– A!
Năng lượng phản vật chất màu xám bạc hóa thành dây xích, buộc chặt toàn bộ tay chân nữ ni cô!
– Tuệ Lâm sư tỷ?
– Ngươi là ai? Mau buông sư tỷ ra!
Ba nữ đệ tử trong phái sau một trận kinh hãi cuống quýt đứng dậy, sắc mặt tràn đầy nghi ngờ và giận dữ hô to.
Tuệ Lâm vừa thẹn vừa giận, ngẩng đầu liếc mắt nhìn ác nhân phía sau, khuôn mặt đàn ông xa lạ dữ tợn này, cô căn bản chưa bao giờ thấy qua, rốt cuộc là có lai lịch gì?
Bản năng phòng vệ khiến Tuệ Lâm vận khởi nội công Thục Sơn, hình thành một tầng chân khí bảo hộ, ý đồ thoát khỏi.
Nhưng cảnh giới Tiên thiên này cũng không đủ nội lực để khiến Văn Thao có nửa phần lay động, giống như trâu đất xuống biển bị phân giải.
Nhưng càng làm cho Tuệ Lâm sợ hãi chính là, không ngờ tay chân đều bị lực lượng quái dị này phong tỏa, bản thân giống như thành cá nắm trên thớt, mặc cho người ta chém giết!
Người này rốt cuộc vì sao biết chỗ của Thục Sơn? Vì sao lại tới đây bắt cô?
Nghi vấn đó trong một giây sau khi Dương Thần xuất hiện ở đại điện đã khiến Tuệ Lâm tỉnh ngộ!
– Dương đại ca?
Tuy giờ phút này, người đàn ông này hung thần ác sát cả người mơ hồ huyết quang. Nhưng, Tuệ Lâm khó có thể khắc chế tình cảm mừng như điên loạn của mình, vui mừng và tình cảm tưởng niệm khiến hốc mắt cô đã bắt đầu ẩm ướt.
Ba nữ đệ tử còn lại trong đại điện đầu đầy dấu chấm hỏi, căn bản không phân nổi đây rốt cuộc là tình huống gì.
– Buông cô ấy ra, mày làm như vậy, chỉ có thể khiến lát nữa chết càng thảm hại hơn thôi…
Sau khi Dương Thần chú ý tới phản vật chất trên tay chân Tuệ Lâm cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Không thể không nói, Tên què thành công rồi.
Nếu như gã bắt là người khác, cho dù phải giết hại người của một thành Dương Thần cũng sẽ không bị áp chế mà ngừng động thủ.
Nhưng, gã cố tình bắt Tuệ Lâm! Một người phụ nữ bản thân tuy rằng đã từng cự tuyệt nhưng trong nội tâm lại không thể không để ý!
Văn Thao sau khi ý thức được điều gì rốt cuộc lộ ra một chút giọng điệu trì hoãn cười lạnh, một tay kiềm chế chiếc cổ trắng mịn của Tuệ Lâm, thản nhiên nói:
– Mày nghĩ rằng tao sẽ quan tâm đến chết thảm sao… Dù sao cũng đều là chết, bắt cô ta, tao còn có cơ hội sống. Nếu như mày thật sự đủ độc ác thì tao đây trước khi chết, sẽ kéo theo người phụ nữ mày yêu thích để chôn cùng!
Người phụ nữ yêu thích?
Không đợi Dương Thần nói gì, khuôn mặt xinh đẹp của Tuệ Lâm cũng đỏ lên, nhịn không được.
– Ngươi nói bậy! Ngươi rốt cuộc là ai! Tôi không thể là người phụ nữ Dương đại ca thích…
– Ha ha! Tiểu thư Lâm Tuệ, theo tôi được biết, cô trong mắt toàn bộ fan hâm mộ, đều luôn mông mỏi cô có thể từ trạng thái nghỉ ngơi trở lại trạng thái công tác, xuất hiện trước mặt họ.
– Nhưng vạn người mê à, sao có thể tự coi nhẹ mình như vậy, không hề biết có bao nhiêu thanh niên đem cô trở thành tình nhân trong mộng họ…
– Huống chi, tôi chẳng qua là nói thích, chưa nói hắn yêu cô, cô yêu hắn, cô kích động gì nào? Có thể là tình cảm anh em thôi.
Văn Thao châm biếm nói.
– Ngươi…
Tuệ Lâm nghẹn cháy hai má, sóng mắt lưu chuyển, không dám nhìn Dương Thần.
Tuy rằng biết loại mặt dày này rất không nên rối rắm, nhưng con gái lại rất tích cực.
Dương Thần cảm thấy từng đợt đau đớn trong lòng, hít thở sâu một hơi, trầm giọng nói:
– Mày cho là như vậy thì mày có cơ hội sống? Mày nghĩ rằng tao không có cách nào cứu cô ấy?
– Thật sao? Nếu mày có biện pháp, không ngại thử xem, tao xem là mày giết tao nhanh hơn, hay là tao giết người phụ nữ này nhanh hơn… Chậc chậc… Dựa vào tu vi mà nói, cô ta đến hóa thần cũng không thể, mày nên rõ ràng, tao giết hai gã tu sĩ trung kỳ hóa thần của Ninh gia cũng là chuyện chỉ vài giây…
Văn Thao nhếch miệng âm hiểm cười nói.
Nghe mấy lời này, Tuệ Lâm rất nhanh ý thực được đã xảy ra chuyện gì, tuy bản thân không rõ người này rốt cuộc là ai, nhưng nhất định là hạng người khiến Dương Thần hận thấu xương.
– Dương đại ca… anh… anh không cần để ý đến em! Anh truy đuổi gã như vậy, gã nhất định là người làm rất nhiều chuyện xấu, anh nhất định phải giết gã, em không sao…
Tuệ Lâm chịu đựng bị xiềng xích giữ ở cổ, cố gắng la hét nói.
– Cái gì không sao? Anh không cho em nói chuyện, em câm miệng cho anh!!
Dương Thần mãnh liệt răn dạy, hai mắt đỏ thẩm trừng mắt nhìn Tuệ Lâm.
Cô gái nhỏ bị chấn động hô hấp cứng lại, thiếu chút nữa rơi nước mắt.
Dương Thần nhấc chân, bắt đầu đi hướng về phía Văn Thao, uy áp Độ Kiếp kỳ khổng lồ, bắt đầu như núi thở sóng thần đi về phía Văn Thao.
Cảm nhận được ý đồ chậm rãi đánh vào tâm lý bản thân của Dương Thần, Văn Thao vẫn hồn nhiên không sợ, gã rất rõ ràng, động tác càng chậm như vậy, càng chứng minh người này rất quan trọng với Dương Thần!
Cười lạnh một tiếng, Văn Thao bỗng nhiên phân ra một dòng năng lượng màu xám bạc, xẹt qua phía trước thân thể ba nữ ni cô phía trên!
– Sư muội!
Tuệ Lâm hét lên một tiếng, nước mắt tràn mi mà ra!
Bước chân Dương Thần cũng dừng lại, cũng không dám tùy tiện bước thêm nửa bước!
Bởi vì, ba nữ đệ tử phái Thục Sơn không học qua tu vi gì, ngay cả nửa điểm phản ứng cũng không có, dưới tình huống đó thành ra ngơ ngẩn phân giải không thừa lại một chút!
– Nhìn thấy chưa, kế hoạch của tao là thất bại trong gang tấc, chỉ vì mày còn mạnh hơn tao dự đoán. Nhưng không có nghĩa là những người khác có thể đỡ nổi công kích của tao…
– Tuy tao không bằng mày, nhưng chênh lệch cũng không quá lớn, trước khi mày giết chết tao, tao không có cách nào khác đành giết chết người đẹp tiểu thiên hậu hát hay này.
Văn Thao cười gằn nói.
– Mày uy hiếp tao.
Dương Thần cực kỳ giận dữ, lại sợ kẻ điên này làm tổn thương đến Tuệ Lâm, chỉ có thể thu hồi tất cả uy áp.
Văn Thao càng trở nên đắc ý.
– Uy hiếp mày thì sao, dù sao chuyện ngày hôm nay thất bại, mày nhất định có thể đem từng cái cọc ghi vào đầu tao. Tao trong mắt mày, không thể không chết, duỗi đầu co đầu đều là một đao, làm gì để ý đến việc làm thêm vài chuyện ác?
– Mày rốt cuộc muốn thế nào.
Dương Thần nắm chặt tay, móng tay thậm chí còn đâm vào trong thịt, trong đầu không ngừng tìm kiếm phương thức cứu viện.
Văn Thao giả bộ suy tư một lát.
– Như vậy đi, muốn mày tự sát gì đó, mày nhất định không thể làm. Tao cũng không yêu cầu cao, mày chỉ cần ngoan ngoãn bỏ đi là được, tao sẽ để một tia năng lượng phản vật chất trên người mày, chờ mày đi tới chỗ tao biết rằng đó là khoảng cách an toàn, tao đây tự nhiên sẽ thả tiểu thư Lâm Tuệ.
– Mày nghĩ rằng tao là đứa trẻ ba tuổi? Nếu như vậy, mày chỉ sợ không những không thả người, mà còn ẩn nấp trong cơ thể người khác, không biết chừng ngày nào đó sẽ đâm một đao vào sau lưng tao.
Dương Thần âm thanh lạnh lùng nói.
– Vậy thì thế nào, mấu chốt là mày không có lựa chọn, Tuệ Lâm ở trong tay tao, trừ phi mày không quan tâm đến sống chết của cô ta!
Văn Thao vừa nói vừa độc địa bóp cổ Tuệ Lâm.
Tuệ Lâm khóc đỏ hai tròng mắt, nước mắt trong suốt không ngừng chảy xuống, vì bản thân, cũng vì mấy sư muội.
Cô nghẹn ngào, ánh mắt sau khi đột nhiên trở nên kiên định, âm u hiện ra một nụ cười thản nhiên.
– Dương đại ca… em… không thể liên lụy anh…
Dương Thần đang do dự không biết có nên mạo hiểm một lần, nếu như bỏ qua Văn Thao, Tuệ Lâm làm con tin có thể có cơ hội sống sót lớn một chút.
Nghe được lời nói này của cô gái, trong đầu vang lên “Ong” một tiếng, nghĩ đến gì đó…
– Đừng làm chuyện điên rồ!!!
Dương Thần nổi giận gầm lên một tiếng.
Nhưng lời nói ra đã không còn kịp nữa!
Phốc!
Một ngụm máu đỏ tươi từ miệng Tuệ Lâm phun ra, nhuộm hồng hai má trắng muốt của cô gái, nhỏ xuống mặt đất.
Giống như một đóa hoa sen trắng bị nhuộm đỏ, buồn bã nở rộ.
Điều Dương Thần lo lắng nhất quả thật lập tức xuất hiện!
Tuệ Lâm hẳn là thúc dục nội lực của bản thân, tự mình cắt đứt tâm mạch của bản thân để tự sát?
Văn Thao ở phía sau cũng không kịp đề phòng, sao cũng không nghĩ ra, người con gái nhìn mềm mại dịu dàng lại làm ra chuyện nguy hiểm này, quả quyết dùng tính mạng của bản thân để đổi lấy thắng lợi của một người đàn ông?
Cũng chính trong nháy mắt thất thần như vậy, thân ảnh Dương Thần động mạnh, đánh tới trước mắt Văn Thao chưa kịp chuẩn bị!
Nhiều năm huyết chiến khiến Dương Thần có được, cho dù cuộc chiến quyết liệt gặp phải đột biến, cõi lòng động lớn, cũng không bao giờ bỏ qua cơ hội!
Phanh!
Một tiếng nổ vang, Dương Thần xen lẫn sức mạnh thuần túy vào trọng quyền thiên địa, đập vào ót Văn Thao!
Văn Thao nhất thời ngẩn người, đầu một lần nữa lại bị đánh cho dập nát!
Thừa lúc này, Dương Thần túm lấy thân thể Tuệ Lâm như không có xương, một thân máu tươi trên tay, lắc mình rơi xuống một khoảng đất trống cách đó không xa.
Không đợi thân thể Văn Thao một lần nữa hóa thành thể năng lượng để chạy trốn, Dương Thần gọi ra Hỗn Độn đỉnh, cao cao nhẹ nhàng dựng lên!
Lần này, lửa giận của Dương Thần căn bản khiến hắn lười khắc chế bản thân sử dụng Hỗn Độn đỉnh, mãnh thú so với lúc trước càng thêm bừa bãi mà khổng lồ, gần như bao phủ nửa đỉnh núi phái Thục Sơn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 30/10/2020 03:29 (GMT+7) |