Lạc Thiên Lý ở bên nhếch miệng cười lạnh, bỗng nhiên tiến lại, một tay ôm lấy Lãnh Thanh Thu ném lên chiếc giường lớn cách đó không xa.
– Ai da, chú chậm một chút ya, già rồi mà còn không thương tiếc chút nào.
Lãnh Thanh Thu hờn dỗi, nhưng không phản kháng Lạc Thiên Lý thô bạo chinh phạt.
Chị dâu, em chồng ngựa quen đường cũ, rất nhanh Lạc Thiên Lý đã nhào tới trên người Lãnh Thanh Thu, cởi hết bộ áo váy vân thủy lộ ra tinh quang. Thân thể giống như ngó sen trắng mịn đẫy đà.
Là đại tiểu thư trong Huyễn cảnh, dáng người không thể chê được, nhiều một chút không được, thiếu một chút lại gầy. Bộ ngực sữa căng tròn, hai cái mông xinh đẹp nhếch lên, đẹp không xao tả xiết.
Dương Thần nuốt nước bọt, không thể phủ nhận, nhìn Lạc Thiên Lý liếm láp cái khe giữa hai tòa núi non của Lãnh Thanh Thu, trong đàn điền như có mồi lửa đốt lên.
Nhưng lúc này hắn không có ý tiết hỏa, chỉ tiếc việc không theo ý người. Lạc Phong ở một bên cổ quái nhìn hắn.
– Sao vậy, hôm nay Đại quản gia có vẻ không hăng hái lắm nha.
Lạc Phong vỗ lưng Dương Thần.
Dương Thần vội lộ ra sự kích động, nói với Lạc Phong:
– Này… Nhị gia đang chơi đùa, không tốt lắm…
– Ngươi hôm nay làm sao vậy? Ba năm nay cũng không thấy người khách khí như vậy?
Lạc Phong cười cổ quái:
– Mỗi lần chơi con dâm phụ này đều là chúng ta cùng nhau vui vẻ… Lên đi, Đại quản gia là ngươi nên nhận được, không phải người thích nhất chơi “hậu hoa viên” của con đàn bà này sao, để lại cho ngươi đó…
Hậu hoa viên?
Cằm Dương Thần muốn rớt xuống đất rồi, nói người trong Huyễn cảnh tiến bộ rất lớn không hề giả, không ngờ Lạc Lôi đã trên hai trăm tuổi lại thích thông “ass” gia chủ phu nhân.
Lạc Phong cười ha hả, phối hợp cởi quần áo xuống đất, lên giường bắt đầu cùng Lạc Thiên Lý đè Lãnh Thanh Thu.
Rất nhanh, Lãnh Thanh Thu như một con chó cái chồm trên giường, phía trước và phía dưới lần lượt do Lạc Phong và Lạc Thiên Lý chiếm giữ, còn “ass” chưa có ai đi vào.
Lãnh Thanh Thu phát hiện “ass” vẫn chưa có ai vào, cảm thấy không vui chút nào, miệng phun ra đại vật của Lạc Phong, quay đầu u oán nhìn Dương Thần.
– Chết giẫm, còn chờ gì nữa! Mau tới đi! Chỗ đó của người ta khó chịu rồi…
Dương Thần đã hiểu rõ ràng, con đàn bà này chả khác gì mấy con cave cả, thật không hiểu tại sao lại trở thành chủ mẫu Lạc gia. Nói chung Huyễn cảnh các đại gia tộc đã mục nát tới cực điểm.
Dương Thần không vui vẻ gì chơi cái trò 4P, nhất nữ tam nam này nhưng vì ổn thỏa vẫn phải tiến lên ứng phó.
Làm ra vẻ mong đợi đã lâu, vội cởi quần tiến tới ôm cặp mông trắng hếu của Lãnh Thanh Thu, đầu súng đâm thẳng vào trong…
Do có chân nguyên hộ thể, mặc dù Lãnh Thanh Thu lén quan hệ với không ít đàn ông, nhưng lỗ vẫn rất xít như thiếu nữ chưa từng lên giường khiến Dương Thần giật cả mình.
– YA, A, A… Đại quản gia, hôm nay sung quá…
Lãnh Thanh Thu cảm thấy sung sướng trước nay chưa từng có.
Dương Thần sớm đoán được, thằng nhỏ của mình sao có thể không hơn lão già Lạc Lôi kia, lúc trước lời nói dùng đối phó Tiêu Mạn Nghiên giờ có dịp dùng lại.
– Là Địa Hổ Thiên Dương đan… Hắc Hắc, phu nhân thấy thoải mái không?
Mặt Lãnh Thanh Thu hiện lên hoa đào, hai mắt trào ra nước rất quyến rũ, vui vẻ gật đầu thật mạnh.
– Oan gia, hóa ra là có thứ tốt như thế, là hàng mẫu hiếm có đó, hôm nay cho ta niềm vui bất ngờ sao.
Bên dưới Lạc Thiên Lý và trước mặt Lạc Phong có chút bất ngờ, ngoài mặt không nói gì, không muốn thừa nhận không bằng lão đầu tử này nhưng âm thầm phải hỏi Lạc Lôi kiếm đâu ra thứ này, chút quay lại hỏi han xin hắn chút mới được.
Chơi một hồi khiến Dương Thần cảm giác như một cuộc đại chiến đầy hương diễm trong một giấc mơ hoang đường, chừng nửa canh giờ kết thúc.
Dường Thần cố ý dùng chân nguyên khiến mình ra nhanh một chút, mặc dù Lãnh Thanh Thu rất biết hầu hạ đàn ông, Dương Thần cảm thấy rất thoải mái, nhưng kéo dài rất dễ bị lộ.
Sau khi xong việc, Lãnh Thanh Thu trực tiếp lao vào hồ nước ngoài Vân Đình các, muốn tắm táp một phen, sau đó qua đêm tại Vân Đình các.
Lạc Thiên Lý và Lạc Phong tính toán trở về Lạc gia.
Tuy cùng cẩu nam cẩu nữ trong thế tục không khác biệt nhưng tu sĩ vẫn là tu sĩ.
Sau khi phát tiết lại trở nên vẻ đạo mạo, nam trang nghiêm, uy phong, nữ đoan trang, cao quý, không lộ ra nửa phần đê tiện.
Dương Thần lặng yên theo sau Lạc Phong trở về Lạc gia, Lạc Phong và Lạc Thiên Lý tách ra. Dương Thần lặng lẽ tiến vào chỗ ở Lạc Phong.
Lạc Phong còn chưa đi vào tòa đình viện Bạch Ngọc là chỗ ở của ông ta, thấy “Lạc Lôi” cười thần bí đi tới.
– Người tới đây làm gì, không phải đã nói với ngươi, hạn chế gặp gỡ trong gia tộc tránh kẻ khác nghi ngờ sao. Trước khi “Ma huyết Đào Ngột” phát tác hoàn toàn, Lạc Thiên Thu có uy hiếp rất lớn với chúng ta.
Lạc Phong không vui nói.
Dương Thần khẩn trương chắp tay, nhỏ giọng nói:
– Đại trưởng lão, tiểu lão bắt được cơ hội, muốn cho ngài xem một chút.
Lạc Phong sửng sốt:
– Cái gì vậy, sao lúc nãy ở trong hồ không nói?
– Vừa rồi có phu nhân và Nhị gia ở đó không tiện nói ra, nói thật, tiểu lão vẫn tín nhiệm ngài nhất.
Dương Thần nói rất lập lờ.
Lạc Phong nghe xong cũng hiểu tại sao, dù sao Lạc Thiên Lý cùng Lãnh Thanh Thu tuy cùng muốn giết Lạc Thiên Thu thật nhanh vì có quan hệ thân mật không giống như mình căm thù Lạc Thiên Thu tới tận xương tủy.
Chính Lạc Thiên Thu và cha hắn đã đoạt đi Lạc gia vốn thuộc về mình và cha.
– Nói, cái gì vậy.
Lạc Phong đưa mắt hỏi.
Dương Thần lặng yên lấy từ trong nhẫn không gian ra một viên Thông Nguyên đan thượng phẩm. Viên Thông Nguyên đan tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt. Đây là đan dược mà Dương Thần luyện chế sau khi quay trở lại Địa Trung Hải, cách đây cũng không lâu. Đây là loại linh đan ghi trên Đồ Sơn Kim Đan, so với Thiên Vân Đan càng mạnh mẽ hơn, trong nháy mắt chuyển hóa linh khí thành chân nguyên, hỗ trợ xung phá cảnh giới.
– Đây là…
Lạc Phong kích động túm lấy thứ trên tay Dương Thần quan sát cẩn thận:
– Thông Nguyên đan! Ngươi lấy ở đâu ra? Pháp môn luyện chế Thông Nguyên đan sớm đã thất truyền, hiện tại toàn bộ Huyễn cảnh cũng không có mấy. Hơn nữa, Thông Nguyên đan này được luyện chế có độ tinh khiết hết sức hoàn mỹ, đây không phải là thứ mà trưởng lão luyện đan trong Lạc gia có thể luyện ra.
Ông ta không thể không kích động, đây là một trong số ít đan dược thượng phẩm có ích đối với Độ Kiếp kỳ, càng không phải nói Hóa Thần kỳ đột phá Độ Kiếp kỳ.
Dương Thần bịa chuyện, tim không đập nhanh mặt không đổi sắc:
– Hai hôm trước, tiểu lão trong lúc ra ngoài làm việc, phát hiện ở phía Tây Bắc có một khu đất được tuyết phủ kín có linh khí hết sức nồng đậm, hạ xuống xem xét phát hiện vài hộp linh đan hiện ra bên ngoài.
– Hình như do cấm chế mất đi hiệu lực mới khiến nơi cất giữ các loại linh đan này lộ ra, chỉ sợ đây là bảo bối của đại thần thông thượng cổ để lại.
– Tiểu lão không dám độc chiếm, đem linh đan cất dấu nơi bí mật miễn cho kẻ khác phát hiện, sau đó vội trở về nói với Đại trưởng lão chuyện này.
– Cái này… sao?
Nghe tin tức kinh thế hãi tục này, run rẩy toàn thân, cảm thấy không thể tin nổi nhưng nhìn Thông Nguyên đan trên tay lại không thể không tin.
– Vì sao lại nói chuyện này cho ta biết? Bản thân độc chiếm không tốt hơn sao, chỉ cần bỏ vào nhẫn không gian là được.
Lạc Phong cũng không ngốc, hồ nghi hỏi.
Dương Thần cười khổ:
– Đại trưởng lão, tiểu lão nói thật, dù có linh đan bậc này cũng không chắc có thể tiến bộ bao nhiêu. Tiểu lão tự biết tư chất có hạn, tuổi tác đã cao chỉ muốn hiến cho Đại trưởng lão đối phó Lạc Thiên Thu có thêm lực lượng, về phần linh đan có thể cho vài viên là đã đủ hài lòng…
– Chỉ để trong nhẫn không gian, tiểu lão thật sự không dám, đây là chuyện đủ để mất đầu đó.
Lạc Phong híp mắt, suy nghĩ, những lời này tương đối là thật, do dự một lúc cũng không cưỡng lại sự hấp dẫn của đan dược.
Dù sao tu vi “Lạc Lôi” kém xa bản thân, mấy tên như hắn cũng không làm được cái gì.
– Được, nếu thật sự tìm được động phủ của cổ tiên nhân, tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.
Lạc Phong cười ha hả, vỗ vai Dương Thần, cười nói:
– Phiền Đại quản gia dẫn đường.
– Dạ.
Dương Thần làm ra vẻ nịnh nọt, cười cười, lặng lẽ bay về hướng Tây Bắc.
Lạc Phong theo sát phía sau, vẫn duy trì khoảng cách lúc nào cũng có thể tránh “Lạc Lôi” hạ độc thủ phòng ngừa lão già này gây bất lợi cho mình.
Không thể không nói, khứu giác Lạc Phong rất nhạy bén, ông ta đã cảm thấy “Lạc Lôi” này có điểm quái lạ.
Tỷ như trước kia Lạc Lôi thích xưng “Tiểu nhân”, “Thuộc hạ”, nhưng hôm nay lại không thế.
Nhưng diệu dụng của Nhất Diệp chướng mục rất kinh người, khiến Lạc Phong không tìm được chút sơ hở nào, nên cũng không nghĩ được gì nhiều.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 16 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/11/2020 11:29 (GMT+7) |