Sau khi lấy xe, Dương Thần một mình lái xe tới bệnh viện.
Khi sắp tới cửa phòng bệnh của Lâm Nhược Khêbước chân Dương Thần có chút do dự. Bởi vì hắn phát hiện có hai nam nhân đang đứng trước cửa phòng bệnh. Dựa vào trực giác của mình Dương Thần có thể dễ dàng đoán ra là ai. Đối phương xuất thân là quân nhân, từ tư thế đứng đến ánh mắt đều toát lên khí chất của một người quân nhân ưu tú.
Là ai ở trong phòng bệnh? Lại còn có cả bảo vệ là quân nhân đứng ở ngoài cửa?
Trong lòng có vài phần bất an, Dương Thần không tránh đi, mà còn bước nhanh tới cửa.
– Đứng lại!
Một nam nhân đứng trước cửa giơ tay ra ngăn Dương Thần lại, nói:
– Không được vào!
Dương Thần cười mà nói rằng:
– Hai vị, tôi chỉ là đi thăm người bệnh, đâu cần khó khăn như thế, tôi có quen với người nằm trong đó, các người không tin, cứ mở cửa, gặp mặt rồi sẽ biết ngay thôi.
Hai người nam nhân vẫn là bộ mặt như thế, không dài dòng mà nói rằng:
– Nói là không được vào thì không được vào.
– Nếu tôi cứ muốn vào?
Dương Thần không còn tươi cười, sắc mặt lạnh xuống.
Trong mắt người đàn ông kia có một tia tức giận, cười lạnh một tiếng:
– Vậy thì cút ra xa một chút!
Nói xong, người đàn ông lấy một tay đẩy Dương Thần ra.
– Cút cái đầu các ngươi à!
Dương Thần tức giận. Một tay nắm lấy tay người đàn ông kia, dùng sức mạnh khiến lão ta ngã xuống đập vào tường hành lang phía đối diện.
Người đàn ông còn lại nhìn thấy Dương Thần ra tay, liền rút một con dao đón đầu bổ xuống dưới.
Dương Thần cũng không thèm nhìn tới, thật nhanh nhấc đầu gối giống như một cái dùi huých thật mạnh vào bụng tên kia.
Nam nhân kia nằm ôm bụng quằn quại trên đất.
Trong nháy mắt, hai kẻ lúc trước không thèm để ý tới Dương Thần mà giờ đây, một kẻ thì choáng váng, một kẻ thì toàn thân đau đớn, căn bản không tin nổi bọn họ thân là bộ đội đặc chủng được huấn luyện mà lại không chịu nổi một đòn.
Dương Thần vén quần, nói:
– Ta đây muốn gặp người đàn bà của mình mà phải hỏi các người ư? Đồ ngu!
Nói xong liền đẩy mạnh cửa phòng bệnh ra.
Nhưng trong lúc vừa mới mở cửa, hắn ngay lập tức cảm nhận được một luồng khí mạnh đập vào mặt.
Gần như là bản năng, đầu Dương Thần tránh sang bên trái một chút, một tiếng thét chói tai.
Nháy mắt, một nắm đấm không trúng đã trở thành móng vuốt, cào lên cổ Dương Thần.
Bước chân của Dương Thần ở trong không gian nhỏ hẹp bỗng nhiên lại trở thành một đường cong kỳ dị. Cùng lúc tránh móng vuốt kia, hắn đã di chuyển ra phía sau của người đánh lén kia.
Nhưng phản ứng và tốc độ của người đánh lén kia cũng khiến người khác phải nể phục. Trong lúc một chân chạm đất, chân kia đã quét ngang về hướng Dương Thần.
Dương Thần đã đoán được sức mạnh của người này, sau khi nhận ra không hề uy hiếp, lần này lười né tránh, một tay dựng thẳng đón đỡ ở trước ngực.
– Thình!
Một tiếng không khí dữ dằn, đó chỉ là tiếng động phát ra từ cái chân bị Dương Thần giữ chặt. Cơ thể của Dương Thần không hề nhúc nhích.
Giờ khắc này, cũng đã nhìn rõ người công kích trước mắt, mặc trên người một bộ áo dài màu xám, dung nhan không có phần nổi trội, tóc hơi có vẻ hoa râm của người già.
Nhìn thấy là một ông già. Dương Thần bực tức kêu lên:
– Này, lão già kia, ta với ngươi không thù không oán, hà cớ gì muốn lấy mạng của ta?
– Áo xám, lui ra!
Một tiến nói hung hậu uy nghiêm phát ra. Một bên đầu giường của phòng bệnh lại có thêm một người đàn ông nhìn khoảng ngoài năm mươi.
Nam nhân này thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, cao ráo, mái tóc đen chỉnh tề, trên người là bộ quần áo xanh đen kiểu Tôn Trung Sơn hiếm thấy. Cả người toát lên là người bề trên không có chút cẩu thả nào. Khí chất rất phong sương.
Người già bị gọi là áo xám nhìn Dương Thần một cách quái dị, nhưng rất nghe lời đã thu chân lại, cung kính chậm rãi lui về một góc.
Dương Thần xoay người, rốt cuộc cũng đã nhìn thấy Lâm Nhược Khê mà mình lo lắng, giờ phút này an tâm ngồi dựa vào giường bệnh.
Trên người mặc bộ quần áo ngủ bông trắng tinh khiết, làm nền cho mái tóc đen kia, má hồng, chưa từng trang điểm, nhưng khuôn mặt tinh xảo như chạm ngọc, kiều diễm.
Hai tuần điều trị với thuốc đông y đã khiến tất cả vẻ đẹp của vị nữ tổng giám đốc trẻ trung xinh đẹp đạt tới mức kinh động lòng người. So với lần đầu tiên Dương Thần nhìn thấy còn khiến người ta rung động hơn.
Chỉ có điều, lúc này đâyvẻ mặt Lâm Nhược Khê buồn bực, dường như tất cả mọi thứ trước mắt đều không nhìn thấy. Hốc mắt hơi hơi đỏ lên, dường như vừa mới khóc, hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ, tới mức khiến cho người ta thương tiếc.
– Ngươi chính là Dương Thần?
Nam nhân mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn trầm giọng hỏi.
Dương Thần không hiểu tình hình, nhưng rất hiển nhiên, người có được thuộc hạ cao thủ như thế, thân phận sẽ không thấp, gật đầu.
– Ông là…
– Ta là ông nội của Nhược Khê, tên là Lâm Chí Quốc.
Lâm Chí Quốc? Ông nội của Nhược Khê?
Dẫu nhìn người này là đã có tuổi, nhưng không nghĩ rằng lại là ông nội của Nhược Khê.
Dương Thần nhớ là lần trước Thái Nghiên đến bệnh viện đã có nhắc tới người này, và còn rất tò mò là Nhược Khê rốt cục có ông nội hay không, không ngờ hôm nay được gặp.
– Không phải!
Đột nhiên, Lâm Nhược Khê quay đầu lại, mạnh mẽ mà nói với Dương Thần:
– Ông ấy không phải ông nội tôi, tôi không quen ông ấy, Dương Thần hãy mau đuổi ông ấy ra đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt ông ấy.
Lần này Dương Thần gay to rồi, phải làm thế nào đây?
Lâm chí quốc nhíu nhíu mày, trong ánh mắt lộ ra vài phần xót xa, đau lòng nói:
– Nhược Khê, cháu hận ông đến thế sao? Ngay cả việc ông nội đến thăm cũng không được sao…
– Tôi nói lại một lần nữa, ông không phải ông nội tôi. Thêm nữa ông đã nhìn thấy tôi, có thể đi được rồi!
Nhược Khê lạnh giọng nói xong, cũng không nhìn Lâm Chí Quốc.
Lúc này, người mặc áo xám bên cạnh lại an ủi nói:
– Tiểu thư, lão gia mấy năm nay cũng không mấy dễ chịu, lúc nào cũng nhớ tới tiểu thư, lần này biết tin tiểu thư nằm viện, đã rất lo lắng, lo rằng mọi người trong gia đình đều phản đối lão gia đến thăm tiểu thư. Nhưng lão gia đã bất chấp những điều đó để tới đây. Tiểu thư, xin đừng trách lão gia, lão gia cũng có nỗi khổ tâm.
Lâm Nhược Khê cười lạnh nói:
– Tôi làm sao dám trách Lâm lão gia quyền cao chức trọng, các người không cần để ý tới một tiểu nha đầu như tôi đây, tôi không cần sự thương hại tới mức nực cười của các người.
Vẻ mặt Lâm Chí Quốc biến sắc, thở dài, gật đầu nói:
– Được, Nhược Khê, cháu đã không muốn ông ở lại, ông sẽ đi ngay, có điều…
Nói xong Lâm Chí Quốc nhìn Dương Thần, người ông hoàn toàn không quen biết, đang đứng bên cạnh, nói:
– Có điều, cháu vẫn là người Lâm gia, trong người cháu đang chảy dòng máu của Lâm gia, chính là huyết mạch Lâm gia cao quý nhất. Ông không cho phép cháu tùy tiện kết hôn với một kẻ bán thịt dê xiên nướng.
Dương Thần buồn bực, ông cụ này nói chuyện thật khó nghe. Bán thịt dê xiên thì đã làm sao? Cũng không phải là nghề bán thân… Tôi bán thịt dê tôi tự hào.
Hơn nữa, chúng tôi đã tới Cục dân chính đăng ký kết hôn. Việc chưa kết hôn mà mà đã làm chuyện chăn gối cùng nhau… tuy là vì uống say, cơ bản cũng đã quên cảm giác, nhưng dù gì đi nữa cũng là vợ chồng hợp pháp? Sao lại gọi là kết hôn tùy tiện? Cũng không phải như trong phim võ hiệp, kết hôn thề nguyền dưới ánh trăng, ngay cả giấy chứng nhận đăng ký kết hôn cũng không có đã sinh em bé rồi.
Nhưng những lời này Dương Thần lại không dám nói ra, dù sao cũng là cháu gái yêu của ông nội. Bản thân là người ngoài lại là bề dưới, chỉ đành chịu thiệt thòi thôi.
– Dựa vào cái gì? Tôi muốn lấy ai thì tôi lấy người đó. Tôi không phải người nhà họ Lâm các người. Tôi chính là tôi, Lâm Nhược Khê. Ngoại trừ việc không thể sửa được cái họ chết tiệt kia, thì tôi chẳng có quan hệ gì với các người cả!
Lâm nhược khê tâm trạng trở nên kích động, gần như phát điên mà nói.
Lâm Chí Quốc sắc mặt lạnh tanh:
– Cháu có thừa nhận hay không không quan trọng, quan trọng là hai người phải ly hôn, nữ nhân Lâm gia chỉ gả cho nam nhân thành đạt.
– Trò cười?
Lâm Nhược Khê cười lạnh thấu xương nói:
– Ông cùng với bà nội phải chăng cũng coi là một trò cười?
– Câm miệng…
Lâm Chí Quốc tức giận, giống một con sư tử bị giẫm đuôi, giơ tay lên muốn cho Lâm Nhược Khê một cái tát.
Nhưng mà, cánh tay vừa mới giơ lên, Lâm Chí Quốc toàn thân run lên. Vẻ mặt phức tạp từ từ hạ tay xuống. Chung quy là không đánh nổi, thở dài nói:
– Là ông có lỗi với bà nội, đó là nỗi ân hận lớn nhất của đời ông, cho nên ông phải chăm sóc cháu thật tốt, không thể để dòng máu nhà họ Lâm trộn lẫn với một tên bán thịt dê được…
– Tôi rất vinh hạnh mà nói với ông rằng, đã muộn rồi…
Lâm Nhược Khê cười một cách mỉa mai. Cũng không biết là cười Lâm Chí Quốc hay là mỉa mai chính mình.
Lâm Chí Quốc mở to mắt, giống như mũi lao nhìn Dương Thần. Ánh mắt đó như muốn xuyên thủng Dương Thần, giọng nói run run:
– Mày… Mày nói gì… Mày và nó? ‘
– Nếu không ông nghĩ vì sao tôi lại lấy anh ta?
Lâm Nhược Khê cười vui vẻ mà hỏi lại.
Dương Thần đứng bên có chút lúng túng. Cười ngây ngô sờ lên mũi. Nữ nhân này cũng thật là… Ngay trước mặt ông nội mà lại nói chuyện này, thật xấu hổ, chẳng trách sắc mặt ông ấy lại khó coi như vậy.
Người khác không thể cười nổi, không chỉ Lâm Chí Quốc, mà ngay cả người mặc áo xám đứng bên cũng lộ ra vẻ khiếp sợ. Rất lâu sau mới có thể trấn tĩnh lại.
Lâm Chí Quốc yên lặng nhìn Lâm Nhược Khê, không muốn nói thêm điều gì nữa. Ngẩng đầu nhìn Dương Thần với ánh mắt thù hận, nói:
– Ông không thể ngờ rằng sự việc lại thành ra nông nỗi này, nhưng, Dương Thần, tôi hy vọng cậu sẽ không làm việc có lỗi với Nhược Khê… nếu không, tôi quyết không tha cho cậu.
Cuối cùng cũng nói được một câu tử tế với mình. Dương Thần có chút khổ não.
– Việc này… phải xem cô ấy có muốn sống tốt với tôi không đã.
– Thiết luật của Lâm gia, bất kể nam hay nữ. Cả đời chỉ được lấy một người. Ngươi phải đối tốt với Nhược Khê.
Lâm Chí Quốc nói chắc như đinh đóng cột.
“Hả?”
Dương Thần nhìn Lâm Nhược Khê đang trầm mặc không nói. Đột nhiên có chút giật mình. Nguyên nhân vì sao mà nữ nhân này lại cùng mình kết hôn. Xem ra những kiểu hợp đồng hôn nhân như thế cũng chỉ là cái cớ bên ngoài, nguyên nhân chính là không muốn thừa nhận bản thân là người nhà họ Lâm. Nhưng trên thực tế, từ sâu trong tâm can thì lại làn như thế… việc này cũng quá mâu thuẫn.
Trong lòng Dương Thần rối như tơ vò, bên cạnh mình không chỉ đơn thuần là một nữ nhân, nói mập mờ:
– Đó là quy định nhà các người, chẳng liên quan gì tới tôi cả.
Lâm Chí Quốc ánh mắt sáng quắc nói:
– Đừng tưởng có mấy ngón võ, mà cho rằng ta không có cách nào để dạy dỗ ngươi, nếu ngươi dám để Nhược Khê chịu tổn thương, ta sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho ngươi.
Trên giường Lâm nhược khê lạnh lùng liếc Dương Thần một cái:
– Dương Thần, đừng nói nữa, bảo ông ta đi đi…
– Không cần giục, ông sẽ đi ngay…
Lâm Chí Quốc lại nhìn Dương Thần với ánh mắt đầy ẩn ý, rồi cùng với người mặc áo xám rời khỏi phòng bệnh. Hai người đàn ông bị đánh ngã cũng theo đi, không dám ở lại dù chỉ một khắc…
Chỉ còn lại hai người ở trong phòng, ánh mắt họ nhìn nhau, không khí lúc này có chút gượng gạo…
Bạn vừa đọc xong Quyển 1, đọc tiếp Quyển 2 tại đây: http://truyensex.moe/duong-than-quyen-2-full/
Xem thêm các Quyển khác trong bộ “Dương Thần” tại đây: http://truyensex.moe/tag/tuyen-tap-duong-than/
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyensex.moe, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/08/2020 03:29 (GMT+7) |