Ở trong một câu lạc bộ giải trí tên là “Thời Đại Hoàng Kim”, với trang trí màu vàng nhạt làm cho không gian bên trong của câu lạc bộ trở nên sâu thẳm huyền bí, ánh đèn màu hồng nhạt và vàng nhạt, làm cho mọi người nhìn không rõ người qua lại, và khuôn mặt phân biệt ra sao.
Trong sự mơ hồ, bất kể nam lẫn nữ đều không quá kinh ngạc, mọi cách ăn mặc đều không quá nổi bật.
Trong một phòng VIP, cái loa với những âm thanh điếc tai đang phát ra bản nhạc thời năm bảy mươi “Bắc Quốc chi xuân”, tiếng ca hào hứng hòa với nhạc đêm thịnh hành đến từ thuyền thống nước nhật, cả phòng VIP chìm đắm trong không khí giữa tân thời và xa xưa.
Trên sô pha với chất liệu da xịn màu đen, một người đàn ông trung niên đầu hơi hói, bộ dạng khỏe mạnh, đang ôm một cô gái trẻ thân trên chỉ mặc cái áo ngực màu đen, phần dưới mặc vớ quần dài, nước da trắng như ngà voi.
Trên bộ ngực đầy đặn của cô gái, bàn tay của người đàn ông đang che phủ nắn bóp, có lúc nắn bóp thành đủ loại hình dạng, khiến cho cô gái rên rỉ thành tiếng.
– Đáng ghét, anh Kiên, anh làm người ta đau…
Cô gái mê hoặc nói.
Người đàn ông xưng là anh Kiên uống cạn rượu đỏ trong cái ly đang cầm trong một tay khác, nghe thấy giọng nói đầy khêu gợi và yếu ớt, khóe miệng lộ ra một cái cười tà ác.
Ném cái ly rượu xuống đất, tấm thảm nhung dày liền bị nhuộm thành màu đỏ.
– Được… nếu chỗ này đau, anh sẽ không đụng nữa… lại đây… cho anh đụng ở dưới…
Anh Kiên trong giọng điệu chống đỡ và cầu xin của cô gái, dùng sức đẩy ngã cô gái lên sô pha, hai chân để trên đôi chân thon dài của cô gái, bắt đầu há miệng điên cuồng gặm trên mặt, cổ của cô gái, và tay khác thì luồng vào chỗ ấy của cô gái.
Tiếng nhạc trong phòng che lấp đi những tiếng rên rỉ của cô gái, vẻ mặt của anh Kiên càng lúc càng hưng phấn lên.
– Tiểu yêu tinh… người làm anh mê chết đi được… mỗi ngày làm em cũng không đủ!
Đang lúc anh Kiên sắp xé bỏ vớ quần thứ mà cô gái phải thay mỗi ngày, điện thoại để trên bàn reo lên.
Anh Kiên bực mình cầm điện thoại lên, vừa nhìn thấy số gọi đến, bực tức liền giảm một nửa, vội nhận cuộc gọi:
– Hội trưởng! Có gì sai bảo?
– A Kiên, lập tức về căn cứ ngay, nhận được tin báo, người của hội Hồng Kinh sẽ khai chiến với chúng ta.
– Cái gi? Con bé Tư Đồ Sắc Vi có phải đã ăn mật báo và tim gấu rồi? Bọn họ lấy gì đấu chọi với ta? Tưởng chúng ta vô dụng giống như lão cha của cô ta sao?
– Còn có cảnh sát hình sự và cảnh sát vũ trang tham dự, mau về đi, ta sẽ chỉ huy tổng quát.
– Bố tiên sư! Tụi nó muốn làm phản! Hội trưởng yên tâm, tôi về đến là lập tức triệu tập tất cả anh em trong hội sở!
Anh Kiên tắt điện thoại, liền cầm lấy cái áo vest bên cạnh mà tính rời đi.
Cô gái u oán bổ nhào vào lưng anh Kiên từ phía sau, hai cánh tay ngọc ôm lấy cổ anh Kiên không chịu quyến rũ nói:
– Anh Kiên, anh nói là tối nay sẽ ở cùng với em, sao lại đi! Đáng ghét! Anh gạt người ta!
– Ôi… cưng à, anh làm sao gạt em được, sự thật là có việc quan trọng, anh nhất thiết phải đi!
Anh Kiên vẻ mặt buồn bực nói.
– Thôi đi, anh nói cho em biết chuyện gì mà quan trọng vậy! Cô gái vẫn níu vào người anh Kiên.
Anh Kiên buộc lòng phải mặc áo vừa nói:
– Cô Tư Đồ Sắc Vi của hội Hồng Kinh thần kinh có vấn đề, muốn cùng cảnh sát hợp lại đối phó với chúng ta, anh phải dẫn các anh em mang theo súng ống cho bọn nó xem cái khoảng cách thực lực!
– Anh Kiên, xem ra tối nay anh đi không được rồi.
Cô gái xa xăm nói.
– Vì sao?
Anh Kiên không suy nghĩ hỏi vặn lại.
– Bởi vì ngươi bây giờ phải chết…
Cánh tay mềm mại trên cổ anh Kiên, đột nhiên như biến thành đôi tay thép, trong nháy mắt siết chặt cổ anh Kiên!
Trong nháy mắt, anh Kiên phản ứng lại, muốn dùng khuỷu tay đánh vào bụng cô gái, nhưng không ngờ, chưa đợi lúc gã đưa tay lên, cánh tay của cô gái dùng sức lồng vào nhau một cái!
– Rắc!
Cái đầu anh Kiên và cột sống cổ đã lệch vị trí, tắt thở trong chớp mắt!
Cô gái buông cái xác chết không nhắm mắt của anh Kiên ra, lạnh lùng cười, vẻ mặt quyến rũ vẫn không thay đổi, từ dưới cái bàn thấp lấy chiếc điện thoại màu hồng phấn của mình lên, gọi vào số điện thoại lạ.
– Này, chị Hai, Thạch Kiên của Bạch Hổ Đường Đông Hưng đã chết rồi, Bạch Hổ Đường hiện giờ như rắn mất đầu…
– Hải Đường, vất vả rồi, làm rất tốt, em có thể trở về cùng với chị em rồi.
– Nên thế, so với chị Hai, việc này không đáng là gì!
Hải Đường vui vẻ tắt điện thoại, cầm cái áo khoác dài màu đen bên cạnh lên, trùm vào thân thể đầy dặn của mình.
Ra vào phòng VIP, hai người đàn ông mặc đồ vest gác ở cửa lập tức cười nịnh hỏi:
– Tiểu thư Đế Đóa, anh hai đâu?
– Hừ, anh Kiên uống say rồi, tôi đi vệ sinh, các anh đừng quấy rối, các anh biết, anh ta uống say rất nóng tính, nổi cáu lên chắc tôi cũng không giúp gì được các anh.
Hải Đường vẻ mặt kiều mị nói.
– Dạ dạ, cảm ơn sự quan tâm của tiểu thư Đế Đóa.
Hai thằng em biết ơn gật đầu.
Hải Đường cười rất tươi, quay người hướng đến cửa Thời Đại Hoàng Kim, càng lúc đi xa.
Hai gả đàn ông mặc vest nhìn theo Hải Đường biến mất ờ góc cửa, nụ cười biến mất, nhìn vào nhau cười lạnh lùng.
– Thứ mà bị anh hai làm mỗi ngày, còn tưởng mình là đại tiểu thư.
– Ê, thôi đi, dù sao đợi đến lúc anh hai chán rồi, sẽ tới lượt mấy anh em chúng ta.
– Cũng phải, ha ha ha…
Cùng lúc đó, trong một quán café nhỏ bình thường ở cạnh Trung Hoàng khu đông, Dương Thần và Sắc Vi đang ngồi ở cửa sổ uống café.
Trước màn hình vi tính, không ngừng hiện ra những tình huống cụ thể của mỗi tiểu phân đội, hình vẽ Sắc Vi trên bản đồ đỏ rực, đang liên tục ăn từng vị trí của cái chữ “Đông” màu đen.
Dương Thần nghe Sắc Vi lại nghe xong một cuộc điện thoại, nhìn Sắc Vi với ánh mắt quái dị, cảm thấy hơi thổn thức.
Sắc Vi để ý đến ánh mắt sâu xa của Dương Thần, chớp chớp mắt:
– Ông xã, sao nhìn em như vậy, trên mặt em có hoa sao?
– Cục cưng, những gián điệp kia bị cài vào từ lúc nào ở bên cạnh những nhân vật chủ yếu của Đông Hưng?
Dương Thần tò mò hỏi.
– Là thời điểm lúc em giằng co với hội Tây Minh, thì đã sắp đặt rồi, lúc đó hội đồng Hồng Kinh chúng ta vào thế yếu, theo lý thuyết những thành phần tinh nhuệ phải ở lại trung tâm… nhưng… vì có bị xuất hiện của anh, em dám cá cuối cùng em sẽ thắng…
Sắc Vi cười dí dỏm:
– Ông xã, anh đừng trách em, em nghĩ như thế là vì em tin anh, mà anh cuối cùng sẽ giúp em…
Dương Thần sờ sờ trán, ngửa đầu than:
– Hóa ra tất cả đều đã nằm trong sự tính toán của em, đoán chừng người của Đông Hưng không thể ngờ em lại chọn đứng thời điểm đó, không chủ động với Tây Minh đùa mưu ngược mà lại ngấm ngầm nhìn vào Đông Hưng rồi.
– Ừ… em lúc đó cũng nghĩ vậy… ông xã… anh sẽ không giận chứ…
Sắc Vi hai tay đưa lên nắm lấy tay Dương Thần như lấy lòng, vẻ mặt hơi khổ sở.
– Hừ.
Dương Thần cười nhẹ:
– Thôi đi, anh cũng nhận ra rõ, phụ nữ bọn em, đều không phải loại tầm thường.
Dương Thần nhớ đến lúc trước Lâm Nhược Khê với liên hoàn kế cũng lắm mưu mô như nhau.
Nếu nói nói mưu kế, chắc mình không đối chọi lại được Lâm Nhược Khê và Sắc Vi, vì thực lực của mình, khiến cho chính mình không hề nghĩ đến nhiều mưu lược, ngược lại những phụ nữ rất là độc lập này thường hay suy nghĩ rất sâu xa, phức tạp.
Sắc Vi hé miệng cười:
– Em biết anh sẽ không trách em, nhưng ông xã, anh nói phụ nữ bọn em là ý gì, rốt cuộc anh có bao nhiêu phụ nữ?
– Ặc…
Dương Thần ho khan mập mờ nói:
– Tiến triển ra sao rồi, chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi ở suốt đây sao? Hay lên tuyến trên xem xem.
– Không cần, đi hay không đi cũng vậy, vì điểm đột kích lần này, cộng lại toàn bộ có hơn hai trăm điểm, trọng điểm có năm mươi điểm, chúng ta không thể nào tới đủ hết mọi điểm, chi bằng thoải mái ngồi ở đây, ra lệnh tổng hợp.
Sắc Vi vui rạo rực nói.
Dương Thần nhìn thấy Sắc Vi hưng phấn đáng yêu, không khỏi cười nói:
– Xem ra nữ hoàng Sắc Vi của chúng ta đối với sắp được lên ngôi vua của ông xã hội đen Trung Hải, vẫn rất khoái.
– Ông xã, anh biết không, sự thật trong nghành nghề này, thật sự vui sướng, không phải sau khi chiến thắng kẻ địch, cũng không phải trước khi chiến thắng kẻ địch, cho dù em trở thành thủ lĩnh duy nhất của thế giới ngầm ở Trung Hải, em cũng không cảm thấy hưng phấn được bao nhiêu…
Đôi mắt xinh đẹp của Sắc Vi tràn đầy ánh sáng:
– Vui sướng thật sự, chỉ có ở lúc chiến thắng kẻ địch, thâu tóm lĩnh vực của địch, trong khoảnh khắc của sự thành công, em mới thấy nhịp tim là mãnh liệt như thế.
– Tối nay không ngủ sao?
Dương Thần cười nói.
– Không ngủ đâu.
Sắc Vi ngượng ngùng nói:
– Ông xã, anh hãy về nhà đi, hiện giờ em rất vui, Bí thư thành phố mà hợp tác với em, giúp em thâu tóm Đông Hưng… tối nay em không ngủ cùng anh, cho nên ông xã hãy về nhà đi, bằng không ở đây em cũng không có chuyện gì làm.
Dương Thần giọng điệu bất đắc dĩ:
– Nếu sau này thằng cha Phương Trung Bình làm phiền em, cho anh biết, để anh giúp em xử ông ta.
– Ừ, yên tâm đi, nếu thật sự chúng ta hợp tác tốt, em làm thủ lĩnh của giới xã hội đen Trung Hải, tuyệt nhiên có lợi cho ông ta, ông ta không ngốc thế đâu.
Sắc Vi cười nói.
Trên màn hình vi tính, đã bắt đầu liên tục hiện lên những ký hiệu “giao tranh”, ký hiệu “Đông” màu đen, liên tục bị ngập chìm bởi ngọn lửa ký hiệu Sắc Vi như nhuộm đỏ máu tươi.
Dương Thần nhìn Sắc Vi vui cười như một đứa trẻ phát hiện ra một món đồ chơi mới lạ, lắc đầu cười, bước ra quán café.
Dương Thần nhìn Sắc Vi cười vui vẻ như 1 đứa trẻ phát hiện ra 1 món đồ chơi mới, gượng cười lắc đầu, bước vào quán cà phê.
Vì có kêu người của hội Hồng Kinh sẵn tiện lái chiếc BMW của mình đến từ trước, vì vậy mà Dương Thần không cần người đón.
Bây giờ đã sắp 1 giờ khuya rồi, Dương Thần vừa lái xe ra thành phố, vừa ngắm khu đông của Trung Hải vẫn chói lọi đèn màu từ chiếc kính chiếu hậu.
Sau đêm nay, Đông Hưng và cha con nhà họ Chu, thậm chí là cả nhà họ Hứa, đều sẽ chìm vào biển cả.
Nhưng mấy chuyện này, đối với Dương Thần mà nói không phải là chuyện to tát gì, nói khó nghe hơn 1 chút, nếu không phải vừa lúc có cơ hội tốt như vậy, có người ra tay, có lợi cho Sắc Vi, Dương Thần hoàn toàn có thể 1 mình xử lý hết đám Chu Quang Niên và Hứa Trí Hoành, cho dù có phải uống thuốc lần nữa.
Chiếc xe chạy nhanh như bay sau 10 phút, Dương Thần về đến biệt thự Long Cảnh Uyển.
Vừa bước xuống xe, Dương Thần cảm thấy kỳ lạ, đèn trong phòng khách mở sáng trưng.
Bây giờ đã sắp 2 giờ khuya rồi, Dương Thần nhíu mày, vì hồi trước Lâm Nhược Khê đã từng đợi hắn về, nhưng lần này đã trễ như vậy, Dương Thần cảm thấy không thể nào, hồi sáng mới bị Lâm Nhược Khê chửi là “du côn” nữa, vì vậy nên đoán là chắc 2 người phụ nữ trong nhà quên tắt đèn.
Cảm thấy ngờ ngợ, Dương Thần mở cánh cửa chính, đi vào trong nhà.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/08/2020 11:29 (GMT+7) |