Thác nước vẫn bị Hạo Thiên Chùy đẩy ngược nước lên qua một nửa khoảng cách, tay trái Đường Hạo tại trên thạch bích phía sau thác nước nhấn một cái, một khối nham thạch nhìn qua liền giống như vải tơ bị lõm vào, để lộ ra một cánh cửa.
Thân hình chợt lóe, hắn đã chui vào.
Đường Tam chưa bao giờ nghĩ đến phía sau thác nước lại còn có chỗ như vậy, nhưng trong lòng hắn lúc này đã vì phụ thân bị đứt chân, tay mang đến tràn ngập đau đớn, hắn không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp theo đi vào.
Có lẽ là nguyên nhân bởi vì thác nước ở bên ngoài, nên trong huyệt động rất ướt át, động cao chừng ba thước, bề rộng chừng hai thước, vẫn hướng kéo dài vào phía trong. Bên trong rất tối. Đường Hạo từ trong hồn đạo khí của mình lấy ra một khối bảo thạch màu vàng kim nhạt, đem chung quanh chiếu sáng.
Nhìn phụ thân ở phía trước chân sau nhảy để đi tới, nước mắt Đường Tam không nhịn được lại chảy ra. Ngay lúc này bóng lưng phụ thân nhìn qua sao mà cô độc, mà tịch mịch như vậy.
Hồi tưởng lại quá khứ, hắn đột nhiên cảm nhận được thống khổ mà mấy năm nay phụ thân chịu đựng lớn đến thế nào.
Đi tới tận cùng bên trong, hết thảy chung quanh lại sáng hẳn lên, ngẩng đầu hướng phía trên nhìn lại, một cái lỗ lớn xuất hiện tại đỉnh động bích, mà nơi này, cũng chỉ là một cái thạch thất chỉ có chừng mười thước mà thôi.
Trong thạch thất không có bày biện bất cứ thứ gì, hoàn toàn trống rỗng, nhưng tại trên đá trong các lỗ đã có một nắm đất nhỏ, trên nắm đất, một gốc cây lam ngân thảo mảnh khảnh đón gió phiêu động. Lam ngân thảo đó nhìn qua so với cây cỏ bình thường còn muốn dài hơn một chút, kỳ lạ nhất chính là trên lá cây mang theo những vân chữ kim sắc.
“Tiểu tam, lại đây quỳ xuống.” Đường Hạo chỉ chỉ xuống bên người mình. Một chân khuỵu xuống rồi cứ như vậy mà ngồi xuống.
Tâm thần Đường Tam kịch liệt run rẩy, tiến lên vài bước, theo như cha nói quỳ rạp xuống trước gốc lam ngân thảo trước mặt.
Giơ tay lên. Ánh mắt Đường Hạo đột nhiên trở nên ôn nhu một cách thần kỳ. Cực kì êm ái vuốt ve Lam ngân thảo có chứa hoa văn màu vàng nhạt kia. “A Ngân. Ta mang theo con trai đến thăm nàng. Con trai chúng ta hiện tại đã trưởng thành. Hắn kế thừa sự hoàn mỹ của nàng. So với ta càng thêm xuất sắc. Nàng thấy rồi chứ? Con trai chúng ta đó.”
Tâm Đường Tam rung động. Ngơ ngác nhìn chăm chú vào Lam ngân thảo đang đong đưa tựa hồ tại rất nhỏ trước mặt, tản ra hơi thở nhu hòa. Tâm hắn trở nên kịch liệt run rẩy. Không bị khống chế. Vũ hồn Lam ngân thảo lặng yên phóng thích. Tựu từ dưới thân hắn lan ra. Trong khoảnh khắc tràn đầy cả thạch thất.
Lam ngân lĩnh vực của Đường Tam ở dưới tình huống này cũng lặng yên mở ra. Hồn lực ba động một cách nhu hòa tràn ngập ở trong không gian yên tĩnh này.
Gốc lam ngân thảo đong đưa lại càng thêm kịch liệt vài phần. Đã bị lam ngân lĩnh vực cảm nhiễm. Nó tựa hồ tại lặng yên sinh trưởng. Kim tuyến trên lá cây phảng phất như đang di chuyển. Rất nhỏ luật động. Kim quang gợn sóng nhộn nhạo hẳn lên.
Đường Hạo cũng có chút ngây người. Dưới mắt thường cũng có thể thấy được Lam ngân thảo đang sinh trưởng. Hắn thì thào tự nói. “Ta. Ta như thế nào không nghĩ tới. A Ngân, A Ngân. Chẳng lẽ. Nàng thật sự có thể sống lại sao? A Ngân.”
Đường Hạo rơi lệ. Một đời Hạo Thiên Đấu la. Lúc này trên mặt lại tràn ngập nước mắt. Nắm tay run rẩy vuốt ve là cỏ. Nước mặt bắt đầu rơi xuống trên nền bùn đất.
Ánh mắt Đường Tam vẫn thừ ra như trước, ở một khắc này, hắn rốt cuộc hiểu được tại sao Lam ngân thảo của mình lại không giống người thường như vậy. Giống như chính mình đã yêu Tiểu Vũ vậy, đây chính là người yêu của cha mình, cũng chính là một hồn thú mười vạn năm. Khó trách, khó trách phụ thân lại hiểu rõ về hồn thú mười vạn năm đến như vậy, so với sự hiểu biết của Đại Sư còn nhiều hơn.
Thì ra trên người mình lại đang chảy xuôi một nửa huyết mạch của hồn thú mười vạn năm…
Đường Tam cũng run rẩy vươn tay, không chút ý định thu liễm nào, đem toàn bộ hồn lực bản thân rót vào Lam ngân lĩnh vực đang phóng thích ở nơi này. Như vậy đã khiến toàn bộ thạch thất hoàn toàn biến thành một mầu lam trong suốt.
Gốc Lam ngân thảo kia lúc trước lá chỉ dài chừng một thước dài, lúc này cũng đã dần dần sinh trưởng tới hai thước, nhưng chỉ là hai thước thì lại không tiếp tục sinh trưởng nữa.
Tay của Đường Tam cũng vuốt ve lá cây Lam ngân thảo. Ngay tại lúc này, một màn kì dị xuất hiện. Gốc Lam ngân thảo kia có hai lá cây dài nhất lại đang thong thả chuyển động, một cây quấn quanh trên tay Đường Hạo, một cây thì quấn quanh ở trên ngón tay Đường Tam.
Tinh thần ba động cực kì nhu hòa lặng lẽ xuất hiện, so với lam ngân thảo bình thường thì mãnh liệt hơn nhiều, nó tựa hồ truyền lại một suy nghĩ thân thiết. “Mẫu Thân…” Đường Tam không thể kiềm chế được, phủ phục trên mặt đất, thất thanh khóc rống lên. Mặc dù hắn từng không thuộc về thế giới này, nhưng khi hắn chính thức cảm nhận được hơi thở của mẫu thân thì sao có thể áp chế được kích động từ nội tâm chứ?
Môi Đường Hạo đang run rẩy, vẻ hưng phấn cùng mừng rỡ trong mắt hắn mà đã hai mươi năm qua chưa xuất hiện. Hắn không thể ngờ rằng Lam ngân thảo trước mặt hóa ra vì có hơi thở của con trai mà gia tốc sinh trưởng.
Quá trình sinh trưởng này, đã vượt qua tổng số hai mươi năm qua rồi!
Cảm thụ được lá Lam ngân thảo quấn lấy bàn tay mình, Đường Hạo đột nhiên cảm giác được chính mình rất hạnh phúc, trái tim đã chết của hắn, cũng dần dần trở nên vui vẻ hơn vài phần.
Ở dưới tình huống này, hai phụ tử Đường Hạo, Đường Tam không biết đã qua bao lâu. Cho đến khi hồn lực Đường Tam không thể tiếp tục duy trì Lam ngân lĩnh vực, khi lam ngân thảo từ trên người hắn phóng xuất ra cũng chậm rãi thối lui, bọn họ mới dần dần tỉnh táo lại.
Gốc lam ngân thảo kì dị nọ nhẹ nhàng đong đưa, ánh mắt Đường Hạo lúc này trở nên có chút thừ người ra, ngồi ở chỗ đó, trên mặt mang theo vẻ cười ngốc nghếch.
“Ba…” Bởi vì khóc, thanh âm của Đường Tam đã trở nên có chút khàn khàn, nhẹ giọng gọi phụ thân.
Đường Hạo đang thừ người bỗng bừng tỉnh lại, xem một chút lam ngân thảo trước mặt, lại quay nhìn Đường Tam, “Ngươi minh bạch chưa.”
Đường Tam yên lặng gật đầu.
Trong mắt mang theo vài phần mất mát, Đường Hạo tựa hồ thấy được mọi việc trong quá khứ, hắn bắt đầu kể lại chuyện xưa:
“Khi còn bé, ta cũng xuất sắc giống như ngươi. Trong lớp đệ tử trực hệ Hạo Thiên Tông, ta cùng với đại ca, là hai người xuất sắc nhất. Mà chúng ta vừa là con trai của tông chủ tiền nhiệm, bằng vào thiên phú xuất chúng cùng khắc khổ tu luyện, rất nhanh, chúng ta trở thành những người thống lĩnh mới của cả Hạo Thiên Tông. Ngoại giới gọi chúng ta là Hạo Thiên song tinh.”
“Đại ca so với ta lớn hơn mười lăm tuổi, luôn chiếu cố và quan tâm với ta. Từ nhỏ đến lớn, cảm tình của ta đối với huynh trưởng thậm chí so với phụ thân còn sâu đậm hơn. Một thân bản lĩnh của ta là do huynh trưởng dạy tu luyện.”
“Nói về thiên phú, ta so với đại ca mạnh hơn. Khi lúc ta hai mươi tuổi, cũng đã được biết đến như là đệ nhất nhân của thế hệ trẻ tuổi. Cũng năm ấy, phụ thân thưởng cho ta khối hồn cốt đầu tiên. Tông môn truyền thừa hồn cốt. Đại ca khi ba mươi tuổi mới lấy được vinh hạnh đặc biệt này.”
“Hạo Thiên Tông của chúng ta luôn luôn lấy thực lực trên hết, thân thể phụ thân không tốt, mỗi năm lại nặng thêm, vì tương lai tươi tốt của Hạo Thiên Tông, ta cùng đại ca cũng không có kết hôn, mỗi ngày đều khắc khổ cố gắng tu luyện mà vượt qua. Mãi cho đến khi ta ba mươi tuổi, lúc đột phá bảy mươi cấp hồn lực, tu vi của ta đã dần dần theo kịp đại ca. Khi đó, hắn là bảy mươi tám cấp hồn lực. Mặc dù cùng các trưởng lão của tông môn còn có chênh lệch, nhưng lúc này chúng ta cũng đã cường đại tương đương.”
“Gia gia của con có lẽ là biết thân thể của mình càng ngày càng kém, người ra lệnh cho ta cùng đại ca xuất ngoại lịch lãm mười năm, cũng khi đó, ta nhận được khối hồn cốt thứ hai của tông môn, mà đại ca lại không có, truyền thừa hồn cốt của Hạo Thiên Tông chúng ta, tổng cộng cũng chỉ có ba khối, phụ thân đem khối thứ hai cho ta, cũng tương đương với quyết định ta là người thừa kế tiếp theo của tông môn, Người đánh giá đại ca là trầm ổn có thừa, tiến thủ không đủ. Nhưng vài chục năm không có rời khỏi tông môn, nếu như không kiến thức qua thế giới bên ngoài, hắn làm sao có thể yên tâm đem tông môn giao cho chúng ta chứ? Vì vậy, ta cùng đại ca rời khỏi Hạo Thiên Tông, tiến nhập thế giới phồn hoa của Đấu La đại lục. Đối với thiên vị của phụ thân, đại ca lại không có nửa câu oán hận.”
“Bằng vào thực lực hơn người cùng uy danh Hạo Thiên Tông, rất nhanh, chúng ta tại hồn sư giới đã có một thế giới riêng của mình. Mặc dù chúng ta đều còn không có đột phá tám mươi cấp, nhưng lúc đó, cũng đã đã được coi như song đấu la của Hạo Thiên Tông. Lấy tuổi chúng ta lúc đó, người nào cũng biết cuối cùng ta cùng đại ca nhất định sẽ đại tới cấp bậc phong hào đấu la.”
“Bên ngoài lịch lãm năm thứ năm, chúng ta gặp qua Mẫu Thân của ngươi. Nàng gọi A Ngân, ngân của lam ngân thảo.” Nói tới đây, nét ôn nhu tái hiện trên mặt Đường Hạo, phảng phất thấy được cảnh tượng lúc lần đầu tiên khi nhìn thấy A Ngân.
“Ta cùng đại ca đều là người dốc lòng tu luyện vài chục năm, cho dù là ta, tại lúc đó cũng đã ba mươi lăm tuổi. Nhìn thấy Mẫu Thân ngươi, chúng ta cơ hồ đồng thời bị nàng hấp dẫn. Ngươi biết không? Mẫu Thân ngươi không chỉ là xinh đẹp, quan trọng hơn chính là trên người nàng phát ra luồng hơi thở tinh khiết. Nàng là tiên tử tinh khiết không có nửa phần tạp chất. Mặc dù chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nhưng trái tim của ta cũng đã bị nàng bắt làm tù binh.”
“Đại ca cũng đồng dạng thích A Ngân. Dưới cơ duyên xảo hợp, chúng ta ba người kết bạn đồng hành. A Ngân rất ôn nhu, đối chúng ta đều tốt lắm. Tại sau một lần nguy hiểm, chúng ta quyết định kết bái làm huynh muội, nàng khi đó báo ra tuổi nhỏ nhất, cho nên đứng hàng thứ ba. Chúng ta vừa gọi nàng A Ngân, cũng lại gọi nàng tiểu tam. Tên của ngươi, chính là bởi vậy mà đến.”
Vẻ tươi cười trên mặt hắn càng thêm nhiều hơn, ánh mắt si ngốc của Đường Hạo đang nhìn gốc Lam ngân thảo trước mặt, “Mấy năm sau đó, là cuộc sống ngắn ngủi nhưng vui sướng nhất trong cuộc đời của ta. Ba năm thời gian trôi qua, dường như ba người chúng ta đã đi khắp ngóc ngách đại lục, tình nghĩa với nhau cũng càng thêm sâu đậm. Trưởng huynh như cha, đại ca mặc dù cùng ta giống nhau đã yêu sâu sắc A Ngân, vì nàng giống như tinh linh vậy, nhưng huynh ấy vẫn là lựa chọn rời khỏi. Tại một đêm, hắn lặng lẽ rời chúng ta đi, một mình quay lại Hạo Thiên Tông. Buổi tối hôm đó, A Ngân cùng ta nói rất nhiều rất nhiều. Nàng cũng một mực do dự, do dự phải làm như thế nào. Cũng là buổi tối hôm đó, nàng nói cho ta thân phận của nàng. Nàng cũng không phải là loài người, mà là hồn thú Lam ngân hoàng mười vạn năm sắp tiến vào thời thành thục.”
“Ngày đó, ta sợ ngây người. Ta đương nhiên biết hồn thú mười vạn năm có ý nghĩa là gì. Nhưng là, tình yêu trong lòng đối với A Ngân đã lại hòa tan hết thảy. Hồn thú mười vạn năm thì như thế nào? Chỉ cần tiến vào thành thục kì, nàng sẽ chính thức là loài người, sẽ không có nửa điểm khác biệt với loài người. Vì vậy, ta hướng A Ngân biểu đạt ý nghĩ yêu thương của chính mình.”
“Mẫu Thân ngươi thật sự rất thiện lương, trong lòng nàng yêu thương đều là ta, nhưng bởi vì nguyên nhân thân phận, hơn nữa sợ thương tổn đại ca, mới vẫn không nói ra điều gì. Nước chảy thành sông, ta quyết định mang nàng về nhà, bái kiến phụ thân. Ta biết như vậy sẽ gây ra nguy hiểm rất lớn, gia gia của ngươi là phong hào đấu la, hoàn toàn có thể nhìn ra thân phận của A Ngân. Nhưng ta không hề hy vọng A Ngân phải chịu bất cứ ủy khuất gì. Ta tin tưởng, gia gia của ngươi là người anh minh. Chỉ cần sau khi chúng ta thành thân giữ bí mật, để cho A Ngân nhanh tu luyện đến thành thục kì, sẽ không ai có thể nhìn ra thân phận hồn thú mười vạn năm của nàng. Khi đó, nàng sẽ chính thức là loài người.”
Nói tới đây, thanh âm Đường Hạo dừng lại một chút, nhìn Lam ngân hoàng trước mặt, tim của hắn tựa hồ lại run rẩy dù là rất nhỏ.
“Nhưng là, ngay trên đường chúng ta đi tới Hạo Thiên Tông, lại gặp phải phiền toái lớn. Nguyên lai, từ lúc ba người chúng ta cùng nhau hành tẩu đại lục, cũng đã bị Vũ hồn điện chú ý tới. Dù sao, ta và đại bá ngươi đại biểu thế hệ mới của Hạo Thiên Tông, làm sao Vũ hồn điện lại không để ý tới chúng ta cơ chứ? Mà A Ngân đi cùng một chỗ với chúng ta nên cũng bị bọn họ chú ý, một năm kia, ta ba mươi lăm tuổi, hồn lực của ta cũng đã đạt tới tám mươi bốn cấp. Vũ hồn điện đem đến chính là một gã phong hào đấu la. Mặc dù hồn lực của hắn nếu so với ta thì cường đại hơn, nhưng tại dưới Hạo Thiên Chùy của ta, hắn lại không có khả năng chiếm được chỗ tốt. Còn bị ta đập nát một chân. Ta mang theo A Ngân nhanh chóng cao chạy. Ta biết, là không thể quay trở về Hạo Thiên Tông nữa rồi.”
“Quả nhiên, không bao lâu sau, Giáo Hoàng lúc đó của vũ hồn điện đã hạ xuống chiếu lệnh, lên án Hạo Thiên Tông. Uy hiếp Hạo Thiên Tông đem ta cùng A Ngân giao ra. Khi đó, bệnh của gia gia ngươi vốn là đã bệnh vào trong tâm. Đột nhiên biết được chuyện này, hơn nữa lại không thể tìm được ta. Trong cơn tức giận nên gia gia ngươi đã qua đời. Cho đến trước khi lão nhân gia người mất, ta cũng không có khả năng gặp người lần cuối.”
Nói tới đây. Thân thể Đường Hạo không khỏi run rẩy hơn, thật sâu trong mắt lộ ra hối hận cùng đau đớn quá mức.
Đường Tam ở một bên lẳng lặng lắng nghe, hắn hoàn toàn có thể giải thích cảm giác của phụ thân ngay lúc đó.
Có nhà không thể quay về, bàng hoàng thất thố. Không biết nên đối mặt với người thân của mình như thế nào.
Gia gia qua đời. Không thể nghi mang đến cho phụ thân đả kích cực kỳ trầm trọng.
Một lúc lâu sau, tâm tình Đường Hạo trong lặng im bình tĩnh trở lại.
“Mặc dù khi đó tu vi đại ca vừa mới đạt tới cấp bậc phong hào đấu la, gia tộc trưởng lão cũng không thiếu cường giả. Nhưng cho dù chúng ta là tông môn đệ nhất thiên hạ, mất đi sự dẫn dắt của gia gia ngươi, thế lực dưới tông môn khắp nơi đã lục đục. Đối mặt Vũ hồn điện từng bước bức bách, đại bá của ngươi có thể nói là cực kỳ khó khăn. May là, thực lực Hạo Thiên Tông chúng ta cường hãn. Cho dù là Vũ hồn điện, cũng tuyệt không có dũng khí khinh thường vọng động.”
“Ta và mẹ của ngươi thành thân. Nhưng là phải trải qua cuộc sống trốn đông chạy tây. Mặc dù ta biết như vậy sẽ rất ủy khuất cho nàng, mặc dù ta rất muốn quay về tông môn một chuyến, Nhưng là ta không thể. Chuyện này thật khó khăn mới dần dần dẹp loạn được. Ta không thể gây cho tông môn thêm phiền toái. Ta thậm chí không thể đi bái tế gia gia của ngươi. Cho dù là sau này ta cũng vẫn chưa có trở về qua. Bởi vì ta không đủ tư cách để đi tế bái phụ thân. Ta là tội nhân của tông môn.”
Nghe đến đó. Đường Tam không nhịn được mở miệng. “Phụ Thân. Bất luận người nợ tông môn cái gì. Sau này con nhất định thay người hoàn lại gấp bội.”
Nghe con trai nói. Trên mặt Đường Hạo toát ra vài phần vui mừng. Tiếp tục nói: “Khi đó. May là bên cạnh ta còn có Mẫu Thân ngươi. Mặc dù ta vì nàng buông bỏ hết thảy. Nhưng ta cho tới bây giờ cũng không có hối hận chút nào. Nếu như bây giờ cho ta lựa chọn thêm một lần nữa, Ta vẫn sẽ lựa chọn nàng. Nhưng đồng thời ta cũng sẽ che chở tông môn.”
“Một ngày hai mươi mốt năm trước. Mẫu Thân ngươi mang thai. Có ngươi. Lúc ấy ta thật sự cảm thấy mình rất hạnh phúc. Khi đó ta đã không có ý nghĩ tranh thắng. Chỉ hy vọng có cuộc sống vui vẻ cùng một chỗ với Mẫu Thân ngươi. Không biết có phải nguyên nhân ở cùng một chỗ với Mẫu Thân ngươi hay không mà trong mấy năm, hồn lực của ta đột nhiên tăng mạnh. Ngày đó khi sinh ngươi, Chính là thời khắc hồn lực của ta đạt tới chín mươi cấp. Mà Mẫu Thân ngươi. Cũng rốt cuộc tiến nhập thành thục kì sau khi hóa hình. Nhưng chính là ngày nào đó. Người của Vũ hồn điện tìm tới.”
Sát khí tràn ngập trên vầng trán của Đường Hạo. Hắn nắm chặt tay lại. “Vũ hồn điện thật sự là coi trọng rất lớn. Đương đại giáo hoàng tự mình dẫn đội. Còn có hai gã phong hào đấu la. Cùng với một số lượng lớn cao thủ của Vũ hồn điện. Vây quanh chỗ ở của ta và Mẫu Thân của ngươi. Khi đó, Mẫu Thân ngươi vừa mơi sinh ngươi xong. Vốn là nguyên khí đại thương. Thực lực suy giảm mạnh. Giáo hoàng đề xuất, bỏ qua ta và ngươi, nhưng muốn dẫn Mẫu Thân ngươi đi. Ta làm sao có thể làm cho hắn vừa ý chứ? Cho nên khó có thể tránh khỏi một trận chiến đấu.”
Nói tới đây. Hai mắt Đường Hạo đã trở nên đỏ bừng. Đường Tam không cần hỏi. Cũng có thể phỏng đoán được chiến đấu lúc ấy thảm thiết ra sao. Phụ thân vừa mới bước vào chín mươi cấp chưa đạt được đệ cửu hồn hoàn. Nhưng lại phải đối mặt ba gã phong hào đấu la bao gồm cả giáo hoàng.
Mặc dù hắn còn có hai khối hồn cốt, Giáo Hoàng có thể như thế nào lại không có cơ chứ?
“Rất nhanh, ta bị bọn họ đánh thành trọng thương. Kết cục nhìn qua đã định. Đúng vào lúc này, Mẫu Thân ngươi ôm ngươi đi ra, một khắc này, nàng có vẻ rất bình tĩnh, chứng kiến nàng từ trong phòng đi tới, người của Vũ hồn điện đều dừng tay, lẳng lặng nhìn nàng. Mẫu Thân ngươi thản nhiên hỏi bọn hắn, biết mười vạn năm Lam ngân hoàng có năng lực như thế nào chứ? Biết lam ngân lĩnh vực tối cao là cái gì không? Giáo hoàng bị nàng hỏi.”
“Mẫu Thân ngươi nói cho bọn họ, Lam ngân lĩnh vực tối cao chính là bất tử. Không ai có thể giết chết nàng. Càng cũng không có người nào có thể lấy được hồn hoàn cùng hồn cốt của nàng. Trừ phi chính nàng tự sát. Sau đó nàng hướng Giáo Hoàng đưa ra yêu cầu, chỉ cần bọn họ đồng ý bỏ qua ta và ngươi, sẽ nguyện ý theo bọn họ đi, hơn nữa tự sát dâng ra hồn hoàn cùng hồn cốt. Là ta, đều là ta không tốt, ta không có năng lực bảo vệ nàng. Giáo Hoàng tựa hồ cũng không muốn hoàn toàn đắc tội Hạo Thiên Tông, rất nhanh đã đáp ứng yêu cầu của Mẫu Thân ngươi.”
“Khi đó, ta bị thương nặng gần chết, thậm chí ngay nói cũng nói không nên lời. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Mẫu Thân ngươi đi tới bên cạnh ta, đem ngươi đưa vào trong lòng ta. Một khắc này, ta hận không thể lập tức chết đi. A Ngân, ngươi thật sự ngu ngốc, ngươi tại sao muốn lựa chọn như vậy.”
Bởi vì kích động, thân thể Đường Hạo lại kịch liệt run rẩy, nước mắt lần nữa không cách nào ức chế chảy xuôi ra.
“Thanh âm Mẫu Thân ngươi tại bên tai ta quanh quẩn, nàng nói, nàng vĩnh viễn là thuộc về ta, vĩnh viễn sẽ không để cho người khác giữ lấy. Sau một khắc, nàng ngay trước mặt của ta, tự sát…”
Bi ai nặng nề, trong khoảnh khắc tràn ngập ở mỗi tấc của huyệt động nhỏ hẹp này. Thân thể Đường Tam cùng phụ thân giống nhau, cũng kịch liệt run rẩy. Hắn đương nhiên có thể tưởng tượng được tại lúc đó, phụ thân thống khổ như thế nào, bất lực như thế nào.
Bị tam đại phong hào đấu la cùng với vô số cao thủ của võ hồn điện áp chế.
Mắt thấy người mình yêu nhất chết ở trước mặt. Còn có cái gì thống khổ hơn so với chuyện này chứ?
Môi Đường Hạo run rẩy, một lúc lâu không có phát ra một chữ. Chỉ là nhẹ nhàng vuốt ve lá Lam ngân thảo trước mặt do thê tử hóa thành.
Đường Tam cũng không có nói chuyện, lệ rơi đầy mặt hướng Lam ngân thảo trước mặt khấu đầu chín cái.
Hắn biết, mẫu thân là vì bảo vệ chính mình cùng Phụ Thân nên qua đời. Mà hết thảy tất cả, đều là bởi vì Vũ hồn điện.
Không biết qua thời gian bao lâu, Tâm tình Đường Hạo mới thoáng khôi phục lại một chút, “Hồn thú mười vạn năm mà chết, sẽ sinh ra một từ trường cường đại. Cho dù là Vũ hồn điện, cũng không có một cái hồn hoàn mười vạn năm nào, cho nên bọn họ cũng không biết. Mẫu Thân ngươi cũng không có lừa gạt bọn họ, nàng có được Lam ngân lĩnh vực, bản lãnh là bất tử. Áo nghĩa lớn nhất của Lam ngân lĩnh vực, tên là: Dã Hỏa Xuy Bất Tẫn, xuân phong xuy hựu sanh. Thương thế có rất nặng, nàng cũng có thể sau bốn mươi chín ngày sống lại. Nhưng nàng lựa chọn của nàng lại chính là tự sát, lấy tu vi mười vạn năm của chính mình mà tự sát. Hơn nữa, không hề giữ lại đem biến thành hồn hoàn rót vào trong cơ thể ta. Nàng, thật sự cùng ta hòa hợp một thể.”
“Dưới tác dụng của từ trường cường đại khi Mẫu Thân ngươi chết lưu lại, cao thủ Vũ hồn điện đồng thời ra tay, nhưng cũng không cách nào xúc phạm tới ta, chỉ có thể trơ mắt nhìn ta cùng với hồn hoàn của A Ngân dung hợp một thể. Trở thành phong hào đấu la trẻ tuổi nhất trên đại lục lúc ấy. Phong hào đấu la có được mười vạn năm hồn hoàn cùng phong hào đấu la bình thường căn bản là hai khái niệm khác hẳn. Ngay lúc đó, chẳng những thân thể ta khỏi hẳn, hơn nữa thực lực tăng vọt. Cái chết của A Ngân làm ta điên cuồng. Trận chiến ấy, giằng co suốt ba ngày ba đêm. Ta trong lòng ôm ngươi, nỗ lực công kích. Vũ hồn điện không biết có bao nhiêu cao thủ chết ở trong tay ta, Giáo Hoàng mang đến hai gã phong hào đấu La một chết một trọng thương, chính hắn cũng bị ta đánh thành bị thương nặng. Thương thế hiện tại trên người của ta, cũng chính là do khi đó lưu lại.”
“Mẫu Thân ngươi đã chết, nhưng không có thi thể. Chỉ để lại hồn cốt của nàng hồn cốt cùng một mảnh cỏ. Sau khi đánh đối thủ thương nặng, ta dần dần tỉnh táo lại, ta biết, nếu như ta tiếp tục chiến đấu thì có lẽ sẽ có thể giết hết bọn họ. Nhưng điều này cũng không phải điều A Ngân hy vọng nhìn thấy. Huống chi còn có ngươi, ta không thể bỏ qua ngươi. Ngươi là huết nhục của A Ngân và ta. Cho nên, ta mang ngươi đi theo. Mang theo một thân bị thương rời đi. Tìm được nơi này, đây là địa phương lúc đầu ta cùng A Ngân kết hôn, là nàng mang ta tới. Ta lưu lại gốc thảo kia lại, ta biết, đây là nàng, chẳng qua là nàng mất đi tu vi mười vạn năm mà thôi. Cả kiếp này ta cũng không có thể gặp lại bộ dáng nàng hóa thành hình người nữa, nhưng ta lại vẫn thủ hộ nàng.”
“Sau đó không lâu, ta biết đến tin tức, Giáo Hoàng trở lại Vũ hồn điện bị thương nặng không chữa trị được. Món nợ này, Vũ hồn điện không ngừng ghi tạc lên đầu ta, cũng ghi tạc lên đầu Hạo Thiên Tông. Cái chết của Giáo hoàng, không thể nghi ngờ mang đến cho tông môn phiền toái thật lớn. Vì bảo trụ tông môn, đại bá ngươi không thể không tuyên bố, hoàn toàn xoá tên ta tại tông môn, vì tránh cho Vũ hồn điện trả thù nên lại phong bế tông môn. Cũng là từ khi đó trở đi, Hạo Thiên Tông chúng ta thiên hạ đệ nhất tông môn, nhưng trên thực tế thế lực khắp nơi phụ thuộc vào chúng ta đều lẳng lặng tán đi. Chỉ có Thất Bảo Lưu Ly tông cùng Lam Điện Phách Long Vương gia tộc vẫn duy trì một chút liên lạc.”
“Những chuyện sau này, ngươi cũng đều biết hết. Ta đem Mẫu Thân ngươi cẩn thận chăm sóc ở chỗ này, mang theo ngươi ở tại Thánh Hồn thôn cách nơi này không xa. Vô tri vô giác sống qua ngày. Ngươi lúc đầu cảm giác không sai, vết thương cũ của ta rất nghiêm trọng. Vốn, ta đã chuẩn bị cứ như vậy mà chấm dứt cuộc sống của mình. Có nhà không thể quay về, không có khả năng bảo vệ thê tử của chính mình, ta là loại nam nhân gì? Giáo hoàng đã chết, ta cũng miễn cưỡng xem như báo thù cho A Ngân. Về phần Vũ hồn điện, ta tuy có tâm trả thù, nhưng ta thật sự không muốn lại tăng thêm phiền toái cho Hạo Thiên Tông. Cho nên, ngươi thấy phụ thân ngươi, chính là một người thợ rèn, một tên tửu quỷ. Cả ngày đắm chìm trong rượu cồn thấp kém.”
“Cho đến khi ngươi nói cho ta biết, vũ hồn giác tỉnh của ngươi là Lam ngân thảo, là Hạo Thiên Chùy. Song sinh vũ hồn. Một khắc này, ta mới trở nên thanh tỉnh vài phần. Ngươi từ nhỏ cũng rất hiểu chuyện, ta không có hảo hảo chiếu cố ngươi, ngược lại là ngươi lại chiếu cố ta. Ta biết, lấy tình huống thân thể của chính mình khó có khả năng thay đổi cục diện tông môn, hoàn thành việc báo thù cho Mẫu Thân ngươi. Nhưng là, từ trên người ngươi ta lại thấy được hy vọng. Vì vậy, bắt đầu từ khi đó, ta tiễn ngươi đi nặc đinh học viện, âm thầm quan sát sự phát triển của ngươi. Ngươi so với ta tưởng tượng còn muốn xuất sắc hơn. Ngươi cũng có một sư phụ giỏi. Ngắn ngủn thời gian vài chục năm, thực lực của ngươi đã sơ bộ hình thành. Mặc dù ta chưa bao giờ nói qua, nhưng là, khi lúc ta chứng kiến ngươi dẫn đầu Sử Lai Khắc Thất Quái các ngươi công kích tan vỡ chiến đội Vũ hồn điện học viện, con trai, ngươi khiến ta tự hào.”
Trước kia Đường Hạo chưa bao giờ khích lệ Đường Tam như vậy, nhưng vào lúc này, dưới loại tình huống này nói ra, thân thể vẫn đang quỳ gối nơi đó, sự kích động của Đường Tam cũng đã khó có thể lớn hơn được nữa. Mạnh mẽ ôm thân thể bị tàn phá của phụ thân, toàn thân đang trong run rẩy thất thanh khóc lớn.
Tay chưa bị cụt giơ lên, vỗ nhẹ lưng con trai, “Tiểu tử ngốc. Đừng khóc. Nam tử hán đại trượng phu, không nên luôn khóc. Ta nghĩ, Mẫu Thân ngươi tại trong Lam ngân lĩnh vực của ngươi, có lẽ đã khôi phục một tia ý thức, chứng kiến bộ dáng hiện tại của ngươi, nàng nhất định sẽ rất cao hứng. Không cần khổ sở cho ta. Mọi thời khắc gian nan ta đều cố gắng qua được. Ta cũng không có lừa ngươi, một tay một chân này. Thật sự là ta chính mình chém đứt. Đó là chuyện ta cần phải làm. Bởi vì, ta hy vọng có thể sống lâu thêm mấy năm, nhìn ngươi như thế nào dẫn đầu tông môn tái hiện lại huy hoàng, như thế nào báo thù cho ta cùng Mẫu Thân ngươi.”
Ngẩng đầu, nhìn về phía phụ thân, Đường Tam mặc dù hai mắt đẫm lệ nhạt nhòa, nhưng hắn lúc này toát ra kiên định, cố chấp trước nay chưa có, “Con sẽ, Con nhất định làm được.”
Đường Hạo thở dài một tiếng. “Ngươi hẳn là cảm thụ được, vết thương cũ trong cơ thể ta đã biến mất. Ta dùng hồn lực chính mình đem tích tụ chúng lại từ trong cơ thể đẩy vào cánh tay cùng chiếc chân đã chặt đi. Hoàn toàn thoát ly khổ não thương thế. Mặc dù hồn lực của ta hiện tại chỉ còn lại có một phần ba, nhưng ta đã có cảm giác được giải thoát. Trở về sau khi đưa ngươi đến chỗ cô cô ngươi, ta đã làm như vậy. Nếu như đợi đến khi ngươi trở về, ta biết, ngươi vô luận như thế nào cũng không bao giờ để cho ta tự tàn phá thân thể như vậy. Cho nên. Ta chỉ có lựa chọn lúc ngươi không có ở đây làm việc đó.”
“Phụ Thân, sao người phải khổ như vậy chứ? Con không phải đã nói qua với người sao? Có lẽ con có biện pháp giúp người chữa khỏi vết thương cũ.” Đường Tam không nhịn được nói.
Đường Hạo yên lặng lắc đầu, “Làm sai thì chính mình phải chịu. Ta xin lỗi tông môn, nhiều năm như vậy cũng phải có chút công đạo chứ. Lúc đầu, ta từ tông môn đạt được hai khối hồn cốt, phân biệt tại cánh tay cùng chân vừa mới chặt đi. Khiến chúng trở về, coi như là có công đạo. Về phần ảnh hưởng ta tạo thành đối với tông môn, cũng chỉ có chờ ngươi tới vãn hồi mà thôi. Mặc dù ta biến thành tàn phế. Nhưng từ khi chặt cánh tay cùng chân. Ta lại trở nên dễ chịu hơn rất nhiều. Bởi vì, ta rốt cuộc có thể bỏ đi hết thảy để bồi tiếp Mẫu Thân ngươi. Mặc dù hồn lực của ta chỉ còn lại có một phần ba. Nhưng vẫn có thực lực bảy mươi cấp. Tự bảo vệ mình thì vậy là đủ rồi. Ngươi cũng không cần lo lắng cho ta. Sau này, ta cũng không có ly khai Mẫu Thân ngươi, cứ như vậy cùng nàng sống nốt quãng đời còn lại.”
Đường Tam ngơ ngác nhìn phụ thân, “Không phải nói, hồn cốt sau khi cùng bản thân dung hợp, sẽ không thể chia ra sao? Chỉ có đến chết, mới có thể thoát ly khỏi thân thể.”
Đường Hạo cười, “Điều đó chỉ là đối với hồn sư bình thường mà nói. Đối với phong hào đấu la, chỉ cần mình nguyện ý, hồn cốt vẫn có thể bóc ra. Nhưng cũng phải trả một cái giá nặng nề. Tự nhiên sẽ không có người nào lựa chọn nó. Trong sáu khối hồn cốt, đầu cốt cùng thân thể cốt thật sự là không thể chia ra, nhưng hồn cốt tứ chi lại có thể thông qua việc chặt đứt các chi, hơn nữa lấy việc hạ thấp mười cấp hồn lực vĩnh viễn mà trả giá. Bởi vậy, hồn lực hiện tại của ta đã biến thành bảy mươi lăm cấp. Bất quá ngươi yên tâm, ta mất đi hai cái hồn hoàn chẳng qua là một tầng thấp nhất. Cho dù hồn lực của ta so sánh với trước kia chỉ còn hơn ba mươi phần trăm, ở trên thế giới này, cũng ít nhất phải cấp bậc phong hào đấu la mới có thể đưa ta vào chỗ chết. Uy danh Hạo Thiên Chùy, tương lai cũng chỉ có ngươi mới tiếp tục được.”
Đem hết thảy mọi thứ đều nói ra cho con trai, Đường Hạo tựa hồ có vẻ thoải hơn rất nhiều, nâng tay lau nước mắt trên mặt con trai, “Sau này ta không hy vọng nhìn thấy nước mắt của con lần nữa. Hiện tại ta rất tốt, Ta đem tất cả hy vọng đặt trên người của con, có lẽ điều này đối với con mà nói thì có chút nặng nề.”
“Không. Phụ Thân. Ta là con trai của người.” Đường Tam dùng một ngữ khí kiên định hướng phụ thân cho thấy quyết tâm của mình.
Khoản nợ của cha mẹ. Để cho chính mình đi trả lại, lúc này hắn đã từ trong thống khổ do phụ thân tàn tật dần dần khôi phục lại. Bởi vì hắn cũng phát hiện. Hiện tại Đường Hạo thật sự trở nên khác hẳn trước kia. Cả người đều trở nên buông lỏng. Thống khổ cũng tựa hồ dần dần đi xa.
Đường Hạo gật gật đầu. “Hảo. Hãy trả lại công đạo giùm ta. Ngươi trở về tông môn đi thôi. Ta vĩnh viễn cũng không có khả năng trở về. Nhưng ngươi nhất định phải trở về. Thay ta tế bái gia gia ngươi. Thay ta tại trước mộ người quỳ lạy ba ngày. Quay về tông môn nhận tổ quy tông. Hết thảy đều nghe lời đại bá ngươi. Đại cừu với vũ hồn điện thì chính ngươi phải tự mình làm. Dù sao chủ ác sớm bị ta giết chết, Nhưng để Hạo Thiên Tông lại thêm một lần nữa tỉnh giấc thì lại phải chờ ngươi toàn lực ứng phó. Tông môn vì ta mà gặp phải tình trạng hiện nay, Ta muốn ngươi giúp tông môn một lần nữa quật khởi.”
“Vâng.” Đường Tam kính cẩn đáp ứng.
Trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt, Đường Hạo nhìn Đường Tam nói: “Trước đây ta đối với ngươi có lẽ quá nghiêm khắc. Sau này, hàng năm ngươi cũng có thể trở về thăm ta và mẹ của ngươi một chút, đồng thời nói cho ta một chút sự tình bên ngoài, Ta sẽ không rời đi nơi này đây. Ta sẽ không lại tự tàn phá thân thể nửa, Bởi vì còn có ngươi là ký thác trong lòng của ta. Còn có Mẫu Thân ngươi làm bạn ta.”
Đột nhiên, dường như Đường Tam nghĩ tới điều gì đó. Nhìn phụ thân nói: “Phụ Thân. Mẫu Thân mất đi tu vi mười vạn năm. Muốn một lần nữa sinh trưởng, mà ngoại giới cũng có thể ảnh hưởng tới tốc độ sinh trưởng của người, không hiểu có thể làm rút ngắn thời gian người tu luyện lại không?”
Đường Hạo sửng sốt một chút, thở dài nói: “Không có, cái này là bắt buộc. Tu luyện vạn năm mới có thể có được trí tuệ chính thức, mười vạn năm mới có thể lần nữa hóa hình. Vậy cả đời này ta cũng không thể nhìn lại mẫu thân ngươi nữa rồi, Chỉ có thể ký thác đến đời đời con cháu. Sau khi ta chết, nhiệm vụ chiếu cố Mẫu Thân ngươi sẽ giao cho ngươi.”
Ánh mắt Đường Tam đột nhiên trở nên kích động hẳn lên, “Không, Phụ Thân, người hãy nghe con nói. Con biết có một nơi có thể làm cho thực vật sinh trưởng nhanh gấp trăm ngàn lần. Nhưng chỉ là ở nơi đó Con vẫn chưa gặp qua thực vật hệ hồn thú, thực vật sinh trưởng đều là một ít loại thiên tài địa bảo. Có lẽ, có lẽ Mẫu Thân có thể khôi phục đấy chứ? Dù sao, người từng tu luyện đến cấp bậc mười vạn năm. Cho dù một lần nữa tu luyện, cũng hẳn là không giống với thực vật bình thường.”
“Trăm ngàn lần?” Đường Hạo nắm tay mãnh liệt bắt lấy bả vai Đường Tam, ” Ngươi nói thật chứ?”
Đường Tam kiên định gật đầu, “Cái địa phương kia, được thế gian xưng là một trong Tam đại Tụ bảo bồn, tên là Băng hỏa lưỡng nghi nhãn. Chính là địa phương trước kia Độc đấu la Độc Cô Bác trồng trọt dược thảo. Ở nơi đó, người bình thường không cách nào sống được. Nhưng đối với thực vật mà nói thì lại có chỗ tốt rất lớn. Nơi đó tất cả thực vật sinh trưởng, đều chỉ cần trong thời gian ngắn là trưởng thành. Mặc dù con vẫn chưa gặp qua nơi đó có thực vật hệ hồn thú, nhưng lấy điều kiện băng hỏa lưỡng nghi nhãn được trời ưu ái, có lẽ Mẫu Thân người…”
Nguyên bổn hai mắt bình tĩnh của Đường Hạo cũng bắt đầu lộ ra quang mang kích động, cái chết của thê tử, là đả kích lớn nhất trong cuộc đời hắn.
Nếu như nói, thê tử có thể sống lại, cho dù là cho hắn nhìn chỉ một lần thì đấy cũng là điều mà hắn cũng không còn cầu mong gì hơn.
Con mắt đã ươn ướt, ánh mắt nhìn về phía gốc ướng về phía ánh sáng kia, “A Ngân, nàng nghe được chứ? Con trai nói, có lẽ có biện pháp giúp ngươi khôi phục. Nàng có biết trong đầu của ta thường xuyên nghe được thanh âm của nàng chứ? A Ngân, chúng ta đi đi. Ta mang nàng đi vào trong đó.”
Đường Tam có chút hưng phấn kéo tay của phụ thân, ” Ba, vậy còn chờ cái gì, chúng ta xuất phát ngay đi.” Vừa nói, hắn từ trong túi Như Ý Bách Bảo lấy ra một mảnh Long Chi Diệp nhét vào trong miệng phụ thân, ” Chỗ này của con có Long Chi Diệp, người tự phế hai chi, nguyên khí đại thương. Long Chi Diệp có thể củng cố bồi nguyên. Người sau này mỗi tháng ăn một mảnh, một năm sau, thân thể hẳn là có thể khôi phục đến trạng thái khỏe mạnh. Phụ Thân, vì Mẫu Thân, ngài cũng nên sống tốt lên. Con thật sự hy vọng có một ngày, ba người nhà ta có thể đoàn tụ lại một chỗ.”
Đường Hạo mở miệng đem Long Chi Diệp nuốt vào bụng.
Con trai nói đã mang đến cho hắn hy vọng thật lớn…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đường Môn - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 07/12/2020 11:29 (GMT+7) |