Fidero ngồi ở phía trước lại rất bất an, lần này anh phụng theo mệnh lệnh của cha, sắp xếp cho chuyến hành trình đại hội Caesar của Dương Thần, nhưng vừa mới bắt đầu, đã gặp phải một đám người lạ đến quấy rối, chỉ sợ Dương Thần sẽ đem tội lỗi giáng xuống đầu anh.
– Cha, phòng thượng khách mà chúng ta đã đặt trước ở khách sạn Federico tổng cộng có ba gian, ngoại trừ Minh Vương các hạ và hai phu nhân.
Còn có hai gian dành cho các chiến sĩ tinh nhuệ Hải Ưng đến dự thi lần này, con lo rằng sau khi các thành viên của Hải Ưng đến nơi, sẽ xảy ra mâu thuẫn mạnh mẽ với đối phương.
Ron cau mày:
– Con đừng lo lắng, việc này cũng không trách con. Chúng ta nhanh chóng đến đó, đội viên của Hải Ưng có lẽ còn chưa tới.
Sắc Vi hỏi:
– Ngài Ron, có phải lần này một bên của chúng ta phái toàn bộ là các thành viên của đoàn lính đánh thuê Hải Ưng không?
Ron mỉm cười giải thích:
– Phu nhân, tuyển chọn nhân viên là do Solon quyết định, tuy rằng quân đội lấy danh Hải Ưng, nhưng các thành viên nội bộ là đủ loại bộ đội dưới trướng của Minh Vương các hạ, bao gồm cả sát thủ của ZERO.
Chẳng qua, chúng ta không có khả năng làm tổn thương người một nhà, đó là lý do tập kết trong một đội ngũ, mỗi một kỳ đại hội Caesar đều tuyển ra từ trong các bộ đội có sự tiến bộ nhanh nhất, thực lực tương đối mà nói phải xếp vào các chiến sĩ hàng đầu.
– Thời điểm tôi ở Trung Hải, tôi từng quen và chung sống với phân đội Moline của Hải Ưng, Moline của Hải Ưng được coi là chiến sĩ ở cấp bậc nào vậy?
Sắc Vi tò mò hỏi.
Ron ngẫm nghĩ một chút, nhìn thấy Dương Thần ngủ gà ngủ gật không nói gì, bản thân đành tiếp tục nói:
– Đội trưởng Moline phụ trách công việc ở phương diện Bắc Âu, kỳ thực am hiểu nhất chính là hạng mục chỉ huy tác chiến trên tuyết, còn về phương diện chiến đấu, cũng là người xuất sắc nhất trong Hải Ưng, nhưng chưa đạt được mức chiến sĩ đứng đầu trong Hải Ưng, càng không đạt được trình độ sát thủ cao nhất trong ZERO.
Dù sao, có rất nhiều chiến sĩ đứng đầu, ngoại trừ kỹ xảo chiến đấu xuất sắc, bản thân vẫn là người có dị năng hoặc một vài người thừa kế của lực lượng cổ xưa, sức mạnh của bọn họ kỳ thực đã vượt qua nhân loại bình thường.
Vừa nghe thấy vậy, Sắc Vi lộ vẻ vui mừng, cô hiểu rất rõ sức chiến đấu của những người của Moline tại thời điểm phát huy toàn bộ sức mạnh, lại không được coi là mạnh nhất, cũng có chút nóng vội đi gặp Dương Thần, đại diện cho đội ngũ.
Dương Thần nhìn người phụ nữ hăng hái vui mừng như vậy, trong lòng thấy xúc động, người với người quả nhiên không giống nhau, cùng là phụ nữ, Lâm Nhược Khê luôn khuyên mình đừng giết người đánh nhau, nhưng nếu là Sắc Vi, đoán chừng là nghĩ rằng muốn giết thì giết cao thủ, dùng bạo lực giải quyết vấn đề.
Về phần khách sạn Federico, đám người áo choàng trắng kia rốt cuộc muốn làm gì, Dương Thần cũng không để tâm lắm, sóng to gió lớn gặp nhiều rồi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng.
Không lâu sau, chiếc xe Bentley đã tới khách sạn Federico kiến trúc tráng lệ.
Nơi đây đã là bờ biển, nắng chiều yên lặng, gió biển mang theo vị mặn nhàn nhạt, bầu không khí thoải mái ôn hòa.
Ngoài khách sạn, rất nhiều những chiếc xe thời cổ, thể hiện rằng nơi này có tiết tấu cuộc sống thong thả mà cổ điển.
Một bức tranh cuộn tròn yên bình, nếu không phải là vết máu còn lưu lại sau những trận đấu bên ngoài khách sạn, cùng với rất nhiều khách du lịch tham quan khách sạn và lính đánh thuê với thể trạng cường tráng, cũng không có vẻ trông không hài hòa như vậy.
Đám người Dương Thần vừa xuống xe, liền gặp vài chiếc xe cứu thương đang chở bẩy tám người bị thương, đặt những lính đánh thuê tràn đầy máu me lên và đi.
Ông chủ khách sạn là một người Ả Rập có cái bụng tương đối to, không ngừng cầu nguyện Thánh A La, hy vọng phù hộ cho những lính đánh thuê vì khách sạn của anh ta mà xuất đầu lộ diện.
– Hassan, tình hình thế nào?
Fidero bước tới trước.
Hassan, ông chủ khách sạn rõ ràng rất quen thuộc với Fidero, vẻ mặt đau khổ:
– Thánh A La phù hộ, Fidero tiên sinh, mọi người cuối cùng cũng tới rồi. Thứ lỗi cho tôi bất lực, không có cách nào bảo vệ căn phòng thượng khách của mọi người. Những người đó thái độ ngang ngược, làm tôi không thể không nghĩ cho sinh mạng của công nhân viên của tôi.
– Không có ai chết chứ?
Hassan rất vui mừng vỗ ngực một cái:
– Vâng, mặc dù vài chiến sĩ lính đánh thuê bị thương, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Khả năng những người đó cũng quan tâm đến quy định giết người trước đại hội Caesar sẽ bị tước bỏ tư cách dự thi.
– Vậy là tốt rồi…
Fidero nhẹ nhàng thở ra.
– Bọn họ đâu?
Ron tiến lên trước hỏi.
Hassan nhìn thấy Ron, lập tức xoay người cung kính:
– Ồ, tốt quá rồi, Hội trưởng Ron, ngài cũng tới! Xin ngài giải quyết cho chúng tôi, bọn họ đang ở trong phòng thượng khách.
Ron gật đầu, quay người nói với Dương Thần:
– Minh Vương các hạ, tôi dẫn người tới, tìm bọn họ nói rõ ràng, có lẽ họ không đến nỗi vì căn phòng đó mà làm tình địch với liên minh của Mafia trên toàn đảo.
Dương Thần thực ra không đồng ý, nhưng lão nhân hiển nhiên là muốn giữ thể diện cho mình, cũng không thể bác đi thể diện của địa chủ.
– Hay là giao cho chúng tôi đi!
Đúng lúc này, một chiếc xe thương vụ Jeep màu đen vừa chạy đến, một vài người cả nam cả nữ thân hình khác nhau xuống xe.
Một người đàn ông da trắng to lớn đầu trọc, để lộ một hàm răng vàng, nụ cười rạng rỡ hô lên.
Phía sau người đàn ông đầu trọc là một người có màu da lúa mì xuất hiện ngay sau, người phụ nữ Á châu thon thả có mái tóc đen, cùng một người đàn ông da trắng trẻ tuổi có đôi mắt tam giác trông như cái hồ bơi công cộng và mái tóc dài.
Trái ngược rõ ràng nhất là một cô gái da trắng, mái tóc vàng kim, mặt phấn hồng dễ thương cùng một người đàn ông da đen cao gầy cùng tiến lại gần, ánh mắt cực kỳ khiêu chiến.
Năm người này mặc quần áo khác nhau, giống như một đoàn khách du lịch hoàn toàn không bắt nhịp với nhau đến đây để nghỉ ngơi.
Năm người không hẹn mà gặp đi tới trước mặt Dương Thần, đàn áp kích động, đến khi họ khom lưng cúi chào, mọi người mới dần hồi phục tinh thần.
– Minh Vương các hạ, rất vinh hạnh được đón tiếp anh đến xem lần tham gia thi đấu này của chúng tôi.
Người da trắng đầu trọc có chút khẩn trương cười nói.
Dương Thần rất quan tâm nhìn ba người đàn ông và hai người phụ nữ vài lần:
– Mọi người chính là quân tinh nhuệ được tuyển từ Solon đến tham gia cuộc thi lần này?
– Vâng, Minh Vương các hạ, là chúng tôi, nếu anh không tin, tướng quân Solon sẽ tới đây muộn một chút, đến lúc đó ngài sẽ biết ngay thôi.
Người phụ nữ da trắng không sợ Dương Thần, cực kỳ hào hứng nói.
Đầu trọc nháy mắt ra hiệu cho người phụ nữ này không được vô lễ, sau đó nói với Ron:
– Ron tiên sinh, cho phép tôi giới thiệu, tôi là Đội trưởng đội ngũ này, tên tôi là Nasri, đến từ bộ phận Đông Âu của Hải Ưng.
Chúng tôi được biết thông tin, phòng của chúng tôi bị chiếm đoạt, vậy nên chúng tôi đến để đoạt về.
Trước đó Ron cũng chưa từng thấy Solon tuyển năm người này, biết họ là đội quân tinh nhuệ tham gia thi đấu, vậy nên bọn họ phải đi giải quyết sự kiện lần này, cũng không thể nói gì thêm.
Nasri đầu trọc đi đến trước mặt ông chủ Hassan, sau khi hỏi rõ về vị trí cụ thể của căn phòng, liếc về phía một cái ban công của tầng năm.
Ngay trong ánh mắt của vài chiến sĩ lính đánh thuê vây xem, cơ thể dường như vụng về của Nasri nhảy một cách nhẹ nhàng, liền xông thẳng lên ban công gần hai mười mấy tầng!
Tuy nhiên tố chất cơ thể ở điểm này, vẫn chưa đủ để làm cho mọi người quá kinh ngạc, không ít lính đánh thuê lòng đầy tò mò xem Nasri có thể thằng được đám người lạ kia không.
Sau khi Nasri đi vào ban công, đẩy thẳng cánh cửa thủy tinh bên ngoài, nhưng trong nháy mắt vừa định bước vào, lại nghe anh ta gầm lên một tiếng giận dữ!
– Oh!!
Một thân ảnh màu trắng, vào thời điểm Nasri gần bước vào, giống như ánh sáng lấp lánh ngay chính giữa lồng ngực của anh!
Cơ thể của Nasri giống như đạn pháo từ tầng năm đánh bay lan can bay ra!
Sắc mặt của đám người Ron và Fidero đều biến sắc, thân thủ này, quả nhiên không phải là đối thủ mà Mafia bọn họ có thể đối mặt, tốc độ nhanh đến nỗi không có cách nào nhận ra!
Tuy nhiên Nasri rõ ràng là bị mất cảnh giác, bị đánh rơi xuống nhưng không bị thương, trong ánh mắt kinh ngạc của không ít người xem, sau khi thân hình của Nasri ổn định giữa không trung, hai chân với thế lực mạnh rơi xuống đất!
– Phịch!
Sau một tiếng vang như bị bóp nghẹt, hai chân Nasri đạp vỡ bùn đất trên nền!
Mà phần ngực bị đánh trúng, áo đã bị rách một mảng, nhưng cơ thể lại không một chút tổn thương.
Hai mắt Dương Thần tỏa sáng, mặc dù chỉ là hình ảnh trong nháy mắt, nhưng anh đã nhìn không bỏ sót – không ngờ, người đàn ông đầu trọc trông lỗ mãng kia lại là một người có dị năng…
Mà bóng dáng màu trắng kia, rõ ràng không làm tổn thương gì cho Nasri, trôi nổi trong không khí rồi cũng bay xuống từ tầng năm.
Hai căn phòng thượng khách khác ở tầng năm cũng cũng theo đó mà rơi xuống bốn thân ảnh với áo choàng màu trắng, mặt nạ màu vàng kim.
Lần này, đám người Dương Thần mới thấy rõ cách ăn mặc của những người lạ này.
Nói là áo choàng màu trắng, nhưng kỳ thực còn có hoa văn cổ quái màu thếp vàng, như là miêu tả những ký hiệu phức tạp nào đó, dưới cái mũ là chiếc mặt nạ màu vàng kim, chỉ lộ ra hai con mắt, vốn nhìn không đến nửa khuôn mặt!
Tuy nhiên, điều khiến Dương Thần chú ý, lại không phải là cách ăn mặc cùng chiếc mặt nạ trên người họ mà là hình xăm cùng một màu trên mu bàn tay của mỗi người bọn họ… RQ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 30/10/2020 03:29 (GMT+7) |