Tống Thiên Hành vốn không phải người nói nhiều, nói lên những chuyện cũ năm xưa này, khắp nơi đều có điểm xúc tích, đều rất ngắn gọn, cũng không quanh co lòng vòng.
Ban đầu trong nội bộ Zero truyền lại, Tống Thiên Hành uống thuốc độc mà chết, cũng không phải là giả dối hư ảo.
Tống Thiên Hành cảm thấy sự hiện hữu của mình càng ngày càng không thú vị, hơn nữa đã truyền lại “Vãng niệm diễn sinh kinh”, cũng không tính là công pháp này thất truyền trong tay ông, cho nên, mới nghĩ tới chấm dứt sinh mạng.
Thật không ngờ đến chính là, cũng chính bởi vì liều thuốc độc tự sát này đã khiến Tống Thiên Hành giác ngộ một tầng công pháp “sinh tử”, đồng thời khoảng cách tầng chín “Vãng sinh” cũng là cảm ngộ thâm hậu.
Dương Thần là bởi vì cảm thụ được mười bảy sinh ly tử biệt mà giác ngộ tầng thứ tám, do mạng của mình treo một mành chỉ mà giác ngộ tầng thứ chín. Mà Tống Thiên Hành thì lại càng trực tiếp hơn, từ cái chết của bản thân, trong nháy mắt tìm được bước đột phá.
“Vãng niệm diễn sinh kinh” sau khi tới tầng thứ tám, kịch độc dùng lúc trước cũng mất đi sức mạnh, Tống Thiên Hành vốn đã bị một số người trong nội bộ Zero vứt ở nơi hoang dã, chờ bị sói ăn sống, không muốn tiếp tục sống.
Điều này cũng khiến cho Tống Thiên Hành có một lời chào cảm ơn hoàn mỹ, thuận lợi rời khỏi tổ chức Zero, ở sa mạc xa xôi không có người, lĩnh hội tầng thứ chín.
Tống Thiên Hành dù sao cũng là kỳ tài mấy trăm năm khó gặp, một khi đột phá gong cùm xiềng xích, tu luyện sau này càng có vẻ như cá gặp nước!
Sau khi cảm thụ được biến hóa lớn mà tu luyện mang đến, Tống Thiên Hành tìm lại ham muốn sống sót, lúc này lại càng hiểu rõ hơn về đạo của thiên địa.
Khi tâm cảnh đi tới trình tự hoàn toàn mới, các loại trớ trêu nhân sinh trong quá khứ đã không thể khiến Tống Thiên Hành lưu ý.
Ngoại trừ tu luyện, Tống Thiên Hành thỉnh thoảng cũng sẽ quan tâm một chút về cuộc đời của Dương Thần. Nhưng Tống Thiên Hành cũng biết, Dương Thần nếu muốn thành công, đều phải dựa vào chính hắn, không thể ép buộc.
Trong tối tăm tự có thiên ý, ông ta cũng chỉ là thỉnh thoảng quan sát từ xa, cũng không xuất thủ, càng không xuất hiện trước mặt Dương Thần.
Chỉ cần Dương Thần không dùng “Vãng niệm diễn sinh kinh” để hủy căn cơ Hoa Hạ, Tống Thiên Hành cũng không ngại Dương Thần tàn sát bao nhiêu sinh mệnh.
Bởi Tống Thiên Hành vẫn luôn an phận ở nước ngoài, đồng thời nghĩ ra có thể ẩn náu tu vi bản thân trên phạm vi lớn cùng khí tức của pháp môn. Vì vậy vài chục năm như thế, đều không gây ra sự chú ý của Chư Thần.
– Đại thúc, vậy chú về nước khi nào? Vì sao không tới tìm cháu?
Dương Thần nhịn không được hỏi.
Tống Thiên Hành ôn hòa cười nói:
– Chú sao lại chưa tới tìm cháu, chỉ là tiểu tử cháu sơ ý, bỏ qua cơ hội mà thôi. Chú thế nhưng đã hao tốn không ít tâm tư, ngay cả con gái bảo bối của cháu cũng đưa đến bên cạnh cháu.
Oong!
Dường như tiếng sấm giữa mùa xuân trực tiếp bùng nổ trong đầu Dương Thần!
– Con gái?
Dương Thần không khống chế được mà thiếu chút nữa rơi từ giữa không trung xuống, nghẹn họng nhìn trân trối, cả người run rẩy!
Tuệ Lâm ở bên cạnh cũng ngây ra như phỗng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn mở ra, có chút đáng yêu vô tội.
Tống Thiên Hành nhìn thấy biểu tình này của Dương Thần, không khỏi nhíu mày, có chút nghi ngờ.
– Cháu sao thế, lẽ nào Lam Lam không tới nhà cháu? Cháu không biết sao?
– Lam… Lam Lam?
Dương Thần cảm giác tim mình suýt chạm tới cổ họng, loại kích thích chấn động tâm linh này khiến hắn sắp phát điên!
– Đại thúc! Chú nói gì? Chú nói Lam Lam là con gái cháu?
Dương Thần khó có thể khắc chế được mà nắm lấy vai Tống Thiên Hành, lớn tiếng hỏi.
Tống Thiên Hành gật đầu, không chút do dự nói:
– Con bé là cháu và cô gái tên 17 kia sinh hạ.
– 17? Chú nói… Lam Lam là đứa bé 17 mang thai?
Dương Thần hai mắt đỏ thẫm, nhịn không được lệ rơi, nam nhi bảy thước, cũng vô pháp kháng cự lại sung sướng như vậy!
17 vì mình mà để lại một đứa con gái? Dương Thần đều không tin được vào lỗ tai mình, hạnh phúc bất ngờ xảy ra, nhanh như sóng thần bao phủ hắn.
Tuệ Lâm cũng sắc mặt kinh trụ, nhưng cô không biết 17 là ai, chỉ biết, Lam Lam là con gái ruột của Dương Thần?
– Chuyện lạ… trước khi chú đi, rõ ràng có để lại một phong thư và tín vật, giao cho Mẫn Quyên, để cô ta đến lúc đó giao cho cháu, Mẫn Quyên lẽ nào đã quên?
Tống Thiên Hành lẩm bẩm nói.
Dương Thần lúc này hô hấp dồn dập, lo không được nhiều như vậy, cầm tay Tống Thiên Hành thúc giục nói:
– Đại thúc, chú nhanh nói cho cháu đi! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Lam Lam thật sự là con gái cháu sao? Vậy 17 đâu?
Liên quan đến vợ và cốt nhục của mình, Dương Thần căn bản không cách vào giữ bình tĩnh!
Tống Thiên Hành thở dài, đem sự việc nói ra…
Lúc đó, trong trận chiến, Dương Thần thấy Thập Thất rơi vào trong biển, không biết tung tích, nhưng không phải 17 thật sự tan xương nát thịt.
Mạch nước ngầm trong biển đưa 17 đến một hải vực cực xa, tuy khiến bản thân cô trọng thương nhưng vẫn sống sót.
Những việc này, đều là Tống Thiên Hành ở trong một rừng nhiệt đới Nam Á, thỉnh thoảng gặp được 17 mới biết được.
Tống Thiên Hành nhận ra 17, mà trong trí nhớ của 17, không rõ lai lịch của người đàn ông này, dù sao cô cũng là một thành viên của Zero.
17 lúc đó đã sinh ra Lam Lam, nhưng bởi vì hướng gió, trên thuyền buôn tới Nam Á không được dưỡng thương tốt, lại ở nơi thôn quê sinh hạ Lam Lam, mất máu quá nhiều, thân thể cực kỳ suy yếu.
17 vốn định đưa Lam Lam cho dân bản xứ, thấy có thể không khiến Lam Lam sống sót, đúng lúc gặp được Tống Thiên Hành tu luyện ở đó.
Biết rõ thân thể chính mình đã chỉ dựa vào lực ý chí, tại hơi thở cuối cùng, thực sự khó có thể tiếp tục chống đỡ, 17 lúc này liền quyết định, giao con gái cho Tống Thiên Hành.
Đồng thời, 17 còn giao chủy thủ tinh xảo tùy thân mang theo cho Tống Thiên Hành để chứng minh với Dương Thần, đây là con gái của họ.
Tống Thiên Hành nỗ lực dùng “Vãng niệm diễn sinh kinh” cứu 17, nhưng thân thể 17 thực sự chịu tổn thương quá nghiêm trọng, kinh mạch hầu như đã đoạt tuyệt với sinh mạng, sau khi phó thác Lam Lam xong, giải quyết được lo lắng duy nhất, không thể chống cự thêm lâu nữa liền hương tiêu ngọc vẫn.
Để Lam Lam không chịu khổ sở, 17 gạt con gái nói, bản thân đi một nơi rất xa, lại để Lam Lam gọi Tống Thiên Hành là ông nội.
Nghe đến đây, Dương Thần bản năng hỏi:
– Đại thúc… đây… sao có thể. Nếu Lam Lam là con gái cháu, vậy lúc đó không phải mới chỉ hai tuần tuổi sao, vì sao…
– Tại sao thoạt nhìn giống bốn, năm tuổi đúng không?
Tống Thiên Hành cười khổ nói:
– Có lẽ do ông trời sắp xếp, khi chú nhìn thấy Lam Lam, con bé mới sinh chưa được mấy ngày, nhưng đã giống như đứa trẻ hai tuổi.
– Lam Lam dường như là bởi vì có gen đặc thù của người cha là cháu, sau khi sinh lớn lên rất nhanh, không chỉ có thân thể, não bộ cũng trưởng thành. Chưa đến hai năm đã thành thục như đứa trẻ năm, sáu tuổi.
– Điểm này, 17 cho tới trước khi đi đều nghĩ không thông. Nhưng chỉ cần Lam Lan khỏe mạnh, trưởng thành như vậy, đối với con bé chỉ có giúp đỡ, sẽ không bởi vì quá yếu đuối và vô tri, mà đánh mất tính mạng trong rừng nhiệt đới.
– Sau đó, giai đoạn trưởng thành của lam Lam cũng dần thay đổi như bình thường, giống đứa trẻ năm tuổi, từ từ lớn lên, chú cũng yên lòng. Dù sao, Lam Lam từ sau khi sinh tố chất thân thể rất mạnh, cũng đặc biệt thông minh, cho nên có chút khác thường cũng là hợp tình hợp lý.
Dương Thần đối với tất cả cũng không có gì không thể tin, từ góc độ tiến hóa của sinh vật mà nói, gen của bản thân sau khi chịu thần quang chiếu xạ, đích thực mạnh hơn người bình thường nhiều.
Nếu như Lam Lam là con gái mình, như vậy bởi vì để thích ứng với hoàn cảnh gian khổ, thời gian trước tiến hành khai phá, tiến hóa thân thể và não cũng có thể hiểu được, tất cả đều là nhân tố không biết.
Dương Thần cuối cùng cũng hiểu rõ, vì sao Lam Lam lại nói tới việc cưỡi voi, rừng rậm Nam Á, đích xác có không ít voi.
Mà khi Lam Lam xuất hiện ở cô nhi viện, mình cùng đã từng mơ hồ nhận thấy được khí tức cổ quái ở lân cận, chỉ là không quá để ý tới, nếu lúc đó tiến lên thì đã sớm tìm được Tống Thiên Hành.
Hồi tưởng lại các loại sự tình trong quá khứ, Dương Thần đều thấy buồn cười và thật đáng buồn, bản thân một lần lại một lần, không ngờ bỏ lỡ cơ hội quen biết con gái mình.
Thế nhưng cũng may, bản thân cuối cùng đã biết chân tướng!
Vừa nghĩ tới bé mập hợp ý không gì sánh được với mình thật sự là con gái ruột của mình, một loại tình cảm ấm áp đặc hơn vô số lần so với trước kia chảy xuôi theo tứ chi Dương Thần, ánh mắt cũng tràn đầy tình cảm dịu dàng.
Tự nhiên, muốn lao ra khỏi Vạn Yêu Giới, trở về bên cạnh con gái!
Nhưng Tuệ Lâm ở bên cạnh lại cảm thấy không giải thích được hỏi:
– Sư bá, nếu người sớm biết Lam Lam là con gái Dương đại ca, vì sao không trực tiếp đưa Lam Lam về?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 05/11/2020 03:29 (GMT+7) |