Dương Thần nói đùa.
Lâm Nhược Khê không để ý đến lời nói đùa của Dương Thần mà nói luôn:
– Hôm nay tan ca anh đi cùng em tới một chỗ.
– Đi đâu?
– Đến lúc đó em sẽ nói cho anh biết.
Lâm Nhược Khê nói.
– Lại còn muốn tạo bất ngờ cho chồng cơ đấy.
Dương Thần lại đùa tinh nghịch.
Lâm Nhược Khê dừng lại một lát.
– Em hỏi anh có đi hay không?
– Có, tan ca xong anh đợi em ở bãi đỗ xe chuyên dụng nhé.
Dương Thần biết cô bé kia lại đang xấu hổ nên không công kích thêm nữa.
Sau khi quay trở lại Quốc Tế Ngọc Lôi, Dương Thần giúp mấy phụ nữ trong phòng làm mấy việc lặt vặt, giúp Triệu Hồng Yến và Trương Thái xử lý mấy mẫu sản phẩm tạp hóa, còn muốn đến phòng làm việc của trưởng phòng trêu chọc Lưu Minh Ngọc một chút, nhưng cô này không biết có phải vì xấu hổ cố ý tránh mặt mình hay không mà cả buổi chiều đều họp cùng với nhân viên, mang cà phê cho cô ấy mà cô ấy cũng không thèm nhìn mình lấy một lần.
Cuối cùng cũng đến giờ tan sở, Dương Thần đến khu vực hầm đỗ xe của Tổng giám đốc, mọi khi Lâm Nhược Khê vẫn hay thường đỗ xe ở đó.
Đến cạnh bên chiếc xe Bentley màu đỏ đã thấy Lâm Nhược Khê ngồi ở ghế lái, đương nhiên không cho Dương Thần cơ hội lái xe.
Sau khi bước vào trong xe, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô, Dương Thần cười hỏi:
– Em đang tưởng tưởng đến lần hẹn trước đúng không?
Lâm Nhược Khê hơi đỏ mặt, nói tới buổi hẹn lần trước, cô lại nhớ tới chuyện trong xe Starbucks bị Dương Thần mượn cớ lau bơ dính trên mặt để hôn trộm, theo bản năng cô đột ngột nổ máy, không nói với Dương Thần về chủ đề này.
Dương Thần thắt đai an toàn, nhìn ghế ngồi đằng sau, phát hiện ra có một hộp giấy nhỏ liền hỏi:
– Cái kia là gì thế em?
Lâm Nhược Khê đang lái xe đáp gọn:
– Là quà để biếu người ta, đợi lát nữa anh sẽ biết.
Dương Thần không hỏi thêm nữa, Lâm Nhược Khê vẫn không chịu nói cuối cùng là đi đâu làm gì.
Hơn nửa tiếng sau, Dương Thần kinh ngạc phát hiện ra nơi mà Lâm Nhược Khê đi xe đến, không ngờ chính là nơi trước đây mình đã từng đến một lần: Cô nhi viện Hy Vọng.
Vẫn là mấy tầng lầu cũ kỹ, vẫn hàng cây quen thuộc, chỉ có một điều khác là lá trên cây đã úa vàng và những chiếc lá phong đỏ rực.
Lần trước hắn đến là đi cùng Lý Tinh Tinh, hai người lúc đó thân thiết như anh trai em gái, nhưng bây giờ có gặp mặt cũng chỉ như những người xa lạ, không biết nói với nhau những gì.
Khi Dương Thần đang có chút xúc động thì Lâm Nhược Khê dừng xe nói với Dương Thần:
– Anh giúp em chuyển cái hộp xuống, chúng ta đi vào thôi.
– Em tới đây lẽ nào là muốn tặng quà cho các em nhỏ ở đây sao?
– Trời lạnh xuống nhanh thật, lạnh nữa chắc sẽ có tuyết rơi, em mua tặng bọn trẻ một ít quần áo mặc bên trong để giữ ấm.
Dương Thần ngạc nhiên nhìn cô, cảm thấy có chút khó tin.
Lâm Nhược Khê bị Dương Thần nhìn nên thấy mất tự nhiên nhíu mày lại:
– Sao nào, em thì không thể tặng quà cho trẻ con hay sao?
– Không phải, anh cứ luôn nghĩ em đối xử với tất cả mọi người đều lạnh nhạt, không ngờ em lại quan tâm đến những em bé trong cô nhi viện, Nhược Khê nhà ta cũng giống như một bà chị tốt bụng đấy chứ.
Dương Thần cười ấm áp.
Lâm Nhược Khê ngượng ngùng lườm Dương Thần:
– Nhanh lên chút đi, còn nói linh tinh gì thế, chẳng lẽ còn cần em bê nữa hả?
– Gọi một tiếng “anh thân yêu” đi rồi anh sẽ bê giúp.
Dương Thần nói.
– Anh…
Không đợi Lâm Nhược Khê tức giận Dương Thần lập tức cười khì rồi nhảy xuống xe, mở cốp sau ra, nặng trịch, xem ra bên trong cũng có kha khá quần áo.
Lâm Nhược Khê hơi giận dỗi đi theo sau Dương Thần vào cổng lớn của cô nhi viện, nghe thấy tiếng giám đốc Soa của cô nhi viện vọng lại chào đón từ xa, nhìn thấy Lâm Nhược Khê đi cùng Dương Thần, khuôn mặt vừa vui mừng vừa có chút nghi hoặc.
– Nhược Khê, cô đến rồi sao… Chào anh, đã lâu không gặp.
Giám đốc Soa tủm tỉm cười chào.
Lâm Nhược Khê chào giám đốc Soa – một người đã có tuổi, ngạc nhiên hỏi:
– Giám đốc, bà quen anh ấy sao?
– Vâng, anh Dương đã từng đến đây một lần cách đây không lâu.
Giám đốc Soa chỉ nói Dương Thần đã từng đến mà không nhắc về chuyện có cả Lý Tinh Tinh đến cùng, bà lão này thật tinh ý, biết rằng chuyện này không nên nói ra bởi bà ấy biết dù sao cũng liên quan nhiều đến một số chuyện của người khác.
Lâm Nhược Khê có chút nghi ngờ nhìn Dương Thần, nói:
– Xem ra anh cũng tốt bụng đấy chứ.
Rồi bước vào phía trong.
Dương Thần cười trừ, nháy mắt với Giám đốc Soa:
– Cảm ơn bà giám đốc, bà thật biết cách nói chuyện.
– Ha ha, anh Dương, đàn ông an phận thì tốt hơn, tôi thấy anh là người tốt, chỉ có thể giúp anh chút chuyện thế thôi, nhưng một lát nữa có thể anh phải lo lắng một chút đấy.
Giám đốc viện cười bí ẩn rồi cũng bước vào bên trong.
Dương Thần đang nghĩ xem ý của Giám đốc viện là gì, cùng bước theo vào trong, từ xa đã nghe tiếng cười đùa vui vẻ của đám trẻ con.
Vào gần đến nơi nhìn, Dương Thần đột nhiên giật mình.
Chỉ nhìn thấy một đám trẻ con đang vây quanh hai cô gái trẻ, miệng gọi lớn:
– Chị ơi, chị ơi.
Rồi năn nỉ hai cô gái kể chuyện cho nghe và muốn họ chơi cùng.
Một người trong số họ là Lâm Nhược Khê, nhưng Lâm Nhược Khê không lạnh lùng như dáng vẻ thường ngày mà ngược lại cười rất rạng rỡ, xinh đẹp dịu dàng như đóa hoa mùa xuân.
Người còn lại, không ai khác mà chính là Lý Tinh Tinh, cô gái mặc chiếc áo khoác màu hồng, tóc buộc đuôi ngựa, hơi trang điểm nhẹ, tuy không đẹp bằng Lâm Nhược Khê nhưng cũng thanh lịch dịu dàng khiến lũ trẻ quấn quýt bên cạnh.
Lý Tinh Tinh nhìn thấy Dương Thần ôm hộp quần áo bước vào trong sân, ánh mắt hơi dừng lại một chút nhưng rồi lại tỏ ra bình thường giống như không hề quen biết.
Lâm Nhược Khê cũng không phát hiện ra điều gì bất thường liền sai Dương Thần:
– Anh đặt hộp quần áo xuống đó đi để em chia cho bọn trẻ.
– Chị Nhược Khê tặng quà cho bọn em sao?
Một cô bé tóc thắt bím đáng yêu hỏi.
– Đúng rồi, là quần áo đấy, mặc vào là mùa đông sẽ thấy ấm áp hơn đấy Tiểu Anh.
Lâm Nhược Khê xoa xoa khuôn mặt cô bé, lại còn gọi tên cô bé nữa.
Lý Tinh Tinh dường như cũng lấy lại được tinh thần, cười xoa đầu hai bé:
– Chị Nhược Khê, người kia là chồng chị sao?
Lâm Nhược Khê có chút ngại ngùng, dường như cảm thấy có chút khó nói nhưng vẫn gật đầu:
– Ừ, không thể để lần nào em cũng làm phiền chị về chuyện này nên chị gọi anh ấy đến, em nói chuyện với anh ấy đi, anh ấy là Dương Thần, nghe nó đã từng đến đây một lần rồi, nhưng nhìn anh ấy vô tâm như thế thật khó mà tin nổi.
Trong mắt Lý Tinh Tinh ánh lên một chút buồn, miễn cưỡng nói:
– Nhìn anh ấy có vẻ là người đáng tin, sao lại vô tâm chứ.
Lâm Nhược Khê nghe thấy Lý Tinh Tinh khen ngợi thì hơi mỉm cười, quay đầu nhìn Dương Thần:
– Dương Thần, đây là Lý Tinh Tinh, là một người bạn tốt em quen được ở đây, hôm nay đưa anh đi là để anh gặp cô ấy, cô ấy cứ hiếu kỳ muốn biết về anh.
Trong lòng Dương Thần đang cười khổ, Lý Tinh Tinh rõ ràng đang lựa chọn vờ như không quen biết, mình tất nhiên cũng không thể ngốc nghếch mà lộ ra điều gì không bình thường, thay đổi sắc mặt nói:
– Xem ra bạn của em tinh tế hơn em đấy Nhược Khê, vừa mới nhìn đã biết anh là người đáng tin rồi.
– Đừng có nói năng linh tinh trước mặt bọn trẻ, anh đứng xa ra một chút đi.
Lâm Nhược Khê không hài lòng nói.
Lý Tinh Tinh nhìn cách nói chuyện đơn giản của hai người mà trong mắt lại hiện lên vẻ ngưỡng mộ, chỉ có điều không để Lâm Nhược Khê phát hiện ra điều đó.
Dương Thần nhún vai, không nói thêm gì nữa, hắn biết nếu lúc này mà nói thêm gì với Lâm Nhược Khê, Lý Tinh Tinh chắc chắn sẽ buồn.
Dương Thần đột nhiên có chút hối hận, nếu biết có Lý Tinh Tinh cũng ở đây thì mình không nên đến.
Một đám trẻ con nhìn Dương Thần, dường như thấy hơi quen quen, nhưng dù sao lần trước Dương Thần đến cũng không tiếp xúc nhiều với bọn trẻ, một thời gian rồi nên chắc cũng không nhớ, huống hồ có Lâm Nhược Khê và Lý Tinh Tinh ở đây, bọn chúng tất nhiên lựa chọn không nhìn Dương Thần, việc này khiến Dương Thần tiết kiệm được một ít lời nói.
Rất nhanh, Lâm Nhược Khê và Lý Tinh Tinh đã vừa cười vừa nói phát áo cho bọn trẻ, Dương Thần chỉ đứng một góc nhìn và suy nghĩ.
Giám đốc Soa chầm chậm bước lại phía sau Dương Thần, cười nói:
– Anh Dương, trước đây có chuyện gì với cô bé Tinh Tinh hay sao, tôi đã già rồi, có vài lời nói, nếu anh Dương đã cưới cô vợ xinh đẹp như Nhược Khê thì nên biết bằng lòng, nếu không thì sẽ là quá tham lam đấy.
Dương Thần gật đầu:
– Vâng, có lúc tôi cũng thấy mình thật tham lam, nhưng tôi đã hứa với bố mẹ Tinh Tinh sẽ không can thiệp vào cuộc đời cô ấy nữa rồi.
– Đó cũng coi như một kết quả không tồi.
Giám đốc Lâm gật đầu nói tiếp:
– Nhưng tôi thật không ngờ chồng của Nhược Khê lại là anh Dương.
Dương Thần nghi ngờ hỏi:
– Giám đốc, vợ tôi có vẻ rất quen thuộc nơi đây, cô ấy còn biết cả tên bọn trẻ con, cô ấy vẫn thường đến đây sao?
– Đúng thế, lẽ nào Nhược Khê không kể với anh Dương chuyện này?
Giám đốc Soa hơi buồn, cười bảo:
– Tôi còn tưởng ít nhất cũng nói với gia đình về chuyện ở đây. Cô bé này… Ha ha, khi còn nhỏ Nhược Khê thường cùng với bà ngoại và mẹ đến đây, sau này cả bà và mẹ cô bé đều qua đời, nên về sau Nhược Khê thường đến đây một mình, cô bé rất thích bọn trẻ ở đây, mỗi lần lễ tết đều tặng quà bọn trẻ, bình thường nếu rảnh rỗi thường cùng chúng chơi trò chơi, kể chuyện, bọn trẻ ở đây đều yêu quý Nhược Khê, tôi cũng rất quý cô bé.
– Xã hội bây giờ, người giàu có tốt bụng mà lại chân thành yêu thương bọn trẻ như cô bé ấy hiếm lắm, có những người vẫn thường quyên góp tiền nhưng là đều vì muốn địa vị xã hội, sợ người khác không biết Nhược Khê cho bọn trẻ nhiều như thế, nhưng cũng chưa bao giờ quảng cáo, tôi biết cô bé là Tổng giám đốc của Ngọc Lôi, thật khó có ai làm việc tốt mà âm thầm im lặng như cô ấy.
Dương Thần cuối cùng cũng hiểu, trong những ngày tháng sống cùng tại sao có lúc Lâm Nhược Khê thường ra ngoài làm việc mà không rõ lý do, cô không thích xã giao, cũng không có người thân thích, mình còn chưa hiểu sao cô ấy lại đi giầy bệt, thì ra là để đến thăm bọn trẻ ở cô nhi viện.
Như thế thì lần trước Lý Tinh Tinh nói mới quen một chị rất xinh đẹp và hai người đã trở thành bạn tốt chính là Lâm Nhược Khê sao?
Khi Dương Thần đang dần dần giải quyết được những thắc mắc trong lòng thì ở phía kia Lâm Nhược Khê đã chia xong quần áo cho bọn trẻ hét lớn gọi Dương Thần:
– Dương Thần, hôm nay em không về nhà ăn cơm đâu, em gọi điện cho vú Vương rồi, nếu anh không muốn đợi thì bắt xe về trước đi.
Lúc này xung quanh Lâm Nhược Khê là đám trẻ con đang cười nói rôm rả, thật không dễ để rời ra, tất nhiên không thể nào quan tâm được đến Dương Thần.
Dương Thần thấy cảnh này thật thú vị, cười nói:
– Vậy anh về trước đây, em chơi với bọn trẻ đi.
Dương Thần đương nhiên không muốn ở lại thêm vì Lý Tinh Tinh thường lén nhìn hắn bằng ánh mắt xa xôi, dù rất nhanh nhưng cũng đủ khiến Dương Thần thấy buồn.
Dương Thần tạm biệt Giám đốc viện rồi một mình đi về.
Lý Tinh Tinh nhìn Dương Thần bước đi không hề quay đầu lại, sắc mặt thêm nhợt nhạt, trong mắt ánh lên nhiều thêm sự quyết tâm.
Có điều tất cả những điều này Lâm Nhược Khê đang vui đùa theo bọn trẻ không mảy may biết chút gì.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/08/2020 11:29 (GMT+7) |