Dương Thần cũng không trông cậy vào tiêu hao hết tất cả năng lượng phản vật chất, chỉ muốn tạo ra thời cơ trong nháy mắt.
Phá vỡ một đoàn ánh sáng màu bạc đan xen nhau, rồi xé mở ra một đạo khe hở hẹp dài, Dương Thần bay thẳng tới chỗ thân thể Văn Thao, một nắm đấm dứt khoát đập vào trên ót Văn Thao!
Bành!
Toàn bộ xương đầu bị nện vỡ trở thành từng mảnh, máu thịt bay ra, thậm chí có thể chứng kiến bằng mắt nổ tung thành tương.
Nhưng cả người Văn Thao trong khoảnh khắc đó lại hóa thành vô số năng lượng thể màu xám bạc, chảy nhỏ giọt như suối chảy, lại lần nữa từ phía trên không trung hội tụ, phục hồi thành hình như cũ!
Trong tiếng cười đắc ý, thân thể Văn Thao hóa thành vô số mũi tên nhọn, phảng phất giống vô số mũi tên tiễn tháp, hướng phía Dương Thần điên cuồng mà kích xạ!
Mũi tên liên tục được phóng ra nhìn thì có vẻ dầy đặc cùng nhỏ bé, nhưng trong mỗi một cái đều ẩn chứa năng lượng tương phản với thế giới.
Loại năng lượng này hoàn toàn không cách nào bị thiên địa lực lượng đồng hóa, Dương Thần biết rõ, nếu mà bị nó đánh trúng, khí lực của mình cũng rất khó trong thời gian ngắn tiến hành khôi phục!
Văn Thao đúng là biết được điểm này, lại hồn nhiên không sợ Dương Thần đối với y phá hủy đả kích, điên cuồng mà tấn công bạt mạng.
Trong lúc nhất thời, Dương Thần cũng không có biện pháp tốt gì để xử lý, không ngừng sử dụng Nam Minh Ly hỏa, Tam Muội Chân Hỏa, thậm chí Minh Thủy, Nghiệp Hỏa, thay nhau oanh tạc, nhưng vẫn không cách nào ngăn chặn thế tiến công của Văn Thao!
Tại bên trong một mảnh trắng xóa, màu hồng đỏ thẫm, màu đỏ như máu cùng màu xanh da trời không ngừng đan xen vào nhau, thân thể Văn Thao không ngừng mà bị phân giải, oanh tán, nhưng căn bản không ảnh hưởng tới việc ngưng tụ của y!
Càng làm cho Dương Thần cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là, Văn Thao cũng không có ý định vứt bỏ thân thể Dương Liệt.
Cái này đã nói lên, y cũng không phải là chiếm giữ thân thể Dương Liệt, mà là đã đem thân thể Dương Liệt dung hợp với cơ thể mình!
Mà ở phía dưới, Ninh Chính Thuần đang đối mặt với một số nhỏ năng lượng phản vật chất do Văn Thao phân ra, ở bên trong không ngừng tránh né, dùng bạch ngọc kiếm kia huy động ra sóng kiếm khí, khó khăn lắm mới tiêu hao được một ít, lộ ra vẻ chật vật.
Vốn Ninh Quốc Đống đang ôm thi thể La Thúy San khóc rống, thấy tình cảnh này, nhất thời mắt đỏ lên, gắt gao nhìn thẳng Ninh Quang Diệu đang không có ai bảo vệ!
Kim Thiềm bùa hộ mệnh mất đi công hiệu, Ninh Quang Diệu chẳng khác gì một khối thịt mặc cho người chém giết!
– Đều là ông… Ông hại chết mẹ của ta… Ta phải giết chết ông!!!
Ninh Quốc Đống điên cuồng mà nhào tới, lúc này Ninh Chính Thuần phía xa xa đang cố hết sức đối phó với năng lượng phản vật chất, nhưng vẫn dốc sức liều mạng chém ra một đạo kiếm sóng, hướng phía Ninh Quốc Đống cắt qua!
Lão đến đây với mục đích chính là vì bảo toàn người phát ngôn, người khống chế quyền lực của Ninh gia ở thế tục, làm sao có thể để người khác vô lễ?
Bốc.
Duệ kim kiếmhiện lên bên cạnh thân thể Ninh Quốc Đống, vô cùng sắc bén đã cắt đứt nửa cánh tay của Ninh Quốc Đống.
– A…
Ninh Quốc Đống kêu thảm một tiếng, nhưng vì thân thể đã được cải tạo, lập tức bắt đầu sinh trưởng ra tứ chi hoàn toàn mới!
Ninh Quang Diệu đã lui rúc vào một góc, tim đập tận cổ họng, nhìn Ninh Quốc Đống không muốn sống lao tới giết mình, đầu óc không ngừng chuyển động, sắc mặt tái nhợt rống lớn nói:
– Quốc Đống!! Con điên rồi sao!? Bà ta đã không phải là mẹ của con! Bà chết rồi!!
– Tiện nhân này cùng cái tên què xấu xí kia ở cùng một chỗ, là ả từ bỏ ta, cũng từ bỏ con!! Cái chết của ả là trừng phạt đúng tội!! Ả không biết xấu hổ, vứt bỏ tôn nghiêm của Ninh gia chúng ta, súc sinh cũng không bằng! Càng không xứng làm mẹ của con! Ta mới là cha ruột của con!!
Ninh Quốc Đống ngũ quan vặn vẹo, âm thanh hung dữ cười nói:
– Không biết xấu hổ? Tôn nghiêm? Ông cho rằng mẹ nguyện ý vứt bỏ ư!? Nếu như không phải ông vứt bỏ mẹ, đi theo người phụ nữ khác dây dưa không rõ, lại sinh ra nghiệt chủng vô liêm sỉ đi theo đàn ông, mẹ sẽ làm ra nhiều chuyện như vậy, gặp phải nhiều mầm tai họa như vậy sao!?
– Ông cho rằng mẹ từ một người phụ nữ cao cao tại thượng, cuối cùng phải rơi xuống thân phận một con chó cái bị mọi người chà đạp, ai cũng có thể cưỡi lên, là mẹ muốn sao!?
– Đều là ông!! Là cái tên không bằng cầm thú như ông, là ngươi hại chết mẹ của ta! Ông còn dám nói là cha ta? Nhổ vào! Chó má!! Ta giết ông!!!
Ninh Quốc Đống không khác gì một con sói điên lao tới chỗ Ninh Quang Diệu, người kia giống như là cừu non bất lực, căn bản không biết làm sao!
Xa bên cạnh Ninh Chính Thuần đã bị khắc chế đến sít sao, tuy rằng rất muốn cứu, nhưng lại không nghĩ ra phương pháp nào!
Đột nhiên, Ninh Quang Diệu nhớ tới cái gì, mạnh mẽ hô to:
– Dương Thần!! Ta là cha vợ của con! Con không thể trơ mặt nhìn ta chết.
Mặc dù Dương Thần trên bầu trời vẫn không ngừng chiến đấu nhưng vẫn không quên quan sát tình huống phía dưới, chẳng qua nếu không phải nghe thấy tiếng la, hắn ước gì Ninh Quang Diệu “Không cẩn thận” quên mất mình.
Thế nhưng mà… Y thật sự là cha đẻ của Lâm Nhược Khê.
Dương Thần không dám tưởng tượng nếu như Lâm Nhược Khê biết rõ chính mình nhìn thấy Ninh Quang Diệu chết mà không cứu, sẽ có thái độ gì đây.
Cho dù Lâm Nhược Khê không biết rõ tình hình, chính mình chỉ sợ cũng trở thành phiền phức khó chịu trong lòng người phụ nữ.
Hắn cho dù muốn giết, cũng phải giết quang minh chính đại.
Tuy rằng cảm thấy ủy khuất, nhưng Dương Thần vẫn là phân ra một đạo Ly Hỏa, đuổi tới bên người Ninh Quốc Đống đang lao tới trước mặt Ninh Quang Diệu, giống như một đạo lưu quang, đốt lên thân thể Ninh Quốc Đống!
– A…
Ninh Quốc Đống kêu thảm ngã xuống đất, ý đồ dập tắc lửa trên người đang không ngừng ăn mòn, để làm cho thân thể của y có thể nhanh chóng chữa trị, không có việc gì như cũ.
Mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo toàn thân Ninh Quang Diệu, nhìn thấy một màn này, y lộ ra tiếng cười tàn nhẫn!
– Nghiệt súc, đáng đời nhà ngươi bị chết cháy!! Cả cha ruột của mày mà cũng dám phản bội! Đi theo con mẹ mày xuống Địa ngục đi!!
Ninh Quang Diệu bị dọa cho không nhẹ, bỗng nhiên vọt tới bên cạnh La Thúy San, hung hăng đạp mấy cước vào thi thể ả, tựa hồ không cần dùng nhiều lời ác độc, dùng hành động là nhanh nhất để làm nguôi đi lửa giận trong lòng y.
Ninh Quốc Đống cố gắng bò về hướng y, nhưng Nam Minh Ly hỏa là Thiên Hỏa ngay cả tu sĩ Hóa Thần Kỳ cũng khó mà chịu được, y há có thể chịu được sao?
Chẳng mấy chốc, toàn bộ thân thể Ninh Quốc Đống cũng đã tan thành mây khói!
Chứng kiến hết thảy mọi chuyện phía dưới, Dương Thần hận không thể dùng một mồi lửa đem Ninh Quang Diệu đốt luôn!
Nhưng loại sự tình này cũng chỉ có thể ngẫm lại, dù sao La Thúy san cùng Ninh Quốc Đống cũng không phải cái loại lương thiện gì, bản thân vì bọn họ làm thịt Ninh Quang Diệu, không bằng không cứu còn hơn.
Nhưng nghĩ đến tương lai Ninh Quang Diệu lại muốn tiếp cận Lâm Nhược Khê, Dương Thần trong lòng lại nặng nề.
– Hừ, ngươi còn có lòng dạ thảnh thơi đi quản chuyện của người khác?
Văn Thao phóng đầy trời mưa tên, biết được cũng không có nhiều tác dụng, nhưng đối với việc Dương Thần phân tâm rất là bất mãn, tựa như lại bị đối xử khinh miệt, lửa giận lại lần nữa tăng vọt!
– Ít nhất với thủ đoạn của ngươi, còn không để cho ta cảm thấy ứng phó rất khó khăn.
Dương Thần cẩn thận mà nói.
Văn Thao bỗng nhiên quỷ dị cười cười.
– Cho ngươi một cơ hội, cùng ta hợp tác như thế nào đây?
– Hợp tác cái gì?
– Cùng ta đứng chung một chỗ, phá vỡ cái thế giới mục nát này!!
Văn Thao cuồng nhiệt cao giọng hô.
Dương Thần sững sờ, buồn bực chỉ chỉ chính mình.
– Ngươi nói muốn cùng ta? Phá vỡ thế giới?
– Đúng vậy, ngươi không phải Minh Vương, không phải một trong những Chư Thần sao? Mặc kệ có phải “thần” hay không, thần chẳng phải nên đi thay đổi thế giới sao?
Văn Thao không chút khách khí nói.
– Ta nhìn ngươi hoàn toàn khác hẳn Nghiêm Bất Vấn.
Dương Thần chậc chậc thở dài:
– Ít nhất Nghiêm Bất Vấn chỉ là có chút điên cuồng, ngươi thì là một người điên.
– Ta nhìn ngươi mới giống đồ con lợn đó! Căn bản không xứng được gọi Minh Vương! Cũng không xứng với một thân bản lĩnh và địa vị kia!
Văn Thao huy động nắm đấm, giận dữ hét lớn:
– Cái gì… mà thần?! Với tư cách thần thì phải nên tạo phúc muôn dân trăm họ! Nhưng những Chư Thần như các ngươi, chỉ biết dấu đầu lồi đuôi, không để ý tới thế sự, lại bày ra một bộ dạng thế ngoại cao nhân dối trá!
– Tựa như cái gọi là tràn đầy văn minh cổ, lại tràn đầy vô số truyền thừa, có vô số tu sĩ quốc gia ở bên trong, những hào phú này, những đại gia tộc này, những quý tộc này, nhân viên quan trọng đều đồng dạng như nhau, đều là chướng ngại vật của cái thế giới này! Ngưng kết thể tồi tệ!
– Ta lúc đầu chỉ là một đứa con nhà nghèo bình thường, ta chỉ muốn thi lên đại học, để cho cha mẹ ta nghèo cả đời có thể hưởng phúc lúc tuổi già! Nhưng cũng bởi vì đám cẩu quan chết tiệt kia, rõ ràng gia tài bạc triệu, lại cướp đoạt mất cơ hội duy nhất được lên đại học thay đổi vận mệnh nửa đời sau của ta!
– Còn có cái tên thủ tướng chó má Ninh Quang Diệu trên mặt đất kia, chỉ biết sống an nhàn sung sướng, với lại lừa gạt dân chúng!
– Hắn ngay cả vợ và con trai của mình đều có thể tùy ý giết chết chà đạp! Không từ thủ đoạn!? Ngươi cho rằng đây là việc con người nên làm sao?!
– Đường gia một nhà trung liệt, thì lại vì Hồng Mông thần bí kia tận tâm tận lực, con trai của lão nhân kia lại bởi vì người trong Hồng Mông, huyên náo rồi nổi điên chết như thế nào cũng không biết! Ngươi cảm thấy Hồng Mông có bao nhiêu chính nghĩa?!
– La Thúy San, chỉ muốn có một người chồng yêu mình quan tâm mình, yêu chiều cô ta thêm chút không được sao? Cho dù không thích cô ta bị người khác cưỡi lên, sắp xếp chỗ cho cô ta ẩn cư không được sao? Chẳng lẽ nhất thiết phải giết cô ta diệt khẩu? Cũng bởi vì cô ta đã từng là thứ ghê tởm sao?
– Mà một đám thần, một đám tu sĩ, cái thứ nhân loại thích cầm quyền, ngươi dựa vào chính mình chém giết cho tới hôm nay, chẳng lẽ lại cam tâm trong này nước chảy bèo trôi!?
– Sao không cùng ta, quét sạch cái thế giới mục nát và sa đọa này, đem tự do và quyền lực thực sự trao vào tay người bình thường.
– Ta tin tưởng, sẽ có một ngày, tất cả người bình thường, đều có thể tìm được lực lượng thuộc về mình, đều có thể có được lực lượng chống lại Thần Ma quỷ quái! “!”
– Mãi mãi sẽ không chịu bất cứ thế lực nào, bất cứ kẻ nào áp bách, bóc lột và tàn sát!
– Nếu như Chư Thần, Hồng Mông, thật sự đại biểu công bình cùng chân lý thế gian, vì sao thế đạo bất công như thế?
– Người bỉ ổi muốn làm gì thì làm, lại để cho người thiện lương thuần khiết chịu nhục và tổn thương, đi đến tuyệt cảnh không chết không ngừng nghỉ!
– Nếu như sinh linh thế gian cuối cùng cả đời chỉ biết trở thành những quân cờ cho bọn súc sinh dơ bẩn kia, như vậy thần linh tồn tại – giá trị nằm đâu?! Hồng Mông – tác dụng thế nào?
– Nếu như ngay cả nguyện vọng hòa bình chất phác cũng không thể thực hiện… Như vậy, cùng ta phá vỡ hết thảy, nghịch thiên sao?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 30/10/2020 03:29 (GMT+7) |