Dương Thần đang cười hì hì nhìn cô, cái vẻ mặt xấu xa đó hận không thể tiến lên cắn cho một cái mới được.
– Bây giờ còn sợ không?
Dương Thần nói to, bởi vì trong quá trình rơi, giọng nói sẽ bị át hết.
Lưu Minh Ngọc cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn, lại cúi đầu nhìn mặt đất từ từ đến gần hai người, trong lòng vừa sợ hãi, vừa cảm thấy có chút kích thích.
Thảo nguyên cỏ vàng và xanh hỗn loạn ấy, và một dòng sông nhỏ đơn độc phía xa, một sườn núi nham thạch nhô lên, khiến cả tầm nhìn vô cùng rộng lớn.
– Rất tráng lệ…
Lưu Minh Ngọc trầm trồ một tiếng, nếu không phải thính lực của Dương Thần cực tốt, thì chắc không có cách nào nghe thấy.
Nơi này thực sự là một nơi có vẻ đẹp sinh thái tự nhiên, vô cùng tráng lệ, nhưng Dương Thần cũng rất rõ, người bình thường tới mảnh đất như này, chín phần chết một phần sống sót.
Vừa chạm dù xuống mặt đất, khí nóng ẩm ướt của mặt đất bốc lên hầm hậm.
Tiêu Chỉ Tình đã đáp xuống một khoảng trống cách đó không xa từ vài phút trước, sau khi bỏ dù ra, nhíu mày chạy lại nói:
– Sớm biết thì mang ít kem chống nắng tới, nắng như này chắc chắn bị tróc da.
Để thuận tiện đi lại, ba người chỉ có Dương Thần cõng một cái ba lô tương đối nặng, dùng để đựng một ít nước uống và đồ ăn dã ngoại, hai cô gái tuy mang túi nhưng đều trống rỗng cả, định dùng để đựng những dược liệu luyện đan nếu tìm được.
Lưu Minh Ngọc cũng chưa thích nghi được ngay vô thức vận chân khí lưu chuyển trong cơ thể, cuối cùng mới dễ chịu một chút.
Sau khi Dương Thần nhận thấy, lập tức nói:
– Minh Ngọc, đừng dùng quá nhiều chân khí, võ công của em vẫn chưa cao, nếu như lấy chân khí quý báu để hạ nhiệt độ, duy trì không bao lâu cơ thể sẽ nhanh chóng suy nhược. Chúng ta không phải một hai tiếng là rời khỏi đây, tìm dược liệu không chừng có thể cần ở đây hai tuần.
Lưu Minh Ngọc nghe xong có chút bất đắc dĩ, nhưng chỉ đành ngoan ngoãn dừng vận công.
Thực ra Dương Thần nói như vậy cũng là vì để cơ thể của Lưu Minh Ngọc có được sự rèn luyện đầy đủ, dựa vào chân khí để đi lại, tóm lại là lười biếng, nếu như trong quãng thời gian tìm đường, có thể dùng cơ thể để tiến hành, điều đó đối với sự cường hóa của tố chất cơ thể Lưu Minh Ngọc là vô cùng rõ ràng.
Muốn tiến vào Tiên Thiên cảnh giới, sự cường hóa của cơ thể cũng là một yếu tố không thể thiếu, giống như Thái Ngưng và Sắc Vi đều tập võ từ nhỏ, không hề có phương diện ngăn trở, gân mạch cực kỳ cứng cáp, những cô gái khác lại cần phải mài giũa.
Dương Thần lập tức để hai cô gái chờ một chút, sau khi hắn chạy tới cầm lấy dù của Tiêu Chỉ Tình, lấy tay mở dù trên thảo nguyên.
Lại từ bốn phía tìm được một chút đá cuội, đặt lên trên dù.
– Dương Thần, anh làm gì đấy?
Tiêu Chỉ Tình hiếu kỳ hỏi.
Dương Thần phủi phủi bùn đất trên tay.
– Làm một cái ký hiệu để máy bay thấy, cũng giúp chúng ta ghi nhớ điểm xuất phát, lần này dù sao chúng ta cũng không mang thiết bị thông tin, nếu như phải nói tọa độ cụ thể để máy bay đến đón, thế thì sẽ tương đối phiền phức, vì thế cố định một điểm thì tương đối tiện lợi.
Bởi vì đến vội vội vàng vàng, Dương Thần cũng cảm thấy không cần thiết, vì vậy không chuẩn bị thiết bị liên lạc đặc thù gì, mà những điện thoại phổ thông kia, không nói đến vấn đề sạc điện, có tín hiệu hay còn còn phải nghi ngờ nữa.
Dương Thần cũng không rõ rốt cuộc có thể tìm thấy dược liệu hay không, lại có thể tìm được bao nhiêu, nếu như tìm được kha khá, vậy thì phái một chiếc máy bay tới đón cũng tốt.
– Vậy chúng ta đi về hướng nào?
Lưu Minh Ngọc lau lau mồ hôi trên trán hỏi.
Sau khi Dương Thần nhìn nhìn mặt trời, lại xem thời gian, xác nhận phương hướng một chút, nói:
– Bây giờ chúng ta ở sâu trong Arnhem, đi về phía bắc đi. Tám mươi phần trăm người Australia đều ở vùng duyên hải, nếu như chúng ta dọc theo đường này không tìm được dược liệu gì thì coi như du ngoạn trong lục địa.
– Đây nào có phải là du lịch, mới đứng một lúc thì cả người toàn mồ hôi, vừa dính vừa khó chịu.
Lưu Minh Ngọc hơi oán giận nói.
Tuy nói từ nhỏ cũng không phải thiên kim tiểu thư gì, nhưng dù sao cũng là người lớn lên ở thành phố, ở mảnh đất hoang dã như vậy, khiến Lưu Minh Ngọc khó tránh khỏi trong chốc lát không dễ dàng chấp nhận được.
Dương Thần vừa cười, giơ tay bẹo má cô, lại nhìn Tiêu Chỉ Tình khuôn mặt bị phơi nắng đến mức hơi ửng đỏ, nói:
– Lên đường thôi, nếu như có phát hiện gì thì nói cho anh, anh không nhận biết được cái nào là dược liệu có thể luyện đan.
Tiêu Chỉ Tình thấy Dương Thần thân mật với Lưu Minh Ngọc như vậy, trong mắt hiện lên sự ghen tị, nhưng lập tức hé miệng cười gật gật đầu.
Lần này đột nhiên để Lưu Minh Ngọc đi cùng, Tiêu Chỉ Tình đương nhiên hiểu được nguyên nhân, nhưng cô dù sao cũng không có bất cứ lập trường nào để nói, chỉ có thể có chút ấm ức mà chấp nhận.
Cũng may Lưu Minh Ngọc tuy từ chỗ Lâm Nhược Khê biết được lý do để cô ấy theo cùng, cũng không cố ý gây mâu thuẫn gì.
Đương nhiên, giữa hai người phụ nữ không quen, trong lòng đều có sự tính toán, khó tránh khỏi lúc nói chuyện lòng nghĩ một đằng nhưng miệng nói một nẻo.
Dương Thần thấy cũng không để trong lòng, chuyện của phụ nữ, chỉ cần không quá kịch liệt, hắn cũng không cần thiết chen chân vào.
Nhưng mà chừng mực nên có thì phải có, vẫn phải khống chế khoảng cách với Tiêu Chỉ Tình một chút, tránh cho Lưu Minh Ngọc cảm thấy lúng túng, sau khi trở về cũng khó giải thích với Lâm Nhược Khê.
Buổi trưa ở Arnhem, sau khi hấp thu một lượng lớn nhiệt, nghiễm nhiên trở thành một cái lồng hấp.
Sông ngòi xung quanh dần dần nhiều lên, cộng với một chút cây nhiệt đới, khiến cho độ ẩm vô cùng nhiều.
Tiêu Chỉ Tình không ngừng lau mồ hôi, hơi khó chịu, nhưng vẫn vẫn rất chăm chú dừng lại nhận biết trước mỗi cây có điểm giống, điều này khiến trong lòng Dương Thần có chút bội phục, cô gái này nhìn thì dịu dàng nhưng cũng rất nghị lực.
Sau khi Lưu Minh Ngọc tu luyện, cơ thể tốt hơn một chút, trên đường đi thấy Tiêu Chỉ Tình rất nghiêm túc, cũng nỗ lực tìm kiếm, ấn tượng với Tiêu Chỉ Tình có chút thay đổi.
Gần đến chạng vạng tối, ba người đi tới dưới một vách núi nhỏ, Dương Thần ra hiệu hai cô gái ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Sau khi lấy hai bình nước từ trong ba lô ra, đưa cho Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình.
Lưu Minh Ngọc uống hai ngụm, bớt khô cổ họng, thấy Dương Thần không uống, đưa bình nước của cô ra nói:
– Dương Thần, sao anh không uống? Cho anh này.
Dương Thần đẩy trở lại cười nói:
– Không phải cố ý tiết kiệm cho bọn em đâu, võ công của anh đã có thể tự do khống chế lượng nước trong cơ thể, không nhất thiết phải bổ sung nước.
Cơ thể của bọn em còn ở giai đoạn người bình thường, ở nơi này, nếu mỗi ngày không thể uống gần một ga – lông nước, thì sẽ xảy ra các vấn đề say nắng.
Tiêu Chỉ Tình thở phì phò, cười nói:
– Nói cứ như anh không phải người ấy.
– Này, sao em chửi thế.
Dương Thần nhướn mày nói.
Hai cô gái đều phì cười, không khí cũng trở nên ôn hòa hơn.
Sau khi nghỉ ngơi được một lúc, Dương Thần đứng dậy nói:
– Chúng ta đi tiếp một đoạn nữa, sông ngòi ở đây hơi nhiều, tìm một chỗ khô ráo để chuẩn bị qua đêm thôi.
Lưu Minh Ngọc ngạch niên nói:
– Vì sao phải tìm nơi khô ráo? Sông không tốt sao, lấy nước cũng tiện một chút.
– Ngàn vạn lần không được nghĩ sông ngòi ở đây quá đẹp đẽ.
Dương Thần nói:
– Ở Arnhem, cá sấu sông ở đây chắc cũng phải hơn một trăm nghìn con, đám cá sấu này ăn thịt, con lớn có thể hơn một tấn, chỉ cần há miệng là có thể nuốt trọn cơ thể bọn em rồi.
Nghe nói như thế, hai cô gái run rẩy, lập tức đứng lên.
Dương Thần cười nói:
– Tuy có anh ở đây, bọn em không cần thiết lo lắng về sự an toàn, nhưng anh cũng không muốn lúc nào cũng đề phòng cá sấu. Hơn nữa, ở nơi nguồn nước phong phú, muỗi, rắn rết cũng nhiều.
Hai mươi lăm loại rắn độc nhất thể giới, Australia có đến hai mươi mốt loại, quãng đường đi này, không lúc nào anh dám nới lỏng quan sát tình hình mặt đất, bọn em cũng đừng sơ suất quá.
Tiêu Chỉ Tình nuốt nuốt nước bọt, hỏi:
– Dương Thần, sao cái gì dường như anh cũng biết thế?
Lưu Minh Ngọc cũng tràn đầy nghi vấn mà gật gật đầu, cảm thấy hơi thần kỳ, cái tên ở công ty chỉ chơi điện tử, ngủ gà ngủ gật, hóa ra ngoại trừ đánh nhau, còn có kiến thức khoa học tự nhiên.
Dương Thần bị các cô dùng ánh mắt phát hiện “Thất phu đột nhiên biến thành học sĩ” như vậy, có chút phiền muộn, bất đắc dĩ nói:
– Cái này cũng chẳng có gì, bọn em không biết anh từ nhỏ lớn lên như thế nào, nghiêm khắc hơn nhiều so với ở đây, lúc anh mười ba tuổi đã có thể ở trên núi Tây Ballia băng tuyết, một mình ở hơn một tháng, mạng sống không thua kém bất cứ ai.
Nhận biết đại đa số động vật thực vật trên thế giới này, hiểu được tình hình của chúng, học được cách lợi dụng chúng để sinh tồn như thế nào, là chương trình học bắt buộc, hơn nữa anh đã thấy thì không quên, những thứ này không làm khó được anh.
Chỉ tiếc anh không biết thực vật nào là vật liệu dùng để luyện thuốc, hơn nữa cách gọi chắc chắn không giống với tên khoa học, nếu không một mình anh đến còn nhanh hơn nhiều.
Lúc giải thích cho hai cô gái, Dương Thần để hai người đeo ba lô, tiếp tục đi về phía bắc nhấp nhô.
Biết được phải sống ngoài trời mấy ngày, Lưu Minh Ngọc cảm thấy hơi sợ hãi:
– Dương Thần, không phải anh có thể mang bọn em bay sao, tại sao không đi tìm một nơi gần thành phố để ở?
Dương Thần nhún vai:
– Cái này em phải hỏi Chỉ Tình rồi.
Tiêu Chỉ Tình giải thích nói:
– Đám dược liệu này không có cách nào phát hiện vào ban ngày, ví dụ mang theo ánh sáng đặc biệt, mà có một số lúc sáng sớm mới có thể hiển hiện diện mạo đặc thù, đợi sau khi mặt trời nhô lên sẽ lui về chỗ cũ, chính vì đám linh dược này không phải bất cứ lúc nào đều có thể tìm thấy, mới vô cùng khó tìm. Nếu như chúng ta còn mất thời gian đến đến đi đi, vậy thì tỉ lệ tìm được càng nhỏ…
Đang nói, Tiêu Chỉ Tình bỗng nhiên “A” một tiếng, ánh mắt tập trung ở một chỗ nơi dòng sông nhỏ phía trước, ánh mắt dần dần lộ ra ánh sáng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/10/2020 11:29 (GMT+7) |