Ý thức đến đan điền đều trống rỗng. Dương Thần đã không thể khống chế được cơ thể của mình nữa rồi.
Trước mắt tối sầm, nhẹ nhàng bay bổng, giống như đám mây bị gió thổi bay đi. Dương Thần cảm thấy như có một lực nào đó, kéo hắn đi…
Dường như nghe thấy tiếng la khóc, dường như nghe thấy tiếng hét lớn, dường như nghe thấy tiếng cười chói tai bên cạnh…
Nhưng tất cả đều không quan trọng nữa, Dương Thần cảm thấy mệt mỏi đến mức không muốn đi đâu hết…
Mình đang phải chết sao?
Mình chẳng phải đã rất quen thuộc với cái chết rồi hay sao?
Lưỡng lự thật lâu giữa sống và chết, sợ rằng lần này sẽ là chết thật…
Luôn cảm thấy bản thân còn nhiều chuyện không thể bỏ được. Nhưng trong tình huống này cũng không còn cách nào khác.
Dương Thần nghĩ vậy, dần dần… mất đi ý thức, rơi vào bóng tối…
Cũng không biết thời gian trôi qua thế nào.
Dương Thần cảm thấy bản thân như mất đi toàn bộ thân thể, chỉ còn lưu lại một ít ý thức, trong hư vô, trong bóng đêm phiêu lãng.
Mơ hồ, lại như có âm thanh từ nơi sâu thẳm kêu gọi mình.
– Tên tiểu tử không có bản lĩnh này, chỉ như vậy đã nhận thua rồi à?
Một thanh âm mơ hồ rồi lại rất rõ ràng, không cách nào ngăn được len lỏi vào ý thức của Dương Thần.
Có thể cảm nhận được, là cảm giác tang thương, cổ quái, hoang sơ.
Dương Thần rất muốn biết chủ nhân của âm thanh đó là ai. Nhưng hắn lại phát hiện bản thân không thể nói chuyện, thậm chí cũng không thể mở được mắt, đến bản thân đang sống hay đã chết cũng không thể lý giả được.
– Thiên địa cuồn cuộn, vạn vật thông linh, thân tu luyện Thiên Địa Diễn Sinh Chi Lực, lại bỏ gốc lấy ngọn, sẽ khó thành công.
– Pháp là gì? Khí là gì? Đáng cười rằng mượn lực của đất trời.
Lại không coi thân mình là đất trời, hóa thân vào vạn vật. Lực có cũng như không, sợ hãi thiên uy, tất sẽ thành…
Tiếng nói này làm rung động thần trí, giọng điệu chậm rãi, khiến cho Dương Thần rơi vào trạng thái suy nghĩ thâm sâu trước nay chưa từng có.
Trong lúc nhất thời, Dương Thần quên mất truy hỏi người này là ai? Cũng không muốn để ý tới bản thân ra sao nữa.
Lực, thế?
Dương Thần có thể coi đã hiểu ra chút ít, nhưng lại không thể nắm bắt được.
Đây là thứ huyền diều, vô cùng huyền diệu, Dương Thần cảm giác như vừa mở ra cánh cửa lớn, sau khi mở ra, sau đó là một bờ biển xanh ngắt rộng lớn.
Rốt cục, sau khi tự thuật không ít chuyện, thanh âm kia lại có sự thay đổi…
– Thôi được, lão phu sẽ miễn cưỡng giúp ngươi một lần, có thể nhận được mấy phần, hoàn toàn đều dựa vào ngộ tính của ngươi…
Giữa đại viện của Đường gia, sau khi thân thể của Dương Thần rơi xuống, Thái Ngưng liền lao ngay tới, ôm lấy Dương Thần, rơi xuống trước mặt mọi người.
Khi thân thể của Dương thần rơi xuống chính giữa, mọi người đều vô cùng kinh hãi.
Đây đâu phải là bộ dạng ngày thường của Dương Thần!
Khóe mắt trên mặt, mũi, miệng, thậm trí cả tai đều có máu chảy ra. Còn thân thể, giống như có ngàn đao đâm vào người vậy, khắp người đều là vết thương, máu đỏ thấm ướt áo quần.
Toàn thân đầy máu!
Toàn bộ sức lực của Đường Uyển như bị rút hết, cô khóc… Bụm miệng, đau đớn quỳ rạp xuống đất, dường như tất cả đã chấm hết.
Thái Ngưng lại cắn chặt răng, đôi mắt trong vắt như muốn xuyên thủng trái tim của Nghiêm Bất Vấn, nhìn chằm chằm vào kẻ đang cười hô hố không ngừng ở trên không trung kia.
Lý Mạc Thân và Thái Vân Thành cố gắng đứng vững. Lý Mạc Thân phải dựa vào đứa con trai Lý Vân Bằng mới không khỏi ngã.
Không ngờ Dương Thần lại có thể bị đánh bại! Hơn nữa lại bị đánh cho thê thảm như vậy!
Chuyện này đối với họ mà nói, như sét đánh ngang tai.
Sứ giả của Hồng Mông bị giết chết trong nháy mắt. Dương Thần cũng bị đánh cho tơi tả.
Chẳng lẽ Hoa Hạ thực sự đã đến lúc thay đổi rồi?
Xa xa, Đường Triết Sâm trông thấy cảnh tượng này, mắt ánh lên vẻ thỏa mãn, dường như công sức bỏ ra cho kế hoạch kinh doanh bao năm nay rốt cục cũng nhìn thấy thắng lợi rồi.
Sau khi cười xong, Nghiêm Bất Vấn thổi thổi ngón tay.
– Minh Vương gì chứ! Cũng không đỡ nổi một đòn. Kẻ mạnh thực sự, là kẻ không có điểm yếu. Tùy tiện bắt hai con đàn bà đã không cách nào trả đòn rồi. Ngay cả tư cách đấu với ta cũng không có.
– Đồ vô liêm sỉ! Ngươi căn bản không dám đấu trực tiếp với Dương Thần, mới lấy bọn ta để uy hiếp. Ngươi không phải đàn ông!
Đường Uyển đau đớn hét lớn, trái tim cô nhìn thấy tình cảnh của Dương Thần như vậy, cô cũng đã sụp đổ hoàn toàn rồi!
Nghiêm Bất Vấn nhìn cô coi thường:
– Không biết thời cuộc, nếu ngay từ đầu cô chịu đi theo lão già kia, ta có thể tha cho cô một mạng. Nhưng bây giờ, ta cũng không còn tâm trạng tiếp tục nhìn cô khóc lóc ở đó nữa rồi!
Nói xong, Nghiêm Bất Vấn giơ tay, năng lượng phản vật màu xám bạc lại một lần nữa được hình thành. Tất nhiên là đòn cuối kết thúc tất cả mọi người ở đây rồi.
Nhưng đúng lúc này, Dương Thần trong vòng tay của Thái Ngưng đột nhiên động đậy.
Lúc nãy còn không có chút sinh khí nào, nhưng sau khi hơi động đậy, thì Dương Thần đã tự mình ngồi dậy được.
Sau đó đứng dậy, ngẩng đầu.
Đúng lúc Dương thần mở mắt, ánh mắt có chút đờ đẫn, nhưng không hoàn toàn là ánh mắt bình thường của Dương Thần.
– Ồ! Không ngờ còn có thể đứng dậy được? Thú vị!
Nghiêm Bất Vấn nhếch miệng cười.
– Vậy ta có thể giết ngươi thêm một vài lần nữa, vậy càng khiến tâm trạng ta thấy thoải mái hơn.
Nói xong, Nghiêm Bất Vấn vung tay lên.
Một luồng năng lượng phản vật một lần nữa lại phóng về phía Dương Thần.
– Đừng!!!
Thái Ngưng hét lớn.
Vừa mới đứng dậy được, Dương Thần toàn thân đẫm máu, sao có thể chống đỡ được lực tấn công lớn như vậy?
Không chút do dự, Thái Ngưng căn bản cũng không kịp suy nghĩ gì, lao người đứng chắn trước mặt Dương Thần.
Cô nhắm chặt mắt, hai hàng lẽ chảy dài.
Thái Vân Thành trông thấy cô vì Dương Thần mà đứng chắn chùm năng lượng ấy, tim như muốn rớt ra ngoài.
Chỉ trong nháy mắt, mọi người đều nghĩ Thái Ngưng sẽ thành ngọc nát hoa tàn, thì tình hình đã có chuyển biến.
Chỉ biết chùm năng lượng kia gần chạm tới người Thái Ngưng thì đột nhiên tiêu tan như một kỳ tích.
Giống như là phía trước Thái Ngưng có một cái hố đen, hút toàn bộ chùm năng lượng ấy vào không để lại chút vết tích nào.
Thái Ngưng căn bản là đã chuẩn bị đón nhận cái chết, nhưng không ngờ tới lại không có gì xảy ra hết, không khỏi tò mò quay người lại.
Trên bầu trời, Nghiêm Bất Vấn chứng kiến cảnh tượng kỳ quái này, chỉ biết sững sờ tại chỗ.
– Phản vật chất… năng lượng?
Dương Thần bật cười quái dị, lặng lẽ ngẩng đầu, khuôn mặt trắng bệch lộ ra nụ cười dằn vặt.
– Đại đạo tam thiên, trăm sông đổ về một biển, những thứ không thuộc về thế giới này, vũ trụ này, thì chẳng qua chỉ là linh khí hỗn loạn, chẳng may lọt xuống mà thôi, lại dám nói nhăng nói cuội như vậy, thật buồn cười, buồn cười…
Nghiêm Bất Vấn nhíu mày, mơ hồ nhận ra chỗ không đúng, nhưng lại không thể nói ra.
– Kẻ thua cuộc dưới tay ta, lại đứng đó khoác lác, ngươi không nên cho rằng, phô trương một chút là có thể dọa được ta! Ta sẽ cho ngươi thấy, màn kịch này sẽ do ta kết thúc!
Nghiêm Bất Vấn trong lòng vô cùng tức giận, năng lượng phản vật lại một lần nữa được tăng lên, vòng hai tay trước ngực tạo thành ba quả cầu năng lượng lớn.
Dương Thần sau khi hấp thụ Thiên Địa Diễn Sinh Chi Lực, khôi phục lại thân thể, đồng thời, giữa ánh mắt ân cần của mọi người hắn lại nhẹ nhàng bay lên không trung.
– Lần này, ta sẽ không cho ngươi cơ hội hồi phục nữa đâu. Ta sẽ khiến ngươi biến mất hoàn toàn.
Cơ thể của Nghiêm Bất Vấn run lên, hẳn là đã dốc toàn lực.
Còn Dương Thần thì không chút hoang mang, nhắm mắt, như đang hưởng thụ cảnh những đám mây quay cuồng xung quanh gió không ngừng gào thét.
Thái độ không thèm để ý tới của Dương Thần càng khiến Nghiêm Bất Vấn cảm thấy nhục nhã vô cùng.
– Ta sẽ khiến ngươi chết vui vẻ!
Nghiêm Bất Vấn hét lớn một tiếng, ba quả cầu phát ra luồng sáng mãnh liệt, cùng lúc đó chúng lập tức bay về phía Dương Thần.
Giờ khắc này khiến tất cả mọi người vô cùng lo lắng, chuyện xảy ra sau đó khiến mọi người nhất loạt đứng ngây ra.
Chỉ thấy ba quả cầu năng lượng lần lượt tiêu tan.
Không chỉ từ ánh sáng lớn biến thành chùm sáng nhỏ, mà là hoàn toàn biến mất không chút dấu tích, không chỉ vậy năng lượng màu xám nguyên bản lại đang bay xung quanh Dương Thần.
Trong lúc năng lượng màu xám bạc bay xung quanh Dương Thần nói đã dần dần chuyển thành năng lượng màu lam tím, ở giữa còn phảng phất ánh sáng lấp lánh.
– Thiên địa vạn vật, trở về nguyên bản, năng lượng phản vật chất của ngươi đã hóa thành tử điện giao long, có mùi vị gì?
Dương Thần cười như trêu đùa, nhưng luồng điện phát ra xung quanh người hắn, đột nhiên nhất loạt tụ thành một khối lớn, ngay sau chuyển biến đột ngột ấy.
– Ầm!!!
Một tiếng động xé không trung như tiếng của giao long giận giữ. Một luồng điện lam tím lóe lên, chỉ trong nháy mắt, gầm gừ nuốt chửng Nghiêm Bất Vấn.
Tốc độ của dòng điện quá nhanh không kịp tính toán gì.
Nghiêm Bất Vấn Đã định né, nhưng thời khắc điện long xuyên qua, hắn vẫn bị đánh trúng.
– Y… aaa!!!
Giống như bị sét đánh, toàn thân Nghiêm Bất Vấn căng lên, điên cuồng run rẩy rồi tỏa ra mùi cháy khét, quần áo bị nổ thành một đám giẻ vụn.
Điều khiến hắn ta thống khổ chính là toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều như bị bỏng, nếu không có năng lượng chữa trị của phản vật thì hắn ta sớm đã cận kề cái chết rồi.
Mọi người phía dưới đứng nhìn đến ngây người. Không ai có thể ngờ Dương Thần không những có thể hóa giải được đòn tấn công mạnh nhất, hơn nữa còn có thể chuyển hóa năng lượng của phản vật thành năng lượng của mình.
Dương Thần dù thế nào vẫn cứ ung dung, lười biếng cười cười:
– Xem ra, năng lượng phản vật của ngươi tuy là thuần khiết, nhưng cũng chỉ là một lực nhỏ, lần này, hãy xem ta chuẩn bị gì cho ngươi đây…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/10/2020 03:29 (GMT+7) |