Nghĩ thông suốt được điểm này, trong lòng Đường Tam nhất thời trở nên thanh tỉnh lại. Cảm giác đau nhức từ đùi phải truyền đến. Lam Ngân Hoàng xương đùi phải bắt đầu bị rút ra, sự thống khổ từ đó gây ra cũng không làm phiền đến những suy nghĩ trong lòng hắn.
Nếu Hải Thần có thể cảm nhận được những biến hóa trong nội tâm Đường Tam lúc này, nhất định sẽ rất vui mừng. Bởi vì nếu có Hải Thần Chi Tâm ở đây, cũng sẽ nhắc nhở hắn, đây chính là khảo hạch về thất tình. Nguyên bản quá trình truyền thừa Hải Thần vốn là khảo hạch về lục dục, tương ứng với sáu khối hồn cốt của Hồn sư thông thường. Nhưng Đường Tam lại là ngoại lệ, hắn có thêm một khối Ngoại phụ hồn cốt Bát Chu Mâu, tổng số hồn cốt là bảy, nên lúc này mới đổi từ lục dục sang thất tình.
Con người có Thất tình Lục dục, đây là cảm xúc căn bản của nhân loại, là không thể tránh khỏi. Bất luận kẻ nào cũng không thể có ngoại lệ. Loại khảo hạch thế này là khó khăn đến mức nào. Cho dù trước đó có được nhắc nhở, dưới sự quấy nhiễu của năng lượng Hải Thần, muốn thông qua cũng là vô cùng khó khăn. Huống chi Đường Tam trước đó cũng không có được sự nhắc nhở gì, trực tiếp tiến hành khảo hạch, càng là khó khăn hơn, cơ hồ không thể thông qua.
Nhưng mà, nhờ trước đó Hải Thần đã giúp hắn giải tỏa bớt khúc mắc, hơn nữa, lại có thêm vài phần vận khí, đã dự đoán được nội dung các cửa ải trong quá trình truyền thừa Hải Thần, một phần còn nhờ khi Đường Tam thông qua Hải Thần Bát khảo, đạt được Hải Thần thân hòa độ đạt đến một trăm mười lăm phần trăm nữa, nên chuyện không thể đã biến thành có thể. Đường Tam cũng không có làm mọi người thất vọng, bắt đầu từ cửa ải thứ ba trở đi, quá trình truyền thừa của hắn càng trở nên thuận lợi hơn.
Cửa ải thứ ba, khảo hạch chính là một chữ “Ai”. Bị rút ra chính là Lam Ngân Hoàng xương đùi phải hồn cốt của Đường Tam, sau đó xuất hiện, là một cảnh tượng hư ảo. Cảnh tượng này chính là, tình cảnh lúc trước vì cứu Đường Hạo, A Ngân mẹ Đường Tam đã trong nháy mắt lựa chọn việc hiến tế bản thân. Mà Đường Tam lúc này, chỉ cần nhấc tay lên một cái, là ngay lập tức có thể cứu được mẫu thân trong ảo cảnh. Không gian tràn ngập sự đau thương, cực kỳ dễ dàng làm người ta lâm vào trầm luân.
Nhưng có được kinh nghiệm của hai cửa ải trước, bất luận ảo cảnh trước mắt như thế nào, Đường Tam thủy chung vẫn bảo trì thân thể, giữ chặt tâm trí. Càng làm cho hắn kinh hỉ hơn chính là, hiệu quả phá tan ảo cảnh của Tử Cực Ma Đồng của hắn ở trong này cũng có thể sử dụng. Dù sao, Tử Cực Ma Đồng cũng không phải là lực lượng thuộc về thế giới này. Ảo cảnh mặc dù có được lực mê hoặc cực đại, nhưng Đường Tam vẫn có thể mạnh mẽ chống lại được. Thoải mái thông quan. Sau đó hồn cốt Lam Ngân Hoàng Xương đùi phải cũng biến thành một cây Lam Ngân Thảo, cây Lam Ngân Thảo bình thường nhất, được quang mang kim sắc vờn quanh, nhẹ nhàng nằm trên cái bục nhỏ thứ ba.
Ngay sau đó, là cửa ải thứ tư, bị rút ra chính là hồn cốt Chân trái của Đường Tam, sau đó vẫn là xuất hiện một ảo cảnh. Lúc này đây, nhân vật trong ảo cảnh lại thay đổi thành Tiểu Vũ, cảnh tượng diễn ra chính là lúc Tiểu Vũ vì Đường Tam mà tiến hành hiến tế, linh hồn sắp sửa tan biến. Chứng kiến một màn này, làm cho nội tâm Đường Tam tràn ngập sự sợ hãi.
Có được kinh nghiệm của ba cửa ải trước cùng với thấu hiểu bản chất khảo nghiệm, Đường Tam vẫn giữ tâm vững như thiết, mạnh mẽ ngăn chặn tinh thần mình bị Hải Thần thần lực làm ảnh hưởng. Lại thông quan. Hồn cốt Tà Ma Hổ Kình Chân trái hóa thành một con Hổ kình thật lớn, nằm trên cái bục tròn nhỏ thứ tư.
Đến lúc này, tám cửa ải của quá trình truyền thừa Hải Thần, Đường Tam đã thông qua được bốn cửa ải. Sau khi thông qua cửa ải thứ tư, Đường Tam nhất thời cảm nhận được thân thể của mình cũng bắt đầu xuất hiện biến hóa. Xương cốt, cơ thể cùng với kinh mạch vốn nguyên bản là có màu vàng, lúc này bắt đầu dần dần đỏ lên, biến thành màu Xích kim sắc giống như lúc Thiên Nhận Tuyết toàn lực phát động công kích lúc trước vậy. Trải qua quá trình tẩy lễ của bốn loại cảm xúc biến hóa, đã không nhận thức được, cải tạo lại thân thể hắn. Đồng thời Hải Thần thần lực đang từng chút từng chút một dung nhập vào trong thân thể hắn.
Đến lúc này, Đường Tam còn lại trong người ba khối hồn cốt còn chưa bị rút ra. Mà Đường Tam cũng biết, ba khối hồn cốt này mới là quan trọng nhất.
Bát Chu Mâu tiến hóa thành thần cấp, cùng với hắn tuy hai mà một, còn có thể giúp hắn cảnh giác. Thiên Thanh Ngưu Mãng cánh tay phải hồn cốt ẩn chứa linh hồn Đại Minh, có thể nhắc nhở hắn. Lam Ngân Hoàng Xương đùi phải là do mẫu thân hắn để lại cho hắn, trong đó tràn ngập sự yêu thương, đương nhiên là không có vấn đề gì. Tà Ma Hổ Kình Xương chân trái tuy rằng xuất thân từ con Mười vạn năm hồn thú Tà Ma Hổ Kình Vương, nhưng là hồn cốt xương chân trái, tầm quan trọng đối với thân thể cũng không quá lớn. Hơn nữa, Đường Tam hoàn toàn có thể đủ tỉnh táo để áp chế những cảm xúc phát sinh sau khi rút nó ra. Cho nên, bốn cửa ải đầu tiên này có thể nói là tương đối thoải mái mà vượt qua. Đương nhiên, điều kiện quan trọng nhất chính là do Đường Tam có thể trong khoảng thời gian ngắn đã hiểu thông suốt nội dung chân chính của các cửa ải Hải Thần truyền thừa, mới dễ dàng thông qua như vậy.
Nhưng mà, bốn cửa ải sau này sẽ khó khăn hơn trước rất nhiều. Không nói đến việc khôi phục lại Hải Thần Tam Xoa Kích, chỉ riêng việc thông qua ba cửa ải thất tình sau này cũng đã không dễ dàng rồi. Đầu tiên, khối Thân thể hồn cốt của Đường Tam chính là lấy được từ con Trăm vạn năm hồn thú Thâm Hải Ma Kình Vương. Không cần nói, Thâm Hải Ma Kình Vương chính là hận hắn thấu xương, không chỉ giết chết nó, ngay cả thi thể của nó cũng tàn phá. Thời điểm mà Đường Tam phải thông qua cửa ải của nó, Thâm Hải Ma Kình Vương chẳng những sẽ không giúp hắn giải trừ mê cảnh, chỉ sợ linh hồn còn tồn tại trong khối hồn cốt kia sẽ càng tận khả năng giúp Hải Thần thần lực tiến hành mê hoặc hắn nữa. Đây cũng là khối hồn cốt trọng yếu nhất trong sáu khối hồn cốt, khó khăn tự nhiên sẽ rất lớn.
Về phần Tinh thần ngưng tụ Trí tuệ hồn cốt lại càng không cần phải nói. Là hồn cốt nằm tại đại não a. Thế nào nó cũng mang đến cho Đường Tam sự thống khổ mãnh liệt nhất. Hơn nữa, khối hồn cốt này còn dung hợp một bộ phận năng lượng của Hải Thần Chi Tâm, tại quá trình tiến hành khảo hạch sẽ xuất hiện ra tình huống đặc biệt gì, ngay cả Đường Tam một chút dự đoán cũng không có.
Cuối cùng, là cái hồn cốt nguyên bản vốn không thể xuất hiện ra vấn đề gì, hồn cốt Thái Thản Cự Viên Cánh tay trái hồn cốt. Bản thân khối hồn cốt này trong số các hồn cốt cũng đứng ở vị trí phía sau. Hơn nữa nó lại đến từ chính Thái Thản Cự Viên Nhị Minh, với mối quan hệ giữa Nhị Minh và Đường Tam, cũng tuyệt không có chuyện ngáng chân hắn. Nhưng điểm mấu chốt chính là, trong khối Cánh tay trái hồn cốt này đang ẩn chứa năng lượng của Tu La Thần. Đường Tam cơ hồ có thể khẳng định, muốn đem khối hồn cốt này từ cơ thể mình rút ra, chỉ sợ là vô cùng khó khăn. Cho dù Tu La thần lực đã hoàn toàn bị áp chế vào trong Hạo Thiên Chùy của mình, cũng vẫn sẽ như vậy.
Sự thật chứng minh, những phán đoán của Đường Tam là hoàn toàn chính xác. Khối hồn cốt thứ năm bị rút ra, chính là khối Đầu hồn cốt. Tinh Thần Ngưng Tụ Trí Tuệ hồn cốt.
Cơ hồ là trong nháy mắt khối hồn cốt bị rút ra, đại não Đường Tam đã lâm vào trống rỗng, cái này cũng không phải là cảm giác đau nhức, mà giống như là lúc hắn bị Hải Thần đưa đến nơi này vậy, căn bản là không thể khống chế, tinh thần thế giới của hắn trong lúc này đã không còn cảm giác được bất cứ thứ gì nữa.
Quang mang màu đỏ nhàn nhạt bắt đầu xuất hiện bên trong thế giới trống rỗng kia, hồng quang đó chậm rãi ngưng tụ, làm thành hình dáng một trái tim thật lớn, xuất hiện trước mắt Đường Tam. Thân thể hắn lúc này cũng đã không thể khống chế, xuất hiện bên trong thế giới đó. Hắn muốn khống chế Tử Cực Ma Đồng của mình để phá vỡ ảo cảnh trước mắt, nhưng căn bản là không thể làm được. Một chút năng lượng cũng không thể điều động lên. Tại trong thế giới ý thức này, hắn không khác gì một người bình thường cả.
Đúng lúc đó, cảnh vật xung quanh đột nhiên biến đổi, nguyên bản thế giới tái nhợt lúc này đã xuất hiện vô số ánh sáng chiếu rọi.
Một mảnh rừng rậm xanh biếc, một tiểu hồ trong suốt nhìn thấy tận đáy, âm thanh côn trùng, chim chóc líu lo vang lên quanh quẩn bên tai. Không khí mát mẻ thanh thoát làm cho người ta vô cùng khoan khoái. Ngay tại tâm điểm của bức họa tuyệt mỹ trước mắt này, ngồi trên một tảng đá lớn kế bên bờ hồ, là một cô gái toàn thân áo trắng, suối tóc đen dài thả xuống tận làn nước trong vắt. Trên tay nàng đang cầm một cây lược nhỏ thanh mảnh, đang nhẹ nhàng chải tóc.
Nhìn thấy nàng, Đường Tam ngây dại, Tiểu Vũ, đúng vậy, cho dù không cần nhìn kỹ, Đường Tam cũng biết, đây chính là Tiểu Vũ của mình a!
Hắn lúc này, đang đứng cách Tiểu Vũ khoảng hơn hai thước, đột nhiên, Tiểu Vũ nghiêng đầu lên, tràn ngập ôn nhu hất nhẹ mái tóc dài của mình ra phía sau, lộ ra dung nhan tinh xảo không tì vết của mình, nhìn Đường Tam, thản nhiên cười:
– Ca, ngươi có biết không?
– Biết cái gì?
Đường Tam nói theo bản năng.
Ánh mắt Tiểu Vũ tràn ngập vui vẻ, mỉm cười:
– Mẹ từng nói, tóc của người con gái cả đời chỉ có thể để cho một nam nhân duy nhất chải thôi, ngươi bằng lòng giúp ta chải đầu không?
– Bằng lòng, ta đương nhiên bằng lòng.
Đường Tam khẩn cấp trả lời, tình yêu nồng đậm trong nháy mắt tràn ngập tâm trí hắn, lúc này trong lòng hắn đã không còn bất cứ cái gì nữa rồi. Có thể chải đầu cho Tiểu Vũ, cùng với nàng trải qua những ngày vui vẻ, đó là chuyện khát vọng nhất trong lòng Đường Tam.
Tiểu Vũ mặt ửng đỏ cười, làm cho dung nhan nàng thêm động lòng người, sắc thái càng thêm diễm lệ, ngượng ngùng nhẹ nhàng nâng lên cây lược gỗ, có chút không dám nhìn thẳng Đường Tam, nhẹ nhàng nói:
– Cho ngươi.
Nâng tay lên, Đường Tam muốn bước tới cầm lấy cây lược gỗ, nhưng tay hắn đã dừng lại ở không trung.
Đây là ảo cảnh, trước mắt tất cả đều là ảo cảnh, ta như thế nào lại có thể ở cùng với Tiểu Vũ bên cạnh cái hồ nằm ở trung tâm Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cơ chứ? Tuy rằng đây là thế giới tinh thần, nhưng mà, nếu như mình bước lên một bước cầm lấy cây lược gỗ, như vậy, rất có thể chính trong hiện thực mình cũng bước lên một bước, rời khỏi cái bục trung tâm kia.
Nếu Đường Tam lúc này có thể thi triển ra một cái hồn kỹ nào đó, nhất định có thể lấy được cây lược gỗ, nhưng mà, đây lại là bên trong thế giới tinh thần, hắn căn bản không thể làm gì được.
Nhưng cho dù là vậy, trong lòng Đường Tam vẫn là tràn ngập tình yêu đối với Tiểu Vũ. Trong bảy loại tình cảm của hắn, khó có thể khắc chế nhất chính là một chữ “Ái” (yêu) này. Trong lòng hắn, mong manh nhất cũng là một chữ này. Có thể nói, đây chính là sơ hở lớn nhất của hắn.
Dù cho biết rõ mọi cảnh trước mắt đều là ảo cảnh, Đường Tam cũng không thể nào có thể cứng rắn là cự tuyệt Tiểu Vũ được. Chính là ngơ ngác nhìn nàng, vẫn không nhúc nhích.
Sau một lúc lâu, Tiểu Vũ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Tam, ánh mắt nàng cũng đã có chút ngây dại ra. Một tầng nước mắt trong suốt đã xuất hiện trên cặp mắt nàng, nàng cũng không có nhìn thẳng Đường Tam, mà cúi đầu nhìn xuống cái lược gỗ đang nằm trong tay mình. Thanh âm của nàng vừa nghẹn ngào vừa pha lẫn một chút run rẩy:
– Ca, ngươi không muốn chải đầu cho ta sao?
– Không, ta bằng lòng, ta bằng lòng.
Sự yêu thương nồng nàn phá tan lý trí, Đường Tam kịch liệt hét lên. Hắn như thế nào có thể nhẫn tâm nhìn thấy Tiểu Vũ của mình thương tâm đây? Cho dù là Tiểu Vũ ở trong ảo cảnh, hắn cũng căn bản không thể cự tuyệt.
… Bạn đang đọc truyện Đường Môn – Quyển 5 tại nguồn: http://truyensex.moe/duong-mon-quyen-5-full/
Hải Thần đảo, Hải Thần sơn, Hải Thần điện.
Hải Thần Đấu La Ba Đấu Tây hiến tế sinh mạng của mình mới giúp Đường Tam mở ra cánh cửa thông đạo đến Hải Thần Thần điện, tất cả những việc này đồng dạng đều lọt hết vô tầm mắt của đám Sử Lai Khắc Lục quái.
Thân thể bọn họ hoàn toàn bị kim quang bao phủ, có thể cảm giác rõ ràng năng lượng nồng đậm không ngừng từ trong cánh cửa kia trào ra, thông qua sáu cái bục mà bọn họ đang đứng, thấm vào thân thể bọn họ. Cùng lúc đó, tinh thần lực sáu người bọn họ cũng hòa hợp thành một thể, cùng với đám hỏa diễm Xích kim sắc kia liên thông với nhau, trở thành thứ đảm bảo cho cánh cửa kia liên tục mở ra.
Hải Thần thần điện không giống với Thiên Sứ Thần điện, có một cánh cửa dẫn đến nơi truyền thừa. Thiên Đạo Lưu hiến tế cũng khác với Ba Đấu Tây hiến tế. Thiên Đạo Lưu hiến tế chính là giúp Thiên Nhận Tuyết mở ra cánh cửa thông đạo đó, chỉ cần Thiên Nhận Tuyết có thể hoàn thành quá trình truyền thừa của Thiên Sứ Chi Thần, lập tức có thể bằng vào lực lượng của chính mình mở lại cánh cửa kia mà đi về.
Mà Ba Đấu Tây chẳng những phải mở ra cánh cửa thông đạo dẫn đến nơi truyền thừa, mà còn phải sử dụng năng lượng của mình để dựng lên cánh cửa đó. Nếu cánh cửa này đóng lại, như vậy, cho dù là Đường Tam có thể trở thành Hải Thần, cũng sẽ vĩnh viễn không thể trở về thế giới nhân loại, chỉ có thể ở lại nơi truyền thừa.
Bởi vậy, tại thời điểm truyền thừa Hải Thần, cần phải có sáu người đến đây để duy trì cánh cửa này. Vốn là, theo Hải Thần an bài, đây là việc của Thất Thánh Trụ Thủ Hộ đấu la phải làm. Nhưng mà, Ba Đấu Tây lại biết, Sử Lai Khắc lục quái đối với Đường Tam là một lòng, hơn nữa đều đã thông qua ít nhất là Hải Thần Hắc cấp khảo hạch, tuy rằng thực lực của bọn họ còn yếu một chút, nhưng tinh thần lực bọn họ lại không kém hơn Hải Thần Thất Thánh Trụ Thủ Hộ đấu la chút nào. Để cho bọn họ đến đây thủ hộ, hiệu quả sẽ tốt hơn.
Từ lúc Đường Tam bắt đầu tiến vào nơi truyền thừa, Sử Lai Khắc lục quái đều có thể chứng kiến tất cả các hành động của hắn, tầm nhìn của bọn họ cũng cùng với Đường Tam tiến vào trong nơi truyền thừa kia. Thậm chí là ngay cả những biến hóa về tinh thần của Đường Tam bọn họ cũng có thể chứng kiến được. Đây chính là một trong các lợi thế của người duy trì cánh cửa thông đạo. Có thể xem được quá trình truyền thừa, đối với tương lai của bọn họ cũng có rất nhiều chỗ tốt.
Bọn họ đều chứng kiến được quá trình Đường Tam phá vỡ vầng hào quang bảo hộ cho Hải Thần Thần điện, cũng nhìn thấy được Hải Thần chân chính. Đương nhiên khi Đường Tam bắt đầu tiến hành truyền thừa, tầm nhìn của bọn họ cũng tiến vào trong thế giới kim sắc kia, không có khả năng nghe thấy những lời nói của hai vị thần tại Hải Thần Thần điện.
Tại thời điểm Đường Tam thông qua cửa ải đầu tiên, mọi người còn vì hắn mà toát mồ hôi hột một phen. Nhưng khi Đường Tam hiểu thông suốt được điểm mấu chốt của các cửa ải truyền thừa, liên tiếp thông qua bốn cửa, tâm tình mọi người mới thả lỏng được vài phần.
Duy nhất chỉ có một người vẫn còn khẩn trương, chính là Tiểu Vũ, nàng khẩn trương cũng không phải bởi vì nàng lo lắng cho Đường Tam, mà là vì những lời nhắc nhở của Đại Minh đối với Đường Tam, làm cho nàng thương cảm, cho nên trong lòng của nàng tâm tình vẫn còn thắt chặt.
Lúc này, tầm nhìn của sáu người cũng đắm chìm trong ảo cảnh trong tinh thần của Đường Tam, cũng hoàn toàn có thể nghe thấy những gì mà Tiểu Vũ kia nói với Đường Tam.
Theo như đám Đái Mộc Bạch, Áo Tư Lạp này xem qua, ảo cảnh này đối với Đường Tam căn bản là không gây chút khó khăn nào. Các cửa ải trước hắn đều có thể thoải mái thông qua, như thế nào lại có thể không nhận biết nổi quang cảnh trước mắt kia đều không phải cảnh thật chứ. Tiểu Vũ kia cũng bất quá chỉ là một ảo cảnh mà thôi.
Ngay thời điểm nghe thấy Đường Tam hò hét lên, ngoại trừ Tiểu Vũ ra, năm người Đái Mộc Bạch, Áo Tư Lạp, Mã Hồng Tuấn, Trữ Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh đều không khỏi ngây người ra. Bọn họ như thế nào cũng không nghĩ ra, thông minh tuyệt đỉnh như Đường Tam, lại có thể xúc động như vậy, vượt không nổi cửa ải thất tình thứ năm này.
Duy chỉ có Tiểu Vũ, lúc này mới chân chính hiểu rõ tâm tình Đường Tam, hắn là không muốn cự tuyệt ta a! Cứ việc là ảo cảnh, nhưng mà những gì xảy ra trong ảo cảnh, nội dung lại hoàn toàn là chân thật. Thậm chí là ngay cả tâm tình khi chải đầu kia phát ra đều là chân thật cả. Cảm xúc của Đường Tam đã bị thần lực của Hải Thần ảnh hưởng, tình yêu trong nội tâm hắn đã hoàn toàn dâng lên, lý trí rốt cuộc cũng bị tình cảm phá tan. Chỉ một chữ “ái” thôi, đã làm cho hắn hoàn toàn quên mất là mình đang trong quá trình truyền thừa Hải Thần.
Đối mặt với tình cảnh như vậy, cứ việc là đang bị bao phủ trong kim quang nồng đậm kia, thân thể không thể cử động được, nhưng Tiểu Vũ vẫn là toàn lực gào thét:
– Ca, đó không phải là ta, không phải là ta đâu!
Thanh âm của Tiểu Vũ, quanh quẩn bên trong Hải Thần điện, cũng làm thức tỉnh lại Sử Lai Khắc ngũ quái, nhưng bọn hắn ai cũng hiểu rõ, thanh âm của Tiểu Vũ căn bản là không có khả năng truyền đến thế giới kia. Tiểu Vũ gào thét khàn cả giọng, cũng làm cho tâm tình bọn họ trầm xuống tận cùng, nếu không thể thông qua quá trình truyền thừa của Hải Thần, Tiểu Tam đã xong rồi…
Nhưng mà, đáp án thường cũng không phải tuyệt đối.
Ngay lúc cả đám nghĩ rằng Đường Tam thật sự đã xong rồi, bên trong ảo cảnh, Đường Tam lại trong nháy mắt ngừng phắt lại.
Cúi đầu, có chút không thể tin tưởng được nhìn xuống cánh tay phải của mình. Sự yêu thương nồng đậm trong mắt Đường Tam cũng không có biến mất, chỉ là đã dời mục tiêu đi.
Đúng vậy, hắn nghe được âm thanh của Tiểu Vũ, cho dù chỉ là một tia âm thanh mỏng manh nhất ở sâu trong nội tâm của hắn vang lên, hơn nữa, hắn cũng chỉ có nghe được có bốn chữ: “Đó không phải ta”.
Nhưng mà, như vậy cũng đã đủ rồi. Tiểu Vũ gào thét, cảnh tỉnh Đường Tam, hắn nghe được âm thanh của nàng. Đúng vậy, ảo ảnh trước mặt quả thật giống hệt Tiểu Vũ, nhưng nàng không phải Tiểu Vũ của ta, ta chỉ có thể vì Tiểu Vũ của ta mà chải đầu thôi, chứ không phải vì nàng.
Oanh…
Tất cả ảo cảnh ầm ầm đổ sụp, ngay khi Đường Tam trở về lại thế giới kim sắc truyền thừa của Hải Thần, hắn lập tức chứng kiến, một bộ đầu lâu màu Lam kim sắc xuất hiện trước mắt mình. Quang mang mơ hồ lộ ra trên đó, đúng là giống y đúc như luồng quang mang do Hải Thần Chi Tâm phát ra trước đây.
Ngay cả Đường Tam cũng không biết, hắn sở dĩ có thể nghe được âm thanh của Tiểu Vũ, cũng không phải là do Tiểu Vũ dùng hết sức mà gào thét, mà do bởi vì hắn cùng với Tiểu Vũ có tâm linh cảm ứng.
Tâm linh cảm ứng quả thật là có tồn tại, ví dụ như đối với anh chị em song sinh, vợ chồng nhiều năm, hay là phụ tử tình thâm đều có khả năng xuất hiện ra tâm linh cảm ứng.
Mà tâm linh cảm ứng giữa Đường Tam cùng với Tiểu Vũ, lại là do bởi vì trước đây Tiểu Vũ đã vì hắn mà hiến tế. Tuy rằng Đường Tam đã trả lại hồn hoàn cũng với hồn cốt lại cho Tiểu Vũ, nhưng từ trên ý nghĩa nào đó mà nói, hai người từng chân chính hòa hợp thành một thể. Dưới tình huống như vậy, giữa linh hồn của Tiểu Vũ và linh hồn Đường Tam đã hình thành một cái cầu nối vô hình. Đối mặt với việc sinh mệnh Đường Tam gặp nguy hiểm, Tiểu Vù gào thét khàn cả giọng, cái cầu nối này vì bọn họ mà truyền đi một tia âm thanh mỏng manh. Tuy là chỉ trong nháy mắt, và lại ở trong hai thế giới bất đồng, nhưng vẫn đã cảnh tỉnh được Đường Tam, đủ giúp cho hắn từ trong loại tình cảm thứ năm trong thất tình, sơ hở lớn nhất của hắn, một chữ “ái”, có thể dễ dàng giãy ra.
Đường Tam thở mạnh từng ngụm từng ngụm hổn hển, hồn lực trong cơ thể không tự khống chế vận chuyển cao độ, nhìn xuống cánh tay phải của mình, hồi tưởng lại âm thanh mỏng manh mà lo lắng của Tiểu Vũ vừa gọi mình. Một niềm lo lắng tràn ngập trong tim hắn. Tuy rằng hắn liên tục bị thống khổ của việc bị rút ra hồn cốt dày vò, lại thêm thừa nhận liên tục tinh thần khảo nghiệm, nhưng chính tiếng kêu kia của Tiểu Vũ, lại làm cho tinh thần lực của Đường Tam ngưng tụ đến một trình độ trước giờ chưa từng có. Cùng lúc này, khi Đường Tam vừa thông qua được cửa ải thứ năm, trên làn da Đường Tam, xuất hiện một tầng Lam kim sắc nhàn nhạt, những tiêu hao về thể lực khi nãy một lần nữa được khôi phục.
Quá trình truyền thừa Hải Thần cũng không có ngừng lại, ngay khi bộ đầu lâu nhìn giống như làm bằng thủy tinh lam kim sắc kia cùng với cái bục nhỏ thứ năm bay trở về vị trí của nó, cái bục nhỏ thứ sáu đã bay ra. Lúc này, cánh tay năng lượng liên tục rút hồn cốt ra kia đã trở nên rất lớn, bàn tay kim sắc to lớn kia trực tiếp xuất hiện ngay trước mặt Đường Tam, cách hắn khoảng một thước, chợt làm ra một động tác giống như chụp cái gì đó.
Chính một động tác nhìn qua đơn giản này, lại làm cho Đường Tam có cảm giác như là ngay cả linh hồn của mình cũng đang bị rút ra vậy. Sự thống khổ mãnh liệt trước giờ chưa từng có trong nháy mắt tràn ngập trong mỗi một sợi thần kinh trong cơ thể hắn.
Không cần phải nói, Thân thể hồn cốt là khối hồn cốt lớn nhất trong sáu khối, cũng là khối hồn cốt quan trọng nhất trong sáu cái đối với một hồn sư, nó bị rút ra, đương nhiên sẽ gây ra sự thống khổ mãnh liệt nhất. Xương cốt toàn thân, toàn bộ cơ thể đều có cảm giác như bị đánh cho bầm dập lên vậy. Năng lượng khổng lồ kia căn bản là Đường Tam không có khả năng chống lại. Bởi vì Thân thể hồn cốt bị rút ra, chèn ép kịch liệt, làm cho thất khiếu Đường Tam đồng thời chảy ra máu tươi, giống như bảy con rắn nhỏ bình thường chảy xuôi xuống. Chẳng qua, máu Đường Tam nguyên bản là có màu vàng kim, lúc này đã nhiễm thêm một màu lam nhàn nhạt. Từ màu vàng kim lúc đầu, sau đó chuyển sang Xích kim sắc, sau đó đã chuyển thành màu Lam kim sắc, thần lực của Hải Thần thần vị đã không nhận thức được, dần dần dung nhập vào trong cơ thể Đường Tam. Đương nhiên, muốn hoàn thành quá trình truyền thừa, hắn cần phải nhẫn nại chịu đựng sự thống khổ kịch liệt kia.
Phốc, máu tươi trong người Đường Tam phun ra, trước mắt một trận mơ hồ, cứ việc khả năng chịu đựng của thân thể hắn rất mạnh, hơn nữa ý chí lực lại càng mạnh hơn thường nhân rất nhiều, nhưng đối mặt với loại thống khổ như thế này, cho dù là hắn, cũng có chút không chịu nổi. Đau nhức mãnh liệt, hắn chỉ cảm thấy như đại não của mình đang không ngừng nổ tung vậy.
Không, tuyệt đối không thể nhận thua như vậy, Đường Tam giống như cảm thấy được tên Thâm Hải Ma Kình Vương đang cười nhạo hắn, lại giống như thấy sự lo lắng của Tiểu Vũ. Cắn chặt răng, hắn để mặc cho lực lượng kia không ngừng rút ra, hắn cũng không có nửa phần ngăn cản, tùy ý để cho thân thể mình vặn vẹo đến mức nào, để mặc cho sự thống khổ kia phát sinh ra những kích thích gì, hắn cũng chỉ cắn răng mạnh mẽ chống đỡ. Răng hắn đã cắn chặt vào môi đến ứa máu, hai bàn tay nắm chặt đến mức móng tay đã ngập hẳn vào trong da thịt lòng bàn tay.
Hai chân hắn gắt gao bám trụ mặt đất, bởi vì quá đau đớn mà dùng sức quá mức, với xương cốt thần cấp của hắn, không ngờ cũng không chịu nổi. Mười ngón chân, ngoại trừ hai ngón cái tương đối mạnh mẽ, tám ngón chân còn lại toàn bộ đã gãy nát. Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng vẫn mạnh mẽ đứng vững trên mặt đất. Ngay cả cái bục truyền thừa Hải Thần cứng rắn như vậy, không ngờ cũng bị ngón chân hắn ấn mạnh đến nổi làm phát sinh ra vài cái lỗ nhỏ.
Một bộ xương màu tím trong suốt dần dần xuất hiện trước ngực Đường Tam, tuy rằng đó là một khối hồn cốt, nhưng ý nghĩa chân chính, lại có thể nói là do năng lượng ngưng tụ mà thành. Nhưng cảm giác truyền đến, lại là giống như toàn bộ xương cốt trong cơ thể đều bị hút ra khỏi thân thể vậy. Hơn nữa, nhìn thấy tận mắt, lại càng có cảm giác thống khổ hơn.
Sự thống khổ kịch liệt làm Đường Tam nhịn không được kêu to lên một tiếng, hai bàn tay nắm chặt lại, đột nhiên đánh mạnh vào thắt lưng của mình, ngẩng đầu lên, mái tóc dài sau lưng hất ra, trên mái tóc lúc này cũng đã bám đầy máu cùng với mồ hôi, tung bay ở sau lưng. Cùng với tiếng thét dài vang lên, khối hồn cốt có thể tích lớn nhất rốt cuộc cũng bị rút ra khỏi thân thể Đường Tam. Hắn thậm chí còn chưa kịp sử dụng qua những hồn kỹ kỹ năng mà nó mang đến cho hắn.
Khối Thân thể hồn cốt nhìn qua là do xương sống nối tiếp với xương sườn mà thành, toàn thân màu tím, bay đến cái bục nhỏ thứ sáu trước mặt Đường Tam mới ngừng lại. Hư ảnh Thâm Hải Ma Kình Vương chợt hiện lên ngay phía sau bộ hồn cốt, một cỗ ác niệm mãnh liệt đột nhiên dâng lên từ trong tâm hồn Đường Tam. Mà lúc này hư ảnh Thâm Hải Ma Kình Vương phía sau lưng khối Thân thể hồn cốt đột nhiên trở nên chân thật hơn. Hắn đột nhiên nhảy lui lại, trực tiếp nhảy vào trong hải dương kim sắc kia.
Một tiếng cười dữ tợn chợt vang lên:
– Đường Tam, thật sự là ta phải cảm ơn ngươi a! Để cho ta đến được nơi truyền thừa này, đã nhiều năm như vậy, ta vẫn không thể hoàn thành được một bước cuối cùng này, rốt cuộc bây giờ đã có thể hoàn thành. Hải Thần thần vị này, cứ để ta đến nhận truyền thừa đi.
Vừa nói, thân thể Thâm Hải Ma Kình Vương kia đang ngâm trong hải dương màu vàng kim kia chợt biến hóa, biến thành hình người như lúc trước đối đầu với Đường Tam. Hai tay vung lên, một luồng lốc xoáy màu tím khổng lồ đã xuất hiện ngay trước mặt hắn, kéo mạnh sáu cái bục tròn nhỏ chứa sáu khối hồn cốt xung quanh Đường Tam nhất thời hướng đến xung quanh thân thể hắn bay đến. Sáu cái bục không ngừng xoay quanh thân thể Thâm Hải Ma Kình Vương, ngay cả hai cái bục không có hấp thụ hồn cốt của Đường Tam cũng lay động muốn rời đi.
Tại sao lại như vậy? Đường Tam chấn động, hắn có thể cảm giác được rõ ràng, Thâm Hải Ma Kình Vương kia quả thực là linh hồn lực, hơn nữa, ánh mắt kia của hắn cũng là giống y như đúc. Lúc này, Hải Thần hơi thở xung quanh Đường Tam đột nhiên trong khoảng khắc bị rút đi, biến mất không thấy, quang mang Lam kim sắc trên da hắn cũng đồng dạng rất nhanh rút đi. Mà quang mang Lam Kim sắc đồng dạng, lúc này đã xuất hiện trên người của Thâm Hải Ma Kình Vương.
Không, không.
Hắn đã trải qua không biết bao nhiêu thiên tâm vạn khổ, mới đi đến được nơi này, như thế nào lại có thể nhường lại cho kẻ khác đây? Sự căm hận mãnh liệt tràn ngập trong trái tim Đường Tam. Tay phải vung lên, đem thanh Hải Thần Tam Xoa Kích, khi trước đã dựng một bên, để nó phiêu phù trước mặt hắn. Chỉ thẳng cây kích ngăm đen ra trước mặt, Đường Tam phẫn nộ quát:
– Thâm Hải Ma Kình Vương, không ngờ là ngươi vẫn chưa chết.
Thâm Hải Ma Kình Vương cười hắc hắc, luồng lốc xoáy màu tím sẫm từ hai tay hắn càng ngày càng mạnh hơn, hai cái bục nhỏ cuối cùng cũng bắt đầu bay về phía hắn.
– Ai nói là ta không chết, đúng vậy, quả thực là ta đã chết rồi. Nhưng ngươi cũng quá xem thường linh hồn lực trăm vạn năm tích tụ của ta rồi. Cho dù bị ngươi thu vào trong khối hồn cốt, linh hồn của ta cũng không bị giết dễ dàng như vậy. Ta vẫn thủy chung đợi cơ hội này, không nghĩ đến, cơ hội thật sự lại đến. Ha ha ha ha, ta còn muốn đa tạ quá trình truyền thừa này mới được. Lúc này, Hải Thần thần vị này là của ta. Tiểu tử, niệm tình ngươi đã đem ta đến nơi này, chờ sau khi ta tái tạo lại cơ thể xong, ta sẽ để cho ngươi chết toàn thây.
Đối mặt với sự khiêu khích trực tiếp của Thâm Hải Ma Kình Vương, Đường Tam đột nhiên nở nụ cười, tay cầm Hải Thần Tam Xoa Kích chậm rãi hạ xuống, một lần nữa cắm lại bên cạnh mình, lạnh nhạt nói:
– Không cần phải đóng kịch. Những lời này nói với ta cũng vô dụng. Rằng hỉ nộ, rằng bi ai, ái ác dục, đủ thất tình. Cửa ải khảo nghiệm thứ sáu này chính là một chữ “ác” mà thôi. Hải Thần thần lực xâm nhập vào trong tâm trí của ta, tạo ra những cảm xúc xác thực mới có thể tạo ra những tình huống như vậy, do đó cũng tạo ra những cảm nhận thực tế, hơn nữa, còn trực tiếp ảnh hưởng đến cảm xúc của ta, quả thật rất dễ dàng làm ta mắc mưu. Đáng tiếc, chữ “ác” này cũng không phải là sơ hở của ta. Cho dù là linh hồn Thâm Hải Ma Kình Vương của ngươi, phối hợp với Hải Thần thần lực muốn ngăn cản quá trình truyền thừa của ta cũng không thể đâu. Qua được cửa ải chữ “ái” kia, ta còn sợ cái gì nữa chứ? Tất cả những cái trước mắt này bất quá đều là ảo cảnh mà thôi. Đừng nói là linh hồn của ngươi không thể nào thoát ly hồn cốt mà xuất hiện lại, cho dù là ngươi có thể đi nữa, ngươi cho rằng tại thế giới tràn ngập Hải Thần thần lực như thế nào, giữa quá trình truyền thừa của ta, có thể để cho ngươi dễ dàng phá hoại hay sao? Nếu linh hồn ngươi thật sự có thể rời khỏi hồn cốt, cũng bất quá chỉ là tự tìm đường chết mà thôi.
Nghe xong lời nói của Đường Tam, sắc mặt Thâm Hải Ma Kình Vương đột nhiên đại biến, hải dương kim sắc phía dưới thân thể hắn đột nhiên dâng lên, một thanh Tam xoa kích vàng kim khổng lồ chợt phá nước chui lên, nháy mắt xuyên thấu qua thân thể do linh hồn lực ngưng tụ lại của hắn. Thanh âm vô cùng uy nghiêm chợt vang lên trong thế giới màu vàng kim:
– Âm mưu phá hoại quá trình truyền thừa của người thừa kế, giết không tha. Hủy diệt linh hồn.
– Không…
Thâm Hải Ma Kình Vương hét lên đầy kinh hoàng. Nhưng mà, tại trong thế giới truyền thừa Hải Thần, cho dù linh hồn lực của hắn có năng lượng khổng lồ đến mức nào đi nữa thì cũng có tác dụng gì đâu. Trong nháy mắt, thân thể hắn đã hóa thành bụi phấn, biến thành từng đạo lưu quang màu tím dung nhập vào khối Thân thể hồn cốt khi nãy bị rút ra từ cơ thể Đường Tam.
Khối thân thể hồn cốt kia cũng biến thành một con rồng tím, điên cuồng bay lượn trên cái bục tròn nhỏ. Suốt nửa ngày mới dần dần bình tĩnh lại, giống như con Thanh long do Cánh tay phải hồn cốt khi nãy hóa ra, phiêu phù ở phía trên cái bục nhỏ.
Nhìn thấy một màn này, Đường Tam không khỏi ngây ngẩn cả người, một cỗ hàn khí từ sau lưng bốc lên, bởi vì hắn đột nhiên hiểu được, những chuyện lúc nãy hắn thấy, không ngờ cũng không phải là ảo cảnh như hắn đoán, mà hoàn toàn là chân thật. Con Thâm Hải Ma Kình Vương kia, không ngờ đúng là linh hồn của hắn ngưng tụ thành. Nếu không mà nói, sẽ không có cảnh linh hồn hủy diệt như ban nãy, mà hẳn là khi mình vạch trần ra chân tướng, tất cả ảo cảnh sẽ bị sụp đổ.
Thâm Hải Ma Kình Vương không ngờ, không ngờ quả thật không có bị mình hoàn toàn giết chết, mà linh hồn hắn còn ẩn nấp bên trong khối hồn cốt, tùy thời phát động công kích. Hay cho một tên Trăm vạn năm hồn thú, quả thật hay cho một tên Trăm vạn năm hồn thú, quả nhiên rất cường đại.
Nghĩ đến điều này làm Đường Tam không khỏi có chút tâm thần dao động, hắn hiểu ra, nếu vừa rồi chính mình không thể tránh được ác niệm, có lẽ mọi chuyện hắn nói đều sẽ trở thành sự thật. Thâm Hải Ma Kình Vương thật sự có thể cướp lấy Hải Thần Thần vị mà mình thừa kế. Lúc trước sự thống khổ kịch liệt mà mình thừa nhận khi khối Thân thể hồn cốt bị rút ra, chỉ sợ cũng là do Thâm Hải Ma Kình Vương âm thầm nhúng tay. Tinh thần của mình tiêu hao càng lớn, khả năng thành công của hắn cũng sẽ càng cao hơn.
Tám cái bục tròn lại một lần nữa bay đến xung quanh thân thể Đường Tam, mà sự thống khổ do khối hồn cốt thứ bảy bị rút ra, cũng đã mạnh mẽ dâng lên. Cái cuối cùng bị rút ra, đương nhiên chính là khối Cánh tay trái hồn cốt của Đường Tam.
Ngoài sự dự kiến của Đường Tam chính là, Cánh tay trái hồn cốt cũng không có xuất hiện biến hóa gì, sự thống khổ mà nó mang lại cũng chỉ tương đương với sự thống khổ khi rút ra hồn cốt Cánh tay phải. So với sự thống khổ mãnh liệt khi rút ra Thân thể hồn cốt là nhẹ hơn rất nhiều. Chỉ thấy khối hồn cốt kia rút ra rất thuận lợi, bay về phía cái bục nhỏ thứ bảy.
Quang ảnh chợt lóe lên, tất cả mọi thứ chung quanh chợt trở nên hư ảo, ảo cảnh mới chợt xuất hiện trước mặt Đường Tam. Hắn kinh ngạc phát hiện, chính mình đã đứng trong một bầu trời đêm huyền ảo, không trung tràn đầy sao trời, giống như hắn đang đứng giữa vũ trụ rộng lớn vậy.
Một cái bục tròn màu vàng đột nhiên xuất hiện trước mặt Đường Tam, ngay trên cái bục kia, một nữ nhân toàn thân phát ra kim quang mãnh liệt đang phiêu phù ngay chính giữa. Khuôn mặt nàng đang biểu lộ thần sắc cực độ thống khổ, một bộ khải giáp màu vàng kim ẩn hiện trên người, sau lưng, sáu cánh chim màu vàng chói lọi đang thong thả xuất hiện. Nhưng gương mặt nàng cũng đang kịch liệt vặn vẹo, rất rõ ràng, lúc này nàng đang thừa nhận sự thống khổ cực kỳ mãnh liệt.
Tuy hiện tại gương mặt nàng đang vặn vẹo, nhưng Đường Tam chỉ cần liếc mặt một cái là đã nhận ra, kẻ đang xuất hiện trong ảo cảnh kia, chính là người thừa kế Thiên Sứ Chi Thần Thiên Nhận Tuyết.
Ý thức của Đường Tam, chợt giống như một khỏa lưu tinh, vút một tiếng, quang ảnh lóe lên, trực tiếp phóng thẳng về phía thân thể Thiên Nhận Tuyết, không đợi hắn kịp phản ứng, quang mang chợt lóe, ý niệm của hắn đã chui vào đầu Thiên Nhận Tuyết.
Cảnh vật trước mắt đột nhiên trong sáng trở lại, một cảnh tượng kì dị đột nhiên xuất hiện trước mắt Đường Tam.
Đây là một không gian vô cùng trống trải, kẻ đầu tiên Đường Tam nhìn thấy chính là Thiên Nhận Tuyết. Điều làm Đường Tam giật mình chính là, lúc này toàn thân nàng đã hoàn toàn lõa lồ (>'<). Làn da kim sắc nhìn qua cực kỳ mềm mại, dáng người hoàn mỹ không một chút tì vết. Chỉ là, lúc này ánh mắt của nàng nhìn qua có chút ngây dại, ngơ ngác mình thẳng về phía trước.
Hướng theo ánh mắt Thiên Nhận Tuyết nhìn đi, Đường Tam trong lòng chấn động một lần nữa, lúc này hắn nhìn thấy một tên nam nhân còn trẻ.
Mái tóc màu lam dài, buông xõa ở sau lưng, ánh mắt hắn giống như có thể nhìn thấu hết tất cả, đôi mắt tràn ngập quang mang trí tuệ thâm thúy. Dáng người cao ráo, cao quí mà tao nhã. Ở trước mặt hắn, đang có một cây thụ cầm phiêu phù ở đó. Hắn chậm rãi nâng tay lên, ngón tay thon dài khẽ gảy lên dây đàn. Âm thanh leng keng giòn tan hóa thành những giai điệu hoàn mỹ, vang vọng tao nhã trong khoảng không gian rộng rãi. Mà Thiên Nhận Tuyết lúc này, cũng đang từng bước từng bước tiến về phía hắn, trong miệng còn lẩm bẩm nghẹn ngào:
– Đường Tam, vì sao lại là ngươi…
Đúng vậy! Tên thanh niên kia không phải là chính mình hay sao? Nhưng mà, mình như thế nào lại xuất hiện ở trong này? Chuyện này đến tột cùng là đang xảy ra chuyện gì?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đường Môn - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/12/2020 03:29 (GMT+7) |