Tuy tu vi không thể động tới nhưng nhẫn không gian này cũng không cần phải sử dụng Chân nguyên lực, vẫn là không đáng ngại.
Lãnh nhan của Lâm Nhược Khê vừa thu lại, hai tay dưới ý thức bưng kín cái miệng anh đào nhỏ nhắn, trong mắt đẹp sáng lên tia sáng kỳ diệu liên tục nhìn tay Dương Thần móc ra cái gì đó.
Đó là một đại bảo thạch lóe ra ánh sáng màu đỏ của hoa hồng, bảo thạch này chưa từng mài dũa, nhưng vẻ đẹp nguyên thủy mỹ cảm tự nhiên cũng đã bày ra phong tình, cũng khiến người ta mê say.
Không phải Lâm Nhược Khê không có kiến thức, mà chính là cô thật sự chưa từng thấy bảo thạch lớn như vậy, cũng hoài nghi có khả năng phá vỡ kỷ luật thế giới!
Dù cho hai tay đang cầm, kích thước khối hồng ngọc này vẫn cực lớn, căn bản không dám tưởng tượng, ra bên ngoài sẽ có không biết bao nhiêu phu nhân quý phái thèm nhỏ dãi nó.
Lâm Nhược Khê không phải thánh nữ gì, sức chống cự đối với châu báu không khác những người phụ nữ khác lắm, chỉ là thưởng thức rất cao thôi. Nhưng cô có nhiều tiền như nào cũng không mơ sẽ có được lễ vật là bảo thạch lớn như vậy!
Dương Thần trong lòng âm thầm đắc ý, đây chính là khối hồng ngọc lớn nhất mình tìm được, mình giữ cũng vô dụng, liền đưa ra để vợ vui lòng.
– Vợ à, đây là anh giết một con rồng rất lợi hại, vất vả lắm mới tìm được từ trong long sào của nó. Lúc ấy anh nghĩ nhất định phải ra khỏi nơi đó để tặng bảo thạch này cho em, hiện tại rốt cục cũng có thể được như ý nguyên rồi.
Dương Thần nói xong, đưa bảo thạch tới hai tay Lâm Nhược Khê.
Cảm nhận được trọng lượng, Lâm Nhược Khê tin rằng mình không phải đang nằm mơ, trước kia Dương Thần nói qua muốn tặng cô bảo thạch mắt trâu nhưng vẫn không có, ngược lại lại tặng Mạc Thiến Ni một viên kim cương trân quý, nghĩ lại đều thấy tức chết!
Lúc này đây, cuối cùng cũng cho mình một bảo thạch đủ lớn, Lâm Nhược Khê tìm về được mặt mũi bà lớn.
– Thích không?
– Ừ…
Lâm Nhược Khê quyến luyến không rời, đoan trang nhẹ nhàng gật đầu.
Dương Thần nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng không tiếp tục hỏi chuyện Lâm Nhược Khê, cười nói:
– Anh bảo La Ân đi tìm thợ đá quý tốt, bảo thạch này quá lớn, có thể cắt bảo thạch này thành trang sức, lại dùng bạch kim khảm cho em, hẳn là rất xứng với em.
Lâm Nhược Khê lại nắm chặt bảo thạch lắc đầu.
– Đừng, khiến người khác không yên tâm, lại nói em chỉ cần cầm nhìn là được rồi, để đám hồ ly tinh kia thấy rồi anh nhất định lại đi tặng thứ tốt cho họ.
Khuôn mặt Dương Thần run rẩy, nhìn người phụ nữ “gương mẫu” cũng nghĩ xa như vậy.
– Bảo bối, lẽ nào em cứ như vậy mà cất giấu dưới đáy hòm?
Lâm Nhược Khê cũng theo lý thường phải làm mà gật đầu, đã vui rạo rực đem bảo thạch trân quý này thành của riêng, ai cũng đừng có nghĩ chạm vào.
Dương Thần cũng không dám nói trong nhẫn của mình còn có đống lớn bảo thạch dạng này đủ loại màu sắc. Sợ Lâm Nhược Khê lấy hết, sau này mình sao có thể ứng phó với người phụ nữ khác.
– Hắc hắc, Nhược Khê tiểu bảo bối, giờ thì tin tưởng anh đối với em là thật lòng rồi chứ.
Dương Thần nắm chắc cơ hội cười đi lên, lồi một cái đuôi sói lớn.
Lâm Nhược Khê không muốn để hắn quá đắc ý vênh váo, nhưng quả thật khó nén vui sướng, chủ động hôn lên mặt hắn.
– Coi như anh có lòng, nhưng đừng để em biết được anh còn tặng người phụ nữ khác.
– Sao có thể chứ?
Dương Thần mồm nói, sau lưng lại là một trận mồ hôi lạnh, người phụ nữ này nghĩ cũng quá toàn diện, bản thân mình muốn tặng thì phải trộm làm mới được.
Nhìn Lâm Nhược Khê tay cầm bảo thạch, người càng hoa kiều, mặt nghiêng nghiêng cười xinh đẹp vô song, Dương Thần nhiều ngày khát khao rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, như hổ chụp mồi áp đảo cô trên giường lớn!
Hồng ngọc trên tay Lâm Nhược Khê rơi ra ngoài, rơi xuống cạnh đầu gối, cũng không rảnh đi quản, bàn tay to của đàn ông đã muốn ma sát trên người mình, khiêu khích từng chỗ mẫn cảm trên người.
– Ya… anh… anh gấp cái gì… đi tắm đã…
Đầu Dương Thần đã chôn giữa hai ngực, tham lam hút thành một mảnh ướt át ở nơi ấy, hút từng trận mùi thơm của phụ nữ, hàm hồ nói:
– Không kịp rồi… nín chết mất…
– Đã nhiều ngày như vậy rồi… một lát thôi…
– Không thì cùng nhau tắm.
– Hừ, anh nhất định là muốn làm trong bồn tắm, em không mắc mưu…
– Vậy ngoan đi, chao ôi, người phụ nữ như em mặc váy gì vậy… khóa đâu…
Tay Dương Thần vừa sờ soạng, cũng không biết tìm khóa ở sau mông, còn không chút khách khí chui vào trong tìm khóa…
Lâm Nhược Khê không có biện pháp, hai chân kẹp lại cái tay kia cũng tự khiến mình mất mặt, lúc này cũng nổi lên cảm giác bị trêu chọc, đơn giản tùy ý hắn giày vò.
Nhu tình mật ý, triền miên triền miên, dưới kích thích của hormone, ai cũng đã di chuyển theo bản năng.
Chỉ chốc lát sau, Dương Thần đã ôm lấy hai cái đùi thon dài trắng muốt như ngọc phấn, cao cao nhếch lên, ngón chân đáng yêu co lại, hiển nhiên là cô đang khẩn trương.
Mà sau tiếng trầm bồng véo von, tất cả còn lại đều là cảnh xuân vô tận…
Ước chừng hơn hai giờ, sắp đến chạng vạng, trận đại chiến này mới bình ổn lại, giữa chừng có hai hầu nữ được Quách Tuyết Hoa phái tới, muốn gọi vợ chồng họ nói Lam Lam đã dậy, nhưng sau khi nghe được động tĩnh bên trong, hầu nữ liền vội vã đỏ mặt bỏ chạy.
Quách Tuyết Hoa cũng là người từng trải, biết đạo lý tiểu biệt thắng tân hôn, trong lòng vui mừng, ước gì cô dâu mới sớm sinh quý tử, dứt khoát mang theo cháu gái đến cung thiếu nhi học, đây vốn là chuyện Lâm Nhược Khê làm.
Trong phòng ngủ, kéo rèm cửa sổ, mở đèn nơi đầu giường sáng lên.
Trên giường lớn thoải mái, Lâm Nhược Khê toàn thân tê dại, nửa thân thể trắng như tuyết nằm trên ngực Dương Thần, đôi ngươi mông lung nửa mở, lông mi run rẩy, má lúm đồng tiền sau sự việc xảy ra tràn đầy dư vị.
Chỉ sợ có những người phụ nữ cả đời cũng không thể lĩnh hội loại hưởng thụ này, nhưng chồng mình lại có thể thoải mái làm được, đây không thể không nói, là ưu điểm lớn của người đàn ông hư hỏng háo sắc này.
Dương Thần cũng có chút thoải mái, ôm vai vợ, miệng ngậm điếu thuốc, cũng không lấy thứ gì che đi, tiểu tử ở phía dưới vẫn là bộ dáng hùng dũng oai vệ.
Lâm Nhược Khê thỏa mãn chỉ chốc lát sau đã khôi phục thể lực, dù sao cũng không uổng phí khí lực tu luyện những ngày này, sau khi tao nhã ngồi dậy, trên mặt Dương Thần “ba” một cái.
– Chồng à, em có ý tưởng, về Tuệ Lâm.
Lâm Nhược Khê bỗng nhiên nói.
Tâm tình Dương Thần vừa mới thả lỏng lại căng thẳng, nháy mắt hỏi:
– Ý tưởng gì?
– Là như vậy, giải trí Ngọc Lôi đầu tư bộ “Kiếm Tiên” kia, giai đoạn hậu kỳ tất cả cộng lại tốn gần 2, 5 tỷ, đầu tư trong quốc nội Hoa Hạ tuyệt đối là số một số hai, hơn nữa đây là bộ phim mấu chốt nhất của giải trí Ngọc Lôi, chỉ có thể thành công không thể thất bại cũng không đủ…
– Chờ chút.
Dương Thần cau mày nói:
– Cái này thì liên quan gì đến Tuệ Lâm?
Lâm Nhược Khê cười nói:
– Tuệ Lâm là diễn viên chính, cô trong bộ phim điện ảnh này có thể hấp dẫn nhiều thương gia quảng cáo liên minh, cùng với thị trường Âu Mỹ lớn nhất, dù sao em ấy được Christine xem là có khả năng thành tiểu Thiên Hậu mà.
– Chỉ là chuyện lần trước, ảnh hưởng tiêu cực quá lớn, trong giới giải trí, loại tin tức như vậy, đến như mãnh thú và dòng nước lũ, đi cũng là khói nhẹ phiêu phiêu, không thấy bóng dáng.
– Còn hai ngày nữa bộ phim sẽ được khởi chiếu, hiện tại vì Tuệ Lâm không xuất hiện, trên mạng đã có không ít tin tức rối rắm, nếu Tuệ Lâm không xuất hiện mà nói, chỉ sợ điện ảnh sẽ mất đi rất nhiều khán giả vì Tuệ Lâm mà xem, đây đối với giải trí Ngọc Lôi là một đả kích lớn, đối với công ty cũng là tổn thất lớn.
Dương Thần hiểu ra một chút, tà cười một tay đột nhiên trên mông Lâm Nhược Khê, “ba” một tiếng giòn vang!
– Lâm Nhược Khê, đừng coi chồng em là kẻ ngốc, còn nói mọi người rối rắm? Em đưa chứng cứ xác thực anh xem? Tuệ Lâm rời khỏi giới giải trí lâu như vậy rồi, nếu không có ai ở sau lưng trợ giúp, truyền thông nào có thể phối hợp hỗ trợ tuyên truyền như vậy? Rõ ràng là em muốn để Tuệ Lâm làm việc lại!
Lâm Nhược Khê hờn dỗi sờ sờ chỗ bị đánh, xuống tay thật nặng, đã nóng lên rồi.
– Đúng thì thế nào, em cuối cùng không thể trơ mắt nhìn công ty đầu tư thất bại, rõ ràng có thể vãn hồi mà. Hơn nữa dựa vào ván cầu điện ảnh lần này, toàn bộ sản nghiệp giải trí Ngọc Lôi có thể nhanh chóng khuếch trương.
– Chúng ta chỉ cần vận tác thích đáng, tốn chút tiền đả thông quan hệ truyền thông, hình tượng của Tuệ Lâm có thể lấy lại thông qua lần công chiếu lần này. Ngược lại, đối với Tuệ Lâm cũng là một chuyện tốt, có thể khiến em ấy tiếp tục làm công việc mình thích.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 05/11/2020 03:29 (GMT+7) |