biết. Tin tức vừa mới đột ngột truyền tới. Nhưng bất kể thế nào, đối chúng ta mà nói đây là một tin rất tốt, hai vòng đầu tiên đều không phải đánh.”
Trữ Vinh Vinh cười nói: “Đúng vậy, không phải đánh mà có thể trực tiếp vào mười đội mạnh.”
Phất Lan Đức nói: “Trận đấu lập tức sẽ bắt đầu. Các ngươi phải xem kỹ các đối thủ. Đây là đấu loại trực tiếp, muốn ẩn dấu thực lực cũng không dễ dàng. Hai vòng đầu không phải thi đấu, chỗ tốt nhất không phải là không cần đánh, mà là có thể ẩn dấu thực lực trước các đối thủ. Những đội có thể tiến vào vòng ba đều là những đội mạnh, ít nhất cùng cấp bậc với Sí Hỏa học viện.”
Không nghĩ đến, lễ khai mạc vòng chung kết lại như vậy. Hết thảy đều rất đơn giản, một vị Hồng y giáo chủ của Võ Hồn điện lên đài, tuyên bố vòng chung kết bắt đầu, đồng thời tuyên bố đội sắp thi đấu và đội không phải thi đấu. Sau đó, Võ Hồn điện chọn một người làm trọng tài, trận đấu bắt đầu. Song phương đều là những đội bình thường, không có gì đặc sắc. Sử Lai Khắc thất quái quay lại khu nghỉ ngơi của mình, không khỏi thì thầm bàn tán.
Áo Tư Tạp nói: “Vòng chung kết như thế nào khí thế còn không bằng vòng loại. Ngay cả lễ khai mạc cũng không có. Người xem thi đấu cũng ít đến thương cảm, cùng lắm cũng chỉ có mấy ngàn người.”
Đường Tam nói: “Mặc dù chỉ có mấy ngàn người, nhưng đừng quên, bọn họ đều là hồn sư. Hơn nữa, đa số hẳn là là thuộc về Võ Hồn điện. Võ Hồn điện không cho phép bình dân xem thi đấu hẳn là có lý của nó. Sư phụ không phải đã nói quá rồi sao, ba trận đấu cuối cùng sẽ tổ chức trước Giáo Hoàng điện. Tới lúc đó, mới là vòng chung kết chính thức. Còn bây giờ, cứ coi như chuẩn bị cho lúc đó đi.”
Trận đấu đầu tiên rất nhanh kết thúc, tại trận thứ hai, Thần Phong học viện gặp Long Quỳ học viện của Tinh La đế quốc.
“Cái gì?” Chứng kiến Thần Phong học viện bước ra thi đấu, Sử Lai Khắc học viện không khỏi giật mình ngạc nhiên.
Đội hình Thần Phong học viện thi đấu thay đổi đến bốn người. Mà này bốn người, chính là đến từ Sí Hỏa học viện.
Hơn mười học viện bên Tinh La đế quốc không có gì đáng chú ý, mà Thiên Đấu đế quốc bên này mọi người quá sửng sốt. Đội viên của Sí Hỏa học viện như thế nào lại trong đội hình của Thần Phong học viện?
Đại sư chau mày, Phất Lan Đức nhịn không được nói: “Chuyện này là thế nào? Ta đi tìm ban tổ chức hỏi mới được.” Nói xong, hắn lập tức bước nhanh đi.
Phía dưới, trận đấu đã sắp bắt đầu. Hỏa Vũ ở phía sau, Phong Tiếu Thiên cùng Hỏa Vô Song đứng phía trước, khi bọn hắn toàn thể phát ra hồn hoàn, khiến mọi người đều cảm thấy một mảnh lạnh lẽo.
Đại biểu Thần Phong học viện xuất chiến gồm bảy người, mà tất cả đều là hơn bốn mươi cấp hồn tông. Trận chiến này, quả thực là một hồi chém giết đơn phương. Hỏa Vũ thậm chí ngay cả Kháng cự hoả hoàn cũng không có sử dụng.
Đái Mộc Bạch hướng đại sư hỏi: “Không phải có quy định là học viện trong lúc dự thi không được phép đổi người cho nhau sao?”
Đại sư con mắt đột nhiên sáng ngời, “Bọn họ hẳn là tìm cách lách quy tắc. Học viện trong lúc dự thi không thể đổi người cho nhau. Nhưng không có nghĩa là trong danh sách của học viện không thể tạm thời thay đổi. Thay đổi học viện, điểm này là không có quy định cụ thể. Hỏa Vũ cùng mấy tên đệ tử kia đều có tên trong danh sách dự thi vòng chung kết, chỉ cần Võ Hồn điện đồng ý, bọn họ thay đổi học viện trước khi thi đấu cũng không phải là không thể.”
Tiểu Vũ nói: “Chúng ta đây chẳng phải là cũng có thể làm như vậy?”
Đại sư lắc đầu, “Muộn rồi. Bây giờ thi đấu đã bắt đầu. Danh sách các chiến đội tham gia vòng chung kết đã được xác định. Hơn nữa, nếu hôm nay tham gia thi đấu thì sau này không có khả năng thay đổi học viện nữa. Huống chi, có học viện đồng ý trừ danh trong vòng chung kết chứ? Sí Hỏa học viện lần này chơi một canh bạc lớn như vậy, không biết bọn họ đã nỗ lực đến mức nào mới có thể khiến cho Võ Hồn điện thông qua.”
Một hồi sau, Phất Lan Đức sắc mặt âm trầm đã trở về, Võ Hồn điện trả lời rất đơn giản, không phạm quy, ban tổ chức không quan tâm.
Mặc dù hai đại học viện hợp thành một, nhưng dù sao một học viện đã từ bỏ, danh sách thi đấu đã xác định, mà nhờ đó Sử Lai Khắc học viện lại là kẻ được hưởng lợi.
Đưa ra kháng nghị không chỉ có Sử Lai Khắc học viện, không ít học viện bên Thiên Đấu đế quốc cũng đưa ra kháng nghị như vậy. Lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến sự cường ngạnh củavõ Hồn điện. Chỉ có một câu trả lời thuyết phục: Không muốn tham gia có thể rời khỏi, ban tổ chức tuyệt đối công bằng.
Về phía quan lại bên Thiên Đấu đế quốc, cũng không có bởi vậy mà ra mặt, dù sao, Thần Phong học viện lớn mạnh hơn nữa cũng vẫn thuộc về Thiên Đấu đế quốc, nếu như bọn họ có thể đạt thành tích tốt, đối với đế quốc mà nói cũng không có gì không tốt.
Bây giờ lưỡng đại đế quốc cùng Võ Hồn điện, ngoài mặt, quan hệ có vẻ coi là tốt, dám chắc, bọn họ sẽ không vì việc nhỏ này mà đắc tội Võ Hồn điện.
Hai vòng đấu đầu rất nhanh kết thúc, xác định được mười đội mạnh.
Vòng thứ ba sắp bắt đầu, vòng này Thần Phong học viện cùng với học viện bài danh thứ hai vòng tấn cấp Tinh La đế quốc được nghỉ thi đấu. Sử Lai Khắc học viện đón nhận trận chiến đầu tiên tại vòng chung kết.
Nếu nói, hai vòng trước không xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, sau khi rút thăm thi đấu vòng ba, không khí vòng chung kết trở nên sôi nổi hẳn lên.
Vận may của Sử Lai Khắc học viện tựa hồ đã dùng hết ở hai vòng trước rồi, tại vòng ba, đối thủ của bọn họ chính là Tinh La hoàng gia cao cấp hồn sư học viện, cũng chính là một trong ba đội ngũ hạt giống do Tinh La đế quốc tuyển chọn.
Nhưng khiến mọi người chú ý nhiều nhất, là trận đấu giữa Vũ Hồn cao cấp hồn sư học viện và Thiên Đấu hoàng gia cao cấp hồn sư học viện.
Hai đội hạt giống của vòng chung kết gặp nhau, tựa hồ chứng tỏ cho việc công bằng của vòng chung kết này.
Không thể nghi ngờ, hai trận đấu này được xem trọng nhất.
Khi trận đấu còn khoảng nửa canh giờ nữa thì bắt đầu, mười đội tiến vào chuẩn bị cho trận đấu.
“Đái lão đại, người làm sao vậy?” Mã Hồng Tuấn có chút khó hiểu hỏi. Từ lúc biết kết quả rút thăm, tâm tình Đái Mộc Bạch tựa hồ trầm xuống, từ chỗ ở đến khu vực thi đấu đều không nói lời nào, so với tính cách ngày thường của hắn hoàn toàn bất đồng.
Đường Tam tự nhiên cũng nhìn ra tâm tình của Đái Mộc Bạch có điều gì đó không đúng, nhưng cảm giác của hắn không giống với Mã Hồng Tuấn. Đái Mộc Bạch mặc dù rất trầm mặc, nhưng Đường Tam có thể cảm thấy, dường như hắn đang chờ đợi một cái gì đó.
Không phá tan sự im lặng, chịu đựng sự trầm mặc, đối với tính cách của Đái Mộc Bạch mà nói, tựa hồ chiến ý vốn ẩn sâu bên trông lúc này đã đạt tới đỉnh điểm.
Tâm tình thay đổi không chỉ có Đái Mộc Bạch, mà cả Chu Trúc Thanh cũng vậy, không giống với Đái Mộc Bạch, vẻ mặt băng lãnh Chu Trúc Thanh luôn có như ngày thường, nhưng lúc này ánh mắt lại đang tràn ngập kích động.
Đái Mộc Bạch không có trả lời Mã Hồng Tuấn, nhưng Chu Trúc Thanh lại tiến tới, hướng mọi người khom lưng.
“Trúc Thanh, ngươi làm gì vậy?” Đại sư nhíu mày.
Chu Trúc Thanh liếc mắt nhìn Đái Mộc Bạch một cái, “Trận đấu nay, chúng ta nhất định phải chiến thắng. Đây là cơ hội duy nhất của ta và Đái Mộc Bạch.”
Áo Tư Tạp hỏi: “Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ trong Tinh La hoàng gia học viện có cừu nhân của các ngươi?”
Chu Trúc Thanh lắc đầu, nói: “Không phải. Đây là tranh đấu trong gia tộc. Ta cùng Mộc Bạch đều là người của Tinh La đế quốc, phân biệt thuộc về hai gia tộc. Hai gia tộc chúng ta quan hệ cực kỳ mật thiết. Trong gia tộc có một quy định, chỉ có người xuất sắc nhất mới có thể trở thành người thừa kế tương lai. Ta cũng Mộc Bạch đều không phải là con cả. Tỷ tỷ ta cùng ca ca của Mộc Bạch đính ước từ nhỏ, ta cùng Mộc Bạch cũng vậy.”
Trung…
“Bốn người chúng ta xuất sắc nhất trong thanh niên đồng bối. Mộc Bạch cùng ta sở dĩ đi tới Thiên Đấu đế quốc là để tăng cường thực lực bản thân. Toàn đại lục cao cấp hồn sư học viện đại tái lần này là cơ hội gia tộc giao cho chúng ta. Bởi vì chúng ta không phải con cả, cho nên cơ hội kế thừa ít hơn rất nhiều. Nếu chúng ta có thể chiến thắng huynh tỷ thì chúng ta sẽ có tư cách kế thừa.”
Đường Tam nói: “Nói như vậy, huynh tỷ của các ngươi là thành viên của Tinh La hoàng gia cao cấp hồn sư học viện?”
Chu Trúc Thanh yên lặng nói, “Vốn ta nghĩ rằng chúng ta không còn cơ hội gì. Nhưng là, khi ta tới Sử Lai Khắc học viện, gặp được các ngươi, ta đột nhiên phát hiện, với sự trợ giúp của các ngươi chúng ta vẫn còn cơ hội chiến thắng.”
Tiểu vũ nhịn không được nói: “Quyền lực thật sự trọng yếu vậy sao? Cho dù có thể kế thừa gia tộc, các ngươi liệu có thật sự vui vẻ?”
Chu Trúc Thanh cười khổ, “Nếu mọi chuyện đơn giản như vậy thì tốt. Ngươi cho rằng chúng ta coi trọng quyền lực vậy sao? Không, gia tộc chúng ta có một quy củ cực kỳ đặc biệt. Vì để người thừa kế gia tộc càng thêm xuất sắc, một khi lựa chọn được đệ tử kế thừa, sẽ đem nhưng đệ tử này sẽ được bồi dưỡng như kẻ của nhau. Người chiến thắng sẽ là người thừa kế, nhưng kẻ thất bại sẽ có kết cục cực kì bi thảm. Vì tránh gia tộc sau này có thể nội loạn, kẻ thất bại ấy sẽ bị giết chết. Cho nên, chúng ta không chỉ cố gắng vì quyền lực, mà còn là vì tính mạng nữa.”
Nói đến đây, tâm tình Chu Trúc Thanh rõ ràng trở nên kích động hơn, “Các ngươi có biết tại sao ta đối với Mộc Bạch vẫn luôn lạnh nhạt không? Bởi vì ta nghĩ rằng, đến lúc mình hai mươi lăm tuổi chắc hẳn sẽ phải chết. Thậm chí còn không đến hai mươi lăm tuổi. Huynh trưởng của Mộc Bạch hơn hắn sáu tuổi, tài trí cùng thực lực đều là vô cùng xuất sắc. Tỷ tỷ của ta lớn hơn ta bảy tuổi. Cùng bọn họ cạnh tranh, chúng ta gần như không có cơ hội. Cho nên, Mộc Bạch đi tới Thiên Đấu đế quốc đã chọn lựa từ bỏ, suốt ngày sống giữa một đám đàn bà. Hắn đã như vậy thì chúng ta làm gì còn cơ hội sinh tồn chứ? Ta rất tức giận vì hắn không có ý chí đấu tranh gì cả.”
Đái Mộc Bạch rốt cục cũng mở miệng, “Đấu tranh? Đấu tranh như thế nào? Đại ca so với ta lớn hơn sáu tuổi. Hắn gần như đã là người thừa kế được gia tộc xác định. Ta chỉ là lựa chọn dự bị, chính là để tạo cho đại ca thêm áp lực mà thôi. Cho đến hai năm trước, chứng kiến Tiểu Tam, ngươi, Tiểu Vũ cùng Vinh Vinh gia nhập học viện, ta mới nhìn thấy được hi vọng. Gia tộc cho chúng ta thời hạn đến hai mươi lăm tuổi, ngoại trừ so sánh trí lực, toàn đại lục cao cấp hồn sư học viện tinh anh đại tái này chính là khảo nghiệm thực lực mỗi người. Ta cùng Trúc Thanh phải chiến thắng huynh tỷ bọn họ. Bọn họ đều sắp hai mươi lăm tuổi. Trận đấu này, là cơ hội duy nhất của chúng ta. Nếu chúng ta thua, phương diện kia phải xuất sắc hơn bọn họ rất nhiều mới được. Mà kinh nghiệm của bọn họ nhiều hơn chúng ta rất, muốn chiến thắng họ là không có khả năng. Ta hận gia tộc. Nhưng vì Trúc Thanh, ta sẽ không trốn tránh nữa. Hôm nay đánh một trận, cho dù phải chết, ta cũng tuyệt không để thua.”
Tà mâu màu đỏ, hào khí trở nên hưng thịnh, không ai nghĩ tới sau lưng Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh còn có áp lực lớn như vậy. Đó là uy hiếp tánh mạng a!
Đường Tam vươn tay phải trước mặt Đái Mộc Bạch, chỉ nói hai chữ: “Tất thắng.”
Ngay sau đó là Áo Tư Tạp, hắn đem tay phải đặt lên tay Đường Tam. Mã Hồng Tuấn, Tiểu Vũ, Trữ Vinh Vinh trước sau động tác đều như vậy. Chu Trúc Thanh cùng Đái Mộc Bạch tay phải đưa ra. Bảy người đồng thời hét lớn, “Tất thắng.”
Từ lúc đại hội bắt đầu đến bây giờ, Sử Lai Khắc thất quái còn chưa bao giờ đồng thời thượng tràng. Khi bọn họ xuất trận đầy đủ, vài học viện còn lại của Thiên đấu đế quốc ánh mắt đều không khỏi ngưng trọng.
Hỏa Vũ đang cùng Phong Tiếu Thiên đứng chung một chỗ, Đường Tam, Tiểu Vũ, Đái Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh cùng Mã Hồng Tuấn xuất tràng, bọn họ còn đoán được. Mà Trữ Vinh Vinh cùng Áo Tư Tạp khiến bọn họ không tài nào nghĩ ra.
Mặc dù đã từng gặp qua Trữ Vinh Vinh, nhưng khi đó, tràng diện hỗn loạn. Cũng không có mấy người chú ý tới nàng.
Nhưng nàng xuất hiện cũng ít nhiều còn hiểu được, dù sao, lúc đó nàng lao vào lồng ngực cha mình, cũng chứng minh nàng xuất thân từ Thất Bảo Lưu Ly tông.
Nhưng là Áo Tư Tạp khiến cho mọi người không hiểu. Đại hội cao cấp hồn sư học viện tinh anh toàn đại lục từ lúc bắt đầu đến bây giờ, hắn còn chưa bao giờ xuất trận (lúc đánh với Tượng Giáp tông xuất hiện rùi thì fải mà – A Lá). Lúc này, hắn vẻ mặt thong dong đi theo những người khác lên đấu đài, Hỏa Vũ cùng Phong Tiếu Thiên chứng kiến vậy đều rất kinh ngạc.
Chẳng lẻ, đây mới là cao thủ ẩn dấu của Sử Lai Khắc học viện? Vẫn ẩn nhẫn đến bây giờ mới xuất tràng.
Đái Mộc Bạch cầm đầu, Sử Lai Khắc thất quái đứng thành một đội hình kỳ lạ. Đái Mộc Bạch tà mâu trước đó chưa từng ngưng trọng như vậy, lẳng lặng nhìn về phía trước.
Phía bên kia võ đài, một nhóm bảy người chậm rãi đi lên. Khi chứng kiến đối phương, ánh mắt Đái Mộc Bạch không khỏi hiện lên hai luồng tinh quang, hướng về một người.
Đường Tam cũng chú ý tới người kia, tóc vàng dài tới tận lưng. Trên mặt lộ thần sắc tự tin, hai tròng mắt cũng sang quắc lên. Dung mạo của hắn cùng với Đái Mộc Bạch chí ít có bảy phần giống nhau, chỉ bất quá vóc người so với Đái Mộc Bạch còn muốn cao lớn hơn vài phần. Mặc dù rất tùy ý, nhưng nụ cười của hắn mang vài phần của kẻ bề trên.
Phía sau hắn, là một cô cái cao cao, vóc người cực kì đầy đặn, da trắng như ngọc, khuôn mặt đồng dạng cười cười, thậm chí nơi đây là lôi đài nhưng vẫn nắm tay người đi trước. Cô gái rất đẹp, nàng cùng Chu Trúc Thanh rất giống nhau, thậm chí so với Đái Mộc Bạch cùng với người đi trước còn muốn giống hơn nhiều.
Bất quá, so với Chu Trúc Thanh, nàng thiếu một chút băng lãnh.
Cả người nhìn qua thập phần nhu hòa, bằng vào sự ôn nhu này, rất dễ tạo mỹ cảm đối với người xung quanh. Thanh niên cầm đầu đảo ánh mắt về phía Đái Mộc Bạch, lạnh nhạt nói: “Mộc Bạch, không nghĩ tới ngươi có khả năng bước vào vòng chung kết, có thể trực tiếp khiêu chiến với ta như vậy. Đối với ngươi như vây đã rất thành công rồi. Nhưng ngươi hẳn hiểu được, ngươi như vậy sẽ làm ta đối với ngươi xuất toàn lực.”
“Đái Duy Tư, không cần nói nhiều điều hay như vậy, đã bao giờ ngươi không muốn đối phó với ta chứ. Hôm nay, ở đây, ngươi và ta là địch nhân. Có bản lãnh, ngươi trước tiên chiến thắng ta đi rồi hãy nói. Nếu không, người nào kế thừa gia tộc còn chưa xác định được đâu.”
Đái Duy Tư có chút kinh ngạc nhìn Đái Mộc Bạch, “Ồ, Hoa Hoa công tử nhà chúng ta đã thay đổi rồi. Hảo, ta muốn xem vài năm ngươi rời nhà, đã học được bản lãnh gì, dám cùng đại ca nói những lời như vậy. Khó trách, nha đầu Trúc Thanh kia cũng ở cùng một chỗ với ngươi, xem ra, các ngươi cũng đã chuẩn bị đầy đủ để đối kháng với chúng ta tới cùng?”
Ánh mắt ngưng trọng rơi trên người Chu Trúc Thanh, Đái Duy Tư cùng cô gái bên cạnh liếc nhau, trong mắt hiện lên vài phần hàn quang.
“Trúc Thanh, nếu ta nhớ không nhầm, ngươi hẳn còn chưa tới mười lăm tuổi. Trẻ như vậy đã có thể tham gia đại hội lần này, hơn nữa còn lọt vào được mười đội mạnh. Không biết các ngươi vận khí tốt hay thực lực mạnh đây. Bất quá, các ngươi cũng chỉ có thể dừng lại ở đây thôi. Kỳ thật, ba ba mụ mụ rất nhớ ngươi, chỉ vì không thể làm ngược lại quy củ của tổ tông, sau trận đấu này, ngươi hãy cùng ta quay về đi.” Thanh âm của cô gái bên cạnh Đái Duy Tư không giống với Chu Trúc Thanh, không có sự băng lạnh của Chu Trúc Thanh, đó là âm thanh mang tính chất mị hoặc, khiến kẻ khác rất dễ chìm đắm trong vẻ nhu mị đó.
“Chu Trúc Vân, ngươi không cần ở chỗ này nói này nói nọ nữa. Nếu ta không rời nhà ra đi, có lẽ đã chết trong tay ngươi rồi. Nhớ ta? Trong gia tộc chúng ta cón có loại nhân tình này tồn tại sao?” Thanh âm Chu Trúc Thanh càng trở nên âm lạnh.
Đối với nàng cùng Đái Mộ Bạch mà nói, đôi tình lữ trước mặt này lớn hơn bọn họ khá nhiều. Bọn họ mặc dù có cùng huyết thống, nhưng, dưới áp lực của gia tộc, hai bên chỉ có thể có một bên còn tồn tại.
Bất luận vì cái gì, bọn họ đều phải xuất toàn lực, ít nhất, không ai hi vọng tính mạng của mình dễ dàng kết thúc như vậy.
Song phương trên đài nói chuyện không có ý áp chế thanh âm, hồn sư dưới đài thính lực đều tốt hơn người bình thường dĩ nhiên nghe thấy được.
Khi nghe được Chu Trúc Vân nói Chu Trúc Thanh còn chưa tới mười lăm tuổi, cho dù là cao cấp hồn sư cũng không khỏi rùng mình.
Nhất là những người đã chứng kiến Chu Trúc Thanh ra tay, trong ánh mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
Hỏa Vũ cả người lâm vào ngốc trệ, nếu nói nàng cùng Thần Phong học viện liên hợp trở nên mạnh hơn, có thể áp đảo được Sử Lai Khắc học viện, giờ đây, nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng.
So với mình còn ít hơn bốn tuổi, thực lực lại tương đương với mình, những người này là quái vật sao?
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi nghĩ đến người kia, cho tới nay nàng còn không rõ tuổi của Đường Tam. Chẳng lẽ, hắn cũng còn ít tuổi như vậy sao?
Lúc này, trọng tài đi tới vị trí giữa hai đội, “Trận đấu sắp bắt đầu. Các ngươi có thể phóng thích vũ hồn ra. Quy tắc của trận đấu vẫn như trước, đấu loại trực tiếp, đội chiến thắng tiến vào lục cường (sáu đội mạnh – A Lá). Sử Lai Khắc cao cấp hồn sư học viện chiến với Tinh La hoàng gia cao cấp hồn sư học viện. Chuẩn bị.”
Đái Mộc Bạch cùng Đái Duy Tư, Chu Trúc Thanh cùng Chu Trúc Vân, bốn ngươi tám ánh mắt va chạm kịch liệt tại không trung.
Ánh mắt Đái Duy Tư chợt trở lên bá đạo, cả người phảng phất như cao lớn lên, bả vai mở rộng, dung nhan tà dị, giờ khắc này trở lên tuấn vĩ dị thường, “Các huynh đệ, phóng thích vũ hồn, để cho bọn hắn kinh hãi đi.”
Hồn lực của bảy tên đội viên Tinh La học viện trong nháy mắt phóng thích, Đái Duy Tư cùng Chu Trúc Vân đứng ở phía trước đội ngũ, hồn lực trên người bọn họ rung động rõ ràng nhất.
Trong chốc lát, hai vàng hai tím bốn cái hồn hoàn đã xuất hiện trên người bọn họ.
Đái Duy Tư cùng Chu Trúc Vân vũ hồn cùng đệ muội giống nhau, Bạch hổ cùng U minh linh miêu. Từ hồn lực rung động cho thấy, trong hai người, Đái Duy Tư hồn lực ít nhất đã vượt qua bốn mươi bảy cấp, mà Chu Trúc Vân cũng đạt đến bốn mươi sáu cấp.
Bọn họ chính là đối thủ cực mạnh mà trước nay Sử Lai Khắc thất quái gặp phải.
Khiến cho kẻ khác càng kinh ngạc hơn, sau lưng Đái Duy Tư cùng Chu Trúc Vân, năm người phóng thích vũ hồn ra, có đến bốn người đều đạt tới bốn mươi cấp, cùng với hai người phía trước, cả Tinh La học viện chiến đội tổng cộng có sáu người đạt trên bốn mươi cấp.
Ngoại trừ học viện thuộc về Võ Hồn địa và học viện do Thần Phong cùng Sí Hỏa liên hợp thể hiện ra từ hai vòng đấu trước, bọn họ chính là đội ngũ có nhiều người đạt bốn mươi cấp nhất. Huống chi, thực lực Đái Duy Tu cùng Chu Trúc Vân càng mạnh mẽ.
Luận về thực lực tổng thể, bọn họ tuyệt không yếu hơn học viện do Thần Phong cùng Sí Hỏa hai học viện kết hợp.
Tinh La hoàng gia cao cấp hồn sư học viện cùng Thiên Đấu hoàng gia học viện không giống bình thường, không phải chỉ bằng địa vị và kim tiền là có thể tiến vào.
Nhưng khiến cho Đái Duy Tư cùng Chu Trúc Vân chấn động là, Sử Lai Khắc thất quái gây cho mọi người có mặt tại đây sự kinh khủng hơn nữa.
Đái Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh trên người hiện lên giống nhau là hai vàng hai tím bốn cái hồn hoàn. Càng làm cho bọn hắn kinh hãi, Đường Tam đứng ở bên cạnh, bất động thanh sắc (đứng im – A Lá), tướng mạo cũng tính là bình thường, hai vàng một tím một đen, bốn cái hồn hoàn hiện lên trong nháy mắt, Tinh La đế quốc nhất phương cùng các học viện khác không khỏi nhịn được kình hô.
Nhưng, rung động còn chưa chấm dứt, bốn người còn lại màu sắc hồn hoàn đều giống nhau, hai vàng hai tím, phối trí hồn hoàn tốt nhất.
Hai vòng đầu của tổng kết tái, Sử Lai Khắc học viện vẫn chưa xuất tràng, không ngờ toàn bộ bảy người đều có phối trí hồn hoàn tốt nhất, đều trên bốn mươi cấp hồn tông. Trong nháy mắt, áp lực do Tinh La đế quốc học viện tạo được nhất thời suy giảm. Đái Duy Tư cùng Chu Trúc Vân sắc mặt cũng thay đổi.
Chu Trúc Vân có chút thất thố nhìn Chu Trúc Thanh. “Không có khả năng. Lúc ngươi rời nhà mới hai mươi mấy cấp. Mới hai năm thời gian, ngươi như thế nào đã có thể đột phá bốn mươi cấp?”
Từ lúc Sử Lai Khắc học viện tiến vào vòng chung kết, Đái Duy Tu cùng Chu Trúc Vân đã chú ý tới bọn họ. Nhưng trong ý thức, bọn họ chưa từng để đệ muội này vào mắt.
Dù sao, tuổi tác chênh lệch lớn như vậy. Trong tình huống thiên phú hai bên không sai biệt nhiều lắm. Bọn họ làm sao có thể đuổi kịp chính mình. Cho dù biết Sử Lai Khắc học viện đạt thứ hạng cao trong tấn cấp tái ở Thiên Đấu đế quốc, cùng không khiến bọn họ thay đổi ý nghĩ.
Là một trong ba hạt giống của đại hội. Trong mắt bọn họ, đối thủ chỉ có Võ Hồn điện học viện chiến đội mà thôi.
Mà trước mắt, chứng kiến Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh hiển lộ ra thực lực hơn bốn mươi cấp, Đái Duy Tư cùng Chu Trúc Thanh nội tâm đã bắt đầu rung động, sát khí bắt đầu nổi lên. Tuổi tác chênh lệch nhiều vậy, mà thực lực đã rất gần bọn họ, nếu để thêm một thời gian nữa, sau này thắng bại còn chưa biết được.
Cho dù liều mạng vi phạm quy tắc đại hội, lần này nhất định phải giải quyết được mối uy hiếp này.
Đái Mộc Bạch lạnh lùng nhìn Đái Duy Tư, trong mắt vị huynh trưởng, hắn tự nhiên nhận ra sát khí ẩn chứa trong đó. Nói về thiên phú, Đái Mộc Bạch so với Đái Duy Tư mạnh hơn một chút, trời sinh tà mâu song đồng, đã khiến hắn được chú ý từ nhỏ. Nếu không cũng không thể trở thành đối thủ cạnh tranh của Đái Duy Tư.
Giờ đây, mặc dù trận đấu còn chưa bắt đầu, nhưng trong lòng hắn đã cảm thấy vô cùng sung sướng.
Từ nhỏ đến lớn, Đái Duy Tư mỗi lần thấy hắn, đáy mắt đều hiện ra vẻ khinh miệt. Nhưng lúc này, hắn đã thấy được trong mắt Đái Duy Tư hiện lên vẻ ngưng trọng, cùng một tia sợ hãi. Hết thảy đều do thực lực của chính mình.
“Trận đấu bắt đầu.” Trọng tài hạ lệnh, cuộc chiến khiến cho mọi người quan tâm nhất đại hội rốt cục cũng bắt đầu.
“Vinh Vinh, cho ta hồn lực.” Sau khi phóng thích vũ hồn, song phương đã triển khai trận hình. Đường Tam rất nhanh lui về sau Đái Mộc Bạch. Tiểu Vũ tiến lên trước, đứng bên cạnh Đái Mộc Bạch. Mã Hồng Tuấn vẫn như trước, đứng phía sau bảo vệ hai gã phụ trợ hồn sư. Người lên tiếng chính là Đường Tam. Trữ Vinh Vinh sau lưng bọn họ phóng thích vũ hồn. Đối thủ trước mặt không chứng kiến được Cửu Bảo Lưu Ly Tháp quang mang tỏa sáng.
Nghe thấy Đường Tam chỉ huy, tử quang loé sáng, một đạo quang thải rót vào trong cơ thể hắn. Ngoài ra, trong tay Áo Tư Tạp hiện lên hồng sắc quang ảnh.
Trên người Đái Duy Tư, Bạch Hổ Hộ Thân Chướng xuất hiện, vũ hồn giống nhau, hồn kỹ của hắn cùng Đái Mộc Bạch mặc dù không hoàn toàn giống, nhưng ba hồn kỹ đầu tiên đều như nhau. Dù sao, ba hồn kỹ này chính là do gia tộc trải qua trăm ngàn nghiên cứu mới đưa ra được kết quả tốt nhất.
Đường Tam không chút do dự đem vật từ Áo Tư Tạp cho vào trong miệng. Trong phút chốc, quang mang từ Trữ Vinh Vinh cũng nháy mắt rót vào cơ thể hắn.
Đái Duy Tư cùng Chu Trúc Vân động thủ.
Đái Duy Tư xông lên trước, khí thế mạnh mẽ bộc phát, Bạch Hổ Kim Cương Biến cũng phát ra áp lực về phía ba người Đái Mộc Bạch, Chu Trúc Thành cùng Tiểu Vũ.
Không thể khi ngờ, hồn lực của hắn là mạnh nhất toàn trường lúc này. Lựa chọn thời gian động thủ cũng rất chính xác, hắn càng bá đạo hơn so với Đái Mộc Bạch, khí thế của thượng vị giả nhiều năm hình thành lên không phải là Đái Mộc Bạch có khả năng so sánh.
Sau lưng Đái Duy Tư, Chu Trúc Vân cũng động thủ, một đạo quang mang từ phía sau rót vào trong cơ thể nàng, Chu Trúc Vân nháy mắt biến mất, cả thân người chỉ còn lại tàn ảnh trong không trung, thân thể lao về phía Đường Tam.
Hiển nhiên, hồn hoàn màu đen trên người Đường Tam tạo cho bọn họ uy hiếp lớn nhất.
Đường Tam phảng phất như không thấy Chu Trúc Vân lao tới, sắc mặt trở lên ngưng trọng, trên người, đệ tứ hồn hoàn phát động, màu đen sẫm dưới tác dụng của quang mang màu hồng do hồn kỹ thứ tư của Trữ Vinh Vinh toàn lực phát ra. Trong phút chốc, cả người bị một tầng hắc sắc bao phủ. Đồng thời, trong tay phải của hắn, lam quang hoàn toàn ngưng tụ. Tay chậm rãi vung ra, hướng về phía người đang lao đến.
Đinh – , hư ảo Chu Trúc Vân tại không trung đình trệ, bởi vì một đạo thân ảnh giống nhau nhanh chóng lặng lẽ chắn trước mặt nàng. Hai người sau lưng, đều cũng có một đạo quang mang. Đó là tốc độ tăng phúc quang mang.
Chu Trúc Thanh cùng Chu Trúc Vân kịch liệt va chạm trên không trung.
Nói về thực lực, Chu Trúc Thanh so với Chu Trúc Vân thua kém không ít, dù sao hồn lực hai người có sự chênh lệch tới năm cấp, nhưng, sau lưng Chu Trúc Thanh còn có Cửu Bảo Lưu Ly Tháp hồn sư Trữ Vinh Vinh, sử dụng Tam Khiếu Ngự Chi Tâm, một đạo phụ trợ tăng tốc đem tốc độ của nàng trực tiếp tăng lên bốn mươi phần trăm. Đối với mẫn công hệ hồn sư mà nói, tốc độ cực kì quan trọng. Mặc dù Chu Trúc Vân cũng có đồng bạn phụ trợ tăng tốc, nhưng hiệu quả sao có thể so sánh với thiên hạ đệ nhất phụ trợ vũ hồn?
Sự khiếp sợ trong lòng Chu Trúc Vân cũng không có ngưng lại, nàng đương nhiên nhìn ra được, Đường Tam đang chuẩn bị phóng thích hồn kỹ kinh khủng từ vạn năm hồn hoàn. Theo tình huống súc lực của Đường Tam, nàng có thể hiểu được hồn kỹ này tuyệt đối không đơn giản, bất luận thế nào cũng không thể để đối phương triển khai được.
Hai tỷ muội thân thể giống như lưu tinh, không ngừng va chạm trong không trung, vô số tia lửa óng ánh bắn ra vì lợi trảo tiếp xúc với nhau.
Bên kia, chiến đấu cũng đã bắt đầu, đón nhận khí thế kinh người của Đái Duy Tư không phải Đái Mộc Bạch, mà lại là Tiểu Vũ. Thân hình chợt lóe, Tiểu Vũ đã xuất hiện trước mặt Đái Duy Tư. Đệ nhị hồn kỹ Mị Hoặc từ hai mắt phóng thích ra.
Đái Duy Tư hừ lạnh một tiếng, trong mắt đột nhiên tinh quang tăng vọt, dĩ nhiên không để kỹ năng Mị Hoặc của Tiểu Vũ vào trong mắt, một đạo Bạch Hổ Liệt Quang Ba đánh về phía Tiểu Vũ. Đồng thời thân thể gia tốc, hổ chưởng mở ra, mục tiêu chính là Đái Mộc Bạch.
Nhưng hắn vẫn còn quá xem thường Tiểu Vũ, trong nháy mắt, hành động của Tiểu vũ khiến mọi người tràn ngập khiếp sợ.
Thuấn Di phát động, né tránh công kích của Bạch Hổ Liệt Quang Ba, trong nháy mắt, Tiểu Vũ trên người bao trùm một tầng kim quang, trực tiếp lao về phía Đái Duy Tư.
Đái Duy Tư được coi là người thừa kế gia tộc, bản thân vũ hồn bạch hổ cường đại, thiên phú hơn người, kinh nghiệm thật chiến cực kì phong phú. Đối mặt với Tiểu Vũ đột nhiên biến hóa, hắn cũng không có bối rối, Bạch Hổ Kim Cương Biến cùng Bạch Hổ Hộ Thân Chướng tăng lên tới cực hạn. Một tầng bạch quang từ trong cơ thể phát ra, hắn chính là muốn bằng ưu thế về hồn lực đem Tiểu Vũ hất văng ra.
Nhưng Đái Duy Tư quên mất rằng, khi bạch quang trên người hắn cùng kim quang trên người Tiểu Vũ tiếp xúc trong nháy mắt, bạch quang không có chút nào ngăn cản. Sau một khắc, bím tóc của Tiểu Vũ đã vung ra, mạnh mẽ quấn quanh trên cổ hắn.
Nhu cốt mị thỏ Tiểu Vũ, đệ tứ hồn kỹ, Vô Địch Kim Thân phát động.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đường Môn - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/12/2020 11:29 (GMT+7) |