– Đó là…
Nhị cung phụng dõi mắt nhìn về phía xa, tâm tình của hắn trong nháy mắt trở nên kích động, với người trăm tuổi như hắn, ở giờ khắc này cũng không ngăn được hưng phấn mà cao giọng la lên:
– Là tiểu thư. Đó là tiểu thư, người thành công rồi. Các ngươi mau nhìn, Thiên Sứ thần trang, đó chính là Thiên Sứ thần trang của Võ Hồn điện chúng ta. Thiên Sứ thần trang tượng trưng cho Thiên Sứ Thần, tiểu thư người thực sự thành công rồi, ha ha, thật tốt quá, đậy thật sự là quá tốt, cái này ta xem Thiên Đấu đế quốc làm sao tranh phong với chúng ta.
Kim quang mãnh liệt, dần dần chiếu sáng toàn bộ bầu trời, không phải chỉ có người trên đầu tường mới thấy, tất cả quân phòng thủ trong Gia Lăng quan của Võ Hồn đế quốc đều bắt đầu chú ý tới cảnh tượng kỳ dị xuất hiện trên bầu trời kia.
Mở ra sáu cánh, Thiên Nhận Tuyết vẻ mặt băng lãnh, trên Thiên Sứ thần trang ánh sáng rực rỡ chói mắt, giờ khắc này, người trong Gia Lăng quan đang nhìn lên không trung, lại không nhìn thấy ánh sáng của mặt trời, mà chỉ có ánh sáng màu vàng của Thiên Sứ Thần.
Lục đại cung phụng nhìn nhau, tâm ý tương thông, đồng thời lấy hơi quán chú toàn bộ hồn lực vào trong thanh tuyến, ngửa mặt lên trời hô to:
– Thiên… Sứ… hàng… lâm.
Sáu người đều là phong hào đấu la đã ngoài chín mươi lăm cấp thanh âm khi toàn lực la lên sẽ lớn thế nào, thực sự cũng chỉ có nghe qua mới biết được. Quân lính của Võ Hồn đế quốc đứng trên tường thành ngã xuống từng mảng lớn giống như lúa bị gặt, bị chấn ngất, thanh âm của bọn họ bao phủ toàn bộ Gia Lăng quan, thậm chí còn truyền đi rất xa, cho dù không thể vượt qua trăm dặm đến bên trong đại doanh của Thiên Đấu đế quốc đối diện, nhưng cũng đủ chấn động toàn bộ Gia Lăng quan.
Vốn đại đa số thủ quân của Võ Hồn đế quốc bị bầu trời đột nhiên biến thành kim sắc hấp dẫn, lúc này lại nghe tiếng hô của các vị cung phụng, nhất thời ngừng thở, nhìn dung mạo tuyệt mỹ không thể tưởng tượng của Thiên Sứ đang từ trên trời giáng xuống. Dưới uy áp cường đại của Thiên Sứ Thần hồn sư và chiến sĩ bình thường không khỏi quỳ sát đất bái lạy, loại hiện tượng này giống như ôn dịch lan tràn khắp trong Gia Lăng quan, ngay cả người của hồn sư quân đoàn thấy một màn như vậy cũng quỳ rạp xuống đất. Bởi vì tại thủ đô Võ Hồn điện của Võ hồn đế quốc, trong thời gian tiến hành khảo hạch, bọn họ đều gặp qua pho tượng Thiên Sứ tràn ngập khí tức thần thánh này, lúc này Lục Dực Thiên Sứ (Thiên Sứ sáu cánh) từ trên trời giáng xuống, hơn nữa thần niệm uy áp không gì sánh kịp kia, khiến những hồn sư này mừng như điên, bọn họ đều hiểu, đây nhất định là viện quân cường đại đã tới.
Nhị cung phụng dẫn đầu ngũ đại cung phụng khác lui lại phía sau vài bước, quỳ xuống một gối, kích động nhìn Thiên Nhận Tuyết mắt phượng uy thế bắn ra bốn phía đang phiêu phù trên không trung kia, cung kính nói:
– Võ Hồn đế quốc cung phụng điện lục cung phụng, tham kiến Thiên Sứ Thần.
Ngay cả sáu đai cung phụng đều quỳ rạp xuống đất, những người trên đầu tường thành còn có chút mờ mịt chưa quỳ xuống đã không còn gì do dự, trên Gia Lăng quan không ai đứng, một mảnh quỳ xuống đông nghịt.
Thiên Nhận Tuyết hờ hững nói:
– Các vị cung phụng xin đứng lên…
Nàng đã từng giả mạo Thái tử ở Thiên Đấu đế quốc nhiều năm, hơn nữa khí tức của thần cấp, uy nghiêm cao cao tại thượng kia vô hình chung tản ra, lúc này mới từ trên trời giáng xuống chậm rãi rơi trên thành, sáu cánh phía sau thu lại. Hai tay vung lên, một vòng quang mang màu vàng lấy thân thể nàng làm trung tâm lan ra, nhất thời binh lính thủ thành lúc trước bị thanh âm của lục đại cung phụng chấn cho chóng mặt đều thanh tỉnh lại, cả đám quỳ sát xuống đất. Người không bị ngất cũng cảm giác được một cảm giác ấm áp truyền khắp toàn thân, thư thái không nói lên lời.
Đây là thần niệm. Thần niệm cường đại không gì sánh nổi. Khí tức của thần trong nháy mắt liền chinh phục được tâm của thủ quân ở trên thành (quân phòng thủ trên thành). Thiên Nhận Tuyết cường đại, càng tuyệt sắc như vậy, nhưng không khiến bọn họ có chút mơ màng nào, chỉ có sùng bái phát ra từ nội tâm.
Sáu đại cung phụng lần lượt đứng dậy. Kim Ngạc đấu la tiến lên vài bước đến trước mặt Thiên Nhận Tuyết. Thấp giọng nói:
– Tiểu thư, người thành công rồi?
Thiên Nhận Tuyết hơi gật đầu. Một giọt lệ quang trong suốt hiện lên trong mắt:
– Gia gia người…
Trong mắt Kim Ngạc đấu la tràn ngập ngọn lửa hưng phấn. Run giọng nói:
– Đại cung phụng hy sinh bản thân để tiểu thư thành thần. Đã bao nhiêu năm, Võ Hồn điện ta rốt cục cũng có một vị cường giả thần cấp. Tiểu thư người không nên khổ sở. Đại cung phụng ở trên trời có linh. Thấy thành tự của người hiện tại nhất định sẽ vô cùng vui mừng.
Thiên Nhận Tuyết khẽ lắc đầu. Nếu không có Đường Tam, nàng có thể chấp nhận giống như lời nói của Kim Ngạc đấu la. Thế nhưng, nàng lần này tới Gia Lăng quan, lại không phải là thần duy nhất trên chiến trường. Đối với Đường Tam, trong lòng nàng có một loại tâm tình mâu thuẫn không thể giải thích. Đường Tam là một khối mầm mống thất bại đã nẩy mầm mọc rễ trong lòng nàng.
– Nhị cung phụng, nói một chút tình hình của Gia Lăng quan hiện tại đi. Bỉ Bỉ Đông đâu?
Thanh âm của Thiên Nhận Tuyết chuyển lãnh, với tu vi của Kim Ngạc đấu la, ở trước mặt thần niệm mênh mông vô biên của nàng cũng không ngăn được có chút lo sợ.
– Sau khi sáu người chúng ta tới đây, Bỉ Bỉ Đông ở trong chiến đấu với Thiên Đấu đế quốc bị một người tên lên Đương Tam đánh cho bị thương nặng, chúng ta mượn cơ hội đó đoạt lấy quyền khống chế quân đội. Hiện tại Bỉ Bỉ Đông được ta an bài trở về Võ Hồn thành dưỡng thương rồi. Ở đây tạm thời do sáu người chúng ta chỉ huy, hiện tại tiểu thư người đã trở về rồi, quyền chỉ huy tự nhiên giao cho người. Đợi khi chúng ta đẩy lui đại quân của Thiên Đấu đế quốc, chúng ta liền cùng nhau ủng hộ người phế truất ngôi vị hoàng đế của Bỉ Bỉ Đông. Người mới là nữ hoàng danh chính ngôn thuận của đế quốc, hiện tại người đã thành tựu thần vị, cho dù Bỉ Bỉ Đông liều mạng cũng không tạo thành uy hiếp đối với người.
Nhắc tới Bỉ Bỉ Đông, đầu mày của Thiên Nhận Tuyết không khỏi nhăn lại, nhất là sau khi nghe Bỉ Bỉ Đông bị Đường Tam đánh trọng thương, không biết vì sao, trong lòng nàng có chút phiền muộn. Thì thào nói:
– Đường Tam, lại là Đường Tam. Ngươi thực là khắc tinh của ta a!
– Tiểu thư, người…
Kim Ngạc đấu la nhìn Thiên Nhận Tuyết có chút nghi hoặc.
Thiên Nhận Tuyết khôi phục lại tinh thần, hờ hững nói:
– Sáu vị cung phụng, chỉnh quân, ngày mai xuất chiến.
Kim Ngạc đấu la chỉ chờ những lời này, âm thanh đáp ứng vang dội:
– Lần này, chúng ta phải đánh tan triệt để đại quân của Thiên Đấu đế quốc.
Khóe miệng của Thiên Nhận Tuyết không tự giác giật giật, đánh tan triệt để? Thực sự dễ dàng như vậy sao? Trừ phi người kia không xuất hiện trên chiến trường. Việc đã đến nước này, khiến nàng không có cơ hội trì hoãn, một trận chiến này sớm muộn cũng phải bắt đầu, không biết Đường Tam có kịp trở về trong đại quân của Thiên Đấu đế quốc hay không. Bất luận thế nào, một trận ngày mai, cũng là lúc nên kết thúc rồi. Đường Tam, không sai, ngươi là một mầm mống thất bại trong lòng ta, thế nhưng, ta đánh không thắng ngươi, chẳng lẽ không thể kéo người cùng chết sao? Nếu sống ta không thể chinh phục được ngươi, như vậy, sau khi tới thế giới kia, ta cũng nhất định phải chinh phục ngươi. Cho dù ngươi là khắc tinh là người trong lòng ta, ta cũng muốn đồng quy vu tận cùng ngươi.
Chiến ý cường liệt phóng ra từ trong mắt của Thiên Nhận Tuyết, chỉ bằng quyết tâm ngọc đá cùng nát, mới khiến nàng có dũng khí đi tới Gia Lăng quan. Trong lòng Thiên Nhận Tuyết u ám, Đường Tam a, ta sẽ cho ngươi biết, một vị thần liều mạng sẽ có lực lượng cường đại ra sao.
Ngươi không phải rất yêu Tiểu Vũ kia sao? Ta không cho các ngươi ở cùng một chỗ, ta kéo ngươi cùng chết, cũng sẽ không thương tổn nàng, ngươi chỉ có thể ở cùng một chỗ với ta, cho dù là chết.
Xoay người, Thiên Nhận Tuyết nhìn về phương hướng của đại quân Thiên Đấu đế quốc đóng quân, sáu vị cung phụng cũng không nhìn thấy, trong mắt Thiên Nhận Tuyết, chính là toát ra ánh mắt điên cuồng của loại bệnh tâm thần.
Lúc này, trong đại doanh của Thiên Đấu đế quốc cũng không bình tĩnh, hồi báo của Đường môn Mẫn đường đã truyền lại trong đại doanh. Thực ra, thì không có tin tức của bọn họ truyền đến, Thiên Đấu đế quốc bên này cũng có rất nhiều người thấy được tình cảnh lúc trước ở Gia Lăng quan.
Thiên Đấu đế quốc hoàng đế Tuyết Băng, lập tức hạ lệnh, triệu tập thống quân và tướng lĩnh tới trung quân đại trướng nghi sự. Một loạt cường giả, và thủ lĩnh các quân đoàn của Thiên Đấu đế quốc, do Qua Long nguyên soái dẫn đầu toàn bộ có mặt.
Khi Tuyết Băng an tọa tại chủ vị, khoát tay áo:
– Các vị mời ngồi.
Đương nhiên, những lời này của hắn cũng không phải khiến tất cả các tướng tĩnh trong trướng ngồi xuống, có thể có ghế ngồi cũng chỉ vài người mà thôi. Bên quân đội, chỉ có Qua Long nguyên soái có vinh dự này. Mà bên kia, ngồi ở thượng thủ vị, chính là quốc sư của Thiên Đấu đế quốc, Đại Sư Ngọc Tiểu Cương thống lĩnh Thiên Đấu đế quốc hồn sư quân đoàn.
Phía dưới Ngọc Tiểu Cương, chính là tông chủ của Hạo Thiên tông Đường Khiếu, sau đó tự nhiên là Hạo Thiên đấu la, phụ thân Đường Hạo của Lam Hạo Vương Đương Tam. Sau đó lần lượt là tông chủ Trữ Phong Trí của Thất Bảo Lưu Ly tông, Kiếm đấu la Trần Tâm, Cốt đấu la Cổ Dong, Độc đấu la Độc Cô Bác, nhưng cường giả cấp bậc phong hào đấu la. Cũng chỉ có cấp bậc như bọn họ, ở chỗ này mới có tư cách có chỗ ngồi của mình.
Tuyết Băng hướng Đại Sư, Đường Hạo bên này, nói:
– Đột nhiên triệu tập các vị đến đây, là bởi vì lúc trước trên Gia Lăng quan đột nhiên có biến. Có một đoàn quang mang màu vàng cực kỳ chói mắt phủ xuống phương hướng trên Gia Lăng quan. Căn cứ theo hồi báo của các đệ tử Mẫn đường Đường môn, đó dường như là một nữ nhân, trên người người đó phóng xuất ra khí tức cực kỳ cường đại, khiến đệ tử Mẫn đường cũng không dám lại gần, mơ hồ nghe thấy thanh âm từ Gia Lăng quan hô lên, bốn chữ Thiên Sứ hàng lâm (Thiên Sứ phủ xuống). Các vị đều là nhân tài kiệt xuất của giới hồn sư, đây rốt cục là xảy ra chuyện gì?
Đại Sư chính là người nhíu mày đầu tiên, hắn cũng không phải là người cực mạnh trong giới hồn sư, nhưng chính là người có kiến thức về giới hồn sư phong phú nhất, lúc trước có người báo tin trên không trung xuất hiện kim quang, Đại Sư đã ra khỏi trướng bồng nhìn về phía Gia Lăng quan. Những người khác đại đa số là như vậy. Binh lính bình thường có thể cũng không có cảm giác, thậm chí một số ít hồn sư đẳng cấp tương đối thấp cũng không biết chuyện gì, thế nhưng, như hai huynh đệ Đường Khiếu, Đường Hạo hai người, cùng với các vị phong hào đấu la, trong lòng đều cảm thụ được bất an rõ ràng.
Thời gian khi kim quang xuất hiện, trong lòng mỗi người bọn họ đều giống như xuất hiện một tảng đá lớn, áp lực đến không thể thở nổi, loại tình huống này xuất hiện trong lòng những cường giả đỉnh phong của giới hồn sư, hiển nhiên là rất không bình thường.
Tuyết Băng thấy mọi người không nói, sắc mặt của Đại Sư lại có chút khó coi, trong mắt không khỏi lộ vẻ lo lắng:
– Lẽ nào, đúng theo lời Lão sư Đại cung phụng Thiên Đạo Lưu của Võ Hồn đế quốc kia đã tới sao?
– Không phải Thiên Đạo Lưu, Thiên Đạo Lưu là một nam nhân, căn cứ theo ghi chép của tổ phụ ta, hình dạng của Thiên Đạo Lưu là một gã trung niên nam nhân. Mà đệ tử Mẫn đường hồi báo, kia là một nữ nhân.
Người nói chính là Tông chủ Hạo Thiên tông Đường Khiếu. Thực ra trong lòng những cường giả này, đều có đáp án, chẳng qua chỉ là bọn họ không muốn thừa nhận, lại càng không muốn nói ra để dao động quân tâm mà thôi.
Tuyết Băng trầm giọng nói:
– Có thể phát sinh quang thải lóa mắt như vậy, soi sáng ngoài trăm dặm, hơn nữa khi ta thấy được kim quang kia còn có chút không thở nổi, đây là cường giả có trình độ như thế nào mới có thể? Quốc sư, các vị tiền bối, mời các ngươi giải thích nghi hoặc này của ta.
Thất Bảo Lưu Ly tông tông chủ Trữ Phong Trí thở dài một tiếng:
– Giấu diếm cũng không phải biện pháp. Bệ hạ, căn cứ theo quan sát của chúng ta, năng lượng của đoàn kim quang kia phát ra cũng không phong hào đấu la nào có thể bằng được, nhất là tinh thần uy áp khổng lồ kia, cho dù là tinh thần lực của Lam Hạo Vương điện hạ cũng không đạt được trình độ như vậy. Mà tinh thần lực của Lam Hạo Vương điện hạ hẳn là không thua kém chín mươi chín cấp phong hào đấu la. Bởi vậy, chúng ta suy đoán chỉ có một khả năng, đó chính là một cường giả trăm cấp đã tới Gia Lăng quan.
– Trăm cấp?
Bất luận là Tuyết Băng hay là Qua Long nguyên soái và các tướng lĩnh, nghe được lời nói của Trữ Phong Trí cũng không khỏi hít một ngụm lương khí. Khái niệm của trăm cấp là gì nói thật ra, bọn họ đều không phải rất rõ ràng. Nhưng tác dụng của hồn sư cường đại trên chiến trường bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng, Đường Tam bằng vào thực lực của chính mình, gần như xoay chuyển toàn bộ chiến cuộc (tình hình chiến tranh). Mà hắn chẳng qua cũng chỉ hơn chín mươi cấp mà thôi. Hơn nữa, trăm cấp còn đại biểu cho một hàm ý khác!
Tuyết Băng nuốt một ngụm nước bọt có chút khó khăn:
– Trữ tông chủ, ý của người là, Võ Hồn đế quốc bên kia, tới một vị thần?
Hắn vừa nói ra chữ thần, trong đại trướng nhất thời xôn xao, mặc dù đây là trung quân đại trướng của đế vương, trong nháy mắt này trong lòng các tướng lĩnh đều xuất hiện cảm giác hoảng sợ khiến bọn họ không nhịn được kinh hô lên.
– Yên lặng.
Qua Long nguyên soái hét lớn một tiếng, trấn áp âm thanh hỗn loạn của các tướng lĩnh, nhưng ánh mắt của bọn họ vẫn không thay đổi, cả đám đều toát ra vẻ kinh hoảng.
Tuyết Băng cũng không ngăn được rối loạn trong lòng, bất luận hắn là người cơ trí ra sao, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một thanh niên có ba mươi tuổi, đối mặt với tin tức giống như tai nạn thế này, hắn làm sao có thể không hoảng sợ chứ? Tuy rằng như trước tự trấn tĩnh, nhưng ánh mắt của hắn có chút bất định, hai tay xiết chặt đặt ở trên bàn trước mặt, sắc mặt âm trầm bất định.
Đường Hạo trầm giọng nói:
– Trữ tông chủ nói không sai, người kia có khả năng là một vị thần, từ năng lượng mà đoàn kim quang kia phóng xuất, hẳn là Thiên Sứ thần lực truyền thừa của Võ Hồn điện, lúc này mới có tiếng hô Thiên Sứ Thần. Căn cứ theo ghi chép của nội bộ Hạo Thiên tông chúng ta, Võ Hồn điện có một bộ sáu khối hồn cốt hoàn chỉnh, tên là Thiên Sứ sáo trang. Có người nói, nếu có người có thể hấp thu toàn bộ sáu khối hồn cốt này, như vậy, hắn có thể đột phá trăm cấp, trở thành cường giả thần cấp. Tuy rằng ta không biết nữ nhận kia là ai, thế nhưng, gần như có thể khẳng định, nàng nhất định là cường giả đã truyền thừa Thiên Sứ sáo trang. Võ Hồn đế quốc có một cường viện như thế, ngày mai chắc chắn xuất chiến, xin bệ hạ sớm chuẩn bị.
Với khí phách của Đường Hạo, khi cảm thụ được thần niệm của Thiên Sứ Thần lúc trước, cũng không ngăn được mất đi mấy phần tự tin. Đại Tu Di Chùy cường thịnh trở lại, hắn cũng không cho rằng mình có thể dùng chùy pháp này chống lại một vị thần. Hơn nữa, khi Đường Tam dẫn theo Sử Lai Khắc thất quái rời khỏi đại doanh, lực lượng chỉnh thể của bên này đã trống rỗng, đó cũng là nguyên nhân vì sao Thiên Đấu đế quốc lựa chọn triệt thoái về phía sau, cố thủ đại doanh. Nếu như không có Thiên Nhận Tuyết đến, Đường Hạo tự hỏi bằng vào hai huynh đệ bọn họ cùng mấy cường giả khác, chí ít có thể đứng vững trước sự tấn công của đại quân Võ Hồn đế quốc ở Gia Lăng quan. Nhưng cường giả thần cấp vừa xuất hiện này, khiến tương quan thực lực song phương liền có chênh lệch rất lớn.
Có thể nói, một vị cường giả thần cấp, liền đủ để đối phó cường giả của Thiên Đấu đế quốc trong đại trướng này. Như vậy chiến tranh làm sao còn có thể kéo dài?
Tâm tình của Tuyết Băng coi như ổn định, tuy rằng tin tức này làm trong lòng hắn kinh hoảng trong thời gian ngắn, hắn cũng miễn cưỡng ổn định tâm tình của bản thân, hắn biết, hiện tại mình tuyệt không thể loạn, bằng không, sợ rằng quân đội liền xuất hiện nổi loạn. Chỉ là trong lòng hắn cũng minh bạch, nhân lực làm sao có thể chống lại thần lực đây?
Tuyết Băng mạnh mẽ tự trấn tĩnh, trên mặt đột nhiên xuất hiện một chút tiếu ý ung dung:
– Các vị không cần lo lắng, thực ra tất cả những việc này, đã sớm nằm trong tính toán của ta và Lão sư. Lão sư từng nói qua, thần chẳng qua chỉ là người có thực lực đạt đến một trình độ nhất định, xét đến cùng cũng chỉ là người mà thôi. Chỉ cần là người, thì sẽ có biện pháp đối phó. Hơn nữa, ta vừa nhận được tin tức, Lão sư cũng đã hoàn thành thần cấp truyền thừa, trong hai ngày tới sẽ quay lại đại doanh. Tới lúc đó, đừng nói là một Võ Hồn đế quốc nho nhỏ, cho dù là chinh phục Đấu La đại lục cũng không tính là gì. Bởi vậy, bất luận địch nhân có bao nhiêu cường đại, trong thời gian hai ngày tới, chúng ta phải đứng vững trước sự tấn công của Võ Hồn đế quốc. Nói cái gì cũng phải kiên trì đến khi Lão sư trở về. Lão sư nhất định lại lãnh đạo chúng ta, triệt để phá hủy Gia Lăng quan, bình định Võ Hồn đế quốc.
Nghe xong những lời này của Tuyết Băng, không những khiến thần sắc kinh hoảng trong mắt của các tướng lĩnh biến mất, ngay cả đám người Đại Sư, Đường Hạo bên này cũng không ngăn được vẻ mặt vui mừng, Đại Sư kinh hỉ nói:
– Tiểu Tam sẽ trở về sao? Đây thực sự là quá tốt.
Về phần các tướng lĩnh, phản ứng phía sau lại càng vui mừng ra mặt, thực lực của Đường Tam bày ra trên chiến trường đã từng khiến bọn hắn chấn động thật sâu, càng không chỉ một lần ngăn cơn sóng dữ, ngay cả nữ hoàng Bỉ Bỉ Đông của Võ Hồn đế quốc cũng nhiều lần bị thương trong tay hắn. Có thể nói, uy vọng của Đường Tam không người nào có thể so sánh. Lời này của Tuyết Băng, không thể nghi ngờ khiến lòng tin của các tướng lĩnh lại một lần nữa bùng lên.
Tuyết Băng thản nhiên cười nói:
– Các vị ái tướng, các người khả năng cũng phát hiện rồi, thời gian một tháng gần đây, sư phụ của ta, Lam Hạo Vương cũng không xuất hiện. Các ngươi nhất định rất nghi hoặc vì sao. Tốt lắm, hiện tại ta liền nói cho các ngươi. Chúng ta sở dĩ tạm thời rút quân, chính là bởi vì Lam Hạo Vương cũng không ở trong đại quân, nếu như sau đó xuất chiến, hiển nhiên rất khó thắng địch. Để không dao động quân tâm, ta liền hạ lệnh phong tỏa tin tức này. Hiện tại xem ra, cũng là lúc nên cho các ngươi biết, Lam Hạo Vương vĩ đại của chúng ta, ly khai quân doanh chính là vì tiến thêm một bước đề cao thực lực, có thể trợ giúp tốt Thiên Đấu đế quốc ta triệt để hủy diệt Võ Hồn đế quốc. Do đó người lựa chọn một đường thành thần, đi tiếp thu truyền thừa thần vị. Lão sư hiện tại đã hoàn thành đột phá cuối cùng, đang trên đường trở về, các ngươi nói cho ta biết, thời gian hai ngày tới, các ngươi có thể kiên trì không, có thể kiên trì đến khi Lam Hạo Vương trở về san bằng Gia Lăng quan không?
– Có thể…
Qua Long nguyên soái là người đứng lên đầu tiên, quỳ rạp xuống đất:
– Bệ hạ, cho dù chiến tới khi còn nhất binh nhất tốt (một người), chúng ta cũng quyết không lui về sau, nhất định kiên trì đến khi Lam Hạo Vương trở về. Tử chiến không lùi.
– Tử chiến không lùi.
Lòng tin của các tướng đã hoàn toàn bị huy động, vừa nghĩ đến sự cường đại của Đường Tam trên chiến trường, bọn họ liền tràn ngập lòng tin, theo Qua Long nguyên soái đồng thời hô to. Vù vù quỳ xuống đất.
Tuyết Băng gật đầu thỏa mãn, nói:
– Qua Long nguyên soái, làm sao an bài trận chiến ngày mai, liền gia cho người rồi. Kiên trì qua một trận chiến này, đế quốc tất thắng.
Qua Long nguyên soái mạnh mẽ đứng lên, quay về phía các tướng, hô lớn:
– Đế quốc tất thắng.
Nhất thời, tiếng hô đế quốc tất thắng vang vọng đại trướng, khí tức khủng hoảng khi Thiên Nhận Tuyết xuất hiện mà mang đến đều biến mất không sót chút gì. Dưới ý chỉ của Tuyết Băng, Qua Long nguyên soái tự mình suất lĩnh các tướng ly khai trung quân đại trướng, đi an bài bày binh bố trận cho trận chiến ngày mai.
Đợi khi tất cả bọn họ đều đi ra ngoài, Đại Sư lúc này mới kích động hỏi:
– Bệ hạ, Tiểu Tam cụ thể lúc nào trở về? Hắn sao lại không cho chúng ta biết.
Vẻ mặt cuồng nhiệt của Tuyết Băng lúc trước, lúc này lại tan rã như băng tuyết, phất tay cho nội thị hai bên lui ra, thở dài một tiếng, lắc đầu khổ não, thấp giọng nói:
– Ta cũng không biết.
– Cái gì?
Đại Sư thất kinh, Đường Hạo, Đường Khiếu, Trữ Phong Trí mọi người cũng đều giật mình đứng dậy.
Tuyết Băng khoát khoát tay, ý bảo mọi người ngồi xuống:
– Quốc sư, các vị tiền bối, tình hình vừa rồi mọi người cũng thấy được. Nếu như ta không để cho các tướng sĩ đủ hy vọng, chỉ sợ quân ta không chiến đã bại rồi. Ta cũng không có tin tức của Lão sư, cũng không biết người có thể trở về đúng lúc hay không.
Sắc mặt Đại Sư nhất thời cũng trở nên khó coi:
– Thế nhưng, bệ hạ, người làm như vậy chỉ là uống rượu độc giải khát, nếu như Tiểu Tam không thể trở về đúng lúc, chúng ta căn bản không có khả năng đối kháng với vị thần kia của Võ Hồn đế quốc. Sợ rằng trận chiến ngày mai ngay cả kiên trì một ngày cũng không được a!
Trữ Phong Trí nói:
– Bệ hạ, Đại Sư nói đúng. Hiện tại chúng ta không biết bao giờ Lam Hạo Vương trở về, đối mặt với đối thủ không thể chiến thắng, không bằng chúng ta tạm lánh một thời gian. Chờ Lam Hạo Vương trở về sẽ quyết một trận tử chiến cùng đối phương thế nào?
Tuyết Băng lắc đầu, ánh mắt của hắn trở nên kiên nghị:
– Không thể lui. Chính vì, binh bại như núi đổ. Một ngày lui về phía sau, chỉ sợ chúng ta đã không còn cơ hội nữa rồi. Ngộ nhỡ ngày mai chúng ta lui về phía sau, hôm sau Lão sư liền trở về, đối mặt với cường địch mà chúng ta lại lui lại, chẳng phải lại càng không có cơ hội sao? Cho dù Lão sư truyền thừa thành công, nhưng người cũng phải đối mặt với một vị cường giả thần cấp, chỉ sợ cũng rất khó chiến thắng. Lùi một bước, nói lời bất kính, vạn nhất Lão sư không về được, chúng ta thối lui thì có ý nghĩa gì đây? Võ Hồn đế quốc dưới sự chỉ huy của vị thần kia tiến quân thần tốc, chúng ta chưa chắc đã có thể sống qua mấy ngày. Chẳng thà trong trận chiến trước mắt liều mạng một lần. Kiên trì một ngày đêm, thì Lão sư có một ngày đêm thời gian trở về. Nếu như thực sự không kiên trì được, ta có chết cũng muốn chết trên chiến trường, tuyệt không thể chết trên đường bại lui. Thà rằng làm hoàng đế chết trận, cũng tuyệt không làm loại chạy trốn này.
Nghe xong những lời này của Tuyết Băng, bao gồm cả Đường Hạo ở bên trong, trong lòng các vị cường giả chỉ có một cảm giác, đó chính là chấn động.
Không thể nghi ngờ, thực lực của Tuyết Băng ở trước mặt bọn hắn giống như kiến hôi, vị trí hoàng đế của hắn có thể nói là nhặt được. Về chuyện hắn bái Đường Tam là sư phụ, Đường Hạo xem ra, đây chẳng qua chỉ là muốn lợi dụng lực lượng của Đường Tam mà thôi, trong lòng những cường giả này không ai chân chính để hắn vào mắt, chẳng qua bởi vì thân phận hoàng đế của hắn mới có chút cung kính.
Thế nhưng, giờ này phút này, tâm tình của mọi người đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, đối mặt với nguy cảnh như vậy, đối mặt với quân địch tồn tại một cường giả thần cấp, làm hoàng đế Tuyết Băng chẳng những không chút khiếp đảm, lại càng không có dự định tránh lui. Lại có thể chọn phương thức cứng đối cứng liều mạng với Võ Hồn đế quốc. Phải biết rằng, dưới tình huống thực lực cường giả song phương có chênh lệch thật lớn mà vẫn lựa chọn như vậy, cũng không khác gì tự sát, trừ khi Đường Tam có thể trở về kịp thời. Có thể có được dũng khí như vậy, cho dù như vậy thoáng có chút lỗ mãng, nhưng cũng vào lúc này Tuyết Băng lần đầu tiên chiếm được tôn kính của những cường giả trước mặt này.
– Tốt.
Đường Hạo hét lớn một tiếng.
Âm thanh ông ông trong đại trướng, khí phách mạnh mẽ, nhìn thẳng Tuyết Băng hật đầu:
– Không hổ là đồ tôn của ta. Không sai, ngươi nói rất đúng, chỉ có chúng ta chết trận, không có loại chạy trốn kia. Vị thần kia giao cho ta, cho dù chết, ta cũng muốn cho hắn chút ký hiệu. Sinh diệc hà hoan, tử diệc hà khổ? Người sống trên đời, có thể oanh oanh liệt liệt mà chết, cũng không hẳn không phải là một chuyện may mắn.
Đường Khiếu mỉm cười:
– Nhị đệ, ngươi đã quên ta sao? Huynh đệ hai người chúng ta đã bao nhiêu lâu không cùng đối mặt một địch nhân rồi. Có thể giao thủ cùng một vị cường giả thần cấp, đó chính là trải nghiệm mà ngay cả tổ phụ lão nhân gia cũng chưa từng. Chúng ta so với lão nhân gia còn may mắn hơn a!
Đại Sư cười ha hả:
– Tuy rằng trong quân không được uống rượu, bệ hạ, chúng ta hôm nay có thể phá lệ một lần hay không? Ta đột nhiên rất muốn uống rượu.
Tuyết băng cũng cười, bỗng nhiên đứng dậy, hét lớn một tiếng:
– Người đâu, bày rượu, để ta cùng các vị tiền bối say một phen, trước khi quyết chiến đối ẩm một hồi.
Một gã nội thị rất nhanh đi ra từ phía sau, thần sắc có chút xấu hổ nói nhỏ vài câu bên tai Tuyết Băng. Tuyết Băng ngạc nhiên nói:
– Hỏng rồi, để quân kỷ nghiêm minh, lần này xuất chinh ta không cho phép mang theo rượu. Việc này…
Đường Hạo cười ha ha, nói:
– Đồ tôn a đồ tôn, nếu như ngươi có thể vượt qua ải khó khăn lần này, ta dám khẳng định, sau này ngươi nhất định là một vị minh quân. Để chúng ta lấy trà thay rượu, cũng là như nhau.
Thân là đế vương, nếu như đổi người khác, bị kêu đồ tôn trước mặt người khác, trong lòng ít nhiều có chút không thoải mái, nhưng trong lòng Tuyết Băng lúc này lại tràn ngập hưng phấn, hắn minh bạch, những cường giả của giới hồn sư trước mặt này đã chân chính chấp nhận mình rồi.
– Tốt, vậy lấy trà thay rượu.
Màn đêm buông xuống, bất luận là Gia Lăng quan hay là Thiên Đấu đế quốc đại doanh, đều khua chiêng gõ mõ. Khí tức xơ xác tiêu điều trong đại quân song phương dần nhộn nhạo. Yên lặng một tháng, một trận chiến cuối cùng bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Thiên Sứ Thần mà trở nên hết sức căng thẳng.
Một đêm bình yên. Sáng sớm ngày thứ hai.
Không đợi đại quân của Võ Hồn đế quốc ra khỏi thành, trời mới tờ mờ sáng, tiếng trống trận đã nổ vang trong đại doanh của Thiên Đấu đế quốc.
Tùng tùng đông, tùng tùng đông, tùng tùng tùng tùng tùng tùng đông.
Trống trận được chế tạo từ da trâu, được đại lực sĩ trong quân đánh lên bộc phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, trong trăm vạn đại quân, chí ít có nghìn, mặt trống trận cùng đánh. Đại doanh của Thiên Đấu đế quốc các cửa đều được mở ra, đại quân như thủy triều từ trong quân doanh tràn ra.
Lao ra đầu tiên là khinh kỵ binh. Khinh kỵ binh đóng quân ở hai bên đại quân, lúc này tràn ra từ trong quân doanh, giống như hai cánh của Thiên Đấu đế quốc đại quân nhanh chóng triển khai.
Xuất hiện ngay sau đó, là trung quân bộ binh, khinh trang (trang bị nhẹ) bộ binh phía trước, trọng trang bộ binh ở phía sau, bước chỉnh tề mà mạnh mẽ tiến nhập chiến trường.
Trung quân tả hữu hai bên, phân biệt là Đường gia quân do Đại Sư chỉ huy và Thiên Đấu đế quốc hồn sư quân đoàn do huynh đệ hai người Đường Khiếu, Đường Hạo chỉ huy. Trao đổi như vậy, chính là bởi vì trong Đường gia quân có không ít người đến từ Đơn chúc tứ gia tộc, oán khí của bọn họ đối với Hạo Thiên tông vẫn còn, để không xảy ra ảnh hưởng trong chiến đấu, thống quân hai bên tạm thời trao đổi.
Sau trung quân, chính là chủ lực tuyệt đối trong đại quân của Thiên Đấu đế quốc Trọng trang kỵ binh quân đoàn, một trận chiến này, đại quân của Thiên Đấu đế quốc có thể nói là dốc toàn bộ lực lượng, hơn mười quân đoàn hộ vệ bộ binh ở hai cánh đi ra sau cùng từ đại doanh. Trăm vạn hùng binh, trùng trùng điệp điệp áp bách về phía Gia Lăng quan.
Đây chính là trăm vạn hùng binh a! Trong giờ phút này, áp lực cường đại khiến thủ quân trên Gia Lăng quan đều có cảm giác không thở nổi, đối mặt với khí thế to lớn của Thiên Đấu đế quốc, cho dù là Thiên Nhận Tuyết đứng trên thành cũng không khỏi nhíu mày. Nàng tuy rằng đã tiến giai thành thần, nhưng với thực lực của nàng phóng thích ra khí thế cũng không có khả năng so sánh với trăm vạn đại quân.
Lúc này, trong lòng Thiên Nhận Tuyết không khỏi thoáng có chút dao động, Đường Tam đã trở về? Nói cách khác, vì sao Thiên Đấu đế quốc vào lúc này lại lựa chọn dốc toàn bộ lực lượng chứ?
– Truyền lệnh của ta, khai thành, xuất chiến.
Thiên Nhận Tuyết trầm giọng quát.
– Tuân lệnh.
Sáu đại cung phụng đồng thời lĩnh mệnh. Chẳng qua, mệnh lệnh của bọn họ lại trì hoãn một chút mới có tác dụng. Thủ quân trên Gia Lăng quan có thể nói đã bị đại quân của Thiên Đấu đế quốc đả sợ (đánh cho sợ luôn), cho dù là hồn sư quân đoàn của Võ Hồn điện cũng không ngoại lệ. Lúc này mắt thấy Thiên Đấu đế quốc đại quân lấy khí thế trước nay chưa từng có ép đến, trong lòng bọn họ làm sao có thể không bị run sợ chứ? Chẳng qua, dưới áp bách của hồn sư quân đoàn, trong sự thúc dục của sáu đại cung phụng, các quân đoàn của Võ Hồn đế quốc chính là không cam tâm hoàn tất tập kết.
Cửa thành Gia Lăng quan mở rộng ra, tổng cộng mười vạn đại quân, từ trong quan tràn ra.
Mười vạn người, nghe thì thấy không ít rồi, nhưng khi đối diện với trăm vạn hùng binh, chiến tranh còn chưa bắt đầu, binh sĩ của Võ Hồn đế quốc bên này đã có không ít người hai chân đều run rẩy. Trong mắt bọn họ, chiến tranh như vậy có khác gì đi chịu chết chứ?
Trong thời gian Thiên Nhận Tuyết chỉ huy cường giả của Võ Hồn đế quốc xuất chiến, khích lệ khí thế quân đội bên mình, đột nhiên, một tiếng huýt dài của long ngâm hổ gầm giống như con sóng động trời từ phương xa vọng tới.
– Thiên Nhận Tuyết ở đâu.
Nương theo tiếng huýt dài, từ bên sườn Thiên Đấu đế quốc đại quân, một đoàn quang mang màu vàng lam trong nháy mắt phóng đại, cũng đã tới phía trên đại quân Thiên Đấu đế quốc, thấp thoáng trong quang mang màu vàng lam, bảy đạo thân ảnh xuất hiện giữa không trung.
Người dẫn đầu, khải giáp toàn thân một màu vàng lam, tám cánh hoa văn lượn sóng sau lưng xòe ra, đầu đội Tam Xoa Hải Thần khôi, trong tay cầm Hải Thần Tam Xoa Kích, chính là Đường Tam đã truyền thừa Hải Thần thần vị.
Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay Đường Tam chỉ thẳng Gia Lăng quan phía đối diện, thần niệm không lồ của hắn trong nháy mắt tập trung trên người Thiên Nhận Tuyết.
– Hải Thần Đường Tam ở đây, Thiên Nhận Tuyết ở đâu.
Đường Tam hét lớn một tiếng, thần niệm khổng lồ giống như sóng biển từ trên trời giáng xuống, đại quân của Thiên Đấu đế quốc chỉ cảm thấy như trời hạn gặp mưa rào, tinh khí thần trong nháy mắt được đề cao tới đỉnh. Vốn đã có khí thế cuồn cuộn khi Đường Tam cố ý hô to thân phận Hải Thần của bản thân thì càng tăng đến đỉnh điểm.
Mượn tín niệm của trăm vạn hùng binh ngưng tụ lại, khí thế của Đường Tam đồng thời cũng được đề cao tới đỉnh, một vòng quang mang màu vàng lam từ trên người hắn khuếch tán ra, đám người Đái Mộc Bạch, Tiểu Vũ ở bên người dưới sự hộ tống của Hải Thần lực tiến nhập tiền phương đại quân. Trên người mỗi người bọn họ đều đồng dạng phóng xuất chín hồn hoàn, nhất là hồn hoàn mười vạn năm màu đỏ sắp hàng ở cuối cùng, càng thêm huyễn lệ chói mắt.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đường Môn - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/12/2020 03:29 (GMT+7) |